Sau khi nói chuyện với giảng viên xong, Đường Nghiên trở lại phòng bệnh của cô Kỷ, hai người đều không đề cập đến chuyện vừa rồi, mỗi người đều coi như chưa có chuyện gì phát sinh.
Xe lửa rất nhanh đã đến trạm dừng, Đường Quân và Hồ Xuân Hoa đã đến ga Hoa Đô khắp tầm nhìn đều người là người, đây là lần thứ hai Đường Quân đến Hoa Đô, lần đầu tiên cũng đã là hai mươi năm trước đưa em gái Đường Huệ đến đây nhập học, đó như là chuyện vẻ vang nhất cả thôn. Mà bây giờ lại là cảnh sát gọi đến để giải quyết việc rối rắm do con trai mình gây ra.
Vì chuyện này mà hai vợ chồng ông trên đường đến đây đã cãi nhau rất nhiều, Hồ Xuân Hoa nhất quyết cho rằng việc này là do Đường Nghiên làm hại, còn Đường Quân cho rằng do Đường Á Văn là gieo gói gặt bão.
Sau khi đến Hoa Đô, hai người vội vàng tìm một nhà nghỉrẻ tiền để cất hành lý, sau đó lập tức bắt xe đến chỗ Đường Á Văn bị tạm giam chờ xử lí.
Sau khi đến đồn cảnh sát, Đường Á Văn bịhai cảnh sát áp giải ra ngoài. Anh ta mặc đơn giản như quần áo tù nhân, hai tay còng về phía trước, râu ria xồm xoàm, tóc tai như đã vài ngày chưa gội bù xù không còn nhìn ra hình dáng.
Nhìn thấy cha mẹ mình đi xa cả ngàn dặm tới đây, Đường Á Văn cũng chẳng có bao nhiêu vui mừng hay xấu hổ mặt không chút thay đổi nhìn thẳng hai người
Hồ Xuân Hoa đau lòng đến mức che mặt không khỏi khe khẽ nức nở.
Ngược lại, Đường Quân không nói hai lời tiến lên đánh cho Đường Á Văn một cú khiến hắn đầu óc quay cuồng.
"Thằng mất dạy, để xem hôm nay tao có đánh chết mày không!"
Những cảnh sát ở đây cũng không phải ăn lương không, tất nhiên họ phải ngăn ông lại. Hồ Xuân Hoa vừa khóc vừa ngăn chồng mình lại nói: "Ông làm gì vậy, tại sao ông lại đánh nó."
"Bà còn bên nó, đến nước này rồi bà còn bảo vệ nó, chính vì bà làm như vậy nó mới trở thành một thằng không những không làm được gì mà còn trở thành một thằng cô dụng như vậy đấy!" Đường Quân hướng vợ mình quát lớn.
Tất nhiên, Hồ Xuân Hoa cũng chẳng phải dạng vừa, so với chồng mình bà còn hét to hơn, gào lên:"Nó là con trai tôi, ông không thương nó chẳng lẽ cũng không cho tôi thương nó sao?"
"Hai người đều là người nhà Đường Á Văn, có chuyện gì thì bình tĩnh nói" Cảnh sát tiến tới thuyết phục.
Sau một hồi thuyết phục, Đường Quân và Hồ Xuân Hoa cuối cùng cũng chịu ngồi xuống nói chuyện. Cảnh sát lấy ra bản báo cáo giám định thương tích của người bị hại cũng chính là của Kỷ Du Thanh, cảnh sát còn giải thích thêm nếu đối phương khởi kiện thì Đường Á Văn sẽ phải chịu hình phạt của pháp luật.
Theo Điều 234 Bộ luật Hình sự, Đường Á Văn sẽ bị phạt tù có thời hạn không dưới ba năm nhưng không quá mười năm vì tội cố ý gây thương tích.
Sau khi nghe những lời này của cảnh sát, Hồ Xuân Hoa run rẩy trên ghế cả người hười như người mất hồn. Bà chỉ có một đứa con trai quý giá này nếu bị ngồi tù thì chẳng phải tương lai hết thảy đều bị hủy hoại hay sao.
Đường Quân cũng trầm mặc hạ mắt xuống không nói gì, lúc này không ai biết được ông đang suy nghĩ gì.
Hồ Xuân Hoa lắc cánh tay của chồng mắng, "ông nói đi, nói xem bây giờ phải làm thế nào chẳng lẽ ông trơ mắt nhìn đứa con trai duy nhất của ông phải ngồi tù sao?"
Đường Quân tức giận nói: " Là nó từ tìm đến."
Đường Á Văn vẻ mặt không phục ngồi phía đối diện nói: " vào thì vào, cũng chỉ là ngồi tù thôi mà, tôi tự làm tự chịu."
Cùng ngày, Trương Mễ Nhã và Bội Văn cùng dẫn theo luật sư đến gặp Kỷ Du Thanh để thảo luận về việc khởi tố. Khi mọi người đến Đường Nghiên xuống phía dưới trông đứa nhỏ cho Trương Mễ Nhã.
Bởi vì họ cảm thấy Đường Nghiên còn nhỏ không nên nhúng tay vào chuyện này, kỳ thật Đường Nghiên cũng hiểu rõ mọi người cho rằng Đường Á Văn là anh họ nàng lo lắng nói chuyện trước mặt nàng sẽ không tốt lắm. Nhưng Đường Nghiên cũng không để ý vì nàng đối với Đường Á Văn là hận thấu xương.
Phía sau tòa nhà bệnh viện có khu vui chơi giải trí, có rất nhiều người lớn chơi đùa cùng con cái, bởi vì Đậu Đậu còn quá nhỏ Đường Nghiên chỉ có thể cho cô bé ngồi vào xe đẩy nên cũng không mệt, chỉ cần đẩy xe cho cô bé đi vòng vòng là được.
Thế giới của trẻ em luôn đơn thuần cùng tươi đẹp, trông thấy gì đó mới mẻ thì có thể vui vẻ nguyên buổi. Đường Nghiên đang ngồi trên xích đu, một tay đẩy xe đẩy của Đậu Đậu lắc lư nhẹ nhàng, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng cười non nớt của cô bé.
Có câu nói rất đúng, đứa trẻ hạnh phúc dùng tuổi thơ để ôm ấp cuộc đời, đứa trẻ bất hạnh dùng cả cuộc đời để chữa lành tuổi thơ. Bây giờ Đường Nghiên chỉ mong chuyện này có thể nhanh chóng trôi qua, khó khăn này có thể được giải quyết dễ dàng. Vết thương của cô Kỷ cũng có thể sớm lành lại.
Cũng đã lâu nàng không liên lạc với Tiểu Vân, đúng lúc lại nhận được tin nhắn của cô. Đó là bức ảnh selfie trong ảnh có vài người đàn ông và phụ nữ đang ngồi với nhau, trên bàn bày đầy đồ ăn Tiểu Vân nói cô đi liên hoan với mấy người đồng nghiệp.
Nhìn cô gái trong ảnh đã trang điểm còn tô son, mặc quần áo đẹp hơn rất nhiều còn có tóc mới, khắp người đều lộ ra vẻ tự tin.
Đường Nghiên rất mừng cho cô, Tiểu Vân dần dần hiện ra bộ dáng của chính mình, thay vì một cô gái lao động suốt ngày bị chôn vùi trong bóng tối ở xưởng còn bị gia đình bóc lột hơn cả người làm công.
Triệu Tiểu Vân: [Chuyện của cô Kỷ thế nào rồi?]
Đường Nghiên cầm điện thoại di động trả lời: [Hôm nay luật sư đã đến, anh ta sẽ sớm phải ra tòa.]
Triệu Tiểu Vân: [Thật là tốt quá, anh ta nên bị bắt đi đến bây giờ mình vẫn còn nhớ anh ta cùng mấy tên khác bắt nạt mình đây].
Đột nhiên, nàng nhận được cuộc gọi của Bội Văn nói họ sắp rời đi.
Sau khi cúp điện thoại, Đường Nghiên đứng dậy khỏi xích đu, ngồi xổm trước mặt Đậu Đậu nói: "Bây giờ chúng ta lên lầu tìm mẹ nhé."
"Mẹ, mẹ." Đậu Đậu khua tay múa chân vui vẻ.
Đường Nghiên ý cười trong mắt xen lẫn chút hâm mộ, nàng chẳng có chút nào kí ức về mẹ, dù sao từ khi nàng tròn tháng đã bị để lại.
Đẩy Đậu Đậu quay lại, nàng gặp mấy người dì Trương dưới tầng, Trương Mễ Nhã cám ơn nàng một hồi vì đã chăm sóc Đậu Đậu, Đường Nghiên nói là việc nên làm còn khen Đậu Đậu rất ngoan không quấy khóc.
Bội Văn đưa tay vỗ vai nàng, cười nói: "Mau lên đi, chịấy đang đợi em."
Đường Nghiên gật đầu.
Khi cô trở lại phòng bệnh, cô Kỷ đang ngồi một mình dựa vào đầu giường, ánh mắt lúc đầu có chút mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy Đường Nghiên, chúng lại biến thành một vũng nước dịu dàng, " mọi người đi rồi."
"Vâng", Đường Nghiên gật đầu, nhịn không được hỏi: "Mọi chuyện đã xong chưa ạ?"
"Rồi"Kỷ Du Thanh dịch chuyển thân thể, nói với nàng:"Nghiên Nghiên, đẩy cô xuống dưới đi dạo đi."
Nhờ y tá cùng đỡ cô Kỷ ngồi lên xe lăn, Đường Nghiên đẩy cô vào thang máy xuống tầng dưới, chạng vạng gió có chút mạnh thổi bay tóc của Kỷ Du Thanh ra phía sau, nàng vội vàng hỏi: " Cô có lạnh không?."
"Không sao đâu."Cô thản nhiên nói.
"Lâu rồi cô mới ra ngoài hít thở không khí."
"Nếu như cô Kỷ muốn, từ nay về sau ta sẽ mỗi ngày con sẽ đưa cô ra ngoài." Đường Nghiên nhanh chóng nói.
Ngồi trên xe lăn Kỷ Du Thanh nhẹ nhàng cười nói: "Nghiên Nghiên, con thật là một đứa trẻ ngoan."
"Đó là bởi vì... cô Kỷ đối với con rất tốt."
Lá hai bên đường theo gió bay lên, đung đưa rồi rơi xuống, xếp chồng lên nhau như một tấm thảm vàng.
Khi hai người đang đi, một tiếng chuông phá vỡ sự im lặng giữa hai người, Đường Nghiên liếc nhìn tên người gọi trên điện thoại di động trong lòng cũng không định nghe, tắt một lúc tiếng chuông lại vang lên làm cho người ta không để ý không được.
"Con có điện thoại." Kỷ Du Thanh nói.
"Chắc là điện thoại bán hàng hay gì đó."Đường Nghiên mỉm cười che giấu.
"Không sao, cứ nghe đi cô không phiền đâu." Kỷ Du Thanh giống như đã biết hết thảy làm cho Đường Nghiên không làm khác được.
Dường như không có gì có thể che dấu được ánh mắt cô.
Cuối cùng, Đường Nghiên đành phải nghe điện thoại, nghe được giọng nói của Đường Quân.
"Nghiên Nghiên, hôm nay cậu và mợ của con đã đến đồn cảnh sát gặp Á Văn."
"Cậu.." Đường Nghiên hạ giọng, liếc nhìn Kỷ Du Thanh xem phản ứng của cô.
"Ta biết đã xảy ra chuyện gì, bây giờ có nói gì cũng vô ích, nhưng dù sao nó cũng là anh họ của con. Con biết đấy, mợ của con rất yêu quý đứa con trai này, cho nên ta chỉ có thể mặt dày gọi điện cho con, xem con có thể nói giúp vài câu được không Nghiên Nghiên?"
"Trong chuyện này, người có lỗi là Đường Á Văn, anh ấy phải chịu trách nhiệm."
"Nghiên Nghiên, nể mặt cậu giúp cậu được chứ, coi như người cậu này cầu xin con."
"Cậu, cậu đừng làm thế."
Lúc này, điện thoại hiển nhiên đã bị Hồ Xuân Hoa cướp đi, Đường Nghiên cảm thấy màng nhĩ của mình như bị chọc thủng đến nơi:"Sao mày có thể làm như vậy, mấy năm nay gia đình tao đối sử tệ với mày sao, sao mày có thể nhắm mắt làm ngơ để anh mày ngồi tù như vậy, mày không thấy tội lỗi sao?"
Đường Nghiên cắn môi dưới, tàn nhẫn cúp điện thoại.
Thấy hồi lâu không có âm thanh, Kỷ Du Thanh không khỏi hỏi: "Sao vậy?"
"Không sao đâu" Đường Nghiên tiếp tục đẩy cô về phía trước.
Đường Quân và Hồ Xuân Hoa rời khỏi đồn cảnh sát, đang đi bộ về nhà nghỉ sau khi bị Đường Nghiên cúp điện thoại, Hồ Xuân Hoa đã bị Đường Quân mắng: "Nói chuyện với con bé tử tế một chút, bà xem tính tình của bà đi bây giờ thì hay rồi không ai có thể giúp con bà được đâu."
Hồ Xuân Hoa đang khóc nghe vậy lo lắng đến mức càng khóc to hơn nước mắt nước mũi tùm lum, nói: "Vậy tôi phải làm sao bây giờ? Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng con nhỏ chết tiệt Đường Nghiên này lại có tính tình xấu xa như vậy, bây giờ cánh nó cứng rồi."
"Bây giờ không còn cách nào ngày mai chỉ có thể đi bệnh viện!" Đường Quân nói.
"Con ranh chết tiệt này đúng là một kẻ vô nhân tính, một con sói mắt trắng." Hồ Xuân Hoa chửi bới suốt đường đi.
Xe lửa rất nhanh đã đến trạm dừng, Đường Quân và Hồ Xuân Hoa đã đến ga Hoa Đô khắp tầm nhìn đều người là người, đây là lần thứ hai Đường Quân đến Hoa Đô, lần đầu tiên cũng đã là hai mươi năm trước đưa em gái Đường Huệ đến đây nhập học, đó như là chuyện vẻ vang nhất cả thôn. Mà bây giờ lại là cảnh sát gọi đến để giải quyết việc rối rắm do con trai mình gây ra.
Vì chuyện này mà hai vợ chồng ông trên đường đến đây đã cãi nhau rất nhiều, Hồ Xuân Hoa nhất quyết cho rằng việc này là do Đường Nghiên làm hại, còn Đường Quân cho rằng do Đường Á Văn là gieo gói gặt bão.
Sau khi đến Hoa Đô, hai người vội vàng tìm một nhà nghỉrẻ tiền để cất hành lý, sau đó lập tức bắt xe đến chỗ Đường Á Văn bị tạm giam chờ xử lí.
Sau khi đến đồn cảnh sát, Đường Á Văn bịhai cảnh sát áp giải ra ngoài. Anh ta mặc đơn giản như quần áo tù nhân, hai tay còng về phía trước, râu ria xồm xoàm, tóc tai như đã vài ngày chưa gội bù xù không còn nhìn ra hình dáng.
Nhìn thấy cha mẹ mình đi xa cả ngàn dặm tới đây, Đường Á Văn cũng chẳng có bao nhiêu vui mừng hay xấu hổ mặt không chút thay đổi nhìn thẳng hai người
Hồ Xuân Hoa đau lòng đến mức che mặt không khỏi khe khẽ nức nở.
Ngược lại, Đường Quân không nói hai lời tiến lên đánh cho Đường Á Văn một cú khiến hắn đầu óc quay cuồng.
"Thằng mất dạy, để xem hôm nay tao có đánh chết mày không!"
Những cảnh sát ở đây cũng không phải ăn lương không, tất nhiên họ phải ngăn ông lại. Hồ Xuân Hoa vừa khóc vừa ngăn chồng mình lại nói: "Ông làm gì vậy, tại sao ông lại đánh nó."
"Bà còn bên nó, đến nước này rồi bà còn bảo vệ nó, chính vì bà làm như vậy nó mới trở thành một thằng không những không làm được gì mà còn trở thành một thằng cô dụng như vậy đấy!" Đường Quân hướng vợ mình quát lớn.
Tất nhiên, Hồ Xuân Hoa cũng chẳng phải dạng vừa, so với chồng mình bà còn hét to hơn, gào lên:"Nó là con trai tôi, ông không thương nó chẳng lẽ cũng không cho tôi thương nó sao?"
"Hai người đều là người nhà Đường Á Văn, có chuyện gì thì bình tĩnh nói" Cảnh sát tiến tới thuyết phục.
Sau một hồi thuyết phục, Đường Quân và Hồ Xuân Hoa cuối cùng cũng chịu ngồi xuống nói chuyện. Cảnh sát lấy ra bản báo cáo giám định thương tích của người bị hại cũng chính là của Kỷ Du Thanh, cảnh sát còn giải thích thêm nếu đối phương khởi kiện thì Đường Á Văn sẽ phải chịu hình phạt của pháp luật.
Theo Điều 234 Bộ luật Hình sự, Đường Á Văn sẽ bị phạt tù có thời hạn không dưới ba năm nhưng không quá mười năm vì tội cố ý gây thương tích.
Sau khi nghe những lời này của cảnh sát, Hồ Xuân Hoa run rẩy trên ghế cả người hười như người mất hồn. Bà chỉ có một đứa con trai quý giá này nếu bị ngồi tù thì chẳng phải tương lai hết thảy đều bị hủy hoại hay sao.
Đường Quân cũng trầm mặc hạ mắt xuống không nói gì, lúc này không ai biết được ông đang suy nghĩ gì.
Hồ Xuân Hoa lắc cánh tay của chồng mắng, "ông nói đi, nói xem bây giờ phải làm thế nào chẳng lẽ ông trơ mắt nhìn đứa con trai duy nhất của ông phải ngồi tù sao?"
Đường Quân tức giận nói: " Là nó từ tìm đến."
Đường Á Văn vẻ mặt không phục ngồi phía đối diện nói: " vào thì vào, cũng chỉ là ngồi tù thôi mà, tôi tự làm tự chịu."
Cùng ngày, Trương Mễ Nhã và Bội Văn cùng dẫn theo luật sư đến gặp Kỷ Du Thanh để thảo luận về việc khởi tố. Khi mọi người đến Đường Nghiên xuống phía dưới trông đứa nhỏ cho Trương Mễ Nhã.
Bởi vì họ cảm thấy Đường Nghiên còn nhỏ không nên nhúng tay vào chuyện này, kỳ thật Đường Nghiên cũng hiểu rõ mọi người cho rằng Đường Á Văn là anh họ nàng lo lắng nói chuyện trước mặt nàng sẽ không tốt lắm. Nhưng Đường Nghiên cũng không để ý vì nàng đối với Đường Á Văn là hận thấu xương.
Phía sau tòa nhà bệnh viện có khu vui chơi giải trí, có rất nhiều người lớn chơi đùa cùng con cái, bởi vì Đậu Đậu còn quá nhỏ Đường Nghiên chỉ có thể cho cô bé ngồi vào xe đẩy nên cũng không mệt, chỉ cần đẩy xe cho cô bé đi vòng vòng là được.
Thế giới của trẻ em luôn đơn thuần cùng tươi đẹp, trông thấy gì đó mới mẻ thì có thể vui vẻ nguyên buổi. Đường Nghiên đang ngồi trên xích đu, một tay đẩy xe đẩy của Đậu Đậu lắc lư nhẹ nhàng, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng cười non nớt của cô bé.
Có câu nói rất đúng, đứa trẻ hạnh phúc dùng tuổi thơ để ôm ấp cuộc đời, đứa trẻ bất hạnh dùng cả cuộc đời để chữa lành tuổi thơ. Bây giờ Đường Nghiên chỉ mong chuyện này có thể nhanh chóng trôi qua, khó khăn này có thể được giải quyết dễ dàng. Vết thương của cô Kỷ cũng có thể sớm lành lại.
Cũng đã lâu nàng không liên lạc với Tiểu Vân, đúng lúc lại nhận được tin nhắn của cô. Đó là bức ảnh selfie trong ảnh có vài người đàn ông và phụ nữ đang ngồi với nhau, trên bàn bày đầy đồ ăn Tiểu Vân nói cô đi liên hoan với mấy người đồng nghiệp.
Nhìn cô gái trong ảnh đã trang điểm còn tô son, mặc quần áo đẹp hơn rất nhiều còn có tóc mới, khắp người đều lộ ra vẻ tự tin.
Đường Nghiên rất mừng cho cô, Tiểu Vân dần dần hiện ra bộ dáng của chính mình, thay vì một cô gái lao động suốt ngày bị chôn vùi trong bóng tối ở xưởng còn bị gia đình bóc lột hơn cả người làm công.
Triệu Tiểu Vân: [Chuyện của cô Kỷ thế nào rồi?]
Đường Nghiên cầm điện thoại di động trả lời: [Hôm nay luật sư đã đến, anh ta sẽ sớm phải ra tòa.]
Triệu Tiểu Vân: [Thật là tốt quá, anh ta nên bị bắt đi đến bây giờ mình vẫn còn nhớ anh ta cùng mấy tên khác bắt nạt mình đây].
Đột nhiên, nàng nhận được cuộc gọi của Bội Văn nói họ sắp rời đi.
Sau khi cúp điện thoại, Đường Nghiên đứng dậy khỏi xích đu, ngồi xổm trước mặt Đậu Đậu nói: "Bây giờ chúng ta lên lầu tìm mẹ nhé."
"Mẹ, mẹ." Đậu Đậu khua tay múa chân vui vẻ.
Đường Nghiên ý cười trong mắt xen lẫn chút hâm mộ, nàng chẳng có chút nào kí ức về mẹ, dù sao từ khi nàng tròn tháng đã bị để lại.
Đẩy Đậu Đậu quay lại, nàng gặp mấy người dì Trương dưới tầng, Trương Mễ Nhã cám ơn nàng một hồi vì đã chăm sóc Đậu Đậu, Đường Nghiên nói là việc nên làm còn khen Đậu Đậu rất ngoan không quấy khóc.
Bội Văn đưa tay vỗ vai nàng, cười nói: "Mau lên đi, chịấy đang đợi em."
Đường Nghiên gật đầu.
Khi cô trở lại phòng bệnh, cô Kỷ đang ngồi một mình dựa vào đầu giường, ánh mắt lúc đầu có chút mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy Đường Nghiên, chúng lại biến thành một vũng nước dịu dàng, " mọi người đi rồi."
"Vâng", Đường Nghiên gật đầu, nhịn không được hỏi: "Mọi chuyện đã xong chưa ạ?"
"Rồi"Kỷ Du Thanh dịch chuyển thân thể, nói với nàng:"Nghiên Nghiên, đẩy cô xuống dưới đi dạo đi."
Nhờ y tá cùng đỡ cô Kỷ ngồi lên xe lăn, Đường Nghiên đẩy cô vào thang máy xuống tầng dưới, chạng vạng gió có chút mạnh thổi bay tóc của Kỷ Du Thanh ra phía sau, nàng vội vàng hỏi: " Cô có lạnh không?."
"Không sao đâu."Cô thản nhiên nói.
"Lâu rồi cô mới ra ngoài hít thở không khí."
"Nếu như cô Kỷ muốn, từ nay về sau ta sẽ mỗi ngày con sẽ đưa cô ra ngoài." Đường Nghiên nhanh chóng nói.
Ngồi trên xe lăn Kỷ Du Thanh nhẹ nhàng cười nói: "Nghiên Nghiên, con thật là một đứa trẻ ngoan."
"Đó là bởi vì... cô Kỷ đối với con rất tốt."
Lá hai bên đường theo gió bay lên, đung đưa rồi rơi xuống, xếp chồng lên nhau như một tấm thảm vàng.
Khi hai người đang đi, một tiếng chuông phá vỡ sự im lặng giữa hai người, Đường Nghiên liếc nhìn tên người gọi trên điện thoại di động trong lòng cũng không định nghe, tắt một lúc tiếng chuông lại vang lên làm cho người ta không để ý không được.
"Con có điện thoại." Kỷ Du Thanh nói.
"Chắc là điện thoại bán hàng hay gì đó."Đường Nghiên mỉm cười che giấu.
"Không sao, cứ nghe đi cô không phiền đâu." Kỷ Du Thanh giống như đã biết hết thảy làm cho Đường Nghiên không làm khác được.
Dường như không có gì có thể che dấu được ánh mắt cô.
Cuối cùng, Đường Nghiên đành phải nghe điện thoại, nghe được giọng nói của Đường Quân.
"Nghiên Nghiên, hôm nay cậu và mợ của con đã đến đồn cảnh sát gặp Á Văn."
"Cậu.." Đường Nghiên hạ giọng, liếc nhìn Kỷ Du Thanh xem phản ứng của cô.
"Ta biết đã xảy ra chuyện gì, bây giờ có nói gì cũng vô ích, nhưng dù sao nó cũng là anh họ của con. Con biết đấy, mợ của con rất yêu quý đứa con trai này, cho nên ta chỉ có thể mặt dày gọi điện cho con, xem con có thể nói giúp vài câu được không Nghiên Nghiên?"
"Trong chuyện này, người có lỗi là Đường Á Văn, anh ấy phải chịu trách nhiệm."
"Nghiên Nghiên, nể mặt cậu giúp cậu được chứ, coi như người cậu này cầu xin con."
"Cậu, cậu đừng làm thế."
Lúc này, điện thoại hiển nhiên đã bị Hồ Xuân Hoa cướp đi, Đường Nghiên cảm thấy màng nhĩ của mình như bị chọc thủng đến nơi:"Sao mày có thể làm như vậy, mấy năm nay gia đình tao đối sử tệ với mày sao, sao mày có thể nhắm mắt làm ngơ để anh mày ngồi tù như vậy, mày không thấy tội lỗi sao?"
Đường Nghiên cắn môi dưới, tàn nhẫn cúp điện thoại.
Thấy hồi lâu không có âm thanh, Kỷ Du Thanh không khỏi hỏi: "Sao vậy?"
"Không sao đâu" Đường Nghiên tiếp tục đẩy cô về phía trước.
Đường Quân và Hồ Xuân Hoa rời khỏi đồn cảnh sát, đang đi bộ về nhà nghỉ sau khi bị Đường Nghiên cúp điện thoại, Hồ Xuân Hoa đã bị Đường Quân mắng: "Nói chuyện với con bé tử tế một chút, bà xem tính tình của bà đi bây giờ thì hay rồi không ai có thể giúp con bà được đâu."
Hồ Xuân Hoa đang khóc nghe vậy lo lắng đến mức càng khóc to hơn nước mắt nước mũi tùm lum, nói: "Vậy tôi phải làm sao bây giờ? Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng con nhỏ chết tiệt Đường Nghiên này lại có tính tình xấu xa như vậy, bây giờ cánh nó cứng rồi."
"Bây giờ không còn cách nào ngày mai chỉ có thể đi bệnh viện!" Đường Quân nói.
"Con ranh chết tiệt này đúng là một kẻ vô nhân tính, một con sói mắt trắng." Hồ Xuân Hoa chửi bới suốt đường đi.
Danh sách chương