Đây không phải lần đầu hai người ôm nhau, nhưng cái ôm này làm cho Kỷ Du Thanh cảm thấy vô cùng đặc biệt, cô không biết hình dung tâm tình mình như thế nào vào lúc này rất phức tạp khó mà nói thành lời, khoảnh khắc Nghiên Nghiên chạy về phía cô, dùng sức ôm lấy cô thì trái tim Kỷ Du Thanh đập liên hồi bang bang bang càng lúc càng nhanh như vỡ tung ra đến nơi.

  Trước mặt vang lên tiếng cửa xe đóng lại, Kỷ Du Thanh bất ngờ ngẩng mặt lên thì thấy Chu Khởi La đang bước từ xe xuống, tiến lên một vài bước chọn vị trí thích hợp rồi đứng lại trước hai người.

  Đường Nghiên cũng bị giật mình không biết là ai, buông hai tay đang ôm cô Kỷ xoay người lại...nhìn.

  Bà chủ quán trọ, chị Chu? Tại sao chị ấy lại tới đây? Đường Nghiên trên mặt tràn đầy nghi hoặc.

  Chu Khởi La không tự nhiên khoanh tay lại, nét mặt co giật, nụ cười cứng ngắc: "Hóa ra hai người ở đây, mọi người đều đang rất lo lắng."

  Đường Nghiên hoàn toàn không hiểu, nàng ngẩng đầu nhìn cô Kỷ, muốn hỏi ý tứ của cô, Kỷ Du Thanh vỗ vai nàng ra hiệu cho nàng để cô xử lí, sau đó khách khí nói với đối phương: " thật xin lỗi, khiến mọi người lo lắng rồi."

  Đường Nghiên mặc dù không thể lí giải tình huống này nhưng cũng the cô Kỷ nói: " chị Chu, gây phiền toái cho chị rồi, muộn như vậy còn khiến chị phải tới đây."

  Chu Khởi La mỉm cười xua tay, tỏ ý không sao, sau đó hỏi Đường Nghiên: "Bây giờ, để tôi đưa hai người về."

  Nhìn thì như đang nói với Đường Nghiên nhưng thực tế lại nhìn Kỷ Du Thanh hỏi.

  Đường Nghiên vừa định trả lời, Kỷ Du thanh đã nói trước, cô đặt tay lên eo Đường Nghiên ngăn cản nàng: "Không cần, Nghiên Nghiên nói đêm nay muốn ở cùng tôi ở đây."

  Trong lòng Đường Nghiên căng thẳng, chính mình khi nào thì nói như vậy, hình như chưa có nói ....

  Chu Khởi La lại mỉm cười, cố gắng che giấu sự thất vọng trong long, nụ cười của cô xen lẫn sự mất mát khó tả, "Được rồi, thấy hai người không sao là tốt rồi, để tồi về thông báo với mọi người, tôi đi trước."

  Đường Nghiên mặc dù có chút bối rối, nhưng trong suốt quá trình, nàng vẫn chú ý đến biểu cảm Chu Khởi La. Ánh mắt lạc lõng nàng cũng đã từng thấy qua hoặc có thể nói nàng cảm nhận cùng hiểu được

  Nhìn bóng dáng cô đơn của Chu Khởi La bước lên xe, Đường Nghiên lẩm bẩm: "Cô ấy có vẻ rất buồn."

  Kỷ Du Thanh không nói nữa, đưa tay lên nắm chặt vai Đường Nghiên,"chúng ta cũng đi vào đi, bên ngoài lạnh lắm."

  Đường Nghiên gật đầu, ngoan ngoãn đi theo cô nhưng cũng không khỏi ngoái lại phía sau nhìn vài lần.

  Chu Khởi La ngồi trong xe, nhìn bóng dáng hai người khuất dần phía cửa thôn, cô cố nén lại nước mắt đang trực trào, cô không tin chắc chắn đây là Du Thanh hận cô muốn trả thù cô năm đó đã bỏ rơi chị, nhất định là như vậy không có khẳ năng chị ấy lại công khòn thích cô nữa mà đi yêu người khác.

  Nhưng vì cái gì, đột nhiên cô không có tự tin chút nào.

  Mười năm sau, khi gặp lại Chu Khởi La luôn cảm thấy họ vẫn còn hy vọng quay lại với nhau, nhưng tại sao hôm nay khi nhìn thấy Du Thanh đối xử với cô gái kia Chu Khởi La lại thấy hy vọng đó rất xa vời

  Đã quá nửa đêm rồi.

  Hà Húc lại gọi điện, Chu Khởi La trả lời, hỏi anh ta có chuyện gì.

  Hà Húc lo lắng hỏi cô khi nào cô sẽ quay lại, có cần giúp gì không, Chu Khởi La trả lời không cần, cô sẽ lập tức trở về ngay.

  Làng chưa xây dựng đèn đường, nguồn sáng khi đi trên đường là ánh đèn của những ngôi nhà xung quanh.

  Kỷ Du Thanh và Đường Nghiên sóng vai bước đi, mặc dù bản thân Đường Nghiên cũng không biết cô Kỷ dẫn mình đi đâu, nhưng nàng cũng không quan tâm hay lo lắng chút nào, bởi vì chỉ cần đi theo cô Kỷ, cho dù màn trời chiếu đất nàng cũng nguyện ý.

  Đó là lí do nàng bằng mọi cách nàng cũng muốn tìm thấy cô.

  "Sao con không quay lại nhà trọ mà lại tới đây?" Kỷ Du Thanh hỏi.

  Đường Nghiên có chút đỏ mặt: "Bởi vì con lo lắng cho cô Kỷ..."

  "Đây thật sự là lý do duy nhất sao?" Kỷ Du Thanh lại hỏi.

  Đường Nghiên không biết trả lời thế nào, không muốn thua kém mà hỏi ngược lại: "Vậy tại sao cô Kỷ lại ở Tân Cương, chẳng phải cô nói đi công tác sao, còn cả chị Chu nữa hai người quen biết đúng không?"

  Kỷ Du Thanh gần chư chết lặng, đứa nhỏ này vậy mà lại nói ra chuyện này

  Cô nghẹn họng hồi lâu mới mở miệng: "Con muốn cô trả lời câu hỏi nào trước?"

  "Cứ theo thứ tự thôi ạ." Đường Nghiên ưỡn ngực tự tin nói.

  "Lần này cô đến đây vì công ty có một dự án mới."

  Kỷ Du Thanh bị Đường Nghiên cắt ngang giữa câu: "Thì ra cô Kỷ đến đây đi công tác... vậy sao cô không nói cho con biết." Giọng điệu của nàng có chút tủi thân cùng trách móc, Đường Nghiên xấu hổ hỏi lại đó có phải lí do mà cô không nói chuyện với nàng thậm chí còn không tiễn nàng.

  "Cô..." Kỷ Du Thanh dừng một chút, ấp úng giải thích: "cô có công việc của mình, con cũng có bạn học, cô không muốn ảnh hưởng hay quấy rầy chuyến đi của con."

  Nhưng mà, căn bản những điều đấy không hề quấy rầy đến nàng, Đường Nghiên buồn bực cắn môi dưới hơi gục đầu xuống: " vậy... cô Kỷ với chị Chu..."

  "Con muốn biết sao?" Kỷ Du Thanh bỗng nhiên mỉm cười.

  "Vâng." Đường Nghiên trả lời không chút do dự.

  "Cô ấy và cô... từng là người yêu của nhau."

  Phải biết rằng khi những lời này được nói ra khỏi miệng, ngay lập tức nó giống như một quả bom phát nổ trong đầu Đường Nghiên. Câu nói ngăn ngủi đó chứa đựng rất nhiều thông tin quan trọng, thứ nhất là thể hiện tính hướng của cô Kỷ, thứ hai là cô Kỷ đã từng yêu đương qua, thứ ba là người yêu cũ của cô ấy vậy mà là bà chủ nới mấy người Đường Nghiên đang ở trọ..., trái đất này thật tròn.

  "Có phải dọa đến con không?"Kỷ Du Thanh hồi lâu không nói chuyện hỏi.

  "Không... không có..." Dù biết đây chỉ là mối quan hệ cũ nhưng Đường Nghiên vẫn cảm thấy rất khó chịu. Sự chiếm hữu mạnh mẽ đối với cô Kỷ gần như nhấn chìm nàng, nàng không thích ánh mắt của bà chủ khi nhìn cô Kỷ, ngay cả khi hai người không có tương tác gì nhiều thì nàng cũng đã đổ bình dấm chua rồi.

  "Đến rồi, chính là ngôi nhà phía trước." Đối với chủ đề này, cô cứ hời hợt qua loa như vậy rồi chuyển qua chuyện khác.

  Đường Nghiên ngẩng đầu nhìn theo hướng cô chỉ, hỏi: "Bây giờ chúng ta đi tới đó à?"

  "Đúng vậy, chiều nay cô chỉ ở đây, bởi vì tối qua quên sạc điện thoại nên mới có chuyện như vậy." Kỷ Du Thanh vừa cười vừa nói có phần bất đắc dĩ.

  Vừa đến cửa thị đụng phải người đàn ông chủ của ngôi nhà, đối phương thấy Kỷ Du Thanh thì liền nở nụ cười chất phác, hỏi cô Kỷ với giọng nói còn chưa chuẩn tiếng phổ thông vì sao lâu quá chưa thấy quay lại nên đang định đi tìm.

  Kỷ Du Thanh cười giải thích, cô vừa ra cửa thôn đón một bạn nhỏ

  Bạn nhỏ? Đường Nghiên có chút buồn bực, tại sao cô lại nói mình là bạn nhỏ chứ.

  Nhiệt độ ở đây lạnh hơn trong thành phố rất nhiều nhưng vì chủ nhà đã đốt lửa nên trong nhà rất ấm áp, cô chủ nhà còn tốt bụng chuẩn bị nước ấm cho nàng rửa mặt. Cô Kỷ còn giới thiệu mọi người với nhau, mặc dù chủ nhà cũng giới thiệu tên nhưng nó quá dài nên Đường Nghiên cũng không nhớ được bao nhiêu, nàng chỉ nhớ thật rõ nụ cười cùng gương mặt chất phác và sự tốt bụng của họ.

  "Đã muộn rồi, chúng ta không nên làm phiền họ nữa lên lầu nghỉ ngơi thôi." Kỷ DU Thanh nói

  Đường Nghiên kinh ngạc nói: "Tối nay chúng ta ở lại đây sao?"

  Kỷ Du Thanh đang đi lên cầu thang cười nửa miệng hỏi: "Thật sự muốn cùng cô ngủ trong sa mạc sao?"

  Đường Nghiên mặt đỏ đến cổ, vừa rồi cô Kỷ trêu chọc nàng sao, sao nghe có điểm xấu xa nhỉ, thật làm cho người ta ngượng ngùng, mà kể cả có ngủ ở sa mạc thì chỉ cần được ôm cô Kỷ thì nàng cũng nguyện ý.

  Gia đình người chăn cừu đã chuẩn bị cho họ một chiếc giường tốt nhất để ngủ cũng được thay chăn ga mới, Kỷ Du Thanh ngồi ở mép giường bắt đầu cởi giày rửa chân nhưng Đường Nghiên vẫn đứng đó mắt đảo quanh.

  "Con chưa buồn ngủ sao?" Kỷ Du Thanh ngáp một cái.

  Đường Nghiên vẻ mặt hưng phấn nói: "rất tốt ạ."

  "Tuổi trẻ thật tốt."

  Lái xe quay lại thành phố giống như đã trôi qua cả thế kỷ, Chu Khởi La rất muốn lái xe đâm vào đâu đó để chấm dứt cảm giác này, đôi mắt khóc nhiều khô khốc nặng trĩu đến cả giọng nói của cô cũng khan đặc

  Khi về đến nhà trọ cũng đã rạng sáng.

  Hà Húc vẫn còn thức, mở đèn cùng cửa đợi cô, nghe tiếng xe bên ngoài anh bật dậy ra đón cô ngược lại Chu Khởi La lãnh đạm không phản ứng gì với anh.

  "Tìm được rồi à?" Hà Húc hỏi.

  "Ừ." Chu Khởi La yếu ớt gật đầu.

  "Em đói không? Em muốn ăn gì thì anh làm." Hà Húc lại hỏi.

  Chu Khởi La không nói gì, đi thẳng vào nhà, nhốt mình trong căn phòng nhỏ.

  Hà Húc gõ cửa không có phản hồi nên đành chịu thua, vì anh hiểu tính cách của cô, cho dù anh có đứng ngoài cửa gõ cả đêm đến gãy tay thì cô cũng sẽ không mở.

  "Vậy anh về trước." Nói xong, Hà Húc yên lặng tắt đèn trong quán trọ, quấn mình trong chiếc áo khoác lớn rồi rời khỏi quán trọ.

  Hà Húc hiện tại đang ở nhà riêng là căn nhà hai người ở chung khi mới đến đây. Trước đây mặc dù không chung phòng nhưng ít nhất còn dưới một mái hiên nhưng từ khi có quán trọ Chu Khởi La về đây rất ít.

  Khi trở về nhà, lần đầu tiên anh mạnh dạn bước vào phòng Chu Khởi La, để thể hiện sự tôn trọng với cô, anh gần như chưa bao giờ bước vào căn phòng được dọn dẹp ngăn nắp này, nhưng Hà Húc biết rằng bên trong nhất định sẽ có nhiều bí mật của cô.

  Anh cũng là đàn ông, anh tự nguyện che giấu tất cả những điều này vì anh nợ cô một điều gì đó, nhưng anh không cho phép mình bị giữ trong bóng tối như thế này anh muốn tìm ra sự thật.

  Lục lọi mấy cái tủ, Hà Húc tìm được một cuốn album ảnh, trong đó chứa đầy ảnh của Chu Kỳ Lạc và một người phụ nữ khác, tình cờ lại là khách lưu trú trong phòng VIP.

  Hà Húc lập tức hiểu ra, hóa ra người phụ nữ kia chính là người yêu cũ của Chu Khởi La.

  Đây không phải là lần đầu tiên Đường Nghiên ngủ chung giường với cô Kỷ, ngược lại như đã quen rồi, sau khi tắm rửa xong, hai người tự nhiên trèo lên giường như đôi vợ chồng già, cô Kỷ cho nàng nằm phía bên tường còn cô nằm phía ngoài quay lung vào Đường Nghiên bộ dáng như đã ngủ, Đường Nghiên trong lòng nghĩ đủ thứ chuyện lăn qua lộn lại mãi không ngủ được.

  Thật không thể tin được cô Kỷ vậy mà đã từng yêu chị Chu, thế chẳng phải chị ấy chính là tình địch của mình sao? ( nàng lại trở mình lần nữa)

Vậy cô Kỷ gặp lại người yêu cũ tâm trạng sẽ thế nào nhỉ, nhưng chị Chu đã kết hôn rồi, mặc dù đã có gia đình rồi nhưng chị ấy vẫn rất quan tâm đến cô Kỷ đi nếu không thì sao đêm nay chị ấy lại tới đây chứ. ( lại lật người lần nữa)

" Nghiên Nghiên" giọng nói của cô Kỷ vang lên trong bóng tối.

" A!!!" Giọng Đường Nghiên sợ hãi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện