“Kinh khủng như vậy?” 

 Trần Mục hơi kinh ngạc, nhưng lại không sợ hãi, hắn mỉm cười nói: “Không sao, mạng ta lớn.” 

 Vừa dứt lời. 

 Hắn đã biến mất tăm. 

 Trần Mục xuất hiện ở trên không của Tây Lâm thần sơn, khoảnh khắc xuất hiện ở đây, tim hắn co thắt lại, thần kinh căng cứng như đang đến gần vực thẳm. 

 Trước giờ hắn chưa từng có loại cảm giác này, có chút khiếp sợ, toàn thân nổi da gà, thậm chí hắn còn không dám đặt chân lên Tây Lâm thần sơn trước mặt. 

 “Quả nhiên có điều kỳ dị!” 

 Ở gần Tây Lâm thần sơn có cấm chế đặc biệt, ở bên ngoài không thể nào cảm ứng được dao động bên trong, trong thần sơn có thể phát giác được sự đáng sợ ở đây. 

 Trong mắt Trần Mục hiện lên kim quang. 

 Đôi mắt hắn mở to, sống lưng phát lạnh. 

 Dưới lòng đất của Tây Lâm thần sơn, thanh niên mặc áo bào đen cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn với khuôn mặt tà mị và nụ cười quỷ dị. 

 Bốn mắt chạm nhau, bầu không khí tĩnh mịch. 

 Trần Mục cố gắng để khiến bản thân giữ bình tĩnh, trong Tây Lâm thần sơn vậy mà lại phong ấn Ma Thần, hơn nữa ký hiệu trên người Ma Thần là Cửu Ngũ. 

 Hai chữ số này tượng trưng cho thân phận của hắn ta, trong Ma Thần đều là sự tồn tại đếm trên đầu ngón tay, phóng mắt khắp tinh không đều là người xuất sắc. 

 Huyền Châu lại phong ấn loại tồn tại này, ở chỗ này thế mà ngay cả thủ vệ cũng không có? 

 Trần Mục đang điều chỉnh hô hấp, dần dần bình tĩnh lại, cho dù vị Ma Thần này đã từng tiếu ngạo thương khung, nhưng bây giờ cũng bị phong ấn ở Tây Lâm thần sơn. 

 Bên trong hắc sơn có sương mù tràn ra. 

 Ma Thần hắc bào theo trong sương mù đi ra. 

 Trong nháy mắt, Ma Thần đã xuất hiện trước mặt Trần Mục, cảm giác áp bách mạnh mẽ ập tới. 

 “Đáng tiếc, không phải là hắn.” 

 Ma Thần hắc bào chầm chậm ngồi xuống, sương mù sau lưng hắn ta ngưng kết thành vương tọa màu đen. 

 Ánh mắt Trần Mục nhìn chằm chằm vào Ma Thần bên trong Tây Lâm thần sơn, có thể xác định được Ma Thần bên ngoài chỉ là hình chiếu của hắn ta. 

 “Ai? Mục Thiên?” 

 Trần Mục đánh bạo hỏi. 

 Ma Thần hắc bào ngồi trên vương tọa, khóe miệng hơi nhếch lên, như cười như không nói: “Xem ra ngươi chính là người kế vị mà bọn họ chuẩn bị.” 

 Trần Mục hờ hững nhìn Ma Thần. 

 Bất kể Ma Thần này từng mạnh như thế nào, bây giờ cũng đã bị phong ấn, giống như mạnh thú bị nhốt trong lòng, nếu như bị nó hù dọa thì mất mặt biết bao. 

 Hắn không nhìn Ma Thần ngồi trước mặt nữa, trực tiếp đi đến đỉnh núi của Tây Lâm thần sơn. 

 【Thành công đánh dấu Tây Lâm thần sơn】 

 【Chúc mừng lấy được Tam Táng Kiếm Điển】 

 Trên không trung của Tây Lâm thần sơn, một tiếng vang thật lớn, Trần Mục ngẩng đầu lên, có tia kim quang rơi vào mi tâm của hắn, Tam Táng Kiếm Điển in dấu vào trong thức hải của hắn. 

 Ma Thần hắc bào tà mị cười một tiếng: “Tên đáng ghét kia đã để lại tạo hóa ở đây, xem ra sớm đã an bài rồi.” 

 Trong thức hải của Trần Mục có bóng người màu xám đứng trên sông dài mênh mông bát ngát, hắn ta bỗng nhiên vung kiếm, một kiếm chém về chỗ sâu trong tinh không, một kiếm chém về thượng du sông dài, một kiếm chém về hạ du sông dài. 

 Kiếm quang chém vào tinh không kia xé toạc bầu trời, tinh không cũng bị chia cắt, linh quang trước mắt Trần Mục lóe lên, nghĩ đến cái gì đó. 

 Đột nhiên. 

 Sống lưng Trần Mục lạnh toát. 

 Có bàn tay rơi xuống trên vai hắn. 

 Đầu mày Trần Mục nhíu chặt, trên vai như đang gánh ngọn núi hùng vĩ, không thể nào động đậy, hắn hoàn toàn không ngờ hình chiếu của Ma Thần lại có thể vượt qua phong cấm mà ra tay, lúc này sau lưng đã lạnh lẽo. 

 “Ngươi chắc chắn muốn động thủ?” 

 Trần Mục cố gắng giữ vẻ trấn định, cho dù là động thủ thì hắn cũng có át chủ bài. 

 Hắn có chút nghi hoặc, phong ấn ở đây không có vấn đề gì, sức mạnh của Ma Thần đến từ đâu? 

 Ma Thần hắc bào cười lạnh nói: “Cho dù bản tôn đã bị phong ấn thì cũng có thể dễ dàng trấn áp ngươi.” 

 “Vậy thì thử xem.” 

 Toàn thân Trần Mục tràn ngập kim quang. 

 Hắn thôi động Bất Diệt Kinh, nhục thân như kim thạch, nhưng tay của Ma Thần vẫn không động đậy chút nào. 

 Trần Mục không khỏi cau mày, vai của hắn không thể nhúc nhích được, nhưng hắn không hề cảm giác được sức mạnh đáng sợ của Ma Thần, giống như thân thể bị đông cứng không nghe sai khiến, loại cảm giác này rất kỳ lạ. 

 Hắn chỉ có thể thôi động huyết mạch đặc thù trong cơ thể, còn có sức mạnh của Hồng Mông tiểu thụ. 

 Sau khi hắn thôi động tất cả sức mạnh, cả người giống như thiên thần, kim quang sáng chói, lúc này tay của Ma Thần mới có dấu hiệu dao động. 

 Trần Mục vung tay thoát khỏi bàn tay của Ma Thần, sương mù đen kịt tràn ngập xung quanh, hắn lấy Thanh Vân kiếm ra, Hoang Thần giáp bao bọc toàn thân, quang mang sáng chói bao phủ toàn bộ Tây Lâm thần sơn, những ngọn núi đều đang rung chuyển. 

 Phía xa. 

 Bạch Thanh Hoan vẫn đang đợi Trần Mục. 

 Nàng ta nhìn chăm chú vào Tây Lâm thần sơn ở phía xa, đột nhiên ánh sáng chói lọi chiếu khắp toàn bộ khu vực, không gian chấn động, mặt đất nứt ra. 

 “Tên tiểu tử kia điên rồi?” 

 Đầu Bạch Thanh Hoan tràn đầy nghi vấn. 

 Phía xa, lúc Trần Mục vung kiếm, hắc sơn không thể phá vỡ bị gọt đi một mảng lớn, Bạch Thanh Hoan tê cả da đầu, trong đó phong ấn đại hung đấy! 

 Tây Lâm thần sơn, Trần Mục không ngừng vung kiếm nhưng lại chẳng thể đụng tới Ma Thần hắc bào. 


 Trần Mục nghe thấy tiếng hét gọi của Trần Dĩnh. 

 Hắn cảm giác có gì đó không đúng, nghe thấy tiếng hét của muội muội thì lập tức phản ứng lại. 

 Thanh Vân kiếm dừng lại giữa không trung, khóe miệng Ma Thần nhếch lên, tà mị cười một tiếng, sau đó khẽ lắc đầu: “Vậy mà lại có thể phản ứng kịp, không tồi.” 

 Trần Mục thu lại Thanh Vân kiếm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện