Khoảng thời gian này Lý Thước cảm thấy vô cùng nghẹn uất.

Cậu ta cảm thấy gần đây Sở Ức Quy đang nhắm vào mình.

Là lớp trưởng, Sở Ức Quy vẫn nghiêm túc như mọi khi, không khác gì ngày thường.

Nhưng Lý Thước phát hiện chỉ cần đụng mặt Sở Ức Quy, cậu ta liền bắt đầu không được sống yên ổn.

Ngày thường, chỉ cần tiết cuối cùng của buổi chiều là tiết tự học, cậu ta nhất định sẽ trốn học, nhưng bây giờ một trăm phần trăm sẽ bị Sở Ức Quy bắt về.

Tên lớp trưởng ngày thường làm như không thấy cậu ta, hiện tại lại chuyển sang một thái cực hoàn toàn khác.

Sở Ức Quy không cho phép bất cứ ai trốn học.

Nếu người khác dám quản Lý Thước như vậy, cậu ta nhất định sẽ cùng bọn họ gây chiến.

Nhưng cố tình người gây rắc rối với cậu ta lại là Sở Ức Quy, dù là người này hay gia đình người này cậu ta không thể chọc vào.

Hơn nữa cả học sinh và giáo viên đều không cần biết chuyện gì xảy ra, bọn họ cảm thấy chỉ cần Sở Ức Quy làm thì đều đúng.

Quả thực thái quá.

Lý Thước lần nào cũng chỉ có thể ngủ trong tiết tự học với vẻ mặt u ám.

Càng kinh ngạc hơn nữa là, mỗi khi tan học Sở Ức Quy đều đi về cùng cậu ta như không có chuyện gì, thậm chí còn giống như sắp gia nhập vào hội của cậu ta.

Lý Thước nghe mấy đàn em nói, chủ nhiệm còn lo lắng cậu ta sẽ dạy hư Sở Ức Quy, còn tìm riêng Sở Ức Quy để nói chuyện.

Lý Thước nghe được chuyện này quả thực muốn cười nhạo thành tiếng, đùa gì vậy, cậu ta có thể ảnh hưởng đến Sở Ức Quy? Nằm mơ sao?!

Mỗi lần cậu ta cùng người khác lêu lổng bên ngoài, chỉ cần ngẫu nhiên có Vạn Thu ở đó, Sở Ức Quy cũng sẽ có mặt ở đó, quả thật cùng Vạn Thu nửa bước không rời.

Lý Thước cơ bản không có cơ hội nói chuyện với Vạn Thu.

Lý Thước cũng không quá để ý chuyện này, dù sao người muốn nói chuyện với cậu ta nhiều như vậy, cậu ta cũng không cần phải đi tìm Vạn Thu.

Thẳng đến một tối nọ, khi Lý Thước đang đùa giỡn với bạn bè, có người vô tình lại cố ý nói một câu: Gần đây Lý Thước đã đi theo con đường của học sinh giỏi, không còn trốn học nữa.

Lúc này oán hận chất chứa trong lòng Lý Thước cuối cùng cũng bộc phát.

Một ngày khác, khi Lý Thước chuẩn bị trốn học, cậu ta lại bị Sở Ức Quy chặn lại.

"Đừng tưởng mỗi ngày đi cùng tôi là có thể leo lên đầu lên cổ tôi ngồi."

Khuôn mặt vốn có phần hung dữ của Lý Thước bây giờ trông lại càng hung dữ.

"Sắp thi cuối kỳ rồi, mọi người đều đang học tập chăm chỉ, cậu cũng phải vậy."

Nghe kìa? Nghe kìa! Nói gì vậy?

"Cậu là lớp trưởng, không phải chủ nhiệm, cậu quản danh dự của lớp làm gì? Cho dù tôi bỏ thi thì cậu có thể làm gì tôi?" Lý Thước nghiến răng nghiến lợi, hung tợn nhìn Sở Ức Quy..

Vẻ mặt Sở Ức Quy rất bình tĩnh: "Thành tích của cậu vẫn luôn không tồi, không cần phải vì giận dỗi mà bỏ thi."

"Cậu biết vậy mà còn chặn tôi? Cho dù tôi không học vẫn có thể đạt kết quả tốt hơn một số kẻ ngốc mỗi ngày đều vùi đầu vào làm bài."

Lời nói của Lý Thước gần như khơi dậy sự tức giận của những người xung quanh đang chăm chỉ học tập, nhưng cậu ta đâu quan tâm bọnn họ nghĩ gì.

"Nhưng cậu cũng không thông minh lắm mà phải không?" Sở Ức Quy ma xui quỷ khiến nói ra câu này.

Đối với người khác, những lời này nghe giống như đòn phản công dành lại công bằng cho những học sinh bị liên lụy.

Nhưng Lý Thước lại cảm thấy có gì đó là lạ.

"Tôi thông minh hay không liên quan rắm gì đến cậu." Ở trước mặt Sở Ức Quy, Lý Thước thật sự không có mặt mũi xưng mình thông minh.

"Nội dung tôi phụ đạo cho mọi người ở lớp tự học gần đây có thể là nội dung bài thi, không phải trước kia cậu hỏi tôi tài liệu sao?" Sở Ức Quy nói.

Lý Thước thực sự bị chọc tức chết rồi.

Nhưng những gì Sở Ức Quy nói đều là sự thật, cậu ta căn bản không thể phản bác được.

Có trời mới biết, năng lực đáng kinh ngạc của Sở Ức Quy thực sự có thể giúp cậu ta tiến bộ rất nhiều trong kỳ thi.

Thi tốt, ba mẹ cậu ta cũng sẽ thưởng càng nhiều.

Mặc dù cậu ta lêu lổng, nhưng cũng không phải tên ngốc, sau này cậu ta sẽ là người thừa kế gia sản.

Lý Thước hung tợn nhìn Sở Ức Quy, nhưng Sở Ức Quy lại bình tĩnh như một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ, nhìn mòn con mắt cũng sẽ không phản ứng.

"Cậu thấy tôi không vừa mắt đúng không?" Lý Thước hỏi.

Nếu là ngày thường, Lý Thước có lẽ sẽ trở về chỗ ngồi nằm ngủ.

Ít nhất không nên để mối quan hệ trở nên căng thẳng khi sắp đến kì thi, nếu không lúc sau cậu ta cầm tờ tổng kết điểm của Sở Ức Quy sẽ còn thấy khó chịu hơn nữa.

Nhưng hôm nay, thật sự oán hận chất chứa đã lâu.

"Nếu tôi ra ngoài sớm, không phải có thể đi tìm anh trai ngốc của cậu sớm hơn sao, lỡ cậu ta bị các học sinh khác bắt nạt ở sân thể dục thì sao?” Lý Thước đột nhiên nhắc đến Vạn Thu.

Vẻ mặt Sở Ức Quy rốt cuộc có vài phần biến hóa, nhưng lại nói: "Anh trai tôi cũng không ngốc."

"Tôi nói sao thì đó chính là sự thật!" Lý Thước nghiến răng nghiến lợi.

"Anh ấy sẽ tự mình ôn bài chăm chỉ trên sân thể dục, anh ấy cũng đang chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ."

Lý Thước mơ hồ cảm thấy, dường như sau khi nhắc đến Vạn Thu, thái độ Sở Ức Quy liền thay đổi rất vi diệu.

Lý Thước nheo mắt lại.

"Được rồi được rồi, đừng tranh cãi nữa, tuần sau là thi cuối kỳ, mọi người phải học bài." Ủy ban học tập căng da đầu đứng dậy, cố gắng giảng hòa.

Sở Ức Quy chỉ nghiêng người: "Xin lỗi, là tôi làm trì hoãn, Lý Thước, ngồi trở lại nghe một chút đi, bào tôi phụ đạo hôm khả năng là các câu trọng tâm trong kỳ thi."

Sở Ức Quy ôm hết lỗi lãng phí thời gian lên bản thân, mà mọi người xung quanh chỉ cho rằng hắn là người hiểu chuyện.

Lý Thước càng cảm thấy bực mình.

Các bạn xung quanh nhìn cậu ta với ánh mắt như nhìn một người đang vô cớ gây rối.

Làm cậu ta tức muốn chết.

Gục đầu xuống bàn, Lý Thước cảm thấy bình thường Sở Ức Quy không phải là người có tính tình không chịu bỏ qua như vậy.

Mặc dù Sở Ức Quy thích tọc mạch nhưng cũng chưa quản người khác chặt như vậy bao giờ.

"Đừng tức giận, không phải cậu và Sở Ức Quy là bạn bè sao?" Bạn nữ cùng bàn chọc chọc cánh tay Lý Thước, thì thầm.

Lý Thước nghe đến hai chữ bạn bè liền cảm thấy da đầu tê dại, bạn bè mà khiến cậu ta ngột ngạt như vậy thì khỏi cần bạn bè gì nữa.

"Mỗi lần tan học cậu ấy đều về với cậu, còn đợi cậu, cậu không nhớ lúc trước cậu ngủ say, là cậu ấy gọi dậy sao?"

Bạn nữ cùng bàn muốn an ủi, nhưng Lý Thước lại mơ hồ nhận ra điều gì đó.

Sở Ức Quy đột nhiên nhắm vào cậu ta từ khi nào? Hình như là sau lần Vạn Thu tìm cậu ta nói chuyện.

Nói chuyện…

- --Nhưng cậu cũng không thông minh lắm phải không?

Đột nhiên lời nói của Sở Ức Quy lại hiện lên trong đầu Lý Thước.

Lúc trước khi nói chuyện, Vạn Thu đã nói cậu ta rất thông minh.

Vì yêu cầu của Sở Ức Quy, cậu ta thường xuyên chăm sóc Phó Chính Vũ, nhờ Phó Chính Vũ chăm sóc Vạn Thu.

Cho nên sau giờ học cậu ta thường đi tìm Phó Chính Vũ, thuận đường tìm Vạn Thu, cho nên Sở Ức Quy cũng sẽ đi cùng.

Lý Thước càng nghĩ càng thấy khả nghi.

Nheo mắt nhìn Sở Ức Quy, khi Sở Ức Quy quay người viết đề lên bảng đen, cậu ta đột nhiên đứng dậy, mở cửa phía sau lao ra ngoài.

Lý Thước chạy rất nhanh, cậu ta tin chắc Sở Ức Quy sẽ không đuổi theo.

Khi đến sảnh của tòa nhà giảng dạy, xung quanh Lý Thước không có ai, cậu ta dứt khoát đi về hướng Phó Chính Vũ và Vạn Thu ở sân thể dục.

Nhìn Vạn Thu từ xa, Lý Thước mơ hồ cảm thấy Vạn Thu trong khoảng thời gian này vui vẻ hơn rất nhiều.

"Anh Lý Thước." Vạn Thu rõ ràng rất vui khi nhìn thấy cậu ta.

Lý Thước ngồi xuống cạnh Vạn Thu: "Thấy tôi liền vui như vậy sao?"

"Ừm." Vạn Thu liếc nhìn phía sau Lý Thước.

"Cậu ta không tới." Lý Thước nói.

"Ò." Dường như Vạn Thu cũng không thất vọng, cúi đầu tiếp tục làm bài.

Lý Thước nhìn thấy Vạn Thu cũng cầm một phần tài liệu, vừa nhìn liền biết ngay là Sở Ức Quy làm.

Khóe miệng Lý Thước giật giật, vì sao học sinh lớp năm cũng phải ôn những phần trọng điểm? Không phải thái quá rồi sao?

Nhưng thấy Vạn Thu nghiêm túc làm bài, Lý Thước trợn mắt.

"Học rất thú vị sao?" Lý Thước hỏi.

"Đúng vậy." Vạn Thu gật đầu.

"Vậy chơi có thú vị không?" Lý Thước nói.

Vạn Thu cẩn thận suy nghĩ: "Đều rất thú vị."

Lý Thước cảm thấy có lẽ người của Sở gia đều là con mọt sách.

"Kì nghỉ tới có tính toán gì không?" Lý Thước quay đầu nhìn Phó Chính Vũ vẫn đang đổ mồ hôi trên sân bóng rổ, tặc lưỡi.

"Tớ còn chưa nghĩ tới." Vạn Thu nói.

"Nếu rảnh có thể ra ngoài chơi, bọn tôi sẽ dẫn cậu đi chơi…"

Lý Thước đột nhiên ngừng lại.

Vạn Thu có thể chơi gì?

Ma sói? Trò kinh dị? Với chỉ số thông minh của Vạn Thu có thể chơi được gì?

Trốn thoát khỏi mật thất? Cậu ta nhớ Vạn Thu đã nói bản thân sợ ma đến mức ôm Sở Ức Quy không chịu buông.

Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Nếu đưa Vạn Thu đi đánh lộn...

Lý Thước nghĩ đến Dương Tiêu Vũ đã tìm gặp ba cậu ta cách đây không lâu, lúc ấy ba cậu ta cười không khép được miệng, còn khen bản lĩnh kết bạn của cậu ta.

Sắc mặt Lý Thước trầm xuống hồi lâu.

"Tốt nhất kì nghỉ cậu đừng đến chỗ tôi." Lý Thước cảm thấy dẫn Vạn Thu đi chơi sẽ là ác mộng.

Vạn Thu dường như cảm nhận được sự ghét bỏ trong lời nói của Lý Thước, ngẩng đầu nhìn Lý Thước.

Cùng lúc đó, Lý Thước lập tức cảm thấy có một loại cảm giác kì lạ khó tả, hình như cậu ta bị ai đó nhìn chằm chằm gay gắt.

Lý Thước lập tức quay lại, bất ngờ nhìn thấy bóng dáng trên cửa sổ lớp học.

Mọe nó...

Mặc dù không thể nhìn rõ đối phương là ai, nhưng Lý Thước chắc chắn một trăm phần trăm đó là Sở Ức Quy.

Lúc này, sự nghi ngờ của Lý Thước đã được xác nhận.

Có cần phải như vậy không?

Tên cuồng anh trai chết tiệt.

Chỉ nói chuyện riêng một chút thôi mà.

Lý Thước đột nhiên nghĩ, hiện tại cậu ta vẫn còn ở một mình với Vạn Thu...

"Thật…" Lý Thước đứng dậy, rời xa Vạn Thu.

Vạn Thu nhìn bóng dáng Lý Thước rời đi.

"Sao anh Lý Thước lại đi rồi? Hai người vừa nói gì vậy?" Phó Chính Vũ lúc này mới nhìn thấy Lý Thước, vội chạy đến bên cạnh Vạn Thu hỏi.

"Cậu ấy nói kỳ nghỉ đừng tìm cậu ấy."

Phó Chính Vũ: "?"

Lý Thước lững thững quay lại lớp học, lúc này ngồi vào chỗ của mình.

Nheo mắt, nhìn Sở Ức Quy đang ngồi trên bục chờ các bạn cùng lớp suy nghĩ về câu hỏi.

Lý Thước chắc chắn vừa nãy Sở Ức Quy đã quan sát cậu ta và Vạn Thu.

Thật vất vả mới chờ tới giờ tan học, Lý Thước và Sở Ức Quy cùng nhau đi về.

"Không phải cậu tức giận vì trước kia tôi nói chuyện với Vạn Thu đấy chứ? Hôm đó tôi đã nói sai gì sao?"

Sau nhiều lần nghĩ tới nghĩ lui, Lý Thước cũng chỉ nghĩ ra khả năng này.

"Không sai gì." Sở Ức Quy cũng biết chút nội dung thông qua lời kể của Vạn Thu.

"Vậy tại sao cậu cứ nhắm vào tôi mãi thế?" Lý Thước thực sự khó hiểu.

"Tôi không nhắm vào cậu." Sở Ức Quy phủ nhận.

"Như thế còn không phải là nhắm vào tôi sao? Giờ học nhìn chằm chằm tôi chơi điện thoại không tính, tan học rồi cũng nhìn chằm chằm tôi chơi điện thoại là thế nào, còn không cho tôi chạy ngoài hành lang, tôi là học sinh tiểu học sao? Tiết tự học không cho tôi trốn, trước kia cậu cũng không quản nhiều như vậy."

Lý Thước nói cho Sở Ức Quy từng điều mà cậu ta cảm thấy nghẹn uất, nhưng Sở Ức Quy chỉ im lặng lắng nghe.

Sau khi Lý Thước nói xong, muốn biết câu trả lời của Sở Ức Quy, lại phát hiện Sở Ức Quy nhìn qua...

Vẫn rất bình tĩnh.

Lý Thước: "?"

"Xin lỗi, không ngờ lại có nhiều chuyện khiến cậu không vui như vậy." Giọng điệu Sở Ức Quy vẫn bình tĩnh, lời xin lỗi nghe cũng có vẻ chân thành, "Chỉ là cuối kỳ, tôi cần chấn chỉnh lại bầu không khí học tập, là do chủ nhiệm yêu cầu tôi giữ gìn kỉ luật trong lớp.”

Vẻ mặt của Lý Thước cũng rất phức tạp.

Chẳng lẽ cậu ta nghĩ sai rồi?

Thật sự không liên quan gì đến Vạn Thu sao?

"Dù vậy cũng không thể phủ nhận cậu là tên cuồng anh trai." Lúc này Lý Thước cũng không đủ tự tin.

"Tôi rất thích anh trai." Sở Ức Quy vẫn trả lời như mọi khi.

"..." Lý Thước á khẩu.

Sở Ức Quy cũng không phải không nhận ra mình đang đặc biệt nhắm vào Lý Thước.

Hắn biết rất rõ suy nghĩ của mình, hắn không phủ nhận chuyện Vạn Thu đã từng chủ động đi tìm Lý Thước khiến hắn khó chịu.

Mặc dù có chút tức giận nhưng Sở Ức Quy vẫn cố gắng như mọi khi./ Tuy rằng nhiều ít là có một ít cho hả giận cảm xúc ở, nhưng Sở Ức Quy trước sau như một đắn đo độ.

Dù muốn trút giận nhưng Sở Ức Quy vẫn kiểm soát được mức độ.

Ví dụ như bây giờ, ít nhất trong mắt Lý Thước, chỉ cần Sở Ức Quy tùy tiện nói một cái cớ, Lý Thước lại bắt đầu hoài nghi liệu suy nghĩ của bản thân có chính xác không.

Nhưng điều Sở Ức Quy không ngờ tới, là việc hắn cố ý trút giận lại dễ dàng bị nhìn thấy như vậy.

Đây là lần khó kiểm soát cảm xúc ít thấy của hắn.

Sở Ức Quy suy ngẫm cảm giác xa lạ này, nhưng lại không bị nó làm sợ hãi.

——

Căn nhà thủ công nhỏ của Vạn Thu và Sở Ức Quy đã hoàn thành trước kỳ thi cuối kỳ một ngày.

Vốn dĩ cần dành thời gian để ôn tập, nhưng Tưởng Thành Phong nói nghỉ ngơi hợp lý sẽ giúp làm bài thi tốt hơn nên hai người đã cùng nhau hoàn thành căn nhà nhỏ.

Căn nhà được bọc bởi một lớp vỏ trong suốt, ngọn đèn nhỏ được thắp sáng, như thể thật sự có người ở trong nhà.

Vạn Thu nhìn căn nhà nhỏ xinh đẹp lấp lánh, dường như bị ánh sáng vàng rực chiếu rọi vào trong mắt.

Căn nhà nhỏ được trang trí cẩn thận, đặt trong phòng Sở Ức Quy.

Kỳ thi cuối kỳ của Vạn Thu đã hoàn thành, hơn nữa đạt được số điểm không tồi.

Vạn Thu cảm thấy những gì Tưởng Thành Phong nói về việc thư giãn trước kỳ thi rất đúng.

Dương Tiêu Vũ khen ngợi Vạn Thu, cũng khen ngợi Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy xếp hạng nhất trong kỳ thi lần này, điểm số của còn vượt xa vị trí thứ hai.

Dương Tiêu Vũ rất vui, nói muốn dẫn bọn họ đi du lịch nước ngoài.

Nhưng thực ra vì Dương Tiêu Vũ không thể trì hoãn công việc ở nước ngoài lâu hơn nữa, bà bắt buộc phải xuất ngoại, hy vọng có thể dẫn Vạn Thu và Sở Ức Quy đi cùng.

Nhưng Sở Kiến Thụ không đồng ý, nói Vạn Thu còn chưa hiểu hết về đất nước mình, tận hưởng kì nghỉ trong căn nhà quen thuộc sẽ thoải mái hơn nhiều.

Cuối cùng quyền quyết định rơi vào tay Vạn Thu.

Mà Sở Ức Quy nói sẽ nghe theo Vạn Thu.

Vạn Thu luôn thích đọc suy nghĩ của người khác, nhưng hiên tại cậu hoàn toàn mất khả năng lựa chọn dựa trên tâm trạng của người khác.

Vạn Thu không thể nghĩ ra cách nào để tốt cho cả hai bên.

Khi Vạn Thu đang làm bài tập hè với Sở Ức Quy thì điện thoại đột nhiên reo lên.

Sở Ức Quy phục hồi sự chú ý, nhìn vào tên người gọi trên điện thoại của Vạn Thu.

Là Sở Chương.

Chỉ cần Vạn Thu tập trung làm bài tập thì rất khó bị những thứ xung quanh làm phiền, lúc này cậu đang cẩn thận viết từng chữ một.

Sở Ức Quy suy nghĩ một lúc, sau đó dùng ngón tay thon dài chặn vở của Vạn Thu.

Vạn Thu sửng sốt, ngước nhìn Sở Ức Quy.

Cùng lúc đó, tiếng điện thoại truyền đến tai Vạn Thu.

"Điện thoại...điện thoại!" Vạn Thu lập tức đưa tay nhấc máy, cậu hoảng loạn đến mức không thèm nhìn tên người gọi. "A lô? Xin chào."

"Thiên sứ nhỏ Vạn Thu nhà chúng ta đã trả lời điện thoại rồi!" Giọng nói lớn và tùy tiện của Sở Chương vang lên từ đầu bên kia.

Vạn Thu thậm chí còn cảm thấy những đóa hoa vàng kim liên tục bật ra từ điện thoại, từng đóa từng đóa đập vào tai cậu.

"Anh cả." Vạn Thu cũng có chút kinh ngạc, đã lâu rồi cậu không nghe thấy giọng nói của Sở Chương.

"Bây giờ chắc đã nghỉ hè rồi phải không? Anh thấy trong nhóm Vạn Thu nhà chúng ta đã thi xong rồi." Sở Chương hỏi.

Vạn Thu gật đầu, nói: "Thi xong rồi, các môn em đều đạt tiêu chuẩn, lần này em trai vẫn đứng nhất lớp."

"Oa, hai đứa em trai nhà chúng ta thật sự rất tuyệt vời!" Sở Chương ở bên kia mỉm cười nói: "Kỳ nghỉ này Vạn Thu có việc gì phải làm không?"

Vạn Thu cầm điện thoại nói: "Mẹ muốn đưa em ra nước ngoài, ba muốn em ở nhà."

"Thật sao?" Sở Chương hoàn toàn không quan tâm người khác muốn Vạn Thu làm gì, trực tiếp đi thẳng vào của chủ đề cuộc gọi, "Vậy Vạn Thu có hứng thú tới nơi quay phim của anh cả không?"

Vạn Thu theo bản năng hỏi: "Quay phim gì?"

"Hiện tại bọn anh đang quay một bộ phim tiên hiệp, đoàn làm phim đang quay ở một thắng cảnh, nếu Vạn Thu đi theo đoàn phim, chúng ta có thể đi du lịch khắp nơi, có rất nhiều chỗ không tồi."

Sở Chương vừa nói vừa giới thiệu cho Vạn Thu một ít chỗ tốt.

"Bình thường Vạn Thu luôn ở cùng người khác, chưa bao giờ chơi đùa vui vẻ với anh, anh cũng muốn thân thiết với Vạn Thu nhà chúng ta hơn mà."

Sở Chương không kiêng nể bày tỏ cảm xúc của mình, nhiệt tình như một ngọn lửa.

Vạn Thu cũng muốn dành nhiều thời gian hơn cho anh cả.

Thời gian cậu ở bên anh cả thực sự rất ngắn, mà anh cả lại luôn bận rộn.

Nhưng…

"Anh cả rất bận rộn, phải làm việc nghiêm túc." Vạn Thu không muốn vì mình mà làm Sở Chương khó xử.

"Không sao không sao, đến lúc đó anh Triệu sẽ mang em đi cùng, hơn nữa nếu quan sát đoàn phim, sau này quay về có thể nói chuyện với bạn bè đúng chứ? Anh nhớ bảo bối có rất nhiều bạn bè thích anh đúng không?"

Trong đầu Vạn Thu chợt hiện lên khuôn mặt Chu Bồi Ngọc.

Là một fan cuồng nhiệt của Sở Chương, Chu Bồi Ngọc chắc chắn sẽ rất vui nếu biết cậu tới chỗ anh cả quay phim.

Chu Bồi Ngọc sẽ nhảy cẫng lên vì sung sướng.

Cũng có thể ở chung với anh cả...

Vạn Thu động tâm rồi.

Vạn Thu ngước mắt nhìn Sở Ức Quy ở bên cạnh.

"Vậy nếu anh muốn đi, em có đi không?" Vạn Thu hỏi.

Sở Chương dừng lại một chút, nhưng sau đó lập tức nói: "Tới đi tới đi, nếu kỳ nghỉ này em út không mời gia sư tới dạy, rảnh rỗi vậy thì cùng nhau tới đi? Có em trai, Vạn Thu sẽ càng an tâm hơn phải không?"

Vạn Thu ôm điện thoại trong tay, chút mong đợi lóe lên như tia lửa.

"Nhưng mà, ba mẹ..." Nếu đồng ý với anh cả, như vậy ba mẹ sẽ không vui.

"Vậy anh hỏi giúp em nhé?" Sở Chương nói thẳng.

Vạn Thu suy nghĩ một chút, quyết định vẫn tự dò hỏi: "Em sẽ tự hỏi."

"Được rồi, vậy mau hỏi nha, anh sẽ nhờ anh Triệu đặt vé cho em và em út."

Đến khi cúp điện thoại, Vạn Thu vẫn còn bối rối.

Bởi vì căn phòng rất yên tĩnh, Vạn Thu gọi điện cũng không kiêng dè Sở Ức Quy, mỗi một câu Sở Chương lớn giọng nói ra, Sở Ức Quy đều nghe thấy hết.

Vạn Thu cầm điện thoại, có chút bối rối.

"Làm sao bây giờ?" Vạn Thu hỏi.

"Nếu anh muốn đi, em sẽ đi cùng anh."

Vạn Thu mơ hồ cảm thấy việc này sẽ rất phiền phức, Sở Chương sẽ phân tâm khi làm việc.

"Có phải chuyện này không tốt cho anh cả không?" Vạn Thu hỏi.

Sở Ức Quy phủ nhận: "Có lẽ không, nếu anh cả hỏi như vậy thì nhất định anh ấy đã có sắp xếp"

Vạn Thu nhớ lại tin nhắn trong điện thoại, đột nhiên hỏi: "Em trai không mời gia sư sao?"

Trong kỳ nghỉ hè năm ngoái, khi cậu đến Sở gia, em trai cậu vẫn luôn học bài.

Cậu cũng nhớ người thầy trung niên mập mạp khi đó.

"Không cần." Sở Ức Quy nói.

Vạn Thu chớp mắt: "Em không học sao?"

"Bây giờ chỉ cần một chiếc điện thoại là đủ, trên mạng có khá nhiều khóa học trực tuyến."

Sở Ức Quy chỉ hy vọng được tiếp xúc với nhiều ngành học hơn, học hỏi đủ kiến thức, tìm ra thế mạnh và sở thích của riêng mình.

Dương Tiêu Vũ và Sở Kiến Thụ cũng dốc hết sức để nuôi dưỡng hắn, gần như đều mời những vị giáo viên nổi tiếng.

Mà một số người ngoài có học thức, còn có nhiều tư tâm.

Ví dụ như vẫn luôn trộm tiếp xúc với người trong nhà, hay nhiều lần xuất hiện trước mặt Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ để tăng mạnh sự tồn tại.

Nếu những người này phát hiện ra sự đặc biệt của Vạn Thu, muốn tiếp xúc với Vạn Thu, Vạn Thu sẽ dễ dàng bị ảnh hưởng bởi lòng tốt có chủ ý của đối phương.

Hắn không muốn thấy điều này xảy ra.

Cho nên sau khi Vạn Thu trở về, người gia sư cuối cùng rời đi, Sở Ức Quy không bao giờ tìm gia sư khác nữa.

Nghĩ đến đây, Sở Ức Quy nhận ra những hành vi này có chút giống những hành vi lúc đối mặt với Lý Thước.

Ấu trĩ, dường như đang nghĩ cho Vạn Thu, nhưng cũng nghĩ cho chính mình.

Chỉ có hắn phát hiện.

Bởi vì Vạn Thu được Sở Ức Quy đồng ý nên đã đi tìm Dương Tiêu Vũ.

Vạn Thu cho rằng Dương Tiêu Vũ sẽ không vui, nhưng không phải, bà đồng ý.

"Vậy bảo bối nhớ đi theo anh cả thường xuyên nhé, đừng chạy lung tung khi xung quanh không có ai."

"Có gây phiền toái cho anh cả không?" Vạn Thu hỏi.

"Không đâu." Dương Tiêu Vũ tùy ý xua tay, "Mẹ nhớ công ty nhà mình đã đầu tư vào bộ phim kia, ai dám nói gì với nhà tài trợ chứ? Bảo bối, con phải biết, trên đời này có tiền là có thể làm được rất nhiều thứ!"

Vạn Thu cái hiểu cái không gật đầu.

Nhưng tiền thực sự có thể làm được rất nhiều thứ, Vạn Thu biết.

"Đi thôi đi thôi, ai u Vạn Thu nhà chúng ta sẽ phải xa mẹ rất lâu đó, bảo bối nhất định phải nhớ đến mẹ nha."

Dương Tiêu Vũ ôm Vạn Thu, cảm giác Vạn Thu không còn quá gầy, còn cao hơn.

Còn biết bày tỏ sự mong đợi của mình.

Nhìn vào đôi mắt nhỏ đầy chờ mong, Dương Tiêu Vũ cảm thấy giới hạn cưng chiều của bản thân sắp vượt quá rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện