Yến Lang Nguyệt đi tới nhà bếp, nàng ta giúp Đường Uyển nhóm lửa, đun nước, tuy động tác vụng về nhưng có thể nhìn ra được nàng ta rất muốn làm tốt những việc này.
Đường Uyển nhẫn nại dạy cho Yến Lang Nguyệt biết làm thế nào để khống chế lửa, làm thế nào để phán đoán độ ấm của nước.
Yến Lang Nguyệt cẩn thận lắng nghe, nàng ta nhìn Đường Uyển đang nhào bột mì trong tô, sau đó Đường Uyển kéo sợi mì ra vừa nhỏ vừa dài.
Trong đình viện.
Trần Mục ngửi thấy mùi thơm.
Hắn nhìn thấy mẫu thân bưng tô mì trường thọ bốc khói nghi ngút vào trong đình viện, Đường Uyển dịu dàng nói: "Mục Nhi, mau qua đây ăn mì đi."
"Đến ngay ạ."
Trần Mục bế muội muội đến gần.
Giọng nói của Đường Uyển dịu dàng: "Mẫu thân không chuẩn bị lễ vật khác, chỉ có tô mì trường thọ này."
"Cảm ơn mẫu thân."
Trần Mục cười rất vui vẻ.
Đường Uyển ôm lấy Trần Dĩnh, Trần Mục bắt đầu ăn mì trường thọ do mẫu thân nấu: "Ưm, thơm quá."
"A a!"
Trần Dĩnh ở trong lòng Đường Uyển cựa quậy, khoé miệng nàng ta còn đang chảy nước miếng, khuôn mặt nhỏ tràn đầy biểu cảm tủi thân, bộ dạng này làm cho Đường Uyển cũng đau lòng.
"Mẫu thân."
"Con đi lấy thìa."
Trần Mục đứng dậy, nhanh chóng đem thìa uống sữa của Trần Dĩnh lại.
Đường Uyển nhận lấy thìa, mềm giọng nói: "Dĩnh Dĩnh, vẫn là ca ca của con thương con."
Trần Mục ăn mì, Đường Uyển dùng thìa đút nước mì cho Trần Dĩnh, hai huynh muội cùng ăn một tô mì.
Yến Lang Nguyệt yên lặng đứng nhìn, nàng ta đã từng ăn ngon mặc đẹp, nhưng lại chưa từng thấy hình ảnh ấm áp như vậy, thậm chí còn có phần ngưỡng mộ Trần Mục.
Yến Lang Nguyệt cảm thấy Trần Mục lúc này trông hợp tuổi hơn.
Trần Mục ăn mì trường thọ xong, Trần Dĩnh cũng uống hết toàn bộ nước mì, sau đó phát ra tiếng ợ hơi, trong viện tử vang lên tiếng cười.
…
Phòng của Yến Lang Nguyệt ở sát vách Trần Mục.
Mỗi ngày nàng ta đều sẽ chủ động làm việc nhà.
Lúc mới đầu Đường Uyển không cho Yến Lang Nguyệt làm việc nhà, nhưng mỗi ngày nàng ta đều kiên trì làm việc nhà.
Theo thời gian trôi qua, Đường Uyển cũng dần tiếp nhận Yến Lang Nguyệt, nàng ta học được rất nhiều thứ, ví dụ như quét dọn, giặt quần áo, rửa chén, làm cơm, chăm sóc trẻ con vân vân.
Cuộc sống của Trần Mục rất đơn giản, mỗi buổi sáng sớm dạo bộ hai vòng cùng muội muội ở trong đình viện.
Mỗi ngày Yến Lang Nguyệt đều sẽ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho Trần Mục, tay nghề nấu nướng của nàng ta càng ngày càng tốt, lúc mới bắt đầu Trần Mục đều phải miễn cưỡng mà ăn.
Thời điểm Trần Mục đến sân tập võ để luyện kiếm, Yến Lang Nguyệt sẽ đi dọn dẹp phòng cho hắn, có y phục bẩn sẽ đem giặt sạch cho hắn.
Yến Lang Nguyệt không có gây thêm phiền phức cho Trần gia.
…
Mỗi đêm, Trần Mục đều sẽ tới phòng của Triệu Phi Yến để tu luyện, mãi tới tận nửa đêm mới trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Sau khi trở lại Hắc Thạch thành, Trần Mục tu luyện ròng rã suốt tám tháng, cuối cùng hắn cũng tu luyện tới cửu phẩm Kiếm Tông đỉnh phong, chạm được tới ngưỡng cửa của Kiếm Hậu.
【Ký chủ: Trần Mục】
【 Cảnh giới: Cửu phẩm Kiếm Tông đỉnh phong】
【Cảnh giới: Bát phẩm Niệm Tông sơ kỳ】
【Giá trị đánh dấu: 482】
【Nhiệm vụ: Không】
Nâng cao niệm lực tương đối chậm chạp.
Trần Mục ngừng sử dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp, Triệu Phi Yến cũng dừng lại, sắc mặt của nàng ta ngày càng hồng hào, thân thể cũng tốt hơn trước kia, băng kiếm trong băng nguyên thể nội có dấu vết hơi nới lỏng ra.
Triệu Phi Yến không giấu giếm Trần Mục, băng nguyên vây khốn bản mệnh kiếm của nàng ta, dẫn tới việc nàng ta không có cách nào phát huy được toàn bộ sức mạnh của Kiếm Vương.
Lần trước đụng độ với lão già mù, cũng bởi vì nguyên nhân này mà suýt chút nữa đã xảy ra chuyện.
"Cảnh giới tăng lên càng ngày càng chậm, ròng rã suốt khoảng thời gian tám tháng mới tăng lên được hai phẩm, dựa theo tốc độ như này mà tiếp tục luyện thì khi nào mới có thể trở thành Kiếm Thánh được!" Trần Mục không khỏi cảm khái.
Triệu Phi Yến nghe xong rất bực bội, gương mặt xinh đẹp của nàng ta hơi run run, lạnh giọng nói: "Ta tám tuổi mới phong Hậu, bây giờ ngươi còn chưa tới năm tuổi, gấp cái gì?"
Trần Mục cảm thấy nếu như hệ thống đánh dấu không thể trợ lực, thì hắn chỉ có thể tới Lăng Vân tông tu hành trước, tám tháng gần đây đều không có cập nhật nhiệm vụ, hắn cũng không biết đổi mới nhiệm vụ có quy luật hay không.
Trần Mục đứng dậy xỏ giày.
Triệu Phi Yến nằm xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi, trước mặt đột nhiên xuất hiện hồ điệp nhiều màu.
Khuôn mặt Triệu Phi Yến ngậm ý cười, nàng ta duỗi ngón tay thon dài ra, con hồ điệp kia rất có linh tính mà đậu trên đầu ngón tay.
Nàng ta nhìn chăm chú hồ điệp trên đầu ngón tay, có chút mệt mỏi muốn ngủ, đột nhiên Triệu Phi Yến trở nên cảnh giác, cảnh tượng trong mắt biến hoá thất thường, nàng ta giống như đặt mình vào trong biển hoa rực rỡ ánh nắng, quanh thân đều là hồ điệp.
"Trần Mục!"
Triệu Phi Yến lạnh giọng quát.
Nàng ta đoán ra đây là Niệm Thuật.
Trần Mục lập tức giải trừ huyễn cảnh của Niệm Thuật, khuôn mặt nhỏ kiêu ngạo nói: "Đây là tầng thứ hai trong Phù Sinh Túy Mộng, Thập Lý Mộng Điệp, phần sau Niệm Thuật cần phải có niệm lực to lớn chống đỡ, ta còn chưa có cách nào hoàn thành."
Trong mắt Triệu Phi Yến ẩn chứa hàn sương, Trần Mục phát giác ra có điểm không đúng, vội vã quay người muốn chạy, nhưng lại bị Triệu Phi Yến dùng khí tràng mạnh mẽ giữ lại."
"Thật sự cho rằng ta sẽ không giáo huấn ngươi sao?"
Loại Niệm Thuật như thế này không thể vây khốn Kiếm Vương, vừa rồi Triệu Phi Yến tiếp xúc với huyễn điệp đã chứng minh đạo Niệm Thuật này vẫn có thể tạm thời mê hoặc được cường giả Kiếm Vương.
Sau khi Trần Mục nắm chắc Thập Lý Mộng Điệp, huyễn điệp của hắn có thể bay tới bất cứ góc nào trong vòng mười dặm, cũng thuận tiện cho hắn thu thập tình báo xung quanh.
Bị Triệu Phi Yến giáo huấn xong, Trần Mục trở về phòng chỉ có thể nằm sấp để nghỉ ngơi, cuối cùng hắn cũng biết sự lợi hại của Triệu Phi Yến.
Vẫn nên bớt trêu chọc nàng ta thì tốt hơn.
Danh sách chương