"Không không," – Triệu Xá nghiêm túc – "Giờ không phải lúc để khách sáo nữa. Ta nghĩ… con quỷ này tuyệt đối không chỉ là oán linh."
Ngay khoảnh khắc ấy, con mắt trái của Đới Lâm đau nhói dữ dội. Khoảng cách giữa hắn và Triệu Xá không đến một mét!
"Quỷ ở đây!" – Đới Lâm lập tức chỉ thẳng về phía trước!
Triệu Xá phản ứng cực nhanh. Anh ta bật lùi về sau, tay phải đưa ngón trỏ chọc vào kẽ ngón tay trái, hét lớn:
"Bắn!"
Ngay lúc tiếng "bắn" vang lên, Đới Lâm cũng nhanh chóng né sang một bên. Dù sao, chỉ cần tránh đường, Mắt Quỷ sẽ không phản phệ.
Cảm giác tê rần từ tay phải truyền tới. Triệu Xá nhìn kỹ—trên cánh tay đã in hằn một dấu tay đỏ như máu!
"Mày giỡn mặt với tao à? Trực tiếp xuất hiện đây này!" – Anh ta nghiến răng, cắn mạnh vào ngón trỏ phải, m.á.u trào ra.
Triệu Xá lập tức nhét ngón tay đẫm m.á.u vào kẽ hở tay và quát lớn:
"Định!"
Ngay khi từ đó thoát khỏi miệng, anh ta phun ra một ngụm m.á.u tươi, m.á.u b.ắ.n tung tóe khắp nơi. Dù Đới Lâm đã kịp tránh, mặt hắn vẫn bị dính một ít.
"Hắc hắc... định rồi đấy! Còn không hiện hình hả?"
Triệu Xá nở nụ cười nham hiểm, lau đi vết m.á.u bên môi:
"Tay phải này vốn để bóp vai đ.ấ.m lưng cho lão bà nhà ta. Mày cũng xứng chạm vào à?"
"Định Thân Thuật?" – Đới Lâm sững sờ.
Triệu Xá gật đầu:
"Đúng. Tiếc là khi thi triển thì không thể dùng thêm nguyền rủa tấn công."
"Vậy để tôi." – Long Viễn bước lên.
Cùng lúc, con mắt trái lại gào thét trong đầu Đới Lâm, ép buộc hắn phải hành động. Đây là cơ hội!
Tóc... Da thịt... Máu thịt... Bất cứ thứ gì! Chỉ cần đưa được vào không gian mắt phải, nó sẽ được hấp thu, đôi mắt sẽ càng mạnh hơn!
Đới Lâm nhớ lại lần đầu bị tuyển dụng—hắn đã từng cắn nuốt bàn tay quỷ kia. Lần này, mắt phải dường như lại hóa thành một hố đen.
Cơ hội chỉ đến một lần!
Ngay khi nữ quỷ bị định trụ, hắn lập tức lao đến bên cạnh Triệu Xá, ghé mắt nhìn qua kẽ tay.
Lưng của một người phụ nữ với mái tóc dài, bê bết máu... lặng lẽ hiện ra!
"Ngươi mau chạy đi!" – Triệu Xá vội hô – "Ngươi chỉ là bác sĩ thực tập! Khi ta xử lý xong con quỷ này, những người ở phòng chăm sóc đặc biệt sẽ an toàn. Mau đi đi! Ta không chắc giữ được nó bao lâu đâu... Ê ê, ngươi..."
Triệu Xá kinh ngạc nhìn Đới Lâm… không những không chạy mà còn tiến lên!
Hắn đã nhớ rõ vị trí của sợi tóc trong kẽ tay kia.
Giây phút ấy, Đới Lâm vươn tay ra… và nắm lấy!
Lúc này, ánh mắt của cả Triệu Xá và Long Viễn đều mở to kinh hãi.
"Uy, uy! Ngươi... ngươi điên rồi sao? Mau dừng lại! Này!" – Triệu Xá thốt lên.
Ngay sau đó, họ thấy Đới Lâm bất ngờ giơ tay, chụp về một khoảng không trước mặt!
Long Viễn định lao lên ngăn cản, nhưng đã quá muộn. Anh ta chỉ kịp hét lên:
"Ta thao... Tiểu tử, ngươi thực sự điên rồi à?"
Cùng lúc bàn tay của Đới Lâm khép lại giữa hư không, đồng tử mắt phải hắn bắt đầu mở rộng một cách kỳ dị. Ý chí bên trong đôi mắt truyền ra một mệnh lệnh rõ ràng – chỉ khi cơ thể hắn tiếp xúc với thực thể nào đó, thì mới có thể dùng mắt phải phong ấn và thôn phệ nó, giống như đã từng làm với “Bàn Tay Quỷ” của lão Trương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Triệu Xá len lén hé mắt nhìn qua kẽ tay, và ngay giây tiếp theo, anh ta cứng người lại.
"Má nó... Mình vừa thấy cái quái gì vậy?"
Hắn thấy rất rõ – Đới Lâm vừa nắm được một nắm tóc dài phía sau gáy nữ quỷ!
Chưa kịp phản ứng gì thêm, nữ quỷ bỗng quay phắt đầu lại. Khuôn mặt vốn bị che phủ bởi mái tóc rối nát giờ đây hoàn toàn lộ ra. Một lớp m.á.u tươi đặc sệt bám đầy mặt, đôi mắt không có tròng trắng trợn trừng về phía Đới Lâm – và cả hai người còn lại.
Ngay khoảnh khắc đó, từ hành lang phía bên kia vang lên những tiếng bước chân dồn dập. Hàng loạt bóng người đổ về phía này.
Triệu Xá và Long Viễn quay đầu nhìn, ánh mắt cuối cùng cũng tràn đầy hy vọng. Đó là đội bác sĩ trực của Khoa Chăm Sóc Đặc Biệt, dẫn đầu bởi Trần Chủ Nhiệm.
Cũng đúng vào lúc đó, mắt trái của Đới Lâm cảm ứng được – nữ quỷ kia đã biến mất.
"Cuối cùng cũng tới rồi..." – Hắn lẩm bẩm, khẽ nhắm mắt.
Triệu Xá lại liếc nhìn qua kẽ ngón tay, xác nhận – đúng là nữ quỷ đã không còn ở đó nữa.
"Coi như mày chạy nhanh..."
Khoảng nửa tiếng sau.
Trong một căn phòng kín đáo thuộc Khoa Nội Trú, Đới Lâm đang bị Trần Chuẩn – Chủ nhiệm Ngoại Khoa Lệ Quỷ cùng vài bác sĩ chính chất vấn.
"Ngươi là bác sĩ thực tập, tại sao lại tự ý đề xuất thay đổi lịch trực ở Khoa Điều Trị Nội Trú?" – Giọng Trần Chủ Nhiệm lạnh lùng, ánh mắt dò xét không che giấu nghi ngờ.
"Hy vọng ngươi trả lời thành thật. Chẳng lẽ ngươi đã biết trước sẽ xảy ra chuyện như hôm nay?"
Tất nhiên Đới Lâm không thể nói thật. Hắn cũng chưa hiểu rõ hoàn toàn sự biến hóa của đôi mắt, nhưng ít nhất có thể chắc chắn nó không bình thường.
"Nếu ta biết trước, thì ở lại đây chẳng phải là tự tìm đường c.h.ế.t sao?" – Hắn đáp bình thản, không kiêu ngạo nhưng cũng không tỏ vẻ yếu thế.
"Ngươi nghĩ kỹ lại đi. Đừng tưởng có thể qua mặt được ta." – Trần Chủ Nhiệm khoanh tay, ánh mắt sắc như dao, giọng điệu mang đầy mỉa mai.
"Theo những gì ta nắm được, bệnh nhân mang theo lệ quỷ là do ngươi tự phát danh thiếp mời đến khám. Ngươi chỉ là một bác sĩ thực tập, lấy tư cách gì để xác định người đó cần điều trị?"
"Đó là năng lực của Chú Vật mà ta đang sở hữu."
"Ồ? Nói vậy cũng thật kỳ lạ." – Trần Chủ Nhiệm nghiêng người ra sau, nheo mắt. "Chúng ta vừa xem lại toàn bộ quá trình, thấy ngươi liên tục chỉ điểm chính xác vị trí của quỷ hồn cho bác sĩ Long Viễn và Triệu Xá. Chỉ dẫn của ngươi hoàn toàn đúng. Trong khi các bác sĩ kỳ cựu còn đang vật lộn với phản phệ từ Chú Vật, thì một thực tập sinh như ngươi lại điều khiển trơn tru như thế?"
Không đợi Đới Lâm phản bác, Trần Chủ Nhiệm gằn giọng:
Phiêu Vũ Miên Miên
"Ngươi nghĩ kỹ đi. Ta cảnh cáo, đừng có nói dối nữa."
"Ta không nói dối."
"Nếu ngươi cố chấp như vậy, ta không ngại để ngươi nếm chút đắng cay."
Đới Lâm bình thản đáp: "Việc giám sát nhân sự bệnh viện do Ấn Vô Khuyết Phó Viện trưởng phụ trách. Có vấn đề gì, ngài ấy sẽ chịu trách nhiệm."
"Ấn Vô Khuyết?" – Trần Chủ Nhiệm cười lạnh. "Hắn không phải Phó Viện trưởng duy nhất ở đây. Ngươi nghĩ dựa vào hắn là có thể muốn làm gì thì làm à?"
Ngay lúc đó, cửa phòng bật mở. Một bác sĩ bước vào, thì thầm với Trần Chủ Nhiệm:
"Trần Chủ Nhiệm, Ấn Phó Viện trưởng đến rồi."
"Hắn tự đến?"
"Đúng. Còn có cả Tống Mẫn – Chủ nhiệm Ngoại Khoa Oán Linh – đi cùng. Anh ấy nói..."
"Nói gì? Mau nói!"
"Anh ấy nói rằng đã nắm rõ tình hình của Khoa Nội trú hôm nay, yêu cầu để bác sĩ Đới Lâm về trước. Mọi trách nhiệm, anh ấy sẽ gánh chịu."
Trần Chủ Nhiệm bật cười nhạt, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh miệt.
"Chỉ là một bác sĩ thực tập, có gì ghê gớm? Hắn còn chưa qua giai đoạn luân chuyển, đã dám tham gia ca trực đặc biệt... Không chừng chưa kịp hết kỳ thực tập đã bỏ mạng rồi!"
Ngay khoảnh khắc ấy, con mắt trái của Đới Lâm đau nhói dữ dội. Khoảng cách giữa hắn và Triệu Xá không đến một mét!
"Quỷ ở đây!" – Đới Lâm lập tức chỉ thẳng về phía trước!
Triệu Xá phản ứng cực nhanh. Anh ta bật lùi về sau, tay phải đưa ngón trỏ chọc vào kẽ ngón tay trái, hét lớn:
"Bắn!"
Ngay lúc tiếng "bắn" vang lên, Đới Lâm cũng nhanh chóng né sang một bên. Dù sao, chỉ cần tránh đường, Mắt Quỷ sẽ không phản phệ.
Cảm giác tê rần từ tay phải truyền tới. Triệu Xá nhìn kỹ—trên cánh tay đã in hằn một dấu tay đỏ như máu!
"Mày giỡn mặt với tao à? Trực tiếp xuất hiện đây này!" – Anh ta nghiến răng, cắn mạnh vào ngón trỏ phải, m.á.u trào ra.
Triệu Xá lập tức nhét ngón tay đẫm m.á.u vào kẽ hở tay và quát lớn:
"Định!"
Ngay khi từ đó thoát khỏi miệng, anh ta phun ra một ngụm m.á.u tươi, m.á.u b.ắ.n tung tóe khắp nơi. Dù Đới Lâm đã kịp tránh, mặt hắn vẫn bị dính một ít.
"Hắc hắc... định rồi đấy! Còn không hiện hình hả?"
Triệu Xá nở nụ cười nham hiểm, lau đi vết m.á.u bên môi:
"Tay phải này vốn để bóp vai đ.ấ.m lưng cho lão bà nhà ta. Mày cũng xứng chạm vào à?"
"Định Thân Thuật?" – Đới Lâm sững sờ.
Triệu Xá gật đầu:
"Đúng. Tiếc là khi thi triển thì không thể dùng thêm nguyền rủa tấn công."
"Vậy để tôi." – Long Viễn bước lên.
Cùng lúc, con mắt trái lại gào thét trong đầu Đới Lâm, ép buộc hắn phải hành động. Đây là cơ hội!
Tóc... Da thịt... Máu thịt... Bất cứ thứ gì! Chỉ cần đưa được vào không gian mắt phải, nó sẽ được hấp thu, đôi mắt sẽ càng mạnh hơn!
Đới Lâm nhớ lại lần đầu bị tuyển dụng—hắn đã từng cắn nuốt bàn tay quỷ kia. Lần này, mắt phải dường như lại hóa thành một hố đen.
Cơ hội chỉ đến một lần!
Ngay khi nữ quỷ bị định trụ, hắn lập tức lao đến bên cạnh Triệu Xá, ghé mắt nhìn qua kẽ tay.
Lưng của một người phụ nữ với mái tóc dài, bê bết máu... lặng lẽ hiện ra!
"Ngươi mau chạy đi!" – Triệu Xá vội hô – "Ngươi chỉ là bác sĩ thực tập! Khi ta xử lý xong con quỷ này, những người ở phòng chăm sóc đặc biệt sẽ an toàn. Mau đi đi! Ta không chắc giữ được nó bao lâu đâu... Ê ê, ngươi..."
Triệu Xá kinh ngạc nhìn Đới Lâm… không những không chạy mà còn tiến lên!
Hắn đã nhớ rõ vị trí của sợi tóc trong kẽ tay kia.
Giây phút ấy, Đới Lâm vươn tay ra… và nắm lấy!
Lúc này, ánh mắt của cả Triệu Xá và Long Viễn đều mở to kinh hãi.
"Uy, uy! Ngươi... ngươi điên rồi sao? Mau dừng lại! Này!" – Triệu Xá thốt lên.
Ngay sau đó, họ thấy Đới Lâm bất ngờ giơ tay, chụp về một khoảng không trước mặt!
Long Viễn định lao lên ngăn cản, nhưng đã quá muộn. Anh ta chỉ kịp hét lên:
"Ta thao... Tiểu tử, ngươi thực sự điên rồi à?"
Cùng lúc bàn tay của Đới Lâm khép lại giữa hư không, đồng tử mắt phải hắn bắt đầu mở rộng một cách kỳ dị. Ý chí bên trong đôi mắt truyền ra một mệnh lệnh rõ ràng – chỉ khi cơ thể hắn tiếp xúc với thực thể nào đó, thì mới có thể dùng mắt phải phong ấn và thôn phệ nó, giống như đã từng làm với “Bàn Tay Quỷ” của lão Trương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Triệu Xá len lén hé mắt nhìn qua kẽ tay, và ngay giây tiếp theo, anh ta cứng người lại.
"Má nó... Mình vừa thấy cái quái gì vậy?"
Hắn thấy rất rõ – Đới Lâm vừa nắm được một nắm tóc dài phía sau gáy nữ quỷ!
Chưa kịp phản ứng gì thêm, nữ quỷ bỗng quay phắt đầu lại. Khuôn mặt vốn bị che phủ bởi mái tóc rối nát giờ đây hoàn toàn lộ ra. Một lớp m.á.u tươi đặc sệt bám đầy mặt, đôi mắt không có tròng trắng trợn trừng về phía Đới Lâm – và cả hai người còn lại.
Ngay khoảnh khắc đó, từ hành lang phía bên kia vang lên những tiếng bước chân dồn dập. Hàng loạt bóng người đổ về phía này.
Triệu Xá và Long Viễn quay đầu nhìn, ánh mắt cuối cùng cũng tràn đầy hy vọng. Đó là đội bác sĩ trực của Khoa Chăm Sóc Đặc Biệt, dẫn đầu bởi Trần Chủ Nhiệm.
Cũng đúng vào lúc đó, mắt trái của Đới Lâm cảm ứng được – nữ quỷ kia đã biến mất.
"Cuối cùng cũng tới rồi..." – Hắn lẩm bẩm, khẽ nhắm mắt.
Triệu Xá lại liếc nhìn qua kẽ ngón tay, xác nhận – đúng là nữ quỷ đã không còn ở đó nữa.
"Coi như mày chạy nhanh..."
Khoảng nửa tiếng sau.
Trong một căn phòng kín đáo thuộc Khoa Nội Trú, Đới Lâm đang bị Trần Chuẩn – Chủ nhiệm Ngoại Khoa Lệ Quỷ cùng vài bác sĩ chính chất vấn.
"Ngươi là bác sĩ thực tập, tại sao lại tự ý đề xuất thay đổi lịch trực ở Khoa Điều Trị Nội Trú?" – Giọng Trần Chủ Nhiệm lạnh lùng, ánh mắt dò xét không che giấu nghi ngờ.
"Hy vọng ngươi trả lời thành thật. Chẳng lẽ ngươi đã biết trước sẽ xảy ra chuyện như hôm nay?"
Tất nhiên Đới Lâm không thể nói thật. Hắn cũng chưa hiểu rõ hoàn toàn sự biến hóa của đôi mắt, nhưng ít nhất có thể chắc chắn nó không bình thường.
"Nếu ta biết trước, thì ở lại đây chẳng phải là tự tìm đường c.h.ế.t sao?" – Hắn đáp bình thản, không kiêu ngạo nhưng cũng không tỏ vẻ yếu thế.
"Ngươi nghĩ kỹ lại đi. Đừng tưởng có thể qua mặt được ta." – Trần Chủ Nhiệm khoanh tay, ánh mắt sắc như dao, giọng điệu mang đầy mỉa mai.
"Theo những gì ta nắm được, bệnh nhân mang theo lệ quỷ là do ngươi tự phát danh thiếp mời đến khám. Ngươi chỉ là một bác sĩ thực tập, lấy tư cách gì để xác định người đó cần điều trị?"
"Đó là năng lực của Chú Vật mà ta đang sở hữu."
"Ồ? Nói vậy cũng thật kỳ lạ." – Trần Chủ Nhiệm nghiêng người ra sau, nheo mắt. "Chúng ta vừa xem lại toàn bộ quá trình, thấy ngươi liên tục chỉ điểm chính xác vị trí của quỷ hồn cho bác sĩ Long Viễn và Triệu Xá. Chỉ dẫn của ngươi hoàn toàn đúng. Trong khi các bác sĩ kỳ cựu còn đang vật lộn với phản phệ từ Chú Vật, thì một thực tập sinh như ngươi lại điều khiển trơn tru như thế?"
Không đợi Đới Lâm phản bác, Trần Chủ Nhiệm gằn giọng:
Phiêu Vũ Miên Miên
"Ngươi nghĩ kỹ đi. Ta cảnh cáo, đừng có nói dối nữa."
"Ta không nói dối."
"Nếu ngươi cố chấp như vậy, ta không ngại để ngươi nếm chút đắng cay."
Đới Lâm bình thản đáp: "Việc giám sát nhân sự bệnh viện do Ấn Vô Khuyết Phó Viện trưởng phụ trách. Có vấn đề gì, ngài ấy sẽ chịu trách nhiệm."
"Ấn Vô Khuyết?" – Trần Chủ Nhiệm cười lạnh. "Hắn không phải Phó Viện trưởng duy nhất ở đây. Ngươi nghĩ dựa vào hắn là có thể muốn làm gì thì làm à?"
Ngay lúc đó, cửa phòng bật mở. Một bác sĩ bước vào, thì thầm với Trần Chủ Nhiệm:
"Trần Chủ Nhiệm, Ấn Phó Viện trưởng đến rồi."
"Hắn tự đến?"
"Đúng. Còn có cả Tống Mẫn – Chủ nhiệm Ngoại Khoa Oán Linh – đi cùng. Anh ấy nói..."
"Nói gì? Mau nói!"
"Anh ấy nói rằng đã nắm rõ tình hình của Khoa Nội trú hôm nay, yêu cầu để bác sĩ Đới Lâm về trước. Mọi trách nhiệm, anh ấy sẽ gánh chịu."
Trần Chủ Nhiệm bật cười nhạt, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh miệt.
"Chỉ là một bác sĩ thực tập, có gì ghê gớm? Hắn còn chưa qua giai đoạn luân chuyển, đã dám tham gia ca trực đặc biệt... Không chừng chưa kịp hết kỳ thực tập đã bỏ mạng rồi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương