Chương 47: Giao dịch


"Hội nghị bắt đầu, chúng ta từ doanh nghiệp tập đoàn Hải Đốn tiến hành báo cáo, tiếp đó là tập đoàn Thiên Thành ngay sau đó là công ty chi nhánh Đài Loan tập đoàn KF. Sau khi doanh nghiệp báo cáo kết thúc, chúng ta từ đánh giá của các vị ở đây và cấp quan viên chính phủ, tiếp đó mới là mỗi người đấu thầu. Doanh nghiệp đấu thầu kim ngạch (số tiền) cao nhất coi là kết quả đấu thầu"


Quan viên chính phủ-- người giải thích, nhưng người phía dưới ai cũng không đang nghe. Không phải cau mày, thì là một mặt khẩn trương, ngoại trừ Phương Tư Dao một bộ dạng tình thế bắt buộc trang nghiêm. Thời điểm nghe thấy lời của Phương Tư Dao, Trương Tú Lệ đã làm ra quyết định, vì Thiên Thành vì Tử Kì thì chỉ đành hy sinh Giang Hiểu Đình, dù sao con gái của tiểu tam sinh bên ngoài kia có gì đáng để ý, Tử Kì mới là trụ cột của Tạ gia. Nhưng Tạ thiên Tường ở một bên lại không cho rằng như vậy, ông ta không muốn để Hiểu Đình vì cái nhà này hy sinh, không muốn để Tuệ Bình đột nhiên rời khỏi con gái của mình


Lượt đầu tiên do tập đoàn Hải Đốn báo cáo, mà Tôn Hạo Dân cũng sớm đã không có ý tranh giành vụ đấu thầu này, một lòng lo lắng con trai ở trong bệnh viện. Mà Giang Hiểu Đình làm đại diện cho Thiên Thành, tuy trãi qua chấn động của đối phương, nhưng dựa vào năng lực phản ứng lanh lợi và lực thích ứng, cô ấy nhanh chống điều tiết bản thân, chuyên tâm dồn trí chỉnh lý bản thảo trên tay. Nhưng Tạ Tử Kì nhìn theo đứa con gái trước mắt, anh ta thật sự rất sợ cô ấy sẽ sụp đổ, vì anh ta biết Giang Hiểu Đình càng yên tĩnh càng trầm ổn, thương tổn cô ấy chịu thì rất nặng


"Hiểu Đình, cậu có sao không?"


"Không sao a, Tử Kì cậu không cần lo lắng, mình đã chuẩn bị xong rồi, đợi chút nữa xem mình! "


"Được, Hiểu Đình cố lên! tôi tin cậu! "


Cô gái cho nam sinh một nụ cười ấm lòng, nhưng chỉ có Tạ Tử Kì biết Giang Hiểu Đình bây giờ trong lòng rất loạn. Vì không làm loạn tâm tình của cô ấy rất không dễ dàng điều chỉnh tốt, Tạ Tử Kì cũng không nói nhiều nữa chỉ là im lắng nhìn theo cô ấy


Khi đến lượt Thiên Thành báo cáo, khí chất của Giang Hiểu Đình kiên cố bão táp và ánh mặt trời trầm ổn rất được đánh giá yêu thích, hơn nữa hoạch định của kiến thiết Thiên Thành xác thực cũng là nhận được sự coi trọng. Tuy đứa con gái đứng trên bụt một bộ dạng làm theo nguyên tắc, nhưng mỗi khi đối mắt với Phương Tư Dao, trong mắt của cô ấy lóe qua hoang man sợ hãi trong chớp mắt, sau đó lại nhanh chóng chuyển tằm mắt. Phương Tư Dao đương nhiên cũng thấy được, mỗi lần như vậy lòng của cô thì bị kéo một cái. Cô ấy biết em ấy sợ hãi, nhưng mà bản thân cũng là bất đắc dĩ.Tất cả tựa hồ thật sự không trở lại được rồi...


"Tạ Thiên Tường, quyết định xong rồi chưa? tôi ở đây có hai phần thư đấu thầu, một phần đấu thầu kim ngạch số không, phần khác ba mươi tỷ. Nếu như ông không đáp ứng, vậy tôi thì đem phần đấu thầu ba mươi tỷ giao ra. Đương nhiên, tôi nói cho ông biết thì không sợ ông thay đổi kim ngạch, vì Thiên Thành và Hải Đốn cộng lại cũng không nhiều hơn tôi. Tự ông hảo hảo suy nghĩ, còn lại một phút cuối cùng"


"Phương Tư Dao! cô! tôi không..."


"Được! chúng tôi đáp ứng cô! "


Tạ thiên Tường vốn muốn từ chối, lại không ngờ thanh âm bổng nhiên chen vào thay ông ấy ra quyết định. Trương Tú Lệ một tiếng kêu lên, để Phương Tư Dao khơi lên nụ cười quái dị


"Giao dịch thành công, Trương Tú Lệ bán con gái cầu vinh không thẹn là tác phong của bà. Giang Hiểu Đình quả nhiên không phải bà sinh"


Phương Tư Dao đi qua bên cạnh hai người chỉ chậm chạp bỏ lại câu nói như vậy, lại để Tạ Thiên Tường và Trương Tú Lệ xấu hổ vô cùng


Tạ Thiên Tường muốn tức giận với Trương Tú Lệ, nhưng mà ông ta biết bản thân không có tư cách này, người vợ này theo mình ba mươi năm, ông ấy ngoại tình lại ở bên ngoài sinh một đứa con gái, bây giờ lại cùng tiểu tam chung một chỗ đối xử lạnh nhạt với bà ta. Ông ấy biết chính mình có lỗi với bà ấy, cho nên bây giờ người không có tư cách nhất chính là mình


"Ba, mẹ lớn, hai người không cần lo lắng, cho dù chúng ta không có được vụ này con và Tử Kì cùng nhau nghĩ cách"


"Phải a, ba, hai người không cần cúi đầu thất vọng"


Mà Tạ Tử Kì và Giang Hiểu Đình từ chỗ rương đấu thầu đi trở về nhìn thấy ba mẹ vẻ mặt khổ qua (mặt buồn) vì lo lắng chuyện đấu thầu, vì thế rối rít bắt đầu mở miệng an ủi.Nhưng lúc này vô tội nhất chẳng qua chỉ là Giang Hiểu Đình...


"Hiểu Đình...thật xin lỗi, ba có lỗi với con"


"Ba, mấy chuyện đó bây giờ đừng nói được không, con không muốn nghe. Bây giờ ưu tiên hàng đầu là xử lý tốt chuyện đấu thầu, cái khác sau này rồi nói"


Vì ba ruột lại muốn nhắc đến chuyện của mười năm trước, Giang Hiểu Đình thật sự không muốn biết, ít ra bây giờ không muốn! vì cô ấy đã không còn sức lực đi đối mặt Phương Tư Dao, đối mặt với ba và mẹ lớn của. mình còn có tất cả lời nói dối...


"Tiếp theo, chúng tôi công bố kết quả đắt thầu. Tập đoàn Hải Đốn 13 tỷ. Tập đoàn Thiên Thành 15 tỷ. Tập đoàn KF...ách...không đồng bỏ thầu. Như vậy, chúc mừng tập đoàn Thiên Thành với số tiền 15 tỷ có được công trình tòa thị chính lần này"

Tất cả người đều cho rằng lần này KF chắc chắn sẽ lấy được vụ thầu, lại không ngờ được lại có thể là bỏ thầu? ! tất cả mọi người thì đang kinh ngạc, chỉ có Phương Tư cách ngậm nụ cười nhìn Giang Hiểu Đình một cái, còn có vợ chồng Tạ Thiên Tường rõ ràng đắt thầu lại không có một tia hứng thú. Cô gái cảm thấy rất kì quái, nhưng vẫn không mở miệng hỏi, Phương Tư Dao thì đi qua


"Đem hành lý thu dọn một chút, chị ở nhà đợi em"


"Cái gì? tại sao phải thu hành lý? tại sao phải đi nhà chị? "


"Hỏi ba em và Trương Tú Lệ"


Phương Tư Dao đi trước đem vấn đề đều bỏ cho hai người khơi nguồn kia, còn cô ấy phủi phủi tà áo tiêu xái rời khỏi. Còn lại cô gái gương mặt hoang man và Tạ Thiên Tường một mình mặt mày ủ dột


"Ba, phát sinh chuyện gì vậy? tại sao muốn con đi nhà chị ta?"


"Hiểu Đình...ba...ba có lỗi với con, vừa rồi Phương Tư Dao nói...chỉ cần...chỉ cần đem con bán cho cô ta, cô ta sẽ đáp ứng buông tha Thiên Thành từ bỏ đấu thầu...ba..."


Tạ Thiên Tường khống chế không được tâm trạng khóc đến nước mắt nước mũi ròng ròng, nhưng cô gái nghe thấy câu này sớm thì sửng sốt


Hừ, lợi thế giao dịch? mình chỉ là lợi thế trong giao dịch này...


"Ba! sao ba có thể quá đáng như vậy! Hiểu Đình là con gái của ba, sao ba có thể đem cậu ấy bán cho người khác! " Tạ Tử Kì kích động la lớn với ba, hai tay hung hăng đập ở trên bàn hội nghị. Sao có thể...ba mẹ của mình sao là loại người đáng sợ như vậy, Hiểu Đình là con gái của ông ấy...


"Thật xin lỗi...là ba vô dụng"


"Không sao đâu. Con đi"


"Hiểu Đình! tại sao cậu phải đáp ứng, cậu lại không phải món đồ sao có thể nói bán thì bán"


"Tử Kì tôi biết cậu quan tâm tôi, nhưng mà cậu đừng kích động như vậy. Tôi không sao, qua đó chẳng qua thì làm người làm thôi. Phương Tư Dao cũng sẽ không làm gì với tôi..nhiều nhất thì là làm người hầu gái, tôi bình thường cũng đang làm a, không sao đâu..."


Tạ Tử Kì hoàn toàn hết cách tiếp nhận, anh ấy so với Giang Hiểu Đình càng kích động hơn, trái lại xem ra đứa con gái lại là lãnh định, nhẹ cười một cái như là không biết làm sao như là lãnh đạm, sau đó xoay người rời khỏi bỏ lại bóng lưng ai thương yếu đuối cho ba người ở hiện trường


Giang Hiểu Đình một mình đi trên phố, cố nén đau đớn trong lòng, nhưng một cổ bi ai trong lúc này lại bị vô hạn phóng lớn...lớn đến cô ấy cũng chấp nhận không nổi nữa, nước mắt rơi xuống, cô ấy khống chế không được ở trên đường vừa đi vừa khóc, cả người đi đường cũng bị cô ấy dọa. Nhưng mà lúc này cô ấy căn bản không quản những việc này, cô ấy không hiểu bản thân rốt cuộc làm sai cái gì, tại sao mỗi người đều đối xử cô như vậy...


Đi rất lâu...Giang Hiểu Đình trở về nhà, nhìn thấy Giang Tuệ Bình ở trong phòng khách chỉnh lý đồ đạc, cô ấy cũng bất chấp xông lên ôm chặt lấy mẹ...


"Mẹ...ô ô..."


"Hiểu Đình Hiểu Đình, con làm sao vậy, làm sao khóc? "


Giang Tuệ Bình bổng nhiên bị ôm, không hiểu phát sinh chuyện gì nhưng mà thấy con gái mình đang khóc bà ấy rất đau lòng, chỉ có thể chặt chẽ ôm lại cô ấy đợi cô bình tĩnh lại rồi nói tiếp


"Mẹ...con không sao, con...con phải đi công tác, rất sợ không thấy được mẹ..."


Sau khi khóc xong đứa con gái làm nũng chui ở trong lòng mẹ, mà Giang Tuệ Bình nghe thấy lời này lại cười, sao con gái mình cũng lớn như vậy rồi còn làm nũng giống đứa trẻ chứ


"Hiểu Đình, con lại không phải không trở về, hại mẹ cho rằng con xảy ra chuyện gì chứ. Con phải đi bao lâu a, sao khóc thành như vậy? "


"Con không biết..."


"Tại sao vậy? không phải đều có kì hạn sao?"


Cô gái không biết nên nói bao lâu mới đúng, vì cả cô ấy cũng không biết kì hạn...


"Mẹ, con sẽ mau hoàn thành nhiệm vụ trở về, chắc...không lâu"


"Được rồi, vậy khi nào con phải đi? "


"Tối hôm nay..."


"Vậy mẹ đưa con đi sân bay"


"Không cần! tự con đi, mẹ đi theo con sẽ không nỡ, con sẽ không muốn đi..."


Vì không muốn bị phát hiện, cô ấy chỉ đành dùng lý do rất vụn ứng phó. Cô ấy không thể để mẹ biết chuyện mình bị ba bán đi, nếu không bà ấy nhất định lại sẽ rất thương tâm


"Được rồi, vậy con phải mau trở về a mẹ sẽ nhớ con,


"Ân! "


Giang Hiểu Đình dùng sức gật đầu lại ủ vào trong lòng mẹ làm nũng cọ cọ, cô ấy thật sự rất không nỡ rời khỏi mẹ


Hai người không nỡ xa nhau, cả đêm đều dính với nhau. Nói dính lấy nhau chi bằng nói là Giang Hiểu Đình lại muốn theo Giang Tuệ Bình, bất luận bà ấy đi đâu cô ấy thì đi đó giống như đứa trẻ dính lấy người, nhưng như vậy không những không có để Giang Tuệ Bình cảm thấy phiền mà cả đêm cũng cười đến rất vui


Cho đến thời khắc hai người tách ra, Giang Tuệ Bình luôn nhịn không được khóc ra. Bà ấy biết Hiểu Đình đeo theo, nhưng mà như vậy mới là con gái của mình a, sau này nếu như thiếu đi những ngày cô ấy đeo theo mình thật sự mà nói có bao nhiêu buồn chán thì có bấy nhiêu buồn chán


Lúc này Giang Hiểu Đình nhất định không biết bản thân còn chưa bước ra cửa, Giang Tuệ Bình thì đã bắt đầu nhớ nhung cô ấy rồi...


Hết chương 47


Ps: trước mắt không biết Tử Kì và Hiểu Đình ai sinh trước nên tui vẫn edit theo phim cậu mình

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện