"Tư Dao..."



Giang Hiểu Đình nhẹ nhàng kéo lấy tay của Phương Tư Dao để cô ấy ngồi ở bên mép giường của mình. Lại phí sức chống bản thân ngồi ở trên giường, như vậy thì có thể gần Tư Dao thêm...



Nhìn thấy hàng loạt động tác của cô ấy trong lòng Phương Tư Dao dâng lên một trận khổ sở, đưa tay ra thì đem cô ấy ôm vào trong lòng. Cơ thể mềm mại và mùi hương dễ ngửi thuộc về Giang Hiểu Đình đều để Phương Tư Dao trầm mê, Thế là hai tay càng dùng sức ôm chặt người trong lòng. Bị động tác thình lình của Phương Tư Dao dọa hết hồn, Giang Hiểu Đình ngẩng người đem đầu chôn ở hõm vai của cô ấy. Cô ấy cảm thấy đây nhất định là lúc bản thân hạnh phúc nhất, vì thời khắc này Giang Hiểu Đình đợi mười năm rồi



"Nếu như em là đang nằm mơ, chỉ có trong mơ Phương Tư Dao mới ôn nhu như vậy ôm em..."



Giang Hiểu Đình chậm chạp nói ra một câu lại để Phương Tư Dao đau lòng không thể tăng thêm. Qua một một chút thì phát hiện áo bác sĩ của mình đã bị nước mắt của Giang Hiểu Đình làm ướt đẫm, cô ấy lo lắng cho Giang Hiểu Đình sẽ không thoải mái, nhẹ nhàng buông tay ôm cô ấy ra



"Đừng, đừng buông em ra! cầu xin chị...cho dù chỉ là nằm mơ cũng đừng buông em ra...đừng để em cả nằm mơ cũng khổ sở như vậy..."



Phát hiện Phương Tư Dao muốn buông mình ra Giang Hiểu Đình khẩn trương ôm lấy eo của cô ấy, cô ấy không muốn không thấy Phương tư Dao nữa, một giây cũng không muốn. Phương Tư Dao thấy cô ấy không hề ̀có cảm giác an toàn, từ từ nhấc tay lên đặt ở sau lưng an ủi Giang Hiểu Đình vì khẩn mà cơ thể run rẫy



"Tôi sẽ không đi...buông tôi ra trước đi..."



Vẫn cứ là ngữ khí lạnh như băng lại thêm một chút đau lòng mà cả bản thân cũng không nhận ra được



"Em không muốn! chị gạt em...sẽ không thấy...chị đã không cần em rồi! em buông chị ra thì sẽ không thấy...em không muốn! em rất muốn chị đừng đi được không..."



Giống như đứa trẻ ngang bướng Giang Hiểu Đình không ngừng lắc đầu, cô ấy thật sự rất sợ hãi...



"Tôi sẽ không gạt em"



Phương Tư Dao một tay đỡ trán, cô ấy rất buồn phiền rõ ràng là nên hận Giang Hiểu Đình, bây giờ lại an ủi cô ấy, lúc này bản thân là thế nào? nghe Phương Tư Dao bảo đảm Giang Hiểu Đình rất là không muốn buông khỏi vòng tay của cô ấy ra...



Nghĩ đến chuyện bản thân đến đây muốn làm, vội vã kiểm tra cơ thể của đứa con gái này. Chẳng qua là không có thấy được cái gì vết thương ngoài da hiện rõ



"Chỗ nào bị thương? còn đau không?"



Nhẹ nhàng lao đi nước mắt trên mặt của Giang Hiểu Đình, Phương Tư Dao cẩn thận dò hỏi. Cô ấy lo lắng em ấy sẽ vì ngã xuống lầu để lại cái gì hậu di chứng. Không ngờ Giang Hiểu Đình kéo tay của mình ấn ở trên ngực của cô ấy



"Chỗ này...chỗ này bị thương rồi, rất đau...người em yêu không cần em rồi... chị ấy rời xa em ghét bỏ em rồi, chỗ này thật sự rất đau rất đau...mãi mãi cũng sẽ không tốt..."



Nói đi nói lại nước mắt lại bắt đầu rơi xuống...Phương Tư Dao ngẩng người nhìn tay của hai người nắm lại cùng nhau.Tại sao lòng của mình cũng rất đau...



Thời khắc này Phương Tư Dao không muốn hận Giang Hiểu Đình nữa, thì một đêm...một đêm thì được rồi...cô ấy muốn cố gắng cùng Giang Hiểu Đình ở chung một chỗ, cho dù chỉ có mấy tiếng đồng hồ



"Hiểu Đình đừng khóc..."



"Nếu như sau này em ngoan ngoãn ngủ chị có phải luôn xuất hiện ở trong mộng của em không..."



Lời nói của Giang Hiểu Đình để Phương Tư Dao bổng nhiên không biết trả lời thế nào. Thế là ngẩng người nhìn cô ấy, mà từ đầu đến cuối nhận không được hồi đáp Giang Hiểu Đình thất vọng cúi đầu không nhìn Phương Tư Dao nữa...



"Tại sao phải cho em hy vọng, lại để em thất vọng..."



Rõ ràng biết là mộng Giang Hiểu Đình vẫn là ngang bướng muốn Phương Tư Dao trả lời mình



"Đến! chị sẽ đến! chị không nỡ để em thất vọng... "



Phương Tư Dao khẩn trương trả lời, mà phía sau câu nói đó lại càng nói càng nhỏ tiếng...sau khi vừa nói xong thì hối hận rồi.



Nghe thấy người mình yêu để ý mình như vậy mỗi một đứa con gái đều sẽ rất vui vẻ, Giang Hiểu Đình cũng không ngoại lệ. Thế là cô ấy từ từ dựa gần Phương Tư Dao, nhẹ nhàng phủ lên đôi môi lạnh như băng của cô ấy chỉ là nhẹ nhàng hôn một cái



Lúc trước khi hai người ở cùng nhau, Giang Hiểu Đình vui vẻ thì sẽ nhẹ nhàng hôn Phương Tư Dao một cái sau đó chạy mất, rồi trốn đi lén lút nhìn Phương Tư Dao cả người đỏ mặt



"Thật xin lỗi..."



Đây là biểu hiện của Giang Hiểu Đình không kìm chế được lại thấy được cơ thể Phương Tư Dao cứng ngắc, trong lòng vô cùng đau đớn tay đặt ở trên giường sít sao nắm chặt góc chăn, cô ấy biết hai người không trở về được như lúc trước cho dù là trong mơ cũng không thể...



Không hiểu Giang Hiểu Đình tại sao xin lỗi, Phương Tư Dao nhíu chặt chân mày, lại nhìn lên hai con ngươi thất vọng của em ấy...cô ấy hiểu, hiểu tại sao em ấy xin lỗi. Cô ấy thật sự không nỡ để em ấy khổ sở...hai con mắt xinh đẹp nên phải có nụ cười hạnh phúc, mà không phải thất vọng



Đưa ngón trỏ ra đem cằm của Giang Hiểu Đình nâng lên, thấy nước mắt nhuộm đầy con mắt của em ấy cũng nhịn không được sự kích động ở trong lòng nhẹ nhàng phủ lên môi của Giang Hiểu Đình, từng cái hôn lên cô ấy, cảm thấy hô hấp của đứa con gái này hỗn loạn Phương Tư Dao chặt chẽ ôm lấy eo của cô ấy, động tác trên môi lại không có dừng lại nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi của đứa con gái mà mút vào, mà Giang Hiểu Đình vụng về hồi đáp để Phương Tư Dao có loại kích động không thể chờ đợi. Đầu lưỡi nhẹ nhàng miêu tả hình thể môi của Giang Hiểu Đình, tựa hồ cảm thấy còn chưa đủ, thế là chậm rãi đem lưỡi xâm nhập vào trong miệng của Giang Hiểu Đình hấp thu hương vị dịch mật của cô ấy, chặt chẽ quấn chặt rõ ràng không biết hồi đáp như thế nào lại nổ lực hồi đáp đầu lưỡi của mình cho đến khi hai người đều thở không ra hơi Phương Tư Dao mới không nỡ rời khỏi Giang Hiểu Đình



Thấy gò má đứa con gái có chút ửng hồng Phương Tư Dao rất là buồn phiền bản thân quá xúc động. Qua đêm nay hai người lại phải trở về như lúc đầu. Phương Tư Dao vẫn là hận vẫn là muốn trả thù...



Dựa ở trên bờ vai của Phương Tư Dao, Giang Hiểu Đình vô ý thấy được một mảnh băng dán màu trắng trên cổ cô ấy



"Tư Dao bị thương rồi sao, còn đau không?"



Đưa tay ra nhẹ nhàng sờ ở bên trên, Giang Hiểu Đình muốn xem một chút có phải rất nghiêm trọng không cho nên đưa tay xé nó xuống lại thấy được một vệt màu hồng chói mắt, cho dù ngốc thế nào nữa cũng hiểu được đây là cái gì (edit: ăn vụn mà không chùi mép sạch)



"Không bị thương"



Phương Tư Dao vội vã tránh đi tựa hồ đang sợ cái gì, cô ấy không muốn để em ấy thấy được vết tích này. Sau khi dán chặt xong băng dán, lại thấy được đứa con gái dựa ở trên vai mình đã nằm ở trên giường nhíu chặt chân mày lộ ra vẻ mặt khổ sở...



Trong lòng Giang Hiểu Đình loạn đến phát hoảng thật sự rất sợ hãi, rất sợ Tư Dao yêu người khác



"Làm sao vậy?"



"... "



Giang Hiểu Đình không vui thì sẽ trở nên ít nói Phương Tư Dao đương nhiên cũng biết, nhưng mà cô ấy không biết nên nói cái gì để giúp mình giải thích



"Chị..."



Muốn giải thích lại không biết nói cái gì chẳng lẽ nói bản thân lên giường với Lý Tình? hay là nói đây là muỗi cắn? aiz...



"Không cần giải thích, không sao đâu. Chị không nói em thì không hỏi"



Sau khi nở một nụ cười, Giang Hiểu Đình thì đem bản thân chôn ở trong chăn. Trong lòng rất buồn lại không muốn để Phương Tư Dao thấy được



Rất nhanh thời gian đã qua hai tiếng, Phương Tư Dao lo lắng cơ thể của Giang Hiểu Đình chống chịu không nổi



"Hiểu Đình, ngủ đi"



"Không muốn"



Thực ra Giang Hiểu Đình sớm thì phát hiện đây không phải đang nằm mơ, nhưng cô ấy vẫn là tham lam muốn có được Phương Tư Dao thêm một chút dù cho chỉ là mấy tiếng đồng hồ. Hơn nữa nếu như là mơ làm sao có thể có cảm giác rõ ràng như vậy chứ? nếu như là mơ trái tim của mình làm sao đập nhanh như vậy? nếu như là mơ vậy tất cả chuyện này đều quá chân thực rồi...



"Nếu như em không nghỉ ngơi vậy sau này chị không đến nữa"



"Được...em ngủ. Vậy chị...có thể bồi em không..."



Thấy Giang Hiểu Đình kéo lấy ống tay áo bác sĩ của mình thật sự rất giống đứa trẻ đi lạc với người nhà...Phương Tư Dao vẫn cứ là không nhẫn tâm từ chối cô ấy chỉ đành gật đầu đáp ứng



Thời gian một phút một giây trôi qua, Giang Hiểu Đình nhắm mắt lại không muốn để bản thân ngủ, cô ấy biết chỉ cần ngủ tất cả lại sẽ trở về điểm ban đầu, Phương Tư Dao lại bắt đầu hận mình, nhưng cơ thể mệt mỏi rốt cuộc địch không lại cơn buồn ngủ từ từ bước vào mộng cảnh



Thấy được đứa con gái ở trên giường hô hấp từ từ bình ổn, Phương Tư Dao lúc này mới yên tâm lặng lẽ rời khỏi...



Hết chương 14



Ps: Đại từ sẽ được thay đổi liên tục cho phù hợp truyện nhe mn



HAPPY NEW YEAR

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện