Edit + Beta: Vịt
Ở trong thang máy đụng nhau, Kiều Xảo cẩn thận nghiên cứu khuôn mặt rõ ràng túng dục quá độ của Hà Quyền, lúc ra thang máy hừ một tiếng.
"Ống chôn trên cánh tay ngài, rốt cục phái được công dụng rồi?"
Da mặt Hà Quyền căng chặt, lúng túng nặn ra nụ cười. Hai năm trước có công ty thuốc nước ngoài đến bệnh viện chào hàng thuốc tránh thai tan chậm, khu bệnh rất nhiều người đều dùng thử miễn phí, căn cứ vào nguyên tắc không thực tiễn thì không có phát ngôn, cậu cũng góp náo nhiệt. Phương pháp sử dụng là cắm 3 ống an-bu-min to bằng cọng tóc dưới da, vị trí bình thường lựa chọn bên ngoài cánh tay, không có bất kỳ tác dụng phụ nào càng không ảnh hưởng sinh hoạt hàng ngày, dược hiệu thì kéo dài 3 năm.
Dường như hiệu quả tốt vô cùng, dù sao trừ Phương Mặc, khu bệnh hai năm qua thật sự không có ai mang thai. Bất quá cho tới trước tối ngày hôm qua, Hà Quyền vẫn không có cơ hội thử qua dược hiệu. Chơi tình một đêm với người lạ không dám không mang bao, ai biết có bệnh gì, huống chi cậu cũng không rảnh tìm.
"Đừng nói với chị là Trịnh Đại Bạch." Kiều Xảo vừa đi vừa trợn mắt trắng với Hà Quyền. Vừa thấy đối phương ngầm thừa nhận, biểu tình lập tức "Biết ngay mà".
"Ặc...... Em uống nhiều quá."
Đẩy cửa phòng làm việc ra đi vào, Hà Quyền dùng sức ho một cái hắng giọng. Muốn chết, đêm kêu to quá, hiện tại trong cổ họng giống như lót lớp giấy ráp vậy. Phải nói nhiều năm như vậy tới giờ có thể khiến cậu kêu khản giọng cũng chỉ có Trịnh Chí Khanh, những người khác căn bản là đi theo quy trình giải quyết vấn đề sinh lý cho xong chuyện.
Kiều Xảo treo áo khoác và túi xách lên kệ mũ áo, từ phía sau lấy áo blouse của mình xuống mặc vào, khơi lông mày hỏi Hà Quyền: "Thế nào? Đây coi như là hợp lại?"
"Thôi đi, hợp cái rắm! Cả nhà thần kinh, em thiếu thông minh à?" Động tác Hà Quyền lúc cởi áo khoác cực kỳ kỳ quặc, Kiều Xảo nhìn cười không ngừng. Cô đưa sữa đậu nành vừa mua cho Hà Quyền, tự mình đi pha cafe uống.
"Cậu xem cậu chính là thiếu thông minh. Cũng không phải là sống với nhà bọn họ, mình có nhà ở riêng thôi. Chị nói câu này, A Quyền, ngoại trừ Trịnh Chí Khanh, không ai có thể chịu được cái tính xấu kia của cậu."
Dùng sức hút miếng sữa đậu nành nhuận họng, Hà Quyền ngậm ống hút phản bác: "Tính em thì sao? Em cảm thấy rất tốt."
"Người này á, rất tự mình biết mình." Kiều Xảo bĩu môi.
"Chị pha từ từ, em đi kiểm tra phòng." Hà Quyền vừa ra khỏi phòng lại thò đầu lại. "À đúng rồi, chị, phẫu thuật chiều này chị phải theo ca đấy nhé, vợ Thời Hâm Hạo sinh, em cho cậu ta nghỉ 3 ngày bồi vợ."
"Ô, sinh rồi à, sao không đăng tin lên group?" Kiều Xảo còn cố ý lấy điện thoại ra lật ghi chép nói chuyện Wechat.
Hà Quyền cười nói: "Đừng nhắc đến nữa, vợ cậu ta ở đó đau, cậu ta cầm điện thoại quay video, vợ cậu ta tức tịch thu quẳng lên tường, hỏng hẳn luôn, vừa nãy dùng điện thoại bàn của khu sinh 1 gọi cho em."
"Đáng đời, ai muốn ghi lại hình ảnh mình tóc tai bù xù mặt mày dữ tợn, kêu khàn giọng chứ." Kiều Xảo cũng cười theo, "Con trai hay con gái? Chị lát nữa đưa lì xì."
"Con trai, bất quá trên cổ có nốt ruồi, kết quả kiểm tra gen vẫn chưa ra, Thời Hâm Hạo nói tám phần là một đứa đáng lo."
Hà Quyền nói, theo bản năng giơ tay úp lên vị trí nuốt ruồi mọc ở chân tóc. Cũng không phải nói nốt ruồi mọc chỗ này nhất định có gen X ẩn, cũng không phải là nói không mọc thì không có, nhưng đây đều là số ít, phương pháp phán đoán chuẩn xác nhất vẫn là kiểm tra gen. Trước kia trường học mặc kệ, sau này kiểm tra sức khỏe nhập học đều kiểm tra, nhất là đại học, tránh cho bố trí nhầm ký túc xá xảy ra chuyện.
Hà Quyền hồi đó một phòng 6 đứa toàn là khoa khác nhau, cho nên cậu ở khoa nào cũng có người quen, khiến cậu giống như rất am hiểu giao tiếp. Theo như các bạn học sau này nói, cậu lúc ấy có không ít người ngưỡng mộ, nhưng đều cảm thấy bên cạnh cậu nhiều người, lo cạnh tranh quá lớn không dám đến gần. Độc lai độc vãng hơn hai năm, mới có Trịnh Chí Khanh cầm miếng vải plastic quấn lấy cậu đi.
Khi đó Hà Quyền khó giải thích được cảm giác mình hơi thiệt.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Buổi chiều Hà Quyền và Kiều Xảo làm giải phẫu, bên khám gấp có biến gọi Cảnh Tiêu đi hỗ trợ, kết quả xảy ra chuyện. Thai nhi kẹt ở trong sản đạo, lúc Cảnh Tiêu cắt nghiêng bị người bệnh giãy dụa kịch liệt đá vào tay phải, dao đâm vào tay trái cơ hồ xuyên qua lòng bàn tay. Vạn hạnh trong bất hạnh, không tổn thương đến xương và gân cốt, nhưng ít nhất một tháng không giải phẫu được.
Phải nói tay của bác sĩ ngoại khoa quý giá nhất, cầm dao phẫu thuật vững đều là từng chút luyện ra được. Hà Quyền hồi đó luyện tay là mỗi ngày dùng dụng cụ phẫu thuật bóc vá vỏ nho, luyện quen tay phải chuyển đến tay trái. Cậu sở dĩ được gọi là "Hà một dao", cũng là bởi vì tay trái tay phải của cậu dùng giống nhau, không cần biết là thắt nút hay là dùng dụng cụ.
Mặc dù Hà Quyền không thể nào nấu cơm, nhưng bóc màng bên trên trứng cá như chơi vậy, cả miếng màng lột ra một viên trứng cá cũng không nát. Đương nhiên cậu không có việc gì cũng sẽ không đi bóc thứ kia, hàng ngày đi làm là đủ rồi, tan làm còn cầm dao? Cậu sẽ làm việc này là bởi vì một lần tham gia hội nghị nhà máy thuốc tài trợ, trong tiệc tối có cuộc thi thú vị, một đống bác sĩ ngoại khoa ở đó bóc các loại đồ. Cậu coi trứng cá mà đầu bếp đặt đó chuẩn bị nấu là nguyên liệu, kết quả hôm sau liền nổi tiếng.
Sau này cậu phỏng vấn bác sĩ mổ chính mượn chiêu này để thử, thế cho nên đến giờ mới thuê được mỗi Cảnh Tiêu. Vừa nghe Cảnh Tiêu bị thương tay, cậu lo lắng hơn ai khác, phẫu thuật xong lập tức vọt đến phòng làm sạch vết thương. Đi vào nhìn thấy băng gạc dính máu Tiền Việt ném trong khay, chân Hà Quyền còn mềm hơn đêm qua.
Trần Manh đang chuẩn bị khâu cho Cảnh Tiêu, cô vừa thấy sắc mặt Hà Quyền trắng bệch, vội hỏi: "Chủ nhiệm, anh làm sao thế?"
"Thấy máu hơi choáng." Hà Quyền đau lòng gấp bội, cầm tay Cảnh Tiêu thở dài, "Ài, tay rõ đẹp, sau này để lại sẹo sẽ không hoàn mỹ nữa."
"Đàn ông có sẹo mới hoàn mỹ." Cảnh Tiêu vừa nói quăng ánh mắt về phía Trần Manh, khẽ mỉm cười với đối phương, "Cô nói phải không, bác sĩ Trần?"
Trần Manh mím môi cười cười, cũng không đáp lại. Tiền Việt ở bên cạnh thấy một màn như vậy, nhanh chóng cầm khay đồ làm sạch viết thương vội vã rời đi. Cảnh Tiêu không phải đàn ông máy móc, nhưng chỉ tản hoa đào với phụ nữ, đối với kiểu như Hà Quyền Tiền Việt hắn không có cách nào, lột sạch ném trong ngực cũng không có phản ứng.
Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình. Hà Quyền thấy Tiền Việt mặt lạnh đi ra ngoài, an ủi Cảnh Tiêu mấy câu liền đuổi theo đến khu hộ sĩ. Nếu là người khác cậu cũng lười quản, nhưng Tiền Việt và cậu quan hệ tốt. Lại có, Tiền Việt là cô nhi, ở trong viện phúc lợi lớn lên, thi đỗ chuyên ngành hộ lý cũng là dựa vào khoản vay học tập và làm thêm ngoài giờ mới học tiếp được.
Hai bọn cậu ít nhiều có chút đồng bệnh tương liên.
Ban đêm hành hạ nửa đêm, buổi chiều lại đứng ca mổ, Hà Quyền đành phải gục trên bàn khu hộ sĩ nói chuyện với Tiền Việt. Tiền Việt xé băng dính y tế dán trên bảng kim loại để kẹp đơn thuốc thành từng đoạn dự trữ, nhìn lực rõ ràng là đang phát tiết.
Hà Quyền hữu khí vô lực khuyên nhủ, "Này, đừng như vậy, nếu không buổi tối tôi mời cậu ăn cơm nhé, cậu chọn chỗ."
"Không cần đâu, thấy anh mệt, tan làm về nghỉ ngơi sớm đi." Tiền Việt rũ mắt nhìn chằm chằm việc trong tay, "Chủ nhiệm, có việc tôi muốn thương lượng với anh."
"Ngoại trừ từ chức, cái gì cũng dễ thương lượng." Hà Quyền cảnh giác ngẩng đầu.
Tiền Việt không lên tiếng nữa.
"Không làm người yêu được vẫn không thể làm đồng nghiệp sao?" Hà Quyền vỗ vỗ cánh tay y, "Cậu nếu thật sự không mở miệng được, tôi đi nói với Cảnh Tiêu, mua bán một lần thành hoặc không thành, cậu còn tiếp tục như vậy sớm muộn cũng hành hạ mình mắc chứng uất ức."
Tiền Việt lắc lắc đầu. "Không cần nói, tôi biết là kết quả gì, tôi không xứng với anh ấy."
"Nè! Nói hươu nói vượn gì thế!" Hà Quyền không dựa nữa, chống mặt bàn lách vào khu hộ sĩ, kéo Tiền Việt vào phòng điều chế thuốc, để y nhìn khuôn mặt mình chiếu trong gương, "Nhìn kỹ đi, đây là y tá trưởng Tiền Việt của khu sinh 3 bệnh viện sản Đại Chính chúng ta, muốn tướng mạo có tướng mạo muốn bản lĩnh có bản lĩnh, tâm tính thiện lương còn đặc biệt biết yêu thương người, ai có thể lọt vào mắt xanh cậu ấy tuyệt đối là kiếp trước từng cứu trái đất."
Mặt Tiền Việt lộ vẻ khó xử, quay đầu nhìn Hà Quyền nói: "Chủ nhiệm, anh đây là nói bản thân anh đi."
"Có chút tự tin!" Hà Quyền vỗ vỗ vai y, "Tiền Việt, hồi đó lúc tôi đào cậu từ chỗ chủ nhiệm Hàn tới cậu cũng không như vậy. Vừa vào khu bệnh đã bắt đầu cau mày, sửa lại quy củ tôi lập ra đủ một dãy, hồi đó cậu kiên cường bao nhiêu, còn dám vỗ bàn trợn mắt với tôi."
Nốt ruồi khóe mắt theo vẻ mặt khẽ cử động, Tiền Việt thở dài lắc đầu: "Không giống, chủ nhiệm Hà, trong công việc tôi có thể kiên cường, nhưng tình cảm...... Tôi là đứa trẻ bị song thân vứt bỏ, ngay cả cha mẹ ruột cũng không cần tôi, tôi không biết còn sẽ có ai...... ai chịu bỏ ra tất cả với tôi."
"Tôi."
Tần Phong một tay đỡ giá truyền dịch một tay che vết thương ở bụng, hơi có vẻ khó khăn đứng ở cửa phòng điều chế thuốc. Hắn là đến tìm Tiền Việt chọc chơi, vừa vào khu hộ sĩ đã nghe thấy lời đối phương.
"Tiền Việt, tôi hiện tại chính thức thổ lộ với em." Hắn cố gắng đứng thẳng thân thể, mặc dù lúc này khiến hắn đau tới toát mồ hôi lạnh. "Tôi thích em, tôi có thể vì em bỏ ra tất cả, thậm chí......" Hắn ngừng lại, siết chặt tay đặt trên vết thương, "Sinh mạng."
Nhớ tới tình cảnh lúc cấp cứu Tần Phong, Hà Quyền không khỏi bị lời này làm cảm động đến vành mắt nóng lên. Cậu đẩy cánh tay Tiền Việt, nhỏ giọng nói: "Đừng giả ngu, mau đáp lại cậu ta, nếu không thằng nhãi này không nghĩ thông nhảy lầu tôi còn phải xuống lầu kéo hắn dậy."
Tiền Việt sững sờ nhìn Tần Phong, hoàn toàn không nghe vào Hà Quyền đang nói cái gì. Tần Phong tuyệt đối có tư cách nói lời kiểu "Vì em bỏ ra tất cả", chỉ là y không xác định mình có tư cách tiếp nhận hay không.
"Tôi...... Trong lòng tôi có người." Tiền Việt vừa mở miệng vừa mở miệng đã khiến vẻ mặt Tần Phong ảm đạm xuống, cũng may phía sau còn có, "Tôi không biết...... không biết cần bao lâu mới có thể để xuống triệt để...... Nhưng nếu như...... nếu như anh có thể đợi......"
"Có thể có thể có thể! Bao lâu cũng có thể đợi.
Tần Phong vừa kích động liền quên mất trong tay còn đẩy giá truyền dịch, nhấc chân một cái liền vướng vào chân giá, rầm một cái quỳ xuống với Hà Quyền và Tiền Việt.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Thời Hâm Hạo ôm con trai về khu bệnh khoe khoang, nhận một vòng bao lì xì cuối cùng đến phòng làm việc Hà Quyền chuẩn bị nhận cái lớn. Ba bác sĩ nội trú của khu bệnh là lao động chủ lực, Phương Mặc nghỉ sinh, Trần Manh là con gái, mỗi Thời Hâm Hạo trẻ khỏe sai bảo không đau lòng. Hiện tại con trai người ta sinh ra, Hà Quyền nghĩ mình thế nào cũng phải bày tỏ chút, như vậy đối phương sau này mới có thể cam tâm tình nguyện làm nô dịch không phải sao?
Cậu buổi sáng đuổi Trịnh Chí Khanh ra ngoài mua cái khóa vàng nhỏ về — So với chủ nhiệm khu bệnh, chuyên vụ coi như là người rảnh rỗi, cuối tuần còn có thể nghỉ 2 ngày đấy. Lúc Thời Hâm Hạo gõ cửa tiến vào Trịnh Chí Khanh cũng vừa lúc tới đưa khóa vàng, nhận được đồng ý ngầm của Hà Quyền, anh duỗi tay đeo khóa vàng treo trên dây đỏ lên cổ cho tiểu bảo bối.
"Cảm ơn chuyên vụ."
Thời Hâm Hạo ngược lại không cám ơn nhầm người, Hà Quyền cũng không định cho Trịnh Chí Khanh tiền mua khóa vàng. Drap giường vỏ chăn trong nhà phải giặt toàn bộ, phí giặt là còn con mẹ nó chưa đòi Trịnh Chí Khanh đâu.
"Không cần cám ơn tôi, là tiền chủ nhiệm bỏ." Trịnh Chí Khanh rất tự giác mà giữ mặt mũi cho Hà Quyền, "Tôi cũng không biết hiện tại đang lưu hành kiểu dáng gì, chỉ chọn cái phổ thông nhất."
"Đẹp lắm đẹp lắm, vậy, chủ nhiệm, tôi trước ôm con về, các anh làm việc đi."
"Tôi nói cậu cũng cho tôi xem đứa nhỏ tý chứ! Cầm vàng bỏ chạy?" Hà Quyền thò đầu nhìn về phía đứa nhỏ trong tã lót, "Được, lớn lên giống vợ cậu, không giống cậu thật vô cùng may mắn."
Thời Hâm Hạo trợn mắt trắng, chủ nhiệm đanh đá rõ ràng, không cách nào phản kháng.
"Về nói với vợ cậu nhé, thứ 7 chủ nhật nhớ đến trực ban."
"Biết rồi, đi trước đây, chuyên vụ, tạm biệt."
Trịnh Chí Khanh đứng dậy đóng cửa lại, xoay người ôm eo Hà Quyền kéo vào trong ngực, hỏi: "Còn đau không?"
Mình size gì trong lòng không tự biết sao, có thể không đau sao? Hà Quyền trợn mắt, giơ tay lên đẩy người ra, kéo bước chân đến sofa ngồi xuống, ngữ khí dịu dàng nói: "Không có việc gì anh đi làm làm gì, đừng ì ở chỗ tôi, ảnh hưởng của người đến người đi không tốt."
Trịnh Chí Khanh đưa mu bàn tay đến phía sau, ấn khóa trên tay nắm cửa khóa lại, sau đó đi tới trước mặt Hà Quyền ngồi xổm xuống, ngửa mặt nhìn cậu nói: "Tôi muốn hỏi em một chuyện."
"Gì?"
"Em đêm qua sao không yêu cầu tôi đeo bao?"
Hà Quyền vén tay áo lên, chỉ vào một cục nhỏ trên cánh tay không nhìn kỹ cũng không nhìn rõ khẽ nhô ra nói: "Thuốc tránh thai tan chậm, đừng nói với tôi anh bị bệnh truyền nhiễm nhé."
"À, ra vậy." Trong giọng nói Trịnh Chí Khanh hơi thất vọng, "Yên tâm đi tôi không mắc bệnh, tháng trước vừa làm kiểm tra sức khỏe nhận chức."
Hà Quyền vừa kéo tay áo xuống vừa nghe anh hỏi: "Trước kia...... đứa bé kia...... lớn bao nhiêu rồi?"
"Kém mấy ngày 12 tuần."
Cúi đầu thở dài, Hà Quyền nhắm mắt lại. Một súng trúng mục tiêu, tính thời gian thật đúng.
"Sau đó có người chăm sóc em không?" Trịnh Chí Khanh đau lòng cầm tay cậu, nhẹ nhàng vuốt ve. Những lời này anh đã sớm muốn hỏi, chỉ là Hà Quyền không cho anh cơ hội. Trải qua đêm qua anh cảm thấy thái độ đối phương hơi mềm hóa, lời đè đáy lòng có thể nói.
"Mẹ chị Kiều Xảo, chị tôi bảo tôi nói với bà ấy, cắt ruột thừa." Hà Quyền lắc lắc đầu, "Được rồi đừng hỏi nữa, tôi không muốn nhớ lại."
"Tôi xin lỗi."
"Không cần, anh có quyền biết."
Trịnh Chí Khanh cười khổ một cái, nói: "A Quyền, qua vài ngày trong nhà làm tiệc đầy tháng cho Quan Quan, anh Vũ hôm nay gọi điện đến muốn anh nhất định phải mời em, nói muốn cẩn thận cám ơn em."
"Không đi." Hà Quyền rút tay về, hai cánh tay khoanh trước ngực, đầy mặt cự tuyệt.
"Tại sao?"
"Mẹ anh không thích tôi, tôi mới không đi tìm không vui cho mình."
"Không thể nào?" Trịnh Chí Khanh hơi sững sờ, "Bà ấy chính miệng nói với em?"
"Trịnh Đại Bạch anh có phải ngu không, lời như vậy nói chính miệng được?" Nếu không phải eo đau mông đau, Hà Quyền phải cho anh một đá ra khỏi phòng làm việc, "Bà ấy hôm qua ở nhà hàng còn mang lời châm chọc tôi, anh không nghe thấy."
Hơi trầm tư chốc lát, Trịnh Chí Khanh an ủi xoa cánh tay Hà Quyền.
"Mẹ tôi chắc là đau lòng tôi hồi đó thất tình gầy gò như vậy, A Quyền, bà ấy không phải người không thông tình đạt lý, tôi về nói chuyện với bà ấy, đợi bà ấy biết được em trước kia đối tốt với tôi thế nào, nhất định sẽ thích em."
"Không cần đâu, tôi cũng không sống cùng bà ấy, thích thì thích không thích thì thôi, anh tiết kiệm chút nước bọt đi."
Khuôn mặt Hà Quyền không tỏ rõ ý kiến.
Ở trong thang máy đụng nhau, Kiều Xảo cẩn thận nghiên cứu khuôn mặt rõ ràng túng dục quá độ của Hà Quyền, lúc ra thang máy hừ một tiếng.
"Ống chôn trên cánh tay ngài, rốt cục phái được công dụng rồi?"
Da mặt Hà Quyền căng chặt, lúng túng nặn ra nụ cười. Hai năm trước có công ty thuốc nước ngoài đến bệnh viện chào hàng thuốc tránh thai tan chậm, khu bệnh rất nhiều người đều dùng thử miễn phí, căn cứ vào nguyên tắc không thực tiễn thì không có phát ngôn, cậu cũng góp náo nhiệt. Phương pháp sử dụng là cắm 3 ống an-bu-min to bằng cọng tóc dưới da, vị trí bình thường lựa chọn bên ngoài cánh tay, không có bất kỳ tác dụng phụ nào càng không ảnh hưởng sinh hoạt hàng ngày, dược hiệu thì kéo dài 3 năm.
Dường như hiệu quả tốt vô cùng, dù sao trừ Phương Mặc, khu bệnh hai năm qua thật sự không có ai mang thai. Bất quá cho tới trước tối ngày hôm qua, Hà Quyền vẫn không có cơ hội thử qua dược hiệu. Chơi tình một đêm với người lạ không dám không mang bao, ai biết có bệnh gì, huống chi cậu cũng không rảnh tìm.
"Đừng nói với chị là Trịnh Đại Bạch." Kiều Xảo vừa đi vừa trợn mắt trắng với Hà Quyền. Vừa thấy đối phương ngầm thừa nhận, biểu tình lập tức "Biết ngay mà".
"Ặc...... Em uống nhiều quá."
Đẩy cửa phòng làm việc ra đi vào, Hà Quyền dùng sức ho một cái hắng giọng. Muốn chết, đêm kêu to quá, hiện tại trong cổ họng giống như lót lớp giấy ráp vậy. Phải nói nhiều năm như vậy tới giờ có thể khiến cậu kêu khản giọng cũng chỉ có Trịnh Chí Khanh, những người khác căn bản là đi theo quy trình giải quyết vấn đề sinh lý cho xong chuyện.
Kiều Xảo treo áo khoác và túi xách lên kệ mũ áo, từ phía sau lấy áo blouse của mình xuống mặc vào, khơi lông mày hỏi Hà Quyền: "Thế nào? Đây coi như là hợp lại?"
"Thôi đi, hợp cái rắm! Cả nhà thần kinh, em thiếu thông minh à?" Động tác Hà Quyền lúc cởi áo khoác cực kỳ kỳ quặc, Kiều Xảo nhìn cười không ngừng. Cô đưa sữa đậu nành vừa mua cho Hà Quyền, tự mình đi pha cafe uống.
"Cậu xem cậu chính là thiếu thông minh. Cũng không phải là sống với nhà bọn họ, mình có nhà ở riêng thôi. Chị nói câu này, A Quyền, ngoại trừ Trịnh Chí Khanh, không ai có thể chịu được cái tính xấu kia của cậu."
Dùng sức hút miếng sữa đậu nành nhuận họng, Hà Quyền ngậm ống hút phản bác: "Tính em thì sao? Em cảm thấy rất tốt."
"Người này á, rất tự mình biết mình." Kiều Xảo bĩu môi.
"Chị pha từ từ, em đi kiểm tra phòng." Hà Quyền vừa ra khỏi phòng lại thò đầu lại. "À đúng rồi, chị, phẫu thuật chiều này chị phải theo ca đấy nhé, vợ Thời Hâm Hạo sinh, em cho cậu ta nghỉ 3 ngày bồi vợ."
"Ô, sinh rồi à, sao không đăng tin lên group?" Kiều Xảo còn cố ý lấy điện thoại ra lật ghi chép nói chuyện Wechat.
Hà Quyền cười nói: "Đừng nhắc đến nữa, vợ cậu ta ở đó đau, cậu ta cầm điện thoại quay video, vợ cậu ta tức tịch thu quẳng lên tường, hỏng hẳn luôn, vừa nãy dùng điện thoại bàn của khu sinh 1 gọi cho em."
"Đáng đời, ai muốn ghi lại hình ảnh mình tóc tai bù xù mặt mày dữ tợn, kêu khàn giọng chứ." Kiều Xảo cũng cười theo, "Con trai hay con gái? Chị lát nữa đưa lì xì."
"Con trai, bất quá trên cổ có nốt ruồi, kết quả kiểm tra gen vẫn chưa ra, Thời Hâm Hạo nói tám phần là một đứa đáng lo."
Hà Quyền nói, theo bản năng giơ tay úp lên vị trí nuốt ruồi mọc ở chân tóc. Cũng không phải nói nốt ruồi mọc chỗ này nhất định có gen X ẩn, cũng không phải là nói không mọc thì không có, nhưng đây đều là số ít, phương pháp phán đoán chuẩn xác nhất vẫn là kiểm tra gen. Trước kia trường học mặc kệ, sau này kiểm tra sức khỏe nhập học đều kiểm tra, nhất là đại học, tránh cho bố trí nhầm ký túc xá xảy ra chuyện.
Hà Quyền hồi đó một phòng 6 đứa toàn là khoa khác nhau, cho nên cậu ở khoa nào cũng có người quen, khiến cậu giống như rất am hiểu giao tiếp. Theo như các bạn học sau này nói, cậu lúc ấy có không ít người ngưỡng mộ, nhưng đều cảm thấy bên cạnh cậu nhiều người, lo cạnh tranh quá lớn không dám đến gần. Độc lai độc vãng hơn hai năm, mới có Trịnh Chí Khanh cầm miếng vải plastic quấn lấy cậu đi.
Khi đó Hà Quyền khó giải thích được cảm giác mình hơi thiệt.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Buổi chiều Hà Quyền và Kiều Xảo làm giải phẫu, bên khám gấp có biến gọi Cảnh Tiêu đi hỗ trợ, kết quả xảy ra chuyện. Thai nhi kẹt ở trong sản đạo, lúc Cảnh Tiêu cắt nghiêng bị người bệnh giãy dụa kịch liệt đá vào tay phải, dao đâm vào tay trái cơ hồ xuyên qua lòng bàn tay. Vạn hạnh trong bất hạnh, không tổn thương đến xương và gân cốt, nhưng ít nhất một tháng không giải phẫu được.
Phải nói tay của bác sĩ ngoại khoa quý giá nhất, cầm dao phẫu thuật vững đều là từng chút luyện ra được. Hà Quyền hồi đó luyện tay là mỗi ngày dùng dụng cụ phẫu thuật bóc vá vỏ nho, luyện quen tay phải chuyển đến tay trái. Cậu sở dĩ được gọi là "Hà một dao", cũng là bởi vì tay trái tay phải của cậu dùng giống nhau, không cần biết là thắt nút hay là dùng dụng cụ.
Mặc dù Hà Quyền không thể nào nấu cơm, nhưng bóc màng bên trên trứng cá như chơi vậy, cả miếng màng lột ra một viên trứng cá cũng không nát. Đương nhiên cậu không có việc gì cũng sẽ không đi bóc thứ kia, hàng ngày đi làm là đủ rồi, tan làm còn cầm dao? Cậu sẽ làm việc này là bởi vì một lần tham gia hội nghị nhà máy thuốc tài trợ, trong tiệc tối có cuộc thi thú vị, một đống bác sĩ ngoại khoa ở đó bóc các loại đồ. Cậu coi trứng cá mà đầu bếp đặt đó chuẩn bị nấu là nguyên liệu, kết quả hôm sau liền nổi tiếng.
Sau này cậu phỏng vấn bác sĩ mổ chính mượn chiêu này để thử, thế cho nên đến giờ mới thuê được mỗi Cảnh Tiêu. Vừa nghe Cảnh Tiêu bị thương tay, cậu lo lắng hơn ai khác, phẫu thuật xong lập tức vọt đến phòng làm sạch vết thương. Đi vào nhìn thấy băng gạc dính máu Tiền Việt ném trong khay, chân Hà Quyền còn mềm hơn đêm qua.
Trần Manh đang chuẩn bị khâu cho Cảnh Tiêu, cô vừa thấy sắc mặt Hà Quyền trắng bệch, vội hỏi: "Chủ nhiệm, anh làm sao thế?"
"Thấy máu hơi choáng." Hà Quyền đau lòng gấp bội, cầm tay Cảnh Tiêu thở dài, "Ài, tay rõ đẹp, sau này để lại sẹo sẽ không hoàn mỹ nữa."
"Đàn ông có sẹo mới hoàn mỹ." Cảnh Tiêu vừa nói quăng ánh mắt về phía Trần Manh, khẽ mỉm cười với đối phương, "Cô nói phải không, bác sĩ Trần?"
Trần Manh mím môi cười cười, cũng không đáp lại. Tiền Việt ở bên cạnh thấy một màn như vậy, nhanh chóng cầm khay đồ làm sạch viết thương vội vã rời đi. Cảnh Tiêu không phải đàn ông máy móc, nhưng chỉ tản hoa đào với phụ nữ, đối với kiểu như Hà Quyền Tiền Việt hắn không có cách nào, lột sạch ném trong ngực cũng không có phản ứng.
Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình. Hà Quyền thấy Tiền Việt mặt lạnh đi ra ngoài, an ủi Cảnh Tiêu mấy câu liền đuổi theo đến khu hộ sĩ. Nếu là người khác cậu cũng lười quản, nhưng Tiền Việt và cậu quan hệ tốt. Lại có, Tiền Việt là cô nhi, ở trong viện phúc lợi lớn lên, thi đỗ chuyên ngành hộ lý cũng là dựa vào khoản vay học tập và làm thêm ngoài giờ mới học tiếp được.
Hai bọn cậu ít nhiều có chút đồng bệnh tương liên.
Ban đêm hành hạ nửa đêm, buổi chiều lại đứng ca mổ, Hà Quyền đành phải gục trên bàn khu hộ sĩ nói chuyện với Tiền Việt. Tiền Việt xé băng dính y tế dán trên bảng kim loại để kẹp đơn thuốc thành từng đoạn dự trữ, nhìn lực rõ ràng là đang phát tiết.
Hà Quyền hữu khí vô lực khuyên nhủ, "Này, đừng như vậy, nếu không buổi tối tôi mời cậu ăn cơm nhé, cậu chọn chỗ."
"Không cần đâu, thấy anh mệt, tan làm về nghỉ ngơi sớm đi." Tiền Việt rũ mắt nhìn chằm chằm việc trong tay, "Chủ nhiệm, có việc tôi muốn thương lượng với anh."
"Ngoại trừ từ chức, cái gì cũng dễ thương lượng." Hà Quyền cảnh giác ngẩng đầu.
Tiền Việt không lên tiếng nữa.
"Không làm người yêu được vẫn không thể làm đồng nghiệp sao?" Hà Quyền vỗ vỗ cánh tay y, "Cậu nếu thật sự không mở miệng được, tôi đi nói với Cảnh Tiêu, mua bán một lần thành hoặc không thành, cậu còn tiếp tục như vậy sớm muộn cũng hành hạ mình mắc chứng uất ức."
Tiền Việt lắc lắc đầu. "Không cần nói, tôi biết là kết quả gì, tôi không xứng với anh ấy."
"Nè! Nói hươu nói vượn gì thế!" Hà Quyền không dựa nữa, chống mặt bàn lách vào khu hộ sĩ, kéo Tiền Việt vào phòng điều chế thuốc, để y nhìn khuôn mặt mình chiếu trong gương, "Nhìn kỹ đi, đây là y tá trưởng Tiền Việt của khu sinh 3 bệnh viện sản Đại Chính chúng ta, muốn tướng mạo có tướng mạo muốn bản lĩnh có bản lĩnh, tâm tính thiện lương còn đặc biệt biết yêu thương người, ai có thể lọt vào mắt xanh cậu ấy tuyệt đối là kiếp trước từng cứu trái đất."
Mặt Tiền Việt lộ vẻ khó xử, quay đầu nhìn Hà Quyền nói: "Chủ nhiệm, anh đây là nói bản thân anh đi."
"Có chút tự tin!" Hà Quyền vỗ vỗ vai y, "Tiền Việt, hồi đó lúc tôi đào cậu từ chỗ chủ nhiệm Hàn tới cậu cũng không như vậy. Vừa vào khu bệnh đã bắt đầu cau mày, sửa lại quy củ tôi lập ra đủ một dãy, hồi đó cậu kiên cường bao nhiêu, còn dám vỗ bàn trợn mắt với tôi."
Nốt ruồi khóe mắt theo vẻ mặt khẽ cử động, Tiền Việt thở dài lắc đầu: "Không giống, chủ nhiệm Hà, trong công việc tôi có thể kiên cường, nhưng tình cảm...... Tôi là đứa trẻ bị song thân vứt bỏ, ngay cả cha mẹ ruột cũng không cần tôi, tôi không biết còn sẽ có ai...... ai chịu bỏ ra tất cả với tôi."
"Tôi."
Tần Phong một tay đỡ giá truyền dịch một tay che vết thương ở bụng, hơi có vẻ khó khăn đứng ở cửa phòng điều chế thuốc. Hắn là đến tìm Tiền Việt chọc chơi, vừa vào khu hộ sĩ đã nghe thấy lời đối phương.
"Tiền Việt, tôi hiện tại chính thức thổ lộ với em." Hắn cố gắng đứng thẳng thân thể, mặc dù lúc này khiến hắn đau tới toát mồ hôi lạnh. "Tôi thích em, tôi có thể vì em bỏ ra tất cả, thậm chí......" Hắn ngừng lại, siết chặt tay đặt trên vết thương, "Sinh mạng."
Nhớ tới tình cảnh lúc cấp cứu Tần Phong, Hà Quyền không khỏi bị lời này làm cảm động đến vành mắt nóng lên. Cậu đẩy cánh tay Tiền Việt, nhỏ giọng nói: "Đừng giả ngu, mau đáp lại cậu ta, nếu không thằng nhãi này không nghĩ thông nhảy lầu tôi còn phải xuống lầu kéo hắn dậy."
Tiền Việt sững sờ nhìn Tần Phong, hoàn toàn không nghe vào Hà Quyền đang nói cái gì. Tần Phong tuyệt đối có tư cách nói lời kiểu "Vì em bỏ ra tất cả", chỉ là y không xác định mình có tư cách tiếp nhận hay không.
"Tôi...... Trong lòng tôi có người." Tiền Việt vừa mở miệng vừa mở miệng đã khiến vẻ mặt Tần Phong ảm đạm xuống, cũng may phía sau còn có, "Tôi không biết...... không biết cần bao lâu mới có thể để xuống triệt để...... Nhưng nếu như...... nếu như anh có thể đợi......"
"Có thể có thể có thể! Bao lâu cũng có thể đợi.
Tần Phong vừa kích động liền quên mất trong tay còn đẩy giá truyền dịch, nhấc chân một cái liền vướng vào chân giá, rầm một cái quỳ xuống với Hà Quyền và Tiền Việt.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Thời Hâm Hạo ôm con trai về khu bệnh khoe khoang, nhận một vòng bao lì xì cuối cùng đến phòng làm việc Hà Quyền chuẩn bị nhận cái lớn. Ba bác sĩ nội trú của khu bệnh là lao động chủ lực, Phương Mặc nghỉ sinh, Trần Manh là con gái, mỗi Thời Hâm Hạo trẻ khỏe sai bảo không đau lòng. Hiện tại con trai người ta sinh ra, Hà Quyền nghĩ mình thế nào cũng phải bày tỏ chút, như vậy đối phương sau này mới có thể cam tâm tình nguyện làm nô dịch không phải sao?
Cậu buổi sáng đuổi Trịnh Chí Khanh ra ngoài mua cái khóa vàng nhỏ về — So với chủ nhiệm khu bệnh, chuyên vụ coi như là người rảnh rỗi, cuối tuần còn có thể nghỉ 2 ngày đấy. Lúc Thời Hâm Hạo gõ cửa tiến vào Trịnh Chí Khanh cũng vừa lúc tới đưa khóa vàng, nhận được đồng ý ngầm của Hà Quyền, anh duỗi tay đeo khóa vàng treo trên dây đỏ lên cổ cho tiểu bảo bối.
"Cảm ơn chuyên vụ."
Thời Hâm Hạo ngược lại không cám ơn nhầm người, Hà Quyền cũng không định cho Trịnh Chí Khanh tiền mua khóa vàng. Drap giường vỏ chăn trong nhà phải giặt toàn bộ, phí giặt là còn con mẹ nó chưa đòi Trịnh Chí Khanh đâu.
"Không cần cám ơn tôi, là tiền chủ nhiệm bỏ." Trịnh Chí Khanh rất tự giác mà giữ mặt mũi cho Hà Quyền, "Tôi cũng không biết hiện tại đang lưu hành kiểu dáng gì, chỉ chọn cái phổ thông nhất."
"Đẹp lắm đẹp lắm, vậy, chủ nhiệm, tôi trước ôm con về, các anh làm việc đi."
"Tôi nói cậu cũng cho tôi xem đứa nhỏ tý chứ! Cầm vàng bỏ chạy?" Hà Quyền thò đầu nhìn về phía đứa nhỏ trong tã lót, "Được, lớn lên giống vợ cậu, không giống cậu thật vô cùng may mắn."
Thời Hâm Hạo trợn mắt trắng, chủ nhiệm đanh đá rõ ràng, không cách nào phản kháng.
"Về nói với vợ cậu nhé, thứ 7 chủ nhật nhớ đến trực ban."
"Biết rồi, đi trước đây, chuyên vụ, tạm biệt."
Trịnh Chí Khanh đứng dậy đóng cửa lại, xoay người ôm eo Hà Quyền kéo vào trong ngực, hỏi: "Còn đau không?"
Mình size gì trong lòng không tự biết sao, có thể không đau sao? Hà Quyền trợn mắt, giơ tay lên đẩy người ra, kéo bước chân đến sofa ngồi xuống, ngữ khí dịu dàng nói: "Không có việc gì anh đi làm làm gì, đừng ì ở chỗ tôi, ảnh hưởng của người đến người đi không tốt."
Trịnh Chí Khanh đưa mu bàn tay đến phía sau, ấn khóa trên tay nắm cửa khóa lại, sau đó đi tới trước mặt Hà Quyền ngồi xổm xuống, ngửa mặt nhìn cậu nói: "Tôi muốn hỏi em một chuyện."
"Gì?"
"Em đêm qua sao không yêu cầu tôi đeo bao?"
Hà Quyền vén tay áo lên, chỉ vào một cục nhỏ trên cánh tay không nhìn kỹ cũng không nhìn rõ khẽ nhô ra nói: "Thuốc tránh thai tan chậm, đừng nói với tôi anh bị bệnh truyền nhiễm nhé."
"À, ra vậy." Trong giọng nói Trịnh Chí Khanh hơi thất vọng, "Yên tâm đi tôi không mắc bệnh, tháng trước vừa làm kiểm tra sức khỏe nhận chức."
Hà Quyền vừa kéo tay áo xuống vừa nghe anh hỏi: "Trước kia...... đứa bé kia...... lớn bao nhiêu rồi?"
"Kém mấy ngày 12 tuần."
Cúi đầu thở dài, Hà Quyền nhắm mắt lại. Một súng trúng mục tiêu, tính thời gian thật đúng.
"Sau đó có người chăm sóc em không?" Trịnh Chí Khanh đau lòng cầm tay cậu, nhẹ nhàng vuốt ve. Những lời này anh đã sớm muốn hỏi, chỉ là Hà Quyền không cho anh cơ hội. Trải qua đêm qua anh cảm thấy thái độ đối phương hơi mềm hóa, lời đè đáy lòng có thể nói.
"Mẹ chị Kiều Xảo, chị tôi bảo tôi nói với bà ấy, cắt ruột thừa." Hà Quyền lắc lắc đầu, "Được rồi đừng hỏi nữa, tôi không muốn nhớ lại."
"Tôi xin lỗi."
"Không cần, anh có quyền biết."
Trịnh Chí Khanh cười khổ một cái, nói: "A Quyền, qua vài ngày trong nhà làm tiệc đầy tháng cho Quan Quan, anh Vũ hôm nay gọi điện đến muốn anh nhất định phải mời em, nói muốn cẩn thận cám ơn em."
"Không đi." Hà Quyền rút tay về, hai cánh tay khoanh trước ngực, đầy mặt cự tuyệt.
"Tại sao?"
"Mẹ anh không thích tôi, tôi mới không đi tìm không vui cho mình."
"Không thể nào?" Trịnh Chí Khanh hơi sững sờ, "Bà ấy chính miệng nói với em?"
"Trịnh Đại Bạch anh có phải ngu không, lời như vậy nói chính miệng được?" Nếu không phải eo đau mông đau, Hà Quyền phải cho anh một đá ra khỏi phòng làm việc, "Bà ấy hôm qua ở nhà hàng còn mang lời châm chọc tôi, anh không nghe thấy."
Hơi trầm tư chốc lát, Trịnh Chí Khanh an ủi xoa cánh tay Hà Quyền.
"Mẹ tôi chắc là đau lòng tôi hồi đó thất tình gầy gò như vậy, A Quyền, bà ấy không phải người không thông tình đạt lý, tôi về nói chuyện với bà ấy, đợi bà ấy biết được em trước kia đối tốt với tôi thế nào, nhất định sẽ thích em."
"Không cần đâu, tôi cũng không sống cùng bà ấy, thích thì thích không thích thì thôi, anh tiết kiệm chút nước bọt đi."
Khuôn mặt Hà Quyền không tỏ rõ ý kiến.
Danh sách chương