“Anh Tiểu Phàm, cẩn thận!”
Đường Sở Sở nhắc nhở Diệp Phàm.
“Mấy người đi theo trông chừng cậu ta, nếu như cậu ta không tới nhà họ Bạch thì bắt lại rồi
đưa tới đó!”
Lúc này, Đường Chính Đạo nói với mấy người đàn ông đi theo mình tới nhà họ Đường.
Bọn họ đều là thuộc hạ của hắn ta ở quân Thiên Lang, sức chiến đấu không hề tầm thường!
“Vâng thưa Quân đoàn trưởng!”
Đám người gật đầu rồi đi ra ngoài.
“Chú ba, anh Tiểu Phàm đã nói tới nhà họ Bạch thì nhất định sẽ đi!”
Đường Sở Sở trầm giọng nói.
“Nếu dám đi thật thì chú còn xem cậu ta là đàn ông, tới khi đó sẽ lập cho cậu ta một tấm bia!”
Đường Chính Đạo nói.
“Anh Tiểu Phàm sẽ không sao đâu!”
“Sở Sở, mặc dù người này có chút bản lĩnh, nhưng cậu ta không quyền không thế cũng
không có bối cảnh, đứng trước mặt nhà họ Bạch giàu có trăm năm, căn bản là không chịu nổi.
Lần này tới nhà họ Bạch thì chết là cái chắc, cho nên cháu cũng đừng nghĩ tới cậu ta nữa!”
Đường Chính Đạo lạnh lùng nói.
“Em ba, bây giờ mẹ đã hôn mê bất tỉnh, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Ánh mắt Đường Chính Nhân nhìn sang Đường Chính Đạo, gương mặt lộ ra vẻ lo âu.
“Anh cả không cần lo lắng, em đã mời một vị y sư tới đây, sư phụ của ông ấy chính là ngự y
đương triều, chắc hẳn sẽ chữa được bệnh của mẹ!”
“Đệ tử của ngự y đương triều? Giỏi như vậy sao?”
“Em ba quả nhiên lợi hại, không hổ là quân đoàn trưởng của quân Thiên Lang!”
Đường Chính Nhân ngạc nhiên nói.
Bên kia, Diệp Phàm vừa rời khỏi nhà họ Đường, Xuân Lan và Đông Mai đã xuất hiện trước
mặt hắn.
“Sao các người lại ở đây?”
Diệp Phàm nhìn hai người phụ nữ nói.
“Thiếu chủ, chúng tôi nhận được tin tức của người, liền chặn người nhà họ Bạch, biết người
của bọn họ đã tới nhà họ Đường thì chạy vội tới đây.”
“Không ngờ tam gia nhà họ Đường đã trở về, hơn nữa còn trở thành Quân đoàn trưởng của
quân Thiên Lang, đuổi hết người nhà họ Bạch đi, thế nên chúng tôi mới không ra tay!”
Xuân Lan nói.
“Quân đoàn trưởng của quân Thiên Lang? Chẳng trách người đầy sát khí!”
Diệp Phàm khẽ cười rồi nói: “Nói cho tôi địa chỉ nhà họ Bạch!”
“Thiếu chủ muốn tới nhà họ Bạch? Có cần điều động lực lượng của Bạch Hoa Lâu không?”
Xuân Lan nói.
“Không cần, một mình tôi là đủ rồi, mấy người chăm sóc dì Thẩm giúp tôi!”
Diệp Phàm đỡ Thẩm Nhan từ trên xe xuống, giao lại cho Xuân Lan.
“Tiểu Phàm, cậu…”
Thẩm Nhan lo lắng nhìn Diệp Phàm.
“Dì Thẩm yên tâm, tôi không sao!”
Diệp Phàm cười đáp, rồi một mình đi về phía nhà họ Bạch!
Rất nhanh, các đại gia tộc ở Thiên Hải đã nhận được tin tức, có một nhóm người thần bí giao
đấu với nhà họ Bạch, người nhà họ Bạch phái tới Thiên Hải đã bị giết hơn một nửa, những
người còn lại thì chạy trốn ra khỏi Thiên Hải!
Tin tức này vừa được truyền ra khiến cho những gia tộc quyền quý ở Thiên Hải đều trầm trồ
khen ngợi.
Nhưng bọn họ vui mừng xong thì lại tò mò, rốt cuộc là ai có sức mạnh lớn như vậy đi chống
lại nhà họ Bạch!
Chỉ là, không một ai biết được đáp án này!
Nhà họ Bạch.
Lúc này, nhà họ Bạch đã lập linh đường, Bạch Cảnh Thiên nằm trong cỗ quan tài bằng gỗ lim.
Bạch Trần đang mặc đồ tang, sau khi nghe được tin thuộc hạ báo cáo thì sắc mặt lập tức thay
đổi.
“Sao vậy?”
Bạch Khôn Sơn ngồi cạnh hỏi.
“Ba, vừa có tin tức truyền tới, sau khi người của chúng ta tới Thiên Hải, thì gặp phải nhóm
người thần bí tập kích bất ngờ, thực lực của đối phương rất mạnh, người của chúng ta tổn
thất rất nghiêm trọng!”
Bạch Trần nhìn ba mình nói.
Bộp!
Vẻ mặt của Bạch Khôn Sơn trầm xuống: “Thiên Hải còn có thế lực chống lại được chúng ta? Điều tra rõ, rốt cuộc là ai? Bây giờ ngay cả thứ mèo mả gà đồng cũng dám đối đầu với nhà họ
Bạch!”
“Ba, còn có một chuyện nữa, Lãnh thống lĩnh truyền tin tới, ông ấy vốn dĩ muốn bắt người nhà
họ Đường, kết quả tam gia nhà họ trở về, hơn nữa đối phương còn trở thành Quân đoàn
trưởng của quân Thiên Lang, Lãnh thống lĩnh sợ sẽ phát sinh mâu thuẫn với quân Thiên Lang
nên đã rút về rồi!”
Bạch Trần nói.
“Quân Thiên Lang?”
Lúc này, Bạch Khôn Sơn nhíu mày.
“Quân Thiên Lang thì làm sao, hại chết cháu trai ta, cho dù là quân chủ của quân Thiên Lang
thì cũng phải trả giá đắt!”
Giọng nói lạnh như băng bên ngoài từ đường truyền tới.
Một vị mặc chiến phục, gương mặt thô kệch đầy sát khí bước vào.
“Lão nhị, em về rồi!”
Bạch Trần nhìn thấy người đàn ông thì ngạc nhiên nói.
Người đàn ông này chính là nhị gia của nhà họ Bạch – Bạch Phong.
“Cảnh Thiên, xin lỗi, chú tới muộn!”
Bạch Phong tới trước linh đường của Bạch Cảnh Thiên, thắp cho hắn ta một nén nhang, lễ
bái nói.
Hàm vị ở chiến bộ Long Quốc chia làm: Binh, Giáo, Tương, ba hàm vị khác nhau, mỗi một
hàm vị lại chia làm chín sao!
Ở trong đại quân đoàn, hiệu hàm tám sao đã thuộc hàm vị cấp cao, chức vị lớn hơn, ngoại trừ
hàm vị chín sao thì chính là đại lão.
Những vị đại lão kia không phải là quân chủ một phương thì cũng là nhân vật chiến thần lập
được chiến công hiển hách, hoặc là chiến bộ cao tầng, những người như vậy thì chỉ có thể
ngửa mặt mà nhìn!
Thế nên có được hiệu hàm tám sao đã là một vinh dự, biểu tượng cho địa vị rất cao!
Cho dù là quân đoàn trưởng của một quân đoàn, muốn đạt được hiệu hàm tám sao cũng là
điều rất khó!
Bạch Phong thân là kiện tướng đắc lực cho quân chủ của một trong chín quân đoàn lớn nhất
ở Long Quốc, hơn nữa lại có hiệu hàm tám sao, đương nhiên không xem vị quân đoàn
trưởng Đường Chính Đạo ra gì, dù sao thì quân Bạch Hổ cũng mạnh hơn quân Thiên Lang!
“Phong Nhi, lần này con đạt được hiệu hàm tám sai, địa vị nhà họ Bạch chúng ta lại cao hơn
một bậc, nếu như Cảnh Thiên không chết thảm thì hôm nay nhà chúng ta sẽ rất vui mừng!”
Bạch Khôn Sơn thở dài nói.
“Ba, Cảnh Thiên là cháu của con, con nhất định sẽ không để cho nó chết một cách vô ích như
vậy, lần này con dẫn tới ba nghìn chiến sĩ của quân Bạch Hổ, con sẽ khiến cho những người
đã hại chết Cảnh Thiên phải trả giá thật đắt!”
Bạch Phong hung ác nói.
“Bẩm gia chủ, quận trưởng đại nhân và Khương tiên sinh, còn cả mấy người của gia tộc
quyền thế tới đây để phúng viếng cho thiếu gia!”
Lúc này, quản gia nhà họ Bạch chạy tới bẩm báo.
“Cho bọn họ tiến vào đi!”
Bạch Trần lên tiếng.
Ngay sau đó, quận trưởng Giang Nam – Tô Lâm đi vào, bên cạnh còn có một vị khoác trường
bào màu trắng, người đàn ông trung niên mặc phục cổ.
Phía sau là người của tam đại gia tộc và những thế lực khác, bọn họ đều tới đây để phúng
viếng thiếu gia nhà họ Bạch!
“Quận trưởng đại nhân, Khương tiên sinh!”
Bạch Trần vội vàng tiến lên, bước về phía Tô Lâm và người đàn ông mặc áo khoác dài trắng
chào hỏi.
“Bạch gia chủ, Bạch lão gia, xin hãy nén bi thương!”
Vẻ mặt Tô Lâm thương xót nói.
“Bạch gia chủ, Bạch lão gia, nén bi thương!”
Người đàn ông khoác trường bào trắng kia cũng lên tiếng.
“Không ngờ Khương tiên sinh lại đích thân tới chia buồn, con trai tôi ở dưới cửu tuyền cũng
có thể nhắm mắt xuôi tay!”
Bạch Trần nhìn người đàn ông, vẻ mặt cung kính nói.
Bạch lão gia cũng chủ động nói chuyện với người đàn ông trung niên kia: “Cảm tạ Khương
tiên sinh đã tới phúng viếng cháu trai tôi!”
Hai cha con nhà họ Bạch khi đối mặt với vị khoác trường bào trắng này còn cung kính hơn cả
với Tô Lâm, có thể thấy thân phận địa vị của người nàu rất cao!
“Bạch lão khách khí rồi!”
Người đàn ông kia nói.
Theo sau họ cũng tiến lên phúng viếng.
Phúng viếng xong, ánh mắt Tô Lâm chú ý tới Bạch Phong: “Vị này hẳn là nhị gia nhỉ!”
“Tô đại nhân, đây là nhị đệ của tôi, trước giờ vẫn luôn nhậm chức ở quân Bạch Hổ, hiện tại
đã đạt hiệu hàm tám sao rồi!”
Bạch Trần giới thiệu.
“Hiệu hàm tám sao!”
Ánh mắt Tô Lâm lóe lên vẻ kinh ngạc.
Hiệu hàm tám sao, thân phận địa vị này cũng không thua kém gì với chức quận chủ của ông
ta!
Không ngờ nhà họ Bạch lại có người đạt hiệu hàm tám sao, xem ra địa vị nhà họ Bạch lại cao
lên một bậc rồi!
Trong lòng Tô Lâm thầm cảm thán.
“Không biết đã bắt được hung thủ sát hại Bạch thiếu gia chưa, có cần tại hạ hỗ trợ không?”
Lúc này, người đàn ông khoác trường bào lên tiếng.
“Đa tạ ý tốt của Khương tiên sinh, nếu như ngay cả hung thủ cũng không bắt được thì nhà họ
Bạch ta còn mặt mũi nào ở quận Giang Nam nữa!
Bạch Khôn Sơn trầm giọng nói.
“Ba, bây giờ con sẽ dẫn người đi bắt hung thủ sát hại Cảnh Thiên về!”
Bạch Phong nói.
“Không cần đâu, tôi đã tới đây rồi!”
Giây sau, bên trong nhà họ Bạch vang lên giọng nói lạnh như băng.
Diệp Phàm bước thẳng vào!
Đường Sở Sở nhắc nhở Diệp Phàm.
“Mấy người đi theo trông chừng cậu ta, nếu như cậu ta không tới nhà họ Bạch thì bắt lại rồi
đưa tới đó!”
Lúc này, Đường Chính Đạo nói với mấy người đàn ông đi theo mình tới nhà họ Đường.
Bọn họ đều là thuộc hạ của hắn ta ở quân Thiên Lang, sức chiến đấu không hề tầm thường!
“Vâng thưa Quân đoàn trưởng!”
Đám người gật đầu rồi đi ra ngoài.
“Chú ba, anh Tiểu Phàm đã nói tới nhà họ Bạch thì nhất định sẽ đi!”
Đường Sở Sở trầm giọng nói.
“Nếu dám đi thật thì chú còn xem cậu ta là đàn ông, tới khi đó sẽ lập cho cậu ta một tấm bia!”
Đường Chính Đạo nói.
“Anh Tiểu Phàm sẽ không sao đâu!”
“Sở Sở, mặc dù người này có chút bản lĩnh, nhưng cậu ta không quyền không thế cũng
không có bối cảnh, đứng trước mặt nhà họ Bạch giàu có trăm năm, căn bản là không chịu nổi.
Lần này tới nhà họ Bạch thì chết là cái chắc, cho nên cháu cũng đừng nghĩ tới cậu ta nữa!”
Đường Chính Đạo lạnh lùng nói.
“Em ba, bây giờ mẹ đã hôn mê bất tỉnh, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Ánh mắt Đường Chính Nhân nhìn sang Đường Chính Đạo, gương mặt lộ ra vẻ lo âu.
“Anh cả không cần lo lắng, em đã mời một vị y sư tới đây, sư phụ của ông ấy chính là ngự y
đương triều, chắc hẳn sẽ chữa được bệnh của mẹ!”
“Đệ tử của ngự y đương triều? Giỏi như vậy sao?”
“Em ba quả nhiên lợi hại, không hổ là quân đoàn trưởng của quân Thiên Lang!”
Đường Chính Nhân ngạc nhiên nói.
Bên kia, Diệp Phàm vừa rời khỏi nhà họ Đường, Xuân Lan và Đông Mai đã xuất hiện trước
mặt hắn.
“Sao các người lại ở đây?”
Diệp Phàm nhìn hai người phụ nữ nói.
“Thiếu chủ, chúng tôi nhận được tin tức của người, liền chặn người nhà họ Bạch, biết người
của bọn họ đã tới nhà họ Đường thì chạy vội tới đây.”
“Không ngờ tam gia nhà họ Đường đã trở về, hơn nữa còn trở thành Quân đoàn trưởng của
quân Thiên Lang, đuổi hết người nhà họ Bạch đi, thế nên chúng tôi mới không ra tay!”
Xuân Lan nói.
“Quân đoàn trưởng của quân Thiên Lang? Chẳng trách người đầy sát khí!”
Diệp Phàm khẽ cười rồi nói: “Nói cho tôi địa chỉ nhà họ Bạch!”
“Thiếu chủ muốn tới nhà họ Bạch? Có cần điều động lực lượng của Bạch Hoa Lâu không?”
Xuân Lan nói.
“Không cần, một mình tôi là đủ rồi, mấy người chăm sóc dì Thẩm giúp tôi!”
Diệp Phàm đỡ Thẩm Nhan từ trên xe xuống, giao lại cho Xuân Lan.
“Tiểu Phàm, cậu…”
Thẩm Nhan lo lắng nhìn Diệp Phàm.
“Dì Thẩm yên tâm, tôi không sao!”
Diệp Phàm cười đáp, rồi một mình đi về phía nhà họ Bạch!
Rất nhanh, các đại gia tộc ở Thiên Hải đã nhận được tin tức, có một nhóm người thần bí giao
đấu với nhà họ Bạch, người nhà họ Bạch phái tới Thiên Hải đã bị giết hơn một nửa, những
người còn lại thì chạy trốn ra khỏi Thiên Hải!
Tin tức này vừa được truyền ra khiến cho những gia tộc quyền quý ở Thiên Hải đều trầm trồ
khen ngợi.
Nhưng bọn họ vui mừng xong thì lại tò mò, rốt cuộc là ai có sức mạnh lớn như vậy đi chống
lại nhà họ Bạch!
Chỉ là, không một ai biết được đáp án này!
Nhà họ Bạch.
Lúc này, nhà họ Bạch đã lập linh đường, Bạch Cảnh Thiên nằm trong cỗ quan tài bằng gỗ lim.
Bạch Trần đang mặc đồ tang, sau khi nghe được tin thuộc hạ báo cáo thì sắc mặt lập tức thay
đổi.
“Sao vậy?”
Bạch Khôn Sơn ngồi cạnh hỏi.
“Ba, vừa có tin tức truyền tới, sau khi người của chúng ta tới Thiên Hải, thì gặp phải nhóm
người thần bí tập kích bất ngờ, thực lực của đối phương rất mạnh, người của chúng ta tổn
thất rất nghiêm trọng!”
Bạch Trần nhìn ba mình nói.
Bộp!
Vẻ mặt của Bạch Khôn Sơn trầm xuống: “Thiên Hải còn có thế lực chống lại được chúng ta? Điều tra rõ, rốt cuộc là ai? Bây giờ ngay cả thứ mèo mả gà đồng cũng dám đối đầu với nhà họ
Bạch!”
“Ba, còn có một chuyện nữa, Lãnh thống lĩnh truyền tin tới, ông ấy vốn dĩ muốn bắt người nhà
họ Đường, kết quả tam gia nhà họ trở về, hơn nữa đối phương còn trở thành Quân đoàn
trưởng của quân Thiên Lang, Lãnh thống lĩnh sợ sẽ phát sinh mâu thuẫn với quân Thiên Lang
nên đã rút về rồi!”
Bạch Trần nói.
“Quân Thiên Lang?”
Lúc này, Bạch Khôn Sơn nhíu mày.
“Quân Thiên Lang thì làm sao, hại chết cháu trai ta, cho dù là quân chủ của quân Thiên Lang
thì cũng phải trả giá đắt!”
Giọng nói lạnh như băng bên ngoài từ đường truyền tới.
Một vị mặc chiến phục, gương mặt thô kệch đầy sát khí bước vào.
“Lão nhị, em về rồi!”
Bạch Trần nhìn thấy người đàn ông thì ngạc nhiên nói.
Người đàn ông này chính là nhị gia của nhà họ Bạch – Bạch Phong.
“Cảnh Thiên, xin lỗi, chú tới muộn!”
Bạch Phong tới trước linh đường của Bạch Cảnh Thiên, thắp cho hắn ta một nén nhang, lễ
bái nói.
Hàm vị ở chiến bộ Long Quốc chia làm: Binh, Giáo, Tương, ba hàm vị khác nhau, mỗi một
hàm vị lại chia làm chín sao!
Ở trong đại quân đoàn, hiệu hàm tám sao đã thuộc hàm vị cấp cao, chức vị lớn hơn, ngoại trừ
hàm vị chín sao thì chính là đại lão.
Những vị đại lão kia không phải là quân chủ một phương thì cũng là nhân vật chiến thần lập
được chiến công hiển hách, hoặc là chiến bộ cao tầng, những người như vậy thì chỉ có thể
ngửa mặt mà nhìn!
Thế nên có được hiệu hàm tám sao đã là một vinh dự, biểu tượng cho địa vị rất cao!
Cho dù là quân đoàn trưởng của một quân đoàn, muốn đạt được hiệu hàm tám sao cũng là
điều rất khó!
Bạch Phong thân là kiện tướng đắc lực cho quân chủ của một trong chín quân đoàn lớn nhất
ở Long Quốc, hơn nữa lại có hiệu hàm tám sao, đương nhiên không xem vị quân đoàn
trưởng Đường Chính Đạo ra gì, dù sao thì quân Bạch Hổ cũng mạnh hơn quân Thiên Lang!
“Phong Nhi, lần này con đạt được hiệu hàm tám sai, địa vị nhà họ Bạch chúng ta lại cao hơn
một bậc, nếu như Cảnh Thiên không chết thảm thì hôm nay nhà chúng ta sẽ rất vui mừng!”
Bạch Khôn Sơn thở dài nói.
“Ba, Cảnh Thiên là cháu của con, con nhất định sẽ không để cho nó chết một cách vô ích như
vậy, lần này con dẫn tới ba nghìn chiến sĩ của quân Bạch Hổ, con sẽ khiến cho những người
đã hại chết Cảnh Thiên phải trả giá thật đắt!”
Bạch Phong hung ác nói.
“Bẩm gia chủ, quận trưởng đại nhân và Khương tiên sinh, còn cả mấy người của gia tộc
quyền thế tới đây để phúng viếng cho thiếu gia!”
Lúc này, quản gia nhà họ Bạch chạy tới bẩm báo.
“Cho bọn họ tiến vào đi!”
Bạch Trần lên tiếng.
Ngay sau đó, quận trưởng Giang Nam – Tô Lâm đi vào, bên cạnh còn có một vị khoác trường
bào màu trắng, người đàn ông trung niên mặc phục cổ.
Phía sau là người của tam đại gia tộc và những thế lực khác, bọn họ đều tới đây để phúng
viếng thiếu gia nhà họ Bạch!
“Quận trưởng đại nhân, Khương tiên sinh!”
Bạch Trần vội vàng tiến lên, bước về phía Tô Lâm và người đàn ông mặc áo khoác dài trắng
chào hỏi.
“Bạch gia chủ, Bạch lão gia, xin hãy nén bi thương!”
Vẻ mặt Tô Lâm thương xót nói.
“Bạch gia chủ, Bạch lão gia, nén bi thương!”
Người đàn ông khoác trường bào trắng kia cũng lên tiếng.
“Không ngờ Khương tiên sinh lại đích thân tới chia buồn, con trai tôi ở dưới cửu tuyền cũng
có thể nhắm mắt xuôi tay!”
Bạch Trần nhìn người đàn ông, vẻ mặt cung kính nói.
Bạch lão gia cũng chủ động nói chuyện với người đàn ông trung niên kia: “Cảm tạ Khương
tiên sinh đã tới phúng viếng cháu trai tôi!”
Hai cha con nhà họ Bạch khi đối mặt với vị khoác trường bào trắng này còn cung kính hơn cả
với Tô Lâm, có thể thấy thân phận địa vị của người nàu rất cao!
“Bạch lão khách khí rồi!”
Người đàn ông kia nói.
Theo sau họ cũng tiến lên phúng viếng.
Phúng viếng xong, ánh mắt Tô Lâm chú ý tới Bạch Phong: “Vị này hẳn là nhị gia nhỉ!”
“Tô đại nhân, đây là nhị đệ của tôi, trước giờ vẫn luôn nhậm chức ở quân Bạch Hổ, hiện tại
đã đạt hiệu hàm tám sao rồi!”
Bạch Trần giới thiệu.
“Hiệu hàm tám sao!”
Ánh mắt Tô Lâm lóe lên vẻ kinh ngạc.
Hiệu hàm tám sao, thân phận địa vị này cũng không thua kém gì với chức quận chủ của ông
ta!
Không ngờ nhà họ Bạch lại có người đạt hiệu hàm tám sao, xem ra địa vị nhà họ Bạch lại cao
lên một bậc rồi!
Trong lòng Tô Lâm thầm cảm thán.
“Không biết đã bắt được hung thủ sát hại Bạch thiếu gia chưa, có cần tại hạ hỗ trợ không?”
Lúc này, người đàn ông khoác trường bào lên tiếng.
“Đa tạ ý tốt của Khương tiên sinh, nếu như ngay cả hung thủ cũng không bắt được thì nhà họ
Bạch ta còn mặt mũi nào ở quận Giang Nam nữa!
Bạch Khôn Sơn trầm giọng nói.
“Ba, bây giờ con sẽ dẫn người đi bắt hung thủ sát hại Cảnh Thiên về!”
Bạch Phong nói.
“Không cần đâu, tôi đã tới đây rồi!”
Giây sau, bên trong nhà họ Bạch vang lên giọng nói lạnh như băng.
Diệp Phàm bước thẳng vào!
Danh sách chương