Editor: Thùy Linh
Đại Bi Chú quá ma thuật, nghe một đoạn thì mọi người hoàn toàn không biết Hàn Lệ đã dẫn người ở bên ngoài.
Sau khi hát xong, Vân Tri cũng biết mệt.
Bỗng nhiên ủ rũ, cô xoa đôi mắt, đem micro đặt một bên, lảo đảo bước đến bên cạnh Lộ Tinh Minh, ngồi xuống, dựa đầu vào vai anh, nhắm mắt ngủ yên.
Những người khác đều nhẹ nhàng thở ra, may mà không hát nữa, nếu cô còn hát thì thế nào cũng bị tẩy não.
Vân Tri nhanh chóng đi vào giấc ngủ, cô khó chịu bởi vì bả vai của Lộ Tinh Minh hơi cứng nên nhích lại gần hơn, trực tiếp dựa vào lòng ngực anh.
Lưng Lộ Tinh Minh cứng đờ, theo bản năng mà đẩy cô sang một bên, nhưng không quan trọng, chỉ càng làm Vân Tri thêm dính người. Cô túm chặt cánh tay Lộ Tinh Minh, tìm được vị trí thoải mái trong lòng ngực anh thì không lộn xộn nữa.
Mặt mày Lộ Tinh Minh trầm xuống.
Anh em thấy trò hay nên không giúp đỡ.
“Cậu buông ra.” Lộ Tinh Minh không rút tay của mình ra được, tức khắc trở nên táo bạo, gầm nhẹ với Lưu Bưu Hổ: “Xem này, mau gọi người lại đây!”
Lưu Bưu Hổ nén cười: “Được được được, tôi gọi người bây giờ.”
Lộ Tinh Minh từ bỏ chống cự, nhẫn nại chờ người đón cô đi.
Dưới ánh đèn lay động, anh thoáng nhìn qua liền thấy đôi môi đỏ thắm của cô, màu da trắng nõn, trở nên không dời được mắt.
Khuôn mặt cô đáp ở trên vai anh, hơi méo mó. Từ hướng này, Lộ Tinh Minh có thể thấy lông mi dài của cô, thật rũ xuống hoàn toàn che đôi mắt.
Vân Tri thở nhẹ nhàng, môi hơi động động, lại cọ trên người anh.
Thật ngứa.
Lộ Tinh Minh suy nghĩ, sau đó đầu ngón tay chạm vào từng lông mi của cô.
— Kỳ thật rất ngoan.
Lộ Tinh Minh bỗng mềm lòng, ánh mắt lập lòe, không tự giác mà chuyển tay lên gương mặt của cô.
Rất mịn.
Cũng rất mềm mại.
Tránh đi mọi người, Lộ Tinh Minh cẩn thận nhéo một cái.
Đang đắm chìm thì cửa đột nhiên bị đá ra, tám chín người đi vào, căn phòng được lấp đầy.
Lộ Tinh Minh nhìn qua.
Hàn Lệ cầm đầu, cậu nhìn xung quanh, cuối cùng tìm được lộ Tinh Minh trong góc cuối của sô pha, còn có Vân Tri trong lòng ngực anh đang bị vuốt ve.
Hàn Lệ lập tức phát nổ.
“Chết tiệt, con mẹ mày!”
Các loại ý niệm nhanh chóng xẹt qua đầu Hàn Lệ, tức giận trào dâng, lý trí không còn, tay cậu cầm lấy chai rượu trên bàn, đập trên bàn xong liều mạng chạy tới Lộ Tinh Minh.
Mấy người Lưu Bưu Hổ cuối cùng cũng nhận thức được, không nói hai lời mà xông tới ôm lấy eo cậu, trong miệng khuyên bảo: “Lệ thiếu, hiểu lầm! Hiểu lầm rồi!”
“Cút! Bỏ tay ra!” Hàn Lệ nắm chặt chai rượu, biểu tình dữ tợn, phẫn uất.
Hiểu lầm cái quỷ gì!
Mắt cậu không mù nên có thể thấy được.
Thằng chó Lộ Tinh Minh này thật là to gan, vậy mà dám ra tay với người của cậu? “Tao cảnh cáo mày, buông tay ra—!” Hàn Lệ giãy giụa, cắn răng, dáng vẻ như muốn nuốt sống Lộ Tinh Minh.
“Hiểu lầm mà, hiểu lầm, Kingkong… Nhầm!” Lưu Bưu Hổ mặc sống chết mà ôm Hàn Lệ, sốt ruột giải thích, “Hàn Vân Tri đi nhầm, lại bị say, đại ca chúng tôi sợ xảy ra chuyện nên đưa cậu ấy lại đây, với cả cùng là bạn học cả mà, chúng tôi có dám làm gì đâu.”
Hàn Lệ giật mình, bắt được trọng điểm.
Cậu trừng lớn mắt, khiếp sợ nói: “Chúng mày cho cô ấy uống rượu?”
Lưu Bưu Hổ ngốc: “Không… không phải, ai mà dám cơ chứ! Ai cho cô ấy uống rượu chứ không phải chúng tôi!”
Oan quá oan!
Quả thực chính là có lý nói không rõ!
Lưu Bưu Hổ không có biện pháp, không khỏi nhìn Lộ Tinh Minh.
Lộ Tinh Minh không hoảng hốt cũng không bực, hừ cười một tiếng, “Đầu óc mày có bị sao không, dám hất nước bẩn lên người tao à.”
Hàn Lệ cầm chai rượu chỉ vào Lộ Tinh Minh, “Mày dám nói thêm câu nữa!”
“Không phải là bọn mày chuốc say cô ấy sao?” Trước mặt Hàn Lệ, Lộ tinh Minh làm trò, cố ý nhéo gương mặt trắng nõn mềm mại của Vân Tri, “Xem này, say không nhúc nhích.”
Hàn Lệ tức giận, “Đừng có dùng bàn tay dơ bẩn đó chạm vào cô ấy!”
“Ồ.”
Lộ Tinh Minh khiêu khích, nâng mặt Vân Tri lên, dùng sức vuốt ve thành đủ hình dạng.
Toàn thân Hàn Lệ phát run.
Tức muốn chết.
Không khống chế được cảm xúc, cậu cầm chai rượu đi lên, nhưng nghĩ Vân Tri còn ở đó nên bỏ lại, bàn tay trần vọt qua.
Lộ Tinh Minh buông lỏng tay, hai người vừa vặn đấm nhau.
Đồng bọn cũng không đứng yên, bọn họ không nhàn rỗi, ở phía sau nổi loạn.
Trong lúc nhất thời, ghế lô tràn ngập tiếng đấm nhau cùng với mảnh thủy tinh từ chai rượu vỡ ra, ghế dựa ngã xuống đất, bàn trà cũng rối loạn, toàn bộ đều lộn xộn.
Cửa đã đóng nên người bên ngoài không vào được, nghe thấy tiếng leng keng mà đau não.
Hai người đánh nhau đến khí thế ngất trời, khó tách ra. Vân Tri ngủ ở góc như ở một thế giới khác, một chút cũng không lay động, cô chỉ thấy ầm ĩ, trở mình, theo phản xạ mà che hai lỗ tai lại.
Hàn Lệ đánh đòn phủ đầu, ánh mắt nhìn chai rượu ở một bên, Lộ Tinh Minh biết ý đồ của cậu, tay mắt lanh lẹ trốn ra tay của Hàn Lệ, xoayngười cướp đoạt. Hàn Lệ thấy vậy lại hất anh xuống, thân mình Lộ Tinh Minh lảo đảo, chai rượu rớt xuống, dưới chân không cẩn thận mà dẫm lên, hoàn toàn mất cân bằng.
Đông đúc ồn ào.
Lộ Tinh Minh ngã xuống, thẳng tắp đè trên người Vân Tri.
Hai tay anh chống bên sườn hông cô, hoảng hốt với mùi rượu, Lộ Tinh Minh cảm giác mềm mại trên môi, đó là mặt Vân Tri.
Cả người đều ngốc.
Trong đầu nổ vang, chỉ có một suy nghĩ—
Thật mềm.
Hô hấp nhanh dồn dập, qua một phút đồng hồ mới hoãn mà đứng dậy, Lộ Tinh Minh sờ môi, cảm giác như say xe, say rượu, mơ hồ, xung quanh hết thảy đều không tiếng động.
Lộ Tinh Minh làm Hàn lệ nổ tung trong đầu, tức giận không thể khống chế.
“Lộ Tinh Minh ——–!”
“Ông đây hôm nay giết chết mày!”
“Không giết thề không làm người!”
Hàn Lệ tức muốn hộc máu, giương nanh múa vuốt chạy lại phía Lộ Tinh Minh.
Cậu không để ý dưới chân, đế giày trật sang một bên, làm cậu dẫm lên đống đổ nát.
Thấy gương mặt của Lộ Tinh Minh ngày càng gần lại, Hàn Lệ thầm kêu không ổn.
Gần đến Lộ Tinh Minh thì cậu kịp phanh lại, đôi tay với chân dùng sức tách ra, mười ngón tay gắt gao chống tường, cổ tay run rẩy chống toàn thân, nhưng cuối cùng cũng té xuống, không đụng một tí gì vào Lộ Tinh Minh.
Hai người nhẹ nhàng thở ra.
Bốn mắt nhìn nhau, vừa ngại vừa thù.
Cuối cùng —
“Cút!”
Hai người đối mặt nhau, cùng nói với đối phương.
Lộ Tinh Minh đá chân qua, nhíu chặt mày tỏ vẻ chán ghét.
Lúc này Vân Tri mới tỉnh.
Cô chậm rãi ngồi dậy từ ghế sô pha, xuyên qua sương khói, Vân Tri nhìn thấy mười mấy người, trên sô pha là Hàn Lệ và Lộ Tinh Minh.
Vân Tri rất đau đầu, huyệt thái dương thình thịch nhảy.
Cảm giác mình không nhớ chuyện gì cả.
Cô dùng sức vỗ đầu, gian nan nói: “Hàn Lệ…”
Hàn Lệ hoàn hồn, quay đầu nhìn lại.
Vân Tri chớp mắt, mờ mịt nhìn bốn phía, “Sao cậu lại ở đây?”
Hỏi xong, đầu lại đau.
Hàn Lệ nhanh chóng đi tới kéo Vân Tri vào lòng ngực, lùi khoảng cách sau đó mới chỉ vào Lộ Tinh Minh chất vấn, “Thằng chó này chuốc rượu cô có đúng không?”
“Rượu?” Vân Tri ngốc ngốc, cô uống rượu sao?
“Cô… uống rượu?” Môi Vân Tri run lên.
Mấy hôm trước cô ăn thịt, hôm nay lại uống rượu???
Một đàn em ở phía sau đang trốn tránh, căn bản không dám lên tiếng, càng miễn bàn là nói ly rượu đó là của cậu.
Hàn Lệ lại hỏi: “Nó làm chuyện xấu với cô phải không? Đừng sợ, nói cho tôi biết, nó động cô chỗ nào, tôi băm nó ra chỗ đó.”
Lộ Tinh Minh khinh thường hừ nhẹ: “Cái đầu không cao mà sủa hăng quá.”
Hàn Lệ trừng mắt, “Cút, bố mày 1m83.”
Lộ Tinh Minh đắc ý, “Ồ, tao 1m85.”
“….”
Cao ghê gớm! Đồ chết tiệt!
Hàn Lệ nghiến răng, bỗng nảy ra một kế.
Cậu ôm eo nhỏ của Vân Tri, vẻ mặt khoe khoang tự đắc, “Bạn gái tao.”
Quả nhiên, sắc mặt Lộ Tinh Minh thay đổi.
Đôi mắt đắc ý kia lại quy về lãnh đạm, thần sắc lạnh lẽo.
Lộ Tinh Minh nắm chặt tay, trái tim như bị kim đâm vào, không đau nhưng rất khó chịu.
Ghế lô lặng ngắt như tờ, Lưu Bưu Hổ nhìn Hàn Lệ lại nhìn Lộ Tinh Minh, thầm than trời đất.
Đại ca chưa ra tay mà đã chết trước!!
Đứng trong chốc lát, Vân Tri đỡ đau đầu, ý thức cũng trở về.
Cô chậm rãi tránh tay Hàn Lệ, biểu tình hoang mang, “Cậu nói cái gì đó? Cô không phải bạn gái cậu, Hàn Lệ, đừng nói bậy, không tốt đâu.”
Nụ cười Hàn Lệ cứng lại.
Phía sau đàn em cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, không phải Lệ thiếu nói đây là người thân à? Pháp luật qui định không được yêu đương với người thân họ hàng đâu.”
Nụ cười Hàn Lệ càng cứng.
Mấy người này ngu quá đi?
Không nhìn ra cậu cố tình làm Lộ Tinh Minh khó chịu sao.
Lộ Tinh Minh nhướng mày, vẻ mặt căng chặt lại thả lỏng, trên mặt cũng cười mỉm, “Ừ? Bạn gái?”
Hàn Lệ bị vả mặt không có chỗ dung thân.
Vân Tri không hiểu rõ mọi chuyện là thế nào.
Cô càng không nghĩ là bởi vì mình mà mọi người đánh nhau túi bụi.
Vân Tri kéo tay áo Hàn Lệ, một năm một mười kể cho cậu nghe hết, “Hàn Lệ, cậu hiểu lầm rồi, lúc ở chỗ cũ cô đau đầu nên ra ngoài hít thở không khí, sau đó gặp Lộ thí chủ, cậu ấy không biết cô chỗ nào tới nên đưa cô lại đây. Còn nữa, mọi người đều là bạn học, sẽ không làm gì đâu.”
Vân Tri cảm thấy Hàn Lệ hơi lỗ mãng, nhưng ở trước mặt mọi người trách cứ cậu là không nên.
Cô càng có rất nhiều cảm động.
Hàn Lệ lại đến đây tìm cô, trên lý thuyết cô vẫn là người thân của cậu, cũng không phải người ngoài.
Trước kia cô luôn cẩn thận đối đãi với Hàn Lệ, sợ làm cậu mất mặt, hiện giờ ngẫm lại, đúng là cô lòng dạ hẹp hòi, xem thường Hàn Lệ.
Vân Tri nhấp môi, kéo tay Hàn Lệ, nhìn về phía Lộ Tinh Minh. Thoáng thấy vết thương trên mặt anh bị Hàn Lệ gây ra thì cảm thấy có lỗi vô cùng:
“Thật xin lỗi Lộ thí chủ, tại mình hồ đồ, không cẩn thận đem lại phiền phức cho cậu.”
Khi nói chuyện lại nghe mùi rượu, không biết là từ phòng hay từ miệng mình, Vân Tri cũng không nhớ rõ mình có uống rượu hay không.
Mặt mày Lộ Tinh Minh thâm trầm, “Không có gì, tôi cũng không để ý.”
Nói rồi, đầu ngón tay sờ môi, trên môi như còn mang nhiệt độ cơ thể của cô, hoảng hốt một lát, Lộ Tinh Minh lại trở về như cũ.
“Vậy… chúng mình đi nhé.” Vân Tri kéo Hàn Lệ, túm cậu đi ra ngoài.
Lúc gần đi, Lưu Bưu Hổ lắm miệng hỏi một câu: “Hai người là quan hệ thân thích như thế nào vậy?”
Hàn Lệ trừng mắt, lạnh lùng nói: “Em gái họ hàng xa, có ý kiến hả?” “
“…”
Một đám người ăn ý nhìn về Lộ Tinh Minh trên sô pha.
Ánh mắt thương xót.
Xong rồi, đại ca của bọn họ phải cúi đầu dưới Hàn Lệ, về sau phải gọi đối thủ một mất một còn là anh.
Bi ai.
Thật là bi ai!
Chuột phải kết thân gia với mèo!
Đại Bi Chú quá ma thuật, nghe một đoạn thì mọi người hoàn toàn không biết Hàn Lệ đã dẫn người ở bên ngoài.
Sau khi hát xong, Vân Tri cũng biết mệt.
Bỗng nhiên ủ rũ, cô xoa đôi mắt, đem micro đặt một bên, lảo đảo bước đến bên cạnh Lộ Tinh Minh, ngồi xuống, dựa đầu vào vai anh, nhắm mắt ngủ yên.
Những người khác đều nhẹ nhàng thở ra, may mà không hát nữa, nếu cô còn hát thì thế nào cũng bị tẩy não.
Vân Tri nhanh chóng đi vào giấc ngủ, cô khó chịu bởi vì bả vai của Lộ Tinh Minh hơi cứng nên nhích lại gần hơn, trực tiếp dựa vào lòng ngực anh.
Lưng Lộ Tinh Minh cứng đờ, theo bản năng mà đẩy cô sang một bên, nhưng không quan trọng, chỉ càng làm Vân Tri thêm dính người. Cô túm chặt cánh tay Lộ Tinh Minh, tìm được vị trí thoải mái trong lòng ngực anh thì không lộn xộn nữa.
Mặt mày Lộ Tinh Minh trầm xuống.
Anh em thấy trò hay nên không giúp đỡ.
“Cậu buông ra.” Lộ Tinh Minh không rút tay của mình ra được, tức khắc trở nên táo bạo, gầm nhẹ với Lưu Bưu Hổ: “Xem này, mau gọi người lại đây!”
Lưu Bưu Hổ nén cười: “Được được được, tôi gọi người bây giờ.”
Lộ Tinh Minh từ bỏ chống cự, nhẫn nại chờ người đón cô đi.
Dưới ánh đèn lay động, anh thoáng nhìn qua liền thấy đôi môi đỏ thắm của cô, màu da trắng nõn, trở nên không dời được mắt.
Khuôn mặt cô đáp ở trên vai anh, hơi méo mó. Từ hướng này, Lộ Tinh Minh có thể thấy lông mi dài của cô, thật rũ xuống hoàn toàn che đôi mắt.
Vân Tri thở nhẹ nhàng, môi hơi động động, lại cọ trên người anh.
Thật ngứa.
Lộ Tinh Minh suy nghĩ, sau đó đầu ngón tay chạm vào từng lông mi của cô.
— Kỳ thật rất ngoan.
Lộ Tinh Minh bỗng mềm lòng, ánh mắt lập lòe, không tự giác mà chuyển tay lên gương mặt của cô.
Rất mịn.
Cũng rất mềm mại.
Tránh đi mọi người, Lộ Tinh Minh cẩn thận nhéo một cái.
Đang đắm chìm thì cửa đột nhiên bị đá ra, tám chín người đi vào, căn phòng được lấp đầy.
Lộ Tinh Minh nhìn qua.
Hàn Lệ cầm đầu, cậu nhìn xung quanh, cuối cùng tìm được lộ Tinh Minh trong góc cuối của sô pha, còn có Vân Tri trong lòng ngực anh đang bị vuốt ve.
Hàn Lệ lập tức phát nổ.
“Chết tiệt, con mẹ mày!”
Các loại ý niệm nhanh chóng xẹt qua đầu Hàn Lệ, tức giận trào dâng, lý trí không còn, tay cậu cầm lấy chai rượu trên bàn, đập trên bàn xong liều mạng chạy tới Lộ Tinh Minh.
Mấy người Lưu Bưu Hổ cuối cùng cũng nhận thức được, không nói hai lời mà xông tới ôm lấy eo cậu, trong miệng khuyên bảo: “Lệ thiếu, hiểu lầm! Hiểu lầm rồi!”
“Cút! Bỏ tay ra!” Hàn Lệ nắm chặt chai rượu, biểu tình dữ tợn, phẫn uất.
Hiểu lầm cái quỷ gì!
Mắt cậu không mù nên có thể thấy được.
Thằng chó Lộ Tinh Minh này thật là to gan, vậy mà dám ra tay với người của cậu? “Tao cảnh cáo mày, buông tay ra—!” Hàn Lệ giãy giụa, cắn răng, dáng vẻ như muốn nuốt sống Lộ Tinh Minh.
“Hiểu lầm mà, hiểu lầm, Kingkong… Nhầm!” Lưu Bưu Hổ mặc sống chết mà ôm Hàn Lệ, sốt ruột giải thích, “Hàn Vân Tri đi nhầm, lại bị say, đại ca chúng tôi sợ xảy ra chuyện nên đưa cậu ấy lại đây, với cả cùng là bạn học cả mà, chúng tôi có dám làm gì đâu.”
Hàn Lệ giật mình, bắt được trọng điểm.
Cậu trừng lớn mắt, khiếp sợ nói: “Chúng mày cho cô ấy uống rượu?”
Lưu Bưu Hổ ngốc: “Không… không phải, ai mà dám cơ chứ! Ai cho cô ấy uống rượu chứ không phải chúng tôi!”
Oan quá oan!
Quả thực chính là có lý nói không rõ!
Lưu Bưu Hổ không có biện pháp, không khỏi nhìn Lộ Tinh Minh.
Lộ Tinh Minh không hoảng hốt cũng không bực, hừ cười một tiếng, “Đầu óc mày có bị sao không, dám hất nước bẩn lên người tao à.”
Hàn Lệ cầm chai rượu chỉ vào Lộ Tinh Minh, “Mày dám nói thêm câu nữa!”
“Không phải là bọn mày chuốc say cô ấy sao?” Trước mặt Hàn Lệ, Lộ tinh Minh làm trò, cố ý nhéo gương mặt trắng nõn mềm mại của Vân Tri, “Xem này, say không nhúc nhích.”
Hàn Lệ tức giận, “Đừng có dùng bàn tay dơ bẩn đó chạm vào cô ấy!”
“Ồ.”
Lộ Tinh Minh khiêu khích, nâng mặt Vân Tri lên, dùng sức vuốt ve thành đủ hình dạng.
Toàn thân Hàn Lệ phát run.
Tức muốn chết.
Không khống chế được cảm xúc, cậu cầm chai rượu đi lên, nhưng nghĩ Vân Tri còn ở đó nên bỏ lại, bàn tay trần vọt qua.
Lộ Tinh Minh buông lỏng tay, hai người vừa vặn đấm nhau.
Đồng bọn cũng không đứng yên, bọn họ không nhàn rỗi, ở phía sau nổi loạn.
Trong lúc nhất thời, ghế lô tràn ngập tiếng đấm nhau cùng với mảnh thủy tinh từ chai rượu vỡ ra, ghế dựa ngã xuống đất, bàn trà cũng rối loạn, toàn bộ đều lộn xộn.
Cửa đã đóng nên người bên ngoài không vào được, nghe thấy tiếng leng keng mà đau não.
Hai người đánh nhau đến khí thế ngất trời, khó tách ra. Vân Tri ngủ ở góc như ở một thế giới khác, một chút cũng không lay động, cô chỉ thấy ầm ĩ, trở mình, theo phản xạ mà che hai lỗ tai lại.
Hàn Lệ đánh đòn phủ đầu, ánh mắt nhìn chai rượu ở một bên, Lộ Tinh Minh biết ý đồ của cậu, tay mắt lanh lẹ trốn ra tay của Hàn Lệ, xoayngười cướp đoạt. Hàn Lệ thấy vậy lại hất anh xuống, thân mình Lộ Tinh Minh lảo đảo, chai rượu rớt xuống, dưới chân không cẩn thận mà dẫm lên, hoàn toàn mất cân bằng.
Đông đúc ồn ào.
Lộ Tinh Minh ngã xuống, thẳng tắp đè trên người Vân Tri.
Hai tay anh chống bên sườn hông cô, hoảng hốt với mùi rượu, Lộ Tinh Minh cảm giác mềm mại trên môi, đó là mặt Vân Tri.
Cả người đều ngốc.
Trong đầu nổ vang, chỉ có một suy nghĩ—
Thật mềm.
Hô hấp nhanh dồn dập, qua một phút đồng hồ mới hoãn mà đứng dậy, Lộ Tinh Minh sờ môi, cảm giác như say xe, say rượu, mơ hồ, xung quanh hết thảy đều không tiếng động.
Lộ Tinh Minh làm Hàn lệ nổ tung trong đầu, tức giận không thể khống chế.
“Lộ Tinh Minh ——–!”
“Ông đây hôm nay giết chết mày!”
“Không giết thề không làm người!”
Hàn Lệ tức muốn hộc máu, giương nanh múa vuốt chạy lại phía Lộ Tinh Minh.
Cậu không để ý dưới chân, đế giày trật sang một bên, làm cậu dẫm lên đống đổ nát.
Thấy gương mặt của Lộ Tinh Minh ngày càng gần lại, Hàn Lệ thầm kêu không ổn.
Gần đến Lộ Tinh Minh thì cậu kịp phanh lại, đôi tay với chân dùng sức tách ra, mười ngón tay gắt gao chống tường, cổ tay run rẩy chống toàn thân, nhưng cuối cùng cũng té xuống, không đụng một tí gì vào Lộ Tinh Minh.
Hai người nhẹ nhàng thở ra.
Bốn mắt nhìn nhau, vừa ngại vừa thù.
Cuối cùng —
“Cút!”
Hai người đối mặt nhau, cùng nói với đối phương.
Lộ Tinh Minh đá chân qua, nhíu chặt mày tỏ vẻ chán ghét.
Lúc này Vân Tri mới tỉnh.
Cô chậm rãi ngồi dậy từ ghế sô pha, xuyên qua sương khói, Vân Tri nhìn thấy mười mấy người, trên sô pha là Hàn Lệ và Lộ Tinh Minh.
Vân Tri rất đau đầu, huyệt thái dương thình thịch nhảy.
Cảm giác mình không nhớ chuyện gì cả.
Cô dùng sức vỗ đầu, gian nan nói: “Hàn Lệ…”
Hàn Lệ hoàn hồn, quay đầu nhìn lại.
Vân Tri chớp mắt, mờ mịt nhìn bốn phía, “Sao cậu lại ở đây?”
Hỏi xong, đầu lại đau.
Hàn Lệ nhanh chóng đi tới kéo Vân Tri vào lòng ngực, lùi khoảng cách sau đó mới chỉ vào Lộ Tinh Minh chất vấn, “Thằng chó này chuốc rượu cô có đúng không?”
“Rượu?” Vân Tri ngốc ngốc, cô uống rượu sao?
“Cô… uống rượu?” Môi Vân Tri run lên.
Mấy hôm trước cô ăn thịt, hôm nay lại uống rượu???
Một đàn em ở phía sau đang trốn tránh, căn bản không dám lên tiếng, càng miễn bàn là nói ly rượu đó là của cậu.
Hàn Lệ lại hỏi: “Nó làm chuyện xấu với cô phải không? Đừng sợ, nói cho tôi biết, nó động cô chỗ nào, tôi băm nó ra chỗ đó.”
Lộ Tinh Minh khinh thường hừ nhẹ: “Cái đầu không cao mà sủa hăng quá.”
Hàn Lệ trừng mắt, “Cút, bố mày 1m83.”
Lộ Tinh Minh đắc ý, “Ồ, tao 1m85.”
“….”
Cao ghê gớm! Đồ chết tiệt!
Hàn Lệ nghiến răng, bỗng nảy ra một kế.
Cậu ôm eo nhỏ của Vân Tri, vẻ mặt khoe khoang tự đắc, “Bạn gái tao.”
Quả nhiên, sắc mặt Lộ Tinh Minh thay đổi.
Đôi mắt đắc ý kia lại quy về lãnh đạm, thần sắc lạnh lẽo.
Lộ Tinh Minh nắm chặt tay, trái tim như bị kim đâm vào, không đau nhưng rất khó chịu.
Ghế lô lặng ngắt như tờ, Lưu Bưu Hổ nhìn Hàn Lệ lại nhìn Lộ Tinh Minh, thầm than trời đất.
Đại ca chưa ra tay mà đã chết trước!!
Đứng trong chốc lát, Vân Tri đỡ đau đầu, ý thức cũng trở về.
Cô chậm rãi tránh tay Hàn Lệ, biểu tình hoang mang, “Cậu nói cái gì đó? Cô không phải bạn gái cậu, Hàn Lệ, đừng nói bậy, không tốt đâu.”
Nụ cười Hàn Lệ cứng lại.
Phía sau đàn em cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, không phải Lệ thiếu nói đây là người thân à? Pháp luật qui định không được yêu đương với người thân họ hàng đâu.”
Nụ cười Hàn Lệ càng cứng.
Mấy người này ngu quá đi?
Không nhìn ra cậu cố tình làm Lộ Tinh Minh khó chịu sao.
Lộ Tinh Minh nhướng mày, vẻ mặt căng chặt lại thả lỏng, trên mặt cũng cười mỉm, “Ừ? Bạn gái?”
Hàn Lệ bị vả mặt không có chỗ dung thân.
Vân Tri không hiểu rõ mọi chuyện là thế nào.
Cô càng không nghĩ là bởi vì mình mà mọi người đánh nhau túi bụi.
Vân Tri kéo tay áo Hàn Lệ, một năm một mười kể cho cậu nghe hết, “Hàn Lệ, cậu hiểu lầm rồi, lúc ở chỗ cũ cô đau đầu nên ra ngoài hít thở không khí, sau đó gặp Lộ thí chủ, cậu ấy không biết cô chỗ nào tới nên đưa cô lại đây. Còn nữa, mọi người đều là bạn học, sẽ không làm gì đâu.”
Vân Tri cảm thấy Hàn Lệ hơi lỗ mãng, nhưng ở trước mặt mọi người trách cứ cậu là không nên.
Cô càng có rất nhiều cảm động.
Hàn Lệ lại đến đây tìm cô, trên lý thuyết cô vẫn là người thân của cậu, cũng không phải người ngoài.
Trước kia cô luôn cẩn thận đối đãi với Hàn Lệ, sợ làm cậu mất mặt, hiện giờ ngẫm lại, đúng là cô lòng dạ hẹp hòi, xem thường Hàn Lệ.
Vân Tri nhấp môi, kéo tay Hàn Lệ, nhìn về phía Lộ Tinh Minh. Thoáng thấy vết thương trên mặt anh bị Hàn Lệ gây ra thì cảm thấy có lỗi vô cùng:
“Thật xin lỗi Lộ thí chủ, tại mình hồ đồ, không cẩn thận đem lại phiền phức cho cậu.”
Khi nói chuyện lại nghe mùi rượu, không biết là từ phòng hay từ miệng mình, Vân Tri cũng không nhớ rõ mình có uống rượu hay không.
Mặt mày Lộ Tinh Minh thâm trầm, “Không có gì, tôi cũng không để ý.”
Nói rồi, đầu ngón tay sờ môi, trên môi như còn mang nhiệt độ cơ thể của cô, hoảng hốt một lát, Lộ Tinh Minh lại trở về như cũ.
“Vậy… chúng mình đi nhé.” Vân Tri kéo Hàn Lệ, túm cậu đi ra ngoài.
Lúc gần đi, Lưu Bưu Hổ lắm miệng hỏi một câu: “Hai người là quan hệ thân thích như thế nào vậy?”
Hàn Lệ trừng mắt, lạnh lùng nói: “Em gái họ hàng xa, có ý kiến hả?” “
“…”
Một đám người ăn ý nhìn về Lộ Tinh Minh trên sô pha.
Ánh mắt thương xót.
Xong rồi, đại ca của bọn họ phải cúi đầu dưới Hàn Lệ, về sau phải gọi đối thủ một mất một còn là anh.
Bi ai.
Thật là bi ai!
Chuột phải kết thân gia với mèo!
Danh sách chương