"Hinh Ngôn!"

Trong ký ức, cô bé không ngừng gọi tên mình, tiếng gọi nối liền quá khứ và tương lai, trong mọi thời gian và không gian, nếu được quay lại Thiệu Hinh Ngôn sẽ lựa chọn vươn tay về phía cô bé đó.

"Hinh Ngôn!"

Tiếng gọi này kéo Thiệu Hinh Ngôn xuyên qua những mảnh ký ức bị xé nát về quá khứ, màu sắc sặc sỡ khiến cô như bị kéo vào vòng xoáy giữa mộng và thực, Thiệu Hinh Ngôn muốn chống lại lực hút mạnh mẽ của ký ức, nhưng gần như không thể, bị xé nát thành nhiều lớp bởi thời gian và không gian.

"Nói cho tôi biết tại sao cô không cứu cô ấy."

Lời nói của Isabella Dietrich giống như một câu thần chú đánh vào trái tim Thiệu Hinh Ngôn, khi cô bước qua đường hầm đầy màu sắc và mở mắt ra lần nữa, cô nhìn cơ thể mình co lại và trở thành chính mình thời trung học cơ sở.

Cô có thể nhận biết điều đó.

Thiệu Hinh Ngôn nhìn những tòa nhà xung quanh, đúng vậy, đây chính là con đường đi học thuở nhỏ của cô, một khung cảnh quen thuộc, lúc này, bên tai cô truyền đến một giọng hỏi quen thuộc:

"Học kỳ này anh trai của con lại đứng nhất lớp, Thiệu Hinh Ngôn. Sao thành tích của con cứ trì trệ như vậy?"

"Con thoạt nhìn giống con trai, nhưng lại không giỏi giang. Dù có có giỏi đi nữa cũng không bằng anh trai mình. Nhìn xem anh trai con lợi hại cỡ nào!"

"Rõ ràng là họ được sinh ra từ cùng một mẹ..."

Cô bé Thiệu Hinh Ngôn khóc lóc thảm thiết, và cậu bé với vẻ mặt kiêu hãnh đứng bên cạnh chính là người anh trai chói sáng của cô, người anh trai mà cô không bao giờ có thể so sánh được.

Cô không muốn giống con trai, chỉ là vì ba mẹ cô chỉ tốt với anh trai, mua cho anh quần áo và giày chạy bộ tốt nhất, cô chỉ có thể sử dụng những thứ mà anh trai đã loại bỏ nên cô chỉ có thể cắt tóc ngắn để phù hợp với những bộ đồ được để lại, hoặc một chiếc cặp đi học.

Cô không có tiền, và cô không có khả năng tự mua đồ cho mình. Cô không giỏi bằng anh trai, không đáng để ba mẹ đối xử tốt, đây là thứ cô đáng phải chịu.

"Không thể so sánh thì không thể so sánh được! Con tại sao phải so sánh với anh ấy chứ!"

Ngay khi lớn hơn một chút, cô gầm gừ, mắng lại ba mẹ mình.

Được rồi, đã không thể so sánh được, vậy thì đừng so sánh nữa! Sau lần đó, Thiệu Hinh Ngôn dường như biến thành một con người khác, trốn học, đánh nhau, cái gì cũng làm, thậm chí còn nhờ người đánh giáo viên chủ nhiệm, người đã quở trách cô trên lớp. Những tên xã hội đen đó bao vây người giáo viên tội nghiệp, khi cô ấy đang đi bộ, cô ấy đã bất lực dùng ba lô để che chắn cho mình khỏi bị tổn hại.

Hiệu trưởng không đuổi học Triệu Hinh Ngôn mà chỉ bị kỷ luật, ông đã hy vọng Triệu Hinh Ngôn chỉ là người bị dẫn dắt, không phải người chỉ đạo. Tuy nhiên, người giáo viên tội nghiệp đã bị bọn côn đồ làm cho mất trí, không thể tiếp tục đi dạy, cô xin nghỉ việc và trở về quê hương để dưỡng bệnh, vài năm sau cô tự tử vì trầm cảm.

Thiệu Hinh Ngôn tiếp tục nổi loạn không chịu tuân theo bất kỳ kỷ luật nào, dù còn trẻ nhưng cô ngày càng tham gia nhiều hơn vào băng nhóm xã hội đen. Cô làm việc chăm chỉ cho thế giới ngầm, với tuổi trẻ và tốc độ phản ứng nhanh nên khi gia nhập tổ chức buôn bán ma túy, cô luôn đi đầu, không cảnh sát nào có thể bắt được cô.

Không những vậy, không thể nói cô chưa từng liên quan đến việc giết người, đốt phá.

Khi mới 15 tuổi, cô đã dám đi theo một nam sinh lớn hơn mình mấy tuổi, dùng dao cướp tài sản, vì chưa đủ tuổi nên bị bắt, nhưng vì không thể kết án nên cô chỉ bị giam trong trại giam vị thành niên. Vài ngày sau, cô lại được thả ra. Tất nhiên, nhờ ba cô bảo lãnh, ông là quan chức và suýt chết vì cô. Ông đã làm việc chăm chỉ để giáo dục Thiệu Hinh Ngôn, nhưng nó chẳng có tác dụng gì cả.

Thiệu Hinh Ngôn giống như một tiểu yêu vương, không ai có thể làm gì được cô, cô là người duy nhất biết được yếu điểm trong lòng, lý do cô trở nên như vậy.

"Hinh Ngôn!"

Cạnh nhà Thiệu Hinh Ngôn có một cô bé nhỏ hơn cô rất nhiều và rất thích chơi với Thiệu Hinh Ngôn.

"Cô ấy tên gì?" Giọng nói của Isabella Dietrich dường như lơ lửng trong không trung, cô ôm đầu, mỉm cười nhìn Thiệu Hinh Ngôn, người đã trở thành học sinh trung học. Cô bé có một cái tên khó quên.

"Cô ấy... cô ấy tên Nhất Nhất." Thiệu Hinh Ngôn lơ đãng nhìn Isabella Dietrich và nói, "Mọi người đều không thích cô ấy. Có lẽ chỉ có tôi mới có thể gọi cô ấy là Nhất Nhất. Tôi không biết đó có phải là tên thật hay không? Tôi muốn cô ấy trở nên độc đáo và riêng biệt."

"Cô có thích cô ấy không?" Isabella Dietrich đầy ẩn ý mỉm cười, không hiểu tại sao cô lại cười, "Nói cho tôi biết, Thiệu Hinh Ngôn, cô có thích cô ấy không?"

"Tôi thích cô ấy, nhưng tôi không biết cảm giác này là gì vào thời điểm đó."

"Cô cảm thấy thế nào khi nhìn cô ấy bị bắt đi?"

"Tôi không cảm thấy gì cả... có lẽ..."

Isabella Dietrich bật cười, tiếng cười của cô vang vọng trong không gian, nghe rất gay gắt nhưng Thiệu Hinh Ngôn vẫn lơ đãng nhìn cô. "Cô có biết cô ấy đã được đưa đi đâu không?"

"Không, tôi không biết..."

"Đương nhiên là biết, cô là người biết rõ nhất."

"Nói cho tôi biết, Thiệu Hinh Ngôn, rốt cuộc cô ấy sẽ bị đưa đi đâu?"

"Tôi không biết..."

"Hinh Ngôn bé nhỏ của chúng ta là ngoan ngoãn nhất, cô ấy sẽ nói cho tôi biết tất cả những gì cô ấy biết phải không? Nào, kể cho tôi nghe đi."

"Cô ấy sẽ bị bán."

Nói đến đây, Thiệu Hinh Ngôn không khỏi lấy tay che mắt, đôi mắt rưng rưng, ​​khe khẽ nức nở, tuy tay không bị vướng hay bị cùm nhưng cô đã làm động tác đầu hàng.

"A, cô ấy sống chết còn chưa xác định được. Nếu cô ấy còn sống, hẳn là cũng bằng tuổi cô, có lẽ là nhỏ hơn một chút." Isabella Dietrich phân tích, lại đổi giọng, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng, " Buồn quá. Cô vừa nói cô không cảm thấy gì khi chứng kiến ​​cô ấy bị bắt đi. Cô có chắc không?"

"Không! Không! Không! Tôi thực sự hối hận! Sao tôi có thể trơ mắt nhìn cô ấy bị bọn buôn người bắt đi! Tôi không phải là con người! Sao tôi có thể làm ra chuyện như vậy! Tôi."

"Cô liên hệ với ai về việc bán ma túy?"

"Người quản lý liên lạc của băng nhóm khác! Anh ta nói với tôi rằng chất lượng hàng hóa rất kém và họ muốn giữ lại khoản thanh toán!" Thiệu Hinh Ngôn rõ ràng trở nên phấn khích hơn khi nói điều này, ngực cô phập phồng, và đôi mắt đỏ hoe .

"Ừ, vậy là lúc đó cô tức giận? Bởi vì cô đã đưa hàng tốt cho đối phương rồi, mà chúng không muốn trả tiền, cho nên cô không thể cùng ông chủ giao dịch."

"Đúng đúng đúng vậy!"

Khi Thiệu Hinh Ngôn nói ra lời này, cảm xúc của cô gần như mất khống chế, cô gật đầu và lớn tiếng lặp lại "đúng" nhiều lần, như thể điều này sẽ làm dịu đi cảm giác áy náy trong nội tâm của cô.

"Lúc đó cô rất tức giận, khi cô ấy tới cầu cứu, cô tức giận đến mức cho rằng cô ấy chướng mắt, thậm chí còn không thèm để ý đến cô ấy, dù biết có người đang đuổi theo cô ấy. Đó là kẻ buôn người nổi tiếng nhất ở địa phương. Ông chủ của cô cũng chọn cách bịt tai."

"Đúng đúng......"

Thiệu Hinh Ngôn khóc đến mức quỳ xuống đất, tim đau đến mức gần như nghẹt thở, Isabella Dietrich bắt chéo chân, giơ tay lên không trung, một cái bóng từ trong không trung hiện ra. Cặp hồ sơ và cây bút rơi vào tay cô.

"Cô đã nghĩ rằng chỉ cần trở thành một cảnh sát giỏi, liều mạng giải cứu phụ nữ và trẻ em bị bắt cóc thì một ngày nào đó cô sẽ tìm được tên cô ấy trong hồ sơ không? Như vậy bạn sẽ không còn gặp ác mộng nữa, chỉ vì cô đã không nắm chặt tay cô ấy. Cô sẽ lại nghe thấy cô ấy gọi cô là "Hinh Ngôn", cô ấy sẽ quay lại với cô và cô có thể đảm nhận vai trò của một người chị. Có phải cô muốn được bù đắp phần tuổi thơ thiếu thốn tình cảm từ ba mẹ mà đối xử tốt với cô ấy không?"

"Bởi vì cô bị đối xử tệ, cô sẽ đối xử với cô ấy tốt hơn."

"T-tôi không biết... có lẽ tôi sẽ..."

Isabella Dietrich cầm bút viết gì đó vào tập hồ sơ, sau đó đóng tập hồ sơ lại, ngẩng đầu nhìn Thiệu Hinh Ngôn đang quỳ trên mặt đất, cô vẫn đang khóc, giống như một con chó nhỏ bị bỏ rơi. Isabella càng cười nhiều hơn và nham hiểm hơn, như sợ tiếng cười của mình thoát ra khỏi miệng, cô Dietrich mím môi.

"Thiệu Hinh Ngôn, cô có biết tôi là ai không?"

"Isabella Dietrich..."

"Ồ, đó chỉ là tên của tôi thôi, tôi cũng nổi tiếng quốc tế." Isabella Dietrich cười nói: "Tôi biết tất cả các nhóm buôn người. Bạn không muốn biết cô ấy đang ở đâu à?"

"C-cái gì... cô có biết cô ấy... đi đâu không...?"

"Không dễ để tìm thấy một đứa trẻ bị buôn bán đã lâu như vậy, nhưng tôi có nhiều cách. Chỉ cần lấy được DNA của ba mẹ cô ấy, tôi có thể tìm thấy dấu vết của cô ấy trên khắp thế giới."

"Cô ấy, cô ấy ở đâu? Cô có thể... cho tôi biết được không?"

Thiệu Hinh Ngôn như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, quỳ xuống bò đến dưới chân Isabella Dietrich, không còn chút tôn nghiêm nào để nói. Đôi mắt cô đầy háo hức cùng với đau đớn nhìn Isabella Dietrich, chúng cũng chứa đầy khao khát.

"Cô thực sự muốn biết?"

"Tôi muốn! Tôi muốn biết! Cô ấy ở đâu? Bây giờ cô ấy trông như thế nào?"

"Ồ, tất cả những gì tôi có thể nói là, Thiệu Hinh Ngôn đáng thương của tôi..." Isabella Dietrich ngừng nói như thể đang nói với ai đó.

"Làm ơn! Hãy nói cho tôi biết! Hãy nói cho tôi biết! Cô có thể nói cho tôi biết không!"

Thiệu Hinh Ngôn khóc lóc van xin lớn tiếng, Isabella Dietrich chỉ cảm thấy chà đạp nhân phẩm của cô ấy thật thú vị, giọng nói khàn khàn cầu xin nghe như bản nhạc cổ điển cô yêu thích, ngọt ngào và đẹp đẽ.

"Tất cả những gì cô đã làm để cố gắng bù đắp đều vô ích. Tất cả đều là kết quả cho sự tự cho là đúng của cô." Isabella Dietrich cười nói, "Hahaha, buồn cười là cô vẫn cứ cho rằng mình là chính nghĩa, lại nói với người khác những câu nói chính nghĩa tự lừa người dối lòng khiến tôi gần như cười chết! Hahaha!"

Thiệu Hinh Ngôn ngơ ngác nhìn Isabella Dietrich, khuôn mặt đầy nước mắt.

"Cô ấy chết lâu rồi!"

"Hahahaha! Cô ấy bị những kẻ giàu có đó mua làm đồ chơi, nhưng cuối cùng cô ấy không chịu nổi lối chơi biến thái, cuối cùng bị vứt bỏ như một con chó hoang." Isabella Dietrich xua tay, làm động tác vứt rác.

"Điều này khiến cho những năm tháng cải tà quy chính của cô giống như một trò đùa, cô biết không? Thiệu Hinh Ngôn, cô ảo tưởng mình là người chính trực, dùng ảo tưởng mạnh mẽ như vậy để lấp đầy khuyết điểm trong nhân cách của mình, đó là nền tảng kết nối giữa ảo tưởng và hiện thực của của. Vì vậy, cô dễ bị tổn thương."

"Cô không còn biện pháp nào để bù đắp. Cô có tư cách gì để tiếp tục sống trêb thế giới này?"

_____________________________________

Editor : Đọc chương này căng thẳng ghê, mình có cảm giác Beo giống Nanno mà bả còn hay làm động tác của phép thuật Winx
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện