Sau khi Liễu An Dung trúng kiếm hôn mê, hoàng đệ thấy kế hoạch bại lộ, ra lệnh thích khách giả trang thành vũ cơ dồn dập rút đao xông tới Tạ Trạch, Tạ Trạch dưới sự giận dữ ra lệnh binh lính mai phục ở bốn phía xuất hiện, chỉ một lát thì bọn thích khách, Nam Chu nhóm sứ giả và hoàng đệ bụng dạ khó lường của mình một lưới bắt hết, giải vào địa lao.
Ban đầu Tạ Trạch nên mau chóng thẩm vấn, xử lý thích khách làm loạn, hắn lại ôm Liễu An Dung vào tẩm cung, hạ lệnh tất cả thái y toàn bộ tiến cung trị liệu cho nàng.
Kiếm cũng không đâm vào quá sâu, có thể thấy được khi thích khách thấy đâm trúng công chúa nhà mình hoảng loạn mà thu hồi lực đạo. Tuy rằng máu ngừng chảy, nhưng trên thân kiếm có độc. Nửa đêm, thanh trừ xong độc tố Liễu An Dung sốt cao, Tạ Trạch khẩn trương mà cầm tay nàng, không ngừng cầu nguyện, cũng ở thời khác hôn mê, hắn chăm sóc nàng một tấc cũng không rời.
Năm ngày sau, Liễu An Dung rốt cuộc tỉnh. Biết được nàng tỉnh lại thì Tạ Trạch lâm triều cũng không màng, vội vàng mà chạy tới.
Tạ Trạch đẩy cửa vào, đập vào mắt chính là gò má nữ tử gầy ốm, đang nhìn ngoài cửa sổ cảm thấy giật mình.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Liễu An Dung giương mắt nhìn lên, thấy Tạ Trạch ngược gió, long bào rộng lớn bị gió thổi đến hỗn độn vô lối, mắt đen rưng rưng nước, nhìn thấy nàng vội vã đi về phía nàng.
Liễu An Dung chịu đựng đau xót trên người, quỳ xuống với Tạ Trạch, ngăn cản hắn bước tới. "Ta là tội nhân..." Phụ hoàng nàng có ý đồ ám sát Tạ Trạch, thì nàng cũng có tội.
Tạ Trạch cúi đầu, sợi tóc đen xõa xuống, che đậy đôi mắt hắn lúc sáng lúc tối.
"Ám sát trẫm thật là tội lớn chém đầu. Ngươi nhiều lần trêu đùa trẫm, đùa bỡn thân thể trẫm, còn làm ô uế thanh danh trẫm, trẫm mấy lần hận không thể tự tay bóp chết ngươi."
Liễu An Dung biết Tạ Trạch chán ghét mình, nhưng nghe được hắn nói trắng ra như thế, trong lòng nổi lên từng trận chua xót. Hắn chán ghét nàng như thế, hận không thể bóp chết nàng, nhưng nàng vẫn cứ không biết trong lúc làm bạn vui đùa ầm ĩ thích hắn. Trong đầu nàng đều là bóng dáng hắn buổi tối nghiêm túc phê duyệt tấu chương, thậm chí không tiếc suốt đêm phê xong. Hắn là vị minh quân, nàng biết rõ hơn ai khác.
Phụ hoàng để cho nàng gả tới lúc mục đích ban đầu chính là để cho nàng ám sát Nam Chu đế vương, trước kia là nàng xúc động, không có kế hoạch chu đáo, hiện giờ kế hoạch chu đáo chặt chẽ tới như vậy, giữa mối thù nước nhà, nàng cố tình lựa chọn hắn. Không tiếc lấy thân mạo hiểm, tự mình chắn kiếm.
Liễu An Dung nhàn nhạt cười nói: "Đem ta giải vào đại lao đi, ta sẵn lòng chờ nghe xử trí."
Tạ Trạch nhìn phía ánh mắt Liễu An Dung có chút phức tạp, qua một lúc lâu mới thay nàng vén tóc rối trên trán: "Nhưng trẫm lại bị nàng mê hoặc sâu sắc, tại thời khắc hôn mê, trong đầu hiện lên đều là ngươi dùng thân mình trẫm gian trá khoe khoang tươi cười. Cho nên, trẫm quyết định, nàng chính là Hoàng Hậu Nam Chu... Nếu nàng là tội nhân, vậy trẫm làm sao bây giờ... Nàng là người duy nhất dùng thân thể trẫm, khinh bạc trẫm, lại thấy hết thân thể trẫm, chẳng lẽ muốn một chân đá văng trẫm ra sao..."
"Ngươi..." Khi Liễu An Dung ấp úng, bỗng nhiên chỗ cổ tay mát lạnh, theo sau đó đầu ngón tay lại là ấm áp, tay của hắn đang gắt gao thân thiết nắm lấy tay nàng.
"Trẫm sẽ không truy cứu chuyện lần này Tây Cẩm làm, trẫm nguyện để cho Nam Chu và Tây Cẩm chung vinh hoa, phong nàng làm hậu, hỗ trợ thông thương, trăm năm giao hảo. Mà tất cả việc này, đã công bố tại lúc nàng hôn mê..." Tạ Trạch cúi người xuống, hôn cái trán của nàng, nhẹ giọng nói, "Có bằng lòng cùng ta lập nên thời đại hưng thịnh, vinh hoa hay không..."
Một câu của Tạ Trạch, làm tan rã toàn bộ kiên cường của nàng.
Khóe mắt rưng rưng nước mắt, Liễu An Dung khẽ cười nói: "Ta nguyện ý."
Chương chín: Ái phi, sinh hài tử cho trẫm đi! Ba tháng sau, Liễu An Dung phong hậu, Tạ Trạch cố ý tổ chức một nghi thức sắc phong long trọng.
Nguyệt hắc phong cao, là lúc động phòng hoa chúc, hai người hắc u hắc u chính hoan, bỗng nhiên một ánh sáng trắng hiện lên, trước mắt hai người tối sầm hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Đợi tới khi Tạ Trạch tỉnh lại, Liễu An Dung nâng cằm hắn, phúc hắc mà cười nói: "Ái phi, sinh hài tử cho trẫm đi!"
Tạ Trạch thấy bản thân vậy mà lại trao đổi thân thể với Liễu An Dung, nghe lời trêu tức của nàng, hắn buồn phẫn nộ, tức đến hôn mê bất tỉnh.
Liễu An Dung âm thầm cười trộm, nếu cả đời cũng không đổi lại thì tốt rồi... Nàng phải dùng thân thể hắn làm xằng làm bậy nơi nơi!
Tác giả có lời muốn nói: Bởi vì là bài viết tạp chí... Cho nên lúc viết siêu cấp tiết kiệm số lượng từ, viết hơn một vạn xóa đến 9000, cho nên viết rối rắm cũng chưa tỉ mỉ, thật ra ta cảm thấy hai người cãi nhau ầm ĩ viết lên mới sung sướng ~
Ban đầu Tạ Trạch nên mau chóng thẩm vấn, xử lý thích khách làm loạn, hắn lại ôm Liễu An Dung vào tẩm cung, hạ lệnh tất cả thái y toàn bộ tiến cung trị liệu cho nàng.
Kiếm cũng không đâm vào quá sâu, có thể thấy được khi thích khách thấy đâm trúng công chúa nhà mình hoảng loạn mà thu hồi lực đạo. Tuy rằng máu ngừng chảy, nhưng trên thân kiếm có độc. Nửa đêm, thanh trừ xong độc tố Liễu An Dung sốt cao, Tạ Trạch khẩn trương mà cầm tay nàng, không ngừng cầu nguyện, cũng ở thời khác hôn mê, hắn chăm sóc nàng một tấc cũng không rời.
Năm ngày sau, Liễu An Dung rốt cuộc tỉnh. Biết được nàng tỉnh lại thì Tạ Trạch lâm triều cũng không màng, vội vàng mà chạy tới.
Tạ Trạch đẩy cửa vào, đập vào mắt chính là gò má nữ tử gầy ốm, đang nhìn ngoài cửa sổ cảm thấy giật mình.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Liễu An Dung giương mắt nhìn lên, thấy Tạ Trạch ngược gió, long bào rộng lớn bị gió thổi đến hỗn độn vô lối, mắt đen rưng rưng nước, nhìn thấy nàng vội vã đi về phía nàng.
Liễu An Dung chịu đựng đau xót trên người, quỳ xuống với Tạ Trạch, ngăn cản hắn bước tới. "Ta là tội nhân..." Phụ hoàng nàng có ý đồ ám sát Tạ Trạch, thì nàng cũng có tội.
Tạ Trạch cúi đầu, sợi tóc đen xõa xuống, che đậy đôi mắt hắn lúc sáng lúc tối.
"Ám sát trẫm thật là tội lớn chém đầu. Ngươi nhiều lần trêu đùa trẫm, đùa bỡn thân thể trẫm, còn làm ô uế thanh danh trẫm, trẫm mấy lần hận không thể tự tay bóp chết ngươi."
Liễu An Dung biết Tạ Trạch chán ghét mình, nhưng nghe được hắn nói trắng ra như thế, trong lòng nổi lên từng trận chua xót. Hắn chán ghét nàng như thế, hận không thể bóp chết nàng, nhưng nàng vẫn cứ không biết trong lúc làm bạn vui đùa ầm ĩ thích hắn. Trong đầu nàng đều là bóng dáng hắn buổi tối nghiêm túc phê duyệt tấu chương, thậm chí không tiếc suốt đêm phê xong. Hắn là vị minh quân, nàng biết rõ hơn ai khác.
Phụ hoàng để cho nàng gả tới lúc mục đích ban đầu chính là để cho nàng ám sát Nam Chu đế vương, trước kia là nàng xúc động, không có kế hoạch chu đáo, hiện giờ kế hoạch chu đáo chặt chẽ tới như vậy, giữa mối thù nước nhà, nàng cố tình lựa chọn hắn. Không tiếc lấy thân mạo hiểm, tự mình chắn kiếm.
Liễu An Dung nhàn nhạt cười nói: "Đem ta giải vào đại lao đi, ta sẵn lòng chờ nghe xử trí."
Tạ Trạch nhìn phía ánh mắt Liễu An Dung có chút phức tạp, qua một lúc lâu mới thay nàng vén tóc rối trên trán: "Nhưng trẫm lại bị nàng mê hoặc sâu sắc, tại thời khắc hôn mê, trong đầu hiện lên đều là ngươi dùng thân mình trẫm gian trá khoe khoang tươi cười. Cho nên, trẫm quyết định, nàng chính là Hoàng Hậu Nam Chu... Nếu nàng là tội nhân, vậy trẫm làm sao bây giờ... Nàng là người duy nhất dùng thân thể trẫm, khinh bạc trẫm, lại thấy hết thân thể trẫm, chẳng lẽ muốn một chân đá văng trẫm ra sao..."
"Ngươi..." Khi Liễu An Dung ấp úng, bỗng nhiên chỗ cổ tay mát lạnh, theo sau đó đầu ngón tay lại là ấm áp, tay của hắn đang gắt gao thân thiết nắm lấy tay nàng.
"Trẫm sẽ không truy cứu chuyện lần này Tây Cẩm làm, trẫm nguyện để cho Nam Chu và Tây Cẩm chung vinh hoa, phong nàng làm hậu, hỗ trợ thông thương, trăm năm giao hảo. Mà tất cả việc này, đã công bố tại lúc nàng hôn mê..." Tạ Trạch cúi người xuống, hôn cái trán của nàng, nhẹ giọng nói, "Có bằng lòng cùng ta lập nên thời đại hưng thịnh, vinh hoa hay không..."
Một câu của Tạ Trạch, làm tan rã toàn bộ kiên cường của nàng.
Khóe mắt rưng rưng nước mắt, Liễu An Dung khẽ cười nói: "Ta nguyện ý."
Chương chín: Ái phi, sinh hài tử cho trẫm đi! Ba tháng sau, Liễu An Dung phong hậu, Tạ Trạch cố ý tổ chức một nghi thức sắc phong long trọng.
Nguyệt hắc phong cao, là lúc động phòng hoa chúc, hai người hắc u hắc u chính hoan, bỗng nhiên một ánh sáng trắng hiện lên, trước mắt hai người tối sầm hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Đợi tới khi Tạ Trạch tỉnh lại, Liễu An Dung nâng cằm hắn, phúc hắc mà cười nói: "Ái phi, sinh hài tử cho trẫm đi!"
Tạ Trạch thấy bản thân vậy mà lại trao đổi thân thể với Liễu An Dung, nghe lời trêu tức của nàng, hắn buồn phẫn nộ, tức đến hôn mê bất tỉnh.
Liễu An Dung âm thầm cười trộm, nếu cả đời cũng không đổi lại thì tốt rồi... Nàng phải dùng thân thể hắn làm xằng làm bậy nơi nơi!
Tác giả có lời muốn nói: Bởi vì là bài viết tạp chí... Cho nên lúc viết siêu cấp tiết kiệm số lượng từ, viết hơn một vạn xóa đến 9000, cho nên viết rối rắm cũng chưa tỉ mỉ, thật ra ta cảm thấy hai người cãi nhau ầm ĩ viết lên mới sung sướng ~
Danh sách chương