Chuyển ngữ: Sunshine Team
Tang lễ của tôi chẳng ảnh hưởng gì đến anh.
Anh đã sớm quay về làm việc ở thành phố, sinh hoạt vẫn như thường. Tối hôm đó anh vào quán rượu cùng người bạn thân, một cô gái tựa sát bên người, tâm trạng của anh không tệ, pha chế cho cô người mẫu một ly cappuccino vẽ thiên nga kéo hoa tiêu chuẩn.
Nhiều năm trước, anh ấy cũng đã từng dùng cách ấy để chọc cười một đứa bé đang khóc lớn, không biết anh có còn nhớ hay không. Khi đó khóe môi anh còn nở nụ cười, bôi bọt sữa còn ấm trên tay lên gương mặt tôi. Tôi đưa tay muốn uống nhưng anh không cho phép, anh bảo trẻ con không được uống cà phê. Thấy tôi mếu máo chuẩn bị khóc, anh nhanh tay nhét một viên chocolate vào miệng tôi.
Hôm nay anh cũng không cho người bên cạnh uống, chờ cô ấy xem xong anh lại nhẹ nhàng xoay cổ tay đổ ly cà phê vào trong bồn.
Người bạn hỏi anh về sau định làm gì, anh ấy nói chưa có dự định gì. Suy nghĩ một chút, anh ấy nói thêm sẽ mời thầy phong thủy về xem phong thủy phòng của tôi khi còn sống.
Tốc độ xử lý của anh ấy còn nhanh hơn trong tưởng tượng của tôi. Người bạn của anh ấy cẩn thận quan sát anh ấy rồi nói: “Gần đây tao gặp được một cô gái rất tốt, là Nhị tiểu thư của nhà họ Thôi vừa đi du học trở về, tính khí tướng mạo đều rất phù hợp. Mày có muốn suy nghĩ một chút không?”
Anh ấy cười nói: “Tao vừa góa vợ mà mày đã muốn thu xếp hôn nhân cho tao?”
Người bạn xì một tiếng: “Còn không phải hy vọng mày mau bước ra khỏi sương mù để nghênh đón tương lai tốt đẹp à.”
“Tao không đi vào sương mù.” Lông mi anh ấy không hề chớp lấy một cái, anh ấy nói: “Hơn nữa tao vừa khôi phục lại độc thân, hiện tại rất ổn.”
Đêm khuya, anh ấy từ chối lời ám chỉ của cô gái, bảo tài xế đưa anh về biệt thự. Anh mở đèn phòng, rửa mặt, đọc sách, rồi chìm vào giấc ngủ. Hôm sau đúng giờ thư ký tới đón anh đến công ty, trên đường báo cáo sự vụ với anh ấy, anh không nhanh không chậm, tỉnh táo mà quyết đoán.
Nhìn thoáng qua anh ấy thực sự khá tốt.
Chỉ còn hai ngày nữa là tôi sẽ rời khỏi anh. Tôi nhìn gò má của anh rồi nghĩ, nếu như anh có thể vượt qua tốt thì chân tướng cuối cùng như thế nào cũng không còn quan trọng nữa.
Kỳ nghỉ đông năm thứ ba ấy đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Sau khi nhìn thấy Diệp Khâm thì tôi gặp lại bạn học cấp ba ở siêu thị. Lúc đầu cậu ấy tưởng tôi là em gái, sau khi biết tôi là chị, cậu ấy mời tôi cùng ăn cơm tối.
Chúng tôi nói chuyện về mấy năm nay, đến tôi, rồi đến em gái tôi. Cậu ấy kể đã theo đuổi em gái tôi nhưng em ấy vẫn đối xử lạnh nhạt nhiều năm với cậu ấy, đến nay cậu ấy vẫn chưa tu thành chính quả. Tôi nói em ấy đã có chủ nhiều năm, sao cậu ấy có thể có những tâm tư xúc động không đứng đắn như vậy được. Cậu ấy nghi ngờ nhìn tôi rồi nói, theo như những gì cậu ấy biết thì em gái tôi vẫn luôn luôn độc thân.
Tôi có hơi mơ hồ, cậu ấy nhìn tôi một cái rồi nói, từ cấp ba đến đại học đúng là em gái tôi đã nói em ấy luôn thích một người, nhưng em ấy chưa bao giờ thừa nhận mình có bạn trai.
Đêm đó tôi đến trường em gái tìm người.
Đúng dịp thi cuối kỳ nên phòng tự học đã hết chỗ. Lúc trước em ấy kể với tôi, em ấy lén lút hỏi xin Đàm Ninh chìa khóa, gần đây em ấy đều ôn tập trong phòng thí nghiệm. Trong hành lang vắng lặng yên tĩnh, tôi đẩy cửa phòng thí nghiệm ra, bên trong chỉ có một mình em ấy.
Tôi chỉ hỏi em ấy một câu. Em có phải người yêu của Diệp Khâm không.
Em ấy thấy tôi thì đột nhiên sụp đổ, khuôn mặt tràn đầy nước mắt.
Ba năm qua, em ấy đã biên kịch một câu chuyện xưa mà chỉ có tôi là người bị che giấu cứ mơ mơ màng màng.
Tôi thật sự không ngờ, ngay từ khi bắt đầu em ấy đã lừa tôi. Ngay đêm kết thúc kỳ thi Đại học, em ấy đã thổ lộ với Diệp Khâm trong điện thoại nhưng bị khéo léo từ chối. Sau đó em ấy đã đánh cược với bản thân mình. Em ấy đến sân bay, mặc quần áo theo thói quen của tôi, đóng giả thành tôi, làm những công việc tôi thường làm. Em ấy nói khoảnh khắc em ấy thổ lộ thành công kia, em ấy rất đau khổ.
Nhưng rất nhanh em ấy đã bị vạch trần, Diệp Khâm đẩy em ấy ra, vẻ mặt lạnh nhạt. Em ấy nói, nếu như tôi không đi ra sân bay hoặc nếu như tôi ở lại lâu hơn một chút thì tất cả những điều đằng sau sẽ không xảy ra. Nhưng em ấy sống chung với tôi vài chục năm, biết rõ tính của tôi, em ấy đoán tôi sẽ ra sân bay. Em ấy đã đánh cược thành công, nhưng em ấy không muốn thấy tôi với Diệp Khâm ở cùng một chỗ nên em ấy quyết định diễn vở kịch này để đùa giỡn tôi.
Trước mặt người khác em ấy vẫn luôn là một người độc thân, duy chỉ có trước mặt tôi là lừa gạt. Em nói em đã rất cố gắng nghĩ cách để anh ấy yêu mình song càng ngày càng khó.
Một lần nữa em ấy lại thử hóa thành bộ dạng của tôi. Từ tính cách đến vẻ mặt, đến vẻ làm nũng với anh ấy. Nhưng dù thế nào thì cũng chẳng phải là tôi. Em ấy đã từng mấy lần giả trang thành hình dáng của tôi để xuất hiện trước mặt Diệp Khâm, chỉ vì muốn thời gian ở chung với anh ấy dài hơn một chút nhưng lần nào cũng đều bị vạch trần. Cho đến giờ, anh ấy đã không còn tin tưởng em ấy nữa.
Em nói em vẫn nhớ giữa tôi và em đã từng có cam kết kia nên trong lòng đã chuẩn bị chịu tra tấn. Em ấy biết, chuyện em độc thân sớm muộn gì cũng sẽ bị tôi biết, chẳng qua là em ấy đang dối gạt chính mình. Thế nhưng rõ ràng em ấy cũng thích người ấy rất nhiều năm, vì sao mà em ấy lại không được thích người ấy. Em ấy làm như thế cũng đã tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, cũng không biết cuối cùng phải làm sao.
Nói đến phần sau, không biết ai là người nhào lên trước. Hai bên giữ im lặng mà xoay đánh. Khi còn bé, chúng tôi đều học Taekwondo nên thân thủ ngang nhau. Bản thân chúng tôi đang ở trong một phòng thí nghiệm, trong tủ bên cạnh đầy dụng cụ và thuốc thử, đáng lẽ chúng tôi phải cẩn thận nhưng lúc ấy đã chẳng còn ai bận tâm.
Sau đó, không biết người nào ngã làm đổ chất lỏng gì. Về sau khi chúng tôi dừng lại thì người đã trong biển lửa.
Cuối cùng trước khi phòng thí nghiệm nổ tung, em gái tôi dùng sức đẩy tôi ra.
Đến nay tôi vẫn nhớ rõ ánh mắt của em ấy trong khoảnh khắc cuối cùng ấy. Rõ ràng mang theo ẩn nhẫn và oan ức, nhưng em ấy lại đẩy tôi ra không chút do dự nào.
Em ấy gạt tôi xuất phát từ đáy lòng, cứu tôi cũng xuất phát từ đáy lòng.
Danh sách chương