Vương Khải là phó thủ hạ đắc lực của Chung Văn Thịnh, ngày thường chuyên môn phụ trách xử lí chuyện tư nhân của Chung Văn Thịnh, cũng coi như gặp qua không ít chuyện riêng tư không lên được mặt bàn của Chung gia. Sáng nay, bốn giờ hắn liền nhận được điện thoại của Chung Văn Thịnh, trong điện thoại, hắn mới vừa cung cung kính kính mà kêu một tiếng lão bản, Chung Văn Thịnh liền không kiên nhẫn mà đánh gãy hắn, kêu hắn mau cút lại đây.
Câu "cút lại đây" không nói là xảy ra chuyện gì, nhưng dựa vào ngữ khí của Chung Văn Thịnh, Vương Khải liền liên tưởng đến tiểu thiếu gia xinh đẹp kia, toàn bộ Chung gia, người có thể làm Chung Văn Thịnh táo bạo thật không nhiều lắm.
Hắn vội vàng sửa soạn bản thân, hoả tốc chạy tới nhà cũ Chung gia, lúc này này tòa chiếm gần ngàn mét đất để đèn đuốc sáng trưng, cảnh vệ không dám lơi lỏng mà đứng canh giữ.
Tình cảnh này khiến hắn không dám trì hoãn, đi vào nhà cũ, hắn phát hiện lão tổng Chung Văn Thịnh đang ngồi trên ghế sô pha phòng khách, nhìn lầu hai im lặng không nói.
Vương Khải theo tầm mắt hắn nhìn về phía lầu hai, lúc này mới phát hiện lầu hai hành lang có không ít bác sĩ quen mắt đang bận rộn, đây là làm sao vậy? Nháo ra mạng người? Ai xảy ra chuyện? Sẽ không phải là vị tiểu thiếu gia mà Chung Văn Thịnh đặt trên đầu quả tim đi? Không đợi hắn nghĩ xong, Chung Văn Thịnh liền nhìn thấy hắn, vẫy tay kêu hắn đi qua, Vương Khải lập tức thu hồi suy nghĩ đi tới.
"Lão bản."
Chung Văn Thịnh ừ một tiếng, tầm mắt một lần nữa quay lại lầu hai, thâm trầm khó lường, hắn nói: "Chuyện lần trước tôi kêu cậu giải quyết, hiện tại thế nào?"
Chuyện này nói đến cũng coi như là Chung gia việc tư, Vương Khải không có quyền lợi hỏi đến, nhưng nếu Chung Văn Thịnh giao cho hắn xử lý, hắn liền phải làm sao cho tốt nhất.
"Người được chọn đã định rồi, sửa họ Lý."
Chung Văn Thịnh không có nói tiếp, lầu hai tựa hồ có chút động tĩnh, hắn đứng lên, lướt qua Vương Khải đi lên lầu hai.
Vương Khải cân nhắc xem mình có nên theo sau không, vì hắn thật sự tò mò người có thể khiến Chung Văn Thịnh quan tâm như vậy, hắn thấy Chung Văn Thịnh tựa hồ không để ý đến hắn, liền nhấc chân chuẩn bị lên lầu, tìm tòi đến tột cùng.
"Chờ lát nữa cậu đi trường học giúp Văn Thanh làm thủ tục tạm nghỉ học, thi đại học em ấy sẽ trực tiếp đi trường thi." Chung Văn Thịnh nói.
Vương Khải nghe vậy, bước chân mới bước ra liền ngừng, nghe xong, hắn cái gì cũng chưa nói liền khom người rời đi.
Xử lý thủ tục tạm nghỉ học cho tiểu thiếu gia...... Vậy người ở lầu hai chính là tiểu thiếu gia a.
Đây là như thế nào mà nháo đến bác sĩ cũng tới? Hắn chưa từng nghe ai nói, tiểu thiếu gia thân thể không tốt nha. Thức ăn của cậu ấy luôn luôn từ lão bản một tay xử lý, mấy ngày hôm trước không biết bị trúng gió hay sao, mà đem dì Vương đi luôn, làm lão thái thái tức giận thật lâu.
Nói nữa, một cái nho nhỏ thủ tục tạm nghỉ học, ai không thể đi làm a, tại sao lại phải dùng đến hắn? Vương Khải suy nghĩ một lát, cảm thấy chính mình loáng thoáng đã biết nguyên nhân, nhưng tựa như lý do lúc trước Chung Văn Thịnh tuyển hắn làm phó thủ hạ, hắn chỉ trung tâm với một mình Chung Văn Thịnh, lão thái thái cùng lão gia tử tới, cũng đừng mong từ trong miệng hắn cạy ra nửa chữ.
Chung Văn Thanh không biết trong khoảng thời gian cậu hôn mê, ngay cả việc học ca ca cũng đã không cho cậu đi. Cậu mở to mắt, đã qua một ngày một đêm, lúc đôi mắt mở ra, cậu có thể thấy những hoa văn phiền phức trên trần nhà, những hoa văn đó giống hệt căn phòng mà cậu bị đè dưới háng Chung Văn Thịnh khóc kêu, cậu nhìn chúng nó liền nhớ tới chi tiết ngày đó, không khỏi chán ghét nhăn mày, quay mặt đi chuẩn bị đứng dậy.
Ai ngờ cậu vừa muốn hoạt động, toàn thân liền gào thét đau đớn, đặc biệt là nơi riêng tư, vô cùng đau đớn. Cậu cắn răng, dùng một loại thái độ lạnh nhạt làm lơ loại đau đớn này, sau đó xốc lên chăn, tính toán rời đi gian phòng khiến cậu cảm thấy vô tận hổ thẹn.
Cậu mới vừa xoay người, cửa phòng đã bị người đẩy ra, một cái người hầu nhìn thấy cậu đứng dậy, lập tức chạy đi gọi người, Chung Văn Thanh chưa tới kịp ngồi dậy, Chung Văn Thịnh liền đẩy cửa đi vào.
Chung Văn Thanh nhìn đến hắn trong nháy mắt, thân thể không khỏi run rẩy một chút, tựa hồ nhìn đến người này là có thể hồi tưởng lại ngày đó đau đớn hắn cho cậu, ký ức này quá khắc sâu, Chung Văn Thanh cảm thấy cả đời cậu cũng vô pháp quên.
Chung Văn Thịnh không quản cậu có sợ hay không, nhưng khi thấy Chung Văn Thanh ngồi dậy muốn xuống giường, lông mày liền ninh lại, hắn đi đến bên cạnh Chung Văn Thanh, cái gì cũng chưa nói, trực tiếp khom lưng đem đôi chân chạm đất của cậu nắm ở trong tay.
Chung Văn Thanh sinh đến nhỏ xinh, chân cũng không lớn, làn da trắng nõn, gầy mà cân xứng, mười cái móng chân cũng phấn hồng non mềm, nhìn thập phần đáng yêu. Cũng có lẽ là bởi vì đã đánh vỡ hai người dĩ vãng ôn nhu giả dối, ngón cái của Chung Văn Thịnh ở lòng bàn chân cậu ngoéo một cái, đem người chọc đến co rụt lại, lại nhân lúc Chung Văn Thanh chưa kịp phản ứng lại, hôn hôn chân bối của cậu, tiếp theo ngược lại một đường hôn lên cẳng chân cậu, cuối cùng lại đem chân cậu nhét vào chăn mỏng.
"Tỉnh?" Chung Văn Thịnh như thường ngày hỏi, giống như người chơi lưu manh vừa nãy không phải hắn vậy.
Lúc hắn nắm chân cậu, Chung Văn Thanh liền không tự giác muốn rút về, nhưng mà Chung Văn Thịnh nắm rất chặt, cậu căn bản không có sức lực cùng hắn đấu tranh, cuối cùng người này cư nhiên còn hôn chân cậu, người này......
Cậu gắt gao nhíu mày, hạ quyết tâm không cùng Chung Văn Thịnh nói chuyện, trực tiếp liếc khai tầm mắt, nhìn về phía bên kia.
Chung Văn Thịnh cũng không tức giận, hắn thấy cái cổ duyên dáng của cậu cứ như vậy không hề cảnh giác lộ ra trong tầm mắt hắn, an vị ở mép giường, cúi người đem cậu ấn trên gối đầu, môi cắn cái cổ tuyết trắng đó, ở mặt trên lưu lại những vết dấu hôn ướt dầm dề màu xanh lá.
Chung Văn Thanh thấy hắn vô sỉ như vậy, cực kì tức giận, duỗi tay liền phải đẩy ra hắn, Chung Văn Thịnh bắt được tay cậu, vừa lúc nâng lên, đem ngón tay đặt ở trên môi hôn hôn.
"Bảo bối, em không để ý tới ta, ta liền hôn em." Chung Văn Thịnh nói được thì làm được, đem bàn tay cậu hôn hết, tiếp theo lại cầm ngón tay cậu chậm rãi mút vào, đôi mắt nhìn chằm chằm Chung Văn Thanh, giống như cả người cậu đều bị hắn dâm loạn.
Chung Văn Thanh bị hắn thân đến gương mặt tràn đầy phấn hồng, ánh mắt trợn to mờ mịt một tầng hơi nước, lúc nói chuyện giống như mang theo tiếng khóc nức nở: "Hỗn......"
Cậu vừa lên tiếng, Chung Văn Thịnh liền buông tay cậu ra, bá đạo mà cường thế cúi đầu hôn lên môi cậu, đầu lưỡi mềm mại bị hắn cuốn ra tới, hàm ở trong miệng tùy ý phiên giảo. Đồng thời, hơi thở nam tính đấu đá tiến vào hô hấp của Chung Văn Thanh, ngón tay thô ráp xoa mặt cậu, cậu trợn tròn đôi mắt, nước mắt bị ngưng kết trên lông mi giờ phút này đã rơi xuống dưới, Chung Văn Thịnh nhìn gương mặt ủy khuất lại thê lương của cậu, cực kì muốn đem cậu xoa tiến vào thân thể của mình, máu trong thân thể đều bốc cháy lên.
Bất quá hắn chỉ hôn trong chốc lát, liền dùng tay lau nước mắt cho cậu, nước mắt vẫn luôn chảy xuôi, lau nửa ngày không lau khô, hắn đành phải hôn lên cặp mắt kia, đem nước mắt bị dính vào lông mi đều liếm sạch sẽ.
"Đừng khóc, bảo bối." Khóc đến tâm hắn đều đau.
Chung Văn Thanh vừa khóc liền dừng không được, cậu xoay mặt yên lặng rơi lệ, Chung Văn Thịnh bế cậu lên, đem đầu của cậu đè trên ngực hắn, tùy ý nước mắt cậu nhuộm ướt ngực áo sơmi. Hắn một lần lại một lần hôn đầu tóc Chung Văn Thanh, phòng ngủ cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người.
"Em không muốn ở nơi này." Chung Văn Thanh nói.
Chung Văn Thịnh hiện tại cái gì đều chịu đáp ứng cậu, liền trả lời: "Được."
"Em muốn ở một mình." Chung Văn Thanh lại nói.
Chung Văn Thịnh lần này không sảng khoái như vậy, hắn trầm mặc đem mặt Chung Văn Thanh nâng lên, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm Chung Văn Thanh, lạnh lùng nói:
"Sau đó đâu?"
Chung Văn Thanh mặc hắn nhìn, rũ xuống lông mi, bình tĩnh mà nói: "Rời đi anh."
"Được."
Chung Văn Thanh nghe hắn trả lời, kinh dị nâng mắt lên nhìn hắn, làm như không thể tin được.
Chỉ nghe Chung Văn Thịnh tiếp tục nói: "Em đương nhiên có thể rời đi, bảo bối."
Hắn nâng lên một bàn tay của Chung Văn Thanh, đem nó ấn vào ngực trái của hắn, từng câu từng chữ chậm rãi nói: "—— vào cái ngày mà ta chết."
Câu "cút lại đây" không nói là xảy ra chuyện gì, nhưng dựa vào ngữ khí của Chung Văn Thịnh, Vương Khải liền liên tưởng đến tiểu thiếu gia xinh đẹp kia, toàn bộ Chung gia, người có thể làm Chung Văn Thịnh táo bạo thật không nhiều lắm.
Hắn vội vàng sửa soạn bản thân, hoả tốc chạy tới nhà cũ Chung gia, lúc này này tòa chiếm gần ngàn mét đất để đèn đuốc sáng trưng, cảnh vệ không dám lơi lỏng mà đứng canh giữ.
Tình cảnh này khiến hắn không dám trì hoãn, đi vào nhà cũ, hắn phát hiện lão tổng Chung Văn Thịnh đang ngồi trên ghế sô pha phòng khách, nhìn lầu hai im lặng không nói.
Vương Khải theo tầm mắt hắn nhìn về phía lầu hai, lúc này mới phát hiện lầu hai hành lang có không ít bác sĩ quen mắt đang bận rộn, đây là làm sao vậy? Nháo ra mạng người? Ai xảy ra chuyện? Sẽ không phải là vị tiểu thiếu gia mà Chung Văn Thịnh đặt trên đầu quả tim đi? Không đợi hắn nghĩ xong, Chung Văn Thịnh liền nhìn thấy hắn, vẫy tay kêu hắn đi qua, Vương Khải lập tức thu hồi suy nghĩ đi tới.
"Lão bản."
Chung Văn Thịnh ừ một tiếng, tầm mắt một lần nữa quay lại lầu hai, thâm trầm khó lường, hắn nói: "Chuyện lần trước tôi kêu cậu giải quyết, hiện tại thế nào?"
Chuyện này nói đến cũng coi như là Chung gia việc tư, Vương Khải không có quyền lợi hỏi đến, nhưng nếu Chung Văn Thịnh giao cho hắn xử lý, hắn liền phải làm sao cho tốt nhất.
"Người được chọn đã định rồi, sửa họ Lý."
Chung Văn Thịnh không có nói tiếp, lầu hai tựa hồ có chút động tĩnh, hắn đứng lên, lướt qua Vương Khải đi lên lầu hai.
Vương Khải cân nhắc xem mình có nên theo sau không, vì hắn thật sự tò mò người có thể khiến Chung Văn Thịnh quan tâm như vậy, hắn thấy Chung Văn Thịnh tựa hồ không để ý đến hắn, liền nhấc chân chuẩn bị lên lầu, tìm tòi đến tột cùng.
"Chờ lát nữa cậu đi trường học giúp Văn Thanh làm thủ tục tạm nghỉ học, thi đại học em ấy sẽ trực tiếp đi trường thi." Chung Văn Thịnh nói.
Vương Khải nghe vậy, bước chân mới bước ra liền ngừng, nghe xong, hắn cái gì cũng chưa nói liền khom người rời đi.
Xử lý thủ tục tạm nghỉ học cho tiểu thiếu gia...... Vậy người ở lầu hai chính là tiểu thiếu gia a.
Đây là như thế nào mà nháo đến bác sĩ cũng tới? Hắn chưa từng nghe ai nói, tiểu thiếu gia thân thể không tốt nha. Thức ăn của cậu ấy luôn luôn từ lão bản một tay xử lý, mấy ngày hôm trước không biết bị trúng gió hay sao, mà đem dì Vương đi luôn, làm lão thái thái tức giận thật lâu.
Nói nữa, một cái nho nhỏ thủ tục tạm nghỉ học, ai không thể đi làm a, tại sao lại phải dùng đến hắn? Vương Khải suy nghĩ một lát, cảm thấy chính mình loáng thoáng đã biết nguyên nhân, nhưng tựa như lý do lúc trước Chung Văn Thịnh tuyển hắn làm phó thủ hạ, hắn chỉ trung tâm với một mình Chung Văn Thịnh, lão thái thái cùng lão gia tử tới, cũng đừng mong từ trong miệng hắn cạy ra nửa chữ.
Chung Văn Thanh không biết trong khoảng thời gian cậu hôn mê, ngay cả việc học ca ca cũng đã không cho cậu đi. Cậu mở to mắt, đã qua một ngày một đêm, lúc đôi mắt mở ra, cậu có thể thấy những hoa văn phiền phức trên trần nhà, những hoa văn đó giống hệt căn phòng mà cậu bị đè dưới háng Chung Văn Thịnh khóc kêu, cậu nhìn chúng nó liền nhớ tới chi tiết ngày đó, không khỏi chán ghét nhăn mày, quay mặt đi chuẩn bị đứng dậy.
Ai ngờ cậu vừa muốn hoạt động, toàn thân liền gào thét đau đớn, đặc biệt là nơi riêng tư, vô cùng đau đớn. Cậu cắn răng, dùng một loại thái độ lạnh nhạt làm lơ loại đau đớn này, sau đó xốc lên chăn, tính toán rời đi gian phòng khiến cậu cảm thấy vô tận hổ thẹn.
Cậu mới vừa xoay người, cửa phòng đã bị người đẩy ra, một cái người hầu nhìn thấy cậu đứng dậy, lập tức chạy đi gọi người, Chung Văn Thanh chưa tới kịp ngồi dậy, Chung Văn Thịnh liền đẩy cửa đi vào.
Chung Văn Thanh nhìn đến hắn trong nháy mắt, thân thể không khỏi run rẩy một chút, tựa hồ nhìn đến người này là có thể hồi tưởng lại ngày đó đau đớn hắn cho cậu, ký ức này quá khắc sâu, Chung Văn Thanh cảm thấy cả đời cậu cũng vô pháp quên.
Chung Văn Thịnh không quản cậu có sợ hay không, nhưng khi thấy Chung Văn Thanh ngồi dậy muốn xuống giường, lông mày liền ninh lại, hắn đi đến bên cạnh Chung Văn Thanh, cái gì cũng chưa nói, trực tiếp khom lưng đem đôi chân chạm đất của cậu nắm ở trong tay.
Chung Văn Thanh sinh đến nhỏ xinh, chân cũng không lớn, làn da trắng nõn, gầy mà cân xứng, mười cái móng chân cũng phấn hồng non mềm, nhìn thập phần đáng yêu. Cũng có lẽ là bởi vì đã đánh vỡ hai người dĩ vãng ôn nhu giả dối, ngón cái của Chung Văn Thịnh ở lòng bàn chân cậu ngoéo một cái, đem người chọc đến co rụt lại, lại nhân lúc Chung Văn Thanh chưa kịp phản ứng lại, hôn hôn chân bối của cậu, tiếp theo ngược lại một đường hôn lên cẳng chân cậu, cuối cùng lại đem chân cậu nhét vào chăn mỏng.
"Tỉnh?" Chung Văn Thịnh như thường ngày hỏi, giống như người chơi lưu manh vừa nãy không phải hắn vậy.
Lúc hắn nắm chân cậu, Chung Văn Thanh liền không tự giác muốn rút về, nhưng mà Chung Văn Thịnh nắm rất chặt, cậu căn bản không có sức lực cùng hắn đấu tranh, cuối cùng người này cư nhiên còn hôn chân cậu, người này......
Cậu gắt gao nhíu mày, hạ quyết tâm không cùng Chung Văn Thịnh nói chuyện, trực tiếp liếc khai tầm mắt, nhìn về phía bên kia.
Chung Văn Thịnh cũng không tức giận, hắn thấy cái cổ duyên dáng của cậu cứ như vậy không hề cảnh giác lộ ra trong tầm mắt hắn, an vị ở mép giường, cúi người đem cậu ấn trên gối đầu, môi cắn cái cổ tuyết trắng đó, ở mặt trên lưu lại những vết dấu hôn ướt dầm dề màu xanh lá.
Chung Văn Thanh thấy hắn vô sỉ như vậy, cực kì tức giận, duỗi tay liền phải đẩy ra hắn, Chung Văn Thịnh bắt được tay cậu, vừa lúc nâng lên, đem ngón tay đặt ở trên môi hôn hôn.
"Bảo bối, em không để ý tới ta, ta liền hôn em." Chung Văn Thịnh nói được thì làm được, đem bàn tay cậu hôn hết, tiếp theo lại cầm ngón tay cậu chậm rãi mút vào, đôi mắt nhìn chằm chằm Chung Văn Thanh, giống như cả người cậu đều bị hắn dâm loạn.
Chung Văn Thanh bị hắn thân đến gương mặt tràn đầy phấn hồng, ánh mắt trợn to mờ mịt một tầng hơi nước, lúc nói chuyện giống như mang theo tiếng khóc nức nở: "Hỗn......"
Cậu vừa lên tiếng, Chung Văn Thịnh liền buông tay cậu ra, bá đạo mà cường thế cúi đầu hôn lên môi cậu, đầu lưỡi mềm mại bị hắn cuốn ra tới, hàm ở trong miệng tùy ý phiên giảo. Đồng thời, hơi thở nam tính đấu đá tiến vào hô hấp của Chung Văn Thanh, ngón tay thô ráp xoa mặt cậu, cậu trợn tròn đôi mắt, nước mắt bị ngưng kết trên lông mi giờ phút này đã rơi xuống dưới, Chung Văn Thịnh nhìn gương mặt ủy khuất lại thê lương của cậu, cực kì muốn đem cậu xoa tiến vào thân thể của mình, máu trong thân thể đều bốc cháy lên.
Bất quá hắn chỉ hôn trong chốc lát, liền dùng tay lau nước mắt cho cậu, nước mắt vẫn luôn chảy xuôi, lau nửa ngày không lau khô, hắn đành phải hôn lên cặp mắt kia, đem nước mắt bị dính vào lông mi đều liếm sạch sẽ.
"Đừng khóc, bảo bối." Khóc đến tâm hắn đều đau.
Chung Văn Thanh vừa khóc liền dừng không được, cậu xoay mặt yên lặng rơi lệ, Chung Văn Thịnh bế cậu lên, đem đầu của cậu đè trên ngực hắn, tùy ý nước mắt cậu nhuộm ướt ngực áo sơmi. Hắn một lần lại một lần hôn đầu tóc Chung Văn Thanh, phòng ngủ cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người.
"Em không muốn ở nơi này." Chung Văn Thanh nói.
Chung Văn Thịnh hiện tại cái gì đều chịu đáp ứng cậu, liền trả lời: "Được."
"Em muốn ở một mình." Chung Văn Thanh lại nói.
Chung Văn Thịnh lần này không sảng khoái như vậy, hắn trầm mặc đem mặt Chung Văn Thanh nâng lên, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm Chung Văn Thanh, lạnh lùng nói:
"Sau đó đâu?"
Chung Văn Thanh mặc hắn nhìn, rũ xuống lông mi, bình tĩnh mà nói: "Rời đi anh."
"Được."
Chung Văn Thanh nghe hắn trả lời, kinh dị nâng mắt lên nhìn hắn, làm như không thể tin được.
Chỉ nghe Chung Văn Thịnh tiếp tục nói: "Em đương nhiên có thể rời đi, bảo bối."
Hắn nâng lên một bàn tay của Chung Văn Thanh, đem nó ấn vào ngực trái của hắn, từng câu từng chữ chậm rãi nói: "—— vào cái ngày mà ta chết."
Danh sách chương