Kỳ nghỉ đông lớp 12 là kỳ nghỉ cấp ba cuối cùng của Vạn Thu. 

Vạn Thu vẫn giữ thói quen dậy sớm theo giờ giấc của trường. 

Kéo rèm cửa ra, bên ngoài là một màu trắng xóa. 

Tuyết lại rơi. 

Năm nay dường như tuyết rơi đặc biệt nhiều. 

Nếu như tuyết là điềm báo của một năm mùa màng bội thu, thì Vạn Thu cũng hy vọng kỳ thi đại học của mình sẽ thuận buồm xuôi gió. 

Đứng bên khung cửa sổ, Vạn Thu ngắm nhìn những bông tuyết lác đác bên ngoài, âm thầm cầu nguyện. 

Sau đó cậu cùng gia đình ăn sáng, tiễn bọn họ rời nhà đi làm. 

Có những lúc Vạn Thu cảm thấy người lớn trong nhà thật sự rất bận rộn, dường như không có một ngày nào được nghỉ ngơi. 

Cậu cũng mong sau khi tốt nghiệp cấp ba có thể như Ức Quy, trở thành thực tập sinh tại công ty để giúp đỡ gia đình.

“Hôm nay anh không đi làm sao?” Vạn Thu ngẩng lên hỏi. 

Vì là kỳ nghỉ đông nên từ thứ hai đến thứ sáu, Sở Ức Quy đều đến công ty làm việc, chỉ cuối tuần mới dành cả ngày để hướng dẫn Vạn Thu học bài. Thỉnh thoảng Vương Duyệt cũng đến học cùng cậu vào cuối tuần.

Nhưng hôm nay là thứ ba. 

“Hôm nay không đi.” Sở Ức Quy đáp. 

“Vậy gọi cả Vương Duyệt đến học cùng nhé?” Vạn Thu đề nghị. 

“Không cần.” 

Chương trình lớp 12 đã học xong toàn bộ, bây giờ mỗi ngày chỉ là làm các dạng bài tập luyện tập để bổ sung những chỗ còn thiếu sót. 

Điều Vạn Thu cần nhất lúc này chính là tăng tốc độ làm bài. Sở Ức Quy thường bấm giờ, yêu cầu cậu hoàn thành bài trong thời gian quy định và ít nhất phải kiểm tra bài được một lượt. 

Vạn Thu rất chăm chỉ. 

Cậu nhìn bài kiểm tra vừa được chấm xong, thấy điểm số mới thoáng thả lỏng.

Thành tích hiện tại của cậu có phần không ổn định, mặc dù giáo viên chủ nhiệm nói nếu giữ vững phong độ thì có thể thi đỗ trường đại học mà Sở Ức Quy đang học, nhưng điều kiện tiên quyết là phải “ổn định”. 

Sau khi giải thích và sửa lại tất cả các lỗi sai trong bài, Sở Ức Quy vỗ nhẹ lên lưng Vạn Thu. 

Hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn lên cổ cậu. 

“Đừng quá áp lực, hiện tại em làm rất tốt rồi.” 

Vạn Thu khẽ gật đầu. 

Cậu ngẩng đầu, cũng hôn nhẹ lên má hắn: “Tiếp theo làm bài nào?” 

“Không làm nữa.” Sở Ức Quy nắm lấy tay Vạn Thu, nhẹ nhàng rút chiếc bút bi trong tay cậu, đậy nắp lại rồi cất gọn. 

“Nhưng buổi chiều còn nhiều thời gian, không làm thêm bài sao?” 

Cúi xuống nhìn bàn tay mình bị Sở Ức Quy nắm chặt, Vạn Thu thoáng bối rối. 

Sở Ức Quy không giải thích gì, kéo Vạn Thu đến phòng thay đồ trong phòng ngủ, hắn liếc nhìn một lượt rồi chọn cho cậu một bộ quần áo. 

Nhìn bộ đồ, Vạn Thu chậm rãi nhận ra mình đã dần hiểu một chút về thời trang. 

“Anh cũng từng học phối đồ sao?” Cậu tò mò hỏi. 

“Thỉnh thoảng dì Dương nhờ anh vài việc nhỏ.” Sở Ức Quy đáp. 

“Anh còn giúp mẹ làm việc nữa sao?” Vạn Thu ngạc nhiên, trước đây cậu chưa từng nghe đến chuyện này. 

“Anh cần phải học tất cả những gì sau này anh sẽ phải tiếp xúc.” Sở Ức Quy khẽ cúi đầu, ánh mắt lướt qua người Vạn Thu khi cậu đang vô tư thay đồ ngay trước mặt hắn. 

Vạn Thu cảm thấy Sở Ức Quy dường như lúc nào cũng học hỏi, hắn chính là tấm gương mà cậu luôn ngưỡng mộ. 

Cậu nhận ra ánh mắt của Sở Ức Quy dừng lại trên bụng mình. 

Cúi xuống nhìn, Vạn Thu khẽ chạm vào phần bụng. 

“Dù mỗi ngày đều tập luyện, nhưng vẫn có chút mỡ.” Cậu dùng ngón tay véo lấy lớp da mềm ở bụng, nhấc lên một chút thịt mềm mại. 

Sở Ức Quy duỗi tay ra, chạm vào phần thịt mềm mà Vạn Thu vừa véo lên. 

Cảm giác thật bất đắc dĩ, bởi vì đầu bếp trong nhà ngày nào cũng chế biến các món ăn phong phú để bồi bổ cậu. 

Sở Ức Quy bật cười, “Rất đáng yêu.” 

Vạn Thu rất ít khi thấy Sở Ức Quy cười như vậy, cậu có chút rung động. 

Cậu nắm lấy hai bên eo, véo phần bụng tạo thành hình trái tim: “Gửi cho anh một trái tim tình yêu làm bằng thịt.” 

Sở Ức Quy nghiêng đầu, tránh ánh mắt Vạn Thu. 

Rõ ràng hắn cười vô cùng mãn nguyện. 

Vạn Thu thích nhìn thấy Sở Ức Quy cười. 

Cậu nhận ra mình có thể hiểu được ý nghĩa của từng nụ cười đó. 

Sở Ức Quy không phải người keo kiệt nụ cười, nhưng càng nhìn nhiều, Vạn Thu càng nhận ra, khi ở trước mặt cậu, nụ cười của Sở Ức Quy mang một nét khác biệt. 

Dần dần, cậu định nghĩa sự khác biệt ấy chính là sự yêu thích mà Sở Ức Quy dành riêng cho mình. 

Khi đang thầm ngắm nhìn thứ tình cảm “thích” ấy, Vạn Thu bỗng bị Sở Ức Quy kéo lại, áp sát vào người hắn.

Ngồi trên ghế sofa nhỏ trong phòng thử đồ, Sở Ức Quy cúi đầu, áp mặt lên bụng cậu. 

Cảm giác hơi thở ấm áp phả vào da bụng, từng sợi tóc lướt qua làn da nhạy cảm ở eo khiến Vạn Thu không nhịn được bật cười. 

“Haiz...” Vạn Thu nghe thấy tiếng thở dài của Sở Ức Quy vang lên, giấu sâu trong lớp da thịt mềm mại. 

“Sao vậy?” Cậu cúi xuống hỏi. 

“Mau tốt nghiệp đi.” Sở Ức Quy thì thầm. 

Vạn Thu không hiểu tại sao hắn lại nhắc đến chuyện này. 

Nhưng Sở Ức Quy cứ nằm im như thế một lúc, rồi đột ngột hít sâu, cắn mạnh vào bụng cậu một cái. 

“A!” Vạn Thu giật mình, hít vào một hơi lạnh, tay bất giác nắm lấy tóc của Sở Ức Quy. 

Sở Ức Quy không cắn lâu, chỉ một thoáng rồi buông ra. 

Đứng dậy, hắn xoay người đi ra ngoài, trước khi đóng cửa liền nói: “Mau thay đồ, anh lái xe chờ ở cổng.” 

Vạn Thu bối rối nhìn xuống bụng mình. 

Cậu thấy rõ một vết răng hằn đỏ nổi bật trên làn da mềm mại. 

Ấn thử, không đau. 

Cậu vẫn không hiểu vì sao Ức Quy lại cắn mình. 

Vạn Thu vội vàng thay đồ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Ức Quy đang chờ.

“Chúng ta đi đâu vậy?” Vạn Thu hỏi khi lên xe. 

“Một lát em sẽ biết.” Sở Ức Quy đáp. 

Vạn Thu càng thêm nghi hoặc.

Cậu nhìn qua cửa sổ, ngắm cảnh vật không ngừng lùi lại phía sau, dần dần nhận ra điểm đến. 

Là nơi đã rất lâu cậu không tới.

Là nơi cậu đã từng ở suốt hơn ba năm, tiểu khu cũ. 

Chiếc xe dừng lại ở một bãi đỗ. 

Sở Ức Quy nắm lấy tay Vạn Thu, nhét vào túi áo khoác của mình, rồi cùng cậu bước đi trên lớp tuyết mỏng. 

Tết sắp đến, quanh tiểu khu đã có những sạp hàng bán đồ Tết dựng lên. 

Bên đường, những chiếc đèn lồng đỏ cũng được treo rợp một góc phố. 

Vạn Thu bước đi trên con đường quen thuộc, mặc dù cậu đã không còn giữ thói quen đi nhặt rác như trước, nhưng mỗi khi đi qua một góc quen thuộc, cậu vẫn vô thức liếc nhìn về phía thùng rác. 

Dù đã lâu nhưng cậu vẫn nhớ rõ vị trí của từng chiếc thùng rác nơi đây. 

Ngẩng đầu lên, cậu bỗng nhận ra một cửa tiệm đã thay đổi, “Ở đây trước kia là quán ăn nhanh, giờ đóng cửa rồi sao?” 

“Ừm.” Sở Ức Quy đáp ngắn gọn. 

Vạn Thu nhớ đến lời của chú nhặt rác từng kể, quán ăn này mỗi tối khi đóng cửa sẽ để lại phần thức ăn còn thừa cho nhân viên mang về, những phần không ai lấy sẽ được chia cho những người như chú, cho nên nhiều người thường tụ tập ở đây. 

Nhưng Vạn Thu chưa từng đợi ở đây lần nào. 

Cậu luôn về nhà nấu nướng chuẩn bị bữa tối, không thể chờ đến lúc quán đóng cửa. 

Cậu chưa từng ăn thử ở đây, chỉ nghe chú nhặt rác nói đồ ăn ở đây rất ngon. 

Quán đóng cửa thật đáng tiếc. 

Nếu có thể ăn thử một lần, chắc chắn sẽ biết đồ ăn ngon đến mức nào. 

Vạn Thu bước theo sau Sở Ức Quy, ngẩng đầu hỏi: “Ức Quy có nơi nào muốn đi không? Em có thể dẫn đường.” 

Sở Ức Quy cúi nhìn cậu, ánh mắt tĩnh lặng. 

“Còn em, có nơi nào muốn đến không?” Anh hỏi. 

“Làm xong việc của anh trước đã.” Vạn Thu đáp. 

Sở Ức Quy hỏi tiếp: “Nếu xong việc, em muốn đi đâu?” 

“Em muốn gặp lại các cô chú chủ quán!” Vạn Thu nói, trong túi áo vô thức nắm lấy tay Sở Ức Quy, khẽ siết: “Muốn gặp chủ cửa hàng siêu thị, chủ tiệm mì, còn có cả chủ quán nướng...” 

“Em rất muốn gặp họ sao?” 

“Tất nhiên rồi! Em vẫn luôn học, không có thời gian trò chuyện với mọi người.” 

Nhưng khi bước đi, tâm trạng vui vẻ của Vạn Thu dần trở nên hơi lạ. 

“Đã lâu rồi em không liên lạc với họ, có khi nào họ đã quên em, không muốn gặp lại em nữa không?” 

Nếu không giữ liên lạc, có lẽ cậu sẽ chỉ trở thành một vị khách qua đường. 

Dù rất muốn duy trì mối quan hệ với tất cả mọi người, nhưng đôi lúc Vạn Thu cũng thấy mình bất lực. 

Cậu cố gắng nhớ lại lần cuối cùng mình nói chuyện với họ. 

Sở Ức Quy không đáp lại những lo lắng của cậu. 

Càng nghĩ, Vạn Thu càng thấy chột dạ. 

Chỉ toàn chú tâm vào việc học… 

Đang chìm trong suy nghĩ, cậu không để ý Sở Ức Quy đã rút tay khỏi túi áo, nơi hai bàn tay đang đan vào nhau. 

Đột nhiên, một bàn tay ấm áp che mắt cậu lại. 

Bóng tối bất ngờ ập đến khiến Vạn Thu dừng bước. 

Nhưng hơi thở và sự hiện diện quen thuộc khiến cậu không hề thấy lo lắng. 

“Ức Quy, trên đường có nhiều tuyết, đùa thế này dễ trượt ngã lắm.” Vạn Thu chỉ nghĩ Sở Ức Quy đang trêu đùa mình. 

“Anh sẽ không để em ngã đâu.” Giọng nói trầm ấm của Sở Ức Quy vang lên bên tai cậu. 

Vạn Thu cảm nhận được bàn tay còn lại của hắn nắm lấy tay cậu. 

Mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay áp sát. 

Cậu được hắn dẫn dắt, cất từng bước đi. 

Giọng nói bình thản của Sở Ức Quy lại vang lên, hòa lẫn trong không gian rét lạnh. 

“Bước đi nào.” 

Vạn Thu ngoan ngoãn bước từng bước theo chỉ dẫn. 

Bọn họ đi khá xa, nhưng sự tin tưởng tuyệt đối dành cho Sở Ức Quy khiến mỗi bước chân của Vạn Thu không hề do dự. 

“Lên dốc.” 

“Có một bậc thềm.” 

Dưới sự dẫn dắt và chỉ bảo của Sở Ức Quy, Vạn Thu dường như đã bước vào một nơi ấm áp. 

Âm thanh của còi xe, gió lạnh và tuyết rơi bên ngoài đã hoàn toàn biến mất. 

“Chào mừng Vạn Thu!” 

Vạn Thu bất chợt nghe thấy những giọng nói quen thuộc vang lên. 

Sở Ức Quy buông tay khỏi mắt cậu. 

Vạn Thu chớp mắt vài lần, dần thích ứng với ánh sáng. 

Cậu nhìn xung quanh. 

“Chúc cháu thi đại học thật suôn sẻ trước nhé!” 

Trước mắt Vạn Thu là những gương mặt thân thuộc. 

“Dạo này cháu bận rộn quá, cô chú nghĩ kỳ sau cháu lại càng không có thời gian nên quyết định mở buổi tiệc chúc mừng cháu ngay trong kỳ nghỉ đông này.” 

“Hy vọng cháu sẽ thi thật tốt, đỗ vào trường đại học mơ ước nhé.” 

“Khi thi nhớ giữ tâm trạng thoải mái, nghe nói điểm của cháu khá ổn, cố lên nhé!” 

Đây là quán nướng của chủ quán. 

Dường như từ khi bước đi cùng Sở Ức Quy, Vạn Thu đã mơ hồ đoán được điểm đến, nhưng bây giờ cậu mới xác nhận chắc chắn. 

“Vạn Thu, nếu cháu trả tiền, có lẽ chú sẽ giúp cháu lấy được đề thi đó!” Hoàng Hổ trêu chọc khiến Vạn Thu tròn mắt ngạc nhiên.

Hoàng Hổ thấy vậy lập tức phá lên cười, “Đùa thôi, chú đâu có khả năng đó, nếu có thì giờ chú đã giàu nứt đố đổ vách rồi!” 

“Chúc cháu thi cử thật suôn sẻ.” Lục Thanh Hà cũng có mặt. 

Vạn Thu nhìn quanh, từng gương mặt quen thuộc lần lượt hiện ra. 

Cậu còn đang ngỡ ngàng thì đã bị đẩy vào giữa mọi người. 

Không khí tràn ngập hương thơm của đồ nướng. 

Mọi người quây quần bên nhau, vừa ăn vừa cười nói vui vẻ, trò chuyện với Vạn Thu. 

Vạn Thu đáp lời từng người, kể về những khó khăn trong học tập, kể về sự nghiêm khắc của Sở Ức Quy khi dạy cậu học. 

Hóa ra những lo lắng của cậu hoàn toàn không xảy ra. 

Mới đây thôi, cậu còn tiếc nuối những điều đã qua, sợ rằng mọi thứ sẽ thay đổi. 

Nhưng giờ đây cậu nhận ra, không cần quá buồn rầu về những thứ đã mất. 

Cuộc đời sẽ gặp rất nhiều người thoáng qua, như lớp phó học tập ngày xưa, như những giáo viên từng dạy cậu – những người có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nữa. 

Nhưng những ai thực lòng muốn ở lại, sẽ mãi mãi không biến mất. 

Vạn Thu nhìn qua khoảng trống giữa mọi người, ánh mắt cậu tìm đến Sở Ức Quy, gửi gắm một nụ cười. 

Những bông tuyết nhẹ nhàng phủ trắng mặt đất, như lời chúc phúc cho năm mới sắp đến. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện