Trời đã về khuya

Chỉ có khoa cấp cứu của bệnh viện là có vẻ ồn ào, còn trong phòng bệnh nội trú có thể nghe thấy tiếng ngáy của bệnh nhân.

Để giảm bớt cơn đau của vết thương, Chu Bách Hàn trước khi đi ngủ đã uống thuốc giảm đau, lúc này anh đang ngủ rất sâu, không biết thế giới bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.

Một y tá đẩy xe đẩy y tế đi vào, cô không đánh thức Chu Bách Hàn mà treo chai truyền tĩnh mạch lên đầu giường Chu Bách Hàn, sau đó truyền tĩnh mạch mà đánh thức anh. Sau khi gỡ đầu kiêm, y tá lấy trong túi ra một lọ thuốc nhỏ, dùng ống tiêm rút chất lỏng bên trong ra rồi cho vào chai truyền dịch.

Sau khi mọi chuyện đã xong xuôi, y tá nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại rồi lặng lẽ rời đi.

Cứ như thể cô chưa từng đến đó vậy.

____________________________________________

Kể từ ngày Trác Thế Tuyết buông ra những lời lẽ tàn nhẫn với ba nàng, sau đó họ cũng có gọi điện thoại cho nàng, nhưng nàng không bao giờ trả lời. Nếu là trước đây, nàng không thể tưởng tượng được mình sẽ làm ra chuyện như vậy.

Nàng vẫn chưa tìm ra nguyên nhân cho sự phản kháng này, nếu phải truy ngược lại thì chỉ có thể nói rằng lời nói của Isabella đã kích thích nàng quay lưng lại với ba mẹ mình.

Hoặc nếu phải nói đến nguyên nhân sâu xa nhất thì có thể là sự sắp xếp xem mắt cố chấp, sự xuất hiện của Isabella cuối cùng đã khiến nàng nhìn thấy bộ mặt thật của ba mẹ mình. Nếu không, nàng vẫn cho rằng họ làm nhiều chuyện như vậy cốt là do thương yêu nàng, muốn nàng hạnh phúc.

Trác Thế Tuyết vẫn như thường lệ đi làm, nhưng đầu óc không thể tập trung, trong đầu là một mớ suy nghĩ hỗn loạn. Đôi khi nàng nhớ Isabella trong chốc lát, đồng thời lại ngẫm nghĩ về việc nàng đã ly khai với ba mẹ một thời gian, kết quả thay vì đi lấy tài liệu thì nàng đi thẳng đến văn phòng lãnh đạo.

"Này, cậu có nghe thấy không?"

"Cái gì?"

"Không phải Trác Thế Tuyết ở đơn vị chúng ta yêu Hạ Đồng sao?"

"A? Họ không phải cùng là phụ nữ à?"

"Cậu không biết à? Trời ơi, đúng là thiếu hiểu biết."

Khi Trác Thế Tuyết đi ngang qua cầu thang, đột nhiên nghe thấy ở hành lang có người đang trò chuyện, nhắc đến tên mình, nàng dừng lại.

"Ồ, hóa ra là người đồng tính, chậc chậc..."

"Không thể nào. Tôi nghe nói Trác Thế Tuyết theo đuổi Hạ Đồng. Hạ Đồng vốn cùng trưởng phòng của cô ấy là một đôi ."

"Hoàng Chí Huấn?"

"Đúng vậy, Trác Thế Tuyết là tiểu tam sao? Tôi không tin được cô ấy là loại người đó."

"Trời ơi, vừa là đồng tính vừa làm tiểu tam thật là tởm quá đi..."

Khi Trác Thế Tuyết nghe thấy điều này, nàng nghĩ đến cảnh tượng trong bữa tiệc đó, nàng đã gặp Hoàng Chí Huấn tay trong tay với một người phụ nữ có lưng rất giống Hạ Đồng.

Họ có ở bên nhau bao lâu? Nhưng Hạ Đồng đã yêu nàng gần hai năm, điều này sao có thể xảy ra? Hạ Đồng đã hẹn hò với nàng trước hay sau khi ở cùng Hoàng Chí Huấn ?

Hạ Đồng một chân đạp hai thuyền, nhưng nàng lại không hề nhận ra điều gì không ổn, theo logic mà nói, nếu đã yêu thích một người còn có thể dành tình cảm cho người khác sao?

Trác Thế Tuyết càng nghe, tay nàng càng run, nàng muốn lao ra mấy lần để giải thích cho bản thân, nhưng trong đầu họ, nàng vừa là tiểu tâm, vừa là đồng tính luyến ái, làm sao nàng có thể làm sáng tỏ?

Nó chỉ khiến cho mọi việc tồi tệ hơn!

Trác Thế Tuyết cố gắng bình tĩnh lại tâm tình, cảnh cáo mình không nên xúc động, hít một hơi thật sâu rồi đi đến phòng làm việc của lãnh đạo.

"Để tài liệu ở đây trước đi, Tiểu Tuyết, tôi có chuyện muốn nói với cô." Khi Trác Thế Tuyết đặt tài liệu xuống, đang chuẩn bị rời đi thì người lãnh đạo đột nhiên ngăn cô lại, "Mặc dù tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng hãy chú ý một chúc."

"Tôi không muốn can thiệp quá nhiều vào đời sống riêng tư của nhân viên nhưng tốt nhất đừng làm tổn hại đến hình ảnh của công ty".

Trác Thế Tuyết không nói nên lời rời khỏi văn phòng lãnh đạo, nhíu mày, sắp nổ tung vì tức giận, tại sao chuyện này lại xảy ra? Mới có một ngày mà sao trong công ty lại có nhiều tin đồn như vậy?

Ngay cả ông chủ cũng biết chuyện! Nàng trở thành kẻ thứ ba phá hoại chuyện tình cảm của người khác, không chỉ vậy, cả công ty đều biết cô đồng tính.

Mặc dù trước đây nàng và Hạ Đồng cũng không phải quá lén lút, nhưng chỉ có một số đồng nghiệp quen thuộc với nàng mới biết quan hệ giữa họ rất tốt, không thể nào lại nói xấu nàng như vậy?

Không, nàng phải nói chuyện với Hạ Đồng, chuyện gì đang xảy ra giữa cô và Hoàng Chí Huấn?

Vừa bước nhanh đến văn phòng của Hạ Đồng, nàng đã nhìn thấy Hạ Đồng và Hoàng Chí Huấn đang đứng ở cửa văn phòng nói cười, cảnh tượng này càng khiến nàng nhức mắt hơn, nàng liền lao về phía trước.

"Hạ Đồng!"

"Thế Tuyết?"

Trác Thế Tuyết nắm lấy cánh tay của Hạ Đồng, chỉ vào Hoàng Chí Huấn đang đứng ở một bên, nàng tức giận nói với Hạ Đồng: "Giữa cô và Hoàng Chí Huấn rốt cuộc là sao vậy?! Hai người luôn ở bên nhau à?"

Rõ ràng, Hạ Đồng và Hoàng Chí Huấn đã mất kiểm soát khi đối mặt với những cáo buộc bất ngờ nhưng Hạ Đồng vẫn phản ứng lại.

"Tôi và trường phòng Hoàng ở cùng nhau không phải là chuyện bình thường sao?"

"Hạ Đồng, cô..."

"Tôi chia tay với chị, tôi muốn ở bên ai cũng được. Chị có tư cách gì mà chỉ trích tôi?"

Phản ứng của Hạ Đồng khiến Trác Thế Tuyết không ngờ tới, ngày đó Hạ Đồng đã nắm tay nàng cầu xin nàng đừng chia tay, sao hôm nay cô lại giống như một người khác vậy?

"Tôi và Đồng Đồng rất hợp nhau." Hoàng Chí Huấn bên cạnh lại bổ sung thêm một câu.

"Lúc đang hẹn hò với tôi, cô cũng ở cùng hắn sao?!" Trác Thế Tuyết lớn tiếng hỏi: "Cô là đồ phản bội?"

"Được rồi được rồi, đều là lỗi của tôi." Thái độ Hạ Đồng ngày càng khó chịu hơn, "Tôi ở bên chị, chị cho rằng điều đó dễ dàng với tôi sao? Ngày nào tôi cũng phải quan tâm đến cảm xúc nhạt nhẽo của chị. Sao chị cứ nói tôi không hiểu chị? Chị ơi, tại sao tui phải hiếu chứ? Chị thậm chí còn không thèm nghĩ xem mình đã bao nhiêu tuổi. Chị với tôi yêu nhau, tôi còn thấy không xứng..."

"Chát"

Trác Thế Tuyết giơ tay tát Hạ Đồng một cái, Hạ Đồng không ngờ rằng Trác Thế Tuyết vốn luôn thiếu quyết đoán lại dám đánh cô, cô nhất thời không có phản ứng, Hoàng Chí Huân đứng cạnh Hạ Đồng, nắm lấy tay Trác Thế Tuyết.

"Tại sao lại đánh người?!"

"Đám khốn kiếp này! Bàn tay bẩn thỉu của các người đừng chạm vào tôi! Hạ Đồng, tôi ở với cô lâu như vậy, đến lúc này tôi mới thấy rõ bộ mặt thật của cô!"

"Chị dám đánh tôi!" Hạ Đồng bị tát một cái, tức giận, nàng đẩy Trác Thế Tuyết nói: "Ngươi cho rằng ai là dâm phụ!? Chị mới là người có bệnh! Đồ ngậm máu phun người!"

"Là cô! Tôi luôn không thể tin được rằng cô sẽ phản bội. Coi như bỏ qua việc co lừa dối tôi. Tại sao cô lại tung tin đồn rằng tôi đã phá hỏng mối quan hệ của cô với Hoàng Chí Huấn? Tôi không phải tiểu tam? Tôi chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với cô. Sao cô lại làm điều này với tôi?" Trác Thế Tuyết khóc và nói: "Nếu cô không thích tôi, cô nên nói với tôi sớm hơn! Tại sao vẫn giả vờ thích tôi?"

"Giả vờ thích còn đau lòng hơn là thú nhận mình không thích! Hạ Đồng, tôi đã làm gì khiến tôi không hào lòng? Tại sao cô lại làm tổn thương tôi như thế!?"

____________________________________________

"Thật hấp dẫn."

Isabella thoải mái tựa lưng vào ghế, một tay cầm tách trà, trìu mến nhìn cảnh tượng trên màn hình, đó là cảnh Trác Thế Tuyết và Hạ Đồng cãi nhau, camera chĩa vào bọn họ, có lẽ họ không biết tất cả camera của công ty đều bị hack.

"Họ đang cãi nhau dữ dội, thưa cô." Bourne mỉm cười nói, "Có đáp ứng được mong đợi của cô không?"

"A ~ ta chỉ là muốn vui vẻ thôi." Isabella cười nói, "Nhân loại thú vị như vậy, chỉ cần đổ thêm dầu vào lửa, sẽ có sức tàn phá không ngờ."

Isabella đặt tách trà xuống, rồi như nghĩ ra điều gì đó, cô xoay chiếc nhẫn trên ngón tay và hỏi: "Bourne, anh nghĩ nhẫn kim cương hay vàng hợp với cô ấy hơn?"

"Vàng có chút đơn điệu, thưa cô."

"Hmm...Tôi cũng nghĩ vậy. Có vẻ như chưa đủ chân thành." Isabella vẫy tay trong không khí, vươn vai rồi đứng dậy cầm cây gậy quý tộc đi về phía cửa. Cô bước ra ngoài và nói:

"Vậy thì tôi sẽ nghĩ đến việc mua thứ khác cho cô ấy."

"Ồ, nhân tiện." Isabella bước tới cửa, cô ấy dùng một tay giữ khung cửa và mỉm cười quay lại nhìn Bourne. "Đã tìm thấy nữ cảnh sát họ Thiệu chưa?"

"Vì điện thoại di động của cô ấy bị hỏng nên dường như cô ấy không mang theo bất kỳ thiết bị liên lạc nào khác. Rất khó tìm ra tung tích của cô ấy. Tôi đã sắp xếp mọi người tiếp tục truy tìm cô ấy."

"Chà~ Tôi vừa định nói hãy để cô ấy đi. Dù sao, đồng sự tốt của cô ấy giờ là thuộc hạ của chúng ta."

"Vậy tôi có cần rút những người tôi đã cử đi không?"

"Không cần thiết."Isabella cười ấm áp, "Như vậy không vui chút nào, để cô ấy điều tra, tốt hơn hết là tra ratung tích của tôi. Tôi rất muốn xem cô ấy có đủ năng lực đứng trước mặt và bắn chết tôi không ?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện