"Vui chơi và tiêu xài sao?"
Khi nghe thấy nội dung công việc của mình, Vạn Thu sững lại hồi lâu, sau đó chậm rãi hỏi: "Đây cũng tính là công việc sao?"
Sở Ức Quy đáp: "Đây là cách nói đơn giản để em dễ hiểu hơn."
"Nhưng công việc như vậy không phải rất kì lạ sao?" Vạn Thu cảm thấy khó hiểu, đi làm không phải để kiếm tiền sao? Sở Ức Quy hiểu rõ lối suy nghĩ đơn thuần của cậu, nhẹ giọng giải thích: "Quy mô công ty của chú Sở và dì Dương rất lớn, càng như vậy thì càng cần giữ gìn danh tiếng, làm từ thiện để duy trì hình ảnh tốt là điều không thể thiếu, chi tiền cũng là một phần trong đó."
Với thế lực hiện tại của Sở gia và Dương gia, bọn họ sẽ nhận được vô số lời mời tham gia các hoạt động từ thiện.
Dù là Dương Tiêu Vũ hay Sở Kiến Thụ, tính cách đều không thể coi là mềm mỏng.
Dương Tắc lại khó gây thiện cảm vì tính cách và thói quen của mình, còn Sở Chương thì quá tùy ý.
Mà Vạn Thu là một trường hợp đặc biệt của Sở gia.
"Không chỉ có từ thiện, còn có xã giao, em là đứa nhỏ được chú Sở và dì Dương yêu thương nhất, thân phận này đã đủ quan trọng rồi, dù em tham gia bất cứ cuộc xã giao nào đều sẽ đại biểu cho hướng đi của cả hai gia tộc."
Sở Ức Quy cố gắng giải thích sao cho dễ hiểu, nhưng Vạn Thu vẫn mơ mơ màng màng.
Hắn biết để cậu thực sự hiểu được e rằng phải mất rất nhiều thời gian.
"Ví dụ như..." Sở Ức Quy suy nghĩ một chút rồi nói, "Sinh nhật của em, những người thân thiết đều đến chúc mừng, đó cũng là một cách thể hiện tình cảm."
Vạn Thu mơ hồ hiểu ra.
Cậu chợt nhớ đến quá khứ.
"Vậy là em phải tạo dựng mối quan hệ với bọn họ sao? Giống như năm em mười tám tuổi?" Vạn Thu hỏi, đó là lần đầu cậu thử hòa nhập vào những mối quan hệ phức tạp, cũng là lần đầu cậu từ bỏ.
Sở Ức Quy nhớ lại buổi tiệc trưởng thành năm mười tám tuổi của Vạn Thu.
Trong mắt hắn xuất hiện dáng vẻ một thiếu niên rực rỡ, thu hút mọi ánh nhìn giữa sảnh đường lộng lẫy.
Hắn đứng bên cạnh cậu, giống như bao người khác, vẫn luôn dõi theo cậu.
"Đúng, đó là xã giao, nhưng không bắt buộc phải thân thiết." Sở Ức Quy chậm rãi nói, "Chỉ cần em có mặt là được."
Chuyện này, hắn đã bàn bạc với Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ.
Với tính cách trong sáng của Vạn Thu, rất thích hợp để trở thành biểu tượng đại diện.
Trong mắt công chúng, so với những người nắm quyền kiêu ngạo và lạnh lùng, thì một cậu bé dịu dàng, thanh tú luôn dễ dàng nhận được thiện cảm hơn.
"Nghe có vẻ là một chuyện khó khăn... Em có thể làm được không?"
Vạn Thu vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết những quy tắc phức tạp này, nhưng cậu từng tận mắt chứng kiến sự nghiệp khổng lồ của Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ.
Những mối quan hệ đan xen chằng chịt như mạng lưới, liên kết chặt chẽ với nhau, cậu thực sự có thể trợ giúp mà không gây cản trở sao?
Cậu không có đủ tự tin.
"Anh là thư ký của em, anh sẽ luôn ở bên em, giống như năm em mười tám tuổi vậy."
Giọng nói của Sở Ức Quy vang lên, len lỏi vào những suy tư đầy lo lắng của Vạn Thu.
Vạn Thu nghiêng đầu, Sở Ức Quy cũng mỉm cười nhìn cậu.
Trong thoáng chốc, Vạn Thu như được kéo trở về khoảnh khắc của năm đó — Giữa sảnh tiệc rực rỡ ánh đèn, những dòng người nhộn nhịp trôi qua trước mắt, cả thế giới trở nên hỗn loạn, nhưng vẫn có một giọng nói vững vàng luôn dẫn lối bên tai.
Hôm ấy, cậu đã làm rất tốt.
Còn được khen ngợi.
Vạn Thu bước lên, đặt hai tay lên bàn tay của Sở Ức Quy, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai hắn như đang làm nũng.
“Em đột nhiên cảm thấy mình có thể rồi!”Giọng nói Vạn Thu mang theo sự phấn khích, dường như nỗi bất an trước đó đã hoàn toàn tan biến.
Sở Ức Quy nghiêng đầu, nhẹ nhàng cọ má vào mái tóc mềm mại của cậu.
Từ giờ trở đi, hắn còn rất nhiều việc phải làm.
Hắn sẽ đến thực tập tại công ty của Dương Tiêu Vũ, tìm hiểu quy trình hoạt động và các mối quan hệ đối ngoại của công ty.
Hắn sẽ luôn ở bên cạnh Vạn Thu, nắm rõ từng chuyện có thể xảy đến với cậu.
Rất thú vị.
Rõ ràng hắn không tìm thấy mục tiêu gì, nhưng chỉ cần Vạn Thu có, hắn cũng sẽ có.
Vì thế mà hắn cảm thấy mọi thứ đều trọn vẹn.
____
Lý Thước đã rất lâu không gặp lại Sở Ức Quy và Vạn Thu, nói thẳng ra cũng chỉ có đôi lần nhắn tin qua điện thoại.
Chẳng qua vì ba hắn hay giục hắn thỉnh thoảng phải liên lạc với Vạn Thu, trao đổi tình cảm.
Hắn có gì mà liên lạc chứ?
Hắn với cậu thiếu gia kia chẳng có quan hệ thân thiết gì đáng kể cả.
Nhưng tới độ tuổi này, hắn cũng hiểu lý do tại sao ba cứ ép hắn phải mở rộng giao thiệp. Hồi trước nhờ vớt được chút tài nguyên rơi rớt từ Sở gia, gia đình hắn mới chớp được cơ hội vươn lên một tầng lớp khác.
Chỉ vì năm đó hắn và Vạn Thu có quan hệ khá tốt.
Nghĩ đến chuyện đứa nhóc từng bám theo mình nay lại trở thành “quý nhân” được ba nhắc đến hằng ngày, trong lòng hắn có chút phức tạp.
Lý Thước bây giờ đã là sinh viên năm ba, cũng bắt đầu tiếp quản công việc gia đình.
Lần này hắn tham gia một buổi tiệc từ thiện nhỏ, một sự kiện xã giao có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Bên cạnh hắn là một nhóm bạn học có xuất thân tương đương, ai cũng mặc vest chỉn chu, trông bề ngoài có vẻ nghiêm túc nhưng thực chất đều lười nhác ngồi vắt chân một chỗ.
Vốn dĩ đây cũng không phải buổi tiệc của những nhân vật đình đám, lát nữa bọn họ sẽ cùng nhau tìm chỗ khác vui chơi.
Hắn cũng không phải tâm điểm của đám đông, gia thế của hắn ở đây chỉ thuộc dạng đi cho có.
Haiz…
Cuộc sống của người trưởng thành thật sự không dễ dàng gì.
Đột nhiên một người bên cạnh bật dậy, kinh ngạc kêu lên: “Đệt! Thật hay giả đấy? Cậu chủ nhỏ của Sở gia sẽ đến đây á?”
“Cậu chủ nhỏ của Sở gia? Sở... Sở Vạn Thu sao?!” Một người khác cũng phản ứng lại.
Lý Thước nhướng mày, nghiêng đầu nhìn mấy người xung quanh, ai nấy đều lộ vẻ kích động.
“Sao cậu ta lại xuất hiện ở đây? Không phải tin vịt chứ?” Có người nghi hoặc, với vị thế Sở gia, đâu cần phải tham dự một sự kiện từ thiện nhỏ thế này?
“Không biết nữa, có thể xác nhận lại được không? Nếu Sở Vạn Thu thực sự đến, tôi phải báo cho gia đình một tiếng mới được.”
“Này.... Ai có phương thức liên hệ với Sở Vạn Thu không?”
Cả nhóm lật tung danh bạ, nhưng chẳng ai có quan hệ đủ gần gũi với Vạn Thu.
“Kỳ lạ thật, chắc chỉ là tin đồn thôi? Nghe nói Sở gia bảo vệ cậu ta rất nghiêm ngặt, bản thân cậu ta cũng hiếm khi ra ngoài giao thiệp, sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?”
Một đám người bàn tán xôn xao, Lý Thước cũng cảm thấy khó tin.
Hắn cúi đầu, thản nhiên mở điện thoại, vào khung chat với Vạn Thu – một cuộc hội thoại đã lâu không động đến.
Nhưng khi nhìn thấy tin nhắn gần nhất, Lý Thước ngẩn ra.
Lần liên lạc cuối cùng… mới chỉ một tháng trước thôi sao?
Hắn và Vạn Thu thân thiết đến vậy à? Mới một tháng thôi sao?
Lý Thước lật xem từng tin nhắn, càng xem, tâm trạng càng trầm xuống.
Vì lòng tự trọng, hắn không muốn lúc nào cũng phải nịnh nọt Vạn Thu theo ý ba mình.
Vậy nên hắn vô tình cố ý phớt lờ Vạn Thu, như một sự phản kháng lặng lẽ.
Chỉ đến hôm nay ngẫu hứng mở ra xem lại, hắn mới nhận ra Vạn Thu thực ra đã nhắn cho hắn rất nhiều lần.
Nội dung chẳng có gì quan trọng, phần lớn chỉ là mấy chuyện vặt vãnh, đôi khi là vài câu hỏi thăm, thậm chí còn có cả lời mời sinh nhật.
Còn hắn thì sao? Hắn chưa bao giờ thật sự hồi đáp.
Nhìn sơ qua những tin nhắn trả lời hờ hững của mình, Lý Thước bỗng cảm thấy bản thân chẳng khác gì một thằng tồi đang lạnh nhạt với bạn gái trong giai đoạn yêu đương nhàm chán.
Hắn cau mày, không hiểu nổi Vạn Thu rốt cuộc đang nghĩ gì. Không có chút ý thức nào về thân phận của mình sao? Cứ liên tục nhắn tin cho hắn như thế thì có lợi lộc gì chứ?
Lý Thước liếc nhìn đám người trước mặt, những kẻ đang sốt sắng đi dò hỏi tin tức, cảm thấy nực cười vô cùng.
Xem đi, biết bao nhiêu kẻ muốn bám vào quan hệ với cậu.
Có lẽ cậu nên học cách chọn bạn mà chơi rồi.
Cứ đơn thuần như vậy, ai biết được sẽ có bao nhiêu kẻ ngày đêm bám lấy mình để trục lợi?
Lý Thước tắt màn hình điện thoại, lòng bỗng thấy khó chịu mà không rõ nguyên do.
"Tôi từng được mời đến lễ trưởng thành của Sở Vạn Thu, nên vẫn nhớ được mặt cậu ấy. Nếu gặp người thật, chắc tôi sẽ nhận ra." Một người trong nhóm lên tiếng.
"Cậu đừng nhận nhầm đấy. Chuyện đã lâu như vậy rồi, người ta có thay đổi cũng không lạ gì."
"Trên mạng cũng không có chút tin tức nào cả…"
Lý Thước đột nhiên lên tiếng, giọng điệu có phần gắt gỏng: "Có nhận ra thì làm sao? Thân phận như vậy đâu phải thứ mà chúng ta có thể bám vào?"
Bầu không khí khựng lại một nhịp, nhưng rồi có người hạ giọng cười nhạo: "Quan hệ tốt hơn một chút cũng chẳng thiệt thòi gì." Hắn liếc nhìn xung quanh rồi hạ giọng nói tiếp: "Nghe nói Sở Vạn Thu đầu óc không được lanh lợi lắm. Cậu ta từng tham gia một buổi tụ tập với người quen của tôi, nghe nói tính tình đơn thuần đến mức ngốc nghếch, dễ dụ lắm."
Lý Thước cau mày.
"Cho dù Sở Vạn Thu có dễ đối phó thì Sở gia cũng sẽ không. Mấy lời này tôi coi như chưa nghe thấy, nếu một ngày nào đó bị truyền ra ngoài thì đừng có kéo tôi vào." Một người khác không nhịn được phản bác.
Những kẻ luôn tính toán thiệt hơn ở xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, mưu mô đấu trí.
Lý Thước chỉ cảm thấy phiền não.
Hắn với tay cầm ly rượu trước mặt, nhấp một ngụm để che giấu sự bực bội trong lòng.
Ngón tay vô thức gõ nhẹ lên màn hình điện thoại.
Vạn Thu… Lớn thêm chút tuổi, liệu có trưởng thành hơn không?
Nếu như Sở Ức Quy ở đây, chắc sẽ tốt hơn một chút…
Đột nhiên phòng tiệc truyền đến một trận xôn xao.
Mấy người bên cạnh đều đứng dậy nhìn về phía cửa ra vào.
Lý Thước cũng vô thức nhìn theo.
Khi đám đông còn chưa tụ lại đông nghịt, hắn đã kịp nhìn thấy Vạn Thu.
Vạn Thu… lớn rồi.
Cao hơn.
Dáng vẻ gầy yếu, nhỏ bé trong ký ức đột nhiên bị xóa nhòa bởi hình ảnh trước mắt.
Vạn Thu mặc một bộ vest đơn giản nhưng chỉn chu, mái tóc được chăm chút cẩn thận, nụ cười ôn hòa, cũng rất...chín chắn.
Tựa như một nụ hoa mong manh từng chịu đủ giông bão, cuối cùng cũng dốc hết sức mình để nở rộ, khoe ra vẻ đẹp rực rỡ nhất.
Cậu mỉm cười với những người đến bắt chuyện.
Không nói nhiều, nhưng dường như đang rất chăm chú lắng nghe từng lời đối phương.
Nhã nhặn, ôn hòa, khiên tốn.
Lý Thước vô thức đứng dậy.
Sự thay đổi này quá mức chấn động, khiến hắn không khỏi sững sờ.
Nhưng những tin nhắn hắn vừa xem trong điện thoại, giọng điệu rõ ràng vẫn là phong cách trước đây của Vạn Thu mà.
Là do hắn đã quen nhìn cậu với dáng vẻ trước kia nên không nhận ra cậu đã trưởng thành từ lâu rồi sao?
Lý Thước hoàn hồn lại, ánh mắt liền chạm phải người đứng sau lưng Vạn Thu — Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy so với trước kia gần như không thay đổi. Hắn đứng yên ở đó, thỉnh thoảng ghé vào tai Vạn Thu thì thầm vài câu.
Lý Thước vẫn luôn cảm thấy Sở Ức Quy có một loại âm trầm khó tả, không phải là cảm giác về ngoại hình mà là về khí chất.
Bây giờ vẫn vậy.
Nhưng loại âm trầm này không phải kiểu u tối vô hồn.
Lý Thước có chút bất ngờ.
Hắn từng nghĩ Sở Ức Quy sẽ mãi mãi giữ nguyên dáng vẻ kia, giống như một vũng nước đọng không gợn sóng.
Thế nhưng bây giờ, vũng nước ấy đã có biến động.
Sở Ức Quy đột nhiên ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Lý Thước.
Trái tim Lý Thước giật cái thót.
Ngay sau đó, Vạn Thu cũng rất tự nhiên mà nhìn theo hướng ánh mắt của Sở Ức Quy.
Khoảnh khắc này, cả người Lý Thước cứng đờ.
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Ngoại truyện sẽ không viết về kiếp trước nữa, cứ để mọi chuyện nhẹ nhàng thoải mái như vậy đi.
Tuyến tình cảm trong chính văn khá ngắn, cho nên ngoại truyện sẽ thêm nhiều chi tiết tình cảm để bổ sung.
Khi nghe thấy nội dung công việc của mình, Vạn Thu sững lại hồi lâu, sau đó chậm rãi hỏi: "Đây cũng tính là công việc sao?"
Sở Ức Quy đáp: "Đây là cách nói đơn giản để em dễ hiểu hơn."
"Nhưng công việc như vậy không phải rất kì lạ sao?" Vạn Thu cảm thấy khó hiểu, đi làm không phải để kiếm tiền sao? Sở Ức Quy hiểu rõ lối suy nghĩ đơn thuần của cậu, nhẹ giọng giải thích: "Quy mô công ty của chú Sở và dì Dương rất lớn, càng như vậy thì càng cần giữ gìn danh tiếng, làm từ thiện để duy trì hình ảnh tốt là điều không thể thiếu, chi tiền cũng là một phần trong đó."
Với thế lực hiện tại của Sở gia và Dương gia, bọn họ sẽ nhận được vô số lời mời tham gia các hoạt động từ thiện.
Dù là Dương Tiêu Vũ hay Sở Kiến Thụ, tính cách đều không thể coi là mềm mỏng.
Dương Tắc lại khó gây thiện cảm vì tính cách và thói quen của mình, còn Sở Chương thì quá tùy ý.
Mà Vạn Thu là một trường hợp đặc biệt của Sở gia.
"Không chỉ có từ thiện, còn có xã giao, em là đứa nhỏ được chú Sở và dì Dương yêu thương nhất, thân phận này đã đủ quan trọng rồi, dù em tham gia bất cứ cuộc xã giao nào đều sẽ đại biểu cho hướng đi của cả hai gia tộc."
Sở Ức Quy cố gắng giải thích sao cho dễ hiểu, nhưng Vạn Thu vẫn mơ mơ màng màng.
Hắn biết để cậu thực sự hiểu được e rằng phải mất rất nhiều thời gian.
"Ví dụ như..." Sở Ức Quy suy nghĩ một chút rồi nói, "Sinh nhật của em, những người thân thiết đều đến chúc mừng, đó cũng là một cách thể hiện tình cảm."
Vạn Thu mơ hồ hiểu ra.
Cậu chợt nhớ đến quá khứ.
"Vậy là em phải tạo dựng mối quan hệ với bọn họ sao? Giống như năm em mười tám tuổi?" Vạn Thu hỏi, đó là lần đầu cậu thử hòa nhập vào những mối quan hệ phức tạp, cũng là lần đầu cậu từ bỏ.
Sở Ức Quy nhớ lại buổi tiệc trưởng thành năm mười tám tuổi của Vạn Thu.
Trong mắt hắn xuất hiện dáng vẻ một thiếu niên rực rỡ, thu hút mọi ánh nhìn giữa sảnh đường lộng lẫy.
Hắn đứng bên cạnh cậu, giống như bao người khác, vẫn luôn dõi theo cậu.
"Đúng, đó là xã giao, nhưng không bắt buộc phải thân thiết." Sở Ức Quy chậm rãi nói, "Chỉ cần em có mặt là được."
Chuyện này, hắn đã bàn bạc với Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ.
Với tính cách trong sáng của Vạn Thu, rất thích hợp để trở thành biểu tượng đại diện.
Trong mắt công chúng, so với những người nắm quyền kiêu ngạo và lạnh lùng, thì một cậu bé dịu dàng, thanh tú luôn dễ dàng nhận được thiện cảm hơn.
"Nghe có vẻ là một chuyện khó khăn... Em có thể làm được không?"
Vạn Thu vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết những quy tắc phức tạp này, nhưng cậu từng tận mắt chứng kiến sự nghiệp khổng lồ của Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ.
Những mối quan hệ đan xen chằng chịt như mạng lưới, liên kết chặt chẽ với nhau, cậu thực sự có thể trợ giúp mà không gây cản trở sao?
Cậu không có đủ tự tin.
"Anh là thư ký của em, anh sẽ luôn ở bên em, giống như năm em mười tám tuổi vậy."
Giọng nói của Sở Ức Quy vang lên, len lỏi vào những suy tư đầy lo lắng của Vạn Thu.
Vạn Thu nghiêng đầu, Sở Ức Quy cũng mỉm cười nhìn cậu.
Trong thoáng chốc, Vạn Thu như được kéo trở về khoảnh khắc của năm đó — Giữa sảnh tiệc rực rỡ ánh đèn, những dòng người nhộn nhịp trôi qua trước mắt, cả thế giới trở nên hỗn loạn, nhưng vẫn có một giọng nói vững vàng luôn dẫn lối bên tai.
Hôm ấy, cậu đã làm rất tốt.
Còn được khen ngợi.
Vạn Thu bước lên, đặt hai tay lên bàn tay của Sở Ức Quy, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai hắn như đang làm nũng.
“Em đột nhiên cảm thấy mình có thể rồi!”Giọng nói Vạn Thu mang theo sự phấn khích, dường như nỗi bất an trước đó đã hoàn toàn tan biến.
Sở Ức Quy nghiêng đầu, nhẹ nhàng cọ má vào mái tóc mềm mại của cậu.
Từ giờ trở đi, hắn còn rất nhiều việc phải làm.
Hắn sẽ đến thực tập tại công ty của Dương Tiêu Vũ, tìm hiểu quy trình hoạt động và các mối quan hệ đối ngoại của công ty.
Hắn sẽ luôn ở bên cạnh Vạn Thu, nắm rõ từng chuyện có thể xảy đến với cậu.
Rất thú vị.
Rõ ràng hắn không tìm thấy mục tiêu gì, nhưng chỉ cần Vạn Thu có, hắn cũng sẽ có.
Vì thế mà hắn cảm thấy mọi thứ đều trọn vẹn.
____
Lý Thước đã rất lâu không gặp lại Sở Ức Quy và Vạn Thu, nói thẳng ra cũng chỉ có đôi lần nhắn tin qua điện thoại.
Chẳng qua vì ba hắn hay giục hắn thỉnh thoảng phải liên lạc với Vạn Thu, trao đổi tình cảm.
Hắn có gì mà liên lạc chứ?
Hắn với cậu thiếu gia kia chẳng có quan hệ thân thiết gì đáng kể cả.
Nhưng tới độ tuổi này, hắn cũng hiểu lý do tại sao ba cứ ép hắn phải mở rộng giao thiệp. Hồi trước nhờ vớt được chút tài nguyên rơi rớt từ Sở gia, gia đình hắn mới chớp được cơ hội vươn lên một tầng lớp khác.
Chỉ vì năm đó hắn và Vạn Thu có quan hệ khá tốt.
Nghĩ đến chuyện đứa nhóc từng bám theo mình nay lại trở thành “quý nhân” được ba nhắc đến hằng ngày, trong lòng hắn có chút phức tạp.
Lý Thước bây giờ đã là sinh viên năm ba, cũng bắt đầu tiếp quản công việc gia đình.
Lần này hắn tham gia một buổi tiệc từ thiện nhỏ, một sự kiện xã giao có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Bên cạnh hắn là một nhóm bạn học có xuất thân tương đương, ai cũng mặc vest chỉn chu, trông bề ngoài có vẻ nghiêm túc nhưng thực chất đều lười nhác ngồi vắt chân một chỗ.
Vốn dĩ đây cũng không phải buổi tiệc của những nhân vật đình đám, lát nữa bọn họ sẽ cùng nhau tìm chỗ khác vui chơi.
Hắn cũng không phải tâm điểm của đám đông, gia thế của hắn ở đây chỉ thuộc dạng đi cho có.
Haiz…
Cuộc sống của người trưởng thành thật sự không dễ dàng gì.
Đột nhiên một người bên cạnh bật dậy, kinh ngạc kêu lên: “Đệt! Thật hay giả đấy? Cậu chủ nhỏ của Sở gia sẽ đến đây á?”
“Cậu chủ nhỏ của Sở gia? Sở... Sở Vạn Thu sao?!” Một người khác cũng phản ứng lại.
Lý Thước nhướng mày, nghiêng đầu nhìn mấy người xung quanh, ai nấy đều lộ vẻ kích động.
“Sao cậu ta lại xuất hiện ở đây? Không phải tin vịt chứ?” Có người nghi hoặc, với vị thế Sở gia, đâu cần phải tham dự một sự kiện từ thiện nhỏ thế này?
“Không biết nữa, có thể xác nhận lại được không? Nếu Sở Vạn Thu thực sự đến, tôi phải báo cho gia đình một tiếng mới được.”
“Này.... Ai có phương thức liên hệ với Sở Vạn Thu không?”
Cả nhóm lật tung danh bạ, nhưng chẳng ai có quan hệ đủ gần gũi với Vạn Thu.
“Kỳ lạ thật, chắc chỉ là tin đồn thôi? Nghe nói Sở gia bảo vệ cậu ta rất nghiêm ngặt, bản thân cậu ta cũng hiếm khi ra ngoài giao thiệp, sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?”
Một đám người bàn tán xôn xao, Lý Thước cũng cảm thấy khó tin.
Hắn cúi đầu, thản nhiên mở điện thoại, vào khung chat với Vạn Thu – một cuộc hội thoại đã lâu không động đến.
Nhưng khi nhìn thấy tin nhắn gần nhất, Lý Thước ngẩn ra.
Lần liên lạc cuối cùng… mới chỉ một tháng trước thôi sao?
Hắn và Vạn Thu thân thiết đến vậy à? Mới một tháng thôi sao?
Lý Thước lật xem từng tin nhắn, càng xem, tâm trạng càng trầm xuống.
Vì lòng tự trọng, hắn không muốn lúc nào cũng phải nịnh nọt Vạn Thu theo ý ba mình.
Vậy nên hắn vô tình cố ý phớt lờ Vạn Thu, như một sự phản kháng lặng lẽ.
Chỉ đến hôm nay ngẫu hứng mở ra xem lại, hắn mới nhận ra Vạn Thu thực ra đã nhắn cho hắn rất nhiều lần.
Nội dung chẳng có gì quan trọng, phần lớn chỉ là mấy chuyện vặt vãnh, đôi khi là vài câu hỏi thăm, thậm chí còn có cả lời mời sinh nhật.
Còn hắn thì sao? Hắn chưa bao giờ thật sự hồi đáp.
Nhìn sơ qua những tin nhắn trả lời hờ hững của mình, Lý Thước bỗng cảm thấy bản thân chẳng khác gì một thằng tồi đang lạnh nhạt với bạn gái trong giai đoạn yêu đương nhàm chán.
Hắn cau mày, không hiểu nổi Vạn Thu rốt cuộc đang nghĩ gì. Không có chút ý thức nào về thân phận của mình sao? Cứ liên tục nhắn tin cho hắn như thế thì có lợi lộc gì chứ?
Lý Thước liếc nhìn đám người trước mặt, những kẻ đang sốt sắng đi dò hỏi tin tức, cảm thấy nực cười vô cùng.
Xem đi, biết bao nhiêu kẻ muốn bám vào quan hệ với cậu.
Có lẽ cậu nên học cách chọn bạn mà chơi rồi.
Cứ đơn thuần như vậy, ai biết được sẽ có bao nhiêu kẻ ngày đêm bám lấy mình để trục lợi?
Lý Thước tắt màn hình điện thoại, lòng bỗng thấy khó chịu mà không rõ nguyên do.
"Tôi từng được mời đến lễ trưởng thành của Sở Vạn Thu, nên vẫn nhớ được mặt cậu ấy. Nếu gặp người thật, chắc tôi sẽ nhận ra." Một người trong nhóm lên tiếng.
"Cậu đừng nhận nhầm đấy. Chuyện đã lâu như vậy rồi, người ta có thay đổi cũng không lạ gì."
"Trên mạng cũng không có chút tin tức nào cả…"
Lý Thước đột nhiên lên tiếng, giọng điệu có phần gắt gỏng: "Có nhận ra thì làm sao? Thân phận như vậy đâu phải thứ mà chúng ta có thể bám vào?"
Bầu không khí khựng lại một nhịp, nhưng rồi có người hạ giọng cười nhạo: "Quan hệ tốt hơn một chút cũng chẳng thiệt thòi gì." Hắn liếc nhìn xung quanh rồi hạ giọng nói tiếp: "Nghe nói Sở Vạn Thu đầu óc không được lanh lợi lắm. Cậu ta từng tham gia một buổi tụ tập với người quen của tôi, nghe nói tính tình đơn thuần đến mức ngốc nghếch, dễ dụ lắm."
Lý Thước cau mày.
"Cho dù Sở Vạn Thu có dễ đối phó thì Sở gia cũng sẽ không. Mấy lời này tôi coi như chưa nghe thấy, nếu một ngày nào đó bị truyền ra ngoài thì đừng có kéo tôi vào." Một người khác không nhịn được phản bác.
Những kẻ luôn tính toán thiệt hơn ở xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, mưu mô đấu trí.
Lý Thước chỉ cảm thấy phiền não.
Hắn với tay cầm ly rượu trước mặt, nhấp một ngụm để che giấu sự bực bội trong lòng.
Ngón tay vô thức gõ nhẹ lên màn hình điện thoại.
Vạn Thu… Lớn thêm chút tuổi, liệu có trưởng thành hơn không?
Nếu như Sở Ức Quy ở đây, chắc sẽ tốt hơn một chút…
Đột nhiên phòng tiệc truyền đến một trận xôn xao.
Mấy người bên cạnh đều đứng dậy nhìn về phía cửa ra vào.
Lý Thước cũng vô thức nhìn theo.
Khi đám đông còn chưa tụ lại đông nghịt, hắn đã kịp nhìn thấy Vạn Thu.
Vạn Thu… lớn rồi.
Cao hơn.
Dáng vẻ gầy yếu, nhỏ bé trong ký ức đột nhiên bị xóa nhòa bởi hình ảnh trước mắt.
Vạn Thu mặc một bộ vest đơn giản nhưng chỉn chu, mái tóc được chăm chút cẩn thận, nụ cười ôn hòa, cũng rất...chín chắn.
Tựa như một nụ hoa mong manh từng chịu đủ giông bão, cuối cùng cũng dốc hết sức mình để nở rộ, khoe ra vẻ đẹp rực rỡ nhất.
Cậu mỉm cười với những người đến bắt chuyện.
Không nói nhiều, nhưng dường như đang rất chăm chú lắng nghe từng lời đối phương.
Nhã nhặn, ôn hòa, khiên tốn.
Lý Thước vô thức đứng dậy.
Sự thay đổi này quá mức chấn động, khiến hắn không khỏi sững sờ.
Nhưng những tin nhắn hắn vừa xem trong điện thoại, giọng điệu rõ ràng vẫn là phong cách trước đây của Vạn Thu mà.
Là do hắn đã quen nhìn cậu với dáng vẻ trước kia nên không nhận ra cậu đã trưởng thành từ lâu rồi sao?
Lý Thước hoàn hồn lại, ánh mắt liền chạm phải người đứng sau lưng Vạn Thu — Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy so với trước kia gần như không thay đổi. Hắn đứng yên ở đó, thỉnh thoảng ghé vào tai Vạn Thu thì thầm vài câu.
Lý Thước vẫn luôn cảm thấy Sở Ức Quy có một loại âm trầm khó tả, không phải là cảm giác về ngoại hình mà là về khí chất.
Bây giờ vẫn vậy.
Nhưng loại âm trầm này không phải kiểu u tối vô hồn.
Lý Thước có chút bất ngờ.
Hắn từng nghĩ Sở Ức Quy sẽ mãi mãi giữ nguyên dáng vẻ kia, giống như một vũng nước đọng không gợn sóng.
Thế nhưng bây giờ, vũng nước ấy đã có biến động.
Sở Ức Quy đột nhiên ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Lý Thước.
Trái tim Lý Thước giật cái thót.
Ngay sau đó, Vạn Thu cũng rất tự nhiên mà nhìn theo hướng ánh mắt của Sở Ức Quy.
Khoảnh khắc này, cả người Lý Thước cứng đờ.
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Ngoại truyện sẽ không viết về kiếp trước nữa, cứ để mọi chuyện nhẹ nhàng thoải mái như vậy đi.
Tuyến tình cảm trong chính văn khá ngắn, cho nên ngoại truyện sẽ thêm nhiều chi tiết tình cảm để bổ sung.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương