Mục Giản chạy một mạch về Tây Khóa Viện.
Gió lạnh không nể nang chút nào mà xộc thẳng vào bên trong mũi và miệng y, khiến y sặc sụa mặt đỏ bừng.
Vừa mới mở cửa ra, đã thấy vẻ mặt Lý Đức Tráng vô cùng khϊếp sợ. Hắn cuống quít ném bút xuống, cầm hai tờ giấy tùy tiện lau tay một cái, đứng lên đi về phía Mục Giản.
Mục Giản bổ nhào vào trong lòng hắn, tham lam mà hít hà mùi hương trên người hắn, hai tay ôm chặt lấy eo hắn.
Eo của Lý thị vệ thật là thon, giống như một cô nương vậy.
Lý Đức Tráng cảm thấy y có vẻ không ổn lắm bèn hỏi: “Làm sao vậy? Có phải có kẻ bắt nạt điện hạ phải không? Hồng Ngọc đâu? Tại sao Hồng Ngọc lại không đi theo chăm sóc điện hạ?”
Lúc này Mục Giản mới ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt dầm dề, sau đó y lại cúi đầu xuống, nép vào ngực hắn.
“Đều trách ta, là ta đã nói ánh trăng bên hồ sen rất đẹp, kéo Hồng Ngọc tỷ tỷ đi xem, cuối cùng tỷ ấy lại vô tình ngã xuống. Ta muốn kéo tỷ ấy…”
Lý Đức Tráng nhìn y khóc muốn rớt cả đôi con người, liền biết xảy ra nguyện lớn rồi, hắn vội vàng gọi ma ma tới chăm sóc Mục Giản. Bẩm báo chuyện này với Thái Tử.
Dù sao cũng chỉ là một hạ nhân, Thái Tử cũng không thèm để ý, thậm chí còn không buồn gọi người đi vớt, nói chờ ngày mai nổi lên rồi kéo vào cho tiện.
Gã chỉ căn dặn quản sự lấy ra mười lượng bạc, ngày mai đưa cho người nhà của Hồng Ngọc. Thái tử còn hỏi hắn, có cần sắp xếp cho hắn một cô nương mới hay không, để thỏa mãn nhu cầu hằng ngày mà thôi.
Lý Đức Tráng lòng lạnh như băng, từ chối thẳng thừng.
Hắn hứng gió lạnh mà đi về, gió càng thổi, từ đầu đến chân hắn càng cảm thấy lạnh.
Đông cung này thật giống hố đen nuốt thịt người.
Hắn một không mong quyền thế ngất trời, hai không cầu phú khả địch quốc. Chỉ mong một điều đơn giản, đó là tồn tại.
Hắn ôm tâm sự nặng nề trở lại Tây Khóa Viện.
Mục Giản ngồi ở trên thềm cửa chờ hắn, trông thấy hắn tới, y cuống quít đứng lên. Mắt y sáng lấp lánh như ngôi sao trên bầu trời, y nhìn chằm chằm Lý Đức Tráng.
Lý Đức Tráng đi đến trước mặt y, hỏi rằng: “Điện hạ không ngủ được sao?”
Mục Giản liếc nhìn hắn, lộ ra vài phần thẹn thùng.
Y cho rằng mình rõ ràng là nam tử hán, lại sợ hãi đến mức không ngủ được. Mục Giản thấy chuyện này rất đáng xấu hổ. Y lí nhí đáp có.
Lý Đức Tráng liền sai ma ma đi nghỉ ngơi trước, tự mình lên giường ngủ chung với Mục Giản.
Mục Giản ngủ ở phía trong giường, y nghiêng người nhìn hắn. Nhìn da thịt trắng nõn, cần cổ thon dài, khuôn mặt đẹp tuyệt trần, càng nhìn càng thấy bị mê hoặc, càng nhìn càng không muốn rời mắt.
Mục Giản dịch người sang phía Lý Đức Tráng, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay phải của Lý Đức Tráng.
“Sao tay Lý thị vệ lại lạnh như vậy?”
Lý Đức Tráng lơ đễnh:
“Ta khi nãy đi trong gió khá lâu, điện hạ mau buông ra, điện hạ bị lạnh mất.”
Mục Giản không chỉ không buông tay, mà còn dán tay Lý Đức Tráng lên bụng mình. Lý Đức Tráng sợ tới mức muốn rụt tay lại, lại bị y đè chặt không nhúc nhích được.
Trong lòng Lý Đức Tráng có hơi nghi hoặc.
Sức lực không nhỏ đâu!
“Lạnh lắm đó điện hạ! Người mau buông tay!”
“Ta sưởi ấm cho Lý thị vệ, vậy thì ngài sẽ không lạnh nữa.”
Lý Đức Tráng sửng sốt một chút, không rụt tay nữa.
Đột nhiên hắn phát hiện khoảng cách giữa hai người rất gần. Hắn có thể trông thấy rõ ràng hình ảnh phản chiếu của chính mình qua đôi mắt to tròn trong vắt của Mục Giản. Tự nhiên trong đầu hắn lại nhảy ra ý nghĩ nọ, rằng trong mắt y chỉ có mình hắn.
Hầu kết của Lý Đức Tráng trượt nhẹ một cái.
Cái này ý tưởng quá sức đen tối!
Hắn ho khụ khụ hai tiếng.
“Ta cảm thấy ta đã ấm rồi.”
Mục Giản bèn xoa bóp tay hắn, cười rạng rỡ: “Mới được bao lâu đâu? Ta sẽ sưởi cho tay Lý thị vệ ấm thật là ấm.”
Trong lòng Lý Đức Tráng thở dài một hơi.
Thôi vậy!
Chiếc bụng nhỏ của y đúng là rất ấm áp!
Sờ cái tay thôi, cũng không phải sờ cái đó.
Hắn là một người con trai hiện đại của thế kỷ 21, còn để ý tới chuyện này hay sao? Mục Giản nắm lấy tay hắn, giống như chó con mà rúc vào cổ hắn, hơi thở ấm áp phả vào cần cổ của Lý Đức Tráng, khiến hắn thấy hơi ngứa.
Lý Đức Tráng vừa mới chuẩn bị tránh đi, lại nghe thấy Mục Giản nhỏ giọng tự trách:
“Khi Hồng Ngọc tỷ tỷ ngã xuống hồ nước, ta đã sợ lắm đó.”
Động tác né tránh của Lý Đức Tráng đình trệ.
Đêm nay hắn nhìn đâu cũng cảm thấy lạnh buốt tâm can, khó có thể chấp nhận được. Khi đó Mục Giản đứng bên cạnh trông thấy, một người đang sống sờ sờ đột nhiên lại biến mất trước mặt y, nhất định càng khó chịu hơn hắn.
Lý Đức Tráng vỗ lưng an ủi y: “Không sao hết.”
Mục Giản có vẻ đã được trấn an, dựa vào bên người hắn mà ngủ thϊếp đi.
Nhưng rất lâu sau Lý Đức Tráng vẫn không thể đi vào giấc ngủ.
Số bạc Thái Tử cho mình cũng không ít.
Nếu không hay là suy nghĩ một chút.
Bỏ trốn ra ngoài!
Việc bỏ trốn này cần phải được suy tính kỹ càng.
Lý Đức Tráng đang ở Đông cung, lại được tên Thái Tử biếи ŧɦái chết tiệt kia trọng dụng, cứ vài ba ngày lại kêu hắn tới tẩm điện xem mình đại bàng giương cánh. Bỏ trốn đâu phải là chuyện dễ dàng!
Tên Thái Tử chó má này còn không biết học được ở đâu, gã nghiên cứu rất kỹ mấy chuyện phòng the, muốn hắn nghĩ ra vài tư thế mới lạ, để cho gã nếm thử một phen. Vì cuộc sống quá nhạt nhẽo, gã mới mong kiếm tìm một chút màu sắc.
Lý Đức Tráng chửi cha mắng mẹ.
Cuộc sống của gã hãy còn chưa đủ màu sắc hay sao chứ!
Đây là bóc lột! Đây là áp bức!
Đây là chế độ công tác còn tàn khốc hơn cả chế độ 996*!
Lý Đức Tráng hận không thể đưa ra tư thế có độ khó cao nhất, khiến đại bàng của gã hoàn toàn đánh mất năng lực dang cánh!
Gã là Thái Tử của một nước!
Hắn dám nói sao?!
Khối lượng công việc của Lý Đức Tráng ngày càng lớn, số lần đi gặp Thái Tử ngày càng nhiều.
Mục Giản cảm thấy hai ngày nay Lý Đức Tráng không hề quan tâm mình như trước, hắn gần như mỗi ngày đều đi tới tẩm điện của Thái Tử, ở đó rất lâu mới quay về.
Có một ngày, Mục Giản đợi tới quá nửa đêm mới nhìn thấy hắn đỏ mặt, nhễ nhại mồ hôi trở về phòng.
Đông cung cũng dần dần xuất hiện mấy lời đồn đãi vớ vẩn.
Nói Lý Đức Tráng là tân sủng của Thái Tử, biết chơi rất nhiều kiểu khác nhau, còn thích chơi nhiều người cùng lúc.
Còn nói Mục Giản là nương vào Lý Đức Tráng mới có thể ở lại Đông cung.
Mục Giản hỏi Lý Đức Tráng và Thái Tử ca ca rốt cuộc đang làm cái gì, hắn ấp a ấp úng không dám nói. Mục Giản tỏ vẻ ngoan ngoãn, không hề dò hỏi, nhưng thật ra đã tức tới mức cơm cũng nuốt không trôi!
Lý Đức Tráng hình như cũng nhìn ra y đang tức giận. Sau khi ăn xong hắn bèn đưa cho y một cuốn sách tranh, kể cho hắn nghe chuyện cổ tích về hoàng tử và công chúa.
Mục Giản cảm thấy không thú vị, y chăm chú nhìn đôi môi đỏ của Lý Đức Tráng, cảm thấy không rời mắt được, chờ hắn kể xong, bèn quấn lấy hắn đòi kể tiếp.
Lý Đức Tráng dùng ngón trỏ nhẹ gõ trán y:
“Sao người mãi không lớn vậy?”
Mục Giản cười rạng rỡ, lộ ra hai cái răng hổ, y không trả lời, chăm chú nhìn hắn lại lật tiếp một quyển sách tranh cổ tích nữa.
Nhìn môi đỏ của Lý Đức Tráng, y muốn sờ, muốn biết xúc cảm khi chạm vào đó, y muốn biết hương vị của đôi môi này.
Mục Giản nghe mãi, lại nằm ăn vạ trên giường hắn, muốn ở lại đây luôn.
Chiếc giường này của Lý thị vệ thoải mái hơn giường của y nhiều.
Nhưng y vừa chợp mắt, giọng nói của Lý Đức Tráng càng ngày càng nhỏ lại, sau đó hắn buông sách xuống, đi ra ngoài.
Mục Giản: “…”
Y bò dậy nhìn cửa phòng.
Những lời đồn đại đó hiện ra trong đầu Mục Giản, y bèn xuống giường mặc quần áo, âm thầm đi theo Lý Đức Tráng, khom lưng trốn ở bên ngoài tẩm điện của Thái Tử. Y nghe thấy bên trong có tiếng ỏn à ỏn ẻn như tiếng mèo con, không khỏi tò mò, trộm nhìn qua khe cửa.
Thái Tử ca ca của y đang ôm một nam nhân khác hợp thành một thể, quần áo không chỉnh tề, khuôn mặt đỏ bừng, còn cười với Lý Đức Tráng mà bảo:
“Hôm nay sự tình gấp gáp, không đợi được ngươi tới đã bắt đầu trước rồi, Lý thị vệ không ngại chứ?”
___________
*chế độ 996: là chế độ làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày trong tuần
Danh sách chương