“Tiểu sư thúc, ngài có thể nghe được lời ta nói?” Triệu Tư Tư vô cùng kinh ngạc. 

 Nàng ta lẩm bẩm một mình trong thức hải, nhưng mà phản ứng của Trần Mục rõ ràng là có thể nghe thấy suy nghĩ của nàng ta, tình huống vậy trước giờ chưa từng xảy ra. 

 “Có thể.” 

 Trần Mục dùng niệm lực đáp lại. 

 Tằng Trường Sinh cười nói: “Đứa trẻ Tư Tư này nói phải thi đấu với tiểu sư thúc, đã phấn khích rất lâu, hy vọng có thể đạt được kết quả như ý nguyện.” 

 Có vị lão giả tóc bạc tiến lên, cười lớn nói: “Tằng sư huynh, cả Tiết Hạo cũng có thể thắng Liễu Mi Nhi, ta cảm thấy cô nương Tư Tư này có cơ hội thắng rất lớn.” 

 Tằng Trường Sinh cười nói: “Kim sư đệ, lần này đồ đệ kia của đệ có thể cho đệ nở mặt rồi.” 

 “Ha ha ha.” 

 Kim Viễn Sơn cười rất vui vẻ. 

 Tần Nghê Thường đang ở gần đó, sắc mặt nàng ta rất khó coi, Tiêu Vân nhìn thấy vẻ mặt sư tôn thay đổi, thở dài lắc đầu, trong lòng nghĩ đợi giải đấu tông môn kết thúc, chắc chắn tiểu sư muội sẽ gặp xui xẻo. 

 Trên lôi đài ở ngọn núi số một. 

 Chu Trí trịnh trọng nói: “Hai người đều có tên trên Thanh Vân bảng, ta chính là người chứng kiến cuộc đối đầu này.” 

 Lưu Vinh hét lớn: “Trận đấu bắt đầu!” 

 Hiện trường lập tức sôi trào. 

 Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào lôi đài. 

 Trần Mục rút Chiết Dực ra, vỏ kiếm tự động thu hồi vào không gian của giới chỉ, Triệu Tư Tư cũng đồng thời rút kiếm ra, kiếm của nàng ta giống như cây thước trắng, không có lưỡi nhọn. 

 “Tiểu sư thúc, kiếm của ta tên là Tàng Phong!” 

 “Kiếm của ta là Chiết Dực.” 

 Hai người đang dùng ý niệm để giao tiếp. 

 Triệu Tư Tư động thủ trước, thân thể bay nhanh, lơ lửng như thần, Lăng Ba Vi Bộ, La Miệt Sinh Trần, thân ảnh nàng ta rất khó nắm bắt, ngay cả các tiểu bối Kiếm Vương bình thường cũng phải kinh ngạc thốt lên: “Nhanh quá!” 

 Nhưng tốc độ của Trần Mục cũng rất nhanh, sáng nay còn để lại cho bọn họ ấn tượng sâu sắc. 

 Mũi chân Trần Mục chạm đất, giống như mũi tên bay khỏi dây cung, hai bóng người va chạm vào nhau. 

 Kiếm quang màu vàng đỏ và kiếm quang màu xanh trắng xen lẫn vào nhau, hai người đồng thời giải phóng khí tràng, hai cỗ sức mạnh mạnh mẽ làm cho ngọn núi rung chuyển. 

 “Tuyệt vời!” 

 “Tiểu sư thúc mạnh quá đi!” 

 “Triệu sư tỷ cũng rất lợi hại, có thể ép cho tiểu sư thúc phải nghiêm túc, thật sự không có bao nhiêu tiểu bối Kiếm Hậu có thể làm được, mong là Triệu sư tỷ có thể thắng.” 

 Thẩm Trạch đang theo dõi trận đấu này, hắn hy vọng Triệu Tư Tư có thể ép ra được thứ gì đó của Trần Mục. 

 Các cường giả tông môn xung quanh đều đang quan sát, bọn họ nhận ra vẻ mặt Trần Mục trông rất nhàn nhã, không hề có chút cảm giác căng thẳng nào, hoàn toàn không hề nghiêm túc. 

 Triệu Tư Tư và Trần Mục trông có vẻ ngang tài ngang sức, nhưng Trần Mục vẫn chưa dùng hết sức mình. 

 Sau nhiều lần va chạm dữ dội, Trần Mục và Triệu Tư Tư đều lùi về sau mười mấy trượng. 

 Chuôi kiếm của Triệu Tư Tư xoay lật trên cổ tay nàng ta, cuối cùng đổi tay cầm kiếm, giấu kiếm ra sau lưng, nàng ta đưa tay trái ra, niết kiếm chỉ, đưa thẳng lên trước mặt, quanh thân rực rỡ ánh sáng xanh trắng, như hoa sen xanh. 

 “Tiểu sư thúc, xin ngài hãy nghiêm túc.” 

 Mọi người đều bị động tác của Triệu Tư Tư làm cho chấn kinh. 

 Kim Viễn Sơn hiểu biết sâu rộng, ngưỡng mộ nói: “Tằng sư huynh, đồ đệ này của huynh không đơn giản, ở tuổi này mà đã lĩnh ngộ được kiếm thế!” 

 “Kiếm Thế Linh Hồng! Cũng là chiêu thức mà đứa trẻ này mới lĩnh ngộ được gần đây.” Trên mặt Tằng Trường Sinh là nụ cười hài lòng, sau đó khẽ thở dài nói: “Đáng tiếc đối thủ của con bé lại là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông!” 

 Kim Viễn Sơn cười gật đầu, ngay cả Tằng Trường Sinh cũng cảm thấy Triệu Tư Tư không có cơ hội thắng. 

 Khí tràng của Triệu Tư Tư đột nhiên tăng vọt, bông sen xanh khổng lồ nở rộ dưới chân nàng ta, đám tiểu bối xung quanh nhìn thấy đều trợn mắt há mồm. 

 Vẻ mặt Tần Nghê Thường hờ hững, Triệu Phi Yến cũng tin rằng Trần Mục có thể thắng, Tiêu Vân và Thẩm Trạch đều nhìn chăm chú lên lôi đài, muốn nhìn xem Trần Mục sẽ ứng phó như thế nào. 

 Trần Mục nhấc kiếm lên, vốn không định quá nghiêm túc, nhưng Triệu Tư Tư đã khẩn cầu, hắn chỉ có thể nghiêm túc một chút. 

 Ầm! 

 Áo choàng của Trần Mục đang rung lên. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Cả lôi đài đều tràn ngập hỏa quang, trên lôi đài có dung nham đang chảy xuống, giống như một mạng nhện trải rộng khắp nơi. 

 Trần Mục bị hỏa quang bao phủ, tiếng rồng gầm thét chói tai vang vọng khắp Lăng Vân tông, kinh thiên động địa, như là hung thú Thái Cổ giáng xuống nhân gian. 

 Ngay cả Khương Phục Tiên ở Lăng Vân phong cũng có thể nghe thấy rõ ràng, vẻ mặt nàng ta chứa ý cười, bước đi nhẹ nhàng, đứng trên đỉnh núi theo dõi trận quyết đấu cuối cùng này. 

 Tiếng rồng gầm thét vang vọng khắp các khe núi, long uy bá đạo khiến đám tiểu bối run lẩy bẩy, bên cạnh Trần Mục xuất hiện con Liệt Diễm Hỏa Long cao mấy chục trượng. 


 Huyền Thưởng các, Hồng trưởng lão đi đến hành lang trên tầng sáu, ông ta nhìn về phía xa chỗ ngọn núi số một, nhìn thấy hỏa quang uốn lượn quanh bầu trời, trong đôi mắt đục ngầu hiện ra diễm hỏa: “Khương sư muội năm đó cũng là vào độ tuổi này, phượng hoàng kêu chấn động ngoài Cửu Tiêu, gây chấn động trần gian!” 

 Lôi đài ở ngọn núi số một. 

 Da đầu của chấp sự Lưu Vinh tê dại, cuộc đối đầu cường độ cao như thế này hắn ta không thể nắm bắt được, cũng may xung quanh có rất nhiều cường giả, không cần lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. 

 Vẻ mặt Chu Trí của Thiên Cơ các chấn kinh, hắn ta biết Trần Mục có thiên phú dị bẩm, nhưng loại thiên phú nghịch thiên như vậy có thể đuổi sát Khương Phục Tiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện