Cô lại giở chứng trẻ con, sau khi Lộ Tinh Minh làm cô đau thì cô không hề để ý anh nữa.
Vân Tri yên lặng dọn dẹp hành lý, sau đó cầm đồ dùng vào phòng tắm.
Phòng tắm rộng rãi thoáng mát, bồn tắm hình tròn có thể chứa hai người. Trên giá chỗ bồn rửa tay là đồ dùng cho nam, đồ vệ sinh nam và dao cạo râu màu đen.
Cô cẩn thận đặt đồ đạc của mình ngay ngắn bên cạnh của Lộ Tinh Minh, sữa rửa mặt trên giá trở thành hai chai, khăn trở thành hai cái và bàn chải đánh răng là kiểu đồ đôi màu đen trắng, mọi thứ đều theo cặp, ngọt ngào và đáng yêu.
Đáy lòng Vân Tri nổi lên những bong bóng nhỏ tí tách, cô vẫn đứng ở chỗ bồn rửa tay thật lâu, cho đến khi gương mặt ửng đỏ mới chậm rãi đi ra.
Lộ Tinh Minh đang ở trên ghế sô pha ngoài phòng khách chơi với hai con chó.
Anh thay quần áo ở nhà, đôi chân dài duỗi dài một cách uể oải, một tay cầm quả bóng kéo qua lại với Tắc Ông.
Lộ Tinh Minh nhìn cô, “Đói không, anh đi nấu cơm.”
Vân Tri vội vàng nói, “Em nấu được mà, anh cứ chơi đi.”
Sao cô có thể ăn chùa người ta, dù sao cũng phải cống hiến sức lao động.
Lộ Tinh Minh ném quả bóng ra, Tắc Ông ngay lập tức nhảy xuống nhặt.
Anh đứng dậy đi tới, “Không có gì đâu, em nghỉ ngơi đi, để anh nấu món ngon cho em.” Dứt lời thì xoa đầu cô làm tóc cô rối bời, vén tay áo lên vào phòng bếp, còn đóng cửa lại.
Cách cửa phòng, Vân Tri không hề biết Lộ Tinh Minh nấu gì, trong lòng cũng không quá để ý, xoay người cùng chơi đùa với con chó.
Lộ Tinh Minh nhanh chóng nấu xong.
Món chính là cơm, còn lại là hai món ăn, một canh và một chay, màu sắc tuyệt vời, nhìn rất ngon.
Lộ Tinh Minh múc cơm cho Vân Tri, lại gắp một quả miếng chua đưa đến miệng cô, giọng ôn tồn, “Em nếm thử xem.”
Vân Tri thổi thổi rồi từ từ ăn.
Cô nhai mới phát hiện đây không phải là cà chua, ngoài giòn trong mềm, vừa chua vừa ngọt, tươi ngon.
Mắt Vân Tri sáng lên, “Món này ăn ngon.”
Lộ Tinh Minh cười, đẩy món ăn tới trước mặt cô, “Thích thì ăn thêm mấy miếng.”
Vân Tri lại ăn hai miếng, cô không biết đây là món gì. Nó tươi hơn và thơm hơn đậu phụ và cà tím.
“Thí chủ, đây là làm từ cái gì thế?” Từ trước đến nay cô chưa từng ăn qua.
Răng môi Lộ Tinh Minh giật giật, “Cá.”
Vân Tri kinh ngạc trợn to hai mắt.
“Em có cảm giác muốn nôn không?” Anh lại hỏi.
Vân Tri liền hiểu ra mùi vị của món kia, lại sờ bụng, thành thật lắc đầu.
“Đây là cá phi lê sốt cà, nguyên liệu nấu ăn dùng chính là cá long lợi, tươi ngon lại không mùi tanh.”
Nếu để Vân Tri biết là thịt thì cô nhất định sẽ không chịu, loại hải sản lại tanh, nếu không chế biến sạch thì dễ bị phát hiện.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lộ Tinh Minh chọn loại cá long lợi, ướp kỹ rồi rồi chiên trong chảo.
“Lần trước kiểm tra sức khỏe thấy em bị thiếu dinh dưỡng, thiếu máu, nếu em vẫn không ăn thịt thì cơ thể không đủ chất, sau này sẽ bị bệnh.”
Vân tri gãi đầu, “Làm sao mà em bị bệnh được.”
“Già rồi sẽ biết.” Lộ Tinh Minh chắc chắn.
Vân Tri im lặng.
“Em thấy chưa, lúc nãy ăn cá em cũng ăn được mà, vậy là trong tiềm thức vẫn có thể ăn được.”
Vân Tri hít mũi.
“Có một số việc dù sao cũng phải thử. Anh biết sư phụ là lý do mà em không ăn thịt, nhưng bây giờ anh với em ở cùng rồi, em cũng phải nghĩ cho anh nữa đúng không.”
Lộ Tinh Minh nói chậm lại, nhưng trong giọng lại uy nghiêm.
Anh nhìn cô, bất giác trở nên dịu dàng, còn nói, “Anh hy vọng em có thể khỏe mạnh, bắt đầu từ hôm nay phải ăn chút thịt, được không.”
Vân Tri vểnh môi không nói.
“Anh đảm bảo sẽ chế biến tốt, không để em thấy tanh, chỉ cần mỗi ngày em ăn một ít là được.”
Anh kiên nhẫn khuyên giải, Vân Tri nhìn anh, cuối cùng cũng nức nở.
Lộ Tinh Minh lập tức dừng lại, “Đừng khóc, em không muốn thì thôi vậy.”
Vừa nói vừa lấy khắn giấy lau nước mắt cho cô.
Vân Tri hít mũi, vừa ăn cá vừa nghẹn ngào, “Thí chủ, anh đối xử với em tốt quá ~”
Lộ Tinh Minh ngẩn ra.
“Anh tốt với em như vậy, em không biết phải thích anh như thế nào nữa.”
Cô thích anh như vậy là quá ít.
Cô quyết định sau này mỗi ngày phải yêu anh nhiều thêm một chút, nhiều hơn chút nữa, cuối cùng là rất nhiều rất rất nhiều.
Đôi mắt ướt át của Vân Tri nhìn gương mặt tuấn tú của Lộ Tinh Minh, đáy lòng cô sụp đổ, không nhịn được mà muốn gần gũi anh hơn.
Vì vậy Vân Tri bưng chén cơm đứng dậy, ngồi ngay bên anh, cùng anh kề vai, dựa vào anh thật chặc.
Lộ Tinh Minh sửng sốt, sau đó cười thành tiếng, “Anh thuận tay trái, em ngồi như thế sẽ bị đụng đũa.”
Cô suy nghĩ, nói, “Vậy chúng ta đổi chỗ.”
Vân Tri quyết tâm cùng anh ngồi một chỗ, Lộ Tinh Minh thở dài bất lực.
“Vậy ngày mai anh có nấu cá cho em ăn nữa không?”
“Để xem dạ dày em có thích ứng được hay không đã, nếu như không quen thì chúng ta dừng lại, không có phản ứng gì thì có thể thêm một chút.”
Một người không ăn thịt lâu như vậy thì thân thể sẽ sinh ra phản ứng bài xích, việc này phải từ từ làm, không vội được.
Vân Tri gật đầu, cười với anh, “Em đều nghe anh.”
Ăn cơm xong, Vân Tri chủ động rửa chén lại còn chải lông cho hai con chó, cẩn thận quét nhà từ trong ra ngoài.
Chớp mắt đã đến khuya, ngoài cửa sổ là ánh trăng yên tĩnh.
Lộ Tinh Minh ngồi trên bàn sách sát cửa sổ, anh đọc sách dưới ánh đèn.
Lúc anh ra vẻ tập trung rất hấp dẫn, làm Vân Tri phải nhìn anh chăm chú.
Hai con chó ăn no xong về ổ ngủ, Vân Tri nhìn đồng hồ, kim giờ chỉ số mười, đúng giờ đi ngủ.
Cô liếc mắt nhìn Lộ Tinh Minh, ánh mắt đối phương lấp lánh, không hề có ý địh đi ngủ.
Sau hồi lâu cân nhắc, Vân Tri mới đi tới, chọc vào bả vai Lộ Tinh Minh.
“Thí chủ, em đi tắm đây…”
Vân Tri sợ làm phiền anh nên giọng nói rất nhỏ.
“Ừ.” Lộ Tinh Minh không ngẩng đầu mà chỉ nói một chữ.
Được đáp lại. Vân Tri yên tâm đi vào phòng thay đồ ngủ, vào phòng tắm.
Đợi cánh cửa sau lưng đóng lại, suy nghĩ khô khan của Lộ Tinh Minh thoát ra khỏi động lực học buồn tẻ trước mắt.
Đầu bút bi chấm một chấm thật sâu vào trang sách, ánh mắt anh lóe lên, không khỏi quay đầu nhìn lại, rất nhanh chóng lại cúi đầu.
…Luôn cảm giác là lạ.
Lộ Tinh Minh nhăn mặt, rung động trong lòng làm anh trở nên ngốc nghếch.
Cho đến khi điện thoại trên bàn reo lên ý thức anh mới trở về.
Lộ Tinh Minh ngửa vào sau lưng ghế, cầm điện thoại lên giải tỏa.
Tôn Bằng: Mới vừa hoàn thành hạng mục lớn như vậy mà không chuẩn bị đãi mọi người? Đây là đàn anh của Lộ Tinh Minh, anh trả lời: Không được, không có tiền.
Tôn Bằng: Tiền thưởng lớn như vậy mà nói không có tiền?
Lộ Tinh Minh: Lúc này không giống như xưa.
Tôn Bằng:???
Lộ Tinh Minh: Anh độc thân sao mà hiểu được.
Tôn Bằng:???
Lộ Tinh Minh để điện thoại xuống, lại lật sách.
Anh ta đương nhiên không hiểu.
Tiền của lộ Tinh Minh bây giờ phải để nuôi bạn gái.
Áo khoác mùa đông đẹp như vậy dĩ nhiên là phải mua cho cô, mùa đông rồi tới mùa hè, các loại quần short cũng phải mua, tóc cô cũng đã dài rồi, cũng phải mua dầu gội dầu xả.
Lộ Tinh Minh chống cằm, chậm rãi mỉm cười, ánh mắt nhu tình mật ý.
Nuôi bạn gái là một việc cực khổ nhưng lại ngọt ngào.
Nhưng mà…
Cũng rất hạnh phúc.
Khi Lộ Tinh Minh đang suy nghĩ bậy bạ thì Vân Tri đã tắm xong đi ra.
Cô đang mặc một chiếc váy ngủ dài đến đầu gối có in hoa văn mặt trời, hai cánh tay bị bó chặt dưới ống tay áo ngủ, bắp chân cô lộ ra, thon thẳng.
Vân Tri vừa mới gội đầu, còn chưa kịp lau khô nên ướt nhẹp, lộ ra đường cong cơ thể.
Có lẽ là vừa mới tắm xong nên gương mặt cô đỏ ửng, đôi mắt ướt át, cả người cũng tỏa ra hương thơm ngọt ngào.
Giống như một viên kẹo trái kẹo trong suốt xinh xắn, đứng ở chỗ đó dụ dỗ anh.
Trong không khí là mùi sữa tắm, quanh quẩn hồi lâu mà không tan.
Lộ Tinh Minh đen mặt, đột nhiên đứng dậy đi qua.
“Thí chủ, em tắm xong rồi.” Vân Tri ngoan ngoãn nói.
Anh lại cúi đầu xuống hõm vai cô ngửi, động tác này làm thân thể Vân Tri cứng còng.
“Em dùng sữa tắm của anh.”
Giọng rất chắc chắn.
Hô hấp Vân Tri cứng lại, nhanh chóng đỏ mặt.
Cô há hốc mồm, con người xoay quanh, rũ mi mắt chột dạ che giấu, “Em.. Em quên mang sữa tắm.”
“Nhưng anh thấy em đặt trên giá rồi kia mà.”
“…”
Được rồi.
Thật ra là cô muốn dùng của thí chủ.
Muốn có mùi hương giống như anh.
Mới của Lộ Tinh Minh hơi cong, nhéo mặt cô không tra hỏi nữa.
“Lại đây, anh sấy tóc cho em.”
“Sấy tóc phiền phức lắm, một hồi nó lại khô thôi mà.”
Vân Tri không thích sấy tóc, bình thường chỉ dùng khăn lau khô, để tự khô, lại bớt chuyện.
“Không được, buổi tối mà để tóc ướt sẽ bị nhức đầu.”
Lộ Tinh Minh nghiêm nghị.
Vân Tri không còn biện pháp, ngồi ngay ngắn trên ghế để anh sấy tóc.
Tóc cô đen nhánh, trải dài sau lưng.
Ngón tay thon dài của Lộ Tinh Minh sờ qua lại, hơi nóng trên đỉnh đầu, thoải mái làm cho cô buồn ngủ.
Anh sấy từ trên cao xuống, từng chút từng chút sấy khô.
“Xong rồi.” Lộ Tinh Minh cất máy sấy, “Để anh chải tóc cho em.”
Vân Tri mơ màng ừ một tiếng.
Lúc nào anh cũng dịu dàng, thỉnh thoảng còn xoa da đầu cô, làm Vân Tri lập tức buồn ngủ.
“Thí chủ, em buồn ngủ.” Vân Tri dụi mắt, nhẹ nhàng kéo tay áo anh.
Lộ Tinh Minh vuốt ve mái tóc mềm mại, cuối cùng mới quyến luyến để cái lược xuống, “Ừ, em đi ngủ đi.”
“Vậy còn anh?” Vân Tri ngẩng đầu, mơ màng hỏi anh.
“Anh đọc sách xong sẽ ngủ.”
“Ồ.”
Vần Tri không nhịn nổi nữa, ngáp một cái, chậm rãi về phòng.
Đợi bóng dáng cô biến mất, Lộ Tinh Minh mới ngồi trước bàn đọc sách học tập.
Kết quả lại không bao lâu, cô lại xuất hiện trong tầm mắt anh.
“Vừa rồi em quên mất.” Vân Tri nhìn anh, giọng êm ái ngọt mềm, “Lộ thí chủ, ngủ ngon.”
Lộ Tinh Minh hơi hoảng hốt, ngay sau đó mi mắt giãn ra, nụ cười cong tới đáy mắt.
“Ngủ ngon, nhỏ tóc giả của anh.”
Trong đêm này, thanh âm của anh nhẹ bẫng như một đoạn hát.
Vân Tri yên lặng dọn dẹp hành lý, sau đó cầm đồ dùng vào phòng tắm.
Phòng tắm rộng rãi thoáng mát, bồn tắm hình tròn có thể chứa hai người. Trên giá chỗ bồn rửa tay là đồ dùng cho nam, đồ vệ sinh nam và dao cạo râu màu đen.
Cô cẩn thận đặt đồ đạc của mình ngay ngắn bên cạnh của Lộ Tinh Minh, sữa rửa mặt trên giá trở thành hai chai, khăn trở thành hai cái và bàn chải đánh răng là kiểu đồ đôi màu đen trắng, mọi thứ đều theo cặp, ngọt ngào và đáng yêu.
Đáy lòng Vân Tri nổi lên những bong bóng nhỏ tí tách, cô vẫn đứng ở chỗ bồn rửa tay thật lâu, cho đến khi gương mặt ửng đỏ mới chậm rãi đi ra.
Lộ Tinh Minh đang ở trên ghế sô pha ngoài phòng khách chơi với hai con chó.
Anh thay quần áo ở nhà, đôi chân dài duỗi dài một cách uể oải, một tay cầm quả bóng kéo qua lại với Tắc Ông.
Lộ Tinh Minh nhìn cô, “Đói không, anh đi nấu cơm.”
Vân Tri vội vàng nói, “Em nấu được mà, anh cứ chơi đi.”
Sao cô có thể ăn chùa người ta, dù sao cũng phải cống hiến sức lao động.
Lộ Tinh Minh ném quả bóng ra, Tắc Ông ngay lập tức nhảy xuống nhặt.
Anh đứng dậy đi tới, “Không có gì đâu, em nghỉ ngơi đi, để anh nấu món ngon cho em.” Dứt lời thì xoa đầu cô làm tóc cô rối bời, vén tay áo lên vào phòng bếp, còn đóng cửa lại.
Cách cửa phòng, Vân Tri không hề biết Lộ Tinh Minh nấu gì, trong lòng cũng không quá để ý, xoay người cùng chơi đùa với con chó.
Lộ Tinh Minh nhanh chóng nấu xong.
Món chính là cơm, còn lại là hai món ăn, một canh và một chay, màu sắc tuyệt vời, nhìn rất ngon.
Lộ Tinh Minh múc cơm cho Vân Tri, lại gắp một quả miếng chua đưa đến miệng cô, giọng ôn tồn, “Em nếm thử xem.”
Vân Tri thổi thổi rồi từ từ ăn.
Cô nhai mới phát hiện đây không phải là cà chua, ngoài giòn trong mềm, vừa chua vừa ngọt, tươi ngon.
Mắt Vân Tri sáng lên, “Món này ăn ngon.”
Lộ Tinh Minh cười, đẩy món ăn tới trước mặt cô, “Thích thì ăn thêm mấy miếng.”
Vân Tri lại ăn hai miếng, cô không biết đây là món gì. Nó tươi hơn và thơm hơn đậu phụ và cà tím.
“Thí chủ, đây là làm từ cái gì thế?” Từ trước đến nay cô chưa từng ăn qua.
Răng môi Lộ Tinh Minh giật giật, “Cá.”
Vân Tri kinh ngạc trợn to hai mắt.
“Em có cảm giác muốn nôn không?” Anh lại hỏi.
Vân Tri liền hiểu ra mùi vị của món kia, lại sờ bụng, thành thật lắc đầu.
“Đây là cá phi lê sốt cà, nguyên liệu nấu ăn dùng chính là cá long lợi, tươi ngon lại không mùi tanh.”
Nếu để Vân Tri biết là thịt thì cô nhất định sẽ không chịu, loại hải sản lại tanh, nếu không chế biến sạch thì dễ bị phát hiện.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lộ Tinh Minh chọn loại cá long lợi, ướp kỹ rồi rồi chiên trong chảo.
“Lần trước kiểm tra sức khỏe thấy em bị thiếu dinh dưỡng, thiếu máu, nếu em vẫn không ăn thịt thì cơ thể không đủ chất, sau này sẽ bị bệnh.”
Vân tri gãi đầu, “Làm sao mà em bị bệnh được.”
“Già rồi sẽ biết.” Lộ Tinh Minh chắc chắn.
Vân Tri im lặng.
“Em thấy chưa, lúc nãy ăn cá em cũng ăn được mà, vậy là trong tiềm thức vẫn có thể ăn được.”
Vân Tri hít mũi.
“Có một số việc dù sao cũng phải thử. Anh biết sư phụ là lý do mà em không ăn thịt, nhưng bây giờ anh với em ở cùng rồi, em cũng phải nghĩ cho anh nữa đúng không.”
Lộ Tinh Minh nói chậm lại, nhưng trong giọng lại uy nghiêm.
Anh nhìn cô, bất giác trở nên dịu dàng, còn nói, “Anh hy vọng em có thể khỏe mạnh, bắt đầu từ hôm nay phải ăn chút thịt, được không.”
Vân Tri vểnh môi không nói.
“Anh đảm bảo sẽ chế biến tốt, không để em thấy tanh, chỉ cần mỗi ngày em ăn một ít là được.”
Anh kiên nhẫn khuyên giải, Vân Tri nhìn anh, cuối cùng cũng nức nở.
Lộ Tinh Minh lập tức dừng lại, “Đừng khóc, em không muốn thì thôi vậy.”
Vừa nói vừa lấy khắn giấy lau nước mắt cho cô.
Vân Tri hít mũi, vừa ăn cá vừa nghẹn ngào, “Thí chủ, anh đối xử với em tốt quá ~”
Lộ Tinh Minh ngẩn ra.
“Anh tốt với em như vậy, em không biết phải thích anh như thế nào nữa.”
Cô thích anh như vậy là quá ít.
Cô quyết định sau này mỗi ngày phải yêu anh nhiều thêm một chút, nhiều hơn chút nữa, cuối cùng là rất nhiều rất rất nhiều.
Đôi mắt ướt át của Vân Tri nhìn gương mặt tuấn tú của Lộ Tinh Minh, đáy lòng cô sụp đổ, không nhịn được mà muốn gần gũi anh hơn.
Vì vậy Vân Tri bưng chén cơm đứng dậy, ngồi ngay bên anh, cùng anh kề vai, dựa vào anh thật chặc.
Lộ Tinh Minh sửng sốt, sau đó cười thành tiếng, “Anh thuận tay trái, em ngồi như thế sẽ bị đụng đũa.”
Cô suy nghĩ, nói, “Vậy chúng ta đổi chỗ.”
Vân Tri quyết tâm cùng anh ngồi một chỗ, Lộ Tinh Minh thở dài bất lực.
“Vậy ngày mai anh có nấu cá cho em ăn nữa không?”
“Để xem dạ dày em có thích ứng được hay không đã, nếu như không quen thì chúng ta dừng lại, không có phản ứng gì thì có thể thêm một chút.”
Một người không ăn thịt lâu như vậy thì thân thể sẽ sinh ra phản ứng bài xích, việc này phải từ từ làm, không vội được.
Vân Tri gật đầu, cười với anh, “Em đều nghe anh.”
Ăn cơm xong, Vân Tri chủ động rửa chén lại còn chải lông cho hai con chó, cẩn thận quét nhà từ trong ra ngoài.
Chớp mắt đã đến khuya, ngoài cửa sổ là ánh trăng yên tĩnh.
Lộ Tinh Minh ngồi trên bàn sách sát cửa sổ, anh đọc sách dưới ánh đèn.
Lúc anh ra vẻ tập trung rất hấp dẫn, làm Vân Tri phải nhìn anh chăm chú.
Hai con chó ăn no xong về ổ ngủ, Vân Tri nhìn đồng hồ, kim giờ chỉ số mười, đúng giờ đi ngủ.
Cô liếc mắt nhìn Lộ Tinh Minh, ánh mắt đối phương lấp lánh, không hề có ý địh đi ngủ.
Sau hồi lâu cân nhắc, Vân Tri mới đi tới, chọc vào bả vai Lộ Tinh Minh.
“Thí chủ, em đi tắm đây…”
Vân Tri sợ làm phiền anh nên giọng nói rất nhỏ.
“Ừ.” Lộ Tinh Minh không ngẩng đầu mà chỉ nói một chữ.
Được đáp lại. Vân Tri yên tâm đi vào phòng thay đồ ngủ, vào phòng tắm.
Đợi cánh cửa sau lưng đóng lại, suy nghĩ khô khan của Lộ Tinh Minh thoát ra khỏi động lực học buồn tẻ trước mắt.
Đầu bút bi chấm một chấm thật sâu vào trang sách, ánh mắt anh lóe lên, không khỏi quay đầu nhìn lại, rất nhanh chóng lại cúi đầu.
…Luôn cảm giác là lạ.
Lộ Tinh Minh nhăn mặt, rung động trong lòng làm anh trở nên ngốc nghếch.
Cho đến khi điện thoại trên bàn reo lên ý thức anh mới trở về.
Lộ Tinh Minh ngửa vào sau lưng ghế, cầm điện thoại lên giải tỏa.
Tôn Bằng: Mới vừa hoàn thành hạng mục lớn như vậy mà không chuẩn bị đãi mọi người? Đây là đàn anh của Lộ Tinh Minh, anh trả lời: Không được, không có tiền.
Tôn Bằng: Tiền thưởng lớn như vậy mà nói không có tiền?
Lộ Tinh Minh: Lúc này không giống như xưa.
Tôn Bằng:???
Lộ Tinh Minh: Anh độc thân sao mà hiểu được.
Tôn Bằng:???
Lộ Tinh Minh để điện thoại xuống, lại lật sách.
Anh ta đương nhiên không hiểu.
Tiền của lộ Tinh Minh bây giờ phải để nuôi bạn gái.
Áo khoác mùa đông đẹp như vậy dĩ nhiên là phải mua cho cô, mùa đông rồi tới mùa hè, các loại quần short cũng phải mua, tóc cô cũng đã dài rồi, cũng phải mua dầu gội dầu xả.
Lộ Tinh Minh chống cằm, chậm rãi mỉm cười, ánh mắt nhu tình mật ý.
Nuôi bạn gái là một việc cực khổ nhưng lại ngọt ngào.
Nhưng mà…
Cũng rất hạnh phúc.
Khi Lộ Tinh Minh đang suy nghĩ bậy bạ thì Vân Tri đã tắm xong đi ra.
Cô đang mặc một chiếc váy ngủ dài đến đầu gối có in hoa văn mặt trời, hai cánh tay bị bó chặt dưới ống tay áo ngủ, bắp chân cô lộ ra, thon thẳng.
Vân Tri vừa mới gội đầu, còn chưa kịp lau khô nên ướt nhẹp, lộ ra đường cong cơ thể.
Có lẽ là vừa mới tắm xong nên gương mặt cô đỏ ửng, đôi mắt ướt át, cả người cũng tỏa ra hương thơm ngọt ngào.
Giống như một viên kẹo trái kẹo trong suốt xinh xắn, đứng ở chỗ đó dụ dỗ anh.
Trong không khí là mùi sữa tắm, quanh quẩn hồi lâu mà không tan.
Lộ Tinh Minh đen mặt, đột nhiên đứng dậy đi qua.
“Thí chủ, em tắm xong rồi.” Vân Tri ngoan ngoãn nói.
Anh lại cúi đầu xuống hõm vai cô ngửi, động tác này làm thân thể Vân Tri cứng còng.
“Em dùng sữa tắm của anh.”
Giọng rất chắc chắn.
Hô hấp Vân Tri cứng lại, nhanh chóng đỏ mặt.
Cô há hốc mồm, con người xoay quanh, rũ mi mắt chột dạ che giấu, “Em.. Em quên mang sữa tắm.”
“Nhưng anh thấy em đặt trên giá rồi kia mà.”
“…”
Được rồi.
Thật ra là cô muốn dùng của thí chủ.
Muốn có mùi hương giống như anh.
Mới của Lộ Tinh Minh hơi cong, nhéo mặt cô không tra hỏi nữa.
“Lại đây, anh sấy tóc cho em.”
“Sấy tóc phiền phức lắm, một hồi nó lại khô thôi mà.”
Vân Tri không thích sấy tóc, bình thường chỉ dùng khăn lau khô, để tự khô, lại bớt chuyện.
“Không được, buổi tối mà để tóc ướt sẽ bị nhức đầu.”
Lộ Tinh Minh nghiêm nghị.
Vân Tri không còn biện pháp, ngồi ngay ngắn trên ghế để anh sấy tóc.
Tóc cô đen nhánh, trải dài sau lưng.
Ngón tay thon dài của Lộ Tinh Minh sờ qua lại, hơi nóng trên đỉnh đầu, thoải mái làm cho cô buồn ngủ.
Anh sấy từ trên cao xuống, từng chút từng chút sấy khô.
“Xong rồi.” Lộ Tinh Minh cất máy sấy, “Để anh chải tóc cho em.”
Vân Tri mơ màng ừ một tiếng.
Lúc nào anh cũng dịu dàng, thỉnh thoảng còn xoa da đầu cô, làm Vân Tri lập tức buồn ngủ.
“Thí chủ, em buồn ngủ.” Vân Tri dụi mắt, nhẹ nhàng kéo tay áo anh.
Lộ Tinh Minh vuốt ve mái tóc mềm mại, cuối cùng mới quyến luyến để cái lược xuống, “Ừ, em đi ngủ đi.”
“Vậy còn anh?” Vân Tri ngẩng đầu, mơ màng hỏi anh.
“Anh đọc sách xong sẽ ngủ.”
“Ồ.”
Vần Tri không nhịn nổi nữa, ngáp một cái, chậm rãi về phòng.
Đợi bóng dáng cô biến mất, Lộ Tinh Minh mới ngồi trước bàn đọc sách học tập.
Kết quả lại không bao lâu, cô lại xuất hiện trong tầm mắt anh.
“Vừa rồi em quên mất.” Vân Tri nhìn anh, giọng êm ái ngọt mềm, “Lộ thí chủ, ngủ ngon.”
Lộ Tinh Minh hơi hoảng hốt, ngay sau đó mi mắt giãn ra, nụ cười cong tới đáy mắt.
“Ngủ ngon, nhỏ tóc giả của anh.”
Trong đêm này, thanh âm của anh nhẹ bẫng như một đoạn hát.
Danh sách chương