Edit + Beta: Vịt

Lúc đuổi theo lãnh đạo thị sát thu nhận người bệnh truyền nhiễm, đối với bất kỳ bệnh viện nào mà nói đều là hạng khiêu chiến. May mà biện pháp khẩn cấp của Đại Chính sắp xếp chu đáo, chưa đến 1 tiếng, người bệnh của bên khám gấp đã bố trí xong, cũng hỗ trợ kiểm soát bệnh thành lập khu cách ly. Nhân viên từng có tiếp xúc với người bệnh cần tiến hành quan sát cách ly trong vòng 3 ngày, Trịnh Chí Khanh bố trí ở tầng 2 khám gấp lâm thời lập kế hoạch nơi ở và khu làm việc.

Bởi vì viêm màng não có thể lan truyền qua tuyến nước bọt, trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh yêu cầu xác minh hành tung bảy ngày tới nay của Đồng Nham, từng đi đâu, từng tiếp xúc ai, để ngừa bộc phát bệnh truyện nhiễm quy mô lớn. Người đại diện đưa Đồng Nham đến bệnh viện khẩn trương muốn chết, lát nữa phải đi tìm Triệu Nguyệt đo nhiệt độ cơ thể. Hà Quyền tìm hắn nói chuyện, hắn ngồi đó giống như trên mông mọc đinh uốn tới ẹo lui.

"Đồng Nham Tết âm lịch đi đâu." Hà Quyền hỏi, cậu cũng mới vừa nghĩ tới, Đồng Nham vốn nên trước Tết âm đến đây kiểm tra sinh sản, nhưng cũng không có xuất hiện.

Ánh mắt người đại diện dao động khắp nơi, tay kẹp giữa gối không ngừng run.

"Đi...... Nam Phi."

"Đi Nam Phi làm gì?"

"Du lịch......"

Hà Quyền "bộp" một cái vỗ bút lên bàn, dọa người đại diện giật mình.

"Anh muốn cứu cậu ấy hay không? Có biết tỉ lệ tử vong của viêm màng não cao bao nhiêu không!? Hiện tại thuốc tiêm căn bản không hiệu quả!"

Người đại diện mặt đau khổ, nuốt khan nước miếng nói: "Cách Tết âm 3 ngày, lão Quách...... Lão Quách đột nhiên không được......"

"Ai?" Hà Quyền cau mày.

"Quách Phong Huy, cha của đứa nhỏ, cái người bị bệnh bạch cầu." Người đại diện nghiêng người lên trước, hạ giọng, "Bác sĩ à, ở nước ngoài làm giải phẫu, sẽ không bị truy cứu trách nhiệm pháp luật chứ?"

"Giải phẫu gì?"

"Rút...... máu cuống rốn."

"Các người điên rồi sao!"

Hà Quyền giận dữ ném bút, đứng dậy đi tìm Trịnh Chí Khanh.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Nghe xong tự thuật của Hà Quyền, Trịnh Chí Khanh cũng là vẻ mặt lần đầu nghe thấy. Căn cứ vào thống kê của WHO, châu Phi là khu vực viêm màng não tỉ lệ cao, cái đó có quan hệ rất lớn với vắc-xin phòng bệnh không cách nào phổ cập. Xem báo cáo kiểm tra máu trong cơ thể Đồng Nham có kháng thể viêm màng não, cái này nói rõ hắn từng tiêm vắc-xin phòng bệnh. Nhưng kiểm tra dịch tủy sống lại hiển thị hắn đã bị nhiễm, hơn nữa tiêm thuốc vào một chút tác dụng cũng không có, giải thích duy nhất chính là vi khuẩn hắn nhiễm ở trong người xảy ra biến dị.

"Tiếp tục như vậy hắn sẽ không cứu được." Hà Quyền ôm cánh tay ở trong phòng đi quanh qua lại, "Rút máu cuống rốn của thai nhi, bọn họ lại thật sự có thể nghĩ ra được!"

Trịnh Chí Khanh bất đắc dĩ thở dài: "Em khẳng định không tưởng tượng được một vài người có tiền vì sống có thể làm ra chuyện gì. Có không ít bác sĩ ở phòng khám chui của châu Phi kiếm loại tiền này, luật pháp nơi đó chưa hoàn chỉnh, không lo bị truy cứu trách nhiệm pháp luật."

"Em hiện tại mặc kệ quy định thế nào, hiện tại bệnh nhân của em sắp chết, nhưng em không có chút biện pháp nào." Hà Quyền khó chịu lật xem ghi chép khám bệnh. Cứ mỗi 10 phút ghi chép dấu hiệu sinh tồn một lần, cách Đồng Nham nhập viện gần 12 tiếng, đồ thị nhiệt độ cơ thể vẫn không có sóng động trên diện rộng.

"Nè, Trịnh Đại Bạch, anh xem cái này —" Hà Quyền chỉ vào mấy số liệu nhiệt độ cơ thể thống kê chìm dưới đồ thị.

"Cái này nói rõ thuốc có hiệu quả, chỉ là không chạy đến ổ bệnh."

Trịnh Chí Khanh suy nghĩ một chút, đi tới bên cửa sổ gọi điện thoại. Hà Quyền nghe anh nói tiếng Anh, đoán anh có lẽ là gọi sang Mỹ. 10 phút sau, Trịnh Chí Khanh cúp điện thoại, xoay người nói với Hà Quyền: "Thầy của anh có một giả thiết, thai nhi chưa tiêm vắc-xin phòng bệnh, có thể lúc lấy máu cuống rốn bị lây, vi khuẩn ở trong cơ thể thai nhi sinh ra biến dị, vi khuẩn biến dị lại thông qua cuống rốn tiến tới nhiễm cơ thể người cha."

Hà Quyền tiêu hóa giả thiết này một lát, bất đắc dĩ xòe tay ra: "Nhưng em không có cách chọc xương sống thắt lưng thai nhi."

"Đề nghị của anh là, tốt nhất chấm dứt thai kỳ." Trịnh Chí Khanh lắc lắc đầu, "Cho dù nguyên nhân lây nhiễm không phải ở trên người thai nhi, theo tình hình trước mắt mà nhìn, Đồng Nham cũng cũng không chống đỡ qua 72 tiếng được, chấm dứt thai kỳ có thể giảm bớt gánh nặng thân thể của cậu ấy."

Hà Quyền nhắm mắt lại, cuối cùng thở dài nói: "Em đi liên lạc người nhà, anh sắp xếp người làm chuẩn bị trước phẫu thuật."

Trịnh Chí Khanh không để Hà Quyền làm phẫu thuật mà tự mình mổ chính. Nguy hiểm lây nhiễm đã có thể không đáng kể, biện pháp bảo vệ đều rất nghiêm ngặt, anh không muốn để Hà Quyền đối mặt với áp lực. Sau khi phẫu thuật lập tức xét nghiệm, xác nhận giả thiết lúc trước. Lại qua 2 tiếng, thuốc cũng có tác dụng, nhiệt độ của Đồng Nham bắt đầu từ từ giảm xuống.

Ăn cơm hộp đưa tập thể, Hà Quyền hiển nhiên không có khẩu vị gì. Trịnh Chí Khanh giơ tay lên thử trán cậu, xác nhận không phát sốt, hơi thở phào.

"Đừng nghĩ nữa, nhanh chóng ăn cơm, em cả ngày không ăn rồi." Trịnh Chí Khanh đẩy canh tới trước mặt cậu.

Uống hai ngụm canh, Hà Quyền đột nhiên ngẩng đầu: "Máu cuống rốn kia cũng không thể dùng nữa nhỉ?"

"Không nhất định, bảo quản nhiệt độ thấp, sẽ ức chế vi khuẩn sinh sản." Trịnh Chí Khanh đặt thìa xuống, hơi có vẻ khó xử cau mày, "Nếu dựa theo cách nói của người đại diện, tình trạng thân thể Quách Phong Huy không thể nào ra nước ngoài tiếp nhận làm cấy ghép tế bào. Anh xác nhận với người kiểm soát bệnh, Đồng Nham là nhập cảnh bình thường, hắn không cách nào bí mật mang chế phẩm máu qua hải quan được. Cho nên nhất định là có người khác mang máu cuống rốn về, mà là trái pháp luật, muốn tố cáo không?"

"May mà em không phải bác sĩ tuân thủ nghiêm ngặt pháp quy hành nghề một cách máy móc." Hà Quyền thở dài lắc lắc đầu, "Coi như không biết đi, không muốn đứa bé kia chết uổng."

Trịnh Chí Khanh vỗ vỗ tay cậu: "Tiểu Bạch thế nào, hôm nay ngoan không?"

"Chưa tới lúc có thể nghịch ngợm gây sự đâu." Hà Quyền thuận tay sờ sờ bụng, "Phát triển rất tốt, hai hôm nay em về nhà lục lọi, chỉ cần là quần có khóa kéo và nút áo không mặc vừa cái nào."

"Chờ qua thời kỳ quan sát, anh cùng em đi mua quần."

"Không vội, dù gì vẫn còn quần thể thao mặc."

"12 tuần rồi nhỉ?"

"Gần vậy."

Trịnh Chí Khanh cầm quả trứng luộc lên giơ tới trước mắt Hà Quyền, cười cười với cậu.

"Cười ngu gì thế?" Hà Quyền khiêu mi.

"Tiểu Bạch lớn như vậy rồi, lát đến tầng 1 chụp siêu âm, anh muốn chụp ảnh."

"Cũng chưa phát triển đâu có gì mà chụp." Hà Quyền đột nhiên đầu tai đỏ lên, giơ tay đẩy trứng gà trước mắt ra.

"Anh xin chị Kiều Xảo bức ảnh đầu tiên của Tiểu Bạch, tấm ảnh hồi 8 tuần." Trịnh Chí Khanh đắc ý cười, "Anh định làm album ảnh, bắt đầu từ tuần này, mỗi tuần chụp một tấm, tương lai có thể cho Tiểu Bạch xem."

"Ai muốn xem ảnh mình hồi chưa thành dạng người chứ?"

Hà Quyền nhìn trân trân.

Đủ thời kỳ quan sát 3 ngày, không có bất kỳ ai xuất hiện triệu chứng phát sốt, khám gấp cũng khôi phục hoạt động bình thường. Bởi vì sự kiện khẩn cấp lần này xử lý thích đáng, sở Y tế tỉnh nâng 1 cấp bình xét cấp bậc cho Đại Chính, vốn bệnh viện chuyên khoa chỉ có thể bình xét cấp bậc đến hạng 2, giờ trực tiếp thành hạng 3. Lại cộng thêm "Ra sức tuyên truyền" của các paparazi, thanh danh Đại Chính lan xa lượng khám bệnh bạo tăng, người bệnh chen chúc giống như bệnh viện công lập.

Phòng đôi đổi thành phòng 3 người, phòng đơn đổi thành phòng đôi. Phòng gia đình giữ lại, giá tiền tăng 50%, nhưng vẫn cung không đủ cầu. Hà Quyền mỗi ngày vừa vào khu bệnh liền to đầu, luôn có người nhà quấn lấy cậu đòi đổi phòng bệnh, đều muốn ở phòng gia đình tiện chăm sóc người yêu, nhưng khu bệnh tổng cộng chỉ có 5 phòng.

"Trịnh Đại Bạch, em xin thêm cho sản 3 năm phòng gia đình." Hà Quyền gọi điện thoại cho Trịnh Chí Khanh, "4 nghìn 5 một ngày, anh nghĩ xem một tháng kiếm thêm bao nhiêu tiền?"

"Khu 1 khu 2 cũng xin thêm phòng bệnh, thật sự không có chỗ. Ngoài ra bây giờ là hiệu ứng quảng cáo, chờ qua giai đoạn này, lượng khám bệnh giảm xuống, phòng bệnh trống sẽ tạo thành chi ra thêm vào."

"À, khu 1 khu 2 xin là cho, em xin thì không cho, ly hôn, cuộc sống này không thể nào qua nữa rồi."

Trịnh Chí Khanh bất đắc dĩ xoa xoa lông mày, đề nghị: "A Quyền, em phải ủng hộ công tác của anh."

"Sao anh không ủng hộ công tác của em?" Hà Quyền giương mắt nhìn, ngoài cửa kính mờ lại có bóng người lắc lư, nhất định là đến tìm chủ nhiệm xin đổi phòng. "Trịnh Đại Bạch, hạn cho anh trước khi tan làm hôm nay dành ra cho em 2 phòng bệnh, nếu không tối ngủ sofa đi!"

Trịnh Chí Khanh lật lật kế hoạch sử dụng tầng lầu, cau mày nói: "Tầng 18 còn mấy phòng để trống, nhưng đây vốn định là dùng cho làm việc, không có cài đặt hệ thống cung cấp oxy, hơn nữa cách sản 3 xa, không tiện."

"Chính nó, em cho người lôi mấy bình oxi đến chuẩn bị, trước khi tan làm thu dọn cho em nhé."

Hà Quyền nói xong liền cúp điện thoại, căn bản không cho Trịnh Chí Khanh chỗ trống phản bác. Nhắc tới sản 3 là nên mở rộng, khu 1 khu 2 đều là 3 tầng phòng bệnh, chỉ sản 3 là 1 tầng. Trong phòng sơ sinh của người ta đặt 8 đứa nhỏ, sản 3 đặt 16 đứa, coi như tỉ lệ số người gen ẩn X ít, nhưng tính toán cũng phải hơn trăm triệu nhân khẩu. Mấy trăm cây số xung quanh, Đại Chính là bệnh viện chuyên khoa duy nhất có sản khoa nam, đã sớm nên cho cậu một tầng.

Ra cửa đảm bảo với người nhà trước khi tan làm nhất định có phòng bệnh có thể đổi, Hà Quyền gọi thực tập sinh đi kiểm tra phòng. Đoan Mộc và Bàng Hải thận trọng theo sát phía sau chủ nhiệm, tùy thời làm tốt chuẩn bị bị bệnh án gõ. Tính tình dữ dội trước đây của Hà Quyền còn có quy luật mà theo, nhưng từ sau khi mang thai quả thực là âm tình bất định, một giây trước còn cười ha ha, một giây sau đã mắng bọn họ máu chó đầy đầu.

Lúc trước chuyên vụ Trịnh tìm bọn họ nói chuyện một lần, hiểu chi dĩ lí động chi dĩ tình (*), tóm lại chính là bảo bọn họ ổn định tâm tình. Làm thực tập sinh đâu có không bị mắng? Không bị mắng không nhớ lâu, tương lai chữa chết người làm sao đây? ((*) hiểu chi dĩ lí động chi dĩ tình: dùng đạo lý để người ta hiểu, dùng tình cảm khiến người ta cảm động)

Sau đó Đoan Mộc và Bàng Hải tận mắt nhìn thấy Hà Quyền ở trên hành lang làm ầm ĩ với Trịnh Chí Khanh, chợt cảm thấy trong lòng cân bằng.

Trước khi tan làm Hà Quyền đến tầng 18 nghiệm thu phòng bệnh, ra khỏi thang máy nhìn thấy Trịnh Chí Khanh ở hành lang nghe điện thoại, liền không đi quấy rầy anh. Trong phòng bệnh gọn gàng sạch sẽ đổi mới hoàn toàn, kết cấu lấy ánh sáng cũng đều tốt, Hà Quyền làm ổ trong sofa thả lỏng thân thể, kết quả chưa được 2 phút đã ngủ mất.

Trịnh Chí Khanh nhận điện thoại xong vào phòng tìm Hà Quyền, nhìn thấy cậu vẹo vọ trên tay vịn sofa ngủ gà ngủ gật, không cam lòng gọi, lạt giở chăn đơn ra đắp lên cho cậu. Mang cái ghế vào ngồi bên cạnh sofa, tầm mắt Trịnh Chí Khanh theo khuôn mặt lúc ngủ của Hà Quyền một đường hướng xuống, nhìn thấy độ cong khẽ phập phồng dưới chăn đơn, trong lòng nổi lên từng trận ấm áp.

Trước kia anh chỉ có thể xuất phát từ góc độ nhân tính, đi hiểu những đôi vợ chồng thà táng gia bại sản thậm chí đánh bạc tính mạng cũng muốn giữ được con. Nhưng sau khi sắp làm cha, anh hoàn toàn có thể cảm động lây. Đừng nói Hà Quyền cả ngày suy nghĩ lung tung, anh cũng giống vậy, luôn lo lắng con có bệnh nọ kia. Nhưng mỗi khi ở trong siêu âm nhìn thấy nhóc con, anh liền kiên định nói với mình, cho dù Tiểu Bạch sau khi sinh có vấn đề thế này thế kia, anh cũng sẽ toàn tâm toàn ý mà yêu thương.

"Tiểu Bạch, ta tên là Trịnh Chí Khanh, là cha của con."

Trịnh Chí Khanh giơ tay lên, nhẹ nhàng phủ lên độ cong kia, đột nhiên cảm giác được lòng bàn tay truyền đến một trận run rẩy. Anh không quá xác định, hơi thêm chút lực, xác thực cảm nhận được đáp lại đến từ thân sinh cốt nhục.

Hà Quyền bị làm tỉnh lại, mơ hồ mở mắt ra, sau khi nhìn thấy khuôn mặt Trịnh Chí Khanh lập tức tỉnh táo.

"Trịnh Đại Bạch, anh khóc cái gì?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện