Thẩm Vân Tân tức khắc sửng sốt, hắn thấy cả thân mình Thang Vệ Quốc run bắn lên bên cạnh cây bia rồi thất tha thất thểu chạy tới trước mặt mình kêu rên: "Thái Tử điện hạ, cứu mạng!"
Lý Quý Hâm chỉ lạnh lùng rồi vừa cười vừa kéo dây cung vừa nhắm vào giữa điểm hồng tâm của tấm bia, nàng nói: "Không ngờ được thái phó đại nhân lại là người nhát gan như thế.

Lý Quý Hâm ta cho dù có đến chín cái mạng đi nữa, cũng không dám giữa ban ngày ban mặt mà lại muốn lấy đi mệnh của thái phó của đương kim Thái Tử!" Dứt lời bàn tay đang kéo dây cung khẽ buông tay, từ trong tay của nàng, mũi tên dài có màu trắng lao đi như một tia sáng: "Phập!" một tiếng, mũi tên cắm ngay vào giữa hồng tâm!
Không một chút nào cố sức, ngay cả võ giáo cũng thiếu nữa nhịn không được mà vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Trong khi đó Lý Quý Hâm lại cầm lấy mũi tên thứ hai, trên khóe môi xuất hiện một đương cong ưu nhã, mang theo ý cười nhàn nhạt: "Chỉ thế thôi sao?"
Vừa dứt lời, mũi tên đã bay ra khỏi tay!
Lại "Phật!" một tiếng, mũi tên thứ hai xuyên qua đuôi mũi tên thứ nhất, chẻ mũi tên này thành hai nửa! Rồi sau đó chính nó lại vững chãi cắm thẳng vào ngay giữa hồng tâm của tấm bia!
Đến lúc này rốt cuộc võ giáo đã không kiềm chế được nữa, hắn vỗ tay trầm trồ khen ngợi: "Quá đỉnh!"
Nàng hơi hơi mỉm cười, buông cây cung trong tay xuống, hàng mi chớp nhẹ một cái rồi an tĩnh đứng yên.
"Tài bắn cung của nữ phó thật cao siêu! Bội phục!" Thẩm Vân Tân gật đầu: "Nếu như có một người như nữ phó đây dạy dỗ, khả năng bắn cung của ta nhất định sẽ có nhiều tiến bộ."
Lý Quý Hâm lại không mặn không nhạt mà mở miệng như cũ: "Ta được Hoàng Hậu nương nương đưa tới dạy dỗ công chúa điện hạ, vì thế xem ra là không cái vinh hạnh này rồi."
Nãy giờ công chúa ngốc vẫn đang ngồi xổm một bên mà đùa nghịch mũi tên nằm trên mặt đất, đột nhiên nàng đứng lên, vừa kéo lấy tay áo Lý Quý Hâm vừa trợn mắt tức giận mà nhìn Thẩm Vân Tân: "Mỹ Nhân Nữ Phó là của A Dao! Hoàng huynh muốn cùng A Dao đoạt đi Mỹ Nhân Nữ Phó! A Dao sẽ cho Mỹ Nhân Nữ Phó bắn tên vào Canh Cho Chó!"
Thang Vệ Quốc lại là giật mình lảo đảo một cái! Đến một câu hắn cũng chưa nói, như thế nào mà người bị trúng mũi tên lại cứ luôn là hắn?
"Lẽ nào nữ phó lại thật sự cam tâm làm sư phụ cho một kẻ ngốc?" Tựa hồ Thẩm Vân Tân thấy Lý Quý Hâm thực vừa ý mình.

Cô gái đến từ Hoa Xà Sơn này đúng là văn võ song toàn, xưa nay hắn luôn cảm thấy, không có người nào lại cam tâm làm một kẻ nhỏ bé hèn mọn.

Phàm là kẻ đặt chân vào chốn hoàng tộc, mỗi người đều muốn hướng lên trên bò tới.

"Cứ như ngươi là kẻ không cần đến tiền đồ ấy.

Trông giữ một người ngu thì có gì tốt?"
"Có cái gì mà không tốt?" Lý Quý Hâm chỉ nhàn nhạt cười: "Cho dù cung Thái Tử có tốt đi nữa thì cũng làm sao so được với An Ninh Các vô ưu vô lự, không có ngươi lừa ta gạt, âm mưu dương mưu đây? Ta chỉ có thể xin được khuyên Thái Tử điện hạ một lời này: đừng thông minh quá kẻo bị thông minh hại.


Con người ta từ trước đến nay không quen nhìn người thông minh, đặc biệt là cái người tự cho là mình thông minh." Vừa dứt lời người này liền dắt tay công chúa ngốc đi thẳng về phía trước, lại còn âu yếm mở miệng: "Đi thôi! Tôm nay chúng ta không học bắn cung."
"Chính là vừa rồi Mỹ Nhân Nữ Phó thật là lợi hại chứ đâu.

A Dao cũng muốn lợi hại giống như Mỹ Nhân Nữ Phó vậy!" Công chúa ngốc vừa mút ngón tay vừa chảy nước miếng, đến đây thì bản tính của tiểu sắc quỷ càng lộ rõ.

"Mỹ Nhân Nhi Nữ Phó có thể đánh chết đại ma vương! Nếu là A Dao lại biến thành đại ma vương, Mỹ Nhân Nữ Phó có thể đánh A Dao hay không?"
Đại ma vương được nàng nhắc tới được chia làm thật nhiều loại, vậy nên Lý Quý Hâm vẫn luôn không làm sao phân biệt nổi, nàng tưởng trở thành đại ma vương, là thế nào mới là đại ma vương.
"A Dao phải làm đại ma vương như Thái Tử hay sao?" Nàng liền nương theo tư duy của người này để hỏi.
Công chúa ngốc khinh thường mà hừ một tiếng: "Mới không cần nha! Hoàng huynh là đại ma vương quá thấp kém!"
"Vậy thế nào mới phải đây?" Lý Quý Hâm hỏi.
Công chúa ngốc nhìn đám mây trên trời đan cuốn vào nhau, lâm vào tự hỏi thật sâu.
Nhìn kẻ ngốc này nhíu mi ra vẻ trầm tư như vậy trông thực buồn cười.

Nếu như người ngoài nhìn vào, người ta sẽ chỉ nói là kẻ ngốc này nói như vẹt, chỉ có công chúa ngốc tự mình biết, nàng mới là người cười thầm người khác ngốc mà thôi.
Giáo trường rộng lớn đến nỗi nhìn không đến điểm cuối.

Công chúa ngốc hướng về phía hoàng cung ngắm nhìn rồi đột nhiên siết chặt nắm tay: "A Dao phải làm đại ma vương giống như phụ hoàng vậy!"
Trong lòng Lý Quý Hâm đột nhiên trở nên căng thẳng, một cảm xúc khác thường đột ngột xuất hiện.
Đây là cái công chúa nhận được vô cùng sủng ái mà lớn lên.

Nàng trải qua mười sáu tuổi đời mà giống như cái trò chơi lên lên xuống xuống.

Tuy rằng bị rơi ngã đến hỏng cả đầu óc, nhưng vẫn được nhận về vô tận sủng ái như trước, thậm chí, ngày qua ngày còn giúp nàng thông báo tuyển dụng nữ phó.

Nàng không hiểu được sự khác biệt giữa người cùng người với nhau, nhưng lời vừa ra khỏi miệng chính là ngôi cửu ngũ của kim loan bảo điện.
Nếu là người khác mà nói ra những lời này, chỉ sợ là cả tộc bị lôi đi chém? Ôi...!Cái thế giới Hoàng tộc này, lòng người mới khó dò làm sao! Ngay đến suy nghĩ của một kẻ ngu cũng đã làm cho thường nhân không thể đoán được.
Lý Quý Hâm chỉ cười cười: "Cuối cùng thì anh hùng cũng sẽ chiến thắng được đại ma vương."
Công chúa ngốc lại nói ra một câu lời lẽ chí lý: "Nhưng mà, trước khi anh hùng chiến thắng được đại ma vương, còn không phải đại ma vương cũng đã giết trừ hàng trăm cái anh hùng rồi sao, như vậy thì, rốt cuộc ai thua ai thắng đây?"
Lý Quý Hâm không lời gì để nói.
Chân lý của kẻ ngốc, người bình thường không sao hiểu nổi.
Lấy một trăm đối một, chỉ tồn tại một người, như thế cũng được xem như là một loại thắng lợi hay sao?
Lý Quý Hâm nhìn cái đứa ngốc nhỏ ở trước mắt chỉ mới mười sáu tuổi còn chưa hoàn toàn nẩy nở này mà nhíu nhíu cặp lông mày tuấn tú.
Trong giáo trường có dựng giá để đựng binh khí, trên đó được đặt lên đủ các loại binh khí.

Lý Quý Hâm đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm vũ khí đủ màu, nhịn không được mà vui vẻ đi sờ hết một lượt.
Hoa Xà Sơn quá nghèo, nghèo đến nỗi chỉ có duy nhất một cây Diệt Thế, đã vậy lại còn là một tấc sắt rỉ sét.

Ngày trước mỗi lần phu nhân Hoa Xà giảng dạy, đều là lấy cành trúc thay cho kiếm, lấy nhánh cây làm đao, lấy cành liễu làm roi.

Đối với vũ khí Lý Quý Hâm có phần chấp nhất đến cuồng nhiệt, đáng tiếc Hoa Xà Sơn lại quá nghèo.
Cho nên ngay khi vừa thấy đầy một giá đao, thương, kiếm, kích kia nàng vui mừng đến nỗi cả người trở nên cứng đờ!
Công chúa ngốc đứng ở một bên ngẩng đầu nhìn nàng.

Mỹ Nhân Nữ Phó cái gì cũng tốt, chính là từ nhỏ đã phải chịu cảnh nghèo túng, giờ nhìn thấy chỉ là chút vũ khí thế nhưng cũng có thể vui vẻ đến như vậy?
Nàng liền yên lặng mà tự hỏi, nếu không, hãy đưa cho nàng một thứ vũ khí đi?
"A Dao thích loại vũ khí nào?" Lý Quý Hâm đứng ở trước kệ binh khí, từ trước đến nay nàng đã quen dùng kiếm, có một thanh kiếm tốt trong tay liền như quân tử, phần lớn kiếm khách đều được xem là chính trực, ngay thẳng.
Công chúa ngốc nghĩ nghĩ rồi sờ lên một cái roi: "Cái này!"
"Vì cái gì lại tuyển cái này?"
Công chúa ngốc thiên chân vô tà mà nhìn nàng: "Bởi vì người bị rắn cắn sẽ thấy rất đau!"
Lý Quý Hâm im lặng, đặc điểm chính của roi chính là mềm dẻo, công chúa ngốc đây là đem nó như là rắn.

Nàng liền tháo xuống một cái roi đưa cho công chúa ngốc: "Được! Sau này ta sẽ dạy cho ngươi làm thế nào để dùng roi."
"Nếu như A Dao nghiêm túc học tập làm rắn cắn người, Mỹ Nhân Nữ Phó có thể để cho A Dao rời giường muộn hơn một chút hay không?" Ngốc tử cũng đã biết cách cò kè mặc cả nha.

Nàng đem cái đầu lắc đến nỗi giống như cái trống bỏi vậy: "A Dao nghe không hiểu ngươi nói cái gì mà hôn a hợp lại a.

A Dao chỉ biết là rắn thì sẽ cắn người!"
Lý Quý Hâm đưa tay đỡ trán.

Những lời này nói ra như vậy thật dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm.

Cái gì mà hôn a hợp lại a.

Ai không biết lại còn tưởng rằng nàng là dâm loạn công chúa ngốc chứ đâu...
Vì thế mặt Lý Quý Hâm trầm xuống nghiêm trang mà trả lời: "Không thể! Không học văn chỉ tập võ, dù có cường hãn đi nữa cũng chỉ là cái mãng phu, chỉ tập võ không học văn, xuất sắc đi nữa cũng chỉ là cái thư sinh.

Ngươi chính là một công chúa!"
Công chúa ngốc liền gục đầu xuống, đầy vẻ ủy khuất mà trả lời: "A Dao đã biết."
Nàng xác thật biết rõ điều này! Bởi vì từ nhỏ đến lớn nàng đã được Hoàng Hậu nương nương anh minh thần võ ngầm dạy cho mình không thiếu về văn võ chi đạo.

Thang Vệ Quốc từng có một câu nói không tồi là, một nữ nhân sinh ra đã không bằng Đức Phi, dưới gối cũng không hoàng tử, dựa vào cái gì mà lại ngồi trên phượng vị, lại còn có thể làm cho đứa con gái ngu ngốc duy nhất của mình được sủng ái đến như thế? Đừng nhìn thấy nữ nhân khi đầy cái vẻ hiền lương thục đức mà tin, bởi trong lòng đều là đen tối!
Ngay từ ban đầu, Lý Quý Hâm chỉ có thể dạy cho nàng một chút động tác cơ sở.

Thời điểm dạy người này nàng liền phát hiện ra được, tuy rằng đầu óc của công chúa ngốc thật không dễ xài, nhưng thân hình lại hết sức linh hoạt.
Ở nơi xa luyện tập bắn cung, bây giờ Thẩm Vân Tân cũng đi tới đây.

Hắn đứng ở một bên được một lúc liền cười: "Nữ phó, đừng trách ta không nói trước với ngươi, nếu để cho kẻ ngu còn có một thân võ nghệ, như vậy sẽ làm cho nàng vĩnh viễn đều gả không ra nha."
Công chúa ngốc trợn mắt tức giận nhìn hắn rồi học theo bộ dáng bắn tên của Lý Quý Hâm ban nãy, nàng giả vờ làm động tác kéo dây cung: "Ta muốn bắn trúng đôi mắt của hoàng huynh!"
Dường như từ trước đến nay Thẩm Vân đều không thèm để ý tới cái muội muội ngốc này nói cái gì, hắn chỉ một mực nhìn Lý Quý Hâm: "Ngươi đây chính là đang làm bậy."
Vẫn như trước đó Lý Quý Hâm chỉ là nhẹ nhàng nhàn nhạt mà cười cười: "Như thế thì đã làm sao? Hôn sự của công chúa cũng đâu đến phiên Thái Tử phải nhọc lòng? Huống chi, công chúa vẫn đang còn nhỏ.


Vậy nên về điểm này, thân là sư phụ của công chúa, nhất định là ta sẽ gánh vác trách nhiệm của chính mình."
Cho tới bây giờ, mỗi lần nói chuyện đều chưa thấy nữ tử này tức giận là gì, không chỉ vậy, nàng còn làm cho người ta không thể đáp trả lại được lời nào.
Thẩm Vân Tân xem như đã nhìn ra, cái nữ phó mới tới này, trong đầu đã xác định là giữ gìn cái kẻ ngu kia.
Đột nhiên công chúa ngốc lại nổi giận.

Không nói hai lời nàng giơ cây roi lên hướng về phía Thẩm Vân Tân đánh thẳng tới!
Công chúa tuy ngốc, nhưng lại có một thân hình khỏe mạnh.

Thang Vệ Quốc chỉ kịp sợ hãi kêu lên một tiếng "Cẩn thận!" rồi lập tức chắn trước người Thẩm Vân Tân.

Truyện Dị Năng
Một kẻ trung thành với chủ như thế, quả là làm cho người ta phải cảm động không thôi.
"Đùng!" một tiếng, cây roi trên tay công chúa ngốc quất thẳng lên trên người của Thang Vệ Quốc, cái tiếng da tróc thịt bong kia khiến người nào nghe thấy cũng phải da đầu tê dại.

Quần áo của hắn cũng bị xé rách một mảng.

Thẩm Vân Tân lập tức đỡ lấy Thang Vệ Quốc: "Thái phó, ngươi không có việc gì đi?"
Bị đánh một roi nặng nề như vậy, thân lại là một cái quan văn, có thể nào lại không có việc gì?
Thấy hắn như sắp sửa bị hôn mê, cũng không biết là thật hay giả, trong lòng Lý Quý Hâm vang lên một từ: không tốt! Nói thế nào đi nữa hắn cũng là thái phó của Thái Tử, công chúa ngốc là cái kẻ ngốc, đương nhiên sẽ được tha tội, nhưng nàng thân là nữa phó của công chúa ngốc, vậy mà lại không kịp thời ngăn nàng động thủ đả thương người khác, như vậy thì làm sao có thể hướng Hoàng Thượng giải thích đây?
Công chúa ngốc lại không hề tự mình hiểu lấy, hai tay của nàng chống nạnh, cái miệng chu ra, vẻ mặt căm giận!
Trong lòng Thẩm Dao Quân hết sức rõ ràng, nàng lại có thể nào để cho nữ phó nhà mình, người vẫn luôn che chở cho mình phải chịu trách cứ đây?
Người bị thương là Thang Vệ Quốc còn không gào khóc chứ đâu, vậy mà cái người ra tay đả thương người ta là công chúa ngốc lại đã gào khóc ầm ĩ: "Anh anh anh...!Ta muốn đi tìm phụ hoàng! Hoàng huynh khi dễ ta! Hoàng huynh nguyền rủa A Dao vĩnh viễn đều gả không ra! A Dao gả không ra liền ăn vạ hậu cung.

Làm cho hoàng huynh không thể cưới được vợ, dù chỉ là một người cũng không được!"
Nói đến là tàn nhẫn, dù vẫn luôn không nghĩ để ý tới kẻ ngu nhưng Thẩm Vân Tân cũng nhịn không được mà nhíu mày.
Như vậy rồi vẫn chưa đủ, gần như ngay lập tức công chúa ngốc sải chân hướng ra phía bên ngoài giáo trường chạy đi: "Anh anh anh...!Mỹ Nhân Nữ Phó phải mang ta đi tìm phụ hoàng! A Dao muốn cho phụ hoàng thay ta làm chủ!"
Lý Quý Hâm lặng oánthầm trong lòng.

Công chúa ngốc cái gì cũng đều ngốc, duy độc cái việc làm ácnhân cáo trạng trước này ấy mà, một chút cũng không ngốc!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện