Tốc độ và sức lực đều vượt xa cường giả Kiếm Thánh, đây chính là sức lực sau khi nắm giữ huyết mạch Thần tộc.
Trần Mục không hề khinh địch, hắn giơ bàn tay lên, lúc hai người chạm chưởng không gian run lên, cơn gió mạnh ập đến khiến cả Trần Hãn và Trần Dao đều cảm thấy áp lực.
Trần Dĩnh đột nhiên nâng đôi chân dài lên.
Trần Mục dùng mu bàn tay đập đôi chân dài đang gào thét mà đến trở về, Trần Dĩnh lùi lại mấy bước.
Sau khi Trần Dĩnh sở hữu huyết mạch Thần tộc thì có được nhục thân cường ngạnh, nhưng Trần Mục đã trải qua nhiều lần niết bàn, nhục thân siêu phàm thoát tục, đơn thuần so về sức lực nhục thân thì hắn có thể dẹp ngang hung thú viễn cổ.
Biểu cảm của Trần Mục rất thoải mái, nhẹ nhàng gật đầu tỏ ý tán thưởng, sức lực nhục thân của Trần Dĩnh vượt trội hơn nhiều so với đa số cường giả Kiếm Thánh, đây còn là sức lực trước khi nàng ta chưa thôi động huyết mạch Thần tộc.
Trần Dĩnh thôi động huyết mạch Thần tộc trong cơ thể.
Toàn thân nàng ta bị hồng quang bao trùm, sức lực tăng vọt với tốc độ kinh hoàng, khi nàng ta lại vung chưởng tấn công lần nữa, ngay cả Trần Mục cũng cảm thấy có chút áp lực.
Khi hai chưởng của bọn họ chạm nhau, tiếng nổ ầm vang lên giống như tiếng sét đánh, thậm chí trên lôi đài cũng xuất hiện vết nứt, đùng đùng không dứt, Trần Hãn và Trần Dao đều nhìn không chớp mắt.
Trần Mục cảm giác được lực đạo đáng sợ.
Đó chính là thần lực, lúc Trần Dĩnh vung chưởng, không gian xung quanh các ngón tay đều vặn vẹo biến dạng, nàng ta có thể dễ dàng nắm vỡ không gian.
“Tỷ tỷ cố lên!”
“Nhị tỷ cố lên!”
Trần Dao và Trần Hãn đều đang cổ vũ cho Trần Dĩnh, bọn họ cười rất vui vẻ, xem rất kích động.
Trần Mục thôi động Chân Long Huyết Mạch của cánh tay phải, hắn muốn biết Chân Long Huyết Mạch và huyết mạch Thần tộc của Dĩnh Dĩnh cái nào lợi hại hơn, tay phải bao phủ Kim Lân.
Quanh thân Trần Dĩnh có một loại sương mù màu đỏ giống như mặt trời đỏ, thân thể giải phóng hồng quang, năm ngón tay nàng ta nắm thành quyền, vung nắm đấm về phía Trần Mục.
Trần Mục dùng tay phải được bao phủ Kim Lân tiếp đòn, hắn chỉ sử dụng Chân Long thần lực.
Khi hai cỗ thần lực va chạm, cánh tay phải của Trần Mục đang run rẩy, hắn phải lùi lại nửa bước mới tiếp được.
Vẻ mặt của Trần Hãn và Trần Dao kinh ngạc, đây là tình huống ngoài dự liệu của bọn họ.
“Sức lực nhục thân thuần túy của ta mạnh hơn Dĩnh Dĩnh rất nhiều, nhưng sức lực của Dĩnh Dĩnh sau khi thôi động huyết mạch Thần tộc lại mạnh hơn của ta sau khi thôi động Chân Long Huyết Mạch một chút, đủ để chứng minh huyết mạch Thần tộc của muội ấy còn mạnh hơn Chân Long Huyết Mạch của ta, còn không chỉ mạnh hơn một chút.” Trần Mục lẩm bẩm trong lòng, hắn phân tích trong lúc luận bàn.
Khóe miệng Trần Dĩnh đắc ý: “Ca, huynh lấy ra toàn bộ thực lực, muội còn đánh chưa đã ghiền.”
Trần Mục thôi động Hồng Mông tiên chủng trong cơ thể, hắn không ngờ có ngày sẽ cùng muội muội luận bàn, còn cần phải dùng tới Hồng Mông tiểu thụ và Chân Long Huyết Mạch.
Trần Dao và Trần Hãn cũng không ngờ bọn họ luận bàn lại ác liệt như vậy, mấy người Trần Thiên Nam nghe thấy động tĩnh ở diễn võ trường thì ào ào chạy tới vây xem, Trần Uy nhìn Trần Dĩnh kinh hô nói: “Nàng ta là?”
Trần Dao giải thích nói: “Gia gia, đại bá, đây là nhị tỷ, rất lợi hại phải không?”
Trần Thiên Nam và Trần Uy đồng thời kinh hãi, trong một ngày mà Trần Dĩnh lại lớn cao như thế, còn có thể có sức mạnh tương đương với Trần Mục, bọn họ nhìn mà trợn tròn mắt.
Toàn thân Trần Mục tràn ngập tử khí Hồng Mông, sức lực của hắn lại áp chế Trần Dĩnh lần nữa.
“Ca ca quả nhiên là ca ca.”
Trần Dao nhìn ra Trần Mục đều nhường Trần Dĩnh trong suốt cả quá trình, tỷ tỷ xuất chiêu, ca ca tiếp chiêu, hắn không chủ động xuất thủ, thậm chí còn không né tránh.
Trần Dĩnh càng đánh càng hưng phấn, sương mù màu đỏ quanh thân nàng ta bắt đầu ngưng kết, trong chớp mắt giáp trụ hỏa diễm đã bao phủ toàn thân, nhiệt độ của diễn võ trường cũng theo đó mà tăng lên, mấy người Trần Thiên Nam đều phải rút lui.
Hỏa giáp khiến nàng ta trông rất hiên ngang đáng gờm.
Sức lực của Trần Dĩnh tăng vọt, khi nàng ta vung quyền không gian biến dạng, Trần Mục thôi động Bất Diệt Kinh, nhục thân hiện lên kim quang, hắn vươn tay tiếp lấy hỏa quyền của muội muội.
Bùm!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Toàn bộ đá phiến trên lôi đài vỡ nát.
Ngoại trừ lùi lại nửa bước lúc vừa bắt đầu, Trần Mục không còn lùi nửa bước nào nữa.
Hồng quang quanh thân Trần Dĩnh biến mất, hỏa giáp cũng biến mất không còn, nàng ta lè lưỡi: “Ca, huynh không thể giả vờ để muội thắng được sao.”
Trần Mục cười nhẹ nói: “Dĩnh Dĩnh, muội đã rất lợi hại, chỉ là thiếu kinh nghiệm chiến đấu thôi.”
“Nhị tỷ, tỷ thật lợi hại.”
Trên mặt Trần Hãn mang theo vẻ sùng bái.
Trần Thiên Nam vuốt râu cười lớn.
Sau khi Trần Dĩnh cường đại lên, sau này Trần gia có nàng ta Trần Mục cũng có thể thoải mái hơn nhiều.
Trần Mục nghiêm túc nói: “Dĩnh Dĩnh, muội luyện kiếm cho tốt, tiểu Hãn và Dao Dao, hai đứa tu luyện đi.”
“Vâng ạ, tam ca.”
Trần Hãn lập tức ngồi khoanh chân tu luyện trên đạo đài.
Trần Dĩnh lắc đầu, ngón tay mảnh khảnh nắm cằm: “Muội không muốn luyện kiếm, muội muốn chơi chùy.”
“Nữ hài tử chơi chùy rất khó coi.”
“Muội cứ thích chơi chùy, chơi cái lớn.”
Tay Trần Dao cầm Yên Lam, cô bé chỉ mới tám tuổi nhưng đã có sự trầm ổn mà rất nhiều thiên kiêu không có được, đôi mắt sắc bén, xuất chiêu rất nhanh giống như điện quang.
Trần Mục sử dụng Vô Song để luận bàn với cô bé.
Hai thanh kiếm trong thời gian ngắn đã giao chiến rất nhiều lần, Trần Dao quá nhỏ, chênh lệch sức lực với Trần Mục rất xa, kiếm thuật của cô bé rất mạnh, hơn nữa huyết mạch Trần gia trong cơ thể vẫn chưa thức tỉnh, đợi sau khi huyết mạch thức tỉnh thì thực lực chắc chắn sẽ tăng vọt, cô bé đã được định trước sẽ nổi lên.
Sau trăm chiêu, Trần Dao bỏ cuộc.
Danh sách chương