Khương Tiểu Mãn cực kỳ thích chiếc váy của mình, lúc về lại thị trấn, còn không bằng lòng cho Khương Tinh ôm, nhất định muốn tự mình đi.



Nhảy nhót, cười đùa giống như một chú chim én, bé dường như muốn nói cho tất cả mọi người biết rằng bé đang mặc đồ mới.



"Bà ngoại, con đã về rồi!" Khương Tiểu Mãn người còn chưa qua cửa, âm thanh trẻ con đã đinh đang vang lên.



Khương Tú Mai đang lựa chọn món chuẩn bị bữa tối, nhìn thấy một đứa bé trắng mịn mềm mại xông tới, sửng sốt một chút.



Thấy rõ là Khương Tiểu Mãn, mới cười híp mắt nói: "Quả nhiên là 'người dựa vào ăn mặc, mã dựa vào yên'(1), Tiểu Mãn nhà ta như vậy tuyệt nhất, thật là đẹp mắt."



(1) Người dựa vào ăn mặc, mã dựa vào yên - 人靠衣装马靠鞍 - Rén kào yīzhuāng kào ān : giống với câu "người đẹp vì lụa" đó.



Khương Tiểu Mãn cười hắc hắc hai tiếng, sau đó lấy ra mấy món đồ mới, từng món từng món bày ra ngoài.



Ngoại trừ những món đồ chơi nhỏ của bé, còn có một cái Khương Tinh mua cho Khương Tú Mai , là một cái vồ (*) dài làm bằng nhựa, lấy tay sờ lên mềm mềm, không biết có tác dụng gì.



(*) Vồ: từ này thuần Việt, bạn nào không biết lên Google tra nhé.



Khương Tiểu Mãn nói: "Cậu nói đây là cho bà ngoại, thuận tiện cho việc về sau đánh hắn, đỡ phải làm hỏng cây chổi."



"..." Khương Tú Mai mặt lập tức đen xuống, tức giận hừ hừ mấy tiếng, "Được, bà lão đây liền thỏa lòng hắn!"



Nói xong, chộp lấy vồ nhựa như muốn đi đánh người.



Khương Tinh lúc này mới chịu lăn tới đây, liên tục cầu xin tha thứ, "Mẹ, mẹ đừng nghe Tiểu Mãn nói bừa. Cái đó chỉ là món đồ chơi của nó, đây mới là mua cho mẹ."



Nói xong hắn móc ra hai hộp thuốc bổ, đưa cho Khương Tú Mai.



Con trai hiếu thuận, người làm mẹ như Khương Tú Mai tự nhiên vui lòng, tạm thời không so đo, ngoài miệng quở trách hắn xài tiền bậy bạ phung phí, nhưng vẫn rất vui vẻ nhận lấy đồ.



"Tinh Tinh à, Du tiên sinh đưa cho con khoản tiền kia nhưng là có mục đích cụ thể, con không thể tiêu linh tinh đâu, về sau không thể giống hôm nay, tiêu xài hoang phí như này. Không thì sau này tiền tiêu hết, mà công việc không hoàn thành, chất thành một đống, không khéo lại làm chuyện cười cho thiên hạ." Sự việc một ngày không làm xong xuôi, Khương Tú Mai lại thêm một ngày không thể an tâm.



"Yên tâm đi mẹ, trong lòng con đều hiểu." Khương Tinh vỗ ngực một cái cam đoan, một chút không giống giả vờ.



Khương Tinh nghĩ tới, hắn quả thật cũng phải trưởng thành. Không cần nói tới phải làm ra sự nghiệp gì to lớn, chí ít phải giúp cho người trong nhà áo cơm vô ưu, không lo ăn mặc!?



Hắn lúc trước quả thật vô liêm sỉ, trải qua một đợt ghé dạo Quỷ Môn quan chơi, liền thanh thản ngoan ngoãn chờ ở trong nhà, chỗ nào cũng không dám đi.



Một mặt là vết thương còn chưa khỏe, một mặt đúng là hồi tâm chuyển ý, quay đầu là bờ.



Là do hắn trước kia làm quá nhiều việc xấu, tin đồn loang lổ, mẹ một chút cũng không tin là phải.



Được rồi, tương lai vẫn còn dài...



-



Khương Tinh kể từ ngày đó công việc bắt đầu bận rộn lên.



Trước kia đều là mặt trời phơi tới mông, hắn mới chịu rời giường, có đôi khi Khương Tiểu Mãn còn phải nhận trách nhiệm làm đồng hồ báo thức cho hắn, nhưng hiện lại hoàn toàn không cần.



Tiểu Mãn nhiều khi sáng sớm dậy cũng không thể thấy được mặt của cậu. Buổi tối bé ngủ rồi, hắn mới trở về.



Ống quần cùng giày của Khương Tinh luôn luôn rót đầy bùn lầy, một thân lấm lem, quả thực so sánh với con trâu già lăn lộn ở trong vũng bùn còn dơ hơn.



Mệt đến kinh người, Khương Tinh dù có thấy bé cũng không muốn cùng bé chơi, chỉ lo đi dọn dẹp tắm rửa sạch sẽ, sau đó là nghỉ ngơi đi ngủ, ngày hôm sau lại tiếp tục lặp lại mấy công việc như vậy.



Cậu quá cực khổ rồi! QAQ...



Thời gian ngắn ngủi vài ngày, hai má hắn đã lõm xuống, nhìn qua gầy yếu đi không ít, cả người nhìn qua cũng rất mệt mỏi. Tóc rối bời, râu cũng mọc dài lổm chổm, quầng thâm một mảng, nhìn có chút dọa người, nhưng tinh thần khí khái ngược lại càng ngày càng tốt.



Bà ngoại nói, đây mới là dáng vẻ mà người trẻ tuổi nên có, cho hắn làm, phải làm nhiều ngày như thế mới có thể tốt hơn.



Khương Tiểu Mãn cũng chỉ biết cổ vũ hết mình mà thôi.



Bé chủ động cầm lấy quần áo của Khương Tinh, vui vui vẻ vẻ đi theo sau lưng Khương Tú Mai, theo bà ra một bờ sông để giặt quần áo.



Ở thị trấn, trẻ con đều giống nhau, đều không được cho đi ra bờ sông chơi, cơ hội cho Khương Tiểu Mãn chạm vào nước sông hầu như không có. Khó có dịp nào được quang minh chính đại đi ra sông chơi, Khương Tiểu Mãn vô cùng vui vẻ, tính toán định giặt xong quần áo sẽ bắt thật nhiều mấy con cá nhỏ cùng tôm tép mang về nhà.



Bất quá kế hoạch của Khương Tiểu Mãn rất nhanh thất bại, bởi vì quần áo, giày, tất của Khương Tinh đều cực kỳ khó giặt, mặt trên đều là bùn lầy, Khương Tiểu Mãn nghiến răng nghiến lợi, sức cùng lực kiệt, vẫn như cũ không thể giặt sạch.



Bùn đất đã kết thành đống, cực kỳ ngoan cố bám chặt trên quần áo. Xoa, vặn, giật, làm gì làm thì đều không xong.



Khương Tiểu Mãn cởi giày, "y nha nha" nhảy nhót đạp lên bên trên quần áo, chơi vô cùng vui vẻ.



Khương Tú Mai dặn bé đi về nhà, nói: "Được rồi, để bà ngoại làm nốt, đừng để cảm lạnh, không cho nghịch nước đâu đấy."



Không còn cách khác, Khương Tiểu Mãn đành phải ủy khuất chọc chọc hai đầu ngón tay vào nhau, ngoan ngoãn đi lại lên trên bờ.



Bên bờ nước cạn, Khương Tiểu Mãn ngồi ở trên một tảng đá rêu xanh, nước ở đấy không qua nổi chân nhỏ của bé. Bé vui thích đạp vài cái, dần dần có chút thú vị, cũng không muốn đi giẫm quần áo nữa.



Ở được một lát, Khương Tiểu Mãn bắt đầu cảm giác có chút khó chịu.



Trong lòng bé có rất rất nhiều tâm sự nặng nề.



"Hệ thống ca ca, ta không muốn cậu phải làm việc vất vả như vậy." Khương Tiểu Mãn đành phải cùng hệ thống nói chuyện tán dóc.



"Ta cũng không nghĩ tới." Hệ thống nói rõ hơn: "Ta chỉ hy vọng hắn sẽ giống như trước đây." Là một kẻ chỉ biết ngồi ăn chờ chết.



Đáng tiếc bây giờ nói cái gì cũng đã chậm, không thể thay đổi.



Hệ thống cũng thật sự rất bất ngờ.



Khương Tiểu Mãn hai tay bưng mặt, nhẹ nhàng "Hầy" một tiếng, thở dài.



"Hệ thống ca ca, cậu ta khi nào mới trở về đây?"



Hệ thống cũng không biết, nó trầm mặc không nói lời nào.



Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.



Khương Tiểu Mãn vừa mới lẩm bẩm tên cậu mình, Khương Tinh liền xuất hiện.



Vẫn như cũ, cả người lầy lội bùn đất, từng bước một đi từ ven bờ sông đi đến, trong tay còn cầm một thứ.



Chờ đến khi lại gần, Khương Tiểu Mãn mới nhìn rõ trong tay hắn có đồ vật.



"A, là tổ ong!" Khương Tiểu Mãn hai mắt sáng tinh lấp lánh đứng dậy, "Thử chạy" hút một chút nước miếng.



Thứ mà bé thích ăn nhất, ngoại trừ mấy viên chocolate cậu mua từ trong thành phố, còn có mật ong!



Bất quá cái tổ ong vừa hái xuống này so với chocolate còn khó kiếm hơn, chính là có thể tương tư nhưng không thể cầm lấy, Khương Tiểu Mãn cũng rất ít cơ hội được ăn.



"Có lộc ăn nhà tiểu nha đầu." Khương Tinh do đi hái tổ ong, mí mắt đều bị chích tới mức sưng húp, hắn nhấc nửa mí mắt lên, đem tổ ong đưa cho Khương Tiểu Mãn, sau đó cũng ngồi xuống ở bên cạnh bé.



Hai chân bỏ vào trong sông, ống quần bị bùn đất bám chặt nhuộm thành màu vàng nháy mắt được nước sông cọ rửa, ra từng đợt từng đợt làn sóng đục ngầu.



Thơm quá, rất ngọt! Khương Tiểu Mãn thỏa mãn híp híp mắt lại, dùng sức mút tay mấy cái, trong miệng nồng đậm hương vị mật ong, lúc sau mới mở mắt ra.



"Cậu, cậu hôm nay vì sao lại về nhanh như vậy?"



"Làm việc xong thì trở về thôi." Khương Tinh mệt mỏi nói.



Nói thật, hắn chỉ muốn về nhà ngả đầu rồi ngủ, nhưng bản thân lại sợ nếu giữ tổ ong này một mình, hắn sẽ nhịn không được mà ăn hết sạch, một chút cũng không để dành cho Khương Tiểu Mãn, bất đắc dĩ như vậy nên đành phải đi ra ngoài tìm tới hai người.



Khương Tiểu Mãn mắt sáng lên: "Vậy sau này có phải hay không đều không cần đi làm về muộn?"



"Nghĩ gì thế?" Khương Tinh ngắt lời bé một cái, nói "Vừa mới đem nơi sân sửa sang lại, xe còn chưa đỗ vào đâu. Sau khi có xe rồi, có phải hay không lại muốn thêm gara chứa xe? Có phải hay không lại phải tìm đất chứa mới? Gara cũng phải tìm người trông hộ chứ? Mà muốn tìm người thì phải đi dò hỏi? Cậu của nhóc, lúc này mới vừa bắt đầu bận rộn thôi."



Một khuôn mặt nhỏ của Khương Tiểu Mãn lập tức nhăn nhó lại, ngay cả mật ong cầm trong tay cũng không còn ngon miệng như trước.



"Vất vả như vậy sao?"



"Đúng vậy, không thì làm sao mua cho nhóc kẹo đường với váy xinh?"



"Con không cần ăn kẹo đường, cũng không cần váy xinh." Khương Tiểu Mãn nói: "Có một bộ là đủ rồi."



Khương Tinh không đem mấy lời nói trẻ con của bé để trong lòng, lắc đầu cười nói: "Không muốn kẹo đường cùng váy xinh thì vẫn cần có thứ khác. Nhóc nói đi, nhóc muốn cái gì, về sau cậu về sau đều mua cho hết. Muốn cái gì liền mua cái đó, muốn ăn cái gì liền ăn cái đó."



Khương Tiểu Mãn gãi gãi đầu, mười phần xoắn xuýt. Nghiêm túc nghĩ nghĩ, nghĩ xong Khương Tiểu Mãn mới nói: "Con sau này muốn học ở trường mẫu giáo xịn nhất!"



"Cái này... Cái này sao?" Tiểu Mãn nhà hắn thế nhưng thực sự rất có tiền đồ.



"Đúng vậy!" Khương Tiểu Mãn dùng lực gật gật đầu, "Lần trước chúng ta đi vào trong thành phố, con có nhìn thấy mấy bạn bè nhỏ khác đều đi mẫu giáo, đều có cầu trượt để chơi, nhưng chỗ mình lại không có."



Lần trước bé và cậu có đi ngang qua một trường mẫu giáo.



Nhà mẫu giáo kia diện tích không lớn, nhưng có câu "chim sẻ tuy nhỏ mà lông cánh đầy đủ", nên bên trong trường cũng có rất nhiều cơ sở vật chất khác nhau. Bên trong trường học, trên cái quảng trường nhỏ, người ta có đặt một tấm bạt lò xo nhún nhún và một cái cầu trượt, một đám trẻ con quanh đó đang chơi hết sức vui vẻ.



Lúc đi ngang qua, Khương Tiểu Mãn liền háo hức ngóc đầu vào nhìn, tay nắm lan can không nỡ rời đi. Khương Tinh lúc đó thời gian đang gấp, lại là một tên nam nhân cao lớn thô kệch không hay chú ý tới tiểu tiết, bây giờ nghĩ lại, Tiểu Mãn cũng không phải là đang ghen tị sao?



Tuy rằng bây giờ là đang theo Đường lão sư học vỡ lòng, con bé cũng đồng ý học, nhưng đấy không phải là do không có điều kiện nên được tạo điều kiện sao?



Nếu mà có điều kiện...



Khương Tinh thở dài nặng nề, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, nhóc nói không sai, cậu sẽ nghĩ biện pháp giúp nhóc vào học ở trường mẫu giáo lớn xịn nhất!"



Khương Tiểu Mãn vui vẻ , quyết định đem mật ong chia cho Khương Tinh một nửa, lại tách ra một khối giữ nguyên cho bà ngoại.



Có cái để ăn, cậu lại không cần bận bịu công việc, Khương Tiểu Mãn rất vui. Hai cái chân tung tăng đạp đạp, trông cực kỳ hạnh phúc.



Hệ thống nhìn cực kỳ không vừa mắt.



Nó lại một lần nữa hướng dẫn từng bước, nói: "Kí chủ, các bạn nhỏ khác có mẫu giáo lớn để học, ngươi không có. Các bạn nhỏ khác mỗi ngày có quần áo mới để thay, ngươi cũng không có. Các bạn nhỏ khác mỗi ngày có đồ ăn ngon để ăn, ngươi lại không có, có phải hay không cảm thấy rất không công bằng? Ngươi suy nghĩ một chút đi, hiện tại cái người giả mạo ngươi làm thiên kim tiểu thư hiện đang ở nhà, một bước lên trời, chiếm vị trí của ngươi, ăn đồ của ngươi, ngươi lại chỉ có thể ở nơi này cắn tổ ong, thật sự không hận sao? Không giận sao?"



Đây mới là việc mà nhân vật phản diện nên làm đó! Mỗi ngày ở nhà ngồi mọc nấm, còn phải đi đúng nội dung cốt truyện nữa!



Hệ thống nếu như có thể hiện lên bản thể, nó chắc chắn cảm giác đầu mình sắp trọc hết tóc đến nơi rồi!



Kí chủ, van cầu ngươi tỉnh táo một chút, làm đúng nhiệm vụ của nhân vật phản diện nên làm ngay!



Không thể cứ luôn vừa mềm vừa đáng yêu như thế được! Phải ngang tàng, phải ác độc!!!!



Van cầu ngươi hãy cố gắng tạo ra giá trị điểm hắc hóa được không!?



Hệ thống muốn sụp đổ hoàn toàn...



Khương Tiểu Mãn chớp chớp mắt, miệng cắn nốt miếng mật ong cuối cùng, cực kỳ thỏa mãn nói: "Nhưng mà..."



"Mật ong thật sự ăn rất ngon mà."



"..."



"Cậu đã nói ở bên ngoài không phải có tiền là mua được đâu."



"..." Hệ thống tiếp tục ý thức bản thân nên câm miệng.



_



Hai cậu cháu ăn xong mật ong thì cũng là lúc Khương Tú Mai đem quần áo giặt xong. Quay đầu lại nhìn thấy một thân quần áo bẩn thỉu Khương Tinh mặc trên người, trước mắt thiếu chút nữa tối sầm lại, bà chỉ vào nước sông nói: "Con bây giờ cấm được về nhà. Ở trong sông nằm xuống, lăn qua một vòng, đem quần áo lăn sạch sẽ hẵng về tìm mẹ."



Khương Tinh tất nhiên là không chịu làm, ôm lấy Tiểu Mãn chạy nhanh



"Đúng rồi mẹ...!" Khương Tinh quay đầu nói: "Đất đai kia con đã sửa xong hết rồi, Du tiên sinh nói hai ngày nữa sẽ đến kiểm tra. Chúng ta phải chiêu đãi ngài ấy tốt tốt một chút đúng không?! Cũng không thể mỗi lần đều để cho người ta đi về tay không được."



Khương Tú Mai đương nhiên không có ý kiến gì.



Du tiên sinh là khách, lại là khách quý, cư nhiên phải chiêu đãi thật tốt.



Nhưng là nhà nghèo, lại ở cái nơi hẻo lánh xa thành phố nên cũng không có cái gì cho tặng được, bà nên suy nghĩ tính toán thật kĩ làm như nào để chiêu đãi người ta.



Qua mấy ngày, Du Văn Thành quả nhiên đến, lúc này đây ông không phải một mình đến. Ngoại trừ đi theo vài nhân viên công tác, còn mang theo một đứa bé trai.





-------oOo-------



[ Truyện được đăng tại Wattpad của Liulingling9998 - https://www.wattpad.com/home ]



Xin lỗi vì đã đăng chap muộn, mình cơ bản phải ôn thi, hơn nữa tình hình học tập cũng không tốt.... Haizzz



Do đó bộ này mình xin phép drop 1 tháng, 1 tháng sau quay lại sẽ bạo chương <333 Tym Tym!



( Nói thật nếu tiếng Anh được thay bằng tiếng Trung chắc đời mình tung hoa :DD )

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện