Trong phòng bệnh cực kỳ yên tĩnh, tiếng tích tích đều đặn vang lên từ monitor theo dõi bệnh nhân.
Từ ánh mắt đầu tiên khi đẩy cửa vào, Bạch Việt liền chú ý tới cách bày trí khoa trương bên trong.
Tổng thể cả căn phòng mang màu hồng, mặt tường, rèm che, thảm trải đều có đủ các sắc độ màu đa dạng từ hồng đậm đến hồng nhạt.

Bằng mắt thường cũng có thể các góc nhọn đều được thay bằng những đường cong, ngay cả ga trải giường cũng là loại vải tơ tằm mềm mại cao cấp nhất.
Nơi này nào có điểm nào giống một phòng bệnh?
Thật sự coi cậu ta là công chúa sao!?
Người nằm trên giường vẫn đang nhắm mắt, cơ thể rơi trong đệm gầy gò đến mức gần như không nhận ra động tác hô hấp phập phồng bên dưới lớp chăn mỏng, trên mặt mang mặt nạ thở oxy, những ngón tay lộ ra ngoài có vẻ tái nhợt hơn so với lần đầu gặp.
Bạch Việt vẫn luôn không hiểu, vì sao Cố Tu Nghĩa lại thích một con ma ốm nhìn như lúc nào cũng có thể đi đời, nhưng bây giờ hình như anh cảm thấy mình đã nghĩ thông suốt rồi.
Kỳ thật Kỷ Nguyễn không phải đang ngủ, không biết có phải bởi vì đang bị sốt hay không mà cậu luôn cảm thấy choáng váng chóng mặt, mở mắt nhắm mắt đều thấy thế giới xung quanh không ngừng xoay tròn.
Cửa sổ không đóng, gió từ bên ngoài thổi vào chợt trở nên lớn hơn, Kỷ Nguyễn nhíu mày từ từ mở mắt ra, lại nhìn thấy Bạch Việt đang đứng ở đuôi giường, giật mình khiếp sợ.
Cậu không đeo tai nghe, khi Bạch Việt mở cửa đi vào không nghe được âm thanh gì, nếu không phải cửa mở làm không khí lưu thông, gió thổi tấm rèm bay lên, có lẽ sẽ cậu cứ nằm mãi không hề phát hiện, để cho Bạch Việt tùy ý nhìn chằm chằm cậu trên giường.
Nghĩ đến đây sống lưng Kỷ Nguyễn đều thấy lạnh run.
Bạch Việt ôm một bó hoa, trong tay còn cầm một túi giấy, nhìn qua quả thật giống với dáng vẻ đi thăm bệnh bình thường, nhưng trạng thái lại khiến người đối diện rợn tóc gáy.
Tấm rèm che chỉ được kéo một nửa, khi ánh nắng chiếu vào chia căn phòng thành hai mảng sáng tối rõ rệt, trùng hợp là Bạch Việt đứng ngay trong bóng râm, hơi cúi đầu, không ai có thể thấy rõ biểu tình trên mặt anh ta.
Hình ảnh này quá mức dọa người, trái tim Kỷ Nguyễn bắt đầu gia tốc đập nhanh, có ảo giác như mình xuyên vào phim kinh dị.
Nhưng đây không phải là truyện đam mỹ máu chó sao!?
Phải ha, suy nghĩ vừa xoay chuyển, Kỷ Nguyễn liền đoán ra tám phần là Bạch Việt lại muốn đến ngược cậu thêm một lần.
Nghĩ thông điểm này, sống lưng Kỷ Nguyễn cũng buông lỏng, lại thoải mái nằm ì ra giường, kệ đi, không phải quỷ là được, cậu nghỉ ngơi lấy sức để lát nữa chỉ cầm bấm chuông một cái liền có thể gọi người ném Bạch Việt ra ngoài.
Bạch Việt chạm mắt với Kỷ Nguyễn ngay khi cậu tỉnh lại, anh ta có thể thấy vẻ sợ hãi hiện rõ ràng trong đôi mắt đó, điều này làm cho anh ta cảm thấy sung sướng.
Chỉ cần Kỷ Nguyễn lộ ra một chút yếu đuối đều có làm thỏa mãn nội tâm xấu xí vặn vẹo của anh ta.
Nhưng còn chưa chờ anh ta thừa thắng xông lên, Kỷ Nguyễn bỗng nhiên nhắm mắt lại nằm xuống, hoàn toàn coi một người sống sờ sờ như anh ta thành không khí.
Bạch Việt: "......???"
Bạch Việt hoang mang trong chớp mắt, rồi sau đó lửa giận càng sâu.
"Cậu cho rằng giả chết là có thể trốn tránh sao?"
Trên giường không có động tĩnh.
Bạch Việt cắn chặt răng: "Yên tâm, tôi sẽ không làm gì, tôi tới đây chỉ là muốn nói cho cậu một chuyện —— chẳng lẽ cậu không muốn biết vì sao lúc trước Tu Nghĩa lại chọn cậu làm đối tượng kết hôn sao?"
Anh ta bước tới gần thêm một bước: "Nhiều người như vậy, vì sao cậu ấy không chọn người khác mà nhất định chọn cậu?"
Bạch Việt tự cho mình vừa rồi đã đi một nước cờ đánh thẳng vào tâm lí, nếu Kỷ Nguyễn thật sự yêu Cố Tu Nghĩa, vậy sự thật này nhất định sẽ khiến cậu đau khổ vạn phần.
Kỷ Nguyễn vẫn duy trì bộ dáng không nhúc nhích, Bạch Việt chỉ cho rằng cậu đang ra vẻ kiên định.
Anh ta khẽ cười một tiếng: "Bởi vì cậu rất giống với tôi của ngày xưa, cậu có thể được cậu ấy chọn và đến bên cạnh cậu ấy hoàn toàn là bởi vì có vẻ ngoài giống tôi, cho dù hiện tại Cố Tu Nghĩa không còn yêu tôi, cậu thật sự cảm thấy mình đã thắng rồi sao?"
Bạch Việt nâng cao cằm, lấy dáng vẻ của người thắng cuộc chờ đợi biểu tình khiếp sợ bi thương của Kỷ Nguyễn.
Kỷ Nguyễn tích cóp đủ sức lực, mở mắt chuẩn bị bấm chuông, lại thấy Bạch Việt nhìn chằm chằm cậu cười mỉa mai, vẻ mặt kỳ quái, kỳ quái đến khủng bố.
Cậu biết người này vẫn luôn lảm nhảm cái gì đó, nhưng anh ta đứng cách quá xa, âm điệu lên xuống như đang xướng tuồng, Kỷ Nguyễn nghe nửa ngày cũng không hiểu, nhưng cảm thấy Bạch Việt hẳn là đang nói về cậu, còn là hứng thú tăng vọt.

Vẻ mặt này giống hệt như khi Lâm Thanh nổi điên, Kỷ Nguyễn có cảm giác mình sắp bị PTSD (*), sợ anh ta cũng giống như Lâm Thanh càng nói càng điên, không dám để anh ta ở đây lâu thêm nữa.
(*) PTSD: rối loạn căng thẳng sau chấn thương
Cậu lập tức chống người lên muốn nhấn chuông, nhưng chưa kịp vươn tay đã bị mặt nạ thở oxy ngăn trở hành động.
Kỷ Nguyễn nhíu mày, định tháo mặt nạ xuống, nhưng mu bàn tay cậu còn đang cắm kim truyền nước, trên người gắn dây của máy theo dõi, vốn dĩ đầu đã choáng váng, lại bị vướng trong đống dây càng thêm quay cuồng, không tự giác mà trợn mắt nằm xuống lại.
"Vẻ mặt này của cậu là sao?" Bạch Việt không thấy được hình ảnh mà mình mong muốn, khó tin nói: "Cậu không tin tôi?"
Lời này của anh ta không đè nén âm lượng, Kỷ Nguyễn mơ hồ nghe thấy anh ta đang nói cái gì mà thư hay không thư (*).
(*) 信 /xìn/: (động từ) tin tưởng; (danh từ) thư tín, tin nhắn, tin tức.
Trên cái đầu nho nhỏ của Kỷ Nguyễn hiện một dấu chấm hỏi to đùng.
Thư? Thư gì cơ? Họ Bạch muốn viết thư cho cậu?
Đây là tình tiết kinh dị nào vậy?
Vì hiểu lầm không biết Bạch Việt viết cho cậu thư gì, Kỷ Nguyễn thở hổn hển xốc chăn lên sờ soạng lung tung, muốn tìm tai nghe để đeo lên.
Nhưng tai nghe là do Cố Tu Nghĩa tháo, không biết người nọ để ở đâu, Kỷ Nguyễn tìm hồi lâu cũng không thấy
"Kỷ Nguyễn!" Bạch Việt bị bộ dáng đối phó có lệ của Kỷ Nguyễn chọc giận hoàn toàn.
Anh ta mất khống chế mà ném bó hoa xuống đất, lấy một xấp giấy tờ và ảnh chụp từ trong túi ra: "Cậu không tin sao? Vậy để tôi cho cậu xem bằng chứng!"
"Dáng vẻ của cậu giống tôi, tôi thích văn học cậu cũng thích văn học, tôi thích vẽ cậu cũng thích vẽ, cậu chỉ là cái bóng của tôi, mọi thứ của cậu đều giống tôi!"
Anh ta tức muốn hộc máu, cầm lấy tất cả tài liệu điều tra vung về phía Kỷ Nguyễn.
"Người cậu ấy yêu chỉ có tôi!"
Xoạt!
Vô số ảnh chụp và trang giấy rơi lả tả trên giường, Kỷ Nguyễn bị một trang giấy đập vào mặt làm giật mình, tay mất lực mà trượt ngã xuống giường.
Chỉ một thoáng, trời đất quay cuồng.
Trên mặt đất trải thảm dày ngã xuống cũng không đau, nhưng dây nối trên người Kỷ Nguyễn đều bị kéo căng không khỏi khiến cậu thấy đau, kim truyền nước bị giật mạnh, máu trên mu bàn tay lập tức chảy ra.
Đồng thời, trên màn hình máy theo dõi điên cuồng nhấp nháy, âm báo chói tai vang lên.
- -------------
Bên kia, Lý Tuy An cũng theo phía sau Cố Tu Nghĩa chạy như điên vào thang máy, đôi chân dài sắp phát huy tốc độ của bốn bánh xe, nhấc di động lên gào lớn.
"Alo, bàn y tá phải không? Phòng bệnh VIP vừa rồi có vị khách nào đến không?"
"Có!? Ngắn lại cho tôi!"
"Cái gì, đã đi vào!?"
"Đi vào được một lúc rồi!!!?"
Đinh!
Cửa thang máy mở ra, Lý Tuy An thô lỗ cắt đứt điện thoại chạy nhanh ra, chỉ vào cô y tá còn đang hoang mang: "Làm việc kiểu gì thế hả! Ai cũng dám cho vào sao, có biết đây là phòng VIP không!?"
Y tá thấy hành lang xuất hiện một đám người cao to hung dữ, đi đầu là Cố tổng, vẻ mặt nghiêm trọng như sắp ra chiến trường.
Cô gái nhỏ sợ tới mức nấc lên một tiếng, chân mềm nhũn: "Tôi tôi tôi tôi...."
"Tôi cái gì mà tôi!" Lý Tuy An cắt ngang: "Có người tới không biết gọi điện cho Cố tổng để xác nhận sao? Cứ như vậy trực tiếp cho vào phòng, chưa được đào tạo à!"
Y tá nhỏ sợ tới mức sắp khóc: "Nhưng nhưng nhưng cậu Hàn trước kia đến, cũng cũng cũng không cần gọi điện trước mà..."

"Trước kia......!trước, cậu Hàn nào?"
"Chính là Hàn Hàn Hàn Tiểu Lâm đó," Y tá run rẩy nói: "Tôi xem danh sách đăng ký, trước kia cậu ấy cũng thường xuyên tới thăm bệnh, cũng ôm một bó hoa, nên tôi tôi tôi tôi mới cho cậu ấy đi vào."
Cô y tá thật sự thấy oan ức, không ít người biết Kỷ Nguyễn có một người bạn họ Hàn, thường thường đến thăm bệnh, lúc trước mỗi lần đến chỉ cần ghi trong sổ đăng ký, nhưng sao lần này lại phải báo cho Chủ tịch Cố trước, còn làm lớn chuyện đến như vậy?
Đầu óc Lý Tuy An đình trệ một giây, sau đó mới nhớ ra Kỷ Nguyễn đúng là có một người bạn họ Hàn, lúc trước thường mang hoa đến thăm Kỷ Nguyễn vài lần.
Hắn vỗ một phát xuống bàn: "Hàn Tiểu Lâm cao như thế sao! Cậu ta gầy như con khỉ, nhìn mà cũng không nhận ra à?"
Y tá: "Trước kia tôi đã gặp cậu ấy đâu!"
Đây là lần đầu tiên cô trực ban gặp được "Hàn Tiểu Lâm" đến thăm bệnh, lúc trước đều là đồng nghiệp tiếp đãi, cô không hề nghĩ đến người hôm nay lại là giả mạo, càng không có ý thức đề phòng.
Lý Tuy An bị lời nói nói của cô gái chọc tức đến nói không ra lời, dựng ngón trỏ chỉ: "Cô, cô cô cô..."
Tít tít tít tít ——
Âm thanh cảnh báo dồn dập vang lên đánh gãy lời nói của Lý Tuy An.
Tống Lĩnh vẫn luôn đi theo phía sau Cố Tu Nghĩa, trong nháy mắt kia hắn nhìn thấy sống lưng Cố Tu Nghĩa lập tức cứng đờ.
Rồi sau đó Cố Tu Nghĩa nhấc chân, một cước đá văng cửa phòng, cánh cửa đập vào vách tường, lực mạnh đến mức có thể nghe thấy tiếng khung cửa sổ rung lên.
Trong phòng, Bạch Việt hoảng sợ đứng ở đuôi giường, còn Kỷ Nguyễn không hề nghe theo lời dặn của bác sĩ ngoan ngoãn nằm trên giường mà nằm sấp trên mặt đất, gương mặt tái nhợt, trên mu bàn tay chảy máu.
Hai mắt Cố Tu Nghĩa thoáng tối sầm lại, huyệt Thái Dương không ngừng giật, giống như máu muốn trào ra khỏi động mạch.
Hành động của hắn nhanh hơn ý thức, vội vàng tiến lên bế Kỷ Nguyễn: "Không phải nói không được xuống giường sao!?"
Nhưng Kỷ Nguyễn chỉ giương đôi mắt to tròn mờ mịt nhìn hắn, lông mày thanh tú nhíu lại, vẻ mặt ngây ngốc vì bị dọa sợ.
Cố Tu Nghĩa cảm thấy trái tim mình như bị đâm nhỏ máu, không thể tưởng tượng được Bạch Việt đã làm cái gì mà Kỷ Nguyễn lại kinh sợ như vậy.
Ngực hắn phập phồng, cánh tay cứng đờ, như chim sợ cành cong mà hơi hơi khom lưng xuống.
Sau một lúc lâu, hắn ổn định lại hơi thở, hôn lên vành tai Kỷ Nguyễn, hành động dịu dàng lại mang vẻ thô bạo khắc chế.
"Không sao, đừng sợ, anh nhất định sẽ chữa khỏi cho em."
Vệ sĩ đều là mấy người đàn ông hiểu cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, nhìn thấy dáng vẻ này của Kỷ Nguyễn trong lòng đầy căm phẫn, không cần Cố Tu Nghĩa ra lệnh, tự động tiến lên nắm lấy cổ áo Bạch Việt kéo ra ngoài.
Rất nhiều nhân viên y tế theo sát sau đó đuổi tới, giúp Kỷ Nguyễn xử lý vết thương trên mu bàn tay, đeo mặt nạ thở oxy lên, Lý Tuy An lưu lại chuẩn bị kiểm tra lại lỗ tai.
Bạch Việt bị ném vào một gian phòng nghỉ không người, trong đó không có internet cũng không có tín hiệu, anh ta ngồi đợi ở đó rất lâu, chờ đến khi trong lòng đã lạnh như băng mới thấy Cố Tu Nghĩa.
Cố Tu Nghĩa đã sớm không còn dáng vẻ thất thố như hồi nãy, áo sơ mi cà vạt được sửa sang đến vô cùng chỉn chu, đi cùng Tống Lĩnh ngồi xuống ghế sô pha đối diện.
Hắn không lập tức mở miệng, cứ như vậy lẳng lặng nhìn chăm chú Bạch Việt.
Bạch Việt nhìn không hiểu vẻ mặt này của Cố Tu Nghĩa là thế nào, trên mặt hắn không hề có một chút cảm xúc khiến người ta không thể đoán được gì, nhưng ánh mắt tối đen và u ám của hắn khiến da đầu Bạch Việt tê dại.

"Tôi..." Anh ta cậy mạnh nói: "Tôi thật sự không chạm vào cậu ta, tôi không hề động thủ..."
Cố Tu Nghĩa nhẹ nhàng khảy chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, không đáp lại, ngược lại nhận lấy tài liệu từ tay Tống Lĩnh ném đến trước mặt Bạch Việt.
"Nhưng cậu chuẩn bị dùng những thứ này để kích thích em ấy, đúng không?"
Ngón tay Bạch Việt siết chặt, hoảng loạn mà liếm môi.
Thật lâu sau anh ta chậm rãi ngẩng đầu, hốc mắt rưng rưng nước mắt: "......!Nhưng đây chẳng lẽ không phải sự thật sao?"
Anh ta nhìn Cố Tu Nghĩa chăm chú không chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt.

"Khi trước cậu vốn thích tôi..."
"Cho nên cậu mới lựa chọn người giống tôi để kết hôn, tuy rằng hiện tại cậu không yêu tôi, nhưng cậu không thể không thừa nhận, người đầu tiên làm cậu rung động kia, là tôi."
Nước mắt anh ta theo cảm xúc chảy dài trên khuôn mặt, ánh mắt tỉnh táo nhìn thẳng vào mắt Cố Tu Nghĩa: "Tôi nói sự thật cho cậu ta biết, có gì sai sao?"
Công tâm mà nói, bộ dáng của Bạch Việt cũng không hề thua kém, gương mặt sáng sủa ngũ quan đứng đắn dễ nhìn, bóng lưng thon gầy nhưng thẳng tắp, khi nhìn chăm chú người ta mà rơi lệ quả thật có chút thương xót.
Ít nhất phần lớn mọi người khi nhìn thấy hình ảnh như vậy cũng đều khó tránh khỏi sinh ra cảm xúc đồng tình dù không quen biết anh ta.
Nhưng Cố Tu Nghĩa nhìn mà như không thấy, cảm xúc trên mặt không hề có chút dao động.
Trong đầu hắn lúc này chỉ toàn là suy nghĩ nên nói chuyện phẫu thuật với Kỷ Nguyễn thế nào, bạn nhỏ nhà hắn dường như có một sự sợ hãi đặc biệt đối với dao mổ.
Trong lúc phiền muộn, Cố Tu Nghĩa nào có tâm tình nhìn xem Bạch Việt thế nào, gọn gàng dứt khoát nói chuyện: "Tôi nghĩ cậu lầm tưởng rồi."
Bạch Việt cười khẽ: "Thế nào, cậu muốn phủ nhận?"
Cố Tu Nghĩa lắc đầu: "Tuy rằng đúng là tôi chưa từng thích cậu, việc kết hôn với Kỷ Nguyễn cũng không hề liên quan đến cậu, nhưng tôi vẫn muốn nói cho cậu biết, Kỷ Nguyễn không phải là người do tôi chọn."
Bạch Việt ngẩn ra, ngay sau đó giống nghe được cái gì hoang đường mà cười ra tiếng: "Đây là có ý gì, chẳng lẽ cậu định nói là mình bị ép kết hôn ư?"
Cố Tu Nghĩa tùy ý dựa vào sô pha, hai chân vắt chéo, bàn tay năm ngón giao nhau đặt trên đùi, tư thế này khiến Bạch Việt đột nhiên cảm thấy cay mắt.
Anh ta nhớ rõ, lần đầu tiên gặp Kỷ Nguyễn ở phòng làm việc, người kia cũng là dáng ngồi này, dùng ánh mắt thản nhiên không chút để ý mà đánh giá anh.
Cố Tu Nghĩa lạnh nhạt nói: "Nói như vậy có thể cậu sẽ khó mà thừa nhận, nhưng tôi không thể không nói, đối tượng kết hôn của tôi là do Ban Thư ký cẩn thận lựa chọn dựa trên nhu cầu."
"Lúc ấy bọn họ cho rằng Kỷ Nguyễn tuổi trẻ, ưu tú, không có thân nhân có thể miễn đi phiền phức về sau, bề ngoài lẫn khí chất đều rất tốt, vì vậy mới chủ động liên hệ, chân thành đề nghị Kỷ Nguyễn cùng tôi xây dựng quan hệ hôn nhân."
"Đáng tiếc chính là, bọn họ đều không biết cậu." Cố Tu Nghĩa cười cười: "Mà vốn tôi cũng không để bụng mình sẽ kết hôn với kiểu người nào."
Hắn nói đến đây, trong mắt thoáng trở nên dịu dàng hơn: "Bởi vì người đó là Kỷ Nguyễn, sự tình mới bắt đầu xoay chuyển và trở nên khác biệt.

Tất cả sự biến đổi này đều là vì em ấy, chỉ bởi vì người đó là Kỷ Nguyễn mà thôi, không có chút quan hệ nào với những người khác."
"Về phần cậu lầm tưởng tôi thích Kỷ Nguyễn là vì em ấy giống với cậu của 10 năm trước, tôi cảm thấy lấy làm tiếc, đây có lẽ là một biểu hiện của chứng ảo tưởng."
Hắn nhướng mày: "Cho dù thế nào, tôi cũng vô cùng biết ơn Ban Thư ký, chờ sức khỏe Kỷ Nguyễn tốt một chút, khi tổ chức hôn lễ nhất định để bọn họ ngồi ở bàn chính."
"Cậu còn có câu hỏi nào không?"
Bạch Việt cứng còng mà ngồi ở tại chỗ.
Buổi nói chuyện bình tĩnh này của Cố Tu Nghĩa lại có mức độ sát thương cực lớn, từ trước đến nay hắn vẫn luôn biết cách dùng lời nói để đâm thẳng vào đối phương, chỉ là dạo gần đây tính tình của hắn đã được Kỷ Nguyễn kiềm chế ôn hòa đi không ít, khiến cho nhiều người quên mất đây mới chính là hắn.
Ảo tưởng bao nhiêu năm qua bị Cố Tu Nghĩa không chút lưu tình đánh vỡ, nhất thời không thể phản ứng lại, giống như tín ngưỡng tôn thờ cả một đời phút chốc bị sụp đổ.
Trên mặt anh ta xuất hiện vô số cảm xúc thống khổ khó mà miêu tả được, cuối cùng trở nên hoảng loạn thất thố.
"Ảo, ảo tưởng?" Khi thất vọng đến cùng cực, Bạch Việt bỗng bật cười: "Cho nên cậu cũng muốn nhốt tôi vào bệnh viện tâm thần sao? Giống như Lâm Thanh, coi tôi như thú vật mà đối xử?"
Cố Tu Nghĩa khẽ nhấp môi, làm như khó hiểu: "Đương nhiên sẽ không, cậu chưa biết sao, nhà cậu đã phá sản."
Hắn biết rõ, hắn nói lời này với Bạch Việt không thể nghi ngờ là đòn chí mạng thứ hai, nhưng hắn không quan tâm, trên đời này có rất ít thứ khiến hắn để tâm.
"Không chỉ là phá sản, còn nợ ngập đầu, nghe nói ba mẹ cậu sáng sớm đã thu dọn đồ đạc trốn ra nước ngoài, số nợ nần này chỉ đành để cậu gánh lấy mà thôi."
Giờ phút này, vẻ mặt của Bạch Việt thực sự có chút thê thảm.
Cố Tu Nghĩa dừng một chút, giọng nói có vẻ như trấn an: "Nhưng mà đừng lo, hải quan ở sân bay đã nhận được thông báo hạn chế xuất cảnh từ trước rồi, bọn họ không đi được, người một nhà các cậu vẫn còn cơ hội đoàn tụ trong tù."
Sắc mặt Bạch Việt đỏ lên, gân xanh trên trán nổi rõ, tựa hồ như trong cổ họng có một búng máu, lại kích thích thêm chút nữa liền có thể phun ra.
Cố Tu Nghĩa cũng không phải loại người bỏ đá xuống giếng, sẽ không khinh người quá đáng, hắn đứng dậy sửa sang cổ áo chuẩn bị cáo từ: "Lịch trình hôm nay của cậu hẳn là rất bận, đằng sau còn có người chờ gặp cậu, tôi không lãng phí thời gian quý báu của cậu nữa."
Mí mắt Bạch Việt giật giật, dùng lí trí ít ỏi còn lại nhìn về phía Cố Tu Nghĩa: "Người nào?"
Anh nhớ rõ hôm nay không hề có hẹn với bất kì người nào nữa.
Cố Tu Nghĩa nhíu mày: "Chuyện ba cậu vay nặng lãi cậu cũng không biết sao?"
Bạch Việt chợt ngẩng đầu, ánh mắt hoảng sợ.
Tống Lĩnh ở một bên nhỏ giọng bổ sung: "Cậu ta biết, còn là do chính cậu ta đi mượn, bây giờ người đã tìm đến cửa rồi."
Cố Tu Nghĩa hiểu ra, phân phó Tống Lĩnh: "Vậy giao cậu ta ra đi, đừng để đám người kia làm lớn chuyện, ảnh hưởng giấc ngủ của Kỷ Nguyễn."

Tống Lĩnh nhịn cười: "Được, tôi sẽ đi làm ngay."
Cố Tu Nghĩa gật đầu, đẩy cửa rời đi.
Trước khi đóng cửa bên trong vang lên "Bộp" một tiếng, đại khái là Bạch Việt té xỉu.
- -------------
Sau khi rời đi, Cố Tu Nghĩa còn trở về tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi mới đi xem Kỷ Nguyễn.
May mắn là Kỷ Nguyễn không có việc gì.
Được rồi, theo như nguyên văn lời nói của Lý Tuy An chính là: Thảm dày như vậy, có thể xảy ra chuyện gì mới là vô lý.
Khi Cố Tu Nghĩa đẩy cửa bước vào, Kỷ Nguyễn không ngủ, mặt nạ được tháo xuống đổi thành dây thở oxy thoải mái hơn, thấy Cố Tu Nghĩa đến còn mỉm cười ngọt ngào đáng yêu.
Trong lòng Cố Tu Nghĩa lập tức mềm như nước.
Hắn ngồi bên mép giường, dùng mu bàn tay cọ cọ gương mặt Kỷ Nguyễn, lại cẩn mà ôm cậu nửa ngồi dậy: "Tai còn đau không?"
Kỷ Nguyễn lắc đầu.
Cố Tu Nghĩa nâng tay Kỷ Nguyễn lên, trên mu bàn tay dán băng cá nhân, có thể thấy một chút màu hồng nhợt nhạt thấm ra.
Hắn hôn lên ngón tay nhỏ gầy: "Tay thì sao, có đau không?"
Kỷ Nguyễn vẫn lắc đầu, nhưng đôi mắt cong lên.
Cậu hé miệng định nói chuyện, lời đến môi lại dừng lại, Cố Tu Nghĩa hiểu ra khi cậu không nghe thấy thì sẽ không thích nói chuyện, từ trong túi áo lấy tai nghe ra đeo lên cho Kỷ Nguyễn.
Kỷ Nguyễn: "......"
Cậu rốt cuộc biết vì sao mình tìm tới chết cũng không thấy cái vật nhỏ này, hóa ra chạy tới trên người Cố Tu Nghĩa.
Cố Tu Nghĩa không chú ý tới vẻ mặt cạn lời của Kỷ Nguyễn, có chút khẩn trương: "Sao thế, có phải thấy không thoải mái?"
Không thoải mái thì không có, sau khi hạ sốt đầu cậu cũng nhẹ nhàng hơn không còn thấy đau nhiều nữa.
Kỷ Nguyễn chớp chớp mắt lộ ra nụ cười đáng yêu vô địch, muốn cho Cố Tu Nghĩa yên tâm: "Đều tốt rồi, một chút cũng không đau, chỉ là thấy hơi tê."
Vẻ mặt Cố Tu Nghĩa lại càng thêm rối rắm, bản thân Kỷ Nguyễn không biết, cảm giác tê dại cũng là vì ốc tai của cậu đã bị lệch.
"Đúng rồi."
"Đúng rồi."
Trăm miệng một lời.
Kỷ Nguyễn cười rộ lên.
"Anh nói trước."
"Em nói trước."
Lại là cùng nhau.
Cố Tu Nghĩa cúi đầu hôn lên gương mặt Kỷ Nguyễn: "Bé cưng nói trước."
Kỷ Nguyễn bị hôn cảm thấy hơi nhột, khẽ gãi mặt, đôi mắt cong cong long lanh như phát sáng, bên trong chỉ có hình ảnh của Cố Tu Nghĩa: "Thư ở chỗ anh sao?"
Cố Tu Nghĩa nhất thời ngẩn ra: "......!Hả?"
"Thư của Bạch Việt đó." Kỷ Nguyễn ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: "Anh ta nói hôm nay đến đây tìm em là vì muốn đưa một phong thư cho em."
Cố Tu Nghĩa: "......"
Cố Tu Nghĩa trầm mặc.
Vì sao hắn hoàn toàn không biết còn có chuyện này?
Biểu tình Cố Tu Nghĩa trở nên nghiêm trọng, hắn tự cho là mình đã nắm được toàn bộ sự việc, không ngờ lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Hắn cẩn thận tìm tòi từng góc trong trí nhớ, vẫn không nhớ từng tồn tại bức thư nào.
Đuôi lông mày Cố Tu Nghĩa giương lên, hiếm khi lộ ra vẻ hoang mang: "....!Thư gì cơ?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện