Edit: Shpdarn



Từ nhà hàng đến Tinh Cảng Quốc Tế cùng lắm chỉ mất nửa tiếng đi xe, nhưng là đêm Giáng Sinh nên đường xá đông nghẹt, nửa tiếng này bị kéo dài ra gấp đôi.



Lúc ở nhà hàng, Quý Minh Thư và Sầm Dương hầu như toàn nói những chuyện vui lúc nhỏ. Đến khi hòa vào biển đèn xe tấp nập, hai người lại như vừa bước vào thế giới của người trưởng thành, hỏi han đối phương đôi câu về cuộc sống hiện tại.



Hiện tại của Quý Minh Thư cũng không có gì quá mới mẻ để mà nói, nhưng nhìn theo thời thơ ấu là có thể thấy được con đường trưởng thành sau này, mấy năm nay cũng không hề chệch hướng.



Còn Sầm Dương, ban đầu vốn là thiên chi kiêu tử độc nhất của Kinh Kiến Sầm gia, một ngày kia đột nhiên biến cố ập đến, dù không đến mức ngã từ chín tầng mây xuống bùn lầy, nhưng ngay từ giây phút thân phận thay đổi, cuộc đời đã định sẵn đó là điểm kết thúc của tuổi thơ cao cao tại thượng mà anh ta sẽ không còn có thể với tới nữa. Những cột mốc mà Thái Tử gia Sầm gia phải đi qua trong nửa quãng đời còn lại, cũng là con đường mà anh ta mãi mãi không còn cơ hội được đặt chân đến nữa.



Có lẽ cũng vì chuyện gia đình của bản thân, năm ấy học cấp hai, từ khi biết được sự thật Quý Minh Thư lại càng đồng cảm với tình cảnh của Sầm Dương, giống như chính bản thân là người bị vậy.



Dù sao nếu hoàng đế của một nước nào đó đột nhiên đến nói cô chính là con gái thất lạc nhiều năm của bọn họ, cô cũng sẽ vui vẻ chuyển đến làm công chúa nhỏ cao quý;



Nhưng thay vào đó là một cặp vợ chồng của một xóm nhỏ trong thành phố nhỏ tuyến 18 nào đó đến nhận cô, có lẽ cô sẽ xỉu ngang tại chỗ luôn, sau đó ôm chặt cột nhà Quý gia liều chết không đi.



Nghe Quý Minh Thư khéo léo nói ra quan điểm của bản thân, Sầm Dương chỉ cười cười.



Một tay anh ta giữ tay lái, lấy từ hộc để đồ trong xe hộp kẹo cao su, vừa mở nắp vừa nhìn đèn xanh đèn đỏ phía xa, lời nói bình đạm: "Cũng không đến mức khó chấp nhận như em nghĩ đâu, mấy năm nay anh sống khá tốt."



Quý Minh Thư nghiêng đầu nhìn anh.



"Thật ra lúc đầu cũng không tốt lắm, nhưng sau này quen rồi, cũng ổn hơn."



Dừng lại chờ đèn đỏ, Sầm Dương đưa cho cô miếng kẹo cao su, bâng quơ hồi tưởng, "Nói thật, có lẽ vì thời gian qua lâu lắm rồi, có nhiều chuyện anh cũng không còn nhớ rõ. Chỉ nhớ lúc vừa dọn khỏi ngõ Nam Kiều, trong khoảng nửa tháng ngày nào anh cũng mất ngủ...... Khi đó cả đêm không ngủ được, nhớ ông bà nội, nhớ ba mẹ, nhớ bọn Thư Dương."



Anh ta nhìn vào mắt Quý Minh Thư, "Đương nhiên, còn cả nhóc con em nữa. Lúc trước cứ luôn thấy cô nhóc này đúng là ồn ào, nhưng rồi không còn em chạy đến nhà quậy phá nữa, cũng thấy không quen."



Quý Minh Thư mím môi, không nói gì.



Sầm Dương lại nói: "Nếu nói không oán không hận gì thì là nói dối. Hiện tại anh đang làm nhà đầu tư mạo hiểm, lúc vừa bắt đầu áp lực công việc rất lớn. Lúc đó luôn nghĩ, nếu mình vẫn còn là Sầm Dương của Sầm gia thì đâu cần phải vất vả như bây giờ."



(*) Nhà đầu tư mạo hiểm (tiếng Anh: Venture Capitalist) là những người cung cấp vốn cho các công ty được coi là có rủi ro cao nhưng có tiềm năng tăng trưởng mạnh để đổi lấy cổ phần ở các công ty đó.



Hơi khựng lại, anh ta lại cười khẽ nói, "Không nói mấy chuyện này nữa, thật sự đã qua lâu rồi, bây giờ mọi người đều sống tốt, ai về chỗ người nấy, ở đâu cũng phải sinh tồn cả thôi."



"Ở đâu cũng phải sinh tồn", lời này nói ra thì dễ, nhưng làm rồi mới biết khó.



Rời khỏi nhà mấy tháng, chim hoàng yến nhỏ này đúng là đã thấm thía sâu sắc.



Cô còn định an ủi đôi câu, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào, chỉ gật gật đầu, chuyển sang chủ đề khác, "Vậy anh năm nay cũng... 27 nhỉ? Có bạn gái chưa?"



Sầm Dương hơi nheo mắt lại suy nghĩ, "Vào đại học cũng trúc trắc qua lại với vài người, nhưng không hợp lắm nên đều chia tay rồi. Mấy năm nay công việc bận rộn, cũng không có thời gian yêu đương."



Đèn đỏ chuyển sang xanh, chiếc xe lại thong thả đi về phía trước, anh ta như nhớ tới điều gì, lại hỏi: "Anh mới từ Tinh Thành qua đây, nghe An Ninh nói, ngày trước em có cùng cậu ta đến Tinh Thành?"



"Ừm, qua ăn bữa cơm. An Ninh và...... bác gái vẫn khỏe chứ?"



Sầm Dương không nghĩ ngợi đáp: "Khá tốt, ban đầu anh định sắp xếp đón hai người họ tới Đế Đô ở cùng, nhưng họ nói không quen ở bên này nên cũng không qua."



Thấy lúc Sầm Dương nói lời này vẻ mặt rất thản nhiên, Quý Minh Thư không khỏi có chút thắc mắc: Không phải lúc đó Trần Bích Thanh nói, quan hệ của bọn họ và Sầm Dương không tốt, cũng không mấy khi liên lạc sao? Sao bây giờ lại cảm giác như Sầm Dương cũng không có gì khó chịu với họ? Lạ thật.



Nhưng nói cho cùng thì, qua một vài câu từ ít ỏi Trần Bích Thanh nhắc đến, Sầm Dương trong tưởng tượng của cô hẳn là dáng vẻ u ám lạnh nhạt, mãi chưa buông xuôi được vì chuyện thân phận thay đổi. Nhưng hôm nay nhìn thấy Sầm Dương tích cực hướng về phía trước, thoải mái rộng lượng, dường như không còn để bụng đến chuyện cũ đã qua.



Rõ ràng đây là kết quả tốt nhất sau khi biến cố qua đi, nhưng Quý Minh Thư luôn cảm thấy không chân thực.



-



Đến Tinh Cảng Quốc Tế, Sầm Dương dừng xe, vòng qua ghế phụ mở cửa cho Quý Minh Thư, thấy Quý Minh Thư còn đang thất thần, anh ta lại khom người, định tháo dây an toàn cho cô.



Quý Minh Thư kịp thời phản ứng, đưa tay ra chặn lại, "Không cần đâu, để em tự làm."



Cô tháo dây an toàn, xách theo túi vội vàng xuống xe.



Bên ngoài tuyết đang rơi, so với lúc đi trên đường thì dày hơn một chút.



Sầm Dương ngửa đầu lên nhìn, hỏi: "Đây có phải trận tuyết đầu tiên ở Đế Đô không?"



Quý Minh Thư gật gật đầu, đưa tay lên hứng lấy, "Mấy hôm trước dự báo thời tiết cứ nói mãi, không ngờ đến hôm nay mới rơi."



Lúc nói lời này, trong mắt cô thoáng hiện lên vẻ cô đơn khó mà phát hiện.



Thật ra cô rất muốn cùng Sầm Sâm ngắm tuyết đầu mùa, cũng rất muốn cùng anh trải qua đêm Giáng Sinh.



Nhưng sau show diễn kia Sầm Sâm chưa từng liên lạc lại với cô, chỉ để Chu Giai Hằng tặng quần áo các thứ...... Làm như ai thèm đống quần áo kia lắm vậy.



Nhưng mà có liên lạc cũng vô dụng, Sầm Sâm - một cỗ máy tư bản có thể cống hiến hết mình vì công việc đến chết mới thôi nhưng lại không có cảm xúc. Cả đời này chắc sẽ chẳng có thú vui cùng trải qua đêm Giáng Sinh lãng mạn với vợ.



Nghĩ vậy, cũng thấy chẳng có hụt hẫng gì nữa.



"...... Tiểu Thư?" Sầm Dương gọi cô một tiếng, thấy cô không đáp thì lại gọi lần nữa.



"Hả?" Quý Minh Thư hoàn hồn, áy náy nhìn Sầm Dương, "Em xin lỗi, vừa rồi mải nghĩ chuyện khác, làm sao vậy?"



"Không có gì, chỉ cảm thấy có thể gặp lại em, cảm giác này thật tốt."



Sầm Dương cười khẽ, lộ ra hai hàng răng trắng đều, dáng người thẳng tắp thon dài, đứng giữa trời đêm tuyết bay lất phất, trông có vẻ rất sạch sẽ ấm áp.



Quý Minh Thư cũng mỉm cười, ý cười dừng bên khóe môi một hồi lâu mới nhạt dần.



Cô nhìn Sầm Dương, hơi xúc động, nói: "Đã lớn rồi mà vẫn gọi anh là anh Sầm Dương*, hình như không hợp lý lắm, em hình như cũng không có lập trường đứng cùng chiến tuyến với anh, cùng chung kẻ thù...... Nhưng dù là trước kia thế nào, mai này ra sao, em vẫn thật lòng mong anh có thể sống vui vẻ hạnh phúc. Cũng thật lòng hy vọng, anh sẽ mãi mãi giống như trong trí nhớ của em, ấm áp như ánh mặt trời."



(*) Từ "anh" trong đoạn này thực ra là "ca ca", thường thì chỉ có trẻ con hoặc người thân đã lâu, anh em thân thì mới gọi vậy, hoặc cách gọi làm nũng.



Sầm Dương cũng nhìn cô, bên môi là ý cười đạm nhạt không chạm tới đáy mắt, bỗng nhiên bước đến ôm cô.



Phía xa có một chiếc Maybach màu đen đỗ bên đường.



Sầm Dương nhìn về phía ghế lái của chiếc xe đằng xa, ánh mắt thẳng tắp bình tĩnh, từ đầu đến cuối đều không nói gì.



Tiểu Thư, xin lỗi, đã từ lâu, anh không còn là anh Sầm Dương trong trí nhớ của em nữa rồi.



-



Sau khi trở lại căn hộ, Quý Minh Thư tẩy trang rửa mặt như mọi lần. Cả căn nhà vắng lặng, đêm Giáng Sinh, Cốc Khai Dương là người đi đầu vẫn phải phấn đầu tăng ca không tăng lương, cũng không biết bao giờ mới về được.



Quý Minh Thư đắp mặt nạ xong thì xem điện thoại. Cái tên đầu heo Sầm Sâm này, đến cả cái dấu chấm cũng không gửi, đúng là làm người ta tức muốn tắt thở.



Cô ngồi khoanh chân trên sofa, càng nghĩ càng khó hiểu.



Không phải anh ta cũng học đại học ở nước ngoài sao? Sao lại không quan tâm đến lễ Giáng Sinh? Anh ta cổ hủ như vậy mà cũng học được Harvard? Nhắn một câu Merry Christmas thì giá cổ phiếu sẽ tụt 30% chắc? Có phải người không vậy? Sao mà anh ta lại cưới được vợ cơ chứ?



Quý Minh Thư mắc kẹt trong cảm giác không cam tâm vì đêm Giáng Sinh không được ai đó nhắn gửi lời chúc. Tưởng Thuần còn cứ phải show ân ái vào ngay lúc này, chọc phải họng súng.



Tưởng Thuần:【Hình ảnh 1】



Tưởng Thuần:【Hình ảnh 2】



Tưởng Thuần:【Đường Chi Châu tặng mình nhẫn, đẹp nhỉ!】



Quý Minh Thư:【......】



Quý Minh Thư:【Mình dạy cậu ngón tay thế nào, có phải cậu chưa bao giờ luyện tập không? Vừa ngắn vừa thô, còn không đẹp bằng ngón chân mình. Lại còn không biết ngại mà đeo nhẫn. Đừng có nói là cậu đăng lên vòng bạn bè rồi nhé, nếu cứ muốn đăng lên vòng bạn bè thì gỡ xuống đăng cái hộp lên thôi, khỏi mất mặt xấu hổ.】



Tưởng Thuần:【......】



Tưởng Thuần:【Đăng rồi.】



Tưởng Thuần bị mắng thành quen, Quý Minh Thư mà khen cô vài câu cô còn thấy sượng, sẽ cảm thấy Quý Minh Thư đang ngấm ngầm làm gì đó, đợi cô lâng lâng cả người sẽ đánh cô một cái ngã sấp mặt.



Lúc này thấy Quý Minh Thư trở về trạng thái như bình thường, Tưởng Thuần yên tâm hẳn, mạnh dạn làm nũng với Đường Chi Châu.



Cô nàng ôm mặt, giơ tay béo lên hỏi: "Thư Thư nói tay em vừa ngắn vừa mập, đeo nhẫn lên trông xấu, anh thấy sao?"



Đường Chi Châu xoa xoa đầu cô, "Em như nào cũng đẹp."



Tưởng Thuần gật gật đầu, lại gửi tin nhắn cho Quý Minh Thư.



Tưởng Thuần:【Đường Chi Châu nói mình thế nào cũng đẹp, hì hì.】



Tưởng Thuần:【Hài lòng thỏa mãn.jpg】



Cũng may cô ấy cũng biết chừng mực, trước khi Quý Minh Thư chính thức vào trạng thái công kích, cô nàng lại kịp thời báo lại tin tình báo mới nhất.



Tưởng Thuần:【Đúng rồi, hôm nay mình và Đường Chi Châu đi xem phim ở Cửu Phương Bách Hóa, còn gặp Lý Tiểu Liên. 】



Quý Minh Thư:【Lý Tiểu Liên? Ai?】



Tưởng Thuần:【...... Lý Văn Âm ấy! Cậu có thể có chút tôn trọng cơ bản với tình địch của cậu không vậy!】



Quý Minh Thư:【......】



Quý Minh Thư:【Cô ta đi xem phim với ai?】



Tưởng Thuần:【Một người đàn ông, cao lắm, nhưng mà hôm nay trong rạp nhiều người quá, mình cũng chưa thấy chính diện, với cả lúc ấy vào phòng chiếu rồi, rạp chiếu phim đen thùi lùi, lúc ra cũng không thấy bọn họ.】



Quý Minh Thư theo bản năng nghĩ tới Sầm Sâm, tâm tình có chút bực bội.



Tưởng Thuần:【Nhưng mà chắc chắn không phải Sầm Sâm nhà cậu, ngó qua cũng không thấy khí chất bá đạo tổng tài kiểu "Tôi đứng đây một phút cũng có thể kiếm được trăm triệu" như Sầm Sâm nhà cậu.】



Quý Minh Thư:【......】



Quý Minh Thư:【Lần sau nói chuyện nhớ ngắt câu đúng chỗ, không thì đứng nói nữa, cảm ơn.】



Tưởng Thuần:【......?】



Tưởng Thuần:【Mình lại làm gì sai?】



Tưởng Thuần nhịn không được bắt đầu kể lể nỗi ấm ức của bản thân, nhanh tay báo tin đã không được khen lại còn bị mắng không ngớt lời. Quý Minh Thư lười xem cô ấy lải nhải, đang bỏ điện thoại xuống đi tháo mặt nạ, bỗng nhiên Cốc Khai Dương lại gọi tới.



Cô ấn nghe, Cốc Khai Dương ở đầu bên kia cứ như bị sát nhân cưa máy đuổi giết, thở hổn hà hổn hển, nói câu trước câu sau chả liên quan gì đến nhau, "Em biết, em biết chị vừa thấy gì không? Chị vừa về, ở thang máy, chị thấy Sầm Sâm, và một người đàn ông, ở dưới tầng......"



Quý Minh Thư đứng hình mất một giây, "Hôn?"



"......?"



"Không phải, em nghĩ cái gì vậy? Hai người đàn ông, không phải, một người đàn ông......"



Quý Minh Thư bỗng nhiên nhớ ra gì đó, dép còn chưa xỏ đã chạy đến cửa sổ, kéo rèm ra nhìn xuống.



Chiếc Mercedes-Benz màu trắng của Sầm Dương còn chưa rời đi, mà đỗ lại bên cạnh chiếc Maybach ở bên kia đường.



Hai người đàn ông đứng giữa hai chiếc xe, hai tay xỏ túi, cùng lúc ngẩng đầu nhìn về phía... cô?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện