Lý Đức Tráng gượng cười.
Bây giờ trong đầu hắn chỉ có phong thư gài trong l*иg ngực.
Sự tồn tại của nó quá mức rõ rệt.
Khiến cho sắc mặt hắn tái nhợt, chẳng nghĩ được chuyện gì khác.
Hắn muốn nhìn xem trong thư viết cái gì, nhưng lại không dám nhìn vào.
Tay Mục Giản chậm rãi nâng lên mặt hắn, hướng đôi môi hắn ở ngay trước mắt mình.
Lý Đức Tráng trông thấy Mục Giản lo lắng nhìn mình. Trong lúc rối ren, Lý Đức Tráng đột nhiên như người chết đuối vớ được cọc.
Mục Giản nói: “Tráng Tráng, ngươi có chuyện gì thì cứ nói với ta.”
Hốc mắc Lý Đức Tráng hơi đỏ.
Ánh mặt trời soi vào đáy mắt, tạo thành ánh sáng lung linh trong đôi mắt đẫm lệ, nom còn đẹp hơn cả trăng sáng giữa đêm thâu.
“Ta… Ta muốn xin điện hạ, cứu ta với.”
Mục Giản ngồi ở bên giường, túm lấy tay Lý Đức Tráng, từ tốn áp tay hắn lên mặt mình.
Y nở nụ cười đơn thuần với hắn, hai chiếc răng nanh trông cực kỳ đáng yêu.
“Ta sẽ giúp ngài, ngài từ từ nói với ta được không? Ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh Lý thị vệ, sẽ luôn đối tốt với ngài.”
Lý Đức Tráng hơi giật mình.
Hàng lông mi thật dài, dưới ánh mặt trời bị nhuộm thành màu vàng óng, khi chớp mắt, hàng lông mi giống như cánh bướm. Nước mắt trong veo chảy xuống từ mắt hắn.
Mọi nỗi bất an, ấm ức, sợ hãi, đều như muốn trào ra.
Lý Đức Tráng nắm lấy tay Mục Giản, run rẩy cắn môi, chậm rãi dựa vào bên người y. Hắn ngửi mùi hương trên người y, đột nhiên trong lòng lại nảy sinh một cảm giác an tâm chưa từng có.
“Điện hạ…”
Mục Giản duỗi tay kéo hắn vào lòng mình, nhẹ nhàng ghé cằm lên trên đầu hắn. Vì biết rõ Lý Đức Tráng không trông thấy mặt mình, y cong môi cười.
“Không sao đâu, ta ở đây rồi, ta ở đây…”
Lý Đức Tráng tựa như dây leo quấn quanh cây cổ thụ để sinh tồn, có được chút cảm giác an toàn, hắn lấy hết dũng khí, lấy vật lạ ở trong người mình ra.
Một phong thư…
Giống như những phong thư để trên bàn mấy hôm trước, phong thư này không đề tên họ.
Chỉ có mỗi phong thư ấy.
Nội dung bên trong phong thư này mới là lý do khiến Lý Đức Tráng sợ hãi.
Hắn run tay, lấy giấy viết thư ra khỏi phong thư, chầm chậm mở ra.
Trên thư viết: “Tráng Tráng khi ngủ thật là đẹp. So với các cô nương còn đẹp hơn nhiều. Ta không biết, Tráng Tráng không có chút phòng bị nào mà ngủ trước mặt ta, có phải là đang muốn quyến rũ ta hay không? Ngươi biết rõ mà, ta không kìm lòng được. Mà thực ra ta cũng không kìm lòng gì cả.”
Hắn nhìn sang trang thư thứ hai.
“Ngươi bị ta làm bẩn mặt, làm bẩn môi, bị ta hạ xuân dược mà động tình.”
Lý Đức Tráng trợn trừng hai mắt. Đột nhiên ôm giấy viết thư vào trong lòng.
Hắn đột nhiên lại cảm thấy trong miệng mình có mùi gì đó, làm hắn bất an, làm hắn sợ hãi.
Mục Giản cúi đầu: “Làm sao vậy? Đây là thứ gì? Từ đâu tới?”
Lý Đức Tráng ngửa đầu: “Điện hạ, kẻ đó… kẻ đã cưỡng đoạt ta, hình như đang theo dõi ta.”
Mặt Mục Giản nháy mắt tối sầm, ánh mắt lạnh như hồ băng giữa trời đông giá rét, làm người ta thảng thốt.
“Ta sẽ tra ra kẻ đó cho ngài. Ngài đừng sợ.”
Nỗi bất an của Lý Đức Tráng cuối cùng cũng được thả lòng.
Trong lúc hoảng hốt, hắn có cảm giác giống như có thứ gì khẽ chạm qua đỉnh đầu mình. Nhất nhanh, rất mềm, khiến hắn cho rằng chỉ là ảo giác.
Có lẽ là do áp lực tâm lý quá lớn.
Lần này Lý Đức Tráng ốm, vẫn mãi chẳng có dấu hiệu hồi phục.
Hắn ở trong hành cung dưỡng bệnh hơn nửa tháng, mới cuối cùng có chút khởi sắc. Vừa lúc vào đúng tháng ba, vào dịp săn bắt đầu xuân, Mục Giản đưa Lý Đức Tráng đi chung, giúp hắn giải khuây.
Khu vực săn bắn rất lớn, cảnh sắc đẹp khôn cùng.
Dưới gió xuân ấm áp, Lý Đức Tráng vô cùng thích ý.
Mục Giản hỏi hắn muốn cưỡi ngựa hay không. Lý Đức Tráng lắc đầu nói mình không biết cưỡi.
Mục Giản nói y có thể dạy hắn.
Lý Đức Tráng có chút động lòng, nhưng vẫn còn sợ hãi. Dù sao thì việc cưỡi được ngựa trong sách cổ cũng chẳng phải chuyện đùa.
Đám ngựa này đều không được huấn luyện và thuần hóa như thời hiện đại. Nếu nó giơ chân đã hắn ngã, nhẹ thì gãy xương, nặng thì tàn phế.
Lý Đức Tráng không nghĩ trình độ y học ở thời đại này có thể chữa được chấn thương hay liệt.
Mục Giản nhìn ra hắn đang sợ hãi.
“Không sao đâu, ngài lên ngựa, ta nắm dây cương.”
“Chuyện này không hợp quy củ.”
“Quy củ với không quy củ gì chứ.” Mục Giản không để trong lòng, y nhìn quanh một lượt: “Cũng không có ai chú ý tới chúng ta.”
“Vậy cũng không được.”
Mục Giản ghé sát bên tai y: “Chúng ta cưỡi chung một con ngựa, có được không?”
Lý Đức Tráng do dự.
Mục Giản kéo tay Lý Đức Tráng tay: “Tới cũng tới rồi…”
Khi y nói mấy nời này, trông rất giống đứa nhỏ đang nhõng nhẽo đòi quà.
Lý Đức Tráng không đành lòng cự tuyệt, thở dài một hơi, “Vậy được thôi, làm phiền điện hạ rồi.”
Mục Giản vui vẻ cười rộ lên. Y đỡ Lý Đức Tráng lên ngựa, sau đó tự xoay người nhảy lên lưng ngựa. Động tác tiêu sái, vạt áo bay bay.
Y bắt lấy dây cương từ đằng sau, trông như ôm gọi Lý Đức Tráng vào trong l*иg ngực.
Mục Giản dùng chân kẹp bụng ngựa, khiến nó chậm rãi đi phía trước.
Gió xuân ấm áp dịu dàng, cỏ cây đưa hương thoang thoảng.
Hôm nay Lý Đức Tráng ăn vận tùy ý, y phục tuy rằng cũng kín cổng cao tường, nhưng lộ ra cần cổ thon dài, mái tóc đen nhánh mềm mại đong đưa theo gió, phất qua mặt Mục Giản, có hơi ngứa, ngứa vào tận trong lòng.
Quanh người y đều là mùi hương của Lý Đức Tráng.
Làm lòng y ngổn ngang.
Y lén hít sâu một hơi, nhẹ ngàng cất tiếng.
“Lý thị vệ thơm quá.”
Hai người sát gần nhau, lời y nói, Lý Đức Tráng nghe rõ ràng.
“Thơm sao? Sao ta lại không ngửi thấy?”
Như để chứng thực lời mình nói, Mục Giản vùi đầu vào hõm vai Lý Đức Tráng hõm vai, hít một hơi thật sâu, sau đó trả lời: “Đúng vậy, rất thơm. Sao ta lại không thơm như ngài vậy chứ?”
Lý Đức Tráng cười: “Nếu điện hạ muốn thơm, có thể thử tắm bằng cánh hoa.”
“Đó là đồ dùng của nữ nhân, ta không cần đâu. Trừ khi…” Mục Giản nói quanh co: “Ngài ở bên cạnh ta, ta sẽ dùng.”
“Điện hạ nói bậy rồi, nếu người nói chỉ có nữ nhân mới dùng, vậy thì sao ta lại dùng chứ?”
Mục Giản nắm thật chặt dây cương trên tay.
Hai người càng lúc càng gần, như thể sắp dán chặt vào nhau.
Lý Đức Tráng trợn mắt.
Mục Giản cảm thán: “Lý thị vệ là người đẹp, đương nhiên sẽ dùng đến.”
Lý Đức Tráng hơi ghé mắt sang.
Hai người thật rất sự gần, đều có thể trông thấy hình bóng mình trong mắt người kia, chóp mũi như có như không mà cọ vào nhau, làm cho cơ thể tê dại.
Mục Giản đột nhiên cười rộ: “Làm sao vậy?”
“Điện hạ nói đùa.”
“Không có đâu, ta nói thật mà.”
Lý Đức Tráng im lặng.
Hắn quay đầu, mắt nhìn phía trước.
“Chúng ta đừng bàn chuyện này nữa, nói chuyện khác thôi.”
“Lý thị vệ muốn nói cái gì?”
“Cái kia… Điện hạ, người… Có phản ứng.”
Mục Giản sửng sốt hai giây, cố tình rướn người về phía trước, đυ.ng chạm vài lần: “Lý thị vệ nói cái này sao?”
Lý Đức Tráng hít sâu một hơi.
Hắn có cảm giác mình đang bị quấy rối.
“Điện hạ là vì đang cưỡi ngựa, quá kích động, quá hưng phấn sao?”
Mục Giản cười mấy tiếng, tiếng cười sang sảng.
“Đúng vậy.”
Ngài cứ cho là vậy đi.
Bây giờ trong đầu hắn chỉ có phong thư gài trong l*иg ngực.
Sự tồn tại của nó quá mức rõ rệt.
Khiến cho sắc mặt hắn tái nhợt, chẳng nghĩ được chuyện gì khác.
Hắn muốn nhìn xem trong thư viết cái gì, nhưng lại không dám nhìn vào.
Tay Mục Giản chậm rãi nâng lên mặt hắn, hướng đôi môi hắn ở ngay trước mắt mình.
Lý Đức Tráng trông thấy Mục Giản lo lắng nhìn mình. Trong lúc rối ren, Lý Đức Tráng đột nhiên như người chết đuối vớ được cọc.
Mục Giản nói: “Tráng Tráng, ngươi có chuyện gì thì cứ nói với ta.”
Hốc mắc Lý Đức Tráng hơi đỏ.
Ánh mặt trời soi vào đáy mắt, tạo thành ánh sáng lung linh trong đôi mắt đẫm lệ, nom còn đẹp hơn cả trăng sáng giữa đêm thâu.
“Ta… Ta muốn xin điện hạ, cứu ta với.”
Mục Giản ngồi ở bên giường, túm lấy tay Lý Đức Tráng, từ tốn áp tay hắn lên mặt mình.
Y nở nụ cười đơn thuần với hắn, hai chiếc răng nanh trông cực kỳ đáng yêu.
“Ta sẽ giúp ngài, ngài từ từ nói với ta được không? Ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh Lý thị vệ, sẽ luôn đối tốt với ngài.”
Lý Đức Tráng hơi giật mình.
Hàng lông mi thật dài, dưới ánh mặt trời bị nhuộm thành màu vàng óng, khi chớp mắt, hàng lông mi giống như cánh bướm. Nước mắt trong veo chảy xuống từ mắt hắn.
Mọi nỗi bất an, ấm ức, sợ hãi, đều như muốn trào ra.
Lý Đức Tráng nắm lấy tay Mục Giản, run rẩy cắn môi, chậm rãi dựa vào bên người y. Hắn ngửi mùi hương trên người y, đột nhiên trong lòng lại nảy sinh một cảm giác an tâm chưa từng có.
“Điện hạ…”
Mục Giản duỗi tay kéo hắn vào lòng mình, nhẹ nhàng ghé cằm lên trên đầu hắn. Vì biết rõ Lý Đức Tráng không trông thấy mặt mình, y cong môi cười.
“Không sao đâu, ta ở đây rồi, ta ở đây…”
Lý Đức Tráng tựa như dây leo quấn quanh cây cổ thụ để sinh tồn, có được chút cảm giác an toàn, hắn lấy hết dũng khí, lấy vật lạ ở trong người mình ra.
Một phong thư…
Giống như những phong thư để trên bàn mấy hôm trước, phong thư này không đề tên họ.
Chỉ có mỗi phong thư ấy.
Nội dung bên trong phong thư này mới là lý do khiến Lý Đức Tráng sợ hãi.
Hắn run tay, lấy giấy viết thư ra khỏi phong thư, chầm chậm mở ra.
Trên thư viết: “Tráng Tráng khi ngủ thật là đẹp. So với các cô nương còn đẹp hơn nhiều. Ta không biết, Tráng Tráng không có chút phòng bị nào mà ngủ trước mặt ta, có phải là đang muốn quyến rũ ta hay không? Ngươi biết rõ mà, ta không kìm lòng được. Mà thực ra ta cũng không kìm lòng gì cả.”
Hắn nhìn sang trang thư thứ hai.
“Ngươi bị ta làm bẩn mặt, làm bẩn môi, bị ta hạ xuân dược mà động tình.”
Lý Đức Tráng trợn trừng hai mắt. Đột nhiên ôm giấy viết thư vào trong lòng.
Hắn đột nhiên lại cảm thấy trong miệng mình có mùi gì đó, làm hắn bất an, làm hắn sợ hãi.
Mục Giản cúi đầu: “Làm sao vậy? Đây là thứ gì? Từ đâu tới?”
Lý Đức Tráng ngửa đầu: “Điện hạ, kẻ đó… kẻ đã cưỡng đoạt ta, hình như đang theo dõi ta.”
Mặt Mục Giản nháy mắt tối sầm, ánh mắt lạnh như hồ băng giữa trời đông giá rét, làm người ta thảng thốt.
“Ta sẽ tra ra kẻ đó cho ngài. Ngài đừng sợ.”
Nỗi bất an của Lý Đức Tráng cuối cùng cũng được thả lòng.
Trong lúc hoảng hốt, hắn có cảm giác giống như có thứ gì khẽ chạm qua đỉnh đầu mình. Nhất nhanh, rất mềm, khiến hắn cho rằng chỉ là ảo giác.
Có lẽ là do áp lực tâm lý quá lớn.
Lần này Lý Đức Tráng ốm, vẫn mãi chẳng có dấu hiệu hồi phục.
Hắn ở trong hành cung dưỡng bệnh hơn nửa tháng, mới cuối cùng có chút khởi sắc. Vừa lúc vào đúng tháng ba, vào dịp săn bắt đầu xuân, Mục Giản đưa Lý Đức Tráng đi chung, giúp hắn giải khuây.
Khu vực săn bắn rất lớn, cảnh sắc đẹp khôn cùng.
Dưới gió xuân ấm áp, Lý Đức Tráng vô cùng thích ý.
Mục Giản hỏi hắn muốn cưỡi ngựa hay không. Lý Đức Tráng lắc đầu nói mình không biết cưỡi.
Mục Giản nói y có thể dạy hắn.
Lý Đức Tráng có chút động lòng, nhưng vẫn còn sợ hãi. Dù sao thì việc cưỡi được ngựa trong sách cổ cũng chẳng phải chuyện đùa.
Đám ngựa này đều không được huấn luyện và thuần hóa như thời hiện đại. Nếu nó giơ chân đã hắn ngã, nhẹ thì gãy xương, nặng thì tàn phế.
Lý Đức Tráng không nghĩ trình độ y học ở thời đại này có thể chữa được chấn thương hay liệt.
Mục Giản nhìn ra hắn đang sợ hãi.
“Không sao đâu, ngài lên ngựa, ta nắm dây cương.”
“Chuyện này không hợp quy củ.”
“Quy củ với không quy củ gì chứ.” Mục Giản không để trong lòng, y nhìn quanh một lượt: “Cũng không có ai chú ý tới chúng ta.”
“Vậy cũng không được.”
Mục Giản ghé sát bên tai y: “Chúng ta cưỡi chung một con ngựa, có được không?”
Lý Đức Tráng do dự.
Mục Giản kéo tay Lý Đức Tráng tay: “Tới cũng tới rồi…”
Khi y nói mấy nời này, trông rất giống đứa nhỏ đang nhõng nhẽo đòi quà.
Lý Đức Tráng không đành lòng cự tuyệt, thở dài một hơi, “Vậy được thôi, làm phiền điện hạ rồi.”
Mục Giản vui vẻ cười rộ lên. Y đỡ Lý Đức Tráng lên ngựa, sau đó tự xoay người nhảy lên lưng ngựa. Động tác tiêu sái, vạt áo bay bay.
Y bắt lấy dây cương từ đằng sau, trông như ôm gọi Lý Đức Tráng vào trong l*иg ngực.
Mục Giản dùng chân kẹp bụng ngựa, khiến nó chậm rãi đi phía trước.
Gió xuân ấm áp dịu dàng, cỏ cây đưa hương thoang thoảng.
Hôm nay Lý Đức Tráng ăn vận tùy ý, y phục tuy rằng cũng kín cổng cao tường, nhưng lộ ra cần cổ thon dài, mái tóc đen nhánh mềm mại đong đưa theo gió, phất qua mặt Mục Giản, có hơi ngứa, ngứa vào tận trong lòng.
Quanh người y đều là mùi hương của Lý Đức Tráng.
Làm lòng y ngổn ngang.
Y lén hít sâu một hơi, nhẹ ngàng cất tiếng.
“Lý thị vệ thơm quá.”
Hai người sát gần nhau, lời y nói, Lý Đức Tráng nghe rõ ràng.
“Thơm sao? Sao ta lại không ngửi thấy?”
Như để chứng thực lời mình nói, Mục Giản vùi đầu vào hõm vai Lý Đức Tráng hõm vai, hít một hơi thật sâu, sau đó trả lời: “Đúng vậy, rất thơm. Sao ta lại không thơm như ngài vậy chứ?”
Lý Đức Tráng cười: “Nếu điện hạ muốn thơm, có thể thử tắm bằng cánh hoa.”
“Đó là đồ dùng của nữ nhân, ta không cần đâu. Trừ khi…” Mục Giản nói quanh co: “Ngài ở bên cạnh ta, ta sẽ dùng.”
“Điện hạ nói bậy rồi, nếu người nói chỉ có nữ nhân mới dùng, vậy thì sao ta lại dùng chứ?”
Mục Giản nắm thật chặt dây cương trên tay.
Hai người càng lúc càng gần, như thể sắp dán chặt vào nhau.
Lý Đức Tráng trợn mắt.
Mục Giản cảm thán: “Lý thị vệ là người đẹp, đương nhiên sẽ dùng đến.”
Lý Đức Tráng hơi ghé mắt sang.
Hai người thật rất sự gần, đều có thể trông thấy hình bóng mình trong mắt người kia, chóp mũi như có như không mà cọ vào nhau, làm cho cơ thể tê dại.
Mục Giản đột nhiên cười rộ: “Làm sao vậy?”
“Điện hạ nói đùa.”
“Không có đâu, ta nói thật mà.”
Lý Đức Tráng im lặng.
Hắn quay đầu, mắt nhìn phía trước.
“Chúng ta đừng bàn chuyện này nữa, nói chuyện khác thôi.”
“Lý thị vệ muốn nói cái gì?”
“Cái kia… Điện hạ, người… Có phản ứng.”
Mục Giản sửng sốt hai giây, cố tình rướn người về phía trước, đυ.ng chạm vài lần: “Lý thị vệ nói cái này sao?”
Lý Đức Tráng hít sâu một hơi.
Hắn có cảm giác mình đang bị quấy rối.
“Điện hạ là vì đang cưỡi ngựa, quá kích động, quá hưng phấn sao?”
Mục Giản cười mấy tiếng, tiếng cười sang sảng.
“Đúng vậy.”
Ngài cứ cho là vậy đi.
Danh sách chương