Đây là lần đầu tiên Vạn Thu và Sở Ức Quy cãi nhau, nhưng thực ra là Vạn Thu phát tiết cảm xúc với Sở Ức Quy.
Vì quá hiếm thấy nên Vạn Thu thậm chí còn rất căng thẳng, khiến mọi người trong Sở gia kinh động.
Dương Tắc bế Vạn Thu vào phòng khách, thiếu niên đã cao đến mức không thể ôm vào lòng, nhưng lại trông mỏng manh và gầy gò dưới cơ thể của hắn.
Dương Tắc không giỏi an ủi người khác, chỉ có thể vỗ vỗ lưng Vạn Thu, muốn trấn an Vạn Thu.
Bạch quản gia pha trà để xoa dịu thần kinh, đầu bếp cũng dành thời gian chuẩn bị một đĩa trái cây đủ sắc màu với nhiều hình dáng khác nhau cho Vạn Thu, giống như đặt một khóm hoa lên bàn.
Bạch quản gia thậm chí còn chơi một vài bản nhạc.
Dần dần, Vạn Thu phục hồi tinh thần một chút.
Cơn giận dường như tiêu tan từng chút một dưới sự an ủi của mọi người.
Vạn Thu, người lần đầu tiên thực sự tức giận, ngơ ngác nhìn về phía trước.
"Em bình tĩnh lại chưa?" Dương Tắc vỗ vỗ lưng Vạn Thu, tận lực dịu giọng lại, mặc dù rất không phù hợp với vẻ mặt nghiêm túc vì căng thẳng của mình.
Vạn Thu gật đầu.
"Tức giận thật đáng sợ." Vạn Thu cọ cọ Dương Tắc, nhớ lại cảm xúc nôn nóng, trong lòng còn sợ hãi.
"Vậy sao?" Dương Tắc thuận theo Vạn Thu.
"Vâng..." Vạn Thu đưa tay sờ trái tim mình, "Chỗ này đau."
"Bây giờ còn đau không?" Dương Tắc vỗ lưng Vạn Thu, hỏi.
Vạn Thu lắc đầu.
"Có chỗ nào khác không thoải mái không?"
Vạn Thu dụi dụi mắt: "Hai mắt đau."
"Là vì khóc."
Bạch quản gia mang một chiếc khăn lạnh đến, Dương Tắc để Vạn Thu dựa vào vai mình, dùng khăn che kín mắt Vạn Thu.
Hơi mát từng chút một làm dịu đi cái nóng do cơn giận để lại.
Đầu óc Vạn Thu trống rỗng.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Dương Tắc hỏi.
Vạn Thu chậm rãi lắc đầu, hiển nhiên đã bình tĩnh lại, nhưng trong trí nhớ dường như có một khoảng trống, không nhớ ra được những chuyện cụ thể.
"Có phải Ức Quy bắt nạt em không?" Mặc dù Dương Tắc cảm thấy chuyện này khó xảy ra, nhưng vẫn đề phòng hỏi.
Vạn Thu điên cuồng lắc đầu, Dương Tắc lập tức dùng khăn che lại cho Vạn Thu.
"Vậy tại sao lại tức giận như vậy?"
Vạn Thu nghe Dương Tắc cẩn thận dò hỏi, cũng muốn cho Dương Tắc một câu trả lời.
"Em không biết.” Vạn Thu bị nghẹt mũi nên giọng nói có chút rầu rĩ: "Đột nhiên em nổi giận."
"Vậy anh hai có thể làm gì cho em không?" Dương Tắc hỏi.
Vạn Thu lắc đầu.
"Đã ổn rồi ạ."
"Thật sao?" Dương Tắc có chút nghi hoặc, "Nếu cảm thấy tức giận thì cứ nói với anh hai, anh hai có thể dẫn em đến phòng tập đánh bao cát, nếu em muốn, anh hai cũng có thể dán ảnh của Ức Quy lên."
Vạn Thu vẫn lắc đầu.
"Không tức giận." Vạn Thu ôm ngực nói: "Hình như tức giận qua đi, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều."
Nói xong, Vạn Thu mơ hồ nhận ra điều gì đó.
Sau khi hoàn toàn phát hỏa, cảm giác tắc nghẽn kỳ lạ trong lồng ngực đã biến mất.
Mọi thứ đều mượt mà hơn nhiều.
Vạn Thu mơ hồ nhận ra, có phải trước đó mình vẫn luôn tức giận không.
Chỉ là cậu không biết đó là tức giận.
Cơn giận cuộn xoáy trong lòng lần này đã có nơi phát tiết, cho nên lúc này mới cảm thấy thoải mái như vậy.
Nếu đúng, thì tại sao cậu lại tức giận? Vạn Thu không nghĩ ra.
"Nếu vẫn còn rất tức giận, hôm nay chúng ta cho Ức Quy ở nhà khác có được không?" Dương Tắc hỏi.
Vạn Thu lập tức nắm lấy tay Dương Tắc, lộ ra đôi mắt từ dưới chiếc khăn: "Không, em không tức giận nữa."
Nhìn thấy đôi mắt vẫn có chút phiếm hồng của Vạn Thu, Dương Tắc mỉm cười.
"Anh biết em sẽ nói như vậy mà."
Cảm xúc của Vạn Thu rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.
Cậu còn ăn không ít trái cây, nếu không phải vừa ăn tối thì cậu thậm chí còn ăn hết được cả đĩa.
Sở Kiến Thụ ra khỏi phòng Sở Ức Quy, dường như đã nói chuyện với Sở Ức Quy, nhưng không ai biết nội dung cuộc trò chuyện.
Sở Kiến Thụ hỏi ngắn gọn về tình hình của Vạn Thu, nhưng Vạn Thu vẫn nói không việc gì.
Vạn Thu ngoan ngoãn ngồi vào ghế, hai tay dùng khăn lạnh che mặt.
Có lẽ là vì dần tỉnh táo, nhận ra việc mình vừa làm nên có phần xấu hổ.
Vạn Thu hỏi: "Vừa rồi Ức Quy có nói gì không ạ?"
"Không nói gì cả." Đối với tình huống này, Sở Kiến Thụ hiển nhiên cũng không khống chế nhiều, "Thằng bé chỉ nói là lỗi của thằng bé, thằng bé sẵn lòng gánh vác mọi hậu quả."
"Không phải lỗi của Ức Quy." Vạn Thu lộ ra ánh mắt từ sau chiếc khăn băng, có chút thấp thỏm nhìn Sở Kiến Thụ.
Sở Kiến Thụ sao có thể không nhìn ra Vạn Thu đang bảo vệ Sở Ức Quy, thở dài: "Ba cũng không định làm gì cả."
Đương nhiên Vạn Thu cũng chú ý đến vẻ mặt bất đắc dĩ của Sở Kiến Thụ, trong lòng có chút chột dạ.
"Thỉnh thoảng làm như vậy cũng không có gì không tốt." Sở Kiến Thụ đột nhiên nói.
Dương Tắc và Vạn Thu cùng nhìn về phía Sở Kiến Thụ, dường như không hiểu vì sao Sở Kiến Thụ lại nói như vậy.
"Hỉ nộ ai lạc, bản thân chúng là một phần của đời người."
*Hỉ nộ ai lạc: Mừng – giận – buồn – vui, chỉ những cảm xúc thường thấy của con người.
Đầu ngón tay Sở Kiến Thụ vô thức xoa xoa ghế sofa.
"Ba chưa bao giờ thấy Ức Quy chọc người tức giận như vậy, mặc dù Sở Chương không thích Ức Quy, nhưng sẽ không vì Ức Quy mà tức giận, con người không thể quá hoàn hảo."
"Ức Quy rất thông minh, sẽ không làm chuyện như vậy." Dương Tắc cũng đồng ý.
"Hiện tại xảy ra chuyện này, chứng tỏ đứa nhỏ Ức Quy này cũng đã gặp phải một vấn đề khó giải quyết, biết rõ trình độ của bản thân, có thể sớm cảm nhận được giới hạn của mình, cũng không hẳn là chuyện xấu."
Sở Kiến Thụ hiếm khi chọn cách nói chuyện dịu dàng chứ không mạnh mẽ khiển trách.
"Có thể trải qua, nếm thử tư vị thất bại, lấy trí thông minh của thằng bé, chưa chắc là chuyện không tốt.”
Sở Ức Quy luôn rất hoàn mỹ.
Đứa trẻ tưởng chừng như theo hai từ ‘hoàn hảo’ mà trưởng thành, sau khi tìm ra ý nghĩ của riêng mình, cũng chạm tới cực hạn của bản thân.
Sau khi vượt qua cửa ải khó khăn này, Sở Ức Quy hẳn sẽ được mài giũa để trở nên nổi bật và lóa mắt hơn.
Sở Kiến Thụ nhìn Vạn Thu.
Con trai út của ông dường như có một sức hấp dẫn đặc biệt.
Sự trưởng thành của Vạn Thu sẽ luôn dẫn dắt mọi người xung quanh, thay đổi bọn họ từng chút một.
Quả thực giống như một lễ vật mà trời cao ban cho.
Sở Kiến Thụ hiếm khi nở nụ cười dịu dàng với Vạn Thu: "Hy vọng các con có thể mau chóng giải quyết mâu thuẫn."
Chiếc khăn lạnh trong tay Vạn Thu đã hấp thu gần hết cái nóng.
Sau khi bị Bạch quản gia lấy đi, Vạn Thu lắc đầu tỏ vẻ không cần khăn lạnh nữa.
"Tức giận không phải chuyện xấu sao?" Ở trước mặt Sở Kiến Thụ, Vạn Thu vẫn hơi lo lắng.
Nổi giận trước mặt ba mẹ là chuyện không tốt, Vạn Thu nhận thức như vậy.
"Như ba vừa nói, hỉ nộ ai lạc là những cảm xúc tất yếu của con người." Sở Kiến Thụ đứng dậy, đến bên cạnh Vạn Thu, xoa xoa tóc Vạn Thu, "Chứng tỏ con cũng đã trưởng thành."
Vạn Thu thích Sở Kiến Thụ chạm vào tóc mình như vậy.
Không giống như Dương Tiêu Vũ luôn thích trực tiếp ôm, những hành động thân mật nhất của Sở Kiến Thụ đối với Vạn Thu chỉ giới hạn ở việc này.
Vạn Thu cọ cọ lòng bàn tay của Sở Kiến Thụ, mang theo chút làm nũng không quá rõ ràng.
"Nhưng…"
Từ ‘nhưng’ của Sở Kiến Thụ ngay lập tức khiến tim Vạn Thu khẩn trương nhảy dựng.
"Nếu thật sự không giải quyết được, nhớ tới tìm ba, con không giải quyết được, ba giúp con giải quyết."
Sở Kiến Thụ rút tay lại.
Dù vậy, Vạn Thu cũng không cảm thấy hơi ấm còn sót lại trên tóc biến mất.
Dường như dịu dàng vẫn luôn ở đó.
"Đã muộn rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi đi." Sở Kiến Thụ trầm giọng nói.
Sau khi Sở Kiến Thụ rời đi, những người còn lại ở đây cũng rời đi.
Cuối cùng chỉ còn Dương Tắc, hắn muốn đưa Vạn Thu về phòng ngủ.
Dương Tắc kéo tay Vạn Thu, từng bước từng bước trở về phòng ngủ.
Vạn Thu đột nhiên nói: "Anh hai, em muốn tới phòng Ức Quy."
Dương Tắc có chút kinh ngạc: "Không phải vừa mới cãi nhau sao? Để một ngày bình tĩnh có lẽ sẽ tốt hơn."
Nhưng Vạn Thu lắc đầu: "Em không muốn trì hoãn việc mình ghét."
Dương Tắc nghiêng đầu, nhìn thấy sự non nớt và lạc quan của Vạn Thu.
Hắn vỗ nhẹ vào vai Vạn Thu.
"Tối nay anh sẽ không đóng cửa, nếu em tức giận thì gọi lớn cho anh, anh sẽ đưa em ra ngoài."
Vạn Thu ngoan ngoãn đáp lời.
Dương Tắc nhìn theo bóng lưng Vạn Thu đi vào phòng Sở Ức Quy.
Trong mơ hồ, dường như người hắn nhìn không còn là một đứa trẻ gầy yếu nữa.
Tấm lưng thẳng tặp và đôi vai rộng lớn, đều nói đứa trẻ gầy yếu ấy đang dần trưởng thành.
Dương Tắc nhận ra mình đang mỉm cười.
Khóe miệng nhếch lên, là cảm khái và tán thưởng.
——
Đây là chuyện đúng đắn sao?
Tại sao lại làm chuyện sai lầm?
Khi Sở Ức Quy nghe Vạn Thu chất vấn, hắn đã trả lời Vạn Thu.
Cho dù Vạn Thu có thích ai, cũng không phải là sai lầm.
Hắn hy vọng Vạn Thu có thể làm bất cứ điều gì, bất kể là gì, hắn sẽ ủng hộ mọi việc Vạn Thu làm.
Hắn nói với Vạn Thu.
Nhưng Vạn Thu căn bản không nghe lọt lời hắn nói.
Đôi tay Vạn Thu nắm lấy áo hắn với một lực lớn mà hắn chưa từng thấy.
Sau đó hung hăng đẩy hắn ra xa, mà bản thân hắn chỉ có thể nhìn Vạn Thu không ngừng lùi về phía sau.
Dựa vào giường, ngồi lên giường, ngẩng đầu nhìn Vạn Thu đang tức giận.
Lúc đó, Sở Ức Quy cảm thấy Vạn Thu thật sự rất đẹp.
Sáng ngời, sống động, mang theo ngọn lửa có thể đốt cháy mọi thứ.
Hắn đã chứng kiến sự trưởng thành của Vạn Thu, nhìn Vạn Thu từ ngây thơ đến khi trở thành một người có thể dựa dẫm.
Vạn Thu càng trở nên ưu tú, càng chói lóa, càng khiến hắn không thể rời mắt.
Nhưng còn hắn thì sao?
Những gì hắn đang làm, có khác với những gì hắn đã làm trước đây không?
Liệu những hạt giống lặng lẽ rúc vào đống lửa, cố tìm chút hơi ấm trong thế giới lạnh lẽo có thể nảy mầm được không?
Ngay cả bây giờ, khi Vạn Thu đang giận dữ, tại một khắc đó, hắn vẫn tham lam sự ưu ái mà Vạn Thu dành cho mình.
Sở Kiến Thụ hỏi giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng hắn lại không thể nói gì để trả lời Sở Kiến Thụ.
Trong không khí lạnh lẽo vẫn còn sót lại hơi thở của Vạn Thu, nhưng lại yên tĩnh đến mức như thể tất cả đã tiêu tan.
Lúc này, hắn chỉ thấy một khoảng trống.
"Đó là lỗi của con, con sẵn sàng chịu mọi hậu quả."
Sở Kiến Thụ lại thở dài.
Sở Kiến Thụ nói gì đó, kì thực không quan trọng.
Sở Ức Quy cũng nhận ra Sở Kiến Thụ không có ý định an ủi hay trừng phạt hắn.
"Quan hệ giữa con và Vạn Thu luôn rất tốt, chú tin con sẽ không ức hiếp thằng bé."
"Ở chung với nhau thỉnh thoảng sẽ xung đột, đừng trốn tránh mà hãy giải quyết cho tốt."
"Thỉnh thoảng nhìn vào những chuyện bản thân không thể làm, cũng không phải là điều xấu."
Sở Kiến Thụ trở nên dịu dàng.
Dường như sau khi Vạn Thu trở về, ông ngày càng hiểu được ý nghĩa của từ dịu dàng.
Sau khi Sở Kiến Thụ rời đi, chỉ còn lại một mình Sở Ức Quy trong phòng ngủ.
Sở Ức nghe thấy một thanh âm trầm thấp.
"Không thích sao?" Giọng nói của Vạn Thu chợt vang lên bên tai hắn.
Hắn đê tiện thuận theo yêu cầu của Vạn Thu để đến gần Vạn Thu hơn. Thích sao?
Thích.
Không thích sao?
Thích.
Sao có thể không thích chứ?
Đó là mùi hương hắn quen thuộc, mùi hương mà hắn khao khát, mùi hương chưa bao giờ tan biến trong trí nhớ của hắn.
Dục vọng thân mật bao vây lấy lấy toàn bộ cơ thể, dường như muốn nuốt chửng hắn.
Vạn Thu dò hỏi như muốn dung túng hắn, phóng đại sự ích kỉ và hèn hạ của hắn.
Lúc này, Sở Ức Quy mới thực sự nhận ra, ẩn sau những lời khen ngợi về sự xuất sắc của hắn, lại là một mặc cảm tự ti không đáy.
Căn phòng trống được Vạn Thu lấp đầy từng chút một.
Nhưng căn phòng vẫn chỉ là căn phòng, một khi Vạn Thu lấy đi tất cả, sẽ lại trở nên trống rỗng.
Hắn đơn phương tham lam mọi thứ từ Vạn Thu, bám víu thật chặt như cây tơ hồng.
Lại không thể hồi đáp cho Vạn Thu.
Sớm hay muộn, những cảm xúc bất bình đẳng sẽ sụp đổ, mà người bị tiêu diệt trong sự sụp đổ đó không phải là Vạn Thu.
Vì vậy, hắn ích kỷ muốn duy trì hiện trạng.
Sở Ức Quy phỉ nhổ sự ích kỷ của mình, nhưng đây là cảm xúc mà hắn tìm kiếm, hắn không thể phản kháng.
Hắn biết Vạn Thu sẽ tức giận.
Biết Vạn Thu sẽ bối rối vì bị hắn từ chối.
Hắn có thể thấy sự tập trung và thận trọng của Vạn Thu khi nhìn hắn.
Chính là như vậy, hắn hiểu Vạn Thu rất rõ ràng.
Nhưng vì ích kỷ, hắn làm như không thấy.
Bởi vì làm như không thấy, nên hắn lại càng phỉ nhổ bản thân.
Nhưng phải làm thế nào?
Cách tốt nhất là gì?
Làm sao mới có thể thay đổi được, ngay cả hắn cũng không tìm được cách xin lỗi.
Mọi thứ giống như một đoạn băng video bị kẹt, không thể phát được nữa.
Chỉ ở những nơi tối tăm không ai chú ý, ở những góc mọc đầy rêu xanh, mới có dũng khí phóng thích những cảm xúc âm u.
Hắn nên làm gì bây giờ.
Trong một thế giới mà mọi thứ đều để lại dấu vết, tại sao chỉ có Vạn Thu không có lẽ thường, tại sao mọi quy tắc đều không thể thực hiện được trên người Vạn Thu.
Âm thanh cửa mở lọt bỗng vào tai Sở Ức Quy, xuyên qua bầu không khí lạnh lẽo.
Sở Ức Quy ngước mắt, nhìn thấy Vạn Thu đi vào.
Lúc này, mọi suy nghĩ phức tạp đều bởi vì Vạn Thu tới gần mà biến mất, ánh mắt chỉ còn lại một người.
Chỉ khi có Vạn Thu ở bên, hắn mới thấy thoải mái.
Hắn chỉ chú ý tới Vạn Thu.
Sở Ức Quy ngồi ở trên giường, Vạn Thu đứng ở trước mặt hắn.
Dưới ánh đèn, Vạn Thu nhìn đi nơi khác, chút tức giận chưa tiêu tán cùng vẻ xấu hổ nhợt nhạt hóa thành màu đỏ nhẹ dưới đuôi mắt.
"Xin lỗi." Sở Ức Quy tìm được giọng nói của mình.
Mà hắn cũng nghe thấy giọng điệu khàn khàn, khác hẳn với giọng điệu điềm tĩnh thường ngày của mình.
"Xin lỗi cậu, tớ không nghĩ như vậy."
"Hình như tớ rất tức giận, nhưng lại không nhớ nổi mình tức giận cái gì." Vạn Thu không nhìn Sở Ức Quy, mà nhìn vào bóng tối.
Rõ ràng có một nơi sáng hơn, cậu có thể nhìn rõ nhiều thứ hơn, nhưng lại nhìn chằm chằm vào góc chưa từng được ánh sáng chiếu rọi.
Không biết vì sao, nhịp tim của Sở Ức Quy bất giác tăng tốc.
"Cậu có biết như vậy là không đúng không?" Vạn Thu hỏi.
"Ừm." Sở Ức Quy nói.
"Không đúng chỗ nào?" Vạn Thu hỏi.
"Tớ coi thường tình cảm của chính mình, xem nhẹ sự quan tâm cậu dành cho tớ." Sở Ức Quy biết chính xác lý do tại sao Vạn Thu tức giận.
"Vậy cậu có sửa không"
"..."
"Chẳng lẽ cậu không định sửa sao?"
Vì Sở Ức Quy im lặng, đôi mắt sáng ngời của Vạn Thu liền nhìn chằm chằm hắn.
Sở Ức Quy cụp mắt xuống, như thể đang nói chuyện với cấp trên, rụt rè không dám đối diện.
"Tớ..." Sở Ức Quy chưa từng muốn lộ ra sự kém cỏi của mình trước mặt Vạn Thu.
"Nói thật, thành thật chút!" Giọng nói của Vạn Thu ra vẻ hung dữ, nhưng âm cuối lại mang theo vẻ vô cùng đáng yêu.
Dường như vô cùng lạc quẻ trong bầu không khí áp lực này.
"Tớ không biết sửa như thế nào."
Dưới áp lực của Vạn Thu, Sở Ức Quy thành thật bày tỏ suy nghĩ của mình.
Thích Vạn Thu.
Nhưng lại không biết cách thích một ai đó.
Bởi vì thích mà mâu thuẫn ra đời, lần đầu tiên Sở Ức Quy không có đầu mối, bất lực hoàn toàn.
Hàng mi Sở Ức Quy khẽ run lên.
Cảm giác bất lực đang gặm nhấm hắn, khiến hắn đau đớn.
Nhưng không thể nói không biết...
Sở Ức Quy phải là một Sở Ức Quy xuất sắc, hắn sẽ chịu trách nhiệm hướng dẫn Vạn Thu, đây là trách nhiệm chỉ thuộc về hắn, hắn không muốn giao nó cho bất kỳ ai.
"Tớ đã điều chỉnh xong trạng thái của mình, chỉ cần một chút thời gian là được." Sở Ức Quy nói.
Nhất định sẽ có cách tốt hơn.
"Cậu muốn điều chỉnh trạng thái như thế nào?" Vạn Thu hỏi.
Câu hỏi của Vạn Thu khiến Sở Ức Quy cứng họng.
Vạn Thu quay mặt đi: "Thích một người thì phải làm sao?"
Vạn Thu nghĩ nghĩ, dường như bản thân cậu cũng bắt đầu lâm vào bối rối.
Sở Ức Quy ngước mắt, nhìn thấy Vạn Thu cũng đang bối rối, dường như không biết làm cách nào để nhận biết tình huống hiện tại.
Có lẽ vì Vạn Thu buồn rầu, Sở Ức Quy nhìn Vạn Thu mà quên mất suy nghĩ.
"Hình như đây là một câu hỏi rất khó, Ức Quy cũng chưa từng yêu bao giờ." Vạn Thu ngồi trên giường, sờ cằm nghĩ nghĩ: "Trong tiểu thuyết tớ đọc, tình yêu của mỗi người đều khác nhau."
Vạn Thu dường cũng không đặc biệt muốn hắn trả lời.
"Rốt cuộc thì Ức Quy, cậu muốn cho tớ thứ gì vậy?"
Sở Ức Quy nhìn Vạn Thu suy đi nghĩ lại rất nhiều, khuôn mặt còn nhăn lại.
Khóe mắt Vạn Thu vẫn còn vết đỏ sau khi khóc, nhưng đã hoàn toàn quên mất mình vừa tức giận vì điều gì.
Vẫn bình yên ngồi trên giường, không khác gì trước đây.
Mơ hồ, Sở Ức Quy nhớ lại vài lời Sở Kiến Thụ đã nói trước khi rời đi.
"Con trai tính tình nóng nảy, dễ gây gổ và cãi vã, Sở Chương và Dương Tắc khi còn nhỏ cũng rất hay đánh nhau."
"Đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, mọi chuyện trên đời này thực ra không phức tạp như con nghĩ đâu."
"Thỉnh thoảng làm điều gì đó theo tâm trạng của mình cũng chưa chắc là chuyện xấu."
Hãy làm theo tính cách của mình.
Trong cơn tức giận, Vạn Thu đã bày tỏ được sự quan tâm của mình dành cho hắn.
Khi hắn bối rối, Vạn Thu luôn có thể bắt được chính xác bóng dáng của hắn trong mảng sương mù.
Vạn Thu tóm lấy Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy nghiêng đầu, nhìn vào mắt Vạn Thu.
Là một đôi mắt sáng ngời mà cả màn đêm lẫn ánh sáng đều không thể ăn mòn được.
Vạn Thu dời ánh mắt, quay đầu lại, chỉ để lại cho Sở Ức Quy non nửa sườn mặt.
Có vẻ như cậu không muốn cứ như vậy tha thứ cho Sở Ức Quy.
Nhưng Vạn Thu vẫn giữ nguyên tư thế này, khoảng cách càng ngày càng gần.
"Chúng ta cùng nhau tìm cách giải quyết đi." Giọng nói Vạn Thu có chút ấp úng, dường như còn có chút không vui mà dẩu miệng, "Nếu cậu đồng ý thì hãy làm gì đó để bày tỏ đi."
Dù rất tức giận nhưng Vạn Thu vẫn ngồi cạnh hắn.
Sở Ức Quy nhìn cẩn cổ trắng nõn của Vạn Thu.
Lúc này, hắn không thể không nhìn thẳng vào lòng tham và sự ích kỷ của mình.
Ngay cả khi không có gì.
Ngay cả khi không thể đưa được gì cho Vạn Thu.
Nhưng dòng máu ti tiện bị vứt bỏ lại khao khát nhịp đập của trái tim, không ngừng chuyển động.
Hắn lựa chọn tồn tại như vậy.
Có lẽ không thể không ích kỷ.
Lúc này, Sở Ức Quy đã từ bỏ áp lực và lý trí.
Hắn tiến đến cổ Vạn Thu, mở miệng, cuối cùng cắn vào đầu vai Vạn Thu.
Dù muốn cắn vào nơi trắng trẻo và mỏng manh đó, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế khát vọng mãnh liệt của mình.
"Ức...Ức Quy? Cậu cắn tớ làm gì?" Vạn Thu rất ngạc nhiên.
Dường như không chịu để Vạn Thu trốn thoát, một tay Sở Ức Quy hung hăng ôm lấy eo Vạn Thu, tay kia ôm chặt vai Vạn Thu không chịu buông ra.
Hắn không dùng nhiều sức vì sợ Vạn Thu đau.
Nhưng lại không chịu buông tay, vì kiềm chế mà cảm thấy cơ thể không ngừng đau đớn.
Hắn ích kỷ muốn trả thù Vạn Thu.
Sở Ức Quy cắn vai Vạn Thu, lại cau mày thật chặt.
Hắn nhận ra, bản thân không nên coi hành động này là trả thù.
Đây có lẽ là...
Làm nũng.
Vạn Thu trở về phòng.
Kéo áo để nhìn vai mình trong gương.
Nhìn vết răng tròn trên vai, không đau nhưng nhìn có vẻ kì lạ, bên dấu răng có vết đỏ tím đan chéo nhau.
Vạn Thu nhớ những vết thương khi bị chó cắn vào bắp chân, nhưng vết thương này nhìn qua rất kỳ lạ.
Đây lại là một phương pháp đáp lại khác sao? Ngứa răng?
Vạn Thu cảm thấy trạng thái của Sở Ức Quy ngày càng kì quái.
Rửa mặt xong, Vạn Thu ngồi trên giường.
Dù có nghĩ thế nào, lúc này cậu vẫn tức giận.
Vạn Thu nghĩ nghĩ, sau này Sở Ức Quy thích ai đó, để cậu nhìn hai người yêu đương...
Thật tàn nhẫn.
Sở Ức Quy rốt cuộc đang nghĩ gì vậy.
Vạn Thu không có cách nào hiểu được, đầu Sở Ức Quy nhất định bị hỏng rồi.
Vì quá hiếm thấy nên Vạn Thu thậm chí còn rất căng thẳng, khiến mọi người trong Sở gia kinh động.
Dương Tắc bế Vạn Thu vào phòng khách, thiếu niên đã cao đến mức không thể ôm vào lòng, nhưng lại trông mỏng manh và gầy gò dưới cơ thể của hắn.
Dương Tắc không giỏi an ủi người khác, chỉ có thể vỗ vỗ lưng Vạn Thu, muốn trấn an Vạn Thu.
Bạch quản gia pha trà để xoa dịu thần kinh, đầu bếp cũng dành thời gian chuẩn bị một đĩa trái cây đủ sắc màu với nhiều hình dáng khác nhau cho Vạn Thu, giống như đặt một khóm hoa lên bàn.
Bạch quản gia thậm chí còn chơi một vài bản nhạc.
Dần dần, Vạn Thu phục hồi tinh thần một chút.
Cơn giận dường như tiêu tan từng chút một dưới sự an ủi của mọi người.
Vạn Thu, người lần đầu tiên thực sự tức giận, ngơ ngác nhìn về phía trước.
"Em bình tĩnh lại chưa?" Dương Tắc vỗ vỗ lưng Vạn Thu, tận lực dịu giọng lại, mặc dù rất không phù hợp với vẻ mặt nghiêm túc vì căng thẳng của mình.
Vạn Thu gật đầu.
"Tức giận thật đáng sợ." Vạn Thu cọ cọ Dương Tắc, nhớ lại cảm xúc nôn nóng, trong lòng còn sợ hãi.
"Vậy sao?" Dương Tắc thuận theo Vạn Thu.
"Vâng..." Vạn Thu đưa tay sờ trái tim mình, "Chỗ này đau."
"Bây giờ còn đau không?" Dương Tắc vỗ lưng Vạn Thu, hỏi.
Vạn Thu lắc đầu.
"Có chỗ nào khác không thoải mái không?"
Vạn Thu dụi dụi mắt: "Hai mắt đau."
"Là vì khóc."
Bạch quản gia mang một chiếc khăn lạnh đến, Dương Tắc để Vạn Thu dựa vào vai mình, dùng khăn che kín mắt Vạn Thu.
Hơi mát từng chút một làm dịu đi cái nóng do cơn giận để lại.
Đầu óc Vạn Thu trống rỗng.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Dương Tắc hỏi.
Vạn Thu chậm rãi lắc đầu, hiển nhiên đã bình tĩnh lại, nhưng trong trí nhớ dường như có một khoảng trống, không nhớ ra được những chuyện cụ thể.
"Có phải Ức Quy bắt nạt em không?" Mặc dù Dương Tắc cảm thấy chuyện này khó xảy ra, nhưng vẫn đề phòng hỏi.
Vạn Thu điên cuồng lắc đầu, Dương Tắc lập tức dùng khăn che lại cho Vạn Thu.
"Vậy tại sao lại tức giận như vậy?"
Vạn Thu nghe Dương Tắc cẩn thận dò hỏi, cũng muốn cho Dương Tắc một câu trả lời.
"Em không biết.” Vạn Thu bị nghẹt mũi nên giọng nói có chút rầu rĩ: "Đột nhiên em nổi giận."
"Vậy anh hai có thể làm gì cho em không?" Dương Tắc hỏi.
Vạn Thu lắc đầu.
"Đã ổn rồi ạ."
"Thật sao?" Dương Tắc có chút nghi hoặc, "Nếu cảm thấy tức giận thì cứ nói với anh hai, anh hai có thể dẫn em đến phòng tập đánh bao cát, nếu em muốn, anh hai cũng có thể dán ảnh của Ức Quy lên."
Vạn Thu vẫn lắc đầu.
"Không tức giận." Vạn Thu ôm ngực nói: "Hình như tức giận qua đi, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều."
Nói xong, Vạn Thu mơ hồ nhận ra điều gì đó.
Sau khi hoàn toàn phát hỏa, cảm giác tắc nghẽn kỳ lạ trong lồng ngực đã biến mất.
Mọi thứ đều mượt mà hơn nhiều.
Vạn Thu mơ hồ nhận ra, có phải trước đó mình vẫn luôn tức giận không.
Chỉ là cậu không biết đó là tức giận.
Cơn giận cuộn xoáy trong lòng lần này đã có nơi phát tiết, cho nên lúc này mới cảm thấy thoải mái như vậy.
Nếu đúng, thì tại sao cậu lại tức giận? Vạn Thu không nghĩ ra.
"Nếu vẫn còn rất tức giận, hôm nay chúng ta cho Ức Quy ở nhà khác có được không?" Dương Tắc hỏi.
Vạn Thu lập tức nắm lấy tay Dương Tắc, lộ ra đôi mắt từ dưới chiếc khăn: "Không, em không tức giận nữa."
Nhìn thấy đôi mắt vẫn có chút phiếm hồng của Vạn Thu, Dương Tắc mỉm cười.
"Anh biết em sẽ nói như vậy mà."
Cảm xúc của Vạn Thu rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.
Cậu còn ăn không ít trái cây, nếu không phải vừa ăn tối thì cậu thậm chí còn ăn hết được cả đĩa.
Sở Kiến Thụ ra khỏi phòng Sở Ức Quy, dường như đã nói chuyện với Sở Ức Quy, nhưng không ai biết nội dung cuộc trò chuyện.
Sở Kiến Thụ hỏi ngắn gọn về tình hình của Vạn Thu, nhưng Vạn Thu vẫn nói không việc gì.
Vạn Thu ngoan ngoãn ngồi vào ghế, hai tay dùng khăn lạnh che mặt.
Có lẽ là vì dần tỉnh táo, nhận ra việc mình vừa làm nên có phần xấu hổ.
Vạn Thu hỏi: "Vừa rồi Ức Quy có nói gì không ạ?"
"Không nói gì cả." Đối với tình huống này, Sở Kiến Thụ hiển nhiên cũng không khống chế nhiều, "Thằng bé chỉ nói là lỗi của thằng bé, thằng bé sẵn lòng gánh vác mọi hậu quả."
"Không phải lỗi của Ức Quy." Vạn Thu lộ ra ánh mắt từ sau chiếc khăn băng, có chút thấp thỏm nhìn Sở Kiến Thụ.
Sở Kiến Thụ sao có thể không nhìn ra Vạn Thu đang bảo vệ Sở Ức Quy, thở dài: "Ba cũng không định làm gì cả."
Đương nhiên Vạn Thu cũng chú ý đến vẻ mặt bất đắc dĩ của Sở Kiến Thụ, trong lòng có chút chột dạ.
"Thỉnh thoảng làm như vậy cũng không có gì không tốt." Sở Kiến Thụ đột nhiên nói.
Dương Tắc và Vạn Thu cùng nhìn về phía Sở Kiến Thụ, dường như không hiểu vì sao Sở Kiến Thụ lại nói như vậy.
"Hỉ nộ ai lạc, bản thân chúng là một phần của đời người."
*Hỉ nộ ai lạc: Mừng – giận – buồn – vui, chỉ những cảm xúc thường thấy của con người.
Đầu ngón tay Sở Kiến Thụ vô thức xoa xoa ghế sofa.
"Ba chưa bao giờ thấy Ức Quy chọc người tức giận như vậy, mặc dù Sở Chương không thích Ức Quy, nhưng sẽ không vì Ức Quy mà tức giận, con người không thể quá hoàn hảo."
"Ức Quy rất thông minh, sẽ không làm chuyện như vậy." Dương Tắc cũng đồng ý.
"Hiện tại xảy ra chuyện này, chứng tỏ đứa nhỏ Ức Quy này cũng đã gặp phải một vấn đề khó giải quyết, biết rõ trình độ của bản thân, có thể sớm cảm nhận được giới hạn của mình, cũng không hẳn là chuyện xấu."
Sở Kiến Thụ hiếm khi chọn cách nói chuyện dịu dàng chứ không mạnh mẽ khiển trách.
"Có thể trải qua, nếm thử tư vị thất bại, lấy trí thông minh của thằng bé, chưa chắc là chuyện không tốt.”
Sở Ức Quy luôn rất hoàn mỹ.
Đứa trẻ tưởng chừng như theo hai từ ‘hoàn hảo’ mà trưởng thành, sau khi tìm ra ý nghĩ của riêng mình, cũng chạm tới cực hạn của bản thân.
Sau khi vượt qua cửa ải khó khăn này, Sở Ức Quy hẳn sẽ được mài giũa để trở nên nổi bật và lóa mắt hơn.
Sở Kiến Thụ nhìn Vạn Thu.
Con trai út của ông dường như có một sức hấp dẫn đặc biệt.
Sự trưởng thành của Vạn Thu sẽ luôn dẫn dắt mọi người xung quanh, thay đổi bọn họ từng chút một.
Quả thực giống như một lễ vật mà trời cao ban cho.
Sở Kiến Thụ hiếm khi nở nụ cười dịu dàng với Vạn Thu: "Hy vọng các con có thể mau chóng giải quyết mâu thuẫn."
Chiếc khăn lạnh trong tay Vạn Thu đã hấp thu gần hết cái nóng.
Sau khi bị Bạch quản gia lấy đi, Vạn Thu lắc đầu tỏ vẻ không cần khăn lạnh nữa.
"Tức giận không phải chuyện xấu sao?" Ở trước mặt Sở Kiến Thụ, Vạn Thu vẫn hơi lo lắng.
Nổi giận trước mặt ba mẹ là chuyện không tốt, Vạn Thu nhận thức như vậy.
"Như ba vừa nói, hỉ nộ ai lạc là những cảm xúc tất yếu của con người." Sở Kiến Thụ đứng dậy, đến bên cạnh Vạn Thu, xoa xoa tóc Vạn Thu, "Chứng tỏ con cũng đã trưởng thành."
Vạn Thu thích Sở Kiến Thụ chạm vào tóc mình như vậy.
Không giống như Dương Tiêu Vũ luôn thích trực tiếp ôm, những hành động thân mật nhất của Sở Kiến Thụ đối với Vạn Thu chỉ giới hạn ở việc này.
Vạn Thu cọ cọ lòng bàn tay của Sở Kiến Thụ, mang theo chút làm nũng không quá rõ ràng.
"Nhưng…"
Từ ‘nhưng’ của Sở Kiến Thụ ngay lập tức khiến tim Vạn Thu khẩn trương nhảy dựng.
"Nếu thật sự không giải quyết được, nhớ tới tìm ba, con không giải quyết được, ba giúp con giải quyết."
Sở Kiến Thụ rút tay lại.
Dù vậy, Vạn Thu cũng không cảm thấy hơi ấm còn sót lại trên tóc biến mất.
Dường như dịu dàng vẫn luôn ở đó.
"Đã muộn rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi đi." Sở Kiến Thụ trầm giọng nói.
Sau khi Sở Kiến Thụ rời đi, những người còn lại ở đây cũng rời đi.
Cuối cùng chỉ còn Dương Tắc, hắn muốn đưa Vạn Thu về phòng ngủ.
Dương Tắc kéo tay Vạn Thu, từng bước từng bước trở về phòng ngủ.
Vạn Thu đột nhiên nói: "Anh hai, em muốn tới phòng Ức Quy."
Dương Tắc có chút kinh ngạc: "Không phải vừa mới cãi nhau sao? Để một ngày bình tĩnh có lẽ sẽ tốt hơn."
Nhưng Vạn Thu lắc đầu: "Em không muốn trì hoãn việc mình ghét."
Dương Tắc nghiêng đầu, nhìn thấy sự non nớt và lạc quan của Vạn Thu.
Hắn vỗ nhẹ vào vai Vạn Thu.
"Tối nay anh sẽ không đóng cửa, nếu em tức giận thì gọi lớn cho anh, anh sẽ đưa em ra ngoài."
Vạn Thu ngoan ngoãn đáp lời.
Dương Tắc nhìn theo bóng lưng Vạn Thu đi vào phòng Sở Ức Quy.
Trong mơ hồ, dường như người hắn nhìn không còn là một đứa trẻ gầy yếu nữa.
Tấm lưng thẳng tặp và đôi vai rộng lớn, đều nói đứa trẻ gầy yếu ấy đang dần trưởng thành.
Dương Tắc nhận ra mình đang mỉm cười.
Khóe miệng nhếch lên, là cảm khái và tán thưởng.
——
Đây là chuyện đúng đắn sao?
Tại sao lại làm chuyện sai lầm?
Khi Sở Ức Quy nghe Vạn Thu chất vấn, hắn đã trả lời Vạn Thu.
Cho dù Vạn Thu có thích ai, cũng không phải là sai lầm.
Hắn hy vọng Vạn Thu có thể làm bất cứ điều gì, bất kể là gì, hắn sẽ ủng hộ mọi việc Vạn Thu làm.
Hắn nói với Vạn Thu.
Nhưng Vạn Thu căn bản không nghe lọt lời hắn nói.
Đôi tay Vạn Thu nắm lấy áo hắn với một lực lớn mà hắn chưa từng thấy.
Sau đó hung hăng đẩy hắn ra xa, mà bản thân hắn chỉ có thể nhìn Vạn Thu không ngừng lùi về phía sau.
Dựa vào giường, ngồi lên giường, ngẩng đầu nhìn Vạn Thu đang tức giận.
Lúc đó, Sở Ức Quy cảm thấy Vạn Thu thật sự rất đẹp.
Sáng ngời, sống động, mang theo ngọn lửa có thể đốt cháy mọi thứ.
Hắn đã chứng kiến sự trưởng thành của Vạn Thu, nhìn Vạn Thu từ ngây thơ đến khi trở thành một người có thể dựa dẫm.
Vạn Thu càng trở nên ưu tú, càng chói lóa, càng khiến hắn không thể rời mắt.
Nhưng còn hắn thì sao?
Những gì hắn đang làm, có khác với những gì hắn đã làm trước đây không?
Liệu những hạt giống lặng lẽ rúc vào đống lửa, cố tìm chút hơi ấm trong thế giới lạnh lẽo có thể nảy mầm được không?
Ngay cả bây giờ, khi Vạn Thu đang giận dữ, tại một khắc đó, hắn vẫn tham lam sự ưu ái mà Vạn Thu dành cho mình.
Sở Kiến Thụ hỏi giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng hắn lại không thể nói gì để trả lời Sở Kiến Thụ.
Trong không khí lạnh lẽo vẫn còn sót lại hơi thở của Vạn Thu, nhưng lại yên tĩnh đến mức như thể tất cả đã tiêu tan.
Lúc này, hắn chỉ thấy một khoảng trống.
"Đó là lỗi của con, con sẵn sàng chịu mọi hậu quả."
Sở Kiến Thụ lại thở dài.
Sở Kiến Thụ nói gì đó, kì thực không quan trọng.
Sở Ức Quy cũng nhận ra Sở Kiến Thụ không có ý định an ủi hay trừng phạt hắn.
"Quan hệ giữa con và Vạn Thu luôn rất tốt, chú tin con sẽ không ức hiếp thằng bé."
"Ở chung với nhau thỉnh thoảng sẽ xung đột, đừng trốn tránh mà hãy giải quyết cho tốt."
"Thỉnh thoảng nhìn vào những chuyện bản thân không thể làm, cũng không phải là điều xấu."
Sở Kiến Thụ trở nên dịu dàng.
Dường như sau khi Vạn Thu trở về, ông ngày càng hiểu được ý nghĩa của từ dịu dàng.
Sau khi Sở Kiến Thụ rời đi, chỉ còn lại một mình Sở Ức Quy trong phòng ngủ.
Sở Ức nghe thấy một thanh âm trầm thấp.
"Không thích sao?" Giọng nói của Vạn Thu chợt vang lên bên tai hắn.
Hắn đê tiện thuận theo yêu cầu của Vạn Thu để đến gần Vạn Thu hơn. Thích sao?
Thích.
Không thích sao?
Thích.
Sao có thể không thích chứ?
Đó là mùi hương hắn quen thuộc, mùi hương mà hắn khao khát, mùi hương chưa bao giờ tan biến trong trí nhớ của hắn.
Dục vọng thân mật bao vây lấy lấy toàn bộ cơ thể, dường như muốn nuốt chửng hắn.
Vạn Thu dò hỏi như muốn dung túng hắn, phóng đại sự ích kỉ và hèn hạ của hắn.
Lúc này, Sở Ức Quy mới thực sự nhận ra, ẩn sau những lời khen ngợi về sự xuất sắc của hắn, lại là một mặc cảm tự ti không đáy.
Căn phòng trống được Vạn Thu lấp đầy từng chút một.
Nhưng căn phòng vẫn chỉ là căn phòng, một khi Vạn Thu lấy đi tất cả, sẽ lại trở nên trống rỗng.
Hắn đơn phương tham lam mọi thứ từ Vạn Thu, bám víu thật chặt như cây tơ hồng.
Lại không thể hồi đáp cho Vạn Thu.
Sớm hay muộn, những cảm xúc bất bình đẳng sẽ sụp đổ, mà người bị tiêu diệt trong sự sụp đổ đó không phải là Vạn Thu.
Vì vậy, hắn ích kỷ muốn duy trì hiện trạng.
Sở Ức Quy phỉ nhổ sự ích kỷ của mình, nhưng đây là cảm xúc mà hắn tìm kiếm, hắn không thể phản kháng.
Hắn biết Vạn Thu sẽ tức giận.
Biết Vạn Thu sẽ bối rối vì bị hắn từ chối.
Hắn có thể thấy sự tập trung và thận trọng của Vạn Thu khi nhìn hắn.
Chính là như vậy, hắn hiểu Vạn Thu rất rõ ràng.
Nhưng vì ích kỷ, hắn làm như không thấy.
Bởi vì làm như không thấy, nên hắn lại càng phỉ nhổ bản thân.
Nhưng phải làm thế nào?
Cách tốt nhất là gì?
Làm sao mới có thể thay đổi được, ngay cả hắn cũng không tìm được cách xin lỗi.
Mọi thứ giống như một đoạn băng video bị kẹt, không thể phát được nữa.
Chỉ ở những nơi tối tăm không ai chú ý, ở những góc mọc đầy rêu xanh, mới có dũng khí phóng thích những cảm xúc âm u.
Hắn nên làm gì bây giờ.
Trong một thế giới mà mọi thứ đều để lại dấu vết, tại sao chỉ có Vạn Thu không có lẽ thường, tại sao mọi quy tắc đều không thể thực hiện được trên người Vạn Thu.
Âm thanh cửa mở lọt bỗng vào tai Sở Ức Quy, xuyên qua bầu không khí lạnh lẽo.
Sở Ức Quy ngước mắt, nhìn thấy Vạn Thu đi vào.
Lúc này, mọi suy nghĩ phức tạp đều bởi vì Vạn Thu tới gần mà biến mất, ánh mắt chỉ còn lại một người.
Chỉ khi có Vạn Thu ở bên, hắn mới thấy thoải mái.
Hắn chỉ chú ý tới Vạn Thu.
Sở Ức Quy ngồi ở trên giường, Vạn Thu đứng ở trước mặt hắn.
Dưới ánh đèn, Vạn Thu nhìn đi nơi khác, chút tức giận chưa tiêu tán cùng vẻ xấu hổ nhợt nhạt hóa thành màu đỏ nhẹ dưới đuôi mắt.
"Xin lỗi." Sở Ức Quy tìm được giọng nói của mình.
Mà hắn cũng nghe thấy giọng điệu khàn khàn, khác hẳn với giọng điệu điềm tĩnh thường ngày của mình.
"Xin lỗi cậu, tớ không nghĩ như vậy."
"Hình như tớ rất tức giận, nhưng lại không nhớ nổi mình tức giận cái gì." Vạn Thu không nhìn Sở Ức Quy, mà nhìn vào bóng tối.
Rõ ràng có một nơi sáng hơn, cậu có thể nhìn rõ nhiều thứ hơn, nhưng lại nhìn chằm chằm vào góc chưa từng được ánh sáng chiếu rọi.
Không biết vì sao, nhịp tim của Sở Ức Quy bất giác tăng tốc.
"Cậu có biết như vậy là không đúng không?" Vạn Thu hỏi.
"Ừm." Sở Ức Quy nói.
"Không đúng chỗ nào?" Vạn Thu hỏi.
"Tớ coi thường tình cảm của chính mình, xem nhẹ sự quan tâm cậu dành cho tớ." Sở Ức Quy biết chính xác lý do tại sao Vạn Thu tức giận.
"Vậy cậu có sửa không"
"..."
"Chẳng lẽ cậu không định sửa sao?"
Vì Sở Ức Quy im lặng, đôi mắt sáng ngời của Vạn Thu liền nhìn chằm chằm hắn.
Sở Ức Quy cụp mắt xuống, như thể đang nói chuyện với cấp trên, rụt rè không dám đối diện.
"Tớ..." Sở Ức Quy chưa từng muốn lộ ra sự kém cỏi của mình trước mặt Vạn Thu.
"Nói thật, thành thật chút!" Giọng nói của Vạn Thu ra vẻ hung dữ, nhưng âm cuối lại mang theo vẻ vô cùng đáng yêu.
Dường như vô cùng lạc quẻ trong bầu không khí áp lực này.
"Tớ không biết sửa như thế nào."
Dưới áp lực của Vạn Thu, Sở Ức Quy thành thật bày tỏ suy nghĩ của mình.
Thích Vạn Thu.
Nhưng lại không biết cách thích một ai đó.
Bởi vì thích mà mâu thuẫn ra đời, lần đầu tiên Sở Ức Quy không có đầu mối, bất lực hoàn toàn.
Hàng mi Sở Ức Quy khẽ run lên.
Cảm giác bất lực đang gặm nhấm hắn, khiến hắn đau đớn.
Nhưng không thể nói không biết...
Sở Ức Quy phải là một Sở Ức Quy xuất sắc, hắn sẽ chịu trách nhiệm hướng dẫn Vạn Thu, đây là trách nhiệm chỉ thuộc về hắn, hắn không muốn giao nó cho bất kỳ ai.
"Tớ đã điều chỉnh xong trạng thái của mình, chỉ cần một chút thời gian là được." Sở Ức Quy nói.
Nhất định sẽ có cách tốt hơn.
"Cậu muốn điều chỉnh trạng thái như thế nào?" Vạn Thu hỏi.
Câu hỏi của Vạn Thu khiến Sở Ức Quy cứng họng.
Vạn Thu quay mặt đi: "Thích một người thì phải làm sao?"
Vạn Thu nghĩ nghĩ, dường như bản thân cậu cũng bắt đầu lâm vào bối rối.
Sở Ức Quy ngước mắt, nhìn thấy Vạn Thu cũng đang bối rối, dường như không biết làm cách nào để nhận biết tình huống hiện tại.
Có lẽ vì Vạn Thu buồn rầu, Sở Ức Quy nhìn Vạn Thu mà quên mất suy nghĩ.
"Hình như đây là một câu hỏi rất khó, Ức Quy cũng chưa từng yêu bao giờ." Vạn Thu ngồi trên giường, sờ cằm nghĩ nghĩ: "Trong tiểu thuyết tớ đọc, tình yêu của mỗi người đều khác nhau."
Vạn Thu dường cũng không đặc biệt muốn hắn trả lời.
"Rốt cuộc thì Ức Quy, cậu muốn cho tớ thứ gì vậy?"
Sở Ức Quy nhìn Vạn Thu suy đi nghĩ lại rất nhiều, khuôn mặt còn nhăn lại.
Khóe mắt Vạn Thu vẫn còn vết đỏ sau khi khóc, nhưng đã hoàn toàn quên mất mình vừa tức giận vì điều gì.
Vẫn bình yên ngồi trên giường, không khác gì trước đây.
Mơ hồ, Sở Ức Quy nhớ lại vài lời Sở Kiến Thụ đã nói trước khi rời đi.
"Con trai tính tình nóng nảy, dễ gây gổ và cãi vã, Sở Chương và Dương Tắc khi còn nhỏ cũng rất hay đánh nhau."
"Đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, mọi chuyện trên đời này thực ra không phức tạp như con nghĩ đâu."
"Thỉnh thoảng làm điều gì đó theo tâm trạng của mình cũng chưa chắc là chuyện xấu."
Hãy làm theo tính cách của mình.
Trong cơn tức giận, Vạn Thu đã bày tỏ được sự quan tâm của mình dành cho hắn.
Khi hắn bối rối, Vạn Thu luôn có thể bắt được chính xác bóng dáng của hắn trong mảng sương mù.
Vạn Thu tóm lấy Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy nghiêng đầu, nhìn vào mắt Vạn Thu.
Là một đôi mắt sáng ngời mà cả màn đêm lẫn ánh sáng đều không thể ăn mòn được.
Vạn Thu dời ánh mắt, quay đầu lại, chỉ để lại cho Sở Ức Quy non nửa sườn mặt.
Có vẻ như cậu không muốn cứ như vậy tha thứ cho Sở Ức Quy.
Nhưng Vạn Thu vẫn giữ nguyên tư thế này, khoảng cách càng ngày càng gần.
"Chúng ta cùng nhau tìm cách giải quyết đi." Giọng nói Vạn Thu có chút ấp úng, dường như còn có chút không vui mà dẩu miệng, "Nếu cậu đồng ý thì hãy làm gì đó để bày tỏ đi."
Dù rất tức giận nhưng Vạn Thu vẫn ngồi cạnh hắn.
Sở Ức Quy nhìn cẩn cổ trắng nõn của Vạn Thu.
Lúc này, hắn không thể không nhìn thẳng vào lòng tham và sự ích kỷ của mình.
Ngay cả khi không có gì.
Ngay cả khi không thể đưa được gì cho Vạn Thu.
Nhưng dòng máu ti tiện bị vứt bỏ lại khao khát nhịp đập của trái tim, không ngừng chuyển động.
Hắn lựa chọn tồn tại như vậy.
Có lẽ không thể không ích kỷ.
Lúc này, Sở Ức Quy đã từ bỏ áp lực và lý trí.
Hắn tiến đến cổ Vạn Thu, mở miệng, cuối cùng cắn vào đầu vai Vạn Thu.
Dù muốn cắn vào nơi trắng trẻo và mỏng manh đó, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế khát vọng mãnh liệt của mình.
"Ức...Ức Quy? Cậu cắn tớ làm gì?" Vạn Thu rất ngạc nhiên.
Dường như không chịu để Vạn Thu trốn thoát, một tay Sở Ức Quy hung hăng ôm lấy eo Vạn Thu, tay kia ôm chặt vai Vạn Thu không chịu buông ra.
Hắn không dùng nhiều sức vì sợ Vạn Thu đau.
Nhưng lại không chịu buông tay, vì kiềm chế mà cảm thấy cơ thể không ngừng đau đớn.
Hắn ích kỷ muốn trả thù Vạn Thu.
Sở Ức Quy cắn vai Vạn Thu, lại cau mày thật chặt.
Hắn nhận ra, bản thân không nên coi hành động này là trả thù.
Đây có lẽ là...
Làm nũng.
Vạn Thu trở về phòng.
Kéo áo để nhìn vai mình trong gương.
Nhìn vết răng tròn trên vai, không đau nhưng nhìn có vẻ kì lạ, bên dấu răng có vết đỏ tím đan chéo nhau.
Vạn Thu nhớ những vết thương khi bị chó cắn vào bắp chân, nhưng vết thương này nhìn qua rất kỳ lạ.
Đây lại là một phương pháp đáp lại khác sao? Ngứa răng?
Vạn Thu cảm thấy trạng thái của Sở Ức Quy ngày càng kì quái.
Rửa mặt xong, Vạn Thu ngồi trên giường.
Dù có nghĩ thế nào, lúc này cậu vẫn tức giận.
Vạn Thu nghĩ nghĩ, sau này Sở Ức Quy thích ai đó, để cậu nhìn hai người yêu đương...
Thật tàn nhẫn.
Sở Ức Quy rốt cuộc đang nghĩ gì vậy.
Vạn Thu không có cách nào hiểu được, đầu Sở Ức Quy nhất định bị hỏng rồi.
Danh sách chương