Sau kỳ thi đại học, trong thời gian chờ kết quả, Vạn Thu bắt đầu cảm thấy căng thẳng hơn.

Cậu tính toán điểm cộng thêm từ năng khiếu nghệ thuật, cảm thấy khả năng đạt được mức điểm chuẩn là rất cao. 

Vì kỳ thi đại học của cậu, Sở Ức Quy là sinh viên năm hai nhưng vẫn không ngừng củng cố kiến thức cấp ba, theo dõi các hướng ra đề, chưa từng lơ là. 

Vạn Thu không muốn mình trở thành gánh nặng cho Sở Ức Quy thêm nữa. 

Hiện tại cậu đã vào năm nhất, Sở Ức Quy đã vào năm ba, nghe nói năm tư sẽ bận rộn hơn rất nhiều, có lẽ bọn họ chỉ còn hơn một năm nữa để cùng nhau tận hưởng cuộc sống đại học. 

Vạn Thu không muốn thi lại, không muốn lãng phí thêm một năm nào nữa. 

Cậu không che giấu nổi vẻ lo lắng, do đó nhanh chóng bị gia đình nhận ra.

May mắn kết quả có sớm, sự giằng co này cũng chỉ kéo dài trong thời gian ngắn. 

Cuộn tròn hai chân, ánh mắt chăm chú nhìn vào giao diện tra cứu điểm thi, Vạn Thu bắt đầu trở nên căng thẳng. 

Bôncg một đôi tay từ phía sau cậu vòng qua, ôm cậu vào trong lòng.

Vạn Thu ngẩng đầu, tựa vào lồng ngực Sở Ức Quy, hơi thở quen thuộc mang cho cậu cảm giác bình yên. 

Trong nhóm chat, không ít bạn học đã sôi nổi bàn luận về kết quả, những biểu tượng liên tục nhấp nháy càng làm Vạn Thu thêm áp lực. 

Cậu chậm rãi gõ từng chữ trên bàn phím, cuối cùng nhấn Enter. 

Trang hiển thị điểm số bật lên nhanh chóng, kết quả hiện ra trước mắt Vạn Thu. 

Lúc này, trong căn phòng nhỏ, không chỉ mình Vạn Thu hồi hộp chờ đợi mà cả Sở gia đều có mặt đầy đủ. 

“Quá xuất sắc rồi.” Sở Chương không kiêng nể ngồi phịch xuống bàn, nghiêng đầu nhìn vào màn hình của Vạn Thu, “Còn cao hơn cả điểm em ước tính nữa.” 

“Đúng là lo lắng thừa thãi mà.” Dương Tiêu Vũ không nhịn được cười, tiến tới kéo Vạn Thu ra khỏi vòng tay của Sở Ức Quy, “Bảo bối nhà chúng ta thật giỏi, mẹ biết con có thể làm được mà.” 

Sở Kiến Thụ cũng thở phào nhẹ nhõm. 

Dương Tắc ngồi lặng lẽ một góc, trước đó Sở Kiến Thụ bảo hắn liên hệ với trường đại học của Sở Ức Quy, nếu điểm của Vạn Thu không đủ, dù có trả giá cao cũng phải lo liệu xong. 

Nhưng Vạn Thu thực sự đã vượt ngoài mong đợi của bọn họ. 

Dùng chính nỗ lực của mình để thành công. 

Dương Tắc nhìn nụ cười rạng rỡ của Vạn Thu, thần sắc hơi mơ màng. 

Thiếu niên từng nói không rõ ràng giờ đây đã đạt được những điều mà không ai có thể ngờ tới.

Cả nhà ngồi trong căn phòng nhỏ, chờ đợi kết quả thi đại học là một tình huống chưa từng xảy ra trước đây. 

Lần bọn họ đông đủ nhất có lẽ cũng chỉ là khi ngồi quanh bàn ăn. 

Ngay cả vào dịp Tết, đôi khi Sở Chương cũng sẽ vắng mặt. 

Dương Tắc lặng lẽ quan sát Sở Chương đang cố ý tranh cãi với Sở Ức Quy để không cho Sở Ức Quy nhìn Vạn Thu, nhìn Sở Kiến Thụ ngồi thẳng lưng nghiêm nghị, nhìn Dương Tiêu Vũ giờ đây tinh thần đã rất ổn định, lúc nào cũng rạng rỡ. 

Đây không phải là sự thay đổi ngày một ngày hai. 

Giống như những cái kén treo lơ lửng trên cành cây, cùng nhau trải qua quá trình lột xác. 

Cuối cùng ánh mắt Dương Tắc dừng lại trên người Sở Ức Quy. 

Im lặng, điềm tĩnh, nhưng tâm trạng có lẽ rất tốt. 

Nụ cười nhàn nhạt mang theo niềm vui, lan đến tận đáy mắt. 

Dương Tắc đoán chắc chắn Sở Ức Quy rất hạnh phúc. 

Vạn Thu mà Sở Ức Quy trân quý đang từng bước từng bước, dù không vững vàng nhưng lại đầy quyết tâm chạy về phía hắn, chạy không ngừng nghỉ, thậm chí chưa từng thất bại. 

Cảm giác đó thế nào nhỉ? 

Dương Tắc không kìm được mà cảm thấy tò mò. 

Hắn nhớ lại hôm Vạn Thu lén tìm gặp mình để bàn chuyện. 

“Ức Quy giới thiệu cho em các chuyên ngành em có thể chọn, nhưng em thật sự không biết nên chọn gì.” 

Vạn Thu luôn tìm đến Dương Tắc để hỏi ý kiến, mặc dù phần lớn câu trả lời nhận được không thực sự hữu ích. 

“Ngày trước tại sao anh hai lại chọn ngành này vậy?” Vạn Thu hỏi. 

Dương Tắc không suy nghĩ mà đáp: “Chỉ là để theo kịp bước chân của ba thôi.” 

Khi đó hắn bị Dương Tiêu Vũ chán ghét, ở cái tuổi ỷ lại ba mẹ nhất, yêu cầu khắt khe của Sở Kiến Thụ lại là một minh chứng cho kỳ vọng đối với hắn. 

“Vậy em có nên giống anh hai, chọn một ngành có ích cho gia đình không?”

Vạn Thu nghiêm túc suy nghĩ. 

Nếu là trước đây, có lẽ Dương Tắc sẽ không có ý kiến gì về việc Vạn Thu đưa ra lựa chọn như thế này. 

Nhưng có lẽ vì bầu không khí gia đình đã thay đổi, những suy nghĩ của người thân từng mơ hồ như trong sương giờ đây cũng dần trở nên rõ ràng hơn. 

Là một thành viên trong gia đình Vạn Thu, giống như những người khác, Dương Tắc kiên định nói,  “Không cần thiết phải như vậy, em nên chọn ngành mà em yêu thích.” 

Dương Tắc nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Vạn Thu, có lẽ điều này hơi khác với thói quen trước đây của hắn – chỉ thảo luận mà không đưa ra lời khuyên rõ ràng.Nhưng lúc này, Dương Tắc nghĩ mình không khác biệt gì so với những người trong gia đình. 

“Nếu em chỉ muốn giúp đỡ gia đình, mọi người sẽ dạy cho em, nhưng nếu em có sở thích riêng, mọi người càng muốn ủng hộ em hơn.” 

Vạn Thu có chút do dự, ngồi trong căn phòng thể hình rộng lớn, cậu hỏi, “Giống như Ức Quy không tốt sao?” 

“Nếu là vì Ức Quy, anh nghĩ em ấy cũng không mong em làm thế, bình thường Ức Quy giới thiệu chuyên ngành cho em thế nào?” 

Vạn Thu nghiêng đầu, trầm tư suy nghĩ,  “Ức Quy chỉ giải thích ngành nào cần làm gì, ngành nào hiện đang có cơ hội phát triển, ngành nào vất vả, ngành nào triển vọng hoặc đã bão hòa…” 

“Ức Quy nói nhiều như vậy, nhưng không hề khuyên em chọn bất kỳ ngành nào, đúng không?” Dương Tắc nhẹ nhàng hỏi. 

Vạn Thu như bừng tỉnh. 

“Vạn Thu, không chỉ anh mà cả ba mẹ đều mong em có thể làm điều mà em muốn, dù làm không tốt cũng không sao, mọi người đã trải qua quá nhiều điều hối tiếc, không muốn em cũng như vậy.” 

Trong chuyện liên quan đến Vạn Thu, cả Sở gia luôn nhất trí một cách đáng ngạc nhiên. 

Chỉ với điểm chung nhỏ bé ấy, bầu không khí giữa bọn họ đã hòa hợp hơn rất nhiều. 

“Chẳng lẽ em không có ngành học nào muốn theo đuổi sao?” Dương Tắc hỏi. 

Lúc đó Vạn Thu không trả lời. 

Cậu chỉ cảm ơn Dương Tắc và nói sẽ tìm được ngành mà bản thân yêu thích. 

---

“Vạn Thu, con đã quyết định sẽ học ngành gì chưa?” Giọng nói của Dương Tiêu Vũ bất ngờ kéo Dương Tắc ra khỏi hồi ức. 

Căn phòng của Vạn Thu bỗng chìm vào im lặng. 

Tất cả mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời. 

Dương Tắc nhìn Sở Ức Quy, dường như ngay cả Sở Ức Quy cũng không biết ý định của Vạn Thu, ánh mắt dừng lại trên người Vạn Thu, yên lặng chờ đợi. 

Hai bàn tay Vạn Thu vô thức siết chặt vào nhau, dáng vẻ cúi đầu trầm ngâm khiến cả phòng nín thở. 

“Con muốn học thiết kế nội thất.” Vạn Thu khẽ nói. 

“Thiết kế sao? Vậy sau này bảo bối có thể làm việc cùng mẹ đó! Mẹ cũng liên quan chút ít đến lĩnh vực này.” Dương Tiêu Vũ tỏ ra rất vui mừng, “Sao bảo bối lại đột nhiên chọn thiết kế vậy?” 

Vạn Thu nở một nụ cười pha chút ngượng ngùng, “Con muốn học một ngành có thể khiến căn nhà trở nên thoải mái hơn, con thực sự rất rất yêu cả nhà.” 

Cậu thật sự yêu gia đình mình. 

Yêu cảm giác được ở nhà, nơi có tất cả mọi người. 

Nếu nhà đủ thoải mái, mọi người sẽ muốn trở về hơn. 

Ngay cả bây giờ, Vạn Thu vẫn còn nhớ căn nhà cũ kỹ ở vùng quê nơi bà cậu từng ở.

Cậu vẫn còn nhớ chuồng gà quây bằng dây thép, đàn vịt chạy loanh quanh khắp nơi mỗi ngày. 

Cậu cũng nhớ căn phòng thuê của Ninh Xảo Trân, những mảng tường tối màu bong tróc, chiếc ghế sofa gãy một chân được kê bằng miếng gỗ, tấm thảm mềm mại trải dưới sàn phòng bà ta. 

Vạn Thu nhớ cả căn phòng gần trường cấp hai, căn phòng gần trường cấp ba, nhớ từng chi tiết trong căn biệt thự rộng lớn này. 

Còn có... những ngôi nhà thủ công xinh xắn đặt trong phòng của Sở Ức Quy. 

Vạn Thu thích ghi nhớ những điều này. 

“Nhưng con vẽ không đẹp, nghe nói học thiết kế rất cần cảm hứng, con không chắc mình có thể học tốt không.” 

Vạn Thu không quá tự tin về ngành này, cậu luôn cảm thấy khó khăn đối với những thứ cần phải hiểu sâu sắc, huống hồ là một lĩnh vực đòi hỏi sự sáng tạo và linh cảm như vậy.

“Bảo bối...” Dương Tiêu Vũ vừa định an ủi để Vạn Thu tự tin hơn một chút thì cậu đã ngẩng đầu, mỉm cười, “Nhưng anh hai nói ba mẹ sẽ luôn ủng hộ con, cho nên con muốn thử, như vậy sau này con sẽ không hối hận.” 

Dương Tắc biết, Vạn Thu đã lắng nghe lời hắn nói. 

Đứa em trai bé nhỏ của hắn luôn biết cách lắng nghe tiếng lòng của tất cả mọi người. 

Dương Tiêu Vũ ngạc nhiên, nuốt lại tất cả những lời khuyên định nói. 

Bà nhịn không được đưa tay xoa xoa mái tóc Vạn Thu, ôm đứa trẻ giờ đã cao gần bằng mình vào lòng, vỗ về trìu mến. 

Dương Tắc nhìn thấy Sở Chương nháy mắt với mình, “Làm tốt lắm.” 

Dương Tắc không cười, có lẽ vì ngượng ngùng nên cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị. 

Nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vui. 

Sở Ức Quy lặng lẽ đứng một bên. 

Hắn nhớ Vạn Thu từng nói, bọn họ sẽ cùng nhau tạo nên một ngôi nhà thuộc về cả hai. 

Hắn nhớ Vạn Thu từng nói bọn họ sẽ luôn bên nhau. 

Hắn nhớ trong ngôi nhà của mình, Vạn Thu đã dành riêng một căn phòng cho hắn. 

Bây giờ Vạn Thu vẫn đang từng bước thực hiện những lời hứa ấy. 

Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Vạn Thu nghiêng đầu mỉm cười khi ngắm nhìn ngôi nhà thủ công mà cả hai đã cùng làm. 

Ánh mắt sáng ngời, trong trẻo, như một khoảng không trắng tinh không chút bụi bặm. 

Có lẽ hắn không phải là đích đến của Vạn Thu, nhưng lại là người luôn được phương hướng của Vạn Thu thiên vị.

Người mà hắn thương yêu nhất trên thế gian này đã dùng cả trái tim để tạo ra một thế giới khiến hắn cảm thấy yên bình. 

Hắn co mình trong thế gian ấy, xác nhận bản thân thật sự đã hạnh phúc vô cùng. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện