Edit + Beta: Vịt
Buổi tối kiểm tra phòng, Hà Quyền cố ý giữ lại phòng Hòa Vũ tới cuối cùng, như vậy có nhiều thời gian tán gẫu một lát. Trời nam biển bắc tán gẫu một hồi, Hà Quyền từ từ dời đề tài tới trên người Trịnh Chí Kiệt.
"Hòa Vũ, anh từng nghĩ qua không, nếu tương lai đứa nhỏ hỏi anh tình huống của một phụ huynh khác, anh sẽ trả lời thế nào?"
Hòa Vũ đang dán thẻ tên lên trang phục tiểu hòa thượng mà con nít mặc, nghe nói như thế, dừng tay lại nhìn về phía TV treo trên tường thất thần, sau đó cúi dầu tiếp tục việc trong tay, nói: "Không biết, vẫn chưa nghĩ tới."
Hà Quyền liếc thẻ tên, nhất thời cảm thấy hấp dẫn - "Quan Quan", mặc dù chỉ là nhũ danh, nhưng rõ ràng là chữ "Trịnh" tách ra. Cậu không trực tiếp vạch trần tâm tư Hòa Vũ, mà là đổi cách nói: "Quan quan sư cưu, tại hà chi châu (*). Là dựa theo cái này đặt tên cho đứa nhỏ?"
(Đây là một bài thơ tình nổi tiếng trong "Kinh Thi": Quan quan thư cưu/Tại hà chi châu/Yểu điệu thục nữ/Quân tử hảo cầu. Dịch: Chim thư cưu họa tiếng/Hót trên cồn bãi sông/Như cô gái dịu hiền/Sánh đẹp đôi quân tử. Nguồn dịch: HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG. Chim thư cưu còn gọi là "sư cưu "nghĩa là con chim gáy)
Hòa Vũ nhưng cười không nói.
Chỗ có Hà Quyền ở tuyệt sẽ không tẻ ngắt, cậu tỏ vẻ bát quái hỏi: "Anh đã chịu qua đêm với Trịnh Chí Kiệt rồi, không nghĩ tới khả năng sẽ có con?"
"Từ lúc tôi ở chung với anh ấy đến khi ly hôn, 7 năm, không có con, ai sẽ nghĩ tới lần đó......" Hòa Vũ cũng là bất đắc dĩ, "Mệnh trung chú định, dù sao tôi cũng không có ý định kết hôn nữa, có con, cha mẹ cũng sẽ không tiếp tục ngày ngày thúc dục tôi tìm đối tượng."
"Có tiền có con không cần nhọc lòng tìm một nửa khác, đây con mẹ nó của thực là nhân sinh như mộng ảo." Hà Quyền nói xong vội vàng che miệng lại - Không nhớ được lâu, lại ở trong phòng bệnh nói thô tục.
Hòa Vũ cũng không để ý, cười cười với cậu: "Chủ nhiệm Hà, cậu cũng có thể trải qua cuộc sống như vậy, tìm gen chất lượng tốt là được."
"Thôi đi, mấy kho gen kia, chỉ một tấm ảnh, còn là từng P, ai biết trong nhà có bệnh sử di truyền gì?" Hà Quyền vẻ mặt kinh hãi, "Tôi từng gặp qua, trẻ sơ sinh trong ống nghiệm, dùng t*ng trùng kho gen, đứa nhỏ sinh ra bẩm sinh mất thính giác, tra ra, bệnh di truyền. Rất nhiều lúc kiểm tra sinh sản gen bệnh sàng lọc không ra, thật sự sinh ra mới có thể phát hiện. Sau đó người bệnh tố cáo trung tâm gen, phải bỏ ra mấy trăm vạn bồi thường. Nhưng có cái tác dụng gì, nhà bọn họ vốn có tiền, cũng không thiếu chút này, xui xẻo không có con."
Nghe thế, Hòa Vũ phiền muộn mà lắc lắc đầu, nói: "Ý của tôi cũng không phải bảo cậu tới kho gen tìm, dùng điều kiện của cậu, thanh niên tuấn tài chọn bó lớn."
"Tôi bận lắm, sinh cũng không ai trông giúp tôi, không cần."
"Cha mẹ cậu đều vẫn đi làm?"
"Bọn họ năm tôi 12 tuổi đã qua đời, tôi là ông bà ngoại nuôi lớn."
"A? Xin lỗi......"
"Đừng để ý, coi như tôi chưa nói." Hà Quyền mắt nhìn thấy số liệu giám sát tim thai chập chờn mạnh chút, vội vàng trấn an đối phương, "Số tuần hiện tại của anh rất dễ khiến co thắt tử cung, nhất định phải duy trì tâm tình tốt."
Hộ sĩ ca đêm gõ gõ cửa đi vào, đặt thùng đồ ăn xách trong tay xuống, nói: "Chủ nhiệm, vừa có người đưa đồ ăn tới khu hộ sĩ, nói là đưa tới phòng bệnh này cho anh."
Hà Quyền nhìn bao bên ngoài - Triều Hải Lâu, một quán đẳng cấp một bát mì bán hơn 300 - hỏi: "Ai đưa?"
"Đưa đồ ăn nói, đặt cơm chính là tiên sinh họ Trịnh."
Hà Quyền vội vàng tiếp lời: "À, Trịnh Chí Khanh à, được rồi, đồ để đây cô nhanh đi đi."
Trịnh Chí Khanh có thể có phần tâm này? Khỏi hỏi, nhất định là con mẹ nó Trịnh Chí Kiệt đặt. Hà Quyền trong lòng mắng - Cháu trai, anh chờ, đợi lên lầu thu thập anh! Ông đây chết bao nhiêu tế bào não vì có thể để hai người bình tĩnh mà mặt đối mặt, con mẹ nó anh gấp rút hiến cái ân cần gì!
Mở thùng đồ ăn kia ra nhìn một cái, Hòa Vũ khẽ nhíu mày.
"Chủ nhiệm Hà, hỏi cậu chuyện này."
"Huh?"
"Chí Khanh có phải nói chuyện của tôi với anh cậu ấy rồi không?"
Trái tim Hà Quyền vù cái vọt tới cổ họng.
"Đừng nói nhảm! Trịnh Đại Bạch, nỗi oan này anh nhất định phải gánh! Chút đánh rắm này cũng không gánh vác nhổi anh sau này còn lăn lộn cái lông!"
Hà Quyền hầm hừ mà cúp điện thoại, đứng trên hành lang chờ Trịnh Chí Khanh dẫn anh trai anh xuống.
So với chuyện hãm chó để cho Hòa Vũ biết Trịnh Chí Kiệt thông qua thám tử tư để giám sát mình, Hà Quyền có khuynh hướng để cho đối phương coi Trịnh Chí Khanh thành thằng cha "bội bạc" để đối xử hơn. Huống chi Hòa Vũ người ta tỏ vẻ hiểu, đã nói đến Đại Chính đã làm xong chuẩn bị bị bán đứng, ai bảo người ta là hai anh em ruột chứ.
Tay chân tình thâm, xí!
Trịnh Chí Khanh chịu tiếng xấu tới mặt đều đen. Hà Quyền chặn hai anh em ở hành lang, tỉ mỉ dặn dò Trịnh Chí Kiệt một phen, trọng điểm cường điệu không được nhắc tới thám tử tư không được nhắc tới quyền nuôi dưỡng. Cậu còn thêm mắm thêm muối nói lại một lần Hòa Vũ đối mặt tính nguy hiểm, nói tới mặt Trịnh Chí Kiệt cũng đen.
"Nói tóm lại, anh muốn vợ con bình an vô sự thì im miệng, anh ấy nói gì anh cứ nghe, hiểu chưa?!" Hà Quyền truyền đạt tối hậu thư.
Trịnh Chí Kiệt ngoại trừ gật đầu không còn sự lựa chọn của hắn. Chờ hắn vào phòng bệnh, Trịnh Chí Khanh liền cùng Hà Quyền ở bên ngoài trông chừng. Phòng bệnh hiệu quả cách âm kém, bên trong nói gì chỉ cần không phải kề tai nói nhỏ bên ngoài căn bản cũng có thể nghe được. Cũng không phải bọn họ bát quái, cần phải nghe lời lặng lẽ của hai người người ta, mà là sợ vạn nhất Trịnh Chí Kiệt mất kiểm soát có thể kịp thời ngăn cản.
Vào nhà kéo ghế ở bên giường ngồi xuống, Trịnh Chí Kiệt lặng yên nhìn Hòa Vũ - Khuôn mặt bình thường hơi có vẻ tiều tụy, nhưng ở trong mắt hắn lại là tốt đẹp không thể nào nói rõ. Hắn cầm lấy tay đối phương đang sửa sang áo tiểu hòa thượng, nhẹ nói: "Hòa Vũ, cho anh cơ hội một lần, anh đảm bảo sẽ không để em thất vọng nữa."
Hòa Vũ rút tay về cầm lên dịch tẩy rửa tiêu độc đặt đầu giường bóp lên tay, ngay mặt mà xoa xoa, sau đó nói: "Anh từ bên ngoài vào không rửa tay, đừng đụng vào đồ trẻ con, bẩn."
Vải vóc bả vai Trịnh Chí Kiệt rõ ràng căng chặt, cắn răng thu tay lại, nắm tay đặt lên đầu gối.
"Tôi vừa thấy là cháo trai trứng của Triều Hải Lâu, biết ngay là anh gọi." Hòa Vũ cũng không nhìn hắn, trong ngữ điệu cũng không có bất kỳ tâm tình nào, "Chí Kiệt, nói thật, tôi cũng không thích ăn cái này lắm, cũng không hiểu tại sao anh lần nào đi cũng phải gọi."
Trịnh Chí Kiệt trầm giọng nói: "Vậy sao, anh cho rằng em thích, lần đầu dẫn em tới Triều Hải Lâu ăn cơm, em uống 3 bát."
"Đó là bởi vì tôi biết ngày đó phải uống rượu, phải ở trong dạ dày chứa chút đồ." Hòa Vũ mím môi, "Anh vốn như vậy, tự cho là đúng, cũng không quan tâm hỉ ác chân chính của tôi, chỉ tin đồ mình tận mắt nhìn thấy...... Chí Kiệt, tôi tin anh yêu tôi, nhưng dục khống chế của anh quá mạnh mẽ, nói chuyện với anh tôi phải cẩn thận, muốn làm gì cũng phải suy tính anh có vui hay không, cuộc sống như vậy thật sự quá mệt mỏi."
"Anh sau này sẽ không khống chế em nữa. Em muốn đi làm việc, không thành vấn đề. Chỉ cần là em muốn, bất cứ chuyện gì anh cũng có thể thỏa mãn em." Trịnh Chí Kiệt nghiêng người về phía trước, "Hòa Vũ, đừng giận dỗi với anh nữa, em rõ ràng trong lòng vẫn có anh, lúc ở Frankfort, em kích động giống như lần đầu tiên ở cùng với anh."
Hòa Vũ một tay cầm đồ sơ sinh vào trong tay, giương mắt nhìn chằm chằm Trịnh Chí Kiệt nói: "Tôi là người trưởng thành, có nhu cầu bình thường, cho dù hôm đó thay người tôi cũng kích động như vậy."
Nếu đặt vào trước kia Trịnh Chí Kiệt đã sớm nhảy dựng lên rống to "Anh xem ai dám đụng vào em!", nhưng nghĩ tới uy hiếp của Hà Quyền trước khi vào cửa, hắn chỉ có thể nuốt xuống máu lẫn với nước bọt dồn nén trên lợi. Đều là nói nhảm, hắn tự mình an ủi, cũng không tin còn có người đàn ông nào có thể làm cho Hòa Vũ kích động giống như lúc ở cùng với hắn.
Nghĩ như vậy, đường hô hấp của Trịnh Chí Kiệt hơi thông thuận chút. Hắn đứng dậy đi tới phòng vệ sinh rửa tay hai lần, lại cố ý ủm vào ngực làm ấm, đi ra ngoài lại lần nữa ngồi xuống.
"Anh vô ý chọc em tức giận, Hòa Vũ, chỉ là muốn làm hết trách nhiệm làm cha." Hắn nói, "Hà Quyền và Chí Khanh đều nói tình huống rất nguy hiểm, đừng cậy mạnh, vì con và bản thân em, hãy cho phép anh ở lại chăm sóc các em, được chứ?"
"Không, cám ơn, trên thực tế trước khi con ra đời tôi đều không muốn gặp lại anh nữa." Hòa Vũ quyết đoán cự tuyệt, "Anh đã biết, tôi có thể ở trên giấy khai sinh viết tên anh, về phần những quyền lợi khác -"
Trịnh Chí Kiệt giơ tay lên ra hiệu y không cần nói tiếp. "Yên tâm, anh cái gì cũng không tranh giành, cũng sẽ không xuất hiện nữa, trừ khi em gọi anh đến. Anh hiện tại chỉ một yêu cầu, để cho anh......" Hắn dừng lại chốc lát, ánh mắt nhu hòa mà nhìn về phía gồ lên dưới chăn đơn, "Để anh sờ chút được không?"
Hòa Vũ rũ mắt thở dài, một lát sau gật gật đầu.
Thành kính mà úp tay lên, nhận thấy được rung động sống động truyền đến trong lòng bàn tay, hốc mắt Trịnh Chí Kiệt nóng lên, nhanh chóng nghiêng mặt đi hít sâu một hơi ngừng lại nước mắt. Lúc chưa chân chính cảm nhận sinh mạng sống này, hắn còn có thể cố giả bộ không sao cả, chấp nhận những hứa hẹn ngay cả bản thân hắn cũng không biết có thể tuân thủ kia hay không. Nhưng bây giờ, vừa nghĩ tới có thể sẽ bỏ qua từng chớp mắt hạnh phúc trưởng thành của thân sinh cốt nhục của mình, hắn thật sự không chống đỡ được.
"Hòa Vũ -" Một tay ôm người vào trong ngực, Trịnh Chí Kiệt vội vàng mà biểu lộ tiếng lòng, "Coi như anh cầu xin em, trở về! Sau này em nói cái gì làm cái gì anh cũng sẽ không phản đối, anh đảm bảo sẽ làm một người cha tốt, chỉ cần em chịu -"
Hòa Vũ đột nhiên dùng sức đẩy hắn ra, cắn chặt môi cong nửa người dưới. Trịnh Chí Kiệt mắt thấy trên chăn đơn thấm ra một mảnh dấu vết màu thẫm, nhất thời trong lòng trống rỗng. Cũng thời gian vài giây, máy giám sát vang lên báo động, Hà Quyền "Rầm" đẩy cửa xông tới, đẩy Trịnh Chí Kiệt tới bên cạnh, vén chăn đơn lên vừa nhìn nhanh chóng ấn chuông gọi.
Trịnh Chí Kiệt thấy bác sĩ hộ sĩ ào ào xông tới một đống, vội vàng túm lấy cánh tay Hà Quyền, lo lắng hỏi: "Em ấy sao thế!?"
Hất tay Trịnh Chí Kiệt ra, Hà Quyền rống với Trịnh Chí Khanh -
"Trịnh Đại Bạch! Đuổi tên khốn này ra cho tôi!"
Buổi tối kiểm tra phòng, Hà Quyền cố ý giữ lại phòng Hòa Vũ tới cuối cùng, như vậy có nhiều thời gian tán gẫu một lát. Trời nam biển bắc tán gẫu một hồi, Hà Quyền từ từ dời đề tài tới trên người Trịnh Chí Kiệt.
"Hòa Vũ, anh từng nghĩ qua không, nếu tương lai đứa nhỏ hỏi anh tình huống của một phụ huynh khác, anh sẽ trả lời thế nào?"
Hòa Vũ đang dán thẻ tên lên trang phục tiểu hòa thượng mà con nít mặc, nghe nói như thế, dừng tay lại nhìn về phía TV treo trên tường thất thần, sau đó cúi dầu tiếp tục việc trong tay, nói: "Không biết, vẫn chưa nghĩ tới."
Hà Quyền liếc thẻ tên, nhất thời cảm thấy hấp dẫn - "Quan Quan", mặc dù chỉ là nhũ danh, nhưng rõ ràng là chữ "Trịnh" tách ra. Cậu không trực tiếp vạch trần tâm tư Hòa Vũ, mà là đổi cách nói: "Quan quan sư cưu, tại hà chi châu (*). Là dựa theo cái này đặt tên cho đứa nhỏ?"
(Đây là một bài thơ tình nổi tiếng trong "Kinh Thi": Quan quan thư cưu/Tại hà chi châu/Yểu điệu thục nữ/Quân tử hảo cầu. Dịch: Chim thư cưu họa tiếng/Hót trên cồn bãi sông/Như cô gái dịu hiền/Sánh đẹp đôi quân tử. Nguồn dịch: HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG. Chim thư cưu còn gọi là "sư cưu "nghĩa là con chim gáy)
Hòa Vũ nhưng cười không nói.
Chỗ có Hà Quyền ở tuyệt sẽ không tẻ ngắt, cậu tỏ vẻ bát quái hỏi: "Anh đã chịu qua đêm với Trịnh Chí Kiệt rồi, không nghĩ tới khả năng sẽ có con?"
"Từ lúc tôi ở chung với anh ấy đến khi ly hôn, 7 năm, không có con, ai sẽ nghĩ tới lần đó......" Hòa Vũ cũng là bất đắc dĩ, "Mệnh trung chú định, dù sao tôi cũng không có ý định kết hôn nữa, có con, cha mẹ cũng sẽ không tiếp tục ngày ngày thúc dục tôi tìm đối tượng."
"Có tiền có con không cần nhọc lòng tìm một nửa khác, đây con mẹ nó của thực là nhân sinh như mộng ảo." Hà Quyền nói xong vội vàng che miệng lại - Không nhớ được lâu, lại ở trong phòng bệnh nói thô tục.
Hòa Vũ cũng không để ý, cười cười với cậu: "Chủ nhiệm Hà, cậu cũng có thể trải qua cuộc sống như vậy, tìm gen chất lượng tốt là được."
"Thôi đi, mấy kho gen kia, chỉ một tấm ảnh, còn là từng P, ai biết trong nhà có bệnh sử di truyền gì?" Hà Quyền vẻ mặt kinh hãi, "Tôi từng gặp qua, trẻ sơ sinh trong ống nghiệm, dùng t*ng trùng kho gen, đứa nhỏ sinh ra bẩm sinh mất thính giác, tra ra, bệnh di truyền. Rất nhiều lúc kiểm tra sinh sản gen bệnh sàng lọc không ra, thật sự sinh ra mới có thể phát hiện. Sau đó người bệnh tố cáo trung tâm gen, phải bỏ ra mấy trăm vạn bồi thường. Nhưng có cái tác dụng gì, nhà bọn họ vốn có tiền, cũng không thiếu chút này, xui xẻo không có con."
Nghe thế, Hòa Vũ phiền muộn mà lắc lắc đầu, nói: "Ý của tôi cũng không phải bảo cậu tới kho gen tìm, dùng điều kiện của cậu, thanh niên tuấn tài chọn bó lớn."
"Tôi bận lắm, sinh cũng không ai trông giúp tôi, không cần."
"Cha mẹ cậu đều vẫn đi làm?"
"Bọn họ năm tôi 12 tuổi đã qua đời, tôi là ông bà ngoại nuôi lớn."
"A? Xin lỗi......"
"Đừng để ý, coi như tôi chưa nói." Hà Quyền mắt nhìn thấy số liệu giám sát tim thai chập chờn mạnh chút, vội vàng trấn an đối phương, "Số tuần hiện tại của anh rất dễ khiến co thắt tử cung, nhất định phải duy trì tâm tình tốt."
Hộ sĩ ca đêm gõ gõ cửa đi vào, đặt thùng đồ ăn xách trong tay xuống, nói: "Chủ nhiệm, vừa có người đưa đồ ăn tới khu hộ sĩ, nói là đưa tới phòng bệnh này cho anh."
Hà Quyền nhìn bao bên ngoài - Triều Hải Lâu, một quán đẳng cấp một bát mì bán hơn 300 - hỏi: "Ai đưa?"
"Đưa đồ ăn nói, đặt cơm chính là tiên sinh họ Trịnh."
Hà Quyền vội vàng tiếp lời: "À, Trịnh Chí Khanh à, được rồi, đồ để đây cô nhanh đi đi."
Trịnh Chí Khanh có thể có phần tâm này? Khỏi hỏi, nhất định là con mẹ nó Trịnh Chí Kiệt đặt. Hà Quyền trong lòng mắng - Cháu trai, anh chờ, đợi lên lầu thu thập anh! Ông đây chết bao nhiêu tế bào não vì có thể để hai người bình tĩnh mà mặt đối mặt, con mẹ nó anh gấp rút hiến cái ân cần gì!
Mở thùng đồ ăn kia ra nhìn một cái, Hòa Vũ khẽ nhíu mày.
"Chủ nhiệm Hà, hỏi cậu chuyện này."
"Huh?"
"Chí Khanh có phải nói chuyện của tôi với anh cậu ấy rồi không?"
Trái tim Hà Quyền vù cái vọt tới cổ họng.
"Đừng nói nhảm! Trịnh Đại Bạch, nỗi oan này anh nhất định phải gánh! Chút đánh rắm này cũng không gánh vác nhổi anh sau này còn lăn lộn cái lông!"
Hà Quyền hầm hừ mà cúp điện thoại, đứng trên hành lang chờ Trịnh Chí Khanh dẫn anh trai anh xuống.
So với chuyện hãm chó để cho Hòa Vũ biết Trịnh Chí Kiệt thông qua thám tử tư để giám sát mình, Hà Quyền có khuynh hướng để cho đối phương coi Trịnh Chí Khanh thành thằng cha "bội bạc" để đối xử hơn. Huống chi Hòa Vũ người ta tỏ vẻ hiểu, đã nói đến Đại Chính đã làm xong chuẩn bị bị bán đứng, ai bảo người ta là hai anh em ruột chứ.
Tay chân tình thâm, xí!
Trịnh Chí Khanh chịu tiếng xấu tới mặt đều đen. Hà Quyền chặn hai anh em ở hành lang, tỉ mỉ dặn dò Trịnh Chí Kiệt một phen, trọng điểm cường điệu không được nhắc tới thám tử tư không được nhắc tới quyền nuôi dưỡng. Cậu còn thêm mắm thêm muối nói lại một lần Hòa Vũ đối mặt tính nguy hiểm, nói tới mặt Trịnh Chí Kiệt cũng đen.
"Nói tóm lại, anh muốn vợ con bình an vô sự thì im miệng, anh ấy nói gì anh cứ nghe, hiểu chưa?!" Hà Quyền truyền đạt tối hậu thư.
Trịnh Chí Kiệt ngoại trừ gật đầu không còn sự lựa chọn của hắn. Chờ hắn vào phòng bệnh, Trịnh Chí Khanh liền cùng Hà Quyền ở bên ngoài trông chừng. Phòng bệnh hiệu quả cách âm kém, bên trong nói gì chỉ cần không phải kề tai nói nhỏ bên ngoài căn bản cũng có thể nghe được. Cũng không phải bọn họ bát quái, cần phải nghe lời lặng lẽ của hai người người ta, mà là sợ vạn nhất Trịnh Chí Kiệt mất kiểm soát có thể kịp thời ngăn cản.
Vào nhà kéo ghế ở bên giường ngồi xuống, Trịnh Chí Kiệt lặng yên nhìn Hòa Vũ - Khuôn mặt bình thường hơi có vẻ tiều tụy, nhưng ở trong mắt hắn lại là tốt đẹp không thể nào nói rõ. Hắn cầm lấy tay đối phương đang sửa sang áo tiểu hòa thượng, nhẹ nói: "Hòa Vũ, cho anh cơ hội một lần, anh đảm bảo sẽ không để em thất vọng nữa."
Hòa Vũ rút tay về cầm lên dịch tẩy rửa tiêu độc đặt đầu giường bóp lên tay, ngay mặt mà xoa xoa, sau đó nói: "Anh từ bên ngoài vào không rửa tay, đừng đụng vào đồ trẻ con, bẩn."
Vải vóc bả vai Trịnh Chí Kiệt rõ ràng căng chặt, cắn răng thu tay lại, nắm tay đặt lên đầu gối.
"Tôi vừa thấy là cháo trai trứng của Triều Hải Lâu, biết ngay là anh gọi." Hòa Vũ cũng không nhìn hắn, trong ngữ điệu cũng không có bất kỳ tâm tình nào, "Chí Kiệt, nói thật, tôi cũng không thích ăn cái này lắm, cũng không hiểu tại sao anh lần nào đi cũng phải gọi."
Trịnh Chí Kiệt trầm giọng nói: "Vậy sao, anh cho rằng em thích, lần đầu dẫn em tới Triều Hải Lâu ăn cơm, em uống 3 bát."
"Đó là bởi vì tôi biết ngày đó phải uống rượu, phải ở trong dạ dày chứa chút đồ." Hòa Vũ mím môi, "Anh vốn như vậy, tự cho là đúng, cũng không quan tâm hỉ ác chân chính của tôi, chỉ tin đồ mình tận mắt nhìn thấy...... Chí Kiệt, tôi tin anh yêu tôi, nhưng dục khống chế của anh quá mạnh mẽ, nói chuyện với anh tôi phải cẩn thận, muốn làm gì cũng phải suy tính anh có vui hay không, cuộc sống như vậy thật sự quá mệt mỏi."
"Anh sau này sẽ không khống chế em nữa. Em muốn đi làm việc, không thành vấn đề. Chỉ cần là em muốn, bất cứ chuyện gì anh cũng có thể thỏa mãn em." Trịnh Chí Kiệt nghiêng người về phía trước, "Hòa Vũ, đừng giận dỗi với anh nữa, em rõ ràng trong lòng vẫn có anh, lúc ở Frankfort, em kích động giống như lần đầu tiên ở cùng với anh."
Hòa Vũ một tay cầm đồ sơ sinh vào trong tay, giương mắt nhìn chằm chằm Trịnh Chí Kiệt nói: "Tôi là người trưởng thành, có nhu cầu bình thường, cho dù hôm đó thay người tôi cũng kích động như vậy."
Nếu đặt vào trước kia Trịnh Chí Kiệt đã sớm nhảy dựng lên rống to "Anh xem ai dám đụng vào em!", nhưng nghĩ tới uy hiếp của Hà Quyền trước khi vào cửa, hắn chỉ có thể nuốt xuống máu lẫn với nước bọt dồn nén trên lợi. Đều là nói nhảm, hắn tự mình an ủi, cũng không tin còn có người đàn ông nào có thể làm cho Hòa Vũ kích động giống như lúc ở cùng với hắn.
Nghĩ như vậy, đường hô hấp của Trịnh Chí Kiệt hơi thông thuận chút. Hắn đứng dậy đi tới phòng vệ sinh rửa tay hai lần, lại cố ý ủm vào ngực làm ấm, đi ra ngoài lại lần nữa ngồi xuống.
"Anh vô ý chọc em tức giận, Hòa Vũ, chỉ là muốn làm hết trách nhiệm làm cha." Hắn nói, "Hà Quyền và Chí Khanh đều nói tình huống rất nguy hiểm, đừng cậy mạnh, vì con và bản thân em, hãy cho phép anh ở lại chăm sóc các em, được chứ?"
"Không, cám ơn, trên thực tế trước khi con ra đời tôi đều không muốn gặp lại anh nữa." Hòa Vũ quyết đoán cự tuyệt, "Anh đã biết, tôi có thể ở trên giấy khai sinh viết tên anh, về phần những quyền lợi khác -"
Trịnh Chí Kiệt giơ tay lên ra hiệu y không cần nói tiếp. "Yên tâm, anh cái gì cũng không tranh giành, cũng sẽ không xuất hiện nữa, trừ khi em gọi anh đến. Anh hiện tại chỉ một yêu cầu, để cho anh......" Hắn dừng lại chốc lát, ánh mắt nhu hòa mà nhìn về phía gồ lên dưới chăn đơn, "Để anh sờ chút được không?"
Hòa Vũ rũ mắt thở dài, một lát sau gật gật đầu.
Thành kính mà úp tay lên, nhận thấy được rung động sống động truyền đến trong lòng bàn tay, hốc mắt Trịnh Chí Kiệt nóng lên, nhanh chóng nghiêng mặt đi hít sâu một hơi ngừng lại nước mắt. Lúc chưa chân chính cảm nhận sinh mạng sống này, hắn còn có thể cố giả bộ không sao cả, chấp nhận những hứa hẹn ngay cả bản thân hắn cũng không biết có thể tuân thủ kia hay không. Nhưng bây giờ, vừa nghĩ tới có thể sẽ bỏ qua từng chớp mắt hạnh phúc trưởng thành của thân sinh cốt nhục của mình, hắn thật sự không chống đỡ được.
"Hòa Vũ -" Một tay ôm người vào trong ngực, Trịnh Chí Kiệt vội vàng mà biểu lộ tiếng lòng, "Coi như anh cầu xin em, trở về! Sau này em nói cái gì làm cái gì anh cũng sẽ không phản đối, anh đảm bảo sẽ làm một người cha tốt, chỉ cần em chịu -"
Hòa Vũ đột nhiên dùng sức đẩy hắn ra, cắn chặt môi cong nửa người dưới. Trịnh Chí Kiệt mắt thấy trên chăn đơn thấm ra một mảnh dấu vết màu thẫm, nhất thời trong lòng trống rỗng. Cũng thời gian vài giây, máy giám sát vang lên báo động, Hà Quyền "Rầm" đẩy cửa xông tới, đẩy Trịnh Chí Kiệt tới bên cạnh, vén chăn đơn lên vừa nhìn nhanh chóng ấn chuông gọi.
Trịnh Chí Kiệt thấy bác sĩ hộ sĩ ào ào xông tới một đống, vội vàng túm lấy cánh tay Hà Quyền, lo lắng hỏi: "Em ấy sao thế!?"
Hất tay Trịnh Chí Kiệt ra, Hà Quyền rống với Trịnh Chí Khanh -
"Trịnh Đại Bạch! Đuổi tên khốn này ra cho tôi!"
Danh sách chương