Sau khi Diệp Kính Phân tỉnh lại, phát hiện tay chân bị trói chặt, thân trên trần trụi, căn bản không thể cử động, hơn nữa đầu còn bị đánh đến đau nhức, đầu cũng không thể cử động được. đã được bao phủ bởi máu. Anh ta

nhìn xung quanh với đôi mắt mờ mịt và phát hiện ra rằng mình đang bị trói trong đại sảnh.

"Ai...ai...?"

"Im."

Trước mặt hắn xuất hiện một đôi bốt đen, ngẩng đầu, đập vào mắt hắn là một người đàn ông mặc áo vest đen, trên đầu có một hình xăm, nhìn so với lúc đi trên đường còn hung hãn hơn.

"Hắn tỉnh rồi, Hinh Ngôn."

Lời nói của người đàn ông này nghe có vẻ nữ tính, Diệp Kính Phân tỏ ra chán ghét, hắn nhìn thấy một người phụ nữ khác đang đi về phía mình, có phải là Sophia, nhưng hắn có thể nhạy cảm cảm nhận được người phụ nữ kia là quân nhân hoặc cảnh sát, lưng thẳng tắp. ... Cô ấy phải là một người thẳng thắn, thậm chí khuôn mặt còn có khí chất mạnh mẽ kết hợp với sự mềm mại.

"Mày là ai? Dám làm như vậy với tao, mày chết chắc rồi. Khi bảo vệ tới, mày sẽ không thể trốn thoát!"

Jocelyn dùng ngón út ngoáy tai và làm vẻ mặt khó chịu vì ồn ào: "Này ồn ào quá."

"Các ngươi đột nhập nhà ta! Còn có pháp luật sao? Ở nước ngoài, tao có thể dùng súng bắn tụi mày vì đột nhập tư gia bất hợp pháp!"

"Mày mới chính là người phạm pháp?" Thiệu Hinh Ngôn mắng: "Mày có tư cách gì nói chúng tao! Chúng tao biết những chuyện tốt mày đã làm!"

"Tao đã làm gì?" Diệp Kính Phân nghe được câu này cười lớn, "Tao không có phạm pháp, tụi mày lấy gì để phán xét tao?"

"Thế còn Sophia——"

"Tụi mày thử chạm vào một sợi tóc trên đầu nàng xem!"

Thiệu Hinh Ngôn vừa nhắc đến từ "Sophia", Diệp Kính Phân đột nhiên hét vào mặt Thiệu Hinh Ngôn như một con chó điên, thái độ này khiến Thiệu Hinh Ngôn và Jocelyn bị sốc.

"Hiện tại nàng ở đâu? Mày đã làm gì nàng rồi! Nếu mày dám làm gì nàng, tao thật sự sẽ giết mày!"

"Chúng tao sẽ không làm gì cô ấy." Thiệu Hinh Ngôn nói, "Tao là cảnh sát chi cục thành phố."

"Tao biết mày là cảnh sát." Diệp Kính Phân nói.

"Cho nên mày hẳn phải biết thái độ làm việc của tao." Thiệu Hinh Ngôn cúi người xuống, ngang tầm mắt với Diệp Kính Phân, "Chúng tao tới đây để điều tra, chỉ cần mày có thể hợp tác, tao có thể đảm bảo mày bình an vô sự. Tao sẽ không nhắc đến mày trong báo cáo. Đến khi mọi chuyện lắng xuống, mày vẫn có thể trở lại cuộc sống bình thường."

"Trong đời tao đã gặp qua ít cảnh sát sao?"

"Mục tiêu của chúng tao không phải là mày, mục tiêu của chúng tao là Isabella Dietrich, người phụ nữ trong bức chân dung đó." Thiệu Hinh Ngôn chỉ vào bức chân dung trên tường trên không, Diệp Kính Phân cũng nhìn theo hướng cô chỉ.

Diệp Kính Phân bật cười: "Đừng đùa nữa, tụi mày có thể xử lý được cô ấy không?"

"Đó là ý gì?"

"Mày không có cách nào đối phó với cô ấy. Hãy từ bỏ đi trước khi mày vướng vào nguy hiểm, tao chỉ có thể khuyên mày nên nhanh chóng về nhà và coi tất cả những điều này như một giấc mơ. Như vậy sẽ tốt hơn." Diệp Kính Phân thở dài, sau đó là giọng điệu dường như thực sự bất lực, "Tao nói thật đấy, mày vẫn còn trẻ, không giống như những người sắp chết như tao."

"Mặc dù trước đây tao đã làm nhiều việc xấu xa. Nếu đã đến được đây, chắc chắn mày đã điều tra lý lịch của tao. Trước đây tao quả thực là tội phạm, nhưng tao đã thay đổi cách sống, tao đã kiếm đủ tiền. Hiện tại tao chỉ muốn sống yên tĩnh, chờ đợi đến ngày mọi chuyện kết thúc, tao sẽ cưới Sophia, sau đó tìm một nơi kín đáo hơn ở đây để sống ẩn dật, đồng thời cắt đứt quan hệ với Isabella Dietrich."

"Sophia..." Thiệu Hinh Ngôn lặp lại cái tên đó, "Chuyện gì đang xảy ra với cô ấy vậy? Mày có thể cho chúng tôi biết được không? Chuyện gì đang xảy ra bên trong Prometheus? Isabella Dietrich đã làm tất cả những chuyện này như thế nào?"

"Mày... biết về Prometheus!?"

"Mày là pháp nhân của công ty này, cho dù nó được đăng ký ở Hồng Kông, tao chỉ cần kiểm tra tài khoản ngân hàng để phát hiện." Jocelyn ở một bên nói.

"Mày là hacker phải không?" Diệp Kính Phân ngay lập tức đoán được Jocelyn nói gì, vẻ mặt trở nên cô đơn, "Tao chỉ muốn sống một cuộc sống tốt đẹp, thật sự..."

"Nếu mày có thể nói cho chúng tao biết toàn bộ sự thật, tao đảm bảo mày có thể sống tốt, chúng tao sẽ bắt giữ Isabella Dietrich." Thiệu Hinh Ngôn an ủi.

"Tao có nói hay không cũng không phải vấn đề, chỉ là cho dù tao có nói cũng vô dụng, tụi mày không có khả năng ngăn cản chứ đừng nói băt giữ cô ta."

"Nếu mày không nói gì, tao sẽ phái người tới. Mày nhất định sẽ phải ngồi tù lần nữa, Sophia sẽ về với ba mẹ cô ấy, mày sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa. Chết tiệt ! Mày có chắc mình muốn như vậy không?"

"Cái gì......"

"Nếu vừa rồi mày trốn trong tủ, hẳn là đã thấy chỉ có tao mới có thể hồi sinh nàng. Nếu không có giọng nói của tao, nàng sẽ luôn ở trạng thái thực vật." Diệp Kính Phân thở dài và tiếp tục, "Công nghệ này là do Isabella Dietrich phát minh, người tao yêu nhất trong đời chính là Sophia, kể từ khi nhìn thấy nàng trong bữa tiệc, tao đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng nàng luôn coi tao như một kẻ ngốc và không yêu tao. Dù cho tao có thể hiện lòng tốt của mình thế nào đi chăng nữa thì cũng vô ích."

"Anh là con chó liếm*!" Jocelyn cay nghiệt mắng mỏ.

*Có thể hiểu nôm na là 'simp chúa', theo kiểu biết người ta không thích mà vẫn kiên trì bám theo.

"Đúng vậy, nàng là nữ thần thu hút sự chú ý của mọi người. Không chỉ có rào cản ngôn ngữ, nàng còn không thích người châu Á." Diệp Kính Phân càng nói càng buồn, thật khó tin rằng một người làm nhiều việc ác như vậy lại trung thành với tình cảm.

"Khi tôi đang tuyệt vọng và đau buồn thì Isabella Dietrich xuất hiện. Cô ấy giúp tôi theo đuổi Sophia. Cái giá phải trả chỉ là giúp cô ấy đại diện cho công ty kiểm nghiệm thuốc. Tôi chỉ là pháp nhân trên danh nghĩa thôi. Cô ấy vẫn có thể cho tôi nhiều tiền như vậy. Tôi có thể từ chối sao? Dù sao thì nếu công ty thử nghiệm thuốc có vấn đề thì tôi vẫn có công ty luật."

"Anh nghĩ rằng cô ấy thật sự giúp anh theo đuổi tình yêu à?!" Thiệu Hinh Ngôn thực sự muốn mở não của Diệp Kính Phân để xem bên trong có gì, "Chết tiệt! Cô ấy đã khiến người phụ nữ này trông giống như một người máy, cô ấy không còn có bất kỳ suy nghĩ nào của riêng mình. Anh có nghĩ rằng đây là... có thật là theo đuổi không?!"

"Có vấn đề gì chứ? Chỉ cần nàng thuộc về tôi, chỉ cần nàng yêu tôi, nàng có tâm tư hay không cũng không quan trọng?"

"Anh bị điên rồi!"

"Dừng lại, đợi đã, đợi tôi giải quyết đã." Jocelyn xoa cằm nghĩ nghĩ: "Vậy tình huống hiện tại của Sophia là cô ấy là một con người không có khả năng tự nhận thức? Mình có thể gọi cô ấy là con người được không?"

"Ừ, nàng vẫn là con người."

"Vậy công nghệ của Isabella Dietrich cũng có thể thiết lập ngôn ngữ của cô ấy? Cô ấy là người da trắng và cô ấy nên nói tiếng Anh, phải không? Cô ấy chỉ nói thông thạo tiếng Quan Thoại."

"Nàng là người Anh, có thể nói như vậy đi, loại công nghệ này là toàn năng, có thể trực tiếp điều khiển đại não hệ thống, thay đổi phương thức ngôn ngữ quá đơn giản, thậm chí có thể thay đổi tính cách, có thể thay đổi hết thảy. Nó cũng có thể làm cho người ta phục tùng như một con chó ".

Những nhận xét này khiến Thiệu Hinh Ngôn và Jocelyn hít thở không khí.

"Vậy có thể dùng nó để giết người phải không?" Thiệu Hinh Ngôn thăm dò hỏi, mặc dù cô đã biết đây là một khả năng.

"Chỉ cần tôi ra lệnh, Sophia có thể dùng dao tự chém mình, ngươi nghĩ thế nào?"

"Mẹ kiếp..." Thiệu Hinh Ngôn tức giận đến sắp nổ tung, "Điên rồi! Đầu óc của cô ấy có vấn đề! Cô ấy đã nghĩ cái quái gì khi phát minh ra công nghệ này? Cô ấy điên à?!"

"Tôi có thể mạnh dạn đoán rằng còn có những người như Sophia ở Prometheus không?" Jocelyn phân tích.

"Nói mau!" Thiệu Hinh Ngôn hoàn toàn bị sự thật vừa mới biết được, hoàn toàn tức giận, mất đi lý trí, "Nói nhanh nói xong, trong khi tôi còn bình tĩnh!"

"Cô có chắc có thể để tôi sống tốt không?" Diệp Kính Phân vẫn có chút không tin tưởng hỏi.

"Tôi chắc chắn."

"Được." Diệp Kính Phân suy nghĩ một lúc, sau đó liếc nhìn Thiệu Hinh Ngôn và Jocelyn và nói, "Các người nói đúng, có những người giống như Sophia trong 'Prometheus', họ được gọi là con người mới.

Đó là một phần trong dự án y tế của Isabella Dietrich. Tôi có trách nhiệm tập hợp những người cần tiền trong xã hội. Hầu hết họ là phụ nữ. Tất nhiên, cũng có cả đàn ông, nhưng bạn phải biết rằng phụ nữ có giá trị hơn trên thị trường. "

"Cái gì..." Thiệu Hinh Ngôn nghe xong sửng sốt, "Giá trị gì cơ? Anh đang nói cái gì?"

"Có nghĩa là..." Diệp Kính Phân nhìn vẻ mặt của Thiệu Hinh Ngôn và không chắc có nên tiếp tục hay không, "Dược phẩm Dietrich có thể đứng vững trên thế giới và giá cổ phiếu của nó không ngừng tăng lên mạnh mẽ như vậy. Cô không nghĩ có vấn đề trong dòng tiền sao?"

"Ý anh là Isabella Dietrich đã tẩy não mọi người để bán họ lấy tiền à?!"

"Nói có vẻ công bằng..." Diệp Kính Phân nói, "Người càng giàu thì tâm lý càng vặn vẹo và biến thái. Và sự thành công của Isabella Dietrich ở nơi làm việc không chỉ nhờ vào kỹ năng kinh doanh phi thường của cô ấy, mà còn ở cái nhìn sâu sắc về bản chất con người."

"Cô ấy bán phụ nữ hoặc đàn ông ở Prometheus cho những người giàu có. Tất nhiên cô ấy cũng có thể làm công việc tùy chỉnh những người yêu độc quyền. Cô ấy đã thực hiện dịch vụ này cho một số người giàu có quốc tế." Diệp Kính Phân kể lại những câu chuyện đen tối nhất, sự thật đằng sau cảnh phim từ từ hé lộ: "Chỉ cần bạn đặt người mình muốn điều khiển vào tay cô ấy, cô ấy nhất định sẽ trả lại về tay bạn phiên bản mà bạn muốn".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện