Bọn họ vừa chú ý thấy có thuyền chiến đã đến gần. 

 Người trung niên mặc áo bào xanh và thiếu nữ mặc hồng y đi đến góc phố chỗ mua thịt nướng, khuôn mặt thiếu nữ hoa si, kinh ngạc thốt lên: “Wa, là Trần Mục ca ca.” 

 Trần Mục ngẩng đầu lên, hóa ra là người hắn đã có duyên gặp một lần ở thịnh hội của Phượng các, Võ Khinh Linh. 

 Người trung niên thanh bào nhìn thanh niên tuấn lãng xuất trần trước mắt, thì ra hắn cũng là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông nổi tiếng khắp tứ phương, quả nhiên không đơn giản. 

 Trần Mục tỏ ý gật đầu với Võ Khinh Linh. 

 Người trung niên thanh bào ôm quyền với Trần Mục, khách khí nói: “Võ gia, Võ Dũng.” 

 Võ gia là gia tộc mạnh mẽ nhất Chú Kiếm thành, cả tòa thành đều do Võ gia chưởng quản. 

 Võ gia là cổ tộc của Huyền Châu, trước kia vì tiên nhân đã từng đúc tiên kiếm nên cho dù là bây giờ cũng có rất nhiều cường giả thích định chế bội kiếm ở đây. 

 Trần Mục đứng dậy đáp lễ, bình tĩnh nói: “Ta đến Chú Kiếm thành là muốn đúc kiếm, không biết Võ gia có thể giúp đỡ hay không, thù lao có thể thương lượng.” 

 “Được, được.” 

 Võ Khinh Linh sảng khoái đồng ý. 

 “Khụ khụ.” Võ Dũng ho khan hai tiếng, sau đó cười hỏi: “Tiểu sư thúc, kiếm ngài cần chắc chắn không đơn giản, có thể nói về yêu cầu một chút không?” 

 Khuôn mặt Trần Mục mang theo ý cười, nói: “Ta muốn rèn một thanh tiên kiếm, Chú Kiếm thành có thể làm được không?” 

 “Đương nhiên là có thể.” 

 Võ Khinh Linh trả lời rất nhẹ nhàng. 

 Võ Dũng ở bên cạnh trừng nàng ta, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Khinh Linh, chớ nói lung tung, Chú Kiếm thành rất nhiều năm trước quả thực đã từng đúc tiên kiếm, thế nhưng mấy năm nay bởi vì nguyên nhân tài nguyên nên đừng nói là thất bại, ngay cả cơ hội đúc tiên kiếm cũng không có.” 

 Võ Khinh Linh lè lưỡi, vẫn cười duyên nói: “Trần Mục ca ca, ngươi có thể nói với gia gia ta, ông ấy là Chú Kiếm sư giỏi nhất Chú Kiếm thành.” 

 “Làm phiền hai vị.” 

 Trần Mục chắp tay với bọn họ. 

 Đợi sau khi Trần Dĩnh và Tiểu Thất ăn no, bọn họ theo theo Bạch Thanh Hoan và Trần Mục đi vào đại sảnh của Võ gia, có thể nghe thấy tiếng đúc kiếm truyền đến bên tai. 

 Trần Mục và Bạch Thanh Hoan ngồi ở đại sảnh, Trần Dĩnh và Tiểu Thất ngồi yên tĩnh bên cạnh hai người. 

 Võ Khinh Linh tự mình bưng trà ra, trong mắt hiện lên ánh sao, vẻ mặt hoa si nói: “Trần Mục ca ca, nhị thúc ta đã đi gọi gia gia rồi, xin đợi một lát.” 

 Rất nhanh, Võ Nguyên đã đến đại sảnh, ông ta nghe nói Trần Mục muốn rèn tiên kiếm thì lập tức chạy tới, loại đơn hàng này rất nhiều năm rồi chưa từng xuất hiện. 

 Võ Nguyên có một mái tóc đỏ, thân thể cường tráng, toàn thân mang theo hỏa khí mạnh mẽ, kích động nói: “Tiểu hữu, nghe nói ngươi muốn đúc tiên kiếm?” 

 Trần Mục cười nói: “Không sai, xin hỏi tiền bối liệu có thể đúc tiên kiếm được không?” 

 Mặt Võ Nguyên hiện lên vẻ tiếc nuối, lắc đầu: “Cha ta, gia gia ta, tằng tổ của ta đều đã từng thử đúc tạo tiên kiếm, nhưng cuối cùng đều thất bại, cả đời này của ta đều đang nghiên cứu cách để đúc tiên kiếm, nhưng lại không có cơ hội đúc tiên kiếm.” 

 Trần Mục biết tiên kiếm rất khó đúc tạo: “Không biết tiền bối liệu có thể rèn chế thăng cấp cho kiếm được không?” 

 Võ Nguyên gật đầu: “Rèn chế thăng cấp thì có thể, đơn thuần rót Tiên Kim vào cũng xem như tiên kiếm, nhưng không bằng dùng Tiên Kim hoàn toàn chế tạo thành tiên kiếm.” 

 Trần Mục mỉm cười nói: “Tiền bối, ta muốn rèn chế thăng cấp kiếm, làm phiền ngài xem thử.” 

 Võ Nguyên gật đầu, cười nói: “Lão phu cần kiếm và nguyên liệu mới có thể quyết định có rèn chế được hay không, yêu cầu để rèn chế vô cùng nghiêm khắc.” 

 Võ Khinh Linh và Võ Dũng ở bên cạnh nhìn xem, Trần Dĩnh và Bạch Thanh Hoan cũng đầy vẻ hiếu kỳ. 

 Trần Mục lấy Thanh Vân kiếm ra. 

 Trước mắt Võ Nguyên sáng lên, ông ta nhận lấy Thanh Vân kiếm, dùng đường giữa ngón tay chạm nhẹ vào thân kiếm, kinh hô nói: “Thật đúng là kiếm tốt, thánh kiếm hoàn hảo nhất mà ta từng đúc tạo cũng không bì được với thanh thánh kiếm cực phẩm này.” 

 Trong mắt Võ Khinh Linh và Võ Dũng mang vẻ chấn kinh, Bạch Thanh Hoan ngược lại không hề ngạc nhiên, thanh kiếm này đã từng được Thanh Vân Kiếm Tiên sử dụng! 

 “Bên trong thanh kiếm này có một ít vật chất Tiên Kim, ẩn chứa quy tắc đặc thù, rất phi thường, thân kiếm thế mà còn có vết nứt, có thể làm cho thanh kiếm này xuất hiện vết nứt thì chỉ có tiên kiếm mới có thể tạo thành vết nứt kiểu này!” Võ Nguyên sờ vào vết nứt, nghĩ lại mà sợ, tim đập nhanh một hồi. 

 “Tiểu hữu đã từng gặp Kiếm Tiên?” 

 Vẻ mặt Võ Nguyên chấn kinh nhìn Trần Mục. 

 Trần Mục cười nhẹ đáp: “Trước kia khi giao đấu với Kiếm Tiên, Thanh Vân kiếm đã bị tổn hại, lần này tới Chú Kiếm thành cũng là vì muốn rèn chế thăng cấp cho Thanh Vân kiếm.” 


 Trên người Trần Mục có rất nhiều mảnh vụn Tiên Kim, Tiên Kim đến từ tiên kiếm, Tiên Kim bên trong tiên chủng, Tiên Kim thu vào trong tay của Mộ Hồng Liên, vô lượng kim nhận được khi đánh dấu, Xích Dương Thần Thiết nhận được khi đánh dấu. 

 Chỉ riêng lấy ra những vật liệu rèn kiếm này cũng có thể khiến cho Võ Nguyên chấn kinh, thế nhưng lại cùng lúc lấy ra nhiều nguyên liệu như vậy, Võ Nguyên đã sắp ngạt thở, cả đời này chưa từng nhìn thấy nhiều chí bảo như vậy. 

 Võ Nguyên phải rất lâu mới bình tĩnh trở lại, vẻ mặt ông ta nghiêm túc nói: “Chỉ dùng một loại nguyên liệu chắc chắn là không đủ, nhưng nếu dùng toàn bộ thì nguyên liệu lại quá nhiều quá phức tạp, lúc rèn chế sẽ dễ dàng bài xích, khả năng thất bại rất cao, thậm chí ngay cả thanh thánh kiếm cực phẩm này cũng sẽ bị hủy.” 

 Trần Mục hiểu được, không ai có thể bảo đảm thành công trăm phần trăm, nghe khẩu khí của Võ Nguyên, xác suất thất bại rất cao, việc thử nghiệm như vậy không có ý nghĩa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện