Edit + Beta: Vịt
Hà Quyền vừa vào nhà, điện thoại của Trịnh Chí Khanh đã đuổi tới, hỏi cậu rốt cục tình huống thế nào. Hà Quyền linh cơ chợt lóe, nhớ tới súng BB đồ chơi hồi nhỏ ba mua cho mình, liền nói với Trịnh Chí Khanh là trẻ con nhà hàng xóm lúc nghịch ở ban công đạn bắn nhầm cửa sổ nhà mình.
Vừa nghe là trẻ con nghịch, trái tim Trịnh Chí Khanh nhấc lên coi như rơi lại trong bụng, nhưng anh vẫn lo lắng dọa sợ Hà Quyền, dặn đi dặn lại cậu có bất kỳ khó chịu nào cũng phải lập tức về Đại Chính. Hà Quyền ứng phó mấy câu, báo với đối phương cảnh sát lấy chứng cứ làm trong nhà loạn hết lên, phải trước đến chỗ anh ở vài ngày để quản lý khu đến quét dọn nhà cửa. Cúp điện thoại, cậu nhìn lộn xộn trên đất mở miệng thở dài.
Mẹ kiếp, người ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống.
Đưa Hà Quyền đến tiểu khu nhà Trịnh Chí Khanh, Âu Dương chờ người mình sắp xếp đến mới rời đi. Trên đường về nhà, lái xe được một nửa hắn đột nhiên đổi đầu xe, chạy thẳng tới nhà Tề Gia Tín. Mặc kệ chân tướng chuyện này thế nào, khua rừng dọa hổ vẫn cần thiết.
Đối với hội nghị gia tộc Tề lão tối muộn lâm thời tổ chức, thành viên gia tộc nháo nhào chất vấn ông cụ sẽ không thật sự gần đất xa trời rồi chứ? Chờ người đông đủ, Âu Dương đẩy Tề Gia Tín ngồi xe lăn ra đi vào phòng khách. Trải qua sinh tử lúc trước, Tề Gia Tín hiện tại căn bản phải dựa vào xe lăn hoạt động, còn phải thỉnh thoảng hít oxy. Ông cụ giống như cây khô rụt trên xe lăn, trên đùi đắp thảm lông dày, khép nửa mắt, không nói một lời.
Trầm mặc trong phòng không ngừng lên mên, Âu Dương quan sát khắp nơi — Vẻ mặt thành viên gia tộc đều không khác lắm, mỗi người có ý xấu riêng.
"Âu Dương...... cầm gậy của ta tới......" Tiếng Tề Gia Tín hết sức yếu ớt.
Âu Dương xoay người đi tới bên tường, lấy gậy đầu rồng từ trên kệ xuống đưa tới trong tay Tề Gia Tín. Tề Gia Tín kéo ống oxi từ trên tai xuống, dùng sức vận khí, chống gậy run rẩy đứng lên. Âu Dương giơ tay muốn đỡ, bị ông hát ra lùi về sau đứng.
Kim loại bọc dưới đáy gậy nặng nề gõ sàn nhà gỗ, Tề Gia Tín di chuyển đến phòng khách, nhìn quanh một vòng thành viên gia tộc phần lớn tuổi trên năm mươi, đột nhiên nhấc gậy giậm một hồi —
"Tề Gia Tín tôi còn sống đấy!"
Mọi người đều sợ, vẻ mặt rời rạc chợt cứng lại. Không ai có thể tưởng tượng được, âm vang như vậy phát ra từ lồng ngực cụ già khô gầy trước mắt thế nào. Ánh mắt Âu Dương ở trên mặt mọi người lần lượt lướt qua, phát hiện chỉ có khóe miệng Tề Khải hơi khinh thường.
Cũng không kỳ quái, Âu Dương nghĩ, Tề Khải luôn cho là người thừa kế của Tề Gia Tín là mình, chăm sóc bác cả còn hiếu thuận hơn cha ruột. Nhưng kể từ sau khi hắn được bổ nhiệm là tổng tài Hoa Y Đường, Tề Khải chưa đến đại trạch này một bước.
"Đều suy nghĩ phân lượng của mình." Tay Tề Gia Tín đặt trên ngực khẽ run, "Trong các người, có ai có thể chống đỡ Hoa Y Đường? Hả? Tranh giành cái gì mà tranh giành? Tranh giành được lại không có bản lĩnh làm, chẳng lẽ muốn để con cháu đời sau của các người ra đường ăn xin sao?"
Mọi người nhìn nhau, rối rít mặt lộ vẻ hổ thẹn.
Tề Gia Tín lại ngừng gậy: "Có tiền ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, dược liệu nhận vào chất đống trong kho nát rữa cũng không có ai quan tâm! Các người có ai lên núi hái thuốc? Có ai đến y quán theo lão sư phụ học châm cứu? Có ai có thể học thuộc không sai từng chữ phương thuốc tổ tiên lưu lại? Các người dựa vào cái gì tranh giành? Các người tư cách ở đâu ra — khụ — khụ khụ —"
Thấy Tề Gia Tín ho, hộ sĩ gia đình vội vàng tiến lên đỡ ông ngồi lại xe lăn, cũng đeo bình oxi.
"Bác cả, thân thể bác không tốt, đừng nóng giận." Tề Khải ngồi trên sofa đổi tư thế, cong người chống khuỷu tay trên đầu gối, "Bác dạy chí phải, nhóm người bọn cháu đều không chịu khó bằng Tề Tranh, nếu cậu ấy còn sống, Hoa Y Đường tất nhiên có người nối nghiệp."
Nghe thấy Tề Khải nhắc tới Tề Tranh, thái dương Tề Gia Tín mơ hồ nổi lên mạch máu xanh, tay đỡ trên đầu rồng cuộn lên như móng khô, hai mắt vẩn đục nhìn chằm chằm sàn nhà. Âu Dương khẽ nhíu mày, tay rũ bên người chậm rãi nắm thành quyền.
"Nhưng bác nếu muốn để Hà Quyền về thừa kế gia nghiệp, trong lòng mọi người khẳng định không thoải mái." Tề Khải nhìn mấy bà con họ hàng xung quanh, sau khi nhận được ánh mắt đồng ý một vòng đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay Tề Gia Tín đặt trên tay vịn, "Bác cả, cháu biết, trong lòng bác hổ thẹn với đứa nhỏ kia, nhưng nó nhận tình của bác sao? Còn không phải bạch nhãn lang cho ăn không đủ."
Một giây sau, gậy đầu rồng vắt ngang vung ngay giữa xương gò má Tề Khải, đánh hắn lăn từ sofa xuống. Vừa thấy ông cụ ra tay, mọi người vội vàng tiến lên vừa khuyên vừa đỡ. Âu Dương đưa tay tản người vây tới ra, vỗ nhẹ sau lưng Tề Gia Tín phập phồng kịch liệt.
Bị người kéo từ trên đất dậy, Tề Khải tức giận tránh tay ở trên cánh tay ra, che má đau đớn, cả người run mãi. Hắn chưa từng bị vũ nhục như vậy, còn là ngay trước mặt toàn thể thành viên quan trong gia tộc, chỉ vì một "dã chủng" ngay cả gia phả cũng không vào được!
Tề Gia Tín thở hổn hển thuận khí, lại lần nữa giậm gậy, trầm giọng nói: "Nghe kỹ hết cho tôi, Tề Gia Tín tôi chỉ cần còn hơi thở, ai dám động đến Hà Quyền, tôi liền cho người đó đi làm phân bón nhân sâm!"
Bao gồm cả Tề Khải, đầu vai mọi người run lên.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
"Âu Dương, chậm một bước nói chuyện?"
Đang định lên xe, Âu Dương bị người từ phía sau gọi lại. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy là em út của Tề Gia Tín, Tề Gia Huy.
"Chú tư."
Âu Dương lễ phép gật đầu. Tề Gia Huy này ở trong Hoa Y Đường chính là sếp không có lý tưởng, ba anh trai hai chị gái phía trên, nhỏ tuổi nhất trong nhà, từ nhỏ được cụ bà Tề gia chiều hư, kém cỏi. Hồi trẻ thích theo đuổi minh tinh, ly hôn 8 lần, nhưng dưới gối không có một đứa con. Tuổi tác lớn lại mê tu đạo, nhưng bản tính không đổi, cả ngày vuốt râu dê trêu mèo chọc chó, thanh niên trong tập đoàn nhìn thấy ông ta đều tránh.
Ở nơi chắn gió đứng lại, Âu Dương kính ông ta điếu thuốc, mình bắn ra một điếu khác châm. Hắn không thích Tề Gia Huy, cũng không ghét ông ta, chỉ là nhị thế tổ vô năng, trong đại gia tộc nào cũng không thiếu người như vậy.
"Xảy ra chuyện gì, đại ca tức giận như vậy?" Tề Gia Huy vê chòm râu dê, ngữ khí không khỏi thăm dò, "Bởi vì Hà Quyền?"
"Chú tư, đây là chuyện trong nhà các chú, người ngoài như cháu sao nói được." Âu Dương cúi đầu cười cười, "Tính Tề lão thế nào chú cũng hiểu, sau lưng nghị luận, muốn chọc ông ấy tức giận."
"Anh cả chú á, cả đời phân cao thấp với chính mình, đứa nhỏ Tề Tranh rất tốt, đáng tiếc." Tề Gia Huy lắc lắc tay cầm điếu thuốc, vẻ mặt thả lỏng ngẩng cằm với Âu Dương, "Thuốc này không tệ, mua đâu đấy?"
"Tập đoàn sản xuất, vẫn chưa đưa ra thị trường, chú thích, cháu này mai cho người đưa một hộp tới nhà chú."
Tề Gia Huy cười nói: "Tiểu tử cậu, biết dỗ người già nhất."
Âu Dương lại cười không nói — Tề Gia Huy đây là đâm xương sống hắn. Tổng tài nhảy dù vừa xuất hiện đã làm cho người ta chê trách, trước còn có lời đồn nói hắn là con riêng của Tề Gia Tín.
Một điếu thuốc hút xong, Âu Dương thấy Tề Gia Huy tán gẫu cũng không có chính sự gì, liền tạ lỗi với đối phương nói mình còn có việc phải đi trước. Tề Gia Huy đưa tay cản hắn, trên mặt khó xử mở miệng: "Âu Dương, công ty trong tay chú, tài chính không đủ...... Báo cáo tăng tiền nộp gần 1 tháng rồi, sao vẫn chưa phê vậy?"
"Chú tư, chú xin 7 triệu, quyền hạn của cháu không đủ, phải chờ Tề lão phê." Âu Dương nói qua loa, trên thực tế Tề Gia Tín trao quyền cho hắn sử dụng tiền vốn trong 10 triệu không cần xin chỉ thị của mình. Chỉ bất quá vô luận cho Tề Gia Huy bao nhiêu tiền, đều là bánh bao thịt ném cho chó, một đi không trở lại. "Gần đây thân thể Tề lão không tốt, chuyện làm ăn không có sức để ý, chờ ông ấy khỏe chút, cháu giục giúp chú."
Tề Gia Huy cau mày: "Cháu xem, giờ sắp đến Tết âm rồi, cấp dưới chờ cầm tiền về nhà ăn Tết đấy."
Âu Dương tâm nói chú ít đi mấy cái dạ hội vung tiền như rác, cấp dưới còn lo không có tiền về nhà ăn Tết? Hồi đó hắn vừa vào tập đoàn chưa bao lâu đã muốn cắt hạng mục của Tề Gia Huy, nhưng Tề Gia Tín lại nói mình trước khi mẹ chết đã thề, vô luận đứa em út này không ra hồn cỡ nào ông cũng phải chiếu cố, thế là Âu Dương đành phải tận lực giảm bớt chi tiền cho bên Tề Gia Huy.
Tề Gia Tín đồng ý cách làm của hắn, một năm tiêu tiền triệu nuôi em út. Người gần 70 rồi, lại hàng ngày chui vào ngực người ta, còn có thể nuôi mấy năm? Bất quá vừa qua Nguyên Đán đã há mồm xin 7 triệu, dựa theo tiết tấu một quý tăng tiền một lần của Tề Gia Huy, năm nay phải chiếu 30 triệu đi, cho nên Âu Dương vẫn dừng xin tăng tiền không phê.
Nhưng nên cho mặt mũi vẫn phải cho, sắp Tết rồi mọi người đừng tìm không vui.
"Vậy đi, ngày mai để tài vụ gửi cho chú 1 triệu, quyền hạn này cháu có. Coi như tổng bộ tạm chi lương, chờ tăng tiền sau đó lại trả lại, trước để cấp dưới đón Tết." Âu Dương nói, chú ý quan sát vẻ mặt Tề Gia Huy.
Trên mặt Tề Gia Huy hơi không nhịn được: "Nếu không...... 3 triệu?"
"105, cháu chỉ có quyền đến vậy." Âu Dương thu hồi ý cười, "Nếu không chủ hỏi Tổng giám đốc Tề Khải xem?"
"Chú mới không đi xin thằng nhãi lông ngắn đó! Chó mình nuôi nó che chở, chú đây làm chú hỏi nó xin ít tiền kinh doanh, nó con mẹ nó nói với chú có bản lĩnh thì tự đi kiếm! Cháu nghe xem, đó là tiếng người sao?" Khuôn mặt đẽo gọt của Tề Gia Huy ở dưới ánh đèn mơ hồ biến thành màu đen.
Âu Dương lại đưa cho ông ta một điếu thuốc, bắn bật lửa ra châm: "Chú tư, đừng giận, năm nay nếu có thể đưa ra thị trường, cổ phần trong tay chú cũng đáng mấy trăm triệu, sau này không cần nhìn sắc mặt người khác nữa."
Hút thuốc, Tề Gia Huy cười xấu hổ: "Không gạt cháu, chút cổ phần này của chú, đã sớm...... đã sớm gán ra ngoài......"
"Gán ra ngoài? Cho ai!?" Âu Dương ngẩn ra, giờ sắp phải tổ chức lại tiền vốn rồi, cổ quyền nguyên thủy bị gán là phiền phức lớn.
"Cho chị hai chú."
Vẫn may. Âu Dương thở phào nhẹ nhõm, giao dịch cổ quyền nội bộ, xử lý cũng không phiền phức.
"Chú Tư, cổ quyền có thể thu về thì nhanh chóng thu hồi đi, đưa ra thị trường ít nhất gấp 10 lần tiền lời."
"Haizz, chỗ chú cũng không có nhà, cần nhiều tiền như vậy, mang theo vào quan tài à?" Tề Gia Huy chậm rãi thở ra khói thuốc, "Sống một ngày tính một ngày đi."
Âu Dương gật gật đầu, nhấc tay nhìn đồng hồ nói: "Được, thời gian không còn sớm, chú về sớm nghỉ ngơi, sáng mai cháu bảo tài vụ chi cho chú."
Vỗ vỗ vai Âu Dương, Tề Gia Huy ý vị thâm trường khuyên nhủ: "Âu Dương, cháu là người biết chuyện, nghe một câu của chú tư, đừng lăn lộn trong vũng bùn này, chờ anh cả chú không còn, cháu xem đi, tuyệt đối thiên hạ đại loạn."
Âu Dương khẽ mỉm cười.
"Tề lão gọi cháu đến Hoa Y Đường, chính là vì phòng ngừa thiên hạ đại loạn."
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Người được Âu Dương phái tới bảo vệ ba ngày, Hà Quyền gọi hắn rút người. Cũng không có chuyện gì xảy ra nữa, không chừng thật sự là ai bắn chim lệch vào. Ngoài ra Trịnh Chí Khanh sắp về rồi, cậu không muốn phiền phức. Kể từ sau khi biết cậu mang thai, thần kinh bạn học Trịnh Đại Bạch liền kéo căng 12 vạn phần, chút gió thổi cỏ lay cũng như lâm đại địch.
Chẳng là mấy hôm nay phản ứng lợi hại hơn. Họp thường kỳ viện trưởng đang nói chuyện, mắt thấy Hà Quyền chào hỏi cũng không chào một cái đã lao ra phòng họp. Họp xong, Kiều Xảo bảo hộ sĩ tiêm cho Hà Quyền chất điện phân và đường glu-cô, ấn người ở trong phòng bệnh truyền dịch.
Muốn chết, uống nước cũng ói.
"Muốn ăn chút gì không?" Kiều Xảo bóc cam đưa tới bên miệng cậu.
"Đừng nhắc đến ăn với em." Hà Quyền cau mày xoay mặt, "Ai nếu có thể đánh hạ được nôn nghén, tuyệt đối phải trao giải Nobel y học cho hắn."
"Hoa Y Đường không phải có phương thuốc chuyên trị nôn nghén?" Kiều Xảo suy nghĩ một chút, "Chị hồi mang thai Tiểu Uy ban đầu cũng ói, mẹ chị sắc thuốc cho chị nửa tháng, mãi đến lúc sinh, cũng không ói lại nữa."
Hà Quyền quay mặt sang hỏi: "Em sao không biết có bài thuốc như vậy?"
"Cậu tổng cộng mới học thuộc mấy bài thuốc?"
"4-5 trăm đi."
"Phương thuốc bí truyền của Hoa Y Đường hơn ngàn, Thiên Kim Yếu Phương lần trước, cậu cũng chưa học thuộc?"
Đúng nhỉ, Hà Quyền chớp chớp mắt, xem ra có liên quan đến sinh con đều chưa học thuộc.
Thấy Hà Quyền không ăn cam, Kiều Xảo tự nhét vào miệng mình: "Nè, chị về nhà hỏi mẹ chị, xem bài thuốc còn đó không, quay lại cầm cho cậu tự cậu nghiên cứu."
"Thuốc đông y có tác dụng với người khác nhau, tăng một vị giảm một vị, liều lượng bao nhiêu còn phải sau khi bác sĩ bắt mạch mới có thể quyết định, không phải bài thuốc cơ bản đại chúng, chị cầm đến em cũng không dùng được."
"Vậy cậu đến Hoa Y Đường khám, bảo bác sĩ ở đó kê."
"Không đi." Hà Quyền kéo kéo ống truyền dịch, quay lưng.
"Bướng bỉnh, ai khó chịu người đó biết." Kiều Xảo bĩu môi, ném vỏ trái cây xuống đứng lên, "Chị đến phòng khám đây, nếu ói, chậu ở dưới giường."
Hà Quyền khoát khoát tay, ra hiệu mình biết rồi. Chờ Kiều Xảo đi, cậu lại bắt đầu khó chịu. Có người ở bên nói chuyện phân tán lực chú ý còn tốt, giờ vừa an tĩnh, giác quan phóng đại vô hạn. Lúc cậu nằm đó trằn trọc trở mình, muốn ngủ một lát lại không ngủ được, cửa phòng bệnh bị nhẹ nhàng đẩy ra.
Mang theo bùn đất và hơi thở ánh mặt trời hôn vào trên trán Hà Quyền.
"Này, cha về rồi, Tiểu Bạch có ngoan không?"
Hà Quyền vừa vào nhà, điện thoại của Trịnh Chí Khanh đã đuổi tới, hỏi cậu rốt cục tình huống thế nào. Hà Quyền linh cơ chợt lóe, nhớ tới súng BB đồ chơi hồi nhỏ ba mua cho mình, liền nói với Trịnh Chí Khanh là trẻ con nhà hàng xóm lúc nghịch ở ban công đạn bắn nhầm cửa sổ nhà mình.
Vừa nghe là trẻ con nghịch, trái tim Trịnh Chí Khanh nhấc lên coi như rơi lại trong bụng, nhưng anh vẫn lo lắng dọa sợ Hà Quyền, dặn đi dặn lại cậu có bất kỳ khó chịu nào cũng phải lập tức về Đại Chính. Hà Quyền ứng phó mấy câu, báo với đối phương cảnh sát lấy chứng cứ làm trong nhà loạn hết lên, phải trước đến chỗ anh ở vài ngày để quản lý khu đến quét dọn nhà cửa. Cúp điện thoại, cậu nhìn lộn xộn trên đất mở miệng thở dài.
Mẹ kiếp, người ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống.
Đưa Hà Quyền đến tiểu khu nhà Trịnh Chí Khanh, Âu Dương chờ người mình sắp xếp đến mới rời đi. Trên đường về nhà, lái xe được một nửa hắn đột nhiên đổi đầu xe, chạy thẳng tới nhà Tề Gia Tín. Mặc kệ chân tướng chuyện này thế nào, khua rừng dọa hổ vẫn cần thiết.
Đối với hội nghị gia tộc Tề lão tối muộn lâm thời tổ chức, thành viên gia tộc nháo nhào chất vấn ông cụ sẽ không thật sự gần đất xa trời rồi chứ? Chờ người đông đủ, Âu Dương đẩy Tề Gia Tín ngồi xe lăn ra đi vào phòng khách. Trải qua sinh tử lúc trước, Tề Gia Tín hiện tại căn bản phải dựa vào xe lăn hoạt động, còn phải thỉnh thoảng hít oxy. Ông cụ giống như cây khô rụt trên xe lăn, trên đùi đắp thảm lông dày, khép nửa mắt, không nói một lời.
Trầm mặc trong phòng không ngừng lên mên, Âu Dương quan sát khắp nơi — Vẻ mặt thành viên gia tộc đều không khác lắm, mỗi người có ý xấu riêng.
"Âu Dương...... cầm gậy của ta tới......" Tiếng Tề Gia Tín hết sức yếu ớt.
Âu Dương xoay người đi tới bên tường, lấy gậy đầu rồng từ trên kệ xuống đưa tới trong tay Tề Gia Tín. Tề Gia Tín kéo ống oxi từ trên tai xuống, dùng sức vận khí, chống gậy run rẩy đứng lên. Âu Dương giơ tay muốn đỡ, bị ông hát ra lùi về sau đứng.
Kim loại bọc dưới đáy gậy nặng nề gõ sàn nhà gỗ, Tề Gia Tín di chuyển đến phòng khách, nhìn quanh một vòng thành viên gia tộc phần lớn tuổi trên năm mươi, đột nhiên nhấc gậy giậm một hồi —
"Tề Gia Tín tôi còn sống đấy!"
Mọi người đều sợ, vẻ mặt rời rạc chợt cứng lại. Không ai có thể tưởng tượng được, âm vang như vậy phát ra từ lồng ngực cụ già khô gầy trước mắt thế nào. Ánh mắt Âu Dương ở trên mặt mọi người lần lượt lướt qua, phát hiện chỉ có khóe miệng Tề Khải hơi khinh thường.
Cũng không kỳ quái, Âu Dương nghĩ, Tề Khải luôn cho là người thừa kế của Tề Gia Tín là mình, chăm sóc bác cả còn hiếu thuận hơn cha ruột. Nhưng kể từ sau khi hắn được bổ nhiệm là tổng tài Hoa Y Đường, Tề Khải chưa đến đại trạch này một bước.
"Đều suy nghĩ phân lượng của mình." Tay Tề Gia Tín đặt trên ngực khẽ run, "Trong các người, có ai có thể chống đỡ Hoa Y Đường? Hả? Tranh giành cái gì mà tranh giành? Tranh giành được lại không có bản lĩnh làm, chẳng lẽ muốn để con cháu đời sau của các người ra đường ăn xin sao?"
Mọi người nhìn nhau, rối rít mặt lộ vẻ hổ thẹn.
Tề Gia Tín lại ngừng gậy: "Có tiền ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, dược liệu nhận vào chất đống trong kho nát rữa cũng không có ai quan tâm! Các người có ai lên núi hái thuốc? Có ai đến y quán theo lão sư phụ học châm cứu? Có ai có thể học thuộc không sai từng chữ phương thuốc tổ tiên lưu lại? Các người dựa vào cái gì tranh giành? Các người tư cách ở đâu ra — khụ — khụ khụ —"
Thấy Tề Gia Tín ho, hộ sĩ gia đình vội vàng tiến lên đỡ ông ngồi lại xe lăn, cũng đeo bình oxi.
"Bác cả, thân thể bác không tốt, đừng nóng giận." Tề Khải ngồi trên sofa đổi tư thế, cong người chống khuỷu tay trên đầu gối, "Bác dạy chí phải, nhóm người bọn cháu đều không chịu khó bằng Tề Tranh, nếu cậu ấy còn sống, Hoa Y Đường tất nhiên có người nối nghiệp."
Nghe thấy Tề Khải nhắc tới Tề Tranh, thái dương Tề Gia Tín mơ hồ nổi lên mạch máu xanh, tay đỡ trên đầu rồng cuộn lên như móng khô, hai mắt vẩn đục nhìn chằm chằm sàn nhà. Âu Dương khẽ nhíu mày, tay rũ bên người chậm rãi nắm thành quyền.
"Nhưng bác nếu muốn để Hà Quyền về thừa kế gia nghiệp, trong lòng mọi người khẳng định không thoải mái." Tề Khải nhìn mấy bà con họ hàng xung quanh, sau khi nhận được ánh mắt đồng ý một vòng đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay Tề Gia Tín đặt trên tay vịn, "Bác cả, cháu biết, trong lòng bác hổ thẹn với đứa nhỏ kia, nhưng nó nhận tình của bác sao? Còn không phải bạch nhãn lang cho ăn không đủ."
Một giây sau, gậy đầu rồng vắt ngang vung ngay giữa xương gò má Tề Khải, đánh hắn lăn từ sofa xuống. Vừa thấy ông cụ ra tay, mọi người vội vàng tiến lên vừa khuyên vừa đỡ. Âu Dương đưa tay tản người vây tới ra, vỗ nhẹ sau lưng Tề Gia Tín phập phồng kịch liệt.
Bị người kéo từ trên đất dậy, Tề Khải tức giận tránh tay ở trên cánh tay ra, che má đau đớn, cả người run mãi. Hắn chưa từng bị vũ nhục như vậy, còn là ngay trước mặt toàn thể thành viên quan trong gia tộc, chỉ vì một "dã chủng" ngay cả gia phả cũng không vào được!
Tề Gia Tín thở hổn hển thuận khí, lại lần nữa giậm gậy, trầm giọng nói: "Nghe kỹ hết cho tôi, Tề Gia Tín tôi chỉ cần còn hơi thở, ai dám động đến Hà Quyền, tôi liền cho người đó đi làm phân bón nhân sâm!"
Bao gồm cả Tề Khải, đầu vai mọi người run lên.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
"Âu Dương, chậm một bước nói chuyện?"
Đang định lên xe, Âu Dương bị người từ phía sau gọi lại. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy là em út của Tề Gia Tín, Tề Gia Huy.
"Chú tư."
Âu Dương lễ phép gật đầu. Tề Gia Huy này ở trong Hoa Y Đường chính là sếp không có lý tưởng, ba anh trai hai chị gái phía trên, nhỏ tuổi nhất trong nhà, từ nhỏ được cụ bà Tề gia chiều hư, kém cỏi. Hồi trẻ thích theo đuổi minh tinh, ly hôn 8 lần, nhưng dưới gối không có một đứa con. Tuổi tác lớn lại mê tu đạo, nhưng bản tính không đổi, cả ngày vuốt râu dê trêu mèo chọc chó, thanh niên trong tập đoàn nhìn thấy ông ta đều tránh.
Ở nơi chắn gió đứng lại, Âu Dương kính ông ta điếu thuốc, mình bắn ra một điếu khác châm. Hắn không thích Tề Gia Huy, cũng không ghét ông ta, chỉ là nhị thế tổ vô năng, trong đại gia tộc nào cũng không thiếu người như vậy.
"Xảy ra chuyện gì, đại ca tức giận như vậy?" Tề Gia Huy vê chòm râu dê, ngữ khí không khỏi thăm dò, "Bởi vì Hà Quyền?"
"Chú tư, đây là chuyện trong nhà các chú, người ngoài như cháu sao nói được." Âu Dương cúi đầu cười cười, "Tính Tề lão thế nào chú cũng hiểu, sau lưng nghị luận, muốn chọc ông ấy tức giận."
"Anh cả chú á, cả đời phân cao thấp với chính mình, đứa nhỏ Tề Tranh rất tốt, đáng tiếc." Tề Gia Huy lắc lắc tay cầm điếu thuốc, vẻ mặt thả lỏng ngẩng cằm với Âu Dương, "Thuốc này không tệ, mua đâu đấy?"
"Tập đoàn sản xuất, vẫn chưa đưa ra thị trường, chú thích, cháu này mai cho người đưa một hộp tới nhà chú."
Tề Gia Huy cười nói: "Tiểu tử cậu, biết dỗ người già nhất."
Âu Dương lại cười không nói — Tề Gia Huy đây là đâm xương sống hắn. Tổng tài nhảy dù vừa xuất hiện đã làm cho người ta chê trách, trước còn có lời đồn nói hắn là con riêng của Tề Gia Tín.
Một điếu thuốc hút xong, Âu Dương thấy Tề Gia Huy tán gẫu cũng không có chính sự gì, liền tạ lỗi với đối phương nói mình còn có việc phải đi trước. Tề Gia Huy đưa tay cản hắn, trên mặt khó xử mở miệng: "Âu Dương, công ty trong tay chú, tài chính không đủ...... Báo cáo tăng tiền nộp gần 1 tháng rồi, sao vẫn chưa phê vậy?"
"Chú tư, chú xin 7 triệu, quyền hạn của cháu không đủ, phải chờ Tề lão phê." Âu Dương nói qua loa, trên thực tế Tề Gia Tín trao quyền cho hắn sử dụng tiền vốn trong 10 triệu không cần xin chỉ thị của mình. Chỉ bất quá vô luận cho Tề Gia Huy bao nhiêu tiền, đều là bánh bao thịt ném cho chó, một đi không trở lại. "Gần đây thân thể Tề lão không tốt, chuyện làm ăn không có sức để ý, chờ ông ấy khỏe chút, cháu giục giúp chú."
Tề Gia Huy cau mày: "Cháu xem, giờ sắp đến Tết âm rồi, cấp dưới chờ cầm tiền về nhà ăn Tết đấy."
Âu Dương tâm nói chú ít đi mấy cái dạ hội vung tiền như rác, cấp dưới còn lo không có tiền về nhà ăn Tết? Hồi đó hắn vừa vào tập đoàn chưa bao lâu đã muốn cắt hạng mục của Tề Gia Huy, nhưng Tề Gia Tín lại nói mình trước khi mẹ chết đã thề, vô luận đứa em út này không ra hồn cỡ nào ông cũng phải chiếu cố, thế là Âu Dương đành phải tận lực giảm bớt chi tiền cho bên Tề Gia Huy.
Tề Gia Tín đồng ý cách làm của hắn, một năm tiêu tiền triệu nuôi em út. Người gần 70 rồi, lại hàng ngày chui vào ngực người ta, còn có thể nuôi mấy năm? Bất quá vừa qua Nguyên Đán đã há mồm xin 7 triệu, dựa theo tiết tấu một quý tăng tiền một lần của Tề Gia Huy, năm nay phải chiếu 30 triệu đi, cho nên Âu Dương vẫn dừng xin tăng tiền không phê.
Nhưng nên cho mặt mũi vẫn phải cho, sắp Tết rồi mọi người đừng tìm không vui.
"Vậy đi, ngày mai để tài vụ gửi cho chú 1 triệu, quyền hạn này cháu có. Coi như tổng bộ tạm chi lương, chờ tăng tiền sau đó lại trả lại, trước để cấp dưới đón Tết." Âu Dương nói, chú ý quan sát vẻ mặt Tề Gia Huy.
Trên mặt Tề Gia Huy hơi không nhịn được: "Nếu không...... 3 triệu?"
"105, cháu chỉ có quyền đến vậy." Âu Dương thu hồi ý cười, "Nếu không chủ hỏi Tổng giám đốc Tề Khải xem?"
"Chú mới không đi xin thằng nhãi lông ngắn đó! Chó mình nuôi nó che chở, chú đây làm chú hỏi nó xin ít tiền kinh doanh, nó con mẹ nó nói với chú có bản lĩnh thì tự đi kiếm! Cháu nghe xem, đó là tiếng người sao?" Khuôn mặt đẽo gọt của Tề Gia Huy ở dưới ánh đèn mơ hồ biến thành màu đen.
Âu Dương lại đưa cho ông ta một điếu thuốc, bắn bật lửa ra châm: "Chú tư, đừng giận, năm nay nếu có thể đưa ra thị trường, cổ phần trong tay chú cũng đáng mấy trăm triệu, sau này không cần nhìn sắc mặt người khác nữa."
Hút thuốc, Tề Gia Huy cười xấu hổ: "Không gạt cháu, chút cổ phần này của chú, đã sớm...... đã sớm gán ra ngoài......"
"Gán ra ngoài? Cho ai!?" Âu Dương ngẩn ra, giờ sắp phải tổ chức lại tiền vốn rồi, cổ quyền nguyên thủy bị gán là phiền phức lớn.
"Cho chị hai chú."
Vẫn may. Âu Dương thở phào nhẹ nhõm, giao dịch cổ quyền nội bộ, xử lý cũng không phiền phức.
"Chú Tư, cổ quyền có thể thu về thì nhanh chóng thu hồi đi, đưa ra thị trường ít nhất gấp 10 lần tiền lời."
"Haizz, chỗ chú cũng không có nhà, cần nhiều tiền như vậy, mang theo vào quan tài à?" Tề Gia Huy chậm rãi thở ra khói thuốc, "Sống một ngày tính một ngày đi."
Âu Dương gật gật đầu, nhấc tay nhìn đồng hồ nói: "Được, thời gian không còn sớm, chú về sớm nghỉ ngơi, sáng mai cháu bảo tài vụ chi cho chú."
Vỗ vỗ vai Âu Dương, Tề Gia Huy ý vị thâm trường khuyên nhủ: "Âu Dương, cháu là người biết chuyện, nghe một câu của chú tư, đừng lăn lộn trong vũng bùn này, chờ anh cả chú không còn, cháu xem đi, tuyệt đối thiên hạ đại loạn."
Âu Dương khẽ mỉm cười.
"Tề lão gọi cháu đến Hoa Y Đường, chính là vì phòng ngừa thiên hạ đại loạn."
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Người được Âu Dương phái tới bảo vệ ba ngày, Hà Quyền gọi hắn rút người. Cũng không có chuyện gì xảy ra nữa, không chừng thật sự là ai bắn chim lệch vào. Ngoài ra Trịnh Chí Khanh sắp về rồi, cậu không muốn phiền phức. Kể từ sau khi biết cậu mang thai, thần kinh bạn học Trịnh Đại Bạch liền kéo căng 12 vạn phần, chút gió thổi cỏ lay cũng như lâm đại địch.
Chẳng là mấy hôm nay phản ứng lợi hại hơn. Họp thường kỳ viện trưởng đang nói chuyện, mắt thấy Hà Quyền chào hỏi cũng không chào một cái đã lao ra phòng họp. Họp xong, Kiều Xảo bảo hộ sĩ tiêm cho Hà Quyền chất điện phân và đường glu-cô, ấn người ở trong phòng bệnh truyền dịch.
Muốn chết, uống nước cũng ói.
"Muốn ăn chút gì không?" Kiều Xảo bóc cam đưa tới bên miệng cậu.
"Đừng nhắc đến ăn với em." Hà Quyền cau mày xoay mặt, "Ai nếu có thể đánh hạ được nôn nghén, tuyệt đối phải trao giải Nobel y học cho hắn."
"Hoa Y Đường không phải có phương thuốc chuyên trị nôn nghén?" Kiều Xảo suy nghĩ một chút, "Chị hồi mang thai Tiểu Uy ban đầu cũng ói, mẹ chị sắc thuốc cho chị nửa tháng, mãi đến lúc sinh, cũng không ói lại nữa."
Hà Quyền quay mặt sang hỏi: "Em sao không biết có bài thuốc như vậy?"
"Cậu tổng cộng mới học thuộc mấy bài thuốc?"
"4-5 trăm đi."
"Phương thuốc bí truyền của Hoa Y Đường hơn ngàn, Thiên Kim Yếu Phương lần trước, cậu cũng chưa học thuộc?"
Đúng nhỉ, Hà Quyền chớp chớp mắt, xem ra có liên quan đến sinh con đều chưa học thuộc.
Thấy Hà Quyền không ăn cam, Kiều Xảo tự nhét vào miệng mình: "Nè, chị về nhà hỏi mẹ chị, xem bài thuốc còn đó không, quay lại cầm cho cậu tự cậu nghiên cứu."
"Thuốc đông y có tác dụng với người khác nhau, tăng một vị giảm một vị, liều lượng bao nhiêu còn phải sau khi bác sĩ bắt mạch mới có thể quyết định, không phải bài thuốc cơ bản đại chúng, chị cầm đến em cũng không dùng được."
"Vậy cậu đến Hoa Y Đường khám, bảo bác sĩ ở đó kê."
"Không đi." Hà Quyền kéo kéo ống truyền dịch, quay lưng.
"Bướng bỉnh, ai khó chịu người đó biết." Kiều Xảo bĩu môi, ném vỏ trái cây xuống đứng lên, "Chị đến phòng khám đây, nếu ói, chậu ở dưới giường."
Hà Quyền khoát khoát tay, ra hiệu mình biết rồi. Chờ Kiều Xảo đi, cậu lại bắt đầu khó chịu. Có người ở bên nói chuyện phân tán lực chú ý còn tốt, giờ vừa an tĩnh, giác quan phóng đại vô hạn. Lúc cậu nằm đó trằn trọc trở mình, muốn ngủ một lát lại không ngủ được, cửa phòng bệnh bị nhẹ nhàng đẩy ra.
Mang theo bùn đất và hơi thở ánh mặt trời hôn vào trên trán Hà Quyền.
"Này, cha về rồi, Tiểu Bạch có ngoan không?"
Danh sách chương