Chung Văn Thịnh đưa cậu đến nơi khác, là tư nhân tiểu biệt thự của hắn. Chung gia có lẽ sẽ thiếu một số thứ, nhưng duy độc không thiếu tiền. Nếu Chung Văn Thanh chỉ là thân thích phương xa của Chung gia, cậu sẽ được đến một bút tiền sinh hoạt xa xỉ, cũng đủ cho cậu ổn định đọc sách đi học, thẳng đến khi tốt nghiệp tìm được một phần công tác vừa lòng.

Nhưng hiện tại cậu chỉ có thể đi theo Chung Văn Thịnh, đi đến nơi chỉ thuộc về Chung Văn Thịnh. Chung Văn Thịnh học cao trung, đúng là lúc việc học bận rộn, đối với nhóc con an an tĩnh tĩnh, không sảo không nháo thật đúng là không có tâm tư quản giáo.

Tiểu biệt thự cũng không lớn, chỉ có người giúp việc định kỳ đến quét tước, ngày thường chỉ có một mình Chung Văn Thanh ở bên trong.

Chung Văn Thanh thực an tĩnh, ít nhất khi Chung Văn Thịnh ở nhà, hắn chưa từng nghe qua cậu phát ra âm thanh quá lớn, không hề có cảm giác tồn tại, nhưng khi hắn muốn tìm cậu, cậu liền ngoan ngoãn xuất hiện ở tầm mắt hắn, dùng đôi mắt ướt dầm dề nhìn hắn.

Cái loại ánh mắt này, Chung Văn Thịnh rất khó hình dung, giống như toàn thế giới cậu đều không thèm để ý, trong mắt cậu chỉ có hắn, hắn chính là thế giới của cậu.

Hắn gọi Chung Văn Thanh lại đây, đứa bé bước chân ngắn chạy đến trước mặt hắn, ngưỡng đầu xem hắn, trên mái tóc mềm mại có vài sợi tóc hơi giương lên. Chung Văn Thịnh ngồi xổm xuống, dùng tay đem tóc cậu ấn xuống, nhóc con thẹn thùng dùng tay đem đầu tóc che lại, không cho sờ, Chung Văn Thịnh cười:

"Ta cho em đến trường tiểu học, muốn đi học sao?"

Chung Văn Thanh nhìn hắn, gật gật đầu: "Thích."

Chung Văn Thịnh hỏi cậu có muốn, kết quả Chung Văn Thanh nói thích, có thể thấy được cậu khát khao đi học đã lâu. Chung Văn Thịnh nhíu mày, "Vậy lúc trước sao không nói?"

Bỗng nhiên, hắn cảm thấy không cao hứng.

Chung Văn Thanh không biết hắn vì cái gì đột nhiên lạnh mặt, trẻ con không biết cách nhìn sắc mặt của người lớn, nhưng mà Chung Văn Thanh đối với cảm xúc biến hóa của người rất mẫn cảm, cậu nhất thời sốt ruột, giang tay ôm lấy cánh tay Chung Văn Thịnh, vội vàng nói: "Ca ca không cần tức giận."

Chung Văn Thịnh bẻ tay cậu ra, nói: "Ta không có tức giận."

Rõ ràng sắc mặt không tốt, nhưng lại không phải tức giận. Chung Văn Thanh hiện tại còn không rõ, cậu nhăn lại lông mày, bối rối mà nhìn Chung Văn Thịnh. Muốn ôm tay ca ca, nhưng bị bẻ ra nên xấu hổ đặt ở trước ngực, cậu bị Chung Văn Thịnh nhìn, không biết làm cái gì mới có thể khiến hắn vui vẻ, trong đôi mắt chứa đầy nước mắt, nhưng sợ chọc Chung Văn Thịnh ghét bỏ, đau khổ chịu đựng.

Khi dễ một đứa bé, không phải ý muốn của Chung Văn Thịnh, nhìn Chung Văn Thanh bộ dáng đáng thương, hắn trong lòng thở dài một hơi, duỗi tay lau nước mắt cho cậu.

Kỳ thật Chung Văn Thanh không thật sự rớt nước mắt, nhưng khi Chung Văn Thịnh đối với cậu vươn tay ra, nước mắt liền không tự chủ được mà tràn ra ngoài.

Chung Văn Thịnh ngón tay vừa lúc tiếp được rơi xuống viên nước mắt đầu tiên của cậu, tiếp theo là viên thứ hai, viên thứ ba......

Những giọt nước mắt lại nóng hổi lại nhẹ như bông, tựa như Chung Văn Thanh, mới mười tuổi, lại chỉ có cân nặng của đứa trẻ bảy tuổi, ôm vào trong ngực nhẹ như lông chim, hô hấp ấm áp phất qua cổ hắn. Hắn một chút một chút lau nước mắt cho cậu, Chung Văn Thanh khóc lóc, duỗi tay muốn ôm hắn.

Chung Văn Thịnh liền đem cậu kéo vào trong lòng ngực.

"Ca ca, Văn Thanh rất ngốc đúng không?"

"Sao lại nói như vậy?" Tuy rằng không thông minh là được.

Chung Văn Thanh dùng tay nhỏ đem nước mắt xoa xoa, mới nói: "Em giống như hay chọc giận người khác, mẹ không thích, cha cũng không thích, ca ca, cũng giận em......"

Chung Văn Thịnh nghe đến đó, quay đầu, đem cái trán mình dán lên trán cậu. Chung Văn Thanh còn quá nhỏ, mặt còn không to bằng một bàn tay của Chung Văn Thịnh, hắn nhẹ nhàng chống trán cậu, thậm chí không dám dùng sức, hắn nói: "Vậy về sau, Thanh Thanh chỉ cần ta không được sao?"

Đứa bé bị hắn nhìn, có chút mới lạ mà trừng lớn đôi mắt, hai người hô hấp ấm áp mà đan chéo ở bên nhau, Chung Văn Thanh vươn tay sờ sờ mặt Chung Văn Thịnh, cảm nhận làn da nóng bỏng qua lòng bàn tay, mạch máu đập, bồng bột sinh mệnh cách bàn tay thông qua làn da, truyền lại đến mạch máu, trái tim của bọn họ nhảy lên cùng lúc, như là nhất thể, cùng tần suất hô hấp, mạch máu lưu động đồng dạng máu.

Hắn là ca ca của mình, chúng ta là anh em.

Chung Văn Thanh chưa bao giờ cảm giác được huyết mạch lực lượng, cậu đem mặt dán ở cổ Chung Văn Thịnh, máu nơi đó chuyển động càng thêm rõ ràng, cơ hồ liên tiếp trái tim, cậu nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Thanh Thanh chỉ cần ca ca."

Đây là hai người bọn họ cho nhau bảo đảm, Chung Văn Thanh lúc ấy chỉ cho rằng, đó là Chung Văn Thịnh hứa cho cậu thân phận em trai, tiếp thu cậu tồn tại.

Hai người từ đây hoà bình ở chung, Chung Văn Thịnh cũng không thường xuyên ở tiểu biệt thự, hắn là trưởng tử Chung gia, trên người gánh vác rất nhiều trách nhiệm. Lại nói, tiểu biệt thự có lẽ đối với Chung Văn Thanh là một ngôi nhà, nhưng với Chung Văn Thịnh, nơi đó bất quá là một chỗ để nghỉ ngơi, nhà hắn là nơi có cha mẹ cùng ở, Chung Văn Thanh đến thật lâu về sau mới biết việc này.

Mẹ đẻ của Chung Văn Thanh tên là Ngải Đan, là một mỹ nữ Giang Nam dáng người tinh xảo. Vốn dĩ lấy khuôn mặt của cô thì tìm một người đàn ông tốt để kết hôn, không phải việc khó, nhưng khuôn mặt này lại cho cô có dã tâm quá lớn, không cam lòng với sinh hoạt củi gạo mắm muối bình đạm, một lòng muốn gả cho kẻ có tiền. Vì nguyện vọng lớn lao này, Ngải Đan đem chính mình vào ca vũ thính, còn đem mình bán cho người ta làm vợ hai, vợ ba. Lúc cô làm những việc này, thật không có gì luẩn quẩn trong lòng, nhưng có con lại không ở trong kế hoạch của cô.

Cô phá thai số lần quá nhiều, lần này có thai, cô cắn răng sinh ra tới, chờ nuôi đứa trẻ lớn đến không sai biệt lắm, cô cũng tính toán nương nó để được đến một cái địa vị di thái thái.

Đứa nhỏ thuận lợi sinh ra, là đứa con trai, cũng làm cho kế hoạch lúc đầu nguyên bản còn có chút không thực tế, trở nên có hi vọng.

Nhưng tuy đứa bé là đứa con ngoan, Ngải Đan cũng ở dưới sự ám chỉ của bác sĩ, phát hiện đứa nhỏ này có một cái trí mạng khuyết tật, khuyết tật này làm kế hoạch của cô toàn bộ đánh đổ.

Chung Văn Thanh không phải là một bé trai hoàn chỉnh, bác sĩ nói cho Ngải Đan, thân thể cậu có nữ tính khí quan, cũng có nam tính khí quan, trước mắt tới xem, nữ tính tương đối hoàn chỉnh, nếu nhân lúc còn sớm làm phẫu thuật, có thể làm một bé gái bình thường.

Ngải Đan choáng váng, cô hỏi bác sĩ làm phẫu thuật bao nhiêu tiền? Bác sĩ báo con số, Ngải Đan ở cữ cũng chưa làm, liền thu thập đồ vật đem đứa trẻ ôm đi, từ nay về sau không có tin tức.

Một cái bất nam bất nữ quái vật như thế nào lấy tới di thái thái địa vị, Ngải Đan từ bỏ, vì thân thể khuyết tật, Ngải Đan không thể tiếp thu cậu, đối với cậu cực kỳ lãnh đạm.

Lúc Ngải Đan sinh con đã hơn hai mươi tuổi, không quá mấy năm, tuổi già sắc suy, dựa vào sắc đẹp cùng thân thể đã không còn đáng giá, cô lại học người ta dưỡng tiểu bạch kiểm, tích tụ đều bị lời ngon tiếng ngọt một chút một chút ép khô, cuối cùng đều không cho Chung Văn Thanh đi học.

Chung Văn Thanh trước kia thậm chí không gọi tên này, là Ngải Thanh, theo họ mẹ, có đứa nhóc hỏi cậu:"Sao cậu lại theo họ mẹ? Cha cậu đâu?"

Cha. Chung Văn Thanh không trả lời, cậu sinh ra liền chưa từng thấy qua người này, tiểu bạch kiểm mà mẹ cậu dưỡng từng dụ cậu kêu gã là cha, nhưng khi nhìn đến ánh mắt chế nhạo giễu cợt kia, Chung Văn Thanh lại không thể nào gọi nổi.

Mẹ cậu bởi vì chức nghiệp, sau lại bị bệnh tật quấn thân, cuối cùng bất đắc dĩ đem cậu như hàng hóa bán ra ngoài, đáng tiếc tiền chưa tới tay, người liền đi.

Chung Văn Thanh trằn trọc đi vào Chung gia, gian nhà ở to lớn cùng vô số ánh mắt bất thiện, đều làm Chung Văn Thanh cảm thấy sợ hãi. Có khi, cậu rất muốn đem chính mình súc lên, nhưng ở nơi xa lạ này, vô luận cậu đứng ở nơi nào, cũng đều có người nhìn chằm chằm cậu, giống như cậu là một khối đồ dơ bẩn, chờ đợi chủ nhân ra lệnh một tiếng, là lập tức có thể bị vứt bỏ.

Kỳ thật lần đầu tiên Chung Văn Thanh nhìn thấy Chung Văn Thịnh cũng rất sợ hãi, hắn rất cao, khi cúi đầu lãnh đạm nhìn cậu, trong ánh mắt cái gì cũng không có, phảng phất Chung Văn Thanh chỉ là hạt bụi nhỏ bé trong căn phòng này, không cần thiết được vào mắt hắn.

Khi đó cậu còn không biết người cao to này là ca ca cùng cha khác mẹ của cậu, chờ có người mang cậu đi nhận người, cậu mới biết được người này là ca ca, ca ca......

Tiếng kêu đầu tiên của Chung Văn Thanh là gọi Chung Văn Thịnh là ca ca, Chung Văn Thịnh trong mắt mới nhiều thêm chút gì đó, cũng chiếu ra bóng dáng Chung Văn Thanh.

Chung Văn Thanh không biết vì cái gì, trong lòng vui vẻ rất nhiều, cũng nguyện ý thân cận hắn.

Ở tiểu biệt thự, Chung Văn Thanh một người độc lập chiếu cố chính mình, đến khi Chung Văn Thịnh tới, cậu mới chạy ra nghênh đón hắn.

Ở trong mắt Chung Văn Thanh, Chung Văn Thịnh giống như một người nam nhân - nháy mắt liền trưởng thành, ánh mắt thâm thúy, khuôn mặt kiên nghị, giơ tay nhấc chân mang theo nhàn nhạt uy thế, mà chính cậu, vẫn luôn là một đứa trẻ.

Có đôi khi cậu ghé vào chân Chung Văn Thịnh hỏi, khi nào cậu mới lớn lên? Chung Văn Thịnh thường xuyên sẽ đối mặt với câu hỏi ngốc nghếch trẻ con của cậu, miệng sớm đã không cần qua não liền đáp: "Bảo bối như hiện tại liền rất tốt."

Chung Văn Thịnh mỗi lần gọi Chung Văn Thanh là bảo bối, Chung Văn Thanh đều cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, mẹ cậu gọi cậu là tiểu quái vật, cậu sao có thể là bảo bối đâu?

Nhưng mà Chung Văn Thịnh sẽ không nói sai, cậu một bên ngọt ngào một bên e lệ đem mặt vùi vào cánh tay.

Chung Văn Thịnh nhìn đến bộ dáng này của cậu, liền nói: "Buồn không, tiểu đồ ngốc?"

Lúc này không phải bảo bối, biến thành tiểu đồ ngốc, nhưng Chung Văn Thanh vẫn là không tự giác muốn cười, cùng ca ca chung sống bên nhau, vẫn luôn hạnh phúc vui sướng, Chung Văn Thanh nghĩ, đương nhiên, không thể chọc hắn tức giận.

Lúc này, Chung Văn Thanh đã tốt nghiệp tiểu học, tới đầu tháng ba, bởi vì thành tích học tập tốt, Chung Văn Thịnh tương đối yên tâm, cho nên cũng không quản cậu.

Sơ trung đã có những khóa học về sinh lý khỏe mạnh, loại khóa học này, có vài lão sư da mặt mỏng sẽ không thật sự giảng bài trên sách vở, uyển chuyển nói một chút, bảo học sinh tự mình xem.

Chung Văn Thanh đối thân thể của mình vẫn luôn có một tầng mông lung nghi hoặc, Ngải Đan luôn gọi cậu là quái vật, mắng cậu không biết cố gắng, cậu nghĩ tới rất nhiều, cuối cùng tưởng rằng diện mạo của cậu chọc cô không vui, cho nên đối với khuôn mặt mình vẫn luôn không vừa lòng, thậm chí còn có một chút coi thường.

Trong giờ học sinh lý, cậu giở sách vở, càng xem sắc mặt của cậu càng trầm trọng, cuối cùng trên mặt máu giống như bị rút hết, trắng bệch một mảnh.

Ngày đó, ca ca không ở biệt thự, trước tiên cậu xin nghỉ về nhà, đem mình khóa ở trong phòng.

Thì ra là như thế này? Thì ra là như thế này!

Chung Văn Thanh ôm lấy hai đầu gối, đem đầu thật sâu vùi vào cánh tay, cậu không biết mình có khóc hay không, có lẽ không có, cậu từ nhỏ như thế, mẹ không thích cậu về tình cảm có thể tha thứ, cậu sẽ không oán hận, cậu chỉ là......

Cậu chỉ là trong lòng trống rỗng, có một loại mờ mịt vô thố cùng sợ hãi về giới tính.

Buổi tối, cậu không muốn làm bữa tối, cậu cũng không đói bụng, nhưng bên ngoài truyền đến tiếng xe, cậu từ trên giường ngồi dậy, đứng dậy mở ra bức màn, quả nhiên nhìn thấy xe của ca ca dừng ở trong sân.

Chung Văn Thịnh lúc này vừa xuống xe đóng cửa xe, hôm nay hắn đột nhiên trở về, Chung Văn Thanh không có chạy ra treo ở trên người hắn, hắn không có gì ngoài ý muốn.

Tựa hồ là một loại thói quen, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ phòng Chung Văn Thanh, cùng ánh mắt cậu vừa lúc đụng vào, có lẽ là bởi vì đột nhiên nghênh đón nhân sinh nan đề, làm cho cảm xúc yếu ớt trong lòng Chung Văn Thanh bùng nổ, cái liếc mắt kia xem đến trái tim Chung Văn Thanh co rụt lại, khiến cậu theo bản năng đem bức màn buông xuống, che khuất ánh mắt biết nói kia.

Không chờ Chung Văn Thanh lấy lại tinh thần, Chung Văn Thịnh đã đi lên lầu hai, đang gõ cửa phòng cậu.

Chung Văn Thanh bị tiếng gõ cửa kéo về thần trí, cậu đứng ở tại chỗ dùng đôi tay chà xát mặt, mới đi qua mở cửa phòng.

Một mình cậu ở trong phòng không bật đèn, cửa vừa mở ra, ánh sáng trên hành lang chiếu vào, chiếu đến bóng dáng Chung Văn Thịnh khiến nó trở nên hết sức cao lớn, vừa lúc hoàn toàn có thể đem thân thể Chung Văn Thanh bao lại, Chung Văn Thanh cảm thấy một trận co quắp, cậu lui về phía sau một bước, duỗi tay mở đèn phòng ra.

"Ca ca." Cậu thấp thấp kêu.

Chung Văn Thịnh ừ một tiếng, duỗi tay muốn sờ sờ trán cậu, Chung Văn Thanh ngơ ngác nhìn mu bàn tay hắn dán trên trán mình, lại cảm thấy trái tim co chặt lại, cậu nghiêng nghiêng mặt né tránh đôi tay đó, nói: "Em không có bị bệnh......"

Nói xong, tựa hồ lại như là nhớ tới chuyện khác, ngẩng đầu nói: "Ca ca đã ăn qua cơm chiều sao?"

Bộ dáng cậu khi giơ mặt lên trông dị thường ngoan ngoãn, giống như tiểu động vật chờ đợi được khích lệ, Chung Văn Thịnh nói: "Ta mang theo bữa tối, Vương Khải ở dưới lầu bày chén đũa, em đói bụng thì đi xuống đi."

"Thật tốt, em đang chết đói!" Chung Văn Thanh cười trả lời, lập tức đi xuống lầu.

Chung Văn Thịnh không có theo sau, hắn thật sâu nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cậu, hơi hơi nhíu mày, Chung Văn Thanh mười tuổi đã đi theo hắn, hắn nuôi dưỡng cậu đến nay, tất cả những cảm xúc nhỏ, Chung Văn Thịnh khả năng so với chính cậu còn rõ ràng hơn.

Cậu vừa mới trốn hắn sao?

Chung Văn Thịnh nghĩ đến đêm nay Chung Văn Thanh có một số nơi không thích hợp, từ lúc hắn xuống xe đến hắn gõ cửa phòng cậu để xem cậu, cậu đều không thích hợp.

Đã xảy ra cái gì?

Chung Văn Thịnh không rõ ràng lắm, nhưng hắn sẽ biết nguyên nhân. Hắn vừa đi xuống lầu vừa nghĩ, nhưng điều này không ý nghĩa, tiểu gia hỏa này thế mà lại trốn tránh hắn.

Lại nói, cậu dựa vào cái gì mà trốn hắn?

Chung Văn Thịnh không thích Chung Văn Thanh cự tuyệt hắn, chẳng sợ chỉ là một ánh mắt, một động tác.

Trên đời này, chỉ có em, bảo bối.

Đừng để tiết mục huynh đệ tình thâm của chúng ta không thể trình diễn tiếp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện