Khương Phục Tiên cũng không để ý lắm. 

 Đi theo chỉ dẫn của Tạo Hóa La Bàn, ở chỗ sâu trong núi lớn nơi không có người ở, bọn họ tìm thấy một tòa cổ miếu, trong tòa cổ miếu trống rỗng, nhưng xung quanh và bên trong miếu lại không dính bụi trần, xung quanh tràn ngập sương mù rất quỷ dị. 

 Trần Mục và Khương Phục Tiên đáp xuống bên ngoài cổ miếu. 

 Xung quanh cây xanh bao quanh, cách chỗ cổng cổ miếu mở ra không xa cũng vắng ngắt, rất quỷ dị. 

 Sau khi hai người quan sát kỹ lưỡng, bọn họ không phát hiện ra bên trong có gì bất thường. 

 Trần Mục nghiêm túc nói: “Sư tỷ, ta đi vào trong trước xem xem, nàng ở chỗ này đợi ta.” 

 “Cùng nhau vào đi.” Khương Phục Tiên chủ động nắm lấy tay Trần Mục, không thể để cho hắn mạo hiểm, hai người nhìn nhau mỉm cười, sau đó đi vào Cửu Thiên Huyền Nữ miếu. 

 Phiến đá màu xanh trên mặt đất không nhuốm bụi trần, ở đây có sự tồn tại của cấm chế đặc biệt, ngay cả gió cũng không thể đến gần, thậm chí cả thời gian cũng bị cấm, nhưng Trần Mục và Khương Phục Tiên không hề gặp trở ngại. 

 Bọn họ thuận lợi tiến vào Cửu Thiên Huyền Nữ miếu. 

 【Thành công đánh dấu Cửu Thiên Huyền Nữ miếu】 

 【Chúc mừng lấy được Huyền Thiên Trấn Ma Ấn】 

 Kim ấn từ trên trời rơi xuống, mây mù xung quanh tan biến, gió nhẹ thổi qua, trong Cửu Thiên Huyền Nữ miếu khôi phục sinh cơ, thời gian đứng yên bắt đầu trôi đi. 

 Khi cấm chế biến mất, Trần Mục nhìn trấn phong ấn màu vàng ngay trước mặt, hắn khẽ cau mày lại, bên trên còn có vài vết nứt. 

 Trần Mục đưa tay ra, Huyền Thiên Trấn Ma Ấn rơi xuống trong tay hắn, còn có thể tùy theo ý nghĩ của hắn mà biến to hóa nhỏ, cho dù có bị tổn hại thì để trấn áp Ma Thần phổ thông và Chân Tiên cũng chắc chắn không vấn đề gì. 

 Đây là món tiên khí vô cùng mạnh. 

 Có trấn ma ấn trong tay, cho dù Trần Mục gặp phải Ma Thần cũng có át chủ bài để đối phó. 

 “Sư tỷ, tặng nàng.” 

 “Ta không dùng được, chàng cầm lấy đi.” 

 Trần Mục cười thu lại Huyền Thiên Trấn Ma Ấn: “Sư tỷ, nếu chúng ta đã đến Huyền Nữ miếu thì chi bằng đi bái phỏng vị tiền bối này.” 

 Khương Phục Tiên gật đầu cười nhẹ. 

 Hương hỏa trong cung điện sớm đã dập tắt, chính giữa thờ phụng một pho thạch tượng dáng vẻ mơ hồ. 

 “Đa tạ tiền bối.” Trần Mục khom người hành lễ với pho thạch tượng, Huyền Thiên Trấn Ma Ấn hẳn là có liên quan với Cửu Thiên Huyền Nữ, cho nên muốn tỏ ý cảm tạ với nàng ta. 

 Khương Phục Tiên nhìn hương hỏa nhen nhóm, khói xanh bay thẳng tắp lên trên: “Nàng ta sẽ nghe thấy đấy.” 

 Trần Mục nghi hoặc nói: “Thật sao?” 

 “Hương hỏa truyền thừa sức mạnh thần bí, nếu như cường giả tế tự còn sống thì có thể cảm ứng được, phán đoán cũng rất đơn giản, đó là xem hương hoa bay thẳng lên mây trời hay là tan mất trong không khí.” 

 Nghe thấy lời nhắc của vị hôn thê, Trần Mục mới chú ý thấy hương hỏa ở chỗ này bay thẳng lên trời. 

 Bình thường hắn không để ý đến những chi tiết này, lần này trở về Trần gia có thể chú ý thử xem. 

 Tạo Hóa La Bàn vẫn phát ra quang mang như cũ, quang mang xuyên qua tường chỉ vào chỗ sâu trong cung điện: “Sư tỷ, xem ra chỗ này vẫn còn có tạo hóa khác.” 

 “Đi xem thử xem.” 

 Khương Phục Tiên cũng cảm thấy hứng thú. 

 Trần Mục và Khương Phục Tiên đi đến phía sau của cung điện, chỗ này giống như khu hoa viên. 

 Gần đó có năng lượng dao động đặc biệt, chỗ sâu trong hoa viên có một gốc cây ăn quả rất kỳ lạ, gốc cây đó cao mười mấy trượng, trông rất hư ảo. 

 Thân cây thoắt ẩn thoắt hiện, có thể nhìn thấy được tường viện ở phía sau, trên cây treo quả màu vàng, có kích thước to bằng nắm tay. 

 Trần Mục không thể dùng linh lực để hái quả trên cây xuống, trong mắt hắn mang theo chấn kinh: “Ảo giác?” 

 Trên mặt Khương Phục Tiên nở nụ cười nhẹ, nói: “Vốn không phải là ảo giác, đây là cái cây thật sự tồn tại, chỉ có thể dùng niệm lực để nhận biết.” 

 Trần Mục dùng niệm lực, hắn hái quả màu vàng xuống từ trên cây, không thể dùng tay chạm vào nó: “Sư tỷ, đây là chuyện gì thế?” 

 “Rất lâu về trước, thiên địa gặp nạn, đại năng viễn cổ thông qua một loại bí thuật nào đó muốn xây dựng nên thế giới trường sinh bất tử, cuối cùng thất bại.” 

 “Bản thể của gốc cây này hẳn chính là thần thụ, đây là tinh thần thể do nó tách rời ra.” 

 Khương Phục Tiên bổ sung nói: “Trước khi thiên địa đại kiếp, cường giả đều đang chạy trốn tránh né, một số cường giả đi đến Tiên giới, một số cường giả đi đến tinh không, những cường giả ở lại đa số đều gặp nạn, chỉ có một bộ phận cường giả chôn giấu nhục thân của mình đi, thần hồn rời rạc giữa âm dương, khi thiên địa trở về quỹ đạo thì bọn họ có thể quay trở lại.” 

 Trần Mục lẩm bẩm nói: “Nói cách khác, ở nhân gian còn có thể đào ra được nhục thể của Chân Tiên?” 

 “Theo lý mà nói thì không sai, nhưng loại cường giả đó cho dù ở trước mặt ngươi thì muốn đến gần cũng chẳng phải chuyện dễ dàng, xung quanh có thể có sát trận.” 

 Trần Mục đặt tiên quả kim sắc vào mi tâm, sau đó nguyên thần nuốt chửng tiên quả kia. 


 Thần hồn của Trần Mục ở trong nguyên thần. 

 Khương Phục Tiên mang theo ánh bạc tiến vào nguyên thần của Trần Mục, vào khoảnh khắc hai đạo thần hồn dung hợp, cảm giác rất kì diệu, còn kích thích hơn so với tiếp xúc da thịt. 

 Sau khi thần hồn hòa vào nhau, Khương Phục Tiên giúp vị hôn phu luyện hóa năng lượng bên trong tiên quả kim sắc, nguyên thần của Trần Mục giải phóng ra ánh bạc. 

 Trần Mục nhìn thấy ký ức của Khương Phục Tiên, hắn nhìn thấy cung điện huy hoàng, có đám cường giả đang thảo luận về tương lai của Khương Phục Tiên, bọn họ quyết định gửi Khương Phục Tiên tuổi nhỏ đến nhân gian, một tia sáng từ nơi sâu trong tinh không rơi xuống nhân gian, nàng ta đến từ chỗ sâu trong tinh không.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện