Edit: Shpdarn



Sau đó Tưởng Thuần còn gửi tới một đoạn rất dài, đại khái là vì chuyện này mà Sầm Sâm bị người trong nhà giáo huấn, cũng may bên phía Mạc gia cũng đuối lý, trưởng bối hai bên hòa giải riêng gì gì đó, nhưng Quý Minh Thư đều không đọc.



Cô nhìn chăm chăm vào giao diện trò chuyện, hai mắt không chớp một cái, suy nghĩ như rơi vào vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại, sau khi xác nhận nghi vấn, lại một lần nữa xác nhận nghi vấn.



Cốc Khai Dương thấy cô thần thần nhìn điện thoại, duỗi tay quơ quơ trước mặt cô, "Em làm sao đấy?"



Quý Minh Thư ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cô ấy ba giây, bỗng nhiên buột miệng thốt ra: "Có người nói xấu em, Sầm Sâm vì thế mà đánh người ta tới mức nhập viện."



"Khụ! Khụ khụ khụ!"



Cháo trong miệng Cốc Khai Dương còn chưa nuốt xuống, đã bị câu nói của Quý Minh Thư làm cho ho sặc sụa.



Thấy cô ấy phản ứng vi diệu như thế, Quý Minh Thư cũng thoáng tỉnh táo lại.



Ừm...... Trong chuyện này chắc chắn là có hiểu làm gì đó, có thể là tên mập kia tiện mồm mắng luôn anh ta cũng không biết chừng. Cái +kiểu người như Sầm Sâm này, đến miệng còn lười động nữa là, sao có thể một lười không hợp đã động tay, lại còn vì cô nữ chứ.



Tuy rằng trong thâm tâm giải thích như vậy, nhưng suốt cả buổi sáng, Quý Minh Thư đều vô cùng không có tiền đồ mà đắm chìm trong cảm giác sung sướng vi diệu.



-



Đám chị em plastic bình thường đều là đám hóng biến nhanh nhất, bản lĩnh gió chiều nào theo chiều ấy cũng rất thành thạo.



Mấy ngày trước đó, ngoại trừ những founder* của thương hiệu bình thường gửi lời mới đến cô, còn lại những hoạt động lớn nhỏ trong giới thì không một ai mời cô tham dự, cho dù có thì cũng là cà khịa chế giễu đầy ác ý.



(*) Founder thương hiệu: là người sáng lập ra một thương hiệu nào đó



Nhưng chỉ trong một buổi sáng nay, những lời hỏi han ân cần và hoạt động xã giao của "hội chị em" chưa từng dừng lại.



【Bạn yêu, ngày mai cửa hàng của tôi có mở hội triển lãm sản phẩm mới, đã lâu không gặp bạn rồi, có thời gian không, tôi bảo người tới đón bạn được không?】



—— Đây là tin nhắn của Fiona - con gái chủ tịch tập đoàn Cam Đức, một tập đoàn cung cấp dịch vụ ăn uống.



Fiona ra nước ngồi bồi dưỡng thiết kế trang sức hai năm, về nước thì tự tạo ra tên và nhãn hiệu trang sức. Nhưng mà năng khiếu có hạn, sản phẩm thiết kế ra thiết kế toàn mang theo phong cách những sản phẩm kinh điển của những thương hiệu nổi tiếng như Tiffany, Cartier, VCA, giá cả còn vô cùng đắt đỏ.



Nhưng rắm cầu vồng của cô ta lại rất đi vào lòng người, Quý Minh Thư nể mặt cô ta, cũng từng chọn trong cửa hàng cô ta mấy món trang sức coi như tạm được, nhưng chưa từng đeo lên, không phải tặng cho người khác thì chính là phủ đầy bụi bặm.



【Thư Thư, trạm trình diễn cuối cùng của mình sẽ ở Đế Đô đó, tối thứ sáu ở trung tâm thể thao, mình giữ lại ghế VIP cho cậu, có rảnh nhất định phải tới nhé, nhớ cậu lắm luôn!】



—— Đây là tin nhắn của Echo, con gái của Bạch gia - gia tộc biểu diễn nhạc cụ dân tộc.



Bạch gia có thành tựu rất sâu trong truyền thống nhạc cụ dân tộc, cả nhà đều là giảng viên có tiếng, đến lượt cô ta thì không biết làm sao lại một lòng một dạ muốn học dương cầm. Mặc dù người trong nhà đã tận tâm tận lực đào tạo, nhưng năng khiếu của cô ta không cao, mãi chẳng có thành tích vượt trội nào. May mắn có người nhà nuông chiều, cũng hao tâm tổn lực mở chuyến lưu diễn dương cầm vòng quanh thế giới cho cô ta.



......



Những tin nhắn tương tự như thế còn rất nhiều, Quý Minh Thư không xem hết cũng biết nội dung.



Dù sao danh viện mười người thì năm người là nhà thiết kế thời trang độc lập, năm người khác không phải nhà thiết kế trang sức thì chính là chơi nhạc cụ, mở triển lãm tranh. Thành thạo hay nhiệt huyết gì đó mà nói, chủ yếu chỉ là để có tên tuổi ra ngoài cho nở mặt nở mày.



Bình thường Quý Minh Thư gai mắt mấy cô này suốt ngày mở miệng là nghệ thuật, thiết kế, thực ra toàn là đám não cá vàng nửa mùa, hôm nay lại bỗng nhiên chống má nghĩ lại: Người ta dù không ra sao, những tốt xấu gì cũng nghiêm túc với nghiệp kinh doanh, so với mình Nhân gia lại không được, kia tốt xấu cũng là ở nghiêm túc kinh doanh sự nghiệp, còn hơn mình 'nói như rồng leo, làm như mèo mửa'*.



(*)Nói như rồng leo, làm như mèo mửa: Tiêu chuẩn yêu cầu bản thân thì cao mà năng lực thực tế thì thấp



Không biết nghĩ đến cái gì, cô bỗng nhiên buông di động, ngồi trước máy tính nghiêm túc gõ bàn phím.



Hơn 6 giờ chiều, Quý Minh Thư đang định đứng dậy khỏi máy tinh, đi đến tủ lạnh lấy một ly sữa chua, cửa đột nhiên vang lên tiếng mở khóa.



Cô ngẩng đầu lên nhìn, là Cốc Khai Dương.



"Hôm nay chị tan làm sớm vậy?"



Quý Minh Thư hơi ngạc nhiên.



Làm ở những tạp chí thời trang như《Không Độ》, tăng ca là chuyện thường như đi chợ, trước kia cô chẳng bao giờ thấy Cốc Khai Dương tan ca vào giờ bình thường.



Cốc Khai Dương không nói gì, thần thần bí bí, đứng trước cửa thay giày rồi "vèo" một cái sát đến bên cô, còn đột nhiên hỏi một câu, "Em làm gì đấy?"



"Em đang sửa lại mấy tác phẩm thiết kế em làm lúc trước," cô nhìn Cốc Khai Dương từ trên xuống dưới, cứ cảm thấy quái quái, "Chị làm sao vậy?"



Cốc Khai Dương nhìn cô, không giấu diếm nữa, khóe môi khe khẽ cười trộm, tay giấu sau lưng tự nhiên lấy ra một chiếc hộp nhung đựng trang sức màu xanh lam, quơ quơ.



Quý Minh Thư khựng lại.



Cốc Khai Dương hết sức thành kính đặt chiếc hộp lên bàn, trịnh trọng mở ra, rồi sau đó lại đứng lên, hai tay giao nhau đặt ngay ngắn trước bụng, bắt chước giọng điệu của Chu Giai Hằng, nói: "Cốc tiểu thư, gần đây Sầm tổng mua được một chiếc nhẫn kim cương màu hồng, là viên kim cương màu hồng đậm mà năm ngoái phu nhân rất vừa ý, trải qua cắt gọt một lần nữa, sắc màu đã tăng lên đến Fancy Vivid Pink*, hơn nữa chiếc nhẫn đã được sửa theo kích cỡ của phu nhân, mong cô chuyển giao lại."



(*) Fancy Vivid: là sắc màu quý hiếm và đắt giá bậc nhất của dòng kim cương màu. Màu hồng cũng là một trong hai màu hiếm nhất. (Nói chung nếu xét theo độ hiếm thì nó phải là Đỉnh của chóp của chóp của chóp của chóp của chóp, mấy cái "chóp" đều có căn cứ cả đấy các bác ạ)



Quý Minh Thư nhìn chiếc nhẫn kim cương hình bầu dục đặt trên bàn, mặt cắt tinh xảo, tỏa ra ánh sáng màu hồng nhàn nhạt, nhìn đến mất cả hồn.



Cốc Khai Dương bắt chước Chu Giai Hằng nói chuyện xong, lại hí hửng ngồi xuống cạnh Quý Minh Thư, cái miệng bla bla nói: "Em không biết vừa rồi chị mang chiếc nhẫn về mà hồi hộp thế nào đâu! May mà trợ lý của chồng em cho xe và vệ sĩ đi theo tiễn chị một đoạn đấy! Trời ạ, vừa này chị ngồi trên xe tra thử rồi, cái nhẫn này giá thành giao phải đến 32 triệu! Lại còn là đôla!"



(*) 32 triệu Đô la Mỹ ~ 740 tỉ VND



Cô ấy co khuỷu tay huých huých vào Quý Minh Thư, nửa hăng hái nửa trêu chọc nói, "Chồng em lần này cũng quá có thành ý đó nha!"



"......"



Quý Minh Thư nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kia, cả nửa ngày vẫn không rời mắt.



"Nói thật, chị cảm thấy thật ra chồng em cũng rất không tồi, dáng dấp đẹp trai, có năng lực, cũng không bạo lực gia đình. Đối xử với em mặc dù không gọi là bảo sao nghe vậy, nhưng cũng tuyệt đối coi trọng, chiếc nhẫn thế này mà nói đưa là đưa, bình thường em muốn cái gì cũng chưa từng nói nhiều thêm nửa chữ 'không'..."



Cũng không biết bản lĩnh của Cốc Khai Dương sau khi đi làm đã trải qua những gì, vừa trở về thái độ đã quay ngoắt 180 độ, không ngừng lải nhải bên tai Quý Minh Thư "Sầm Sâm tốt Sầm Sâm tuyệt vời Sầm Sâm đỉnh của chóp", chỉ thiếu điều không thể dứt khoát giúp anh ta đóng gói trả cô về khu Minh Thủy, tiện thể tặng kèm hai mảnh "áo mưa".



Thật ra sáng nay Quý Minh Thư nhận được tin báo của Tưởng Thuần, đã không tự chủ được mà dao động ba giây.



Lúc này nhìn chằm chằm viên kim cương hồng, cô lại không tự chủ được mà dao động ba giây nữa.



Lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp, cô đeo thử vào tay.



Chạng vạng tới, ánh mặt trời chỉ còn một chùm sáng nhạt nhòa, còn mang theo chút cảm giác mỏi mệt u ám, mà viên kim cương màu hồng tỏa sáng đến loá mắt, mỗi một mặt cắt đều long lanh sáng bóng, bên cạnh được vòng kim cương nhỏ, cũng theo độ co duỗi của ngón tay mà phản chiếu ra hào quang chói lọi.



Huhuhu, đẹp quá!



Đây đúng là chiếc nhẫn mà tiên nữ nên có được!



Cũng tương đương với nhan sắc của cô, đều kinh diễm đến mức làm người ra hít thở không thông!!!



Quý Minh Thư chìm đắm trong sự yêu thích không thể kiềm chế với chiếc nhẫn. Cốc Khai Dương nói đến toạc mồm, nói như điên mà lại hoàn toàn bị cô để ngoài tai. Cuối cùng chỉ nghe được một câu "Bao giờ thì em quay về", cả người như ngay lập tức như uống một bát canh giải rượu mà tỉnh táo lại.



—— Chiếc nhẫn đồng nghĩa với trở về?



"Ai nói em muốn về?"



"Một cái nhẫn ghẻ mà đã muốn tống cổ em?"



"Lần trước em ném đơn ly hôn anh ta cũng dùng một cái lắc tay tống cổ em, mỗi lần đều như vậy, có thành ý không thế?!"



Cốc Khai Dương: "Chiếc nhẫn này chiếc lắc tay kia không chỉ đang quý hơn 'một chút' đâu, chị cảm thấy rất có thành ý mà."



Quý Minh Thư tháo nhẫn xuống đánh giá, tự suy luận một chút, cuối cùng cũng có kết luận: "Lần trước anh ta không làm chuyện xấu cho nên mới đúng lý hợp tình, tùy tiện dùng một cái lắc tay qua loa lấy lệ với em như vậy. Lần này đưa qua một thứ quý như vậy không phải thể hiện là anh ta rất chột dạ sao? Tra nam!"



Cốc Khai Dương: "......?"



Thiên tài logic, respect (tôn trọng).



Thâm tâm dao động của Quý Minh Thư lại một lần nữa trở nên kiên định, cô cất nhẫn đi, ném nó vào ngăn kéo nhỏ không mở ra xem nữa, sau đó ngồi lại ngay ngắn trước máy tính, tiếp tục sửa lại tác phẩm.



-



Sáng sớm hôm sau, tổng bộ Quân Dật mở cuộc họp ban điều hành mỗi tháng một lần vào buổi sáng.



Sầm Sâm mặc đồ tây trang sơ mi trắng ngồi ở ghế lãnh đạo, đeo mắt kính gọng mảnh bằng vàng.



Chờ người bên dưới báo cáo xong, anh còn chẳng nhấc mắt đã nói thẳng: "Giám đốc Lam, tôi rất thắc mắc là ai đã đề bạt cô lên vị trí ngày hôm nay, lúc báo cáo công việc tất cả đều là các loại từ ngữ lập lờ nước đôi: chắc là, có thể, có lẽ. Quân Dật cần điều gì ở cô? Hay là cô đi cùng quản lý thực tập sinh thực hiện lại trình tự huấn luyện từ đầu đi."



"Và toàn bộ phòng tuyên truyền của công ty, hai tháng liền đưa ra kế hoạch đều như đám nhân viên công chức lâu năm ỷ vào biên chế ăn không ngồi rồi, Quân Dật không phải đơn vị dưỡng lão, không động não thì tự giác qua phòng nhân sự đệ đơn từ chức đi."



......



Lúc anh phê bình người khác, giọng điệu luôn lãnh đạm không chút nể tình. Nếu bản thân không phải đối tượng bị phê bình, ngược lại còn có thể nghe ra đan xen lời nói có sự đẹp đẽ thong thả dung dung.



Tất cả mọi người trong phòng họp nớm nớp lo sợ như đi trên lớp băng mỏng, đến khi cuộc họp kết thúc, bọn họ mới có thể nhẹ nhõm thở phào.



Sầm Sâm không lưu lại nửa bước lập tức trở về văn phòng, Chu Giai Hằng ở lại giúp anh thu dọn laptop và tài liệu.



Có người tò mò hỏi Chu Giai Hằng: "Trợ lý Chu, Sầm tổng mấy hôm nay làm sao vậy, cứ lạ lạ."



Bình thường Sầm Sâm vẫn lạnh lùng xa cách, nhưng cách nói và làm vấn khiến người ta cảm thấy ôn hòa, không đến mức như hôm nay, lạnh lùng đến nỗi gần như khắc nghiệt, đóa hoa yêu kiều được cả Quân Dật công nhận như giám đốc Lam cũng bị anh lôi ra phê bình gay gắt không chút nể tình trước mặt mọi người.



Chu Giai Hằng cười cười, không đáp.



Người kia thấy không hỏi được đầu cua tai nheo gì từ miệng anh ta, cũng không bất ngờ, chỉ lắc đầu thở dài, thu dọn đồ đạc rồi quay về làm việc.



Chu Giai Hằng dù không trả lời vấn đề kia, nhưng trong lòng cũng có nỗi khổ nói không nên lời, dù sao cũng đâu có ai phải chịu trận làm "thớt" cho người ta trút giận nhiều hơn tổng trợ lý như anh ta.



Vừa ra khỏi phòng họp, Chu Giai Hằng tìm ngay một góc không người để gọi điện thoại cho cấp dưới.



"Tin tức phát tán ra chưa? Tiểu thư Tưởng gia có biết chuyện Quân Dật rút vốn và chuyện ông chủ đánh người không?"



......



"Phát ra rồi? Vậy sao chẳng thấy manh nha gì?"



......



"Hôm nay phu nhân có ra ngoài không? Không trả lại nhẫn đấy chứ?"



......



Gọi điện xong, trong lòng Chu Giai Hằng lại càng thấp thỏm, anh ta không thể hiểu nổi bà cố nội trẻ này sao lại khó dỗ thế. Trong lúc nhất thời, bước chân anh ta đi về phía văn phòng chủ tịch càng dậm mạnh hơn, tâm tình cũng như đi viếng mộ.



-



Một tuần sau đó, Sầm Sâm liên tục gửi qua chỗ Quý Minh Thư bốn năm món quà.



Quý Minh Thư nhận không ít, nhưng không trả lời lấy nửa câu.



Chu Giai Hằng cũng không nhịn được mà bóng gió gợi ý cho Sầm Sâm, chỉ sợ thế này thành ý chưa đủ, ngài tặng quà thì rất chăm chỉ, nhưng mà lộ mặt...... Ít nhất cũng gọi điện thoại chứ.



Nhưng Sầm Sâm chỉ nhàn nhạt liếc anh ta một cái, vẫn mãi chẳng có hành động gì.



Chu Giai Hằng cũng không biết, đã nhiều ngày nay lúc đêm khuya tĩnh lặng, Sầm Sâm đều tự mình lái xe đến Tinh Cảng Quốc Tế. Anh đỗ xe bên đường lớn, lẳng lặng nhìn về ô cửa sổ lúc thì tối om, khi lại sáng lên ánh đèn vàng ấm áp ở tòa nhà đối diện.



Mỗi lần đứng đó, anh dường như lại có thể hiểu rõ một số chuyện. Nhưng càng dấn sâu vào một lớp, trong tiềm thức anh lại càng không muốn thừa nhận, không muốn vạch trần.



Rõ ràng ban đầu anh không có cảm giác như vậy với Quý Minh Thư.



-



Trong một tuần này, Quý Minh Thư tỉ mỉ sửa lại hết các tác phẩm trước đây của mình, còn dùng bằng cấp mình vinh dự đạt được trong khi học để làm đẹp cho sơ yếu lý lịch của mình, đăng lên mạng với tư cách một nhà thiết kế nội thất tự do để nhận các công việc thiết kế nội thất.



Nhưng cũng như lời Cốc Khai Dương đã nói, phương hướng thiết kế có cô có độ giao nhau rất lớn với những người trong giới của cô.



Mà trong cái giới này, những người được tìm đến nếu không có người giới thiệu, thì cũng thường là những nhà thiết kế nổi tiếng.



Cô treo bài suốt một tuần, vậy mà đến một người hỏi cũng không có.



Đêm đã khuya, Quý Minh Thư ngồi xổm trước máy tính cũng hơi uể oải.



Nguyên một tuần nay, ham muốn tiêu tiền trong xương tủy của cô vẫn luôn ngo ngoe rục rịch, cô đã rất cố gắng nhẫn nhịn. Nhưng số dư trong tài khoản mỗi ngày đều giảm xuống thấy rõ.



"Kiếm tiền khó quá đi", "Làm người thường thật quá vất vả", "Không muốn cố gắng nữa, mình chỉ là một bé cưng chim hoàng yến xinh đẹp như hoa mà thôi", "Huhuhu túi xách mới ra mắt của thương hiệu này đẹp quá đi mất", "Tên cẩu nam nhân Sầm Sâm này mà gọi điện đến mình sẽ miễn cưỡng tha thứ cho anh ta", đủ các kiểu ý nghĩ liên tục thi nhau tấn công vào đầu cô, khiến cô cảm thấy rất mệt mỏi.



Cốc Khai Dương đi làm về thì mệt như chóa, vừa về đã lăn ra ngủ. Quý Minh Thư ngồi trước máy tính một lúc, bỗng nhiên đứng dậy, cầm theo thẻ ra vào và điện thoại khẽ khàng ra khỏi nhà.



Trước kia Quý Minh Thư chưa bao giờ đặt chân đến cửa hàng tiện lợi, dạo này lại quen tay quen chân hay chạy qua đây, thấy nhân viên thu ngân mình hay gặp thì cũng cười chào lại người ta.



Cô mua một bát nhỏ Oden* rau củ ở cửa hàng tiện lợi, còn mua thêm một cây kem trứng muối, sau đó ngồi lên ghế đá

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện