Lúc trước Bạch Thanh Hoan có đề cập với hắn về Thiên Huyền tông, Trần Mục thuấn di xuất hiện trong tiểu viện của Bạch Thanh Hoan, muốn hỏi nàng ta về tình hình của Thiên Huyền điện. 

 Bạch Thanh Hoan chau mày, duyên dáng cười: "Chúc mừng, bây giờ ta đã nhìn không thấu cảnh giới của ngươi rồi. Xem khắp thiên hạ, chính là sự tồn tại trên đầu ngón tay." 

 Trần Mục không hề kiêu ngạo. Đường hắn phải đi còn rất dài. Hắn cười, nói: "Bạch tỷ, Thiên Huyền điện và Thiên Huyền tông có liên quan với nhau à?" 

 Bạch Thanh Hoan nghe vậy, ánh mắt hơi sững lại, sau đó gật nhẹ đầu: "Thiên Huy 

 ền điện là cấm địa của Thiên Huyền tông. Hiện tại do Thiên Kiếm tông trông coi, cho dù là tông chủ Thiên Kiếm tông cũng không thể bước vào Thiên Huyền điện." 

 "Vì sao?" 

 "Muốn vào Thiên Huyền điện, bắt buộc phải có chuôi của hai thanh Thiên kiếm và Huyền kiếm làm chìa khóa. Huyền Kiếm đã bị ta giấu đi. Bọn họ dù có Thiên Huyền điện cũng không vào được." 

 Trần Mục cười: "Bạch tỷ, ta muốn vào Thiên Huyền điện, xong việc sẽ đưa thù lao cho tỷ." 

 "Thù lao ngược lại không cần, nếu ngươi muốn đi, ta có thể đi cùng ngươi đến Huyền Châu, thuận tiện xem tên sư huynh đáng thương của ta chết chưa." Bạch Thanh Hoan nhoẻn khóe miệng. 

 Trần Mục đột phá đến Kiếm Thánh Đỉnh phong, cảnh giới khó lòng đột phá thêm nữa, chỉ có thể nâng cao sức mạnh của Hồng Mông Thụ, còn có cường hóa huyết mạch đặc thù trong cơ thể. 

 Huyền Châu có rất nhiều thương nhân đúc kiếm nổi danh. Trần Mục nghĩ muốn đến đó đúc tiên kiếm. 

 Lần này có thể đi Huyền Châu đánh dấu Xích Dương Thần Thiết trước, sau đó dùng Thần thiết và Tiên kim thu thập được đúc Thanh Vân kiếm, để Thanh Vân kiếm lột xác. 

 "Vậy được." 

 "Hai ngày nữa chúng ta đi Huyền Châu." 

 Nhân lúc vị hôn thê còn đang bế quan, Trần Mục chuẩn bị đi Huyền Châu thử vận may. Nếu đánh dấu được chí bảo nghịch thiên thì tốt biết mấy. Hắn cũng không ôm hy vọng, lấy được Xích Dương Thần Thiết là đủ rồi. 

 Bạch Thanh Hoan giấu Huyền kiếm ở Huyền Kiếm tông. Nàng suốt đêm trở về Huyền Kiếm tông lấy kiếm. 

 Trần Mục trở về phòng nghỉ ngơi. 

 Sáng sớm, Trần Mục đến sân tập võ chỉ điểm đệ đệ muội muội tu luyện, giao lưu so tài cùng bọn họ. 

 Sẩm tối. 

 Trần Mục cười, nói: "Ca ca và Bạch tỷ phải đi Huyền Châu, các ngươi ở nhà tu luyện đàng hoàng." 

 "Ca ca, muội cũng muốn đi Huyền Châu!" 

 Trần Dĩnh chớp mắt. Thấy ánh mắt mong chờ của muội muội, Trần Mục cười gật đầu: "Được thôi, ca ca đưa muội đi Huyền Châu thăm thú." 

 "Tiểu Hãn, các ngươi có muốn đi không?" Trần Mục cười, nhìn đệ đệ muội muội. 

 Trần Hạo biết hắn đi là có chuyện quan trọng, lắc đầu nguầy nguậy: "Tam ca, kiếm kỹ đệ mới học còn chưa thuần thục. Đệ muốn ở nhà luyện kiếm." 

 Đồng tử màu vàng của Trần Dao nhìn chăm chú Trần Mục và Trần Dĩnh, giọng nói trong trẻo: "Muội lười ra ngoài. Ca, ca phải chăm sóc tỷ tỷ thật tốt đấy." 

 Trần Mục không khỏi cười, gật đầu. 

 Tiểu Thất lôi kéo y phục của Trần Mục: "Ca ca, muội cũng muốn đi Huyền Châu chơi." 

 Trần Mục gật đầu. Trên đường dẫn theo Thất Thất, Dĩnh Dĩnh xem như cũng có bạn: "Nghe lời là được." 

 "Muội nghe lời nhất." Tiểu Thất vòng tay nhỏ sau lưng. Đuôi tóc lắc lư. Dáng vẻ đáng yêu. 

 Hiện tại hắn đã là Kiếm Thánh Đỉnh phong. Thiên hạ này không có nơi nào hắn không dám đến. Trần Mục nhìn lên bầu trời, còn muốn Kiếm Khai Tiên Môn, nhìn xem Tiên giới như thế nào. 

 Có điều nơi này không thích hợp. 

 Tốt nhất nên thử ở một nơi hẻo lánh. 

 Sau khi đám tiểu bối tu luyện xong, Trần Mục đến đình viện của phụ mẫu. Đường Uyển đang may đồ. 

 "Mẫu thân, ta muốn đi Huyền Châu. Dĩnh Dĩnh và Thất Thất sẽ đi chơi cùng ta." 

 Trần Mục nói một tiếng với mẫu thân. 

 "Được đấy. Bọn nó có đem lại phiền phức cho ngươi không?" Đường Uyển hơi lo lắng. 

 Trần Mục cười, lắc đầu: "Không phiền, thực lực hiện tại của ta trông chừng hai đứa không có vấn đề gì. 

 "Mục Nhi, gần đây sao không về Lăng Vân tông gặp vị hôn thê của ngươi? Còn muốn chạy tới Huyền Châu." 

 "Mẫu thân, sư tỷ đang bế quan." 

 "Ồ, vậy à." 

 Đường Uyển khôi phục nụ cười. Người mạnh mẽ như Khương Phục Tiên, bế quan phải rất nhiều năm. 

 Trần Mục tán gẫu với mẫu thân trong viện. Sau khi phụ thân trở về, hai cha con uống rượu trong viện. Trần Nghiêm tán gẫu những chuyện vặt trong tiêu cục. 

 Ngày thứ hai, buổi sáng. 

 Bạch Thanh Hoan mang Huyền kiếm trở về Trần gia. 

 Cho dù là Trần Mục, cũng khó lòng trong thời gian ngắn từ Hoang Châu đến Huyền Châu. 

 Trong lần thịnh hội ở Phượng các khi xưa, Thẩm Thi Âm từng nói với hắn, truyền tống trận của Thánh Nguyên tông ở Hoang Châu, có thể giúp hắn nhanh chóng đến Huyền Châu. 

 Trần Mục dẫn theo hai đứa Trần Dĩnh thông qua Tây Hoang đến Hoang Châu. Đi nhanh cũng phải mất tầm mười ngày. 

 Hoang Châu, Thánh Nguyên tông. 

 Là thế lực siêu cấp, thực lực hùng hậu ở Hoang Châu. Nơi đây tọa lạc sâu trong rừng rậm nguyên thủy. Kiếm Tu bình thường khó lòng đến gần. Đến gần sơn môn, Trần Mục càng cảm nhận được mấy lực chấn động mạnh mẽ. 

 "Ôi, nhiều đồ ăn quá." Trần Dĩnh nhìn thấy yêu thú hung dữ trong rừng cây, mặt nhỏ kích động. 

 Yêu thú trong rừng bỏ chạy tứ tán. 

 Trần Mặc trầm giọng: "Nơi này có sự tồn tại của vật chất Tiên giới, nếu không ngoài dư đoán, bọn họ có qua lại với thế lực ở Tiên giới, phải chú ý." 

 Bạch Thanh Hoan không hề lơi lỏng. 

 Từ trong Thánh Nguyên tông, một lão giả mặc áo vàng ra nghênh tiếp, cung kính hỏi: "Hai vị là?" 

 "Lăng Vân tông, Trần Mục." 


 "Đương nhiên không thành vấn đề." 

 Lão giả áo vàng cười vui vẻ, dẫn bọn người Trần Mục đến quảng trường Truyền Tống trận của Thánh Nguyên tông. Nơi đây có thuyền chiến màu đồng đổ, truyền tống khoảng cách xa đều là thuyền chiến bảo vệ. 

 Trần Mục lấy ra nửa cục Tiên thạch. Hắn biết loại Truyền Tống trận này mỗi lần sử dụng đều tiêu tốn rất nhiều, mà còn dùng một lần ít đi một lần. Truyền Tống trận cổ xưa thế này cũng không còn dùng được bao nhiêu lần. 

 Lão giả áo vàng mỉm cười nhận lấy: "Tiểu sư thúc thật khách khí, khi trở về Thánh Nguyên tông, có thể nghỉ chân tại chỗ chúng ta."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện