Edit + Beta: Vịt

"Trịnh Đại Bạch, anh cười hơi ngu."

Hà Quyền giơ tờ giấy hôn thú của mình, ngửa mặt tựa vào ghế lái phụ tỉ mỉ nhìn. Từ lúc đến đăng ký đến khi đi ra ngoài tổng cộng không đến 5 phút, xoay mặt đã biến thành nhân sĩ có chồng, không có cảm giác chân thật gì cả.

"Đừng nhìn nữa, lát say xe lại nôn." Trịnh Chí Khanh đưa tay đè tờ hôn thú xuống. Dậy sớm về nhà cầm sổ hộ khẩu, bị Hứa Viện và Trịnh Kiến Bình mắng một trận, nói còn chưa gặp thông gia đã đăng ký, thật sự quá thất lễ. Trịnh Chí Khanh do dự hồi lâu, vẫn nói chuyện Hà Quyền mang thai với cha mẹ.

Biểu tình lúc đó của Hứa Viện Hà Quyền có thể nhớ cả đời.

"Hiện tại không sợ nữa, thuốc đó thật sự rất có tác dụng."

Mặc dù lúc uống thuốc kia đắng muốn nôn, nhưng uống xong thật sự thoải mái. Ngủ yên cả đêm, sáng sớm không bị cảm giác buồn nôn ép tỉnh, Hà Quyền phải bao nhiêu ngày không có tinh thần như vậy rồi.

"Tối về lại sắc cho em, sư phụ Cảnh nói phải uống nửa tháng."

"Phải nói Trung y quả thật uyên thâm, sớm biết hồi đó đã học giỏi." Cẩn thận bỏ giấy hôn thú vào túi văn kiện lưới nhỏ màu đen, Hà Quyền nghiêng đầu nhìn Trịnh Chí Khanh một cái: "Nè, cái của anh đâu?"

"Ở trong túi bên ngoài."

"Sao lại đặt trong túi? Về gãy mất!" Xoay người, Hà Quyền duỗi cánh tay từ ghế sau cầm áo khoác Trịnh Chí Khanh lên, lấy giấy hôn thú ra cũng nhét vào túi văn kiện, "Em cất trước cho anh, về nhà đặt vào két sắt."

Trịnh Chí Khanh đột nhiên cười ra tiếng.

"Có gì buồn cười?" Hà Quyền nghiến răng.

Trịnh Chí Khanh vẫn đang cười: "Anh đột nhiên cảm thấy em hơi giống mẹ anh, bà ấy chính là, tất cả chứng nhận đều đặt vào két sắt, cất cực kỳ phẳng, ngay cả bằng tốt nghiệp cấp 3 của anh trai anh đến giờ lấy ra vẫn như mới, đều đã hơn 20 năm."

"Lời này em không thích nghe, em điểm nào giống mẹ anh?" Nếu không phải vô lăng cầm trong tay Trịnh Chí Khanh, Hà Quyền thật muốn một cước đạp anh ra khỏi xe.

"Anh nói chính là lời thật lòng, A Quyền, em quả thực có chỗ tương tự mẹ anh, phương diện tính cách." Trịnh Chí Khanh cười ôn nhu, "Kiên cường, có cái nhìn, mạnh miệng mềm lòng, nhìn qua xoi mói nhưng kỳ thực rất thiện lương."

"Không ngờ anh là dựa theo tiêu chuẩn mẹ anh tìm đối tượng?" Hà Quyền trợn mắt, "Trịnh Đại Bạch, em mới phát hiện, anh có Oedipus complex (*)."

((*) Oedipus complex hay là phức cảm Ơ-đíp giải thích các cảm xúc và ý tưởng mà tâm trí giữ trong vô thức thông qua ức chế, về ham muốn tình dục của một đứa trẻ muốn có quan hệ tình dục với cha mẹ khác giới mình)

"Em khẳng định cũng chiếu vào tiêu chuẩn của cha em tìm đối tượng." Ngữ khí Trịnh Chí Khanh hơi sủng nịch.

Hà Quyền im lặng nghĩ một phen, cảm thấy bạn học Trịnh Đại Bạch nói đúng. Hà Kính Phi cũng là tính cách chững chạc nội liễm như Trịnh Chí Khanh, mặc kệ gặp phải bất cứ chuyện gì đều rất đáng dựa vào. Cũng bởi vì vậy ông mới sẽ sự nghiệp không thuận, showbiz xốc nổi, làm ca sĩ, chỉ dựa vào nhiệt tình đối với âm nhạc còn lâu mới đủ. Nhưng ông toàn tâm toàn ý yêu gia đình mình, tẫn khả năng lớn nhất để chăm sóc người mình yêu, đối với Hà Quyền mà nói, người cha như vậy đáng để cậu tôn trọng.

"Trịnh Đại Bạch."

"Huh?"

"Đi siêu thị."

"Muốn mua gì?"

Hà Quyền hé miệng cười cười.

"Kẹo cưới đó, đã kết hôn, thế nào cũng phải ở chỗ người khác cho anh danh phận."

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Nhận được kẹo cưới chủ nhiệm Hà phát, ngoại trừ Tiền Việt, mọi người toàn bệnh viện một biểu tình — có thể nhìn thấy ami đan.

"Chủ nhiệm Hà, anh nói cũng chưa nói, đã cưới rồi" Tang Đình Đình vừa ăn kẹo vừa cảm khái.

"Sao? Anh còn phải giống cô, chiêu cáo thiên hạ 3 tháng mới kết?"

Hà Quyền từ trong đống kẹo trên bàn khu hộ sĩ lựa ra viên socola, bóc vỏ nhét vào trong miệng. Lúc này Tang Đình Đình mới chú ý tới chiếc nhẫn trên tay cậu, túm tay cậu qua, ghét bỏ bĩu môi: "Chuyên vụ Trịnh keo kiệt quá đi, chiếc nhẫn trơn như này cũng không biết xấu hổ mang đến cầu hôn anh?"

"Nếu có ngón tay nhỏ như cô, anh cũng đeo nhẫn kim cương 3 carat." Hà Quyền cười rút tay về, "Trang sức chọn người, bà cô, hơn nữa, anh vào ca mổ phải lấy nhẫn uống, để trong tủ mất thì sao?"

"Thời Hâm Hạo không phải làm dây xích đeo nhẫn cưới lên cổ."

"Đừng nhắc đến cái xích thổ hào đấy nữa, còn thô hơn cả vòng tay, đèn mổ chiếu một cái, quá con mẹ nó chói người ta."

"Về em vặn dây đỏ cho anh." Tang Đình Đình khơi lông mày, "Nè, chủ nhiệm Hà, vậy nghỉ kết hôn của anh là bao giờ thế?"

"Chờ Phương Mặc nghỉ sinh xong quay lại hẵng nói." Hà Quyền liếc cô, "Cô muốn nhân lúc anh nghỉ phép lười biếng phải không?"

Tang Đình Đình dẩu miệng nhỏ: "Sờ lương tâm nói chuyện đi, chủ nhiệm, cả khu bệnh anh đếm lần lượt, ngoại trừ y tá trưởng, có ai làm việc chịu khó như em?"

"Chịu khó như vậy thì đừng ở đây tán dóc nữa, huyết áp đường máu nên đo rồi, ngoài ra còn có 4 giường chờ thay thuốc đấy." Tiền Việt cười híp mắt nhìn Tang Đình Đình.

Nhét kẹo vào trong túi, Tang Đình Đình bưng khay lên đi về phía phòng bệnh. Điện thoại khu hộ sĩ vang lên, Tiền Việt nhận nghe vài giây sau đó nói với Hà Quyền: "Chủ nhiệm Hà, bác sĩ Cảnh gọi anh đến phòng khám VIP, nói có người bệnh cần hội chẩn."

"Giờ đi đây." Hà Quyền nói, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, "À đúng rồi, Tiền Việt, kẹo còn lại chia hết ra, tôi lát còn phải đến chỗ Sát Mục."

"Biết rồi." Tiền Việt tâm nói gần đây kết hôn rất nhiều, chiều qua phó viện trưởng Quý vừa mới đến khu bệnh phát kẹo cưới, đáng tiếc Hà Quyền không có ở đây đều để hộ sĩ chia sạch.

Tết âm này bận rộn, mồng 2 Tang Đình Đình tổ chức hôn lễ, mồng 6 phó viện trưởng Quý.

Hà Quyền vừa vào phòng khám VIP, đã thấy có người trẻ tuổi ngồi trên sofa chơi game. Người bệnh cũng rất trẻ tuổi, ăn mặc thời trang, vừa nhìn chính là kiểu trong nhà điều kiện rất không tệ.

"Chủ nhiệm Hà, cậu xem cái này." Cảnh Tiêu đưa một phần báo cáo kiểm tra máu cho Hà Quyền.

Hà Quyền nhìn một chút, cau mày: "Thiếu máu thật sự nghiêm trọng, kéo dài đã bao lâu?"

"Lần trước đến kiểm tra sinh sản đã thấp, huyết sắc tố mới hơn 60, uống protein amber axit ferrous nửa tháng, không tăng ngược lại giảm." Cảnh Tiêu nói, "Lại thêm vitamin B11 và kiểm tra VB12, đều trong phạm vi giá trị bình thường, không phải thiếu hồng cầu số lượng lớn."

Hà Quyền lại nhìn mấy mục trị số không bình thường khác trên báo cáo, hỏi người bệnh: "Trong nhà cậu, có ai, từng mắc thiếu máu bất sản không?"

Người bệnh ngẩn người, suy nghĩ một lát, nói: "Tôi có người chú, bởi vì thiếu máu truyền máu nhiều năm, nhưng không biết có phải bệnh này hay không."

Liếc mắt nhìn nhau với Cảnh Tiêu, Hà Quyền giơ cằm với người nhà: "Này, đừng chơi nữa, qua đây qua đây."

Người trẻ tuổi rất không tình nguyện từ trên màn hình dịch chuyển mắt, đứng dậy đi ra khỏi phòng khám với Hà Quyền. Đứng lại ở khu chờ, Hà Quyền thấy hắn thỉnh thoảng còn liếc điện thoại một cái, nhất thời bốc hỏa khí, quát đối phương: "Cất điện thoại đi! Cậu chơi nữa tôi đập nó!"

Đến Đại Chính những năm này cậu từng gặp không ít, cha mẹ vô cùng trẻ tuổi, tuyệt đại đa số gia cảnh hậu đãi, bản thân còn chưa chơi đủ đã tuân mệnh cha mẹ kết hôn, hoặc là phụng tử thành hôn. Trẻ con đơn thuần nuôi trẻ con, một chút tâm trách nhiệm cũng không có.

Người nhà thấy Hà Quyền tức giận, nhét điện thoại vào túi, vẻ mặt không phục nhìn chằm chằm sàn nhà.

"Nghe đây, thiếu máu là vấn đề rất nghiêm trọng, ảnh hưởng thai nhi phát triển. Hiện tại thuốc không dùng được, cũng loại bỏ thiếu hụt những chất dinh dưỡng khác dẫn đến thiếu máu. Trước tiên nằm viện, truyền máu, nếu như huyết sắc tố lại không tăng được, thì phải chọc tủy, xem có phải bệnh khác dẫn đến thiếu máu hay không?"

"Hả? Phải nằm viện à." Người trẻ tuổi vặn chân mày, "Tôi đã đặt xong vé máy bay cuối tuần đi Saipan rồi."

"Mạng quan trọng hay chơi quan trọng?" Não Hà Quyền đau, thằng nhóc này nói chuyện thật con mẹ nó chọc cậu giận, "Nhanh chóng, gọi cha mẹ cậu hoặc cha mẹ cậu ấy đến, truyền máu phải ký đơn cảm ơn."

"Ba mẹ tôi ở Hồng Kông công tác, ba mẹ em ấy ở nước ngoài." Thái độ của người trẻ tuổi phải gọi là cà lơ phất phơ, "Cần ký cái gì, tôi ký là được."

"Trong lúc truyền máu có xác suất xảy ra phản ứng truyền máu, cậu ấy lại đang thời gian mang thai, rất nhiều tình huống đều có thể phát sinh, lúc tất yếu có lẽ cần bỏ thai. Cái này, cậu cũng có thể ký?"

Người trẻ tuổi rốt cục ngẩng đầu lên: "Có thể chứ, dù sao chúng tôi còn trẻ, không có thì sinh tiếp chứ sao."

Đức hạnh không sao cả của đối phương khiến Hà Quyền hận không thể tát hắn ra khỏi cửa.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Vừa ăn kẹo cưới Hà Quyền cầm đến, Sát Mục vừa nghe cậu oán trách người tuổi trẻ bây giờ thiếu hụt cực độ lòng trách nhiệm.

"Điều kiện càng ngày càng tốt, lại là con một, từ nhỏ được cha mẹ nâng trong lòng bàn tay, cũng không cần bọn họ chịu bất cứ trách nhiệm gì." Sát Mục ném vỏ kẹo vào trong sọt giấy vụn, cầm tạ tay đặt ở góc tường lên tiêu hao nhiệt lượng vừa ăn vào.

"Đều đã làm cha mẹ, sao không thể có chút tâm trách nhiệm?" Hà Quyền ngồi liệt trên sofa, ngửa mặt nhìn trần nhà, "Nếu không muốn chịu trách nhiệm, sinh con làm gì?"

"Nối dõi tông đường, theo bản năng."

Nghiêng đầu nhìn cơ bắp gồ lên trên cánh tay và đường cong cơ bụng có thể mơ hồ thấy được dưới T-shirt của Sát Mục, Hà Quyền nhéo nhéo thịt mềm ở eo mình, nuốt nước miếng nói: "Sát Mục, về lập kế hoạch tập thể hình giúp em đi."

"Cậu nên tìm huấn luyện viên thể hình chuyên nghiệp, tôi là rảnh rỗi không được, luyện linh tinh." Sát Mục đổi tay tạ tay, "Trước đó, tôi đề nghị cậu rèn luyện sức bền trước, bắt đầu mỗi ngày chạy chậm 1 tiếng."

Hà Quyền câu khóe miệng: "Chờ thêm khoảng thời gian, hiện tại không được."

Ánh mắt ở trên người Hà Quyền quét một lần, Sát Mục cười nói: "Tôi nói sao cậu đột nhiên kết hôn, hóa ra là phụng tử thành hôn."

"Nè, cái này anh sai rồi, có con hay không đối với em mà nói cũng không phải nhân tố suy tính quyết định kết hôn." Hà Quyền giơ ngón trỏ lên xòe ra, "Coi như cho bạn học Trịnh Đại Bạch một danh phận cha mà thôi."

"Cho nên, có thật?"

"Vâng, anh biết là được, em ngay cả Tiền Việt cũng không nói."

"Chúc mừng, sẽ là Tiểu Tóc Xoăn nhỉ?"

"Xác suất 1/3, tóc xoăn không hoàn toàn gen trội." Hà Quyền chỉ chỉ tóc mình, "Em còn không tính là quá xoăn, tóc cha em giống y như cục lò xo cọ nồi."

Sát Mục không nhịn được, cười nghẹn ho lên.

"Thật đấy, em một chút cũng không khoa trương." Hà Quyền chớp chớp mắt, "Nè, đừng cười nữa, nói chính sự, giải phẫu phục hồi của anh định bao giờ làm? Nếu không qua Tết âm làm luôn đi, lúc đó vẫn chưa bận, đến tháng 3 thì không có thời gian."

Dùng bàn tay lau đi nước mắt bật cười, Sát Mục lắc lắc đầu: "Không làm đâu, mặc cho số phận."

"Nhưng anh thích trẻ con như vậy, không muốn một đứa? Em thấy lão Quý cũng rất thích trẻ con, nếu không làm sao sẽ lập khu sơ sinh." Hà Quyền lấy điện thoại ra lật tài liệu lưu bên trong mở cho Sát Mục, "Em còn vì chuyện này cố ý lục mấy quyển sách, đừng để em làm vô ích."

Sát Mục đột nhiên ý thức được, Quý Hiền Lễ mặc dù ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng trong lòng chưa chắc thật sự thoải mái như vậy. Đúng thế, nếu không thích trẻ con, tại sao đại chủ nhiệm ngoại khoa của bệnh viện công lập không làm, nhất định muốn đến Đại Chính lập khu sơ sinh chứ?

"Giải phẫu này, có thể chữa trị triệt để vết thương cũ của anh?" Hắn hỏi Hà Quyền.

Hà Quyền nói bình thản: "Nếu dự đoán bệnh tình tốt, có thể nâng xác suất từ 0 đến 10. Mặc dù rất thấp, nhưng vẫn mạnh hơn là không có hi vọng nào."

Sát Mục suy nghĩ một chút, nói: "Vậy thì sau Tết âm làm đi, dù sao Lão Quý cũng không có thời gian nghỉ kết hôn."

Hà Quyền bày thủ thế "OK" với hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện