Thiên kiếp nhân gian vậy mà lại biến thái như thế. 

 Bạch Thanh Hoan không thể đánh đồng với vị hôn thê, Trần Mục tin tưởng Khương Phục Tiên có thể thành công. 

 Hai người hàn huyên một lát. 

 Trần Mục quay về phòng tu luyện. 

 Hắn uống tiên dịch tu luyện, toàn thân tràn ngập sương tím, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đều chạy tới nằm bò ở gần đó. 

 Trong thức hải, Trần Mục còn đang xây dựng bản vẽ nhà mới của Trần gia, muốn cho mọi người hoàn cảnh sống tốt hơn, trong đó quy hoạch diễn võ trường vô cùng lớn, có thể thỏa mãn nhu cầu tu luyện của bọn tiểu bối. 

 Hôm sau, buổi sáng. 

 Trần Mục nghỉ ngơi xong thông báo cho mẫu thân và đại tỷ các nàng đến diễn võ trường, chuẩn bị tôi thể cho bọn họ. 

 Hắn còn kêu cả Yến Lang Nguyệt. 

 Yến Lang Nguyệt thụ sủng nhược kinh, nàng ta chăm chỉ làm việc ở Trần gia, đãi ngộ của Trần gia với nàng ta cũng rất tốt, không khỏi cảm thấy may mắn vì quyết định năm đó. 

 Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chạy đến diễn võ trường, bọn chúng co quắp ở bên cạnh Trần Mục giống như hai quả cầu lông. 

 Tiểu Hắc tương đối lười thích ngủ, Tiểu Bạch lại khá hoạt bát thích chơi đùa, Trần Mục rất thích bọn chúng, nên không có đuổi chúng nó đi. 

 Đường Uyển các nàng tu vi thấp, nhục thân lại yếu, trong gân cốt máu thịt có rất nhiều tạp chất, Trần Mục hao phí thời gian nửa ngày mới giúp được các nàng hoàn thành tôi thể. 

 Sắp đến chạng vạng tối, Trần Hi mở mắt ra, nàng ta ngửi thấy được mùi thối: "Trên người ta thối quá đi!" 

 Yến Lang Nguyệt kinh ngạc nói: "Oa, bá mẫu, ngài thật xinh đẹp, cảm giác còn trẻ hơn cả ta." 

 Đường Uyển sờ lên mặt mình, cảm giác trơn mềm, bà ta vội vàng lấy cái gương nhỏ mang theo bên người ra, trong mắt ẩn chứa vẻ kinh ngạc, đều không dám tin trong gương là mình, gương mặt kia khôi phục lại dung nhan thời kỳ đỉnh phong, khuôn mặt cười như trang điểm lộng lẫy. 

 Từ Yến cũng đi tới bên cạnh Đường Uyển, bà ta nhìn thấy chính mình ở trong gương khó lòng tin được, ít nhất cũng phải trẻ ra hai mươi tuổi, trong mắt chứa giọt nước mắt vui sướng. 

 "Oa, khuôn mặt thiếu nữ này của ta, không biết còn tưởng rằng ta chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi." Trần Hi nhìn bản thân trong gương, cười không ngậm mồm vào được. 

 Trần Mục cười lắc đầu, gia gia bọn họ đều để ý tu vi, mẫu thân các nàng căn bản không thèm để ý tu vi, nhìn thấy trở nên trẻ trung thì hưng phấn không thôi. 

 Nữ tu tiên giả cường đại đều rất xinh đẹp, da trắng mỹ mạo, tuổi trẻ mãi mãi, chỉ có cơ sở tốt có thể xưng là tiên tử, giống như tuyệt thế tiên nhan của Khương Phục Tiên kia, còn có dung nhan đẹp trai đến không hợp thói thường này của Trần Mục, những tu tiên giả còn lại căn bản không đạt tới được. 

 "Nương, bình thường các ngươi không luyện kiếm, nhưng Hô Hấp pháp phải dùng nhiều, bằng không sau này cha ta bọn họ trẻ mãi không già, các ngươi thì lại hoa tàn ít bướm mất…" 

 Trần Mục không muốn độc đoán muôn đời đâu, cho dù sau này có vô địch, không có người thân và bằng hữu còn có nghĩa gì, ngắm sao, ngắm trăng? 

 Đường Uyển các nàng đều nghiêm túc gật đầu. 

 Bình thường bọn họ cũng không muốn luyện kiếm tu tiên, nghe thấy phải già đi lập tức nhớ kỹ lời của Trần Mục. 

 Trần Mục mỉm cười, cho dù mẫu thân không tu luyện, sau này cũng sẽ dùng tiên đan để cho bà ta trẻ mãi không già: "Nương, ta trở về trước đây." 

 "Được." 

 Đám người Đường Uyển cùng nhau đi tắm rửa. 

 Lần tôi thể này bài tiết ra rất nhiều thứ bẩn thỉu. 

 Trần Mục quay về phòng nghỉ ngơi. 

 Hắn giúp vị hôn thê tôi thể trước, sau đó giúp tộc nhân của Trần gia tôi thể, Hồng Mông Thụ trong cơ thể vẫn còn là cây non, không những không lớn lên, còn có chút héo rũ. 

 May mà thạch tháp có thể cung cấp Hồng Mông vật chất, hai ngày nữa là Hồng Mông Thụ có thể hồi phục, sau khi Trần Mục tĩnh dưỡng ba ngày ở nhà, Mộ Đông Lưu chạy về Hắc Thạch thành. 

 Yến Vương đồng ý đem dãy núi phía nam Hắc Thạch thành không trả giá tặng cho Trần gia, đây là mệnh lệnh của Yến Vương, Mộ Đông Lưu không dám làm trái. 

 Trần Thiên Nam cũng không có cách nào. 

 Ngày hôm sau, Trần gia chuẩn bị khởi công, Trần Mục cùng tộc nhân Trần gia đi tới dãy núi phía nam Hắc Thạch thành, đám người Trần Dĩnh và Trần Hãn đều đi theo tới, còn có Trần Hi và cả Yến Lang Nguyệt. 

 Trần Mục vừa cười vừa nói: "Dĩnh Dĩnh, Tiểu Hãn, cho các ngươi một nhiệm vụ, giúp đỡ xây nhà." 

 "Được thôi!" 

 Trần Dĩnh không tích cực tu luyện, thích chơi, Tiểu Thất hô theo nói: "Ta cũng muốn xây nhà!" 

 "Được thôi, tam ca." 

 Trần Hãn cũng tràn đầy nhiệt tình. 

 Trần Dao không có đi theo, Trần Mục biết Dao Dao lười, nên cũng không gọi nàng ta. 

 Nhìn núi lớn ở trước mặt, Trần Mục lấy Thanh Vân kiếm ra, sau đó kim quang chém qua, không có cái gì xảy ra, trong mắt mọi người mang theo vẻ kinh ngạc. 

 Sau đó Trần Mục đưa tay, nắm ở không trung, bảy ngọn núi lớn trước mặt bay lên trời cao, trên dưới Trần gia đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, đây chính là sức mạnh của Kiếm Thánh, vậy mà lại có thể đột nhiên di dời núi non. 

 "Oa! Ca ca thật lợi hại!" 

 Mặt nhỏ của Trần Dĩnh tràn đầy sùng bái. 

 Cùng với việc bảy ngọn núi lớn bị chuyển qua nơi xa, phía trước xuất hiện đất bằng rộng lớn, Trần Mục giao bản vẽ cho Trần Uy, trên mặt mang theo nụ cười, nói: "Đại bá, việc xây dựng vẫn là để các ngươi tới sắp xếp." 

 Một mình Trần Mục ngồi xếp bằng ở đỉnh núi. 

 Tiểu Hắc và Tiểu Bạch vẫn luôn theo bên cạnh hắn. 

 Trần Dao một mình ở nhà tu luyện hai ngày, nhìn thấy ca ca tỷ tỷ đều đang bận bịu, ngay cả Đại Tráng cũng đang vác gỗ ở công trường, nàng ta có chút áy náy, bèn đi theo đám người Trần Dĩnh khuân đồ. 

 Bạch Thanh Hoan trở về Huyền Kiếm tông, nàng ta nói tin tức Trần gia xây nhà mới cho Trần Hạo biết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện