EDIT: SHPDARN

_



Cuối cùng, Quý Minh Thư ngoài mặt thì ra vẻ miễn cưỡng, trong lòng lại e thẹn nhận lấy món quà không quản xa xôi, tự đưa đến cửa – Sầm Sâm này.



Hơn 10 giờ đêm, Quý Minh Thư được bế vào phòng tắm. Gương mặt cô đỏ bừng, cằm mướt mồ hôi, mấy sợi tóc mai dán lên mặt.



Sầm Sâm đặt cô vào bồn tắm đổ đầy nước ấm, gạt mấy sợi tóc mai cho Quý Minh Thư, đôi con ngươi sáng trong nhìn cô, giọng nói vẫn trầm trầm dường như còn mang theo chút ý cười: "Thể lực không tốt, phải rèn luyện nhiều."



Quý Minh Thư nhéo ngay má anh một cái, sau đó dẩy mặt anh ra xa, "Anh phiền chết được!"



Bảy phần thẹn thùng ba phần làm nũng, hoàn toàn không có vẻ ghét bỏ như ý trên mặt chữ.



Thật ra Quý Minh Thư cũng biết thể lực của mình không tốt, nhưng cũng không biết thể lực của Sầm Sâm lại tốt đến mức liên tục vượt qua sức tưởng tượng của cô.



Tối qua anh mới đến Paris mà vừa sẩm tối hôm nay đã về đến nhà, trong khi đó còn phải bàn việc hợp tác với phía nhà đầu tư, cho dù là luôn có kẻ đưa người đón, lên máy bay cũng có thể ngủ bù nhưng làm việc liên tục lại chạy đôn chạy đáo suốt như thế thì cực kì hao thể lực. Cô còn cứ tưởng quá trình "tặng quà" chỉ qua loa khoảng 20 – 30 phút là xong, nào ngờ như vậy lại coi thường anh quá rồi.



Trong bồn tiếng nước róc rách, Quý Minh Thư gội đầu xong, Sầm Sâm cầm lược chải mượt cho cô, vắt bớt nước rồi quấn khăn thấm khô tóc.



Những việc này trước kia Sầm Sâm chưa từng làm bao giờ, lúc này cũng là Quý Minh Thư chỉ dẫn từng bước một, động tác còn hơi sượng.



Cũng may Quý Minh Thư không để ý, cô giơ tay lên nhét lọn tóc còn ướt sót lại bên ngoài vào, khóe mắt thoáng liếc ra phía sau, còn không nhịn được mà cong khóe môi.





Quý Minh Thư vẫn chưa ăn cơm tối, bị bám lấy bắt vận động suốt mấy tiếng đồng hồ, thể lực đã hao hết, cô lại càng đói meo.



Tắm xong, Sầm Sâm dùng số nguyên liệu còn thừa trong tủ lạnh nấu hai bát mì cà chua trứng, còn cho Quý Minh Thư hết mấy miếng thịt cuối cùng.



Sau khi cái bụng được no nê, Quý Minh Thư chẳng mấy khi cũng trở nên hiền lương thục đức, không lại hành anh bắt làm cái này cái kia, chỉ nằm trên giường kể cho anh nghe chuyện bực mình đã xảy ra trong hai ngày nay.



Thật ra Sầm Sâm đã nghe Chu Giai Hằng báo cáo lại rất kỹ càng cụ thể chuyện này, nhưng báo cáo của Chu Giai Hằng đương nhiên không bao gồm cả cảm nhận chủ quan của Quý Minh Thư.



Nghe cô khi thì tức giận, khi thì kể lể rõ là buồn cười, Sầm Sâm bỗng nhiên nghiêng đầu, nghiêm túc nói, "Xin lỗi em."



Rèm trong phòng không đóng, bên ngoài cửa sổ sát đất là cảnh trời đêm, sắc trời đen kịt sạch bong, khó lắm mới thấy vài ngôi sao điểm xuyết.



Sầm Sâm ôm cô vào lòng, đốt ngón tay thon dài luồn qua suối tóc mềm mại, giọng nói như bị lọn tóc chưa khô thấm ướt, nghe dịu dàng hơn mọi ngày mấy phần: "Lần này để em phải chịu ấm ức rồi. Anh hứa, sẽ không có lần sau đâu."



Sống mũi Quý Minh Thư bỗng cay cay, dù so với một câu "Anh xin lỗi", cô muốn nghe thấy Sầm Sâm nói "Anh thích em" hơn, nhưng câu "Anh xin lỗi" chỉ trong nháy mắt cũng đã khơi lên nỗi uất ức kìm nén trong lòng cô.



Nỗi sợ bị khinh miệt kinh khủng như rơi vào hầm băng hôm qua, không phải chỉ ngủ một giấc dậy là có thể quên hết.



Cô không phải minh tinh, cũng không phải người nổi tiếng, không cần dựa sự yêu quý của người hâm mộ mà kiếm tiền nuôi thân, cũng chưa từng làm ra chuyện xấu đến thương thiên hại lý, không thể tha thứ gì. Vậy dựa vào đâu mà bắt cô phải dùng một trái tim bao la rộng mở đối mắt với nhưng kẻ vô duyên vô cớ chửi rủa nhiếc móc mình chứ.



Còn lâu cô mới nói mấy câu kiểu "Em không sao" "Em rất ổn" "Em không trách anh", rõ ràng là lỗi của anh!



Nghĩ vậy, Quý Minh Thư cắn mạnh một cái lên cổ anh, sau đó thuận theo lời anh ngay thẳng nói:



"Em thật sự là rất ấm ức!"



"Fans của con nhỏ tuyến 38 kia còn photoshop ảnh thờ cho em nữa đó! Anh biết cái ảnh đấy xấu cỡ nào không? À, đám fans của cô ta còn tư duy rất logic nữa nhé, chắc là nghĩ em còn trẻ thể này chưa chết được, bọn họ còn sửa thêm mấy cái nếp nhăn với tóc bạc nữa cơ! Tức chết được mà!"



"Mà đều tại anh cả đấy! Anh chính là điển hình của kiểu thái độ nhận sai thì hay lắm nhưng chẳng bao giờ thay đổi, không được, hôm nay anh phải bồi thường cho em!"



Sầm Sầm không hề đắn đo mà đồng ý ngay tắp lự: "Được, bồi thường."



Quý Minh Thư hỏi đến cùng, "Anh định bồi thường thế nào? Em muốn anh đưa ra phương án, nhanh nhanh nhanh, đừng có hòng lươn lẹo qua cửa!"



Sầm Sâm suy nghĩ một lát, "Mở văn phòng thiết kế nội thất cho em được chứ?"



"... Anh còn là người à? Bồi thường của anh là để em đâm đầu vào làm việc kiếm tiền nuôi gia đình?"



Quý Minh Thư khó tin hỏi, cô vô cùng hoài nghi liệu hình tượng độc lập mình thiết lập ra có phải quá mức rồi không, nên bây giờ Sầm Sâm mới tưởng cô muốn làm bà chủ?



Sầm Sâm im lặng, lại suy nghĩ thật lâu rồi mới nói, "Vậy anh mua cho em một hòn đảo nhé, mua một hòn đảo... có thể nhìn thấy cực quang."



Trước kia anh từng gặp mặt Thường tiên sinh – một nhà đầu tư khác của hạng mục Nam Loan. Thường tiên sinh luôn miệng nhắc tới vợ mình, còn nói dạo đó ông ấy vừa mua một hòn đảo tư nhân nho nhỏ ở nước ngoài cho vợ, định xây một căn biệt thự trên đảo, sau đó tìm chuyên gia giữ gìn bờ biển định kỳ, sau nay đi nghỉ mát sẽ vô cùng thư thái thoải mái.



Thường tiên sinh còn nói, nếu anh cần thì ông có thể giới thiệu người môi giới đang tin cậy cho, có hòn đảo chất lượng nước biển rất tốt, còn có thể thấy được cực quang.



Lúc đó anh đã hơi động lòng, sau đó lại nhiều việc quá nên nhất thời quên mất. Giờ nhắc tới chuyện bồi thường, anh cũng không chắc Quý Minh Thư có thích hay không nữa.



Quả thật, cũng không phải tất cả các cô gái vì theo đuổi những thứ vật chất xa xỉ như: tiền tài, trang sức, du thuyền, máy bay, đảo tư mà bị che mờ hai mắt, nhưng Quý Minh Thư thì có.



Cô không hề do dự mà vui vẻ đáp một câu "Được", thái độ quay ngoắt 180°.



Vừa rồi cô hùng hổ đến nỗi chỉ thiếu điều mắng Sầm Sâm té tát, lúc này lại dịu dàng ân cần chui vào lòng Sầm Sâm, bóp vai cho anh, đôi mắt sáng lấp lánh, còn không quên hồ hởi truy hỏi vị trí hòn đảo là ở đâu, diện tích bao nhiêu, có thể tự đặt tên không, kỳ hạn của quyền tài sản là bao lâu, mở party có tiện không, xem được cực quang thì có phải lạnh lắm không



Sầm Sâm cũng là một người có hiệu suất làm việc cực cao, thấy Quý Minh Thư có hứng thú, anh liền gọi cho Chu Giai Hằng bapr anh ta xử lý.



Chu Giai Hằng liên tiếp làm sai hai chuyện, về nước rồi mà chưa nghe Sầm Sâm nói định xử lý mình thế nào, anh ta còn đang lo không giữ được miếng cơm manh áo.



Lúc này được giao công việc, Chu Giai Hằng phấn chấn hẳn lên, đùng một cái ngồi dậy ra khỏi ổ chăn, giày còn chưa xỏ đã vội vàng ra ngồi trước máy tính, liên tục gọi điện liên hệ với người ta.



Công sở như chiến trường, đừng thấy anh ta suốt ngay đi theo Sầm Sâm mà đã nghiễm nhiên là cánh tay đắc lực nhất của anh, thật ra chuyện cạnh tranh vị trí công tác rất căng thẳng, vị trí tổng trợ lý khiến biết bao người làm trợ lý thèm nhỏ dãi, ai cũng ước anh ta rớt xuống để mình leo lên!





Nghĩ đến chuyện mình sắp có một hòn đảo làm cửa riêng, Quý Minh Thư cười toe toét, đầu tiên là vào nhón chat khoe với Tưởng Thuần và Cốc Khai Dương, cũng bảo các cô ấy sau này phải tôn xưng mình là "Cực quang đảo chủ".



Hai người kia chẳng mấy khi ăn ý như vậy, cùng gửi cô hai chữ "Thần kinh".



Tưởng Thuần còn oán giận nói:【Cậu có thể xem xem giờ là mấy giờ rồi được không, quấy nhiễu mộng đẹp của người ta sẽ bị dìm lồng heo đấy.】



Quý Minh Thư: 【Chưa đến 12 giờ mà, ngủ cái gì mà ngủ, suốt ngay ăn rồi lại ngủ, gọi cậu là ngỗng thì con ngỗng nhục quá, lồng heo cậu đi mà chuẩn bị cho chính mình đi.】



Quý Minh Thư gõ chữ rất say sưa, nhắn tin mà nhiệt huyết bừng bừng như đang chơi game vây, Sầm Sâm không xen vào được cũng đành xem điện thoại của mình.



Vừa nhấn vào, nhóm anh em cây khế của anh còn rất sôi nổi, Giang Triệt đang hỏi sắp đến Tết rồi, tặng cái gì thì bạn gái mới vui.



Sầm Sâm:【Trang sức, du thuyền, đảo】



Anh vừa dỗ vợ thành công nên tốt bụng truyền thụ kinh nghiệm.



Nhưng Giang Triệt chẳng hề cảm kích.



Giang Triệt:【Sao cậu tục tằng thễ, không có gì mới mẻ hơn à.】



Thư Dương:【?】



Thư Dương:【Tôi thích anh Sâm tục tằng vậy đấy.】



Triệu Dương:【Cái này phải xem là kiểu con gái thế nào mới được, giống như chúng tôi bình thường làm phẫu thuật ấy, không thể vơ đũa cả nắm được, chiều này dỗ Tiểu Thư thì có lẽ rất tốt, nhưng như Cá mực nhỏ* thì chắc chắn là không được, cô gái quật cường như thế cậu không thể dùng tiền, cũng không cần cái gì mới mẻ, phải dùng tấm lòng, tôi nói không sai chứ, Giang tổng?】



(*) Bạn gái Giang Triệt tên là Chu Vưu, biệt danh Cá mực nhỏ (tiểu vưu ngư)



Giang Triệt:【Ừ.】



Giang Triệt:【Lúc trước chưa yêu đương tôi tặng cô ấy một sợi dây chuyền, thế là cô ấy cho rằng tôi đang làm nhục cổ. 】



Sầm Sâm:【...】



Anh buông điện thoại nhìn Quý Minh Thư đang vui vẻ chia sẻ thân phận đảo chủ của cô, bỗng cảm thấy mình thật may mắn.



Anh trầm ngâm một lát, lại giao cho Chu Giai Hằng một việc phải chú trọng hàng đầu: Lúc rảnh rỗi phải vơ vét thếm mấy thứ vừa quý vừa hiếm, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.



Toàn thân Chu Giai Hằng tỏa ra hào quang "Công việc khiến ta vui vẻ", liên được đáp 'vâng', tiện thể viết thêm vào ghi chú Vừa quý vừa hiếm một dòng "Quyền đặt tên cho vì sao" mà mình mới nghe nói hai ngày trước.





Chớp mắt đã đến 23 tháng Chạp, Đế Đô rét đậm, tuyệt lại càng dày.



Tiết này cố cung tường đỏ tuyết trắng, trông vô cùng hoài cổ. Quý Minh Thư không thích tụ tập chụp ảnh náo nhiệt, cô đi với ông bà nội Sầm và Sầm Sâm đến nơi mà Sầm Viễn Triều dưỡng bệnh ở ngoại thành ở hai ngày.



Cũng không biết Sầm Sâm làm gì sai mà hai ngày nay cứ bị Sầm Viễn Triều gọi đi dạy bảo, mà cứ đi là nửa tiếng cũng không xong được, tiếng to đến mức cô đứng ngoài hành lang ngắm tuyết chụp ảnh mà cũng nghe thấy.



Sầm Sâm giờ là người trong lòng cô, anh bị mắng như vậy cô cũng hơi đau lòng. Cô hay giả câm giả điếc, cứ lúc Sầm Viễn Triều nổi bão là lại chạy vào đứa chén nấm tuyết tổ yến hấp với lê và đường phèn.



Sầm Viễn Triều không vui nhưng cũng không thể nổi giận với con dâu, thế là mỗi như thế ông lại xua xua tay, đuổi hai người ra ngoài cho đỡ ngứa mắt!



Quý Minh Thư nhỏ giọng hỏi: "Anh làm gì rồi, sao ba lại tức giận như vậy?"



"Không có gì." Vẻ mặt Sầm Sâm vẫn như thường, còn gỡ bông tuyết trên đầu xuống giúp cô, "Chuyện công việc thôi."



Đương nhiên Quý Minh Thư biết là chuyện công việc, nếu không anh cũng chẳng phải công ty mỗi ngày dù Tết nhất đến nơi, về đến nhà rồi mà vẫn không rời điện thoại, máy tính mở lên là cả ngày chẳng thấy đóng lại.



Thật ra trước kia Quý Minh Thư không quan tâm đến công việc của Sầm Sâm cho lắm, có quan tâm thì cô cũng chẳng hiểu.



Hơn nữa từ lúc tốt nghiệp đại học đến giờ là cô cứ liên tục nghe thấy người nhà khen Sầm Sâm với người ngoài, khen năng lực làm việc của anh mạnh đến cỡ nào, khen anh quyết đoán, thủ đoạn đến thế nào... Cho nên cô luôn ngầm mặc định rằng: ở phương diện công việc Sầm Sâm là đấng toàn năng không có đối thủ.



Nhưng bây giờ xem ra, có vẻ không phải thế.



Sẩm tối, Sầm Sâm vẫn chưa quay lại, Quý Minh Thư ngồi trong phòng chuẩn bị quà năm mới cho già trẻ lớn bé hai nhà Sầm, đang định đi hỏi bà nôi Sầm xem Sầm Nghênh Sương đi Đức điều tra nghiên cứu có về ăn Tết hay không, nhưng còn chưa đến phòng của bà nội thì cô đã nghe thấy tiếng Sầm Viễn Triều nói chuyện với ông nội Sầm trong phòng sách.



Sức khỏe của Sầm Viễn Triều không tốt, không cố lấy tinh thần thì giọng nói luôn có chút yếu nhược.



"... Đã bàn xong cả rồi, thế mà nó không đợi ký xong đã quay về, thành ra để cho A Dương chặn đường mất, giờ con thực sự không hiểu được thằng nhóc này nó nghĩ gì nữa!"



Ông nội Sầm lại ôn hòa nói, "A Sâm nó có chừng mực, con không phải lo cho nó đâu."



Sầm Viễn Triều im lặng, hình như ông thở dài một tiếng, "Lo lắng cũng vô ích, nó rất có chủ kiến, con không quản được nó nữa rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện