Edit + Beta: Vịt
Kiểm tra bên trong xong, Kiều Xảo lấy găng tay xuống, hỏi Hà Quyền: "Cậu là thế nào?"
Hà Quyền thề với trời, cậu không làm gì hết, chỉ là đứng lên từ trên ghế mà thôi lại đột nhiên cảm giác nước theo chân chảy xuống. Cậu còn rất bình tĩnh tự đi tới phòng bệnh, nằm lên giường, gọi điện thoại đến khu hộ sĩ bảo Tiền Việt cầm máy giám sát tim thai cho mình. Tiền Việt đi vào vừa thấy cậu có biến, vội vàng báo với Kiều Xảo, Kiều Xảo lại lập tức gọi điện thoại cho Trịnh Chí Khanh.
Không đợi Hà Quyền nói chuyện, cửa phòng bệnh bị xô mở, Trịnh Chí Khanh mang theo khuôn mặt "Trời sập đất sụt" vọt vào.
"Tình hình thế nào?" Âm thanh anh hơi run.
"Màng thai rách sớm, nhưng cửa tử cung vừa nãy mở chưa được một ngón." Kiều Xảo liếc Hà Quyền: "Truyền cho cậu ít oxytocin?"
"Từ từ thôi, không vội." Hà Quyền bình tĩnh, "Không đau chút nào hết, chính là eo hơi mỏi."
"Có muốn ăn gì không?" Trịnh Chí Khanh nhớ tới sáng sớm Hà Quyền lúc rời giường đã than mỏi eo, nhất thời tự trách không thôi — Sao lại không nghĩ tới vụ này chứ? Hà Quyền hơi có vẻ không kiên nhẫn khoát khoát tay: "Không đói, nè em nói, các người nên làm gì thì đi làm đi, em trước tiên ngủ một giấc dưỡng tinh thần."
"Cũng được, cậu ngủ đi, chị lát tới thăm cậu." Kiều Xảo ngẩng ngẩng cằm với Trịnh Chí Khanh, "Trông nó, có biến kịp thời báo chị."
Ngoại trừ gật đầu, Trịnh Chí Khanh không biết mình còn nên làm gì. Tự cho là người có thể thấy biến không sợ, hiện tại cùng một đức hạnh với các ông bố ngốc nghếch chờ ở phòng đẻ hoặc ngoài phòng mổ.
Ngủ chưa được 2 tiếng, Hà Quyền bị đau tỉnh. Trịnh Chí Khanh thấy cậu cau mày, lập tức giơ tay xoa eo giúp cậu.
"Bắt đầu đau?"
"Vẫn ổn, không đau lắm......"
Hà Quyền cắn răng, trong 1 phút tiếp theo đổi 8 tư thế, nhưng cái nào cũng không có tác dụng. Kiến thức lý luận nắm chắc nhiều hơn nữa cũng không có một lần thực hành để có quyền phát biểu, bắt đầu từ đuôi cột sống đau đớn tản ra khó có thể hình dung, nhất định phải nói, giống như có người dùng sức cầm đao đâm vào bên trong vậy, sắc bén tới khoan tim.
Trịnh Chí Khanh đeo găng tay lên kiểm tra, phát hiện cửa tử cung vẫn chỉ có thể miễn cưỡng chứa đầu ngón tay mà thôi. Lấy găng tay xuống sờ sờ trán Hà Quyền, anh hỏi: "Anh đi lấy chút gì cho em ăn nhé?"
"Đừng đi." Hà Quyền thở chậm — nếu chỉ là đau mức độ này, cậu tuyệt đối có thể kiên trì, "Nói chuyện với em, phân tán lực chú ý."
Trịnh Chí Khanh lúc này trong đầu cơ hồ trống rỗng, há miệng, nhưng không biết nên nói cái gì. Nghĩ nửa ngày mới phun ra được một câu: "Ờm, giường sơ sinh hết hàng."
"Cho tin gì tốt chút được không?" Hà Quyền kéo cánh tay Trịnh Chí Khanh ngồi dậy.
"Em muốn làm gì?"
"Đến toilet."
Dìu Hà Quyền vào phòng vệ sinh, Trịnh Chí Khanh lập tức bị đuổi ra ngoài. Anh ở trong phòng khách nhỏ của phòng gia đình chuyển động qua lại, cách khoảng 1 phút liền gõ cửa toilet, xem Hà Quyền có cần giúp đỡ gì không. 5 phút sau, Hà Quyền từ phòng vệ sinh đi ra, đỡ trán trên bả vai Trịnh Chí Khanh đè cánh tay đối phương cắn răng nhịn đau.
Trịnh Chí Khanh cảm giác được móng tay Hà Quyền rơi vào trong da thịt mình. Nhưng anh cũng không giúp được gì, chỉ có thể trở tay cầm cánh tay đối phương chống giúp. 1 ngón đến 3 ngón khó mở nhất, chịu qua trận này, sau đó cũng nhanh.
Nghe nói bên Hà Quyền có động tĩnh, người trong viện thay nhau đến an ủi.
"Chủ nhiệm, mổ đi." Phương Mặc nhoài bên rào chắn giường bệnh trêu Hà Quyền, "Em khâu cho anh."
"Đừng nói nhảm!"
Hà Quyền vừa mới thở chậm lại, hổn hển giơ tay lên. Phương Mặc cười né tránh cái tát của cậu.
"Mở mấy ngón rồi?" Chủ nhiệm Cao hỏi Trịnh Chí Khanh.
"Miễn cưỡng 3 ngón, giờ giờ 5 tiếng rồi." Trịnh Chí Khanh xoa mặt, "Chủ nhiệm Kiều vừa truyền oxytocin, sau đó hẳn có thể nhanh hơn chút."
Một lát sau viện trưởng và chủ nhiệm Phan cũng tới thăm Hà Quyền, ngay mặt khen cậu ý chí kiên định. Song Hà Quyền đã đau đến muốn gào khóc — Từ sau khi truyền oxytocin, 3 phút đau 1 lần, mỗi lần đau đủ 180 giây.
"Trịnh Đại Bạch...... mở mấy ngón rồi?"
5 phút trước Hà Quyền vừa hỏi vấn đề giống vậy.
"Vẫn thế." Trịnh Chí Khanh đút cho cậu miếng socola.
"Thằng nhãi này muốn nháo thế nào đây!" Hà Quyền không gắng gượng được — Mặt mũi là cái quái gì? Hình ảnh đau tới bẻ gãy rào chắn lập tức xuất hiện — kêu to: "Gọi Tần Phong! Em muốn tiêm giảm đau!"
Trịnh Chí Khanh gọi điện thoại cho khu hộ sĩ, sau đó nói với Hà Quyền: "Tần Phong vẫn ở trong phòng giải phẫu, đổi người nhé?"
"Ai cũng được, nhanh lên, tiên sư — ơ!"
Nước mắt Hà Quyền vù cái tuôn ra.
Xui xẻo chính là, giảm đau không có tác dụng quá lớn với Hà Quyền, theo thời gian trôi qua, cảm giác đau càng thêm dày đặc và mãnh liệt cuối cùng làm cậu đau phát cáu —
"Em không chịu được nữa, Trịnh Đại Bạch, em muốn mổ! Em muốn mổ! Gọi chị em!"
Trịnh Chí Khanh đã sớm đau lòng tới đứng ngồi không yên, vừa nghe Hà Quyền chịu thua, vội vàng gọi Kiều Xảo đến. Kiều Xảo giơ tay sờ sờ, lại kiểm tra bên trong một lần, khơi lông mày nói: "Mở 6 ngón rồi đó, đã nhịn đến bây giờ thì đừng chịu một dao nữa, nghe lời."
"Chị à em hận chị!" Hà Quyền gào thét một tiếng, cậu hiện tại hận không thể bò vào phòng giải phẫu tự tìm dao.
"Ha ha, oan có đầu nợ có chủ, cậu hận chị nhưng không có đạo lý." Kiều Xảo giơ tay lên khoác trên vai Trịnh Chí Khanh, cúi đầu nhìn cánh tay đối phương bị Hà Quyền bấm xanh xanh tím tím, "Này, cậu đây không phải báo thù chứ?"
Vừa nói xong, Hà Quyền lại ở trên cánh tay Trịnh Chí Khanh cào ra vết máu.
"Giờ vẫn chưa đến cuối đâu, cánh tay Trịnh Đại Bạch cũng sắp bị cậu cào nát rồi." Kiều Xảo nhìn bĩu môi mãi, "Chờ lần sau nhất định mổ cho cậu, lần này cậu cắn răng nhịn đi."
"Không có lần sau! ** mẹ! Trịnh Đại Bạch! Ông đây muốn buộc garo anh!"
"Đừng làm ồn nữa, tích thêm chút sức để lúc đẻ dùng." Kiều Xảo vỗ vỗ chân Hà Quyền, xoay mặt nói với Trịnh Chí Khanh: "Chủ tịch Trịnh và phu nhân ở bên ngoài đấy, cậu có muốn chào hỏi bọn họ không?"
Hà Quyền một cái nắm lấy tay Trịnh Chí Khanh, kêu "Không được đi!". Trịnh Chí Khanh lập tức cầm lại tay cậu, nói: "Không đi, anh ở đây bồi em."
Lúc này Tiền Việt đưa bình giữ nhiệt vào, nói là vợ chồng chủ tịch Trịnh đặc biệt mang cho Hà Quyền, canh nhân sâm, uống có sức. Hà Quyền đau đến muốn tự sát, đâu còn có tâm tư uống, vừa nãy Trịnh Chí Khanh bảo cậu uống miếng nước cũng phải dỗ lúc lâu. Hiện tại một thìa canh nhân sâm thoảng mùi thuốc đưa tới khóe miệng, cậu lập tức giơ tay lên đẩy ra.
Thấy canh nhân sâm hắt ra, Kiều Xảo rút tờ giấy lau giúp cậu, đồng thời lớn tiếng trách: "Đừng làm ồn nữa! Lát không có sức đẻ!"
Hà Quyền ủy khuất nước mắt lưng tròng, Trịnh Chí Khanh vội vàng ôm cậu vào ngực trấn an, nói với Kiều Xảo: "Chị, đừng mắng em ấy nữa, em ấy đã đủ khó chịu rồi."
"Phải, chị nên mắng cậu."
Kiều Xảo trợn mắt trắng.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Rốt cục nhịn đến vào phòng sinh, quần áo bệnh nhân trên người Hà Quyền đã sớm ướt đẫm. Cố gắng hô hấp thế nào, nên dùng sức thế nào cậu biết, nhưng lúc đến lượt mình lại hoàn toàn không nghe theo chỉ huy của hộ sinh, sức có được toàn bộ dùng để chửi Trịnh Chí Khanh.
"Trịnh Đại Bạch! Ông đây muốn giết anh! Đào mộ tổ tiên nhà anh! Diệt cả nhà anh! **!"
Trịnh Chí Khanh mặc đồ vô khuẩn đội mũ vô khuẩn, quấn như cây nấm biến dạng cũng không chọc Hà Quyền cười nổi.
"Chủ nhiệm Hà, tiếp tục dùng sức, đừng chỉ để ý chửi người ta." Nếu đổi lại là hộ sinh khác đã sớm chửi người, nhưng đây là chủ nhiệm nhà mình, phải chừa chút mặt mũi cho đối phương, "Nghe em đếm anh dùng sức nhé, một, hai, ba — dùng sức!"
"—"
Mỗi lần dùng sức Hà Quyền đều hi vọng đây là lần cuối cùng, nhưng đó chỉ là ảo tưởng tốt đẹp. Mà Hà Quyền vừa dùng sức Trịnh Chí Khanh cũng căng thẳng cơ bắp toàn thân theo, giống như sinh con là mình vậy. Anh hận không thể chịu tội thay Hà Quyền, nhưng đó cũng chỉ có thể là ảo tưởng tốt đẹp.
"Lấy hơi lấy hơi." Hộ sinh cũng mệt mỏi ra mồ hôi đầy người, "Chủ nhiệm Hà, nhanh lên, thêm lực."
Trịnh Chí Khanh lau mồ hôi tinh mịn trên trán Hà Quyền, an ủi cậu: "A Quyền, nghe chỉ huy, hô hấp đừng gấp vậy, nào, hít sâu, hít — phù —"
"Biến đê! Tiên sư đừng thổi khí lên mặt ông!" Nếu không đau đến không buông tay, Hà Quyền thực sự tát Trịnh Chí Khanh một cái ra ngoài.
Lập tức cậu lại bị đau đớn sắc bén ép ra một tiếng kêu đau.
Mắt thấy thời cơ thích hợp, hộ sinh la lớn: "Chủ nhiệm Hà làm lại lần nữa! Nhịn — dùng sức!"
Hành hạ mấy phen, rốt cục, nhóc con hành hạ Hà Quyền mười mấy tiếng ở trong một tiếng "Trịnh Đại Bạch anh đi chết đi" phát ra tiếng khóc vang dội. Lần đâu làm cha, trước mắt Trịnh Chí Khanh nhất thời mơ hồ. Mãi đến lúc hộ sinh đưa kéo tới trong tay anh, mới kịp phản ứng mình nên cắt cuống rốn đứa nhỏ.
"Con trai đó, chủ nhiệm Hà." Hộ sinh nâng mông nhóc con để cho Hà Quyền triệt để hết khổ nhìn một cái.
Động tác này Hà Quyền từng làm qua vô số lần, mà nay do người khác làm cho cậu nhìn, cảm giác đó quả thực đẹp tới không chân thực. Sức lực cậu triệt để hết sạch, đành phải do Trịnh Chí Khanh ôm cậu, mặt dán mặt, cùng nhau hôn kết tinh tình yêu của bọn họ.
Đôi môi dán vào trên mái tóc mềm mại của Tiểu Bạch, Hà Quyền nói trong lòng — Ài, thật sự là tóc xoăn.
Kiểm tra bên trong xong, Kiều Xảo lấy găng tay xuống, hỏi Hà Quyền: "Cậu là thế nào?"
Hà Quyền thề với trời, cậu không làm gì hết, chỉ là đứng lên từ trên ghế mà thôi lại đột nhiên cảm giác nước theo chân chảy xuống. Cậu còn rất bình tĩnh tự đi tới phòng bệnh, nằm lên giường, gọi điện thoại đến khu hộ sĩ bảo Tiền Việt cầm máy giám sát tim thai cho mình. Tiền Việt đi vào vừa thấy cậu có biến, vội vàng báo với Kiều Xảo, Kiều Xảo lại lập tức gọi điện thoại cho Trịnh Chí Khanh.
Không đợi Hà Quyền nói chuyện, cửa phòng bệnh bị xô mở, Trịnh Chí Khanh mang theo khuôn mặt "Trời sập đất sụt" vọt vào.
"Tình hình thế nào?" Âm thanh anh hơi run.
"Màng thai rách sớm, nhưng cửa tử cung vừa nãy mở chưa được một ngón." Kiều Xảo liếc Hà Quyền: "Truyền cho cậu ít oxytocin?"
"Từ từ thôi, không vội." Hà Quyền bình tĩnh, "Không đau chút nào hết, chính là eo hơi mỏi."
"Có muốn ăn gì không?" Trịnh Chí Khanh nhớ tới sáng sớm Hà Quyền lúc rời giường đã than mỏi eo, nhất thời tự trách không thôi — Sao lại không nghĩ tới vụ này chứ? Hà Quyền hơi có vẻ không kiên nhẫn khoát khoát tay: "Không đói, nè em nói, các người nên làm gì thì đi làm đi, em trước tiên ngủ một giấc dưỡng tinh thần."
"Cũng được, cậu ngủ đi, chị lát tới thăm cậu." Kiều Xảo ngẩng ngẩng cằm với Trịnh Chí Khanh, "Trông nó, có biến kịp thời báo chị."
Ngoại trừ gật đầu, Trịnh Chí Khanh không biết mình còn nên làm gì. Tự cho là người có thể thấy biến không sợ, hiện tại cùng một đức hạnh với các ông bố ngốc nghếch chờ ở phòng đẻ hoặc ngoài phòng mổ.
Ngủ chưa được 2 tiếng, Hà Quyền bị đau tỉnh. Trịnh Chí Khanh thấy cậu cau mày, lập tức giơ tay xoa eo giúp cậu.
"Bắt đầu đau?"
"Vẫn ổn, không đau lắm......"
Hà Quyền cắn răng, trong 1 phút tiếp theo đổi 8 tư thế, nhưng cái nào cũng không có tác dụng. Kiến thức lý luận nắm chắc nhiều hơn nữa cũng không có một lần thực hành để có quyền phát biểu, bắt đầu từ đuôi cột sống đau đớn tản ra khó có thể hình dung, nhất định phải nói, giống như có người dùng sức cầm đao đâm vào bên trong vậy, sắc bén tới khoan tim.
Trịnh Chí Khanh đeo găng tay lên kiểm tra, phát hiện cửa tử cung vẫn chỉ có thể miễn cưỡng chứa đầu ngón tay mà thôi. Lấy găng tay xuống sờ sờ trán Hà Quyền, anh hỏi: "Anh đi lấy chút gì cho em ăn nhé?"
"Đừng đi." Hà Quyền thở chậm — nếu chỉ là đau mức độ này, cậu tuyệt đối có thể kiên trì, "Nói chuyện với em, phân tán lực chú ý."
Trịnh Chí Khanh lúc này trong đầu cơ hồ trống rỗng, há miệng, nhưng không biết nên nói cái gì. Nghĩ nửa ngày mới phun ra được một câu: "Ờm, giường sơ sinh hết hàng."
"Cho tin gì tốt chút được không?" Hà Quyền kéo cánh tay Trịnh Chí Khanh ngồi dậy.
"Em muốn làm gì?"
"Đến toilet."
Dìu Hà Quyền vào phòng vệ sinh, Trịnh Chí Khanh lập tức bị đuổi ra ngoài. Anh ở trong phòng khách nhỏ của phòng gia đình chuyển động qua lại, cách khoảng 1 phút liền gõ cửa toilet, xem Hà Quyền có cần giúp đỡ gì không. 5 phút sau, Hà Quyền từ phòng vệ sinh đi ra, đỡ trán trên bả vai Trịnh Chí Khanh đè cánh tay đối phương cắn răng nhịn đau.
Trịnh Chí Khanh cảm giác được móng tay Hà Quyền rơi vào trong da thịt mình. Nhưng anh cũng không giúp được gì, chỉ có thể trở tay cầm cánh tay đối phương chống giúp. 1 ngón đến 3 ngón khó mở nhất, chịu qua trận này, sau đó cũng nhanh.
Nghe nói bên Hà Quyền có động tĩnh, người trong viện thay nhau đến an ủi.
"Chủ nhiệm, mổ đi." Phương Mặc nhoài bên rào chắn giường bệnh trêu Hà Quyền, "Em khâu cho anh."
"Đừng nói nhảm!"
Hà Quyền vừa mới thở chậm lại, hổn hển giơ tay lên. Phương Mặc cười né tránh cái tát của cậu.
"Mở mấy ngón rồi?" Chủ nhiệm Cao hỏi Trịnh Chí Khanh.
"Miễn cưỡng 3 ngón, giờ giờ 5 tiếng rồi." Trịnh Chí Khanh xoa mặt, "Chủ nhiệm Kiều vừa truyền oxytocin, sau đó hẳn có thể nhanh hơn chút."
Một lát sau viện trưởng và chủ nhiệm Phan cũng tới thăm Hà Quyền, ngay mặt khen cậu ý chí kiên định. Song Hà Quyền đã đau đến muốn gào khóc — Từ sau khi truyền oxytocin, 3 phút đau 1 lần, mỗi lần đau đủ 180 giây.
"Trịnh Đại Bạch...... mở mấy ngón rồi?"
5 phút trước Hà Quyền vừa hỏi vấn đề giống vậy.
"Vẫn thế." Trịnh Chí Khanh đút cho cậu miếng socola.
"Thằng nhãi này muốn nháo thế nào đây!" Hà Quyền không gắng gượng được — Mặt mũi là cái quái gì? Hình ảnh đau tới bẻ gãy rào chắn lập tức xuất hiện — kêu to: "Gọi Tần Phong! Em muốn tiêm giảm đau!"
Trịnh Chí Khanh gọi điện thoại cho khu hộ sĩ, sau đó nói với Hà Quyền: "Tần Phong vẫn ở trong phòng giải phẫu, đổi người nhé?"
"Ai cũng được, nhanh lên, tiên sư — ơ!"
Nước mắt Hà Quyền vù cái tuôn ra.
Xui xẻo chính là, giảm đau không có tác dụng quá lớn với Hà Quyền, theo thời gian trôi qua, cảm giác đau càng thêm dày đặc và mãnh liệt cuối cùng làm cậu đau phát cáu —
"Em không chịu được nữa, Trịnh Đại Bạch, em muốn mổ! Em muốn mổ! Gọi chị em!"
Trịnh Chí Khanh đã sớm đau lòng tới đứng ngồi không yên, vừa nghe Hà Quyền chịu thua, vội vàng gọi Kiều Xảo đến. Kiều Xảo giơ tay sờ sờ, lại kiểm tra bên trong một lần, khơi lông mày nói: "Mở 6 ngón rồi đó, đã nhịn đến bây giờ thì đừng chịu một dao nữa, nghe lời."
"Chị à em hận chị!" Hà Quyền gào thét một tiếng, cậu hiện tại hận không thể bò vào phòng giải phẫu tự tìm dao.
"Ha ha, oan có đầu nợ có chủ, cậu hận chị nhưng không có đạo lý." Kiều Xảo giơ tay lên khoác trên vai Trịnh Chí Khanh, cúi đầu nhìn cánh tay đối phương bị Hà Quyền bấm xanh xanh tím tím, "Này, cậu đây không phải báo thù chứ?"
Vừa nói xong, Hà Quyền lại ở trên cánh tay Trịnh Chí Khanh cào ra vết máu.
"Giờ vẫn chưa đến cuối đâu, cánh tay Trịnh Đại Bạch cũng sắp bị cậu cào nát rồi." Kiều Xảo nhìn bĩu môi mãi, "Chờ lần sau nhất định mổ cho cậu, lần này cậu cắn răng nhịn đi."
"Không có lần sau! ** mẹ! Trịnh Đại Bạch! Ông đây muốn buộc garo anh!"
"Đừng làm ồn nữa, tích thêm chút sức để lúc đẻ dùng." Kiều Xảo vỗ vỗ chân Hà Quyền, xoay mặt nói với Trịnh Chí Khanh: "Chủ tịch Trịnh và phu nhân ở bên ngoài đấy, cậu có muốn chào hỏi bọn họ không?"
Hà Quyền một cái nắm lấy tay Trịnh Chí Khanh, kêu "Không được đi!". Trịnh Chí Khanh lập tức cầm lại tay cậu, nói: "Không đi, anh ở đây bồi em."
Lúc này Tiền Việt đưa bình giữ nhiệt vào, nói là vợ chồng chủ tịch Trịnh đặc biệt mang cho Hà Quyền, canh nhân sâm, uống có sức. Hà Quyền đau đến muốn tự sát, đâu còn có tâm tư uống, vừa nãy Trịnh Chí Khanh bảo cậu uống miếng nước cũng phải dỗ lúc lâu. Hiện tại một thìa canh nhân sâm thoảng mùi thuốc đưa tới khóe miệng, cậu lập tức giơ tay lên đẩy ra.
Thấy canh nhân sâm hắt ra, Kiều Xảo rút tờ giấy lau giúp cậu, đồng thời lớn tiếng trách: "Đừng làm ồn nữa! Lát không có sức đẻ!"
Hà Quyền ủy khuất nước mắt lưng tròng, Trịnh Chí Khanh vội vàng ôm cậu vào ngực trấn an, nói với Kiều Xảo: "Chị, đừng mắng em ấy nữa, em ấy đã đủ khó chịu rồi."
"Phải, chị nên mắng cậu."
Kiều Xảo trợn mắt trắng.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Rốt cục nhịn đến vào phòng sinh, quần áo bệnh nhân trên người Hà Quyền đã sớm ướt đẫm. Cố gắng hô hấp thế nào, nên dùng sức thế nào cậu biết, nhưng lúc đến lượt mình lại hoàn toàn không nghe theo chỉ huy của hộ sinh, sức có được toàn bộ dùng để chửi Trịnh Chí Khanh.
"Trịnh Đại Bạch! Ông đây muốn giết anh! Đào mộ tổ tiên nhà anh! Diệt cả nhà anh! **!"
Trịnh Chí Khanh mặc đồ vô khuẩn đội mũ vô khuẩn, quấn như cây nấm biến dạng cũng không chọc Hà Quyền cười nổi.
"Chủ nhiệm Hà, tiếp tục dùng sức, đừng chỉ để ý chửi người ta." Nếu đổi lại là hộ sinh khác đã sớm chửi người, nhưng đây là chủ nhiệm nhà mình, phải chừa chút mặt mũi cho đối phương, "Nghe em đếm anh dùng sức nhé, một, hai, ba — dùng sức!"
"—"
Mỗi lần dùng sức Hà Quyền đều hi vọng đây là lần cuối cùng, nhưng đó chỉ là ảo tưởng tốt đẹp. Mà Hà Quyền vừa dùng sức Trịnh Chí Khanh cũng căng thẳng cơ bắp toàn thân theo, giống như sinh con là mình vậy. Anh hận không thể chịu tội thay Hà Quyền, nhưng đó cũng chỉ có thể là ảo tưởng tốt đẹp.
"Lấy hơi lấy hơi." Hộ sinh cũng mệt mỏi ra mồ hôi đầy người, "Chủ nhiệm Hà, nhanh lên, thêm lực."
Trịnh Chí Khanh lau mồ hôi tinh mịn trên trán Hà Quyền, an ủi cậu: "A Quyền, nghe chỉ huy, hô hấp đừng gấp vậy, nào, hít sâu, hít — phù —"
"Biến đê! Tiên sư đừng thổi khí lên mặt ông!" Nếu không đau đến không buông tay, Hà Quyền thực sự tát Trịnh Chí Khanh một cái ra ngoài.
Lập tức cậu lại bị đau đớn sắc bén ép ra một tiếng kêu đau.
Mắt thấy thời cơ thích hợp, hộ sinh la lớn: "Chủ nhiệm Hà làm lại lần nữa! Nhịn — dùng sức!"
Hành hạ mấy phen, rốt cục, nhóc con hành hạ Hà Quyền mười mấy tiếng ở trong một tiếng "Trịnh Đại Bạch anh đi chết đi" phát ra tiếng khóc vang dội. Lần đâu làm cha, trước mắt Trịnh Chí Khanh nhất thời mơ hồ. Mãi đến lúc hộ sinh đưa kéo tới trong tay anh, mới kịp phản ứng mình nên cắt cuống rốn đứa nhỏ.
"Con trai đó, chủ nhiệm Hà." Hộ sinh nâng mông nhóc con để cho Hà Quyền triệt để hết khổ nhìn một cái.
Động tác này Hà Quyền từng làm qua vô số lần, mà nay do người khác làm cho cậu nhìn, cảm giác đó quả thực đẹp tới không chân thực. Sức lực cậu triệt để hết sạch, đành phải do Trịnh Chí Khanh ôm cậu, mặt dán mặt, cùng nhau hôn kết tinh tình yêu của bọn họ.
Đôi môi dán vào trên mái tóc mềm mại của Tiểu Bạch, Hà Quyền nói trong lòng — Ài, thật sự là tóc xoăn.
Danh sách chương