Ý cười trong mắt Trần Mục đều sắp tràn ra ngoài: "Thê tử Phục Tiên, chờ tới ngày đệ đăng lâm tuyệt đỉnh, đệ muốn tặng cho tỷ một hôn lễ long trọng."
Trần Mục đi tới đỉnh núi.
Hắn hướng về phía mặt trời ngồi xếp bằng tu luyện.
Toàn thân tử khí như thác nước, tràn ngập ánh bình minh.
Ngay cả Ngạo Kiếm phong cũng tràn ngập sinh cơ nồng đậm.
Buổi sáng, Triệu Phi Yến đi tới Ngạo Kiếm phong, cố ý đến tìm Trần Mục cọ sát.
"Tiểu sư thúc."
"Bây giờ thúc có thời gian không?"
Trong tay Triệu Phi Yến nắm Khinh Ngữ, trên người mặc váy dài đai lưng màu tím tinh xảo, tóc đen trên đầu dùng trâm cài cuộn lại, cách ăn mặc của nàng ta hôm nay khá thục nữ.
Sương mù quanh thân Trần Mục biến mất, hắn cười đứng dậy: "Được thôi, cọ sát kiếm chiêu đi."
Triệu Phi Yến nhướng mày, khuôn mặt ngạo kiều nói: "Tiểu sư thúc, ngài phải nhường ta đấy."
"Không thành vấn đề."
Trên mặt Trần Mục mang theo nụ cười.
Triệu Phi Yến nâng Khinh Ngữ lên, Trần Mục lấy Vô Song ra, hai người cùng lúc xuất kiếm.
Thân pháp Triệu Phi Yến nhẹ nhàng, kiếm của nàng ta rất nhanh rất có sức mạnh, Trần Mục ngăn cản rất dễ dàng.
Trần Mục chỉ xuất ra thực lực của Kiếm Hoàng đỉnh phong, Triệu Phi Yến sử dụng bản lĩnh toàn thân cũng không thể khiến hắn mảy may dao động.
Ở trong mắt Trần Mục, Triệu Phi Yến có đầy rẫy sơ hở, kiếm trong tay năm lần bảy lượt bị đánh rơi.
Mãi cho tới tận giữa trưa.
Bọn họ vẫn đang giao đấu.
Triệu Phi Yến càng ngày càng mệt, nhưng Trần Mục lại hoàn toàn không có cảm giác gì: "Tiểu sư thúc, ta dùng linh lực, chúng ta tiếp tục giao đấu thử xem!"
"Tùy ý ngươi."
Vẻ mặt Trần Mục tự tin.
Triệu Phi Yến thôi động linh lực trong cơ thể, tốc độ và sức mạnh tăng vọt, nàng ta xông tới lần nữa, Khinh Ngữ mang theo sương lạnh, tuyết quang lạnh lẽo đánh tới.
Trần Mục tùy ý vung kiếm, tuyết quang bị chém vỡ, ánh sáng lấp lánh rơi xuống đầy trời.
Lúc Triệu Phi Yến tới gần, Trần Mục đột nhiên biến mất, nháy mắt xuất hiện ở sau lưng nàng ta: "Tốc độ của ngươi có hơi chậm, cần luyện thêm."
"Thúc là Kiếm Thánh, tất nhiên phải nhanh."
"Xin lỗi, ta dùng thực lực Kiếm Hoàng."
Triệu Phi Yến nghe vậy vẻ mặt khiếp sợ, Kiếm Hoàng có thể nhanh như thế, Trần Mục có thể mạnh như thế, vậy nàng ta cũng còn không gian rất lớn để thăng cấp.
Bộp!
Ngay khi Triệu Phi Yến thất thần.
Trần Mục dùng thân kiếm đánh vào trên mông nàng ta.
"Lúc luyện kiếm, làm phiền nghiêm túc một chút." Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc, sau khi Triệu Phi Yến bị đánh mặt đỏ tới mang tai, đôi mắt nàng ta tràn ra sương lạnh, trong nháy mắt liền nổ tung.
Sức mạnh của Triệu Phi Yến lần nữa tăng vọt, trong con ngươi lạnh lẽo mang theo sát ý, phía sau lưng Trần Mục phát lạnh, chỉ dùng sức mạnh của Kiếm Hoàng có phần không thể trấn áp nổi.
Trần Mục chỉ có thể hơi hơi dùng chút sức, rất nhanh Triệu Phi Yến đã bị dạy dỗ cho ngoan ngoãn.
Triệu Phi Yến bị bức thu Khinh Ngữ lại, nàng ta ôm lấy cái mông, cắn chặt hàm răng trắng ngà, hung dữ nói: "Hừ, ngài cố ý bắt nạt ta đúng không."
"Tuyệt đối không có."
Trần Mục mỉm cười lắc đầu.
Chẳng biết tại sao sau lưng lại phát lạnh.
Khương Phục Tiên đứng tại Lăng Vân phong, nhìn đồ đệ bị đánh mông, trong mắt nàng ta ẩn chứa hàn ý, ngay cả nàng ta cũng chưa từng đánh Triệu Phi Yến.
Triệu Phi Yến bĩu môi: "Hừ, ta thấy ngài là mưu đồ đã lâu, năm đó ta từng đánh ngài, cho nên khi nãy chắc chắn là ngài cố ý."
"Ta xin lỗi."
Trần Mục không nhịn được cười ha ha, vừa rồi quả thực là có ý báo thù ở trong đó.
Triệu Phi Yến tức tới ngứa răng, nàng ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, hiện tại không thể làm gì Trần Mục, có tủi thân cũng chỉ có thể nhịn.
Trần Mục vừa cười vừa nói: "Chúng ta hòa nhau rồi, sau này muốn cọ sát, tiếp tục tìm ta."
"Ha ha, không thể nào."
Triệu Phi Yến không muốn đi tìm ngược.
Lăng Vân phong, bên vách núi, Khương Phục Tiên nhìn chằm chằm Triệu Phi Yến, đôi mắt hơi lạnh, thầm nói: "Phu quân của vi sư cũng dám đánh, nghịch đồ!"
Sau lưng Triệu Phi Yến đột nhiên phát lạnh, giống như là hàn độc phát tác, nàng ta còn tưởng rằng là ảo giác.
Trần Mục không nói giỡn nữa, nghiêm túc nói: "Phi Yến, kiếm chiêu của ngươi rất mạnh, bộc phát cũng đủ, nhưng mà phản ứng có hơi chậm, chủ yếu là thời gian luyện kiếm quá ít, còn có thần hồn khá yếu, chỗ này của ta có quyển Minh Tưởng Pháp, ngươi có thể cầm đi."
Rất nhiều thiên kiêu đều lấy tu luyện cảnh giới làm chủ, có rất ít thiên kiêu nguyện ý bỏ ra thời gian để luyện kiếm.
Trần Mục chú trọng nền tảng, cảnh giới giống nhau chính là so xem nền tảng của người nào vững chắc hơn.
Triệu Phi Yến cầm lấy Minh Tưởng Pháp, hừ lạnh nói: "Đợi lát nữa đi nói cho sư tôn biết, ngài bắt nạt ta, xem nàng xử lý ngài thế nào."
"Được thôi."
Trần Mục bày ra vẻ chẳng sao cả.
Quản giáo đồ đệ giúp vị hôn thê có thể có lỗi sao? Nếu như Khương Phục Tiên biết, đoán chừng còn sẽ khen hắn hai câu.
Triệu Phi Yến không có đi, nàng ta quay về đỉnh núi của mình tiếp tục tu luyện, Khương Phục Tiên gửi gắm kỳ vọng vào nàng ta, không muốn khiến cho sư tôn thất vọng.
Tất cả đề nghị Trần Mục cho nàng ta đều nhớ lấy.
Thời điểm buổi chiều.
Thẩm Trạch đi tới Ngạo Kiếm phong.
Hắn tới để thỉnh giáo tu luyện với Trần Mục.
Trần Mục tiếp đãi hắn ở ngoài động phủ, hai người pha trà luận đạo, Thẩm Trạch thu hoạch được rất nhiều.
Triệu Tư Tư đáng yêu giống như muội muội hàng xóm, mắt nàng ta không thể thấy, cũng không thể nói chuyện, nhưng tính cách lại như ánh mặt trời, nàng ta đến để thỉnh giáo niệm thuật của Trần Mục.
Trần Mục truyền thụ lại hết mấy loại niệm thuật cường đại cho nàng ta chẳng giữ lại chút gì, thậm chí còn đem cả Thái Thượng Quan Tưởng Đồ tặng cho Triệu Tư Tư, hi vọng nàng ta có thể gặt hái được thành tựu trên hai con đường này.
Triệu Tư Tư vô cùng cảm kích, thời điểm khi nàng ta rời khỏi Ngạo Kiếm phong đã là đêm khuya.
Cuối cùng Trần Mục cũng có thể nghỉ một lát, hiện tại có cảm giác làm tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, Khương Phục Tiên đột nhiên xuất hiện ở Ngạo Kiếm phong.
Trần Mục đi tới đỉnh núi.
Hắn hướng về phía mặt trời ngồi xếp bằng tu luyện.
Toàn thân tử khí như thác nước, tràn ngập ánh bình minh.
Ngay cả Ngạo Kiếm phong cũng tràn ngập sinh cơ nồng đậm.
Buổi sáng, Triệu Phi Yến đi tới Ngạo Kiếm phong, cố ý đến tìm Trần Mục cọ sát.
"Tiểu sư thúc."
"Bây giờ thúc có thời gian không?"
Trong tay Triệu Phi Yến nắm Khinh Ngữ, trên người mặc váy dài đai lưng màu tím tinh xảo, tóc đen trên đầu dùng trâm cài cuộn lại, cách ăn mặc của nàng ta hôm nay khá thục nữ.
Sương mù quanh thân Trần Mục biến mất, hắn cười đứng dậy: "Được thôi, cọ sát kiếm chiêu đi."
Triệu Phi Yến nhướng mày, khuôn mặt ngạo kiều nói: "Tiểu sư thúc, ngài phải nhường ta đấy."
"Không thành vấn đề."
Trên mặt Trần Mục mang theo nụ cười.
Triệu Phi Yến nâng Khinh Ngữ lên, Trần Mục lấy Vô Song ra, hai người cùng lúc xuất kiếm.
Thân pháp Triệu Phi Yến nhẹ nhàng, kiếm của nàng ta rất nhanh rất có sức mạnh, Trần Mục ngăn cản rất dễ dàng.
Trần Mục chỉ xuất ra thực lực của Kiếm Hoàng đỉnh phong, Triệu Phi Yến sử dụng bản lĩnh toàn thân cũng không thể khiến hắn mảy may dao động.
Ở trong mắt Trần Mục, Triệu Phi Yến có đầy rẫy sơ hở, kiếm trong tay năm lần bảy lượt bị đánh rơi.
Mãi cho tới tận giữa trưa.
Bọn họ vẫn đang giao đấu.
Triệu Phi Yến càng ngày càng mệt, nhưng Trần Mục lại hoàn toàn không có cảm giác gì: "Tiểu sư thúc, ta dùng linh lực, chúng ta tiếp tục giao đấu thử xem!"
"Tùy ý ngươi."
Vẻ mặt Trần Mục tự tin.
Triệu Phi Yến thôi động linh lực trong cơ thể, tốc độ và sức mạnh tăng vọt, nàng ta xông tới lần nữa, Khinh Ngữ mang theo sương lạnh, tuyết quang lạnh lẽo đánh tới.
Trần Mục tùy ý vung kiếm, tuyết quang bị chém vỡ, ánh sáng lấp lánh rơi xuống đầy trời.
Lúc Triệu Phi Yến tới gần, Trần Mục đột nhiên biến mất, nháy mắt xuất hiện ở sau lưng nàng ta: "Tốc độ của ngươi có hơi chậm, cần luyện thêm."
"Thúc là Kiếm Thánh, tất nhiên phải nhanh."
"Xin lỗi, ta dùng thực lực Kiếm Hoàng."
Triệu Phi Yến nghe vậy vẻ mặt khiếp sợ, Kiếm Hoàng có thể nhanh như thế, Trần Mục có thể mạnh như thế, vậy nàng ta cũng còn không gian rất lớn để thăng cấp.
Bộp!
Ngay khi Triệu Phi Yến thất thần.
Trần Mục dùng thân kiếm đánh vào trên mông nàng ta.
"Lúc luyện kiếm, làm phiền nghiêm túc một chút." Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc, sau khi Triệu Phi Yến bị đánh mặt đỏ tới mang tai, đôi mắt nàng ta tràn ra sương lạnh, trong nháy mắt liền nổ tung.
Sức mạnh của Triệu Phi Yến lần nữa tăng vọt, trong con ngươi lạnh lẽo mang theo sát ý, phía sau lưng Trần Mục phát lạnh, chỉ dùng sức mạnh của Kiếm Hoàng có phần không thể trấn áp nổi.
Trần Mục chỉ có thể hơi hơi dùng chút sức, rất nhanh Triệu Phi Yến đã bị dạy dỗ cho ngoan ngoãn.
Triệu Phi Yến bị bức thu Khinh Ngữ lại, nàng ta ôm lấy cái mông, cắn chặt hàm răng trắng ngà, hung dữ nói: "Hừ, ngài cố ý bắt nạt ta đúng không."
"Tuyệt đối không có."
Trần Mục mỉm cười lắc đầu.
Chẳng biết tại sao sau lưng lại phát lạnh.
Khương Phục Tiên đứng tại Lăng Vân phong, nhìn đồ đệ bị đánh mông, trong mắt nàng ta ẩn chứa hàn ý, ngay cả nàng ta cũng chưa từng đánh Triệu Phi Yến.
Triệu Phi Yến bĩu môi: "Hừ, ta thấy ngài là mưu đồ đã lâu, năm đó ta từng đánh ngài, cho nên khi nãy chắc chắn là ngài cố ý."
"Ta xin lỗi."
Trần Mục không nhịn được cười ha ha, vừa rồi quả thực là có ý báo thù ở trong đó.
Triệu Phi Yến tức tới ngứa răng, nàng ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, hiện tại không thể làm gì Trần Mục, có tủi thân cũng chỉ có thể nhịn.
Trần Mục vừa cười vừa nói: "Chúng ta hòa nhau rồi, sau này muốn cọ sát, tiếp tục tìm ta."
"Ha ha, không thể nào."
Triệu Phi Yến không muốn đi tìm ngược.
Lăng Vân phong, bên vách núi, Khương Phục Tiên nhìn chằm chằm Triệu Phi Yến, đôi mắt hơi lạnh, thầm nói: "Phu quân của vi sư cũng dám đánh, nghịch đồ!"
Sau lưng Triệu Phi Yến đột nhiên phát lạnh, giống như là hàn độc phát tác, nàng ta còn tưởng rằng là ảo giác.
Trần Mục không nói giỡn nữa, nghiêm túc nói: "Phi Yến, kiếm chiêu của ngươi rất mạnh, bộc phát cũng đủ, nhưng mà phản ứng có hơi chậm, chủ yếu là thời gian luyện kiếm quá ít, còn có thần hồn khá yếu, chỗ này của ta có quyển Minh Tưởng Pháp, ngươi có thể cầm đi."
Rất nhiều thiên kiêu đều lấy tu luyện cảnh giới làm chủ, có rất ít thiên kiêu nguyện ý bỏ ra thời gian để luyện kiếm.
Trần Mục chú trọng nền tảng, cảnh giới giống nhau chính là so xem nền tảng của người nào vững chắc hơn.
Triệu Phi Yến cầm lấy Minh Tưởng Pháp, hừ lạnh nói: "Đợi lát nữa đi nói cho sư tôn biết, ngài bắt nạt ta, xem nàng xử lý ngài thế nào."
"Được thôi."
Trần Mục bày ra vẻ chẳng sao cả.
Quản giáo đồ đệ giúp vị hôn thê có thể có lỗi sao? Nếu như Khương Phục Tiên biết, đoán chừng còn sẽ khen hắn hai câu.
Triệu Phi Yến không có đi, nàng ta quay về đỉnh núi của mình tiếp tục tu luyện, Khương Phục Tiên gửi gắm kỳ vọng vào nàng ta, không muốn khiến cho sư tôn thất vọng.
Tất cả đề nghị Trần Mục cho nàng ta đều nhớ lấy.
Thời điểm buổi chiều.
Thẩm Trạch đi tới Ngạo Kiếm phong.
Hắn tới để thỉnh giáo tu luyện với Trần Mục.
Trần Mục tiếp đãi hắn ở ngoài động phủ, hai người pha trà luận đạo, Thẩm Trạch thu hoạch được rất nhiều.
Triệu Tư Tư đáng yêu giống như muội muội hàng xóm, mắt nàng ta không thể thấy, cũng không thể nói chuyện, nhưng tính cách lại như ánh mặt trời, nàng ta đến để thỉnh giáo niệm thuật của Trần Mục.
Trần Mục truyền thụ lại hết mấy loại niệm thuật cường đại cho nàng ta chẳng giữ lại chút gì, thậm chí còn đem cả Thái Thượng Quan Tưởng Đồ tặng cho Triệu Tư Tư, hi vọng nàng ta có thể gặt hái được thành tựu trên hai con đường này.
Triệu Tư Tư vô cùng cảm kích, thời điểm khi nàng ta rời khỏi Ngạo Kiếm phong đã là đêm khuya.
Cuối cùng Trần Mục cũng có thể nghỉ một lát, hiện tại có cảm giác làm tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, Khương Phục Tiên đột nhiên xuất hiện ở Ngạo Kiếm phong.
Danh sách chương