"Các ngươi nói Lâm Tiêu có thể đỡ được mấy chiêu?" 

 "Còn phải đoán sao? Khẳng định là một chiêu!" 

 "Lâm Tiêu cố lên! Nắm chắc cơ hội nha!" 

 Trên miệng Lâm Tiêu tỏ ra yếu kém nhưng cánh tay hắn nắm kiếm lại rất vững vàng, Trần Mục nắm Chiết Dực, hờ hững đứng yên tại chỗ. 

 Trần Mục nhớ tới lời Tần sư tỷ nói, sư tôn muốn thông qua hắn để tôi luyện các tiểu bối, nếu đã như vậy thì cứ cho bọn họ cơ hội khiêu chiến. 

 Thấy tiểu sư thúc không có ý định động thủ, Lâm Tiêu nhấc kiếm hướng về phía trước, tốc độ của hắn ta rất nhanh, ánh kiếm màu xanh vượt lên trước tiếp cận Trần Mục. 

 Trần Mục nhấc Chiết Dực lên, dễ dàng ngăn chặn đạo kiếm quang có tính thăm dò này, Lâm Tiêu không đâm tới chính diện mà là đến gần Trần Mục xong mới bắt đầu di chuyển trái phải không có quy luật, lưỡi kiếm không ngừng phóng ra kiếm quang. 

 Tiểu bối xung quanh thấy thế đều bật cười, còn có tiểu bối chế giễu, nói: "Tên nhát gan này, ngay cả dũng khí nghênh chiến chính diện với tiểu sư thúc cũng không có." 

 Kiếm thuật của Lâm Tiêu không kém, Trần Mục có thể cảm nhận ra được trình độ của Nhị phẩm Kiếm Hậu sơ kỳ, gia nhập Lăng Vân tông hai năm rưỡi mà đã có thực lực như này, không chỉ là do trong Lăng Vân tông mạnh mà càng là do thiên phú dị bẩm của hắn ta, tương lai rất có tiềm lực. 

 Chớp mắt Trần Mục đã tới gần trước mặt Lâm Tiêu, hắn vung kiếm, hai thanh kiếm va chạm với nhau, không có cục diện nghiêng về một bên như trong tưởng tượng. 

 Biểu cảm của các tiểu bối đều là kinh ngạc, cái này với cảnh tượng bọn họ nghĩ hoàn toàn không giống nhau. 

 Lâm Tiêu cảm giác được sức mạnh của Trần Mục rất lớn, nhưng lại không đáng sợ như trong dự liệu, vẫn có khả năng thắng được, nghĩ tới đây, hắn dốc hết sức phóng linh lực ra, hai đạo kiếm quang tách ra trên đỉnh núi. 

 "Thế lực tương đương?" 

 "Tiểu sư thúc chỉ có trình độ này?" 

 "Nghĩ lại thì cũng bình thường thôi, tiểu sư thúc mới có năm tuổi, có được thực lực như này đã rất nghịch thiên rồi, Lâm Tiêu cũng không chiếm được lợi." 

 "Không đúng nha, tiểu sư thúc xếp thứ ba trăm năm mươi sáu trên Thanh Vân bảng, Lâm Tiêu còn không có thứ hạng mà." 

 "Đoán chừng tên Lâm Tiêu này là giả heo ăn thịt hổ, chẳng lẽ tiểu sư thúc lại thua ngay ở trận đầu tiên?" 

 Tất nhiên là mọi người không tin Trần Mục sẽ thua, tiểu bối xung quanh đỉnh núi số một xôn xao nghị luận, có chút thất vọng với thực lực mà Trần Mục thể hiện ra. 

 Mặt Tống Vinh và Chu Trí không gợn sóng, trông bọn họ giống như thế lực ngang nhau nhưng từ đầu tới cuối hơi thở của Trần Mục chưa từng thay đổi, mà Lâm Tiêu lại há miệng thở hổn hển, ai mạnh ai yếu, bọn họ đương nhiên biết rất rõ. 

 Lâm Tiêu thi triển Thanh Xà Kiếm Kỹ, tàn ảnh của Thanh Xà hiện ra, Trần Mục tùy ý vung kiếm, đạo tàn ảnh kia liền tán loạn, Lâm Tiêu cũng bị sức mạnh dũng mãnh của Chiết Dực ép lui xa mấy trượng. 

 Lâm Tiêu đã kiệt sức, tất cả thế công của hắn đều bị Trần Mục nhẹ nhàng hóa giải, Trần Mục vẫn là dáng vẻ phong đạm vân khinh như thế. 

 "Ta nhận thua!" 

 "Đa tạ tiểu sư thúc!" 

 Lâm Tiêu chắp tay cung kính, tới tận lúc cuối hắn mới hiểu được là tiểu sư thúc thủ hạ lưu tình, để hắn thua cuộc thi không quá thảm hại. 

 Lâm Tiêu đối với Trần Mục chỉ có cảm kích. 

 Chu Trí trịnh trọng nói: "Tiểu sư thúc thắng!" 

 Xung quanh chỉ có bộ phận tiểu bối đang hoan hô, mặc dù Trần Mục thắng nhưng lại không kinh diễm giống như trong tưởng tượng, có lẽ là kỳ vọng của mọi người quá cao. 

 Trần Mục không trở về Ngạo Kiếm phong nghỉ ngơi, đúng lúc buổi chiều vẫn còn thi đấu, hắn ngự kiếm tới nơi cao, muốn đi xem Kiếm Vương quyết đấu trên Phù Đảo Tự. 

 Phù Đảo Tự treo ở trên cao. 

 Trên mỗi hòn đảo đều có lôi đài có đường kính hơn trăm trượng, lực phòng ngự của những hòn đảo này rất mạnh, có thể chịu đựng được công kích toàn lực của Kiếm Hoàng. 

 Trần Mục tới hòn đảo số hai đang chiến đấu quyết liệt nhất, xung quanh có rất nhiều tiểu bối Kiếm Vương, thậm chí còn có cả cường giả tông môn ở gần đó. 

 "Bái kiến tiểu sư thúc!" 

 Tiểu bối chung quanh trăm miệng một lời. 

 Ngay cả trưởng lão tông môn ở xung quanh cũng đều chắp tay biểu ý với Trần Mục, mặc dù hắn vẫn chỉ là Kiếm Hậu nhưng bối phận lại rất lớn, với tư cách là đệ tử đích truyền của Thái Thượng trưởng lão, địa vị của những trưởng lão bình thường không bằng hắn, ngay đến cả những ông già trong Trưởng Lão viện kia cũng chỉ ngang vai vế với hắn. 

 Sau khi Trần Mục kết thúc thi đấu, người xem trận đấu Kiếm Vương tăng lên gấp bội, rất nhiều tiểu bối đều đi theo tiểu sư thúc tới hòn đảo số hai xem thi đấu. 

 Trên lôi đài. 

 Hai vị Kiếm Vương đang chiến đấu giữa không trung. 

 Nữ tử váy trắng đạp trên ngọn cỏ, thân pháp phóng khoáng, trường kiếm của nam tử áo trắng rất ác liệt, công thủ đều có. 

 Kiếm quang của bọn họ đều dài chừng mười mấy trượng, lực phá hoại kinh người, tiểu bối Kiếm Hậu đều trốn ở thật xa, hai mắt bọn họ vẫn nhìn chăm chú. 

 Có thanh niên khôi ngô đạp trên không trung mà đến, hắn ta đứng bên cạnh Trần Mục, chắp tay hành lễ, cung kính nói: "Tiểu sư thúc, ta là Diệp Hoành của Vô Uý phong, đồ đệ của trưởng lão Mộ Thu Phong bên Hình Phạt các, vãn bối có thể bẩm báo thông tin của bọn họ với ngài." 

 "Sư muội Ngô Băng Thanh và sư đệ Trịnh Phi Phàm đều là Ngũ phẩm Kiếm Vương, thực lực của bọn họ rất mạnh, đây là trận quyết đấu mạnh nhất hôm nay." 

 "Ngô sư muội vừa đột phá lên Ngũ phẩm Kiếm Vương, Trịnh sư đệ đã tiến vào Ngũ phẩm Kiếm Vương sắp được ba năm rồi, trận này tỉ lệ thắng của Trịnh sư đệ sẽ cao hơn." 

 Trong mắt Trần Mục có kim quang nhàn nhạt, hắn có thể nhìn thấy được trong cơ thể hai người họ còn lại bao nhiêu linh lực, hơi nhíu mày nói: "Thi đấu có thể sử dụng đan dược sao?" 

 Diệp Hoành cười, trả lời, nói: "Đương nhiên là không được phép, lợi dụng đan dược có thể đạt được nâng cấp tạm thời nhưng mà sẽ dẫn tới tác dụng phụ, còn sẽ ảnh hưởng tới tính công bằng, nếu trong lúc thi đấu bị bắt được thì sẽ trực tiếp hủy bỏ thành tích."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện