Edit: Ry

"Con bán yêu đó bị bắt rồi?" Gã đàn ông im lặng vài giây: "Trần Kinh Hạc phát hiện?"

Trong căn phòng tăm tối, thuộc hạ cúi đầu đứng trước mặt gã, giấy tờ rơi lả tả trên đất. Hắn giải thích: "Trước kia chúng tôi tưởng là trận pháp đã được phá giải, không ngờ là Trần Kinh Hạc cố ý đặt bẫy. Tán tu được thuê gần như đã bị bắt hết, có mấy người của chúng ta cũng rơi vào tay Trần Kinh Hạc... Đại nhân, chuyện này chúng tôi thật sự không ngờ được, trận pháp kia..."

"Thất bại còn muốn kiếm cớ?" Gã nọ cười gằn, bấm tay.

Thuộc hạ lộ vẻ đau đớn, nằm bò ra đất thở phì phò: "Đại nhân... Tha... Tha mạng."

"Nếu đã vậy thì sao không giải quyết con bán yêu kia?" Giọng điệu gã nọ rất âm u, hơi thả lỏng ngón tay: "Nó cũng rơi vào tay Trần Kinh Hạc? Nói."

"Vâng. Người để lại giám sát nó đều bị loại bỏ. Dù sao núi Tức Linh cũng là lãnh địa của Túc Thanh Phong, có thêm người của Trần Kinh Hạc nữa, người bên ta căn bản không vào được." Thuộc hạ thật sự bất lực. Là nơi khác thì còn có thể xoay sở, nhưng núi Tức Linh ngang với cửa nhà Túc Thanh Phong, hai vợ chồng nhà đó quá khó đối phó. Nếu làm lớn chuyện, dãy Tức Linh hoàn toàn có thể trở thành yêu sơn, đến lúc đó thì ngoài người bọn họ che chở ra, không một ai được phép đặt chân.

Gã nọ im lặng. Núi Tức Linh đúng là một nơi khó giải quyết, với tình trạng của họ hiện giờ thì cũng chưa thể đối đầu trực diện với Trần Kinh Hạc và nhà họ Túc.

"Vả lại..." Thuộc hạ muốn nói lại thôi.

Gã đàn ông mất kiên nhẫn: "Vả lại cái gì?"

Thuộc hạ nói: "Thái độ bên đạo tu ban đầu vẫn bình thường, nhưng dạo gần đây không hiểu sao, người của chúng ta đi tới mấy vùng quanh núi Tức Linh đều bị chặn lại. Nghe nói là ý của mấy lão già, muốn nghiêm ngặt kiểm tra thân phận của tu sĩ ra vào."

Gã kia ngạc nhiên: "Sao Liên Minh Đạo Tu cũng nhúng tay vào?"

"Là do người của chúng ta lần trước làm lộ tin tức, thông tin tới tai đám trận tu. Bạch Dương chân nhân và Hoàng lão tiên sinh ra lệnh, còn có rất nhiều trận tu phụ họa..." Thuộc hạ do dự một chút: "Cứ tiếp tục thế này, người của chúng ta sớm muộn cũng sẽ bại lộ hết, có lẽ tạm thời thu tay lại sẽ tốt hơn."

Gã nọ cau mày: "Tìm được cha của con bán yêu đó chưa?"

"Vẫn đang tìm ạ. Nghe nói là người của Thiên Nguyên kiếm phái, nhưng rốt cuộc là ai thì vẫn chưa rõ." Thuộc hạ đột nhiên nói: "Đại nhân, lần trước ngài dặn chúng tôi bố trí vài thứ trên mảnh vỡ, nó..."

Hắn vừa dứt lời, ánh mắt gã kia đột nhiên thay đổi, gã phun ra một ngụm máu đen, tay bóp chặt lan can.

"Đại nhân, đại nhân ngài không sao chứ?" Thuộc hạ lo lắng tiến lên.

Gã kiểm tra cơ thể mình, hừ một tiếng: "Ta còn muốn thông qua mảnh vỡ thăm dò Trần Kinh Hạc, không ngờ y lại cẩn thận như vậy, bị phát hiện rồi."

-

Trường mẫu giáo đang tổ chức hội giao lưu cho các lớp, địa điểm là sân chơi của trường, các bạn nhỏ xếp hàng ngay ngắn đợi tới lượt. Giữa một bầy nấm lùn, mấy người lớn rất là nổi bật. Trần Kinh Hạc nhìn mảnh vỡ ảm đạm trong tay, trên đó còn có một phong ấn Túc Lê mới khắc, do dự: "Ngài nói là mảnh vỡ này có dấu vết của Kiếm Tông?"

"Ừ. Trước kia ta từng thấy cách đúc kiếm của Kiếm Tông, thủ pháp rèn mảnh vỡ đó rất giống." Túc Lê nhìn một cái, không mấy hứng thú: "Thứ xấu xí như vậy cũng dám mang ra ngoài, còn động tay động chân. Hắn không chỉ lợi dụng đứa bé kia, mà còn mượn tay thằng bé đưa mảnh vỡ tới chỗ chúng ta."

Trần Kinh Hạc hỏi: "Mục đích của hắn là gì?"

"Ta không biết, tóm lại chẳng phải cái gì tốt." Túc Lê ngồi quỳ buộc dây giày, tay cầm hai cái dây, suy nghĩ xem buộc như thế nào: "Nhưng hắn hẳn là rất tự tin, tưởng là dùng thủ pháp rèn cũ của Kiếm Tông là có thể che mắt người khác. Quên hỏi, giờ Kiếm Tông còn tồn tại không?"

"Mấy trăm năm trước đã bị phân chia thành mấy phe, những phe đó phát triển thành các kiếm phái, tôn Thiên Nguyên kiếm phái làm chủ." Sau trận đại loạn năm đó, Nhân tộc cũng không mấy yên bình. Trần Kinh Hạc nói: "Nhưng Kiếm Tông đúng là một hướng để điều tra. Tôi nghe nói mấy năm qua bên đó không yên bình lắm. Nếu ngài xác nhận kẻ này xuất xứ từ Kiếm Tông, vậy rốt cuộc hắn muốn làm gì?"

"Bé bé!" Mẹ Túc đứng đằng xa vẫy con: "Mau qua đây với Huyền Thính, trò chơi sắp bắt đầu rồi."

Trần Kinh Hạc đang nói dở, thấy hứng thú của Túc Lê đã dời hết sang chỗ mẹ mình: "Phượng Hoàng đại nhân, chuyện Kiếm Tông..."

"Tối lại nói." Túc Lê nhìn dây giày, giơ chân lên cho Kinh Hạc xem: "Ta buộc như vậy đúng chưa?"

Trần Kinh Hạc lúc này mới nhìn đống dây thắt nút rối một nùi kia, dây nọ xọ dây kia. Xét thấy ban nãy Phượng Hoàng đại nhân ngồi xổm buộc nửa ngày, y ngại không dám phủ nhận, đành uyển chuyển nói: "Đúng rồi, nhưng có cách buộc khác tốt hơn, để tôi buộc lại cho ngài."

Y mới xắn tay áo lên, Ly Huyền Thính đã ngồi xuống, chỉ mất mấy giây để cởi xong dây giày cho Túc Lê, buộc lại: "Cái này khó buộc lắm, để lần sau ta buộc cho."

Túc Lê gật đầu, giày trước đó cậu đi đều là loại miếng dán, mấy hôm nay mới đổi thành loại có dây, rất dễ tuột.

Trần Kinh Hạc vừa ngồi xổm xuống lặng lẽ đứng lên: "..."

Là ảo giác à? Sao y có cảm giác gần đây y càng ngày càng không có chỗ đứng bên cạnh Phượng Hoàng đại nhân vậy? -

Trường mẫu giáo tổ chức hoạt động vui chơi cho các con ở dưới sân trường, chơi những trò đơn giản, nhưng cũng đủ khiến các bạn nhỏ hào hứng.

Mạch Mạch không ở trên lớp, vì tình trạng của đứa nhỏ này, Trần Kinh Hạc thấy để thằng bé ở một mình trong phòng học không ổn lắm, bèn gọi giáo viên tới dẫn thằng bé tham gia. Mạch Mạch khá cao so với những đứa trẻ khác, như hạc trong bầy gà, thế là đứng đầu hàng.

Mạch Mạch ngơ ngác đứng đó. Học ở trường mẫu giáo mấy tháng, thằng bé lại chưa từng chơi với ai. Mặc dù các thầy cô rất săn sóc, nhưng vì nó không chịu nói chuyện, những bạn nhỏ khác cũng không thích chơi với nó. Mỗi lần có hoạt động tập thể ngoài trời, nó sẽ trốn trong góc một mình. Giờ gặp cảnh này, nó không khỏi nhìn Túc Lê ở đằng sau. Thấy Túc Lê cũng xếp hàng, xung quanh còn có rất nhiều bạn nhỏ, nó lặng lẽ đi qua, đứng sau lưng cậu.

Túc Minh chỉ mất mấy ngày đã trở thành bé con được yêu mến nhất trong lớn, dẫn theo một đống bạn, tụ tập với nhau chuẩn bị chơi trò chơi. Cậu nhóc kéo tay anh hai, để anh đứng ở phía sau: "Anh đứng ở đây!"

Sau đó thấy Mạch Mạch theo sau, nghiêng đầu khó hiểu vì bé chưa từng thấy bạn này: "Cậu là ai thế?"

Mạch Mạch sửng sốt, há miệng, lại không nói được gì.

Túc Lê đang định lên tiếng giải cứu, em trai nhà mình đã kéo Mạch Mạch đi, còn nói: "Cậu đứng ở chỗ này, phải nghe lời cô giáo nhé."

Mạch Mạch đứng nghiêm ở chỗ Túc Minh chỉ, còn nhìn theo cậu nhóc đi mất, sau đó cúi gằm mặt. Đây là lần đầu tiên nó được chơi cùng các bạn khác.

So sánh Túc Minh với những đứa trẻ khác thì thằng bé rất đáng tin cậy, chững chạc dẫn các bạn đi xếp hàng.

Ly Huyền Thính nhìn một lũ trẻ bu lại ở đằng kia, không gia nhập, lẳng lặng đi tới đứng phía sau Túc Dư Đường.

"Huyền Thính, con không chơi à?" Mẹ Túc hỏi.

Ly Huyền Thính đáp: "Con ở đây xem là được rồi."

Mẹ Túc cười, đưa di động cho hắn: "Thế Huyền Thính cầm cái này cho mẹ nhé? Con nhấn vào đây là có thể chụp ảnh."

Ly Huyền Thính cẩn thận cầm điện thoại, nhìn Túc Lê trong ống kính, rất bất ngờ, theo chỉ dẫn của Túc Dư Đường nhấn hai lần: "Như vậy ạ?"

Mẹ Túc xoa đầu hắn: "Đúng rồi, phiền con nhé."

"Ta bỗng nhớ tới một chuyện." Trần Kinh Hạc cất mảnh vỡ đi, bắt chuyện với Ly Huyền Thính: "Khi đó Phượng Hoàng Thần Sơn mới thành lập, bên ngoài còn rất loạn, có một thỏ yêu dẫn người nhà tới tìm Phượng Hoàng đại nhân che chở."

Ly Huyền Thính hơi quay sang, im lặng nghe y kể.

Trần Kinh Hạc nói tiếp: "Khi đó Phượng Hoàng đại nhân chắc mới hơn trăm tuổi, vẫn còn ham chơi. Thỏ yêu kia có mấy đứa con, mỗi ngày tụi nhỏ đều thích nghịch ở cổng Thần Sơn, Phượng Hoàng đại nhân len lén đi xem rất nhiều lần."

"Len lén xem?" Ly Huyền Thính ngạc nhiên: "Hắn không kể với ta những chuyện này."

"Ngài ấy cũng chưa từng kể với ta, chỉ là ta vô tình bắt gặp, thỉnh thoảng cũng là yêu khác nhìn thấy rồi kể lại." Trần Kinh Hạc nói: "Khi đó ta không mấy để ý, cho là ngài ấy thấy người ta chơi vui nên ham. Về sau ta mới biết, thời kì con non ngài ấy không được ai chăm sóc, cũng không có tiểu yêu nào chơi cùng. Giờ nghĩ lại mới hiểu, có lẽ khi ấy không phải là ngài ấy ham náo nhiệt, chỉ là nhìn những người khác chơi nên hâm mộ thôi."

Ly Huyền Thính nghiêng đầu nhìn cây nấm lùn giữa một rừng các bạn nhỏ, vô thức nghĩ đến thiếu niên áo đỏ luôn tung tăng của vạn năm trước: "Như bây giờ cũng rất tốt."

Trường mẫu giáo có rất nhiều giáo viên, lần này là mấy lớp mẫu giáo bé cùng tổ chức hoạt động nên có vài giáo viên được gọi tới giúp. Tiếng còi vang lên, mấy bạn nhỏ đứng đầu hàng lập tức truyền bóng về phía sau. Túc Lê vừa hay đứng ở mạn đằng trước, cầm một tờ giấy chụm lại, bóng nhanh chóng tới tay. Ban đầu bé con cầm giấy lẫn bóng ngơ ngác không hiểu, cho tới khi thấy bạn ở đối diện truyền ra sau mới biết trò chơi này phải làm gì.

Hóa ra là phải dùng giấy truyền bóng.

"Anh ơi!" Túc Minh kêu lên: "Cho bé!"

Trường mẫu giáo có rất nhiều trò chơi, Túc Lê chưa từng chơi mấy trò này, Túc Minh lại chỉ nói qua loa. Đứng lẫn trong các bạn nhỏ, cậu ngơ ngác không biết đang chơi cái gì, mất một lúc nhìn người khác mới hiểu.

Lúc chơi vòng chướng ngại, Túc Lê nhìn mặt đất dán đủ kiểu xanh xanh đỏ đỏ: "Cái này chơi như thế nào?"

Túc Minh đứng cạnh chỉ đạo: "Anh phải nhảy! Như này! Nhảy! Sau đó chạy! Nhảy!"

Nói rồi nhảy một cái, sau đó chạy vòng quanh, làm mẫu cho Túc Lê.

Túc Lê nhìn chằm chằm các đường kẻ đủ màu được dán trên đất, vẫn chưa hiểu tại sao chỗ này phải nhảy, chỗ đó phải nhảy hai chân, có chỗ lại phải đi vòng qua.

Cái này không giống với mấy trò hồi xưa cậu thấy, rõ ràng đám tiểu yêu kia chỉ chơi đuổi bắt các thứ, sao tới Nhân tộc lại đổi mới rồi?

Trần Kinh Hạc lặng lẽ giơ điện thoại lên chuẩn bị chụp hình ảnh Phượng Hoàng đại nhân anh dũng chơi trò chơi. Không nghĩ tới những đứa trẻ khác bắt đầu chơi rồi, đại nhân lại vẫn đứng im tại chỗ nhìn người ta, dường như là đang nghiên cứu xem chơi như thế nào, luôn chậm hơn người khác nửa nhịp.

Quay được vài phút, Trần Kinh Hạc yên lặng tắt điện thoại, mím môi theo dõi.

"Kinh Hạc tiên sinh? Sao ngài không quay nữa vậy?" Tu sĩ đang đứng xem thấy Trần Kinh Hạc cất điện thoại thì bảo: "Máy ngài hết pin à? Tôi có cục sạc dự phòng này."

Trần Kinh Hạc liếc nhìn di động của họ: "Các người quay à?"

Tu sĩ giật thót: "Dạ không."

Y nghe thế mới quay đi. Cái này không được, không thể bỏ vào ghi chép chiến tích thời con non của Phượng Hoàng đại nhân được. À nhưng có thể chụp mấy tấm lưu lại làm kỉ niệm cá nhân.

Mà cách đó không xa, Ly Huyền Thính mới khám phá ra cách sử dụng camera của điện thoại, lẳng lặng nhấn phím chụp, mới mấy phút đã chụp hơn hai mươi tấm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện