Một cái cây cần bao lâu mới có thể trưởng thành đến độ cao đủ để che gió chắn mưa? Cành lá phải rậm rạp đến mức nào, bộ rễ phải phát triển đến đâu, thì mới có thể sừng sững không đổ?

Vậy có cần được chăm sóc kỹ lưỡng không? Có cần kiểm soát lượng nước cẩn thận, bón phân đúng lúc, bảo vệ cẩn trọng hay không?

Không cần.

Những thân cây ấy mọc lên trong vô số khu rừng, thuận theo bản năng sinh tồn, vì tranh giành ánh sáng mà vươn cao hơn, vì tìm kiếm nguồn nước mà cắm rễ sâu hơn - sự sống mạnh mẽ đến nỗi ngay cả những cành cây nhỏ cũng không chịu khuất phục.

Vậy còn đám cỏ dại thì sao?

Những dây leo mọc bên cạnh cây lớn, nếu không có cây làm điểm tựa, có lẽ cũng chỉ biết bò sát trên mặt đất.

Sẽ không ngước nhìn về nơi cao hơn, chỉ biết hấp thụ những tia sáng xuyên qua kẽ lá, tranh giành chút nước ít ỏi.

Dây leo mạnh mẽ không tiếc sức mà quấn chặt lấy những bụi cỏ dại mong manh xung quanh.

Chúng tranh giành không gian sống của những loài cây cỏ khác, bị căm ghét vô cùng.

Chỉ riêng thân cây luôn vươn cao lên kia, là chẳng hề bận tâm đến sự tồn tại của dây leo.

Mùa hè leo trèo, mùa đông tàn lụi.

Năm này qua năm khác sinh trưởng, năm này qua năm khác không ngừng bám víu.

Trên mặt giấy là những dấu vết vẽ đi vẽ lại, ngón tay thon dài trắng trẻo gạt những mảnh vụn tẩy ra, để lộ một bản vẽ đã hoàn chỉnh.

Hai chiếc nhẫn tượng trưng cho cây và dây leo quấn lấy nhau, vô cùng ăn khớp.

Một chiếc nhẫn mộc mạc yên lặng nằm đó, chiếc còn lại thì tìm mọi cách để đến gần.

Đầu bút chì chấm xuống bên cạnh bản vẽ, để lại một dấu đen nhỏ không mấy chú ý.

Chủ nhân của bản vẽ cầm bút ngẩng đầu, trước mắt là bó hoa đã hoàn toàn héo rũ nằm yên trên mặt bàn.

Nó không được chế tác thành hoa khô, giữ nguyên dáng vẻ héo úa mà ở lại nơi này.

Giấy gói màu hồng rực rỡ và sắc vàng úa hoàn toàn không ăn nhập, chỉ cần chạm nhẹ cũng đủ khiến cánh hoa vỡ vụn.

Để bảo vệ, nó được đặt trong một chiếc hộp trong suốt.

Ngón tay chạm vào mép hộp, góc cạnh sắc nhọn khiến đầu ngón tay có cảm giác đè nén mơ hồ.

Ánh mắt của Sở Ức Quy dừng lại trên bó hoa khô, một tầng ánh sáng ấm áp nhàn nhạt chảy qua đáy mắt.

Bạch quản gia nhìn bóng lưng của hắn, hỏi: “Hôm nay cậu muốn ra ngoài sao?”

“Vâng.” Sở Ức Quy gật đầu.

“Có cần tôi chuẩn bị gì không?” Bạch quản gia hỏi tiếp.

“Cảm ơn, không cần đâu ạ.”

Sở Ức Quy lái xe rời khỏi biệt thự Sở gia.

Sảnh lớn sáng sủa, ánh sáng rực rỡ từ bốn phía khiến những món trang sức tinh xảo trưng bày trong tủ lấp lánh sắc màu độc đáo.

“Cậu đến rồi.” Tiếp tân thấy Sở Ức Quy liền nở nụ cười thân quen, so với nụ cười nghiệp vụ còn thêm vài phần gần gũi, hiển nhiên không phải lần đầu gặp nhau.

“Nhà thiết kế có ở đây không?” Sở Ức Quy hỏi.

“Có ạ.” Nhân viên định dẫn đường cho hắn.

Sở Ức Quy phất tay: “Tôi tự đi là được rồi.”

“Cậu tới rồi à?” Nhà thiết kế vừa nhìn thấy Sở Ức Quy liền nở nụ cười, đi thẳng vào vấn đề: “Để tôi nhìn thử xem?”

Sở Ức Quy mở bản vẽ đã chuẩn bị sẵn, trải ra mặt bàn rồi đẩy qua cho đối phương.

Bên cạnh có người rót cho hắn một ly trà, nhà thiết kế quan sát trong chốc lát rồi cười nói, “Cậu thật là, so với việc có đẹp hay không, lại rất chú trọng đến cảm nhận tâm lý.”

Sở Ức Quy không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

“Mức độ này thì có thể.” Nhà thiết kế gõ ngón tay lên bản vẽ, “So với kim cương, thiết kế kiểu này quả nhiên hợp với những viên đá quý có màu sắc rực rỡ hơn.”

“Ừm, việc chọn đá quý phiền chị lo giúp tôi.” Sở Ức Quy nói.

“Vẫn giống như trước đã bàn, để tôi tự chọn loại đá có được không?” Nhà thiết kế nhướng mày cười.

“Làm phiền rồi.”

“Còn người yêu cậu đâu?” Nhà thiết kế nghiêng đầu hỏi.

“Em ấy đi với anh cả rồi, anh ấy không thích nhìn thấy tôi cho lắm.”

Nhà thiết kế đưa tay che miệng cười, “Có ghen không?”

Nhưng Sở Ức Quy cũng lộ vài phần ý vị thâm trường: “Tối qua em ấy đã bồi thường cho tôi rồi.”

“Khụ khụ khụ… Nhưng tôi nghĩ với tính cách của cậu, sẽ muốn tự tay làm mới đúng chứ?” Nhà thiết kế vẫn còn nhớ lúc trước Sở Ức Quy từng tranh thủ thời gian rảnh để học chế tác.

Sở Ức Quy nói: “Tôi muốn nhanh hơn một chút.”

“Thiết kế đã mài dũa lâu như vậy, tôi còn tưởng cậu không vội.” Nhà thiết kế chống đầu, cười nói.

“Giờ có hơi vội, bị người ta cầu hôn trước mất rồi.” Đôi mày mắt vốn mang vẻ xa cách của Sở Ức Quy dần dần giãn ra, nụ cười dịu dàng gần như không thể che giấu khiến nhà thiết kế phải nhướng mày.

“Oa, vậy thì thật đáng chúc mừng.” Nhà thiết kế lập tức nói.

Sở Ức Quy chỉ khẽ lắc đầu, “Với em ấy chắc chỉ là một câu đùa thôi.”

“Nhưng trong lòng cậu đã nhộn nhạo rồi.”

“Đúng vậy.” Sở Ức Quy không phủ nhận.

“Được, tôi nhất định sẽ làm xong nhanh nhất có thể cho cậu.” Nhà thiết kế tò mò hỏi một câu, “Đợi đến khi nhẫn làm xong, cậu định cầu hôn sao?”

“Ừm.”

“Cậu ấy cầu hôn cậu thế nào vậy? Khiến cậu bị kích thích đến mức này?” Nhà thiết kế rất tò mò về “câu đùa” kia.

Sở Ức Quy không nói gì.

“Chuyện này, tôi muốn chỉ mình tôi nhớ rõ.” Sở Ức Quy chậm rãi nói.

Tiếp tân nhìn bóng lưng rời đi của Sở Ức Quy, đi đến văn phòng của nhà thiết kế, liền thấy nhà thiết kế đang lấy một chiếc hộp nhỏ từ két sắt ra.

Bên trong hộp bày đủ loại đá quý đắt giá, đủ kích cỡ, đủ màu sắc, tiếp tân hiểu rất rõ những viên đá ấy có giá trị đến nhường nào.

“Chuẩn bị bắt tay vào làm rồi sao ạ?” Nhân viên mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía những viên đá quý, tràn đầy ngưỡng mộ, “Cho nên thời gian này bà chủ đi khắp nơi mua đá quý, hóa ra là để làm cái này sao?”

“Chứ sao, đó là con trai của bà chủ đấy.” Nhà thiết kế bật cười, “Tôi cũng phải dùng trình độ cao nhất trong đời mình để làm ra cặp nhẫn cưới thật hoàn hảo, vậy mới xứng đáng với sự bồi dưỡng của bà chủ chứ!”

Nơi này là sản nghiệp dưới tên Dương Tiêu Vũ.

Ngay từ lần đầu tiên Sở Ức Quy bước chân vào nơi này, phía Dương Tiêu Vũ đã lập tức nhận được tin tức.

Việc Sở Ức Quy định tự thiết kế nhẫn cầu hôn, căn bản không phải là bí mật gì đối với Dương Tiêu Vũ.

Dương Tiêu Vũ đã thu thập những viên đá quý thích hợp để làm nhẫn ở khắp nơi, đều đặt ở đây, chờ bản thiết kế của Sở Ức Quy hoàn thành.

“Cảm giác chúng sẽ trở thành chiếc nhẫn rất đắt đỏ.” Tiếp tân cảm thán, “Thế giới của người có tiền thật là mộc mạc giản dị.”

“Không mộc mạc giản dị đâu đâu, những viên đá quý này muốn dùng thì nhất định phải qua cắt gọt, cô biết không, chỉ một đường dao thôi cũng có thể khiến giá trị của chúng tụt xuống rất nhiều, muốn biến thành dáng vẻ hoàn mỹ nhất, không biết phải bỏ đi bao nhiêu phần, ít nhất tôi phải đảm bảo nó không bị mất giá.” Nhà thiết kế cũng đau đầu day trán, “Đây đúng là bài kiểm tra lớn nhất trong cuộc đời thiết kế của tôi.”

Thực ra ban đầu nhà thiết kế của cửa hàng này không phải là cô.

Là Dương Tiêu Vũ sau khi nhận được tin tức thì ép cô điều qua đây.

Cô thật sự áp lực rất lớn.

“Cậu ấy còn không hỏi giá, để cô tự chọn đá quý, không sợ bị chém giá sao?” Tiếp tân cảm thán.

“Ừm… chắc cũng không quá để tâm đến giá đâu, dù sao cũng là người mà bà chủ coi trọng.” Nhà thiết kế cũng nửa hiểu nửa không.

“Thật tốt, yêu đến mức muốn kết hôn, còn có thể được mọi người xung quanh hết lòng ủng hộ, tôi cũng muốn có một mối tình như thế.” Tiếp tân thở dài cảm khái.

“Đi trông quầy đi, tôi phải gọi điện báo cáo với bà chủ.” Nhà thiết kế đá nhẹ vào bắp chân tiếp tân một cái, người kia cười rồi rời đi.

Dương Tiêu Vũ nhận được điện thoại, nghe những lời bên kia báo lại.

Sau đó lại nhận được bản thiết kế do Sở Ức Quy tự tay vẽ.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Dương Tiêu Vũ đã có thể khẳng định, chiếc nhẫn mang vẻ mộc mạc đơn giản này chắc chắn dành cho Vạn Thu.

Còn bản thiết kế tinh xảo hơn, tỉ mỉ hơn, bởi vì có chút lộn xộn mà lộ ra sự xao động bất an, là chiếc nhẫn mà Sở Ức Quy dành cho chính mình.

Đúng là chỉ nhìn một cái đã có thể thấy rõ tâm trạng của Sở Ức Quy hiện tại.

Chẳng qua…

Bảo bối nhà cô đã cầu hôn với Sở Ức Quy rồi sao?

Chưa từng nhắc đến chuyện này.

Có lẽ Vạn Thu đã vô tình cầu hôn Sở Ức Quy trong một lời bông đùa?

Dương Tiêu Vũ bỗng bật cười.

Bà thật sự rất tò mò lúc ấy Sở Ức Quy sẽ có biểu cảm gì, chắc chắn rất thú vị.

Quả nhiên bảo bối nhà bà luôn có thể trong những tình huống ngoài dự đoán mà nắm trọn được Sở Ức Quy trong lòng bàn tay.

Sở Ức Quy bao năm nay luôn bình thản chờ đợi, không màng thời gian, cuối cùng cũng đã sốt ruột rồi.

Đúng là y như thiết kế chiếc nhẫn kia vậy, rối bời và nôn nóng.

Cầu hôn sao…

Hai đứa trẻ này, mới bao nhiêu tuổi chứ…

Hai đứa con đầu của bà đến cả mập mờ cũng chưa có, mà đứa con út thì sắp được cầu hôn rồi.

Nếu định kết hôn, dù giấy chứng nhận kết hôn ở nước ngoài không được công nhận trong nước thì vẫn phải có một cái.

Hay là… di cư?

Cũng không phải không thể, đến lúc đó có thể hỏi ý kiến hai đứa nhỏ xem sao.

Có nên tổ chức hôn lễ không nhỉ?

Người nhà mình kết hôn thì đừng làm quá phô trương, chỉ cần bạn bè thân thiết và người trong gia đình đến dự là đủ rồi, mấy người không cần thiết đến sẽ chỉ khiến người ta khó chịu.

Trước đó lấy cớ đổi quần áo theo mùa để đo lại số đo cho cả hai người, có nên tranh thủ đi đo lại lần nữa không ta?

Khoan đã…

Sở Ức Quy tuy nói là định cầu hôn bảo bối, nhưng đâu có nói sẽ tổ chức hôn lễ?

Nhưng bản thiết kế bên này đã hoàn thành hết rồi mà?

Dương Tiêu Vũ suy nghĩ rất nghiêm túc, làm sao mới có thể gợi ý cho Sở Ức Quy về ý định tổ chức hôn lễ một cách khéo léo được nhỉ?

Dương Tiêu Vũ ngẩn người hồi lâu, khi Triệu Tĩnh Nguyệt bước vào vẫn còn đang thất thần.

“Có chuyện gì vậy ạ?” Triệu Tĩnh Nguyệt hỏi.

“Cô nói xem, nếu Ức Quy và bảo bối kết hôn, ai mặc váy cưới sẽ đẹp hơn?” Dương Tiêu Vũ đột nhiên hỏi.

Triệu Tĩnh Nguyệt cũng không thấy có gì không đúng, đáp: “Không phải bà chủ đã thiết kế sẵn váy cưới và lễ phục cho cả hai người rồi sao? Cứ để họ tự chọn cái mình muốn mặc là được.”

“Thì là vậy, nhưng nếu họ đột nhiên hỏi ý kiến tôi thì sao?” Dương Tiêu Vũ rầu rĩ, “Tôi phải đưa ra một lời khuyên đúng với vai trò bề trên chứ?”

Triệu Tĩnh Nguyệt liếc mắt một cái đã đoán được Dương Tiêu Vũ nghĩ gì, rõ ràng đang mong được thấy hai người họ cùng mặc váy cưới.

Triệu Tĩnh Nguyệt hỏi: “Bọn họ chuẩn bị kết hôn rồi sao?”

“Ức Quy định cầu hôn, nhưng vẫn chưa nhắc đến chuyện tổ chức lễ cưới.” Dương Tiêu Vũ nói.

“Nếu là tôi, chắc cũng không muốn tổ chức lễ cưới.” Triệu Tĩnh Nguyệt đột nhiên lên tiếng.

Dương Tiêu Vũ sửng sốt: “Hả?”

“Ức Quy không có ba mẹ.” Triệu Tĩnh Nguyệt nhẹ giọng nói.

Dương Tiêu Vũ theo bản năng muốn phản bác, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở vào.

Dù bà vẫn luôn coi Sở Ức Quy là con mình, nhưng cũng không thể phủ nhận một sự thật - Sở Ức Quy hiện tại, đúng là một đứa trẻ không còn ba mẹ.

“Cậu ấy đã giao hết mọi thứ cho Sở gia, cũng không còn tiền để tổ chức hôn lễ cho Vạn Thu. Không lo nổi sính lễ, lại càng không thể đòi sính lễ, không có của hồi môn, mà chắc chắn cũng sẽ không nhận của hồi môn, hơn nữa tính cách của Ức Quy vốn hơi lạnh lùng, chắc cũng không có mấy người bạn thân thiết, đúng không?”

Triệu Tĩnh Nguyệt vừa nói vừa đưa ra kết luận, “Dù sao hôn lễ cũng là chuyện tốt, nếu Ức Quy tổ chức hôn lễ, chắc cũng không thấy khó xử gì... Chỉ là... đứng từ góc nhìn người ngoài mà nói, cảm thấy có chút đáng thương.”

Trong văn phòng rộng lớn, mọi thứ đều rất yên ắng.

Dương Tiêu Vũ xoay nhẹ ghế, tiếng ma sát giữa vải áo và lưng ghế vang lên khe khẽ, khiến sự im lặng trong khoảnh khắc đó không quá lạnh lẽo.

“Dạo gần đây Ức Quy trông rất hạnh phúc, khiến tôi nhất thời quên mất chuyện này.” Dương Tiêu Vũ tựa vào lưng ghế, khẽ nói, “Không sao, dù sao kết hôn với bảo bối thì vẫn phải gọi tôi là mẹ.”

Giọng tuy nhẹ nhàng, nhưng cảm xúc trong lời nói của Dương Tiêu Vũ lại không còn rạng rỡ như ban nãy.

Yêu đương là chuyện của bọn nhỏ.

Cầu hôn cũng là việc riêng của bọn nhỏ.

Nhưng hôn lễ không chỉ là việc của bọn nhỏ nữa, mà còn là chuyện của bậc làm cha làm mẹ, của người lớn trong nhà.

Đó là chuyện vui.

Dương Tiêu Vũ mở điện thoại, nhìn ngắm bản thiết kế nhẫn do Sở Ức Quy vẽ.

Sự khát khao muốn gắn bó chặt chẽ với Vạn Thu được thể hiện một cách rõ ràng, còn bất an và khẩn cầu của Sở Ức Quy thì hóa thành hình dáng thực thể trong chiếc nhẫn ấy.

“Hừm…” Dương Tiêu Vũ vô thức dùng ngón tay gõ nhẹ lên màn hình điện thoại.

Từ hình ảnh thoát ra giao diện tin nhắn, rồi từ tin nhắn quay về màn hình chính, sau đó mở danh bạ lên.

Cuối cùng, Dương Tiêu Vũ bấm gọi vào một liên hệ có tên “Viện trưởng”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện