Edit: Ry

Trường mẫu giáo tan học, nhóm tu sĩ tan tầm. Túc Lê nói nhỏ với Trần Kinh Hạc vài câu rồi đeo cặp theo Ly Huyền Thính xuống lầu. Phong Yêu đang ở dưới sân trông Túc Minh chơi cầu trợt, Trần Kinh Hạc đi xuống bảo Phong Yêu đưa ba đứa bé về trước, y còn có việc cần xử lý.

Túc Lê về đến nhà, papa và anh trai đều chưa về.

Ba Túc phải ở lại trường chấm bài thi, anh trai đi thư viện, Phong Yêu đành nấu cháo gạo cho mấy đứa nhỏ ăn lót dạ. Túc Minh quậy nguyên một ngày, ăn cháo xong là nằm trên sô pha ngủ. Phong Yêu nói chuyện điện thoại với Túc Thanh Phong xong đi tới đắp chăn cho cậu nhóc, Túc Lê và Ly Huyền Thính thì đã chui vào phòng nhi đồng.

Trong phòng, Túc Lê lấy ra kiếm trận ban ngày chưa vẽ xong, bày lên bàn nhỏ, lại lục từ đống đồ chơi ra một thứ. Đây là một cái máy bắn vòng bước, bên trong có bụi san hô, mặt sau có dấu vết của nước phù. Lúc này mấy hành tinh nhựa trong bụi san hô chạy tứ tán, trong đó ngôi sao nhỏ màu đỏ vốn nằm ở dưới góc phải đã di chuyển lên góc trên cùng bên trái.

"Có người vào núi Túc Linh." Túc Lê khựng lại, tay nhẹ nhàng vung lên, mấy ngôi sao nhựa trở lại vị trí cũ.

Ly Huyền Thính nghe vậy hỏi: "Tới gần trận tụ linh?"

"Lệch về phía Nam một chút." Túc Lê suy tư: "Xem ra mục đích của chúng là vào núi Tức Linh tìm kiếm thứ gì đó, mấy hôm nay không thấy trận pháp quanh nhà có động tĩnh gì."

Dạo trước nghe Trần Kinh Hạc nói có rất nhiều tu sĩ xuất hiện ở gần vùng núi Tức Linh tìm hiểu tin tức. Núi Tức Linh là núi của cha mẹ cậu, các tu sĩ muốn tới phải đưa bái thiếp để thể hiện sự tôn trọng, nhưng thực tế vẫn có rất nhiều người lén lút trộm tới.

Mấy hôm trước cha cậu tăng cường trận pháp, cậu cũng động tay động chân một chút, ngoài giúp papa củng cố trận pháp ra thì còn thêm mấy cái trận lồng trận. Để tránh có chuyện, cậu còn dặn Phong Yêu tăng thêm mắt trận gần trận tụ linh giam cầm đám yêu linh, đồng thời giám thị mắt trận của các trận pháp quanh núi.

Trận pháp trong nhà những ngày qua gần như không có động tĩnh, nhưng bên núi Tức Linh thì liên tiếp xuất hiện vấn đề. Có điều chúng tập trung ở chân núi, chứng tỏ những người này muốn vào trong nhưng đều bị trận pháp của Cục Quản Yêu ngăn cản.

Túc Lê nhìn máy bắn vòng, khẽ cau mày: "Ta cứ tưởng chúng nhằm vào nhà ta, nhưng giờ có vẻ người tới núi Tức Linh thám thính không chỉ là một phe. Kinh Hạc nói với ta trận pháp quanh trường mẫu giáo cũng có dấu hiệu bị động vào, nhưng trận pháp ta bày không bị kích hoạt."

Tất nhiên còn có một vấn đề nữa, đó là trận pháp bên ngoài phòng học.

Túc Lê đã đoán được ai là người phá, người ngoài không vào được, người phá chỉ có thể là người trong trường mẫu giáo.

Trần Kinh Hạc từng nói, đa phần người gửi bái thiếp đều muốn tới gặp cha cậu hỏi chuyện cậu "truyền thừa phản tổ", nhưng sau lưng hẳn là vẫn có những kẻ khác, mục đích của chúng là núi Tức Linh.

"Trên núi ngoài trận tụ linh ra thì hình như không còn gì khác." Ly Huyền Thính do dự: "Chẳng lẽ là do xương rồng?"

"Rất có thể. Dù sao long uy cũng khó mà che giấu hoàn toàn, đêm đó còn có dị tượng nữa." Túc Lê nói đến đây, đặt đồ sang bên, tiếp tục cầm bút: "Hẳn là không cần quá lo. Giới tu đạo bây giờ kém xa thời kì của chúng ta, Kinh Hạc cũng bảo mấy lão già đứng đầu đều đã bế quan không hỏi chuyện. Y không nói gì với ta chứng tỏ chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Việc khẩn cấp bây giờ là mau chóng tìm lại mảnh vỡ cho ngươi. Chúng ta nói tới kiếm quyết nào rồi?"

-

Trần Kinh Hạc xong việc chạy về đúng lúc nhà họ Túc đang ăn cơm, ba Túc nghe Phong Yêu thi trượt thì rất bất ngờ, trong bữa ăn bắt đầu nghĩ kế cho y.

Túc Lê thắc mắc: "Học máy tính quan trọng lắm ạ?"

Ly Huyền Thính và Phong Yêu nghe thế cũng nhìn sang, dường như độ khó của việc học máy tính với họ là rất quan trọng.

Ba Túc khựng lại: "Tất nhiên là quan trọng rồi, xã hội nhân tộc bây giờ có rất nhiều người dùng máy tính. Bé bé có thấy laptop mà papa hay dùng không, nó cũng là một loại máy tính đấy."

"Gì cơ?" Túc Úc nuốt cơm trong miệng rồi nói tiếp: "Máy tính là không cần học cũng biết, cần gì tìm thầy giáo, chơi mấy ván game là biết tuốt, tin cháu đi."

Ba Túc rất kinh ngạc: "Anh còn có thời gian chơi game nữa?"

Hắn thấy Túc Úc tối ngày cắm đầu vào sách vở, không ngờ thằng con mình còn chơi game.

"Con yêu quý việc học thì không được chơi game chắc?" Túc Úc thấy logic của ông ba nhà mình đúng là hết thuốc chữa: "Bạch Quân cũng chơi đó, người ta là thánh học còn chơi nữa là, Quý Minh còn bảo cậu ấy chơi đỉnh lắm."

Mấy người lớn lại cảm thán, Túc Lê nghe một hồi, quyết định xếp chơi game vào kế hoạch học tập.

Nói một hồi lại nhắc đến việc trận pháp ở trường mẫu giáo bị phá. Túc Úc ngạc nhiên: "Ủa, mấy hôm trước đã nghe mọi người nói rồi, vẫn chưa tìm được con tiểu yêu phá trận pháp à?"

"Tìm thì tìm được, nhưng hẳn là còn người đứng sau, cứ câu cá thêm vài ngày nữa đi." Trần Kinh Hạc gắp miếng cà: "Thanh Phong, cái này cậu nấu còn ngon hơn nhà hàng anh hay ăn, để mấy bữa nữa anh bảo đầu bếp trong nhà tới thỉnh giáo."

"Để em gửi thực đơn cho anh, cái này dễ mà." Ba Túc hỏi mấy đứa nhỏ hôm nay ở trường làm những gì, sau đó nói tới chuyện lúc chiều ở phòng học.

Túc Lê nói: "Con muốn tìm mảnh vỡ của Huyền Thính, định thử dùng trận pháp, nhưng vẫn đang thiết kế."

Ba Túc: "Được, nếu cần hỗ trợ thì nhớ nói với papa nhé."

Cơm nước xong Túc Lê và Ly Huyền Thính tiếp tục chui vào phòng nhi đồng, phòng khách chỉ còn lại mấy người. Túc Úc nhìn hai đứa bé trong phòng có vẻ như là đang đọc sách, thuận miệng bảo: "Sao con có cảm giác từ khi Huyền Thính tới, bé bé tích cực đọc sách hơn hẳn nhỉ?"

"Thế hả?" Ba Túc không đồng ý: "Bé bé vẫn luôn vậy mà."

Túc Úc: "Trước kia là ngồi đọc trong phòng khách, giờ toàn trốn với Huyền Thính trong phòng nhỏ."

"Lúc Bạch Quân tới học với anh chẳng phải mấy đứa cũng vào phòng riêng à?" Ba Túc quen rồi: "Em trai có không gian cá nhân của mình, anh rảnh quá không có việc gì cũng đừng can thiệp vào chuyện của em nó. Sắp thi tháng rồi đúng không? Ôn hết bài chưa?"

"Con với Bạch Quân là vì sợ bị mọi người quấy rầy đấy chứ." Túc Úc cãi lại: "Ba không nói con cũng quên, chưa chép xong vở nữa."

Chờ Túc Úc lên phòng, Phong Yêu cũng đứng dậy ra về, y muốn đi kiểm tra trận pháp. Trong phòng khách chỉ còn Túc Thanh Phong và Trần Kinh Hạc, hai vị phụ huynh pha một ấm trà, cầm máy tính bảng xem giám sát.

"Trà này của anh cũng ngon." Ba Túc nhấp hai cái: "Bé bé nói muốn dùng kiếm quyết để dẫn trận, anh chắc chắn không có vấn đề gì chứ?"

"Chỉ cần là ở trong núi Tức Linh thì không thành vấn đề. Hôm nay mấy trận tu cũng đã được anh cảnh cáo rồi, Phượng Hoàng đại nhân dạy bọn họ trận pháp, đám thanh niên cũng tự biết nghĩ, trưng cầu ý kiến của đại nhân xong mới tới hỏi anh. Họ muốn dùng những bản nháp đó đóng thành sách." Trần Kinh Hạc gật gù: "Anh đồng ý rồi, cũng hợp với ý tưởng trước đó của chúng ta. Trận pháp của ngài ấy càng lợi hại thì chuyện này sẽ càng có lợi."

Ba Túc hỏi: "Mấy việc anh phái người đi làm sao rồi?"

Trần Kinh Hạc đáp: "Mấy cổng thông tin của đạo tu cũng chỉ có vài cái, đúng là có người nhắc tới vụ long uy trong núi Tức Linh, cũng từng truy hỏi về Phượng Hoàng đại nhân, anh để người dẫn dắt theo hướng 'phản tổ' hết."

Chuyện này vẫn phải lội ngược dòng về hồi hai vợ chồng Túc Thanh Phong không nhịn được suốt ngày khoe con, đăng một đống trận pháp trận đồ. Ban đầu hai người xem trận đồ Túc Lê vẽ chỉ cho là con có tài năng, về sau biết con mình là Phượng Hoàng thì mấy cái này muốn xử lý cũng phức tạp.

Con non trời sinh tàn tật khôi phục vốn là chuyện hiếm, nhưng có Bạch Họa Mi đưa ra phản tổ làm ví dụ, hai vợ chồng và Trần Kinh Hạc bèn dẫn đường dư luận, vừa hay có thiên phú trận pháp làm nền, giờ thành phản tổ cũng không phải cái gì khó.

Yêu tộc phản tổ sở hữu thiên phú kì lạ tuy hiếm thấy, nhưng không phải không có tiền lệ. Mấy đại yêu trong Yêu tộc bây giờ đều là phản tổ, có người am hiểu thuật trị liệu, có người am hiểu yêu pháp giết chóc. Lại thêm có ba tộc lớn là Thần Loan Điểu, Cửu Vĩ Thiên Miêu và Huyền Hạc che chở, tu sĩ của cái giới tu đạo này vẫn phải nể mặt họ.

Mà trận pháp cũng chỉ là một phái trong ngàn vạn phái của đạo tu. Tu sĩ tu trận pháp so với đại chúng thì chưa tới 1 phần 10. Phản tổ nhận được truyền thừa trận pháp tuy hơi lạ, nhưng cũng chỉ khiến trận tu chạy theo như vịt. Phản tổ và Phượng Hoàng là hai việc khác nhau, cái trước trong mắt tu sĩ chỉ là đứa con của trời, tài năng hiếm thấy, cái sau lại liên lụy tới rất nhiều xung đột lợi ích.

"Chuyện dạy trận pháp, ban đầu em không đồng ý." Ba Túc do dự: "Nhưng bé bé khăng khăng nói là không sao, em cũng chỉ đành chiều thằng bé."

Mấy ngày nay Trần Kinh Hạc đang xử lý việc trận pháp với tu sĩ bên ngoài, cũng từng đề cập với Túc Lê. Thật ra trông Túc Lê tùy ý như vậy, nhưng cậu đã có quyết định: "Chuyện này ban đầu anh cũng lo, về sau Phượng Hoàng đại nhân nói với anh là giấu ngọc có tội, anh mới hiểu."

"Phản tổ vốn hiếm, các Yêu tộc khác nếu con cháu có dấu hiệu phản tổ, họ chỉ muốn giấu thật kín, không tiết lộ mảy may." Trần Kinh Hạc nói: "Nhưng phái trận pháp không động tới căn cơ của đạo tu, cùng lắm là trận tu thấy hứng thú. Mà với tình hình trận pháp suy thoái, rất nhiều môn phái đã từ bỏ nhánh này. Thay vì che giấu trận pháp khiến người ta ngấp nghé, chi bằng cứ công khai cho thiên hạ."

Ba Túc hiểu: "Hóa ra là vậy."

"Nhưng thật ra anh thấy là... Phượng Hoàng đại nhân không chấp nhận được việc trận pháp suy thoái như vậy. Ngài ấy là người đam mê trận pháp, nhìn một cái cũng khó tránh khỏi nói vài câu. Thôi chuyện này cứ tùy ngài ấy đi vậy."

Trần Kinh Hạc biết, bởi cái tật xấu thích dạy người ta của Phượng Hoàng đại nhân nhà y từ thời Thượng Cổ đã không sửa được rồi. Năm xưa ở Phượng Hoàng Thần Sơn, Ly Huyền Thính trong trạng thái tỉnh tỉnh mê mê như thế mà còn được dạy thành thiện kiếm trận sát phạt tứ phương. Đám tiểu yêu canh cổng được đại nhân chỉ bảo xong, mỗi đứa một ý biến Phượng Hoàng Thần Sơn thành tường đồng vách sắt.

Nếu trận pháp bị các gia tộc lớn độc chiếm, có lẽ sẽ còn khiến tranh luận xảy ra. Nhưng nếu tất cả trận tu trong thiên hạ đều biết, ai ra tay với Phượng Hoàng đại nhân đều sẽ khiến cả nhánh trận tu bất mãn.

Ba Túc rót cho Trần Kinh Hạc chén trà: "Nãy anh bảo là đóng thành sách đúng không, tộc em có mấy đứa cũng làm trong ngành này, để lát em gửi vx cho."

"Có gì chuyển vx cho đám trận tu luôn." Trần Kinh Hạc nói: "Chuyện này giao cho họ làm sẽ có hiệu quả tốt hơn là chúng ta làm. Trước khi Phượng Hoàng đại nhân khôi phục, lời đồn phản tổ phải thật vững chắc. Trận pháp càng rầm rộ, mấy lão già bên trận tu sẽ càng trân trọng đại nhân, vừa hay ép được mấy con chuột cống."

Hai người nói một hồi, bắt đầu lên kế hoạch. Giữa chừng Túc Thanh Phong có điện thoại, hóa ra là Túc Dư Đường đã xong việc, nói mấy hôm nữa sẽ về nhà.

-

Hôm sau Túc Lê dậy rất sớm, cùng Ly Huyền Thính vào vườn hoa luyện kiếm. Hai người đều cầm nhánh cây nhỏ nhặt trong sân, sóng vai đứng bên nhau. Hết một tiếng, Túc Lê ngừng trước. Lâu lắm rồi không luyện kiếm, cơ thể không bằng trước, kém xa Ly Huyền Thính có xương rồng làm thực thể. Cậu ngồi dưới đất suy nghĩ xem dùng kiếm quyết gì sẽ phù hợp với trận pháp nhất, vừa nghĩ lại vừa cầm nhánh cây múa máy.

Ba Túc chuẩn bị dẫn tụi nhỏ đi học, thấy Túc Lê ở trong sân luyện kiếm. Hắn đứng nhìn một hồi, giơ tay vẫy con: "Bé bé, đến trường nào."

Túc Lê thu dọn trận đồ, đi tới thì nghe cha nói: "Bé bé, kiếm pháp này khi ra khỏi trận pháp nhà mình con tạm thời đừng dùng. Nếu bị kiếm tu khác thấy thì sẽ rất khó giải thích. Hôm qua Kinh Hạc đã cảnh cáo mấy giáo viên dạy con rồi, trong đạo tu có rất nhiều kiếm tu, bị phát hiện sẽ không tốt."

Túc Lê khựng lại: "Không sao đâu ạ, trong trận pháp có kiếm trận."

Nếu là người bên ngoài hỏi đến, dùng kiếm trận để giải thích là được. Huống hồ với cơ thể hiện tại, kiếm quyết cậu sử dụng cũng dở dở ương ương. Với cả Kinh Hạc nói với cậu núi Tức Linh bây giờ không khác gì Phượng Hoàng Thần Sơn năm xưa.

"Ở nhà mình dùng thì không sao." Ba Túc đổi cặp sách mới cho Túc Lê: "Nhưng về sau ra khỏi núi, con đừng dùng trước mặt người khác. Những nơi khác dân cư không hiền hòa chất phác như chỗ chúng ta."

Túc Lê ngẩn ra: "Tại sao lại phải ra ngoài ạ?"

"Mấy năm nữa bé bé phải học đại học chứ." Ba Túc cười: "Gần núi Tức Linh không có đại học, trường gần nhất cũng phải vào thành phố. Với cả, sao bé bé nhà mình phải ở lại đây. Anh con papa hết hi vọng rồi, nhưng papa vẫn chờ con vào trường top đấy."

Đến trường mẫu giáo, Túc Lê theo thói quen nhìn lên trận pháp trên cổng, sau đó mới theo cha vào trong. Quả nhiên trận pháp ngoài cửa lớp của cậu lại bị phá, thủ pháp vẫn vậy, chẳng qua là lần này có vẻ nhẹ tay hơn.

Mấy ngày liên tiếp xảy ra vấn đề, tu sĩ tới phòng học nhìn thấy cũng không khỏi nhíu máy: "Tiểu tiên sinh, cứ để trận pháp như vậy thật sự không có vấn đề gì chứ?"

Túc Lê nhìn họ, lại liếc chỗ cầu thang: "Không sao, mọi người cứ kệ nó đi."

Mấy tu sĩ không quá yên tâm, lúc gọi điện về môn phái báo cáo cũng nhắc vài câu, hôm sau lập tức có cả đống bảo bối được chuyển đến, chất đầy trước cổng trường mẫu giáo. Trần Kinh Hạc phải phái người tới nhận, trả một phần về, chỉ giữ lại mấy cái trông tương đối "đáng yêu", làm đồ trang trí trong hành lang. Nhưng mà về sau cũng phải gỡ vì bị Túc Lê chê là "treo trên cửa sổ trông rất kì", bị đổi xuống làm đồ trang trí ở lầu dưới.

Lúc dạy, các tu sĩ lại lơ đãng ngáp một cái. Mấy hôm nay họ luôn như vậy, có vẻ như chất lượng giấc ngủ không được tốt lắm, thậm chí còn bắt đầu gặp ác mộng.

Túc Lê nghe vậy hỏi thăm: "Ác mộng?"

"Vâng, không biết sao nữa. Tôi cực kì buồn ngủ, nhưng ngủ lại không yên. Hẳn là chất lượng giấc ngủ dạo này không tốt lắm, để cuối tuần này tôi điều chỉnh lại lịch." Tu sĩ kia ban đầu còn tưởng là giấc ngủ của mình có vấn đề, thấy hai đồng nghiệp cũng xuất hiện tình trạng tương tự thì không khỏi nghi ngờ có phải áp lực dạy học lớn quá không. Tại vì tốc độ soạn bài của họ thật sự sắp không theo kịp tiến độ học của tiểu tiên sinh rồi.

"Ồ." Túc Lê mở sách, không biết lại nghĩ cái gì.

Hai hôm sau, mẹ Túc trở lại, lập tức chạy tới trường mẫu giáo đón con.

Túc Lê học xong đi ra đã thấy mama mặc rất đẹp, khác hẳn quần áo ở nhà. Túc Dư Đường đang kí tên cho các giáo viên, sau đó mới đi tới bế Túc Lê, còn ước lượng: "Bé bé gầy rồi à? Sao bế lên nhẹ thế này?"

"Mập lên ạ." Túc Lê giải thích, cậu tăng một cân.

Mẹ Túc tiếp tục bế con: "Chúng ta đợi một lát nhé, Minh Minh vẫn đang trong lớp, đợi em tan học chúng ta có thể tới trường tiểu học đón Huyền Thính rồi cùng về nhà."

"Dạ." Túc Lê hơi ngả đầu vào vai mẹ. Mỗi lần được mama ôm, cậu đều có cảm giác rất yên tâm. Lồng ngực của mama không rộng như papa, lại có một mùi hương khiến người ta thư giãn.

Mẹ Túc thấy thế cười hỏi: "Bé bé sao thế?"

Túc Lê thoáng im lặng, sau đó thì thầm: "Nhớ mama."

Túc Dư Đường mừng rỡ hôn con cái chụt: "Mama cũng nhớ bé bé, để mama xem nào, sao cảm giác còn gầy hơn trong video thế này? Có phải gần đây con lười ăn rồi không?"

Cô giáo không ngờ phong cách của Túc Dư Đường với con cái là như vậy, cười nói: "Chị Túc cứ yên tâm ạ, Lê Lê ở trường mỗi bữa trưa đều ăn hai bát cơm đầy đấy. Các bạn khác chưa ai ăn khỏe được như Lê Lê đâu."

Mẹ Túc nghe thế lại bảo: "Hả? Ăn có hai bát thôi à?"

Cô giáo: "?"

Chị nhìn con: "Thế là lười ăn rồi, thằng bé này ở nhà mỗi bữa ăn ba bát đấy."

Cô giáo: "???"

Mấy người đứng ở cầu thang trò truyện, các lớp vẫn còn đang học. Một bé trai ghé vào cửa sổ lớp ngó ra hàng lang, dán mắt vào mẹ Túc và Túc Lê, không nhúc nhích.

Cô giáo ở trong lớp thấy vậy đi tới: "Mạch Mạch, đang học mà sao con lại nhìn ra cửa sổ thế, đã làm xong bài thủ công chưa?"

Cô thấy trên bàn đặt một bức tranh, thủ công xếp gỗ bị vứt bên cạnh không được động vào. Thấy thằng bé cứ nhìn ra ngoài hàng lang, hình như bên ngoài là phụ huynh của Túc Lê, bèn an ủi: "Mạch Mạch đợi thêm chút nhé, tới tối papa mama con sẽ đón con về."

Mạch Mạch bám vào khung cửa, miệng lầm bầm gì đó, nhưng cô giáo không nghe được.

-

Mẹ Túc trở lại, đảm nhiệm công việc đưa đón lũ trẻ, để Phong Yêu có thể yên tâm thi bằng lái.

Người đưa đón tạm thời thay đổi, nhưng Túc Lê vẫn đều đặn đi học. Tháng ngày bình yên kéo dài cho tới một hôm cậu xuống lầu xem Túc Minh, lúc trở lên thì thấy trước cửa lớp có một đứa bé, hai tu sĩ trong phòng đã gục xuống bàn ngủ bất tỉnh nhân sự.

Đứa bé kia đã thay sang bộ đồ mới, nhưng vẫn là màu xám cũ nát. Nó nhìn quanh, dường như đang tìm kiếm thứ gì.

Thấy Túc Lê, nó lùi lại mấy bước, dán lên tường muốn tìm hướng bỏ trốn, khiến cho trận pháp trong phòng bị kích hoạt, cửa sổ bị chặn lại.

"Trận pháp trong phòng học đã được đổi." Túc Lê nhẹ nhàng đóng cánh cửa sau lưng: "Ngươi sẽ không cho là cái phương pháp đó của mình có thể phá hủy toàn bộ trận pháp chứ? Đổi trận pháp bên ngoài chỉ là để ngươi mất cảnh giác thôi, ban đầu thứ ngươi phá hủy cũng chỉ là trận cách âm."

Đứa bé cảnh giác nhìn Túc Lê, lùi lại tựa vào cửa sổ, nhưng có làm thế nào cũng không trốn được.

"Thứ ngươi muốn tìm không có ở đây đâu." Túc Lê đứng cách nó một khoảng: "Hay là chúng ta nói chuyện nhé?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện