Yến Lang Nguyệt mím môi, từ lúc nàng ta đưa ra chọn lựa thì đã không còn là công chúa nữa. 

 Từ chuyện nhỏ này Yến Vương có thể nhìn ra được phẩm hạnh của Trần Mục, ông ta gật đầu hài lòng, lựa chọn như này tuy hèn mọn nhưng kết quả đổi được lại rất tốt. 

 Chu Hạn và Triệu Thiên Lôi mỉm cười đi đến Huyền Võ điện, nhưng lại trợn tròn mắt ngạc nhiên, ngọ yến đã bắt đầu, vương công quý tộc đều đang nâng ly uống rượu. 

 Vẻ mặt Chu Hạn khó chịu, có phần tức giận, thân là vương tử của nước thắng trận, vậy mà hắn ta lại bị coi khinh, ngọ yến không đợi hắn ta mà đã bắt đầu rồi. 

 Yến Vương chú ý đến Chu Hạn, cười khẽ nói: "Hiền điệt, mời vào chỗ nhập tiệc đi." 

 Chu Hạn đen mặt ngồi xuống, hắn ta nhìn thấy Trần Mục ở bên cạnh, còn cả Yến Lang Nguyệt đang ngồi quỳ bên cạnh hắn, sắc mặt lại càng tái nhợt. 

 Đây là công chúa mà hắn ta nhìn trúng, sao lại ngồi bên cạnh Trần Mục, đây là đang hầu hạ hắn? 

 Chu Hạn nén lửa giận nói: "Yến Vương, phụ vương bảo ta tới thương lượng chuyện cắt đất và hoà thân." 

 Thần sắc Yến Vương trịnh trọng nói: "Hiền điệt, trẫm nguyện ý liên hôn với Chu quốc, cũng tặng Túc Châu làm vật minh chứng cho hai nước vĩnh kết đồng hảo." 

 Tuy Yến Vương đã già nhưng vẫn rất khôn khéo, nói chuyện cắt đất hoà thân rất có mặt mũi. 

 Chu Hạn nói thẳng: "Ta ái mộ công chúa Lang Nguyệt đã lâu, còn mong Yến Vương cho phép." 

 Vương tộc trong điện lúc này không khỏi nghị luận, Yến Vương trầm giọng nói: "Tiểu hữu Trần Mục nhìn trúng Lang Nguyệt, đã thu nàng làm nha hoàn." 

 "Cái gì!" 

 Chu Hạn đột nhiên bật dậy. 

 Trần Mục bình tĩnh ăn miếng chân gấu. 

 Vẻ mặt Chu Hạn khiếp sợ nhìn Trần Mục, Yến Lang Nguyệt sẽ bị hắn thu làm nha hoàn? Không thể nào! Nàng ta là công chúa vương tộc! Tuyệt đối không có khả năng! 

 Chu Hạn nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, hắn ta ngồi xuống uống ly rượu, đáy lòng thầm nói: "Yến Vương không thể nào cho Yến Lang Nguyệt làm nha hoàn, khẳng định là ông ta không muốn để nàng ta gả cho mình, lão hồ ly, nếu ông đã bất nhân vậy đừng trách ta bất nghĩa." 

 "Yến Vương, phụ vương ta nói Chu quốc muốn Túc Châu và Vân Châu, có được hai Châu này thì Chu quốc đảm bảo về sau một ly cũng không phạm." Chu Hạn trầm giọng nói. 

 Quý tộc Yến quốc đang ngồi đưa mắt nhìn nhau. 

 Túc Châu nằm ở vùng hoang vu, hơn nữa hơn phân nửa đất đai đều bị Chu quốc chiếm lĩnh, Vân Châu thuộc vùng nội địa của Yến quốc, mất đi Vân Châu, đồng nghĩa với việc Yến quốc mất đi bức bình phong che chắn cuối cùng, vương đô càng khó phòng nguy hiểm. 

 Ly rượu trong tay Yến Vương đã xuất hiện vết nứt, khuôn mặt già của ông ta đang run lên, Chu vương quả nhiên tham lam, đòi Vân Châu có khác gì muốn thôn tính Yến quốc. 

 Yến Lang Nguyệt giận dữ cắn chặt hàm răng trắng. 

 Trần Mục có thể cảm nhận được sự đắc ý của Chu Hạn. 

 Chu Hạn uống rượu, cao ngạo nói: "Ta có thể khuyên phụ vương từ bỏ Vân Châu, nhưng mà ta có điều kiện." 

 "Điều kiện gì?" 

 "Ta muốn công chúa Lang Nguyệt." 

 Huyền Võ điện trở nên yên tĩnh, Yến Vương vừa ban Yến Lang Nguyệt cho Trần Mục làm nha hoàn, bây giờ Chu Hạn lại muốn đòi Yến Lang Nguyệt. 

 Yến Vương lặp lại lời nói: "Trẫm đã phế bỏ thân phận công chúa của Lang Nguyệt, bây giờ nàng là nha hoàn bên cạnh Trần Mục, ngươi muốn Lang Nguyệt thì nên tìm hắn." 

 Trần Mục cắn miếng chân gấu xong lại đang gặm chân giò heo, Chu Hạn khó chịu mà nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi, nhưng có Triệu Phi Yến ở đây hắn không dám làm càn. 

 Chu Hạn cao ngạo nói: "Nếu Yến Vương đã không thể thoả mãn yêu cầu của ta, vậy thì buộc phải thỏa mãn yêu cầu của phụ vương ta, cắt nhường Túc Châu và Vân Châu, nếu như Yến Vương không đồng ý thì ngài rất rõ hậu quả là gì." 

 Chu Hạn lại tạo áp lực lên Yến Vương lần nữa, hắn ta không tin Yến Vương sẽ không giao Yến Lang Nguyệt ra. 

 Ly rượu trong tay Yến Vương bị bóp nát, tình thế hiện tại của ông ta khó xử đôi bề, nếu như khai chiến với Yến quốc chắc chắn sẽ thua, sẽ còn dẫn tới việc máu chảy thành sông. 

 Yến Lang Nguyệt đã là nha hoàn của Trần Mục, bây giờ Yến Vương cũng không thể nào đòi lại được. 

 Trần Mục gặm xong miếng chân giò heo. 

 Hắn đứng dậy nhìn Chu Hạn, giọng nói lanh lảnh: "Ngươi muốn Lang Nguyệt tỷ?" 

 "Không sai." 

 Trên mặt Chu Hạn mang theo vẻ ngạo mạn. 

 Triệu Phi Yến uống rượu, hai mắt hơi híp lại, nàng ta cảm thấy Trần Mục sắp gây sự. 

 Giọng nói của Trần Mục trong trẻo: "Chúng ta tỉ võ học hỏi lẫn nhau, nếu ngươi có thể thắng được ta, ta liền tặng Lang Nguyệt tỷ cho ngươi, nếu ngươi thua ta, bèn từ bỏ chuyện cắt đất, Chu quốc vĩnh viễn không được xâm phạm Yến quốc nữa." 

 Nghe vậy. 

 Mọi người đưa mắt nhìn nhau. 

 Yến Lang Nguyệt che miệng nhỏ, trên khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp là biểu cảm đờ đẫn, nàng ta biết Trần Mục rất lợi hại, có thể cùng lúc đánh bại được hai vị Kiếm Sư bát phẩm, nhưng mà Chu Hạn càng lợi hại hơn, hắn ta là Kiếm Tông hàng thật giá thật, hơn nữa còn là ngũ phẩm. 

 Chu Hạn không phải là Kiếm Tông bình thường. 

 Vương công quý tộc trong điện nhao nhao lắc đầu, nếu sớm biết thì thà rằng đem Yến Lang Nguyệt hứa hôn cho Chu Hạn, khỏi phải mất mặt như thế này. 

 Chu Hạn vốn dĩ có chút do dự, nhưng hiện tại nếu giành chiến thắng trận đấu sẽ có thể có được Túc Châu, Vân Châu, và cả Yến Lang Nguyệt, hắn ta giễu cợt nói: "Không thành vấn đề." 

 Huyền Võ điện. 

 Vẻ mặt của quý tộc Yến quốc tràn đầy khiếp sợ. 

 Trước kia bọn họ đã nghe nói Trần Mục có thiên phú dị bẩm, nhưng lúc nhìn thấy người thật vẫn còn là dáng vẻ của một đứa trẻ, chỉ có thể nói tương lai của hắn đáng mong chờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện