— Hôm nay chúng ta có thể ngủ chung rồi. 

Ngay trước giờ đi ngủ, Vạn Thu bất ngờ bước vào phòng Sở Ức Quy. 

Hắn nghe thấy tiếng cửa khóa lại, và giọng nói quen thuộc của Vạn Thu vang lên. 

Có đôi lúc Sở Ức Quy tự hỏi việc hiểu Vạn Thu quá rõ liệu có phải là điều tốt. 

Hắn chắc chắn khi nói những lời này, Vạn Thu hoàn toàn không nghĩ đến bất kỳ hàm ý sâu xa nào. 

Vạn Thu đứng trước mặt hắn, níu lấy góc áo hắn, đôi mắt long lanh phản chiếu ánh đèn trong căn phòng mờ ảo. Ánh sáng từ đôi mắt ấy hút lấy ánh nhìn của hắn, khiến hắn không tự chủ được chăm chú nhìn vào đó.

“Đã lâu lắm rồi chúng ta không ngủ chung, giờ thi xong rồi không phải có thể ngủ cùng nhau sao?” 

Trong mắt Sở Ức Quy, Vạn Thu như đang phát sáng. 

Sự tin tưởng tuyệt đối, toàn thân thả lỏng, mọi thứ như đang dụ dỗ hắn. 

Sở Ức Quy dời ánh mắt, cố giữ bình tĩnh. 

“Vạn Thu.” 

Hắn bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, em ngủ trước đi, anh dọn dẹp tài liệu đã.” 

Quay lưng lại, Sở Ức Quy bắt đầu sắp xếp bàn làm việc. 

Vạn Thu luôn ngủ đúng giờ, hắn cũng sẽ nằm xuống ngay sau đó. 

Từ khi xác định mối quan hệ, nhiều chuyện đã có thể làm một cách quang minh chính đại.

Ở độ tuổi tràn đầy khí huyết này, Sở Ức Quy đôi lúc không thể kìm nén khao khát dành cho Vạn Thu. 

Nhưng cũng chính vì khao khát ấy mà hắn không khỏi ghét bỏ bản thân. 

Hắn lợi dụng lúc Vạn Thu ngây thơ nhất để ràng buộc cậu bên mình, mà cho đến giờ vẫn chưa ngừng đòi hỏi thêm. 

Khi cả hai đã nằm trên giường, Sở Ức Quy tắt đèn. 

Bóng tối dần bao phủ. 

Trong không gian mờ mịt, Sở Ức Quy chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy dáng hình của Vạn Thu.

Nhưng dù vậy… 

Đã rất lâu rồi hai người mới ngủ chung giường. Sở Ức Quy cứ nghĩ bản thân có thể giữ được bình tĩnh như trước đây, không chút tạp niệm. 

Nhưng hiện tại, việc kiềm chế lại khiến hắn nghẹt thở. 

“Ức Quy?” Giọng nói của Vạn Thu vang lên từ bên cạnh. 

“Không ngủ được sao?” Sở Ức Quy hỏi. 

Có lẽ vì vừa thi xong, cảm xúc vẫn còn hỗn loạn. 

Hắn để ý cả ngày nay Vạn Thu vẫn luôn ngẩn người. 

Vạn Thu luôn cần thêm thời gian và sự kiên nhẫn để làm quen với mọi thứ, ngày mai có lẽ nên dẫn em ấy đi chơi để thư giãn một chút. 

“Vạn Thu… ngày mai…” 

“Không làm sao?” 

“…” 

Sở Ức Quy nằm trên giường, cứng ngắc quay đầu lại: “Hả?” 

“Không phải trước đây nói vì bận học nên không thể làm sao?” Vạn Thu hỏi. 

Khoảnh khắc ấy, trái tim Sở Ức Quy như muốn nhảy khỏi lồng ngực. 

Hắn bật dậy, nhìn về phía Vạn Thu. 

Trong bóng đêm, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng chỉ một câu nói cũng đủ khiến hơi thở hắn rối loạn. 

“Làm… làm gì cơ?” 

Sở Ức Quy cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sự do dự trong lời nói đã phản bội hắn. 

Vạn Thu đưa tay chạm vào hắn. 

Hơi ấm quen thuộc mà hắn mê luyến dần lan tỏa, như một tấm chăn mềm mại phơi dưới nắng, bao bọc lấy bàn tay hắn. 

“Không phải nói sẽ dạy em sao?” Giọng nói của Vạn Thu vang lên, nhẹ như gió thoảng. 

Rõ ràng khoảng cách vẫn còn, nhưng giọng nói kia lại như nỉ non ngay bên tai, gần đến mức khiến hắn không thể né tránh. 

Khoảnh khắc này, Sở Ức Quy nhận ra mình lại một lần nữa phán đoán sai về Vạn Thu. 

Rõ ràng hắn nghĩ mình hiểu Vạn Thu rất rõ, nhưng Vạn Thu lại không bao giờ hành động theo những gì hắn suy đoán. 

Thật sự… 

“Không được.” Sở Ức Quy trả lời, nhưng cơ thể lại hoàn toàn không thể khống chế được. 

Hắn đè Vạn Thu xuống dưới lớp chăn, không để cậu có cơ hội thoát ra. 

“Bây giờ cả nhà đều đang ở đây…” 

Hắn vùi mặt vào cổ Vạn Thu, khẽ hít lấy hương thơm của cậu, cố gắng xoa dịu sự bồn chồn đang dâng trào. 

Cơ thể hắn như tận lực gào thét, còn lý trí sót lại lại đang ra sức kìm nén. 

“Đừng trêu chọc anh.” 

Trước mặt Vạn Thu, hắn hoàn toàn không có một chút sức chống đỡ nào. 

Chỉ một câu nói của Vạn Thu cũng đủ khiến dây thần kinh của hắn căng đến cực điểm. 

Hắn siết chặt lấy Vạn Thu và lớp chăn, trong buổi đêm không quá nóng nực này, nhiệt độ cơ thể lại khiến hắn cảm thấy bức bối. 

“Tại sao lại không?” Giọng nói của Vạn Thu tựa như một chiếc kéo cùn, từng chút một cắt xén sự bình tĩnh của hắn. 

“Hiện tại chưa phải là thời điểm tốt nhất…” Sở Ức Quy nghiến răng, nhưng lại không thể nói tiếp. 

Không thể vội vàng được. 

Cần phải đặt nhiều tâm huyết hơn… 

“Cần thêm sự chuẩn bị nữa.” Sở Ức Quy lên tiếng. 

“Trước kia không chuẩn bị sao?” Vạn Thu hỏi. 

“…Ừ.” 

“Tại sao lại không chuẩn bị?” Vạn Thu tiếp tục truy vấn. 

Sở Ức Quy có chút khó xử, hơi ngồi thẳng dậy, lấy tay che trán, cố gắng làm đầu óc mình tỉnh táo hơn: “Nhìn thấy em… là sẽ nghĩ ngợi lung tung.” 

Vạn Thu cũng ngồi dậy. 

Trong căn phòng tối, Sở Ức Quy vẫn có thể dựa vào trí nhớ để vẽ nên từng đường nét của Vạn Thu trong đầu. 

Cặp mắt ướt át kia chắc hẳn đang chăm chú nhìn hắn. 

Hai cánh tay mảnh khảnh chống đỡ cơ thể. 

Đường cong mềm mại đã bắt đầu xuất hiện, được lớp quần áo che phủ, trông càng thêm mê hoặc. 

Hắn dễ dàng nắm bắt mọi thứ thuộc về Vạn Thu trong lòng bàn tay. 

“Phải chuẩn bị cái gì sao? Để em đi tìm.” Vạn Thu nói. 

Sở Ức Quy thực sự sắp phát điên rồi. 

“…Có.” Cuối cùng hắn chỉ đáp lại: “Nhưng không có ở đây.” 

“Vậy để em đi lấy, nó ở đâu?” Cậu hỏi tiếp. 

Sở Ức Quy cảm giác như bản thân sắp chết rồi. 

Trước mặt Vạn Thu, tất cả sự điềm tĩnh của hắn đều trở nên vô dụng. 

Hắn đứng dậy khỏi giường: “Anh đi vào phòng tắm một lát.” 

“Nhưng không phải Ức Quy vừa mới đi tắm rồi sao?” Vạn Thu kéo lấy cánh tay hắn. 

“Thực sự… sắp phát điên rồi.” Sở Ức Quy ngồi xuống mép giường, thậm chí còn vò loạn mái tóc mình vì bức bối. 

“Ức Quy không muốn sao?” Vạn Thu níu lấy vạt áo hắn, “Khi nào mới là lúc thích hợp?” 

Sở Ức Quy im lặng một lúc. 

Hắn nghiêng đầu, ánh mắt tránh đi. 

Cuối cùng hắn chỉ hỏi lại: “Sao bây giờ em lại đột nhiên muốn làm chuyện đó?” 

Vạn Thu ngẩn người. 

Cậu chưa từng nghĩ đến lý do tại sao lại muốn làm ngay lúc này, nhưng cũng không tìm được lý do gì để không làm. 

Chỉ là trước đây Sở Ức Quy từng nói, vì phải ôn thi nên không thể ngủ chung, phải nhẫn nhịn. 

Giờ lý do này đã không còn, vậy tại sao lại không được? 

Huống hồ, cảm giác thực sự rất tuyệt. 

Tại sao lại không? 

Nếu hai người yêu nhau, không phải làm chuyện đó là rất bình thường sao? 

Vạn Thu nghĩ mãi cũng không hiểu Sở Ức Quy đang kiêng kị điều gì.

Những người khác ở cách rất xa, chắc chắn sẽ không nghe thấy. 

Hôm nay vừa thi xong cũng rất vui mà. 

Rõ ràng lúc trước, khi đi công tác, bọn họ còn gọi video với nhau, không phải rất vui vẻ sao? 

Hơn nữa… 

Vạn Thu cũng rất nhớ hắn. 

Muốn chạm vào hắn, ôm hắn một cái. 

Muốn thân mật với hắn. 

Rõ ràng là một ngày vui như thế, tại sao Ức Quy lại không hôn cậu lấy một cái? 

Tại sao bây giờ lại muốn làm chuyện đó? 

Bởi vì… 

Cậu rất muốn. 

Muốn được chia sẻ niềm vui này với Ức Quy. 

Muốn cảm nhận được Ức Quy cũng nhớ mình. 

“Tại sao lại không?” Vạn Thu ghé sát bên cạnh Sở Ức Quy, cúi người đè lên mu bàn tay hắn, “Vì em rất muốn mà.” 

Khi người ta thực sự muốn, không phải đó chính là thời điểm thích hợp nhất sao? 

Bất ngờ, cổ tay của Vạn Thu bị nắm chặt. 

Cậu bị Sở Ức Quy kéo mạnh về phía trước, rồi được hắn ôm vào lòng. 

“Em luôn khiến anh cảm thấy anh bất lực đến nhường nào.” 

Vạn Thu nghe thấy Sở Ức Quy nói như vậy.

Mặc dù cậu không hiểu những lời này của Sở Ức Quy có ý nghĩa gì.

Sở Ức Quy cắn chặt răng, thậm chí còn cúi xuống cắn lên bả vai cậu.

Vạn Thu hơi hoảng hốt. 

Cậu đã nói gì đó làm hắn giận sao? 

Nếu không tại sao hắn lại muốn trừng phạt cậu? 

Có chút khẩn trương.

Cũng có chút vui vẻ. 

Dù không nhìn thấy rõ ràng, nhưng dường như cậu cảm nhận được cảm xúc của Sở Ức Quy, qua lực đạo hắn chạm vào cậu, qua âm rung trong giọng nói của hắn. 

Vạn Thu cảm giác như mình đang mơ một giấc mơ đẹp. 

Giống như lần đầu tiên cậu nhìn thấy ánh mặt trời vàng rực. 

Lần đầu tiên được ngủ trên chiếc giường mềm mại. 

Lần đầu tiên được nếm đồ ăn ngon. 

Lần đầu tiên nhìn thấy những cánh đồng lúa chín vàng. 

Lần đầu tiên được nhận một món quà từ tay người khác. 

Tất cả những điều đẹp đẽ nhất trên đời, như thể được cậu dễ dàng ôm trọn vào lòng, tất cả đều toả ra hơi ấm dịu dàng. 

Dù có chút hỗn loạn, nhưng không hề bối rối. 

Dù có phần lạc lối, nhưng không chút sợ sệt.

Giống như bước đi trên mây rồi đột ngột rơi xuống, nhưng lại đáp trên lớp bông mềm. 

Một thế giới đầy màu sắc và tiếng cười hân hoan quấn lấy nhau, đẹp đến không thể tưởng tượng. 

Ai đó nỉ non bên tai cậu. 

Vạn Thu mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. 

Hơi ấm quen thuộc bao bọc, cậu vô thức tiến gần hơn tới hương thơm mà mình yêu thích, ngủ say như một đứa trẻ. 

—— 

Sở Ức Quy tỉnh dậy, bàn tay theo thói quen muốn kéo người bên cạnh vào lòng. 

Nhưng lại chỉ chạm vào khoảng không. 

Hắn mở bừng mắt, theo phản xạ tìm kiếm hình bóng quen thuộc. 

Phòng ngủ vắng lặng, không một bóng người. 

Lúc này, Sở Ức Quy cảm thấy tim mình như ngừng đập. 

“Vạn Thu? Vạn Thu?” Hắn tìm khắp phòng nhưng không thấy người đâu. 

Trong buổi sáng vốn nên tràn ngập sự dịu dàng, lại đột nhiên mất đi hơi ấm của Vạn Thu, Sở Ức Quy như muốn phát điên. 

Hắn vội vàng chạy đến phòng của Vạn Thu, miệng không ngừng gọi tên cậu. 

“A? Sao vậy?” Vạn Thu từ phòng thay đồ ló đầu ra. 

Chỉ vừa nhìn thấy Vạn Thu, sự khẩn trương trong lòng Sở Ức Quy lập tức tan biến, hắn bước tới, bất ngờ ôm chầm lấy cậu. 

“Sao thế?” Vạn Thu vỗ nhẹ lưng hắn, giọng nói đầy vẻ nghi hoặc. 

Sở Ức Quy dần lấy lại lý trí. 

Ngay lúc này, hiếm khi hắn cảm thấy có chút xấu hổ. 

Chẳng lẽ do vừa ngủ dậy nên đầu óc chưa tỉnh táo, nhạy cảm hơn bình thường sao? 

Trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của Vạn Thu, đến mức không nghĩ được thêm điều gì khác. 

“Em làm gì ở đây vậy?” Sở Ức Quy cố đổi chủ đề. 

“Em đang tìm quần áo để ra ngoài.” Vạn Thu đáp. 

“Sớm như vậy?” Giờ này muốn đi đâu? 

“Không còn sớm nữa, anh ngủ nướng rồi, Ức Quy.” Vạn Thu thản nhiên trả lời.

Sở Ức Quy khựng lại, vô thức nhìn đồng hồ. 

Hắn đã ngủ nướng sao? 

Mặc dù tối qua không quá mức, nhưng vì hắn mải mê tận hưởng cảm giác được ôm lấy Vạn Thu, đến mức không muốn ngủ. 

Hơn nữa, bởi vì cảm giác quá an toàn, nên hắn ngủ rất sâu… 

“Em có thấy khó chịu ở đâu không?” Sở Ức Quy ngập ngừng hỏi. 

“Không có.” Vạn Thu trả lời ngay. 

“Một chút cũng không có sao?” Ánh mắt Sở Ức Quy lộ ra chút phức tạp. 

“Không có mà.” Vạn Thu khẳng định. 

Nhìn vẻ ngoài của Vạn Thu không có gì khác thường, lòng Sở Ức Quy rối bời. 

Từ lâu hắn đã biết Vạn Thu không nhạy cảm với đau đớn, vì vậy hắn luôn thật cẩn thận. 

Nhưng… chính điều đó lại khiến hắn lo lắng. 

Hắn không thể biết liệu mình đã làm tốt hay chưa. 

Lần đầu tiên Sở Ức Quy phải đối mặt với một phiền não khó tả như vậy. 

“Nhất định phải ra ngoài sao?” Sở Ức Quy nắm lấy tay Vạn Thu, ánh mắt tràn đầy mong chờ, “Hôm nay không thể ở bên nhau sao?” 

“Nhưng trường yêu cầu phải đến mà?” Vạn Thu ngập ngừng trả lời. 

Sở Ức Quy chợt nhớ ra chuyện đó… 

“Để anh đưa em đi.” Sở Ức Quy nói rồi bắt đầu chuẩn bị đồ đạc. 

Vạn Thu lo lắng hỏi: “Có sao không? Cơ thể anh có ổn không?” 

Sở Ức Quy: “?” 

Vạn Thu ngây thơ nói: “Không phải trong tiểu thuyết hay viết hôm sau sẽ đau lưng mỏi gối sao?” 

Sở Ức Quy: “...” 

* Ê Ê Ê sao húp nhau xong mà nó lại hài như vậy, Ê??
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện