Đã từng có một câu nói rằng nếu tất cả mọi người đều biến mất, để nguyên vẹn nhà cửa, đường phố, thảm cỏ… nhiều nhất 5 năm, ngay cả những nơi như Tây Tây Thành cũng sẽ trở nên hoàn toàn thay đổi, hoàn toàn không thể nhận ra.
Đương nhiên, với hệ thống Long Trụ, thời gian này ít nhất có thể nhân lên gấp mười, ít nhất biệt thự của Sở Tư đã sống sót qua thời gian hỗn loạn 50 năm.
Nếu dòng thời gian trên mảnh vỡ hành tinh này diễn ra bình thường không xuất hiện hỗn loạn nào, thì vài tháng nữa là đủ để biến thành phố thành một vùng đất hoang.
Tuy nhiên, vì Sở Tư đã nhìn thấy căn hộ đã biến mất xuất hiện trở lại trong video nên anh không chắc chắn dòng thời gian của mảnh vỡ này là gì.
Khi Thái Không Giam Ngục được kết nối với vùng đất, kéo các cạnh của chúng liên kết với nhau, hệ thống Long Trụ chuyển từ mặt này sang mặt khác thành ba chân, lần này nó mất nhiều thời gian hơn để tự điều chỉnh. Sự rung chuyển và không trọng lượng kéo dài gần một giờ, lúc này mới chậm rãi yếu đi, cuối cùng dịu trở lại hoạt động bình thường.
“Tôi gần như tưởng rằng mình phải đợi đến thế kỷ sau …” Kênh liên lạc vẫn chưa bị ngắt kết nối, Đường ở bên kia nôn khan vài tiếng, “Trưởng quan…… Nôn……”
“…” Sở Tư hừ một tiếng: “Cậu tại sao không cúp trước đi, sau khi nôn xong nói chuyện với tôi.”
Đường cố hết sức cứu lấy thể diện: “Không, không, không, tôi không phải người duy nhất nôn, ngoại trừ Lặc Bàng và… ờ, cô bé đó, những người khác đều nôn, bím tóc tiên sinh sắp quỳ xuống đất, chẳng qua bọn họ tâm cơ quá nặng, quăng hết cả máy truyền tin vào tay tôi, tôi giấu mình nôn thốc nôn tháo không cho ngài nghe ”.
Sở Tư nói: “Cậu còn cảm thấy rất quang vinh sao?”
Đường đại khái cũng cảm thấy một đám trưởng lão so với cô bé cao chỉ vừa qua eo, có chút mất đi uy nghiêm của “Trưởng bối”, cậu mơ hồ trả lời.
Cuối cùng Lặc Bàng đi tới cướp lời: “Được rồi, trưởng quan, chúng tôi có cần di chuyển cùng ngài không?”
Sở Tư nói: “Không cần thiết, các cậu chỉ cần canh giữ Pháo đài Ba Ni Bảo, tôi cùng Tát Ách…… Dương đi một vòng thành phố, giữ liên lạc, nếu cần sẽ gọi cho các cậu.”
Lặc Bàng “ừm” một tiếng: “Đừng lo, trưởng quan, để lại một đám ngu ngốc mỏng manh 1 mét 8, 150 – 160(*) cân này giao cho tôi đi.”
(*) 1 cân = 0.5 kg
Đường yếu ớt phản bác: “Đừng hình dung anh dũng như vậy, Lặc Bàng tiểu thư, quá trào phúng rồi.”
Lặc Bàng cười nói: “Ai bảo không.”
Sở Tư “ừm” một tiếng: “Vậy thì quan sát bọn họ đi, người bên chúng ta vốn dĩ đã ít rồi, bị hoa mắt xoay người vài cái cũng không có gì tuyệt vời đâu.”
Nói vài câu với đội Huấn Luyện Doanh, lại nhân tiện nhẹ nhàng chế nhạo họ… À không, sau khi trấn an họ, Sở Tư tạm thời cắt liên lạc.
Bên này mới vừa cắt đứt, Tát Ách · Dương quan sát hồi lâu, ôm cánh tay mở miệng: “Tôi trơ mắt nhìn một vị trưởng quan nào đó sắc mặt tái xanh còn tỏ ra cứng rắn, ra vẻ ổn thỏa hãm hại cấp dưới nha.”
Sở Tư xoa lông mày, đặt máy truyền tin ra xa, đồng thời ngắt kết nối giữa bàn điều khiển trung tâm và lõi Thiên Nhãn, cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời: “Lên giường liền ngủ đến bất tỉnh nhân sự chẳng khác gì xác chết, không có tư cách phát biểu bình luận.”
Tát Ách · Dương nhướng mày: “Khi nào?”
“Còn khi nào nữa?” Sở Tư kỳ quái nhìn hắn. “Anh thường xuyên xuống giường dưới ánh mắt của người khác sao?”
Vừa nói, anh đã thu dọn mọi thứ, làm Thái Không Giam Ngục một lần nữa trở lại trạng thái ẩn hình im lặng, rồi đi thẳng ra ngoài.
Tát Ách · Dương uể oải theo sau anh đi ra ngoài, cách một bước khoảng cách, không nhiều không ít, “Đương nhiên không phải. Tôi chỉ không nhớ được lần đó có người đẩy tôi, chỉ nhớ có người ngủ nửa đầu sau lưng của tôi. Nắm chặt cổ tay không buông, hiệp hai liền ngủ.”
Ngay khi Sở Tư bước ra khỏi cửa Thái Không Giam Ngục, anh dừng lại nói, “Anh đang nói cái ——”
Trước khi từ “gì” cuối cùng có thể được nói ra, đã bị Tát Ách · Dương đâm.
Cơ ngực rắn chắc mạnh mẽ, đụng mạnh vào cánh tay Sở Tư, may mà còn phản xạ có điều kiện, nếu không sẽ không chỉ đụng vào ngực, mà là vào mặt.
Bất chấp điều này, hơi thở mạnh mẽ của “Tát Ách · Dương” vẫn nhào tới, tính xâm lược trời sinh, nháy mắt đem người bao vây ở trong đó.
Sở Tư nghiêng đầu, nghiêng người tránh ra hai bước, trước khi hoàn toàn thoát ra khỏi hơi thở đó, anh đã nghe tên khốn hung ác than thở trước, “Trưởng quan, sao anh phanh gấp mà không báo trước chứ?”
“… Chẳng lẽ anh không kịp phản ứng à?” Sở Tư bị chọc tức đến bật cười.
Tát Ách · Dương nheo mắt nhìn anh, lại mang biểu tình khó hiểu điển hình, có chút lười, lại có chút khiêu khích. Ánh mắt của hắn bắt gặp Sở Tư, sau khi nhìn chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên hừ cười một tiếng, nâng một chân tùy ý mà lắc lắc: “Chân dài, không được.”
Sở Tư: “…”
Anh không nghĩ sẽ cùng Tát Ách · Dương nói chuyện, từ khi khi lên máy bay của Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc.
Bản thân Sở Tư cũng cảm thấy tâm lý này rất không phù hợp với phong cách cư xử thường ngày của mình, anh không phải người ôn hoà trong công việc hay chuyện riêng tư, nhưng anh hiếm khi biểu lộ suy nghĩ của mình ra ngoài mặt. Đa phần đều nhẹ nhàng bâng quơ nói vài câu khiến người khác tức đến mức không nói ra được.
Thậm chí đôi khi cảm thấy không còn gì để nói, hoặc lười nói gì, anh còn nửa thật nửa giả nói vài câu vui đùa phơi bày chủ đề, chỉ khi đến Tát Ách · Dương, anh chỉ muốn quay đầu bỏ đi.
Càng sống, càng về sau, bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
Sở Tư bẻ mở tất cả các cần điều khiển, ngồi vào vị trí lái, tuy rằng trong lòng vừa cười nhạo bản thân, vừa hoàn toàn không để ý đến người còn sống khác trong buồng lái.
Máy bay ong ong di chuyển, nhanh chóng vượt qua ranh giới đi vào mảnh vỡ thành phố.
Toàn bộ thành phố tối om, Sở Tư phải bật đèn bên ngoài máy bay để nhìn bề ngoài bê tông của những tòa nhà tránh va chạm.
Tát Ách · Dương đang dựa vào cửa sổ bên hông, nhìn xuống thành phố vắng lặng dưới chân mình.
Tốc độ máy bay đã được Sở Tư điều chỉnh sang số thứ hai để điều hướng, tốc độ tương tự như tốc độ của một chiếc ô tô thể thao trên mặt đất.
Trong hơn hai mươi phút, không ai trong số họ nói chuyện. Sở Tư thỉnh thoảng loay hoay với cần điều khiển hoặc điều chỉnh hướng đi, Tát Ách · Dương chỉ tiếp tục nhìn ra cửa sổ.
Trong sự im lặng này, Sở Tư không hề cảm thấy bối rối chút nào. Càng ngồi lâu trên ghế lái, anh càng phát triển một loại lười biếng. Không biết là do anh đột ngột trở về thành phố duy nhất nơi anh sống an nhàn hay vì anh đang bị Tát Ách · Dương lây bệnh.
Khi máy bay đi qua quảng trường trung tâm thành phố, ánh đèn rọi qua các tác phẩm điêu khắc mang tính biểu tượng trong quảng trường, Tát Ách · Dương nói: “Nếu không nhìn thấy thời gian của nhóm tác phẩm điêu khắc kia, tôi không nhận ra đây là Cảng Phỉ Thuý.”
Cảng Phỉ Thuý trước đây có dân cư đông đúc thắp sáng cả ngày lẫn đêm, nằm sát biển nội địa, rất gần căn cứ Tổng Chỉ Huy Quân bộ Bạch Ưng, ngoài ra còn có thể nhìn thấy căn cứ Hồng Phong được canh gác nghiêm ngặt trên biển, được coi là một trong những thành phố có mức độ an toàn và tiếng ồn cân bằng nhất.
Nhưng hiện tại, là hai hình ảnh khác nhau.
Theo hình ảnh mảnh vỡ màn hình, cả căn cứ Tổng Chỉ Huy Quân bộ Bạch Ưng và căn cứ Hồng Phong đều không ở bên trong.
Sở Tư “ừm” một tiếng, quay đầu liếc nhìn Tát Ách · Dương, thấy hắn vừa nói xong thì lại trầm mặc, vẫn đưa mắt nhìn những tòa nhà và đường phố bị cuốn theo dưới chân mình.
Đôi khi nhìn thấy hắn như thế này, sẽ ảo giác hắn đang hồi tưởng về quá khứ.
Tuy nhiên, hành vi “Nhớ lại quá khứ” luôn tạo cho Tát Ách · Dương một cảm giác nói không nên lời, bởi hắn thoạt nhìn trông như một người không có quá khứ cũng không nghĩ đến tương lai, mọi thứ không diễn ra trước mắt hắn. Dường như không thu hút sự chú ý của hắn.
Trong Viện điều dưỡng quân sự khi đó, lai lịch của rất nhiều người hầu như đều rõ ràng, ai là Quân bộ, ai là cô nhi, ai có cha mẹ chết trong trăm năm loạn lạc … vv.
Nhưng có một số người xuất thân không được nhiều người biết đến, chẳng hạn như Sở Tư, chẳng hạn như Tát Ách · Dương.
Chính xác mà nói, hai người đều giống nhau về mặt này, đều không thích nói chuyện riêng tư của mình với người khác, cũng không thích chia sẻ suy nghĩ của mình với người khác, không thể nói là do đề phòng hay đơn giản là cảm thấy không có hứng thú nói chuyện.
Sở Tư có lẽ nghiêng về phần trước nhiều hơn, cho nên anh không hoàn toàn không có khả năng mở đường nối. Khi đối mặt với ai đó anh tương đối thoải mái hơn, anh không ngại giải thích vài câu, nhưng chỉ thỉnh thoảng và rất ngắn gọn, giống như câu mà Huấn Luyện Doanh nhắc nhở anh gửi tín hiệu đến gia đình. “Không có người nhà để liên lạc.”
Không hơn.
Nhưng Tát Ách · Dương có vẻ nghiêng về phần sau hơn. Có quá ít người có thể khơi dậy sự quan tâm của hắn, chỉ có một số ít người có thể trò chuyện với hắn, chưa nói đến những cuộc trò chuyện liên quan đến vấn đề riêng tư hoặc nội tâm.
Chính vì vậy, trong số rất nhiều người ở Viện điều dưỡng, nguồn gốc của Tát Ách · Dương có lẽ là bí ẩn nhất.
Không ai biết hắn sinh ra ở đâu, ai đã nuôi nấng hắn, tại sao hắn vào Viện điều dưỡng…
Mọi người hiểu về hắn giống như một tờ giấy trắng.
Nghe nói đã có người thử hỏi hắn, rốt cuộc vẫn luôn có người bị cái loại diện mạo xuất chúng mê luyến cùng khí chất nguy hiểm ám ảnh này, còn không có ít, dù là ở Viện điều dưỡng hay trong Huấn Luyện Doanh, Sở Tư đều đã nhìn thấy không dưới mười người không sợ chết, kết quả cuối cùng chỉ cần dùng ngón chân để nghĩ cũng biết, nên không cần phải nói.
Năm đó Sở Tư đã từng thuộc dạng người thờ ơ lạnh nhạt, giờ khi nhìn thấy Tát Ách · Dương tựa vào cửa sổ lặng lẽ nhìn Cảng Phỉ Thuý dưới chân mình, Sở Tư chợt muốn hỏi hắn: Anh đã từng sống ở đâu trong thành phố này? Ngay khi từ “Anh” vừa được thốt ra, Tát Ách · Dương ngước mắt lên nhìn, miệng Sở Tư đột nhiên cong một góc, nói: “Không có gì đâu, ý tôi là anh đừng có đứng ngu người ra đó, thu dọn hạ cánh đi.”
Tát Ách · Dương nheo mắt lại, khi đôi mắt gần như trong suốt kia rơi vào trên người, luôn khiến người ta có cảm giác ngay cả suy nghĩ trong lòng cũng bị nhìn thấy rõ ràng.
Ngày thường, Sở Tư gần như miễn nhiễm với ánh mắt của hắn, nói bậy nhiều quá năng lực thừa nhận vẫn phải có, nhưng lần này anh không thể không nhìn lại một chút.
Tát Ách · Dương đột nhiên bật cười, “Trưởng quan, tôi có nên đóng gói nhu yếu phẩm không?”
Sở Tư hừ một tiếng: “Sao không? Dù sao anh cũng nhàn rỗi còn gì?”
“Được rồi ——” Hắn thản nhiên đáp, sau đó đứng thẳng người, đi về phía ghế lái.
Sở Tư giơ tay chỉ về chỗ sâu trong mấy bay, “Đi sai hướng rồi.”
Tát Ách · Dương nhún vai, “Một chút vũ khí là đủ, tôi không thể sử dụng những thứ khác. Thứ duy nhất cần được dọn dẹp ở đây là ngài đó trưởng quan.”
Sở Tư: “…”
Người này thuận miệng lưu manh lần lượt giở trò, Sở Tư hơi hơi hé miệng, vừa định đáp lại thì nghe một tiếng nổ lớn, cả máy bay như va phải vật gì đó đột ngột bị tóm gọn. Bọn họ đều bị cuốn vào một cuộc hỗn loạn không thể giải thích được, giống như dính thuốc độc, mãnh liệt quay cuồng rung lắc dữ dội, lại không thể đến gần khu vực căn hộ hơn.
Đương nhiên, với hệ thống Long Trụ, thời gian này ít nhất có thể nhân lên gấp mười, ít nhất biệt thự của Sở Tư đã sống sót qua thời gian hỗn loạn 50 năm.
Nếu dòng thời gian trên mảnh vỡ hành tinh này diễn ra bình thường không xuất hiện hỗn loạn nào, thì vài tháng nữa là đủ để biến thành phố thành một vùng đất hoang.
Tuy nhiên, vì Sở Tư đã nhìn thấy căn hộ đã biến mất xuất hiện trở lại trong video nên anh không chắc chắn dòng thời gian của mảnh vỡ này là gì.
Khi Thái Không Giam Ngục được kết nối với vùng đất, kéo các cạnh của chúng liên kết với nhau, hệ thống Long Trụ chuyển từ mặt này sang mặt khác thành ba chân, lần này nó mất nhiều thời gian hơn để tự điều chỉnh. Sự rung chuyển và không trọng lượng kéo dài gần một giờ, lúc này mới chậm rãi yếu đi, cuối cùng dịu trở lại hoạt động bình thường.
“Tôi gần như tưởng rằng mình phải đợi đến thế kỷ sau …” Kênh liên lạc vẫn chưa bị ngắt kết nối, Đường ở bên kia nôn khan vài tiếng, “Trưởng quan…… Nôn……”
“…” Sở Tư hừ một tiếng: “Cậu tại sao không cúp trước đi, sau khi nôn xong nói chuyện với tôi.”
Đường cố hết sức cứu lấy thể diện: “Không, không, không, tôi không phải người duy nhất nôn, ngoại trừ Lặc Bàng và… ờ, cô bé đó, những người khác đều nôn, bím tóc tiên sinh sắp quỳ xuống đất, chẳng qua bọn họ tâm cơ quá nặng, quăng hết cả máy truyền tin vào tay tôi, tôi giấu mình nôn thốc nôn tháo không cho ngài nghe ”.
Sở Tư nói: “Cậu còn cảm thấy rất quang vinh sao?”
Đường đại khái cũng cảm thấy một đám trưởng lão so với cô bé cao chỉ vừa qua eo, có chút mất đi uy nghiêm của “Trưởng bối”, cậu mơ hồ trả lời.
Cuối cùng Lặc Bàng đi tới cướp lời: “Được rồi, trưởng quan, chúng tôi có cần di chuyển cùng ngài không?”
Sở Tư nói: “Không cần thiết, các cậu chỉ cần canh giữ Pháo đài Ba Ni Bảo, tôi cùng Tát Ách…… Dương đi một vòng thành phố, giữ liên lạc, nếu cần sẽ gọi cho các cậu.”
Lặc Bàng “ừm” một tiếng: “Đừng lo, trưởng quan, để lại một đám ngu ngốc mỏng manh 1 mét 8, 150 – 160(*) cân này giao cho tôi đi.”
(*) 1 cân = 0.5 kg
Đường yếu ớt phản bác: “Đừng hình dung anh dũng như vậy, Lặc Bàng tiểu thư, quá trào phúng rồi.”
Lặc Bàng cười nói: “Ai bảo không.”
Sở Tư “ừm” một tiếng: “Vậy thì quan sát bọn họ đi, người bên chúng ta vốn dĩ đã ít rồi, bị hoa mắt xoay người vài cái cũng không có gì tuyệt vời đâu.”
Nói vài câu với đội Huấn Luyện Doanh, lại nhân tiện nhẹ nhàng chế nhạo họ… À không, sau khi trấn an họ, Sở Tư tạm thời cắt liên lạc.
Bên này mới vừa cắt đứt, Tát Ách · Dương quan sát hồi lâu, ôm cánh tay mở miệng: “Tôi trơ mắt nhìn một vị trưởng quan nào đó sắc mặt tái xanh còn tỏ ra cứng rắn, ra vẻ ổn thỏa hãm hại cấp dưới nha.”
Sở Tư xoa lông mày, đặt máy truyền tin ra xa, đồng thời ngắt kết nối giữa bàn điều khiển trung tâm và lõi Thiên Nhãn, cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời: “Lên giường liền ngủ đến bất tỉnh nhân sự chẳng khác gì xác chết, không có tư cách phát biểu bình luận.”
Tát Ách · Dương nhướng mày: “Khi nào?”
“Còn khi nào nữa?” Sở Tư kỳ quái nhìn hắn. “Anh thường xuyên xuống giường dưới ánh mắt của người khác sao?”
Vừa nói, anh đã thu dọn mọi thứ, làm Thái Không Giam Ngục một lần nữa trở lại trạng thái ẩn hình im lặng, rồi đi thẳng ra ngoài.
Tát Ách · Dương uể oải theo sau anh đi ra ngoài, cách một bước khoảng cách, không nhiều không ít, “Đương nhiên không phải. Tôi chỉ không nhớ được lần đó có người đẩy tôi, chỉ nhớ có người ngủ nửa đầu sau lưng của tôi. Nắm chặt cổ tay không buông, hiệp hai liền ngủ.”
Ngay khi Sở Tư bước ra khỏi cửa Thái Không Giam Ngục, anh dừng lại nói, “Anh đang nói cái ——”
Trước khi từ “gì” cuối cùng có thể được nói ra, đã bị Tát Ách · Dương đâm.
Cơ ngực rắn chắc mạnh mẽ, đụng mạnh vào cánh tay Sở Tư, may mà còn phản xạ có điều kiện, nếu không sẽ không chỉ đụng vào ngực, mà là vào mặt.
Bất chấp điều này, hơi thở mạnh mẽ của “Tát Ách · Dương” vẫn nhào tới, tính xâm lược trời sinh, nháy mắt đem người bao vây ở trong đó.
Sở Tư nghiêng đầu, nghiêng người tránh ra hai bước, trước khi hoàn toàn thoát ra khỏi hơi thở đó, anh đã nghe tên khốn hung ác than thở trước, “Trưởng quan, sao anh phanh gấp mà không báo trước chứ?”
“… Chẳng lẽ anh không kịp phản ứng à?” Sở Tư bị chọc tức đến bật cười.
Tát Ách · Dương nheo mắt nhìn anh, lại mang biểu tình khó hiểu điển hình, có chút lười, lại có chút khiêu khích. Ánh mắt của hắn bắt gặp Sở Tư, sau khi nhìn chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên hừ cười một tiếng, nâng một chân tùy ý mà lắc lắc: “Chân dài, không được.”
Sở Tư: “…”
Anh không nghĩ sẽ cùng Tát Ách · Dương nói chuyện, từ khi khi lên máy bay của Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc.
Bản thân Sở Tư cũng cảm thấy tâm lý này rất không phù hợp với phong cách cư xử thường ngày của mình, anh không phải người ôn hoà trong công việc hay chuyện riêng tư, nhưng anh hiếm khi biểu lộ suy nghĩ của mình ra ngoài mặt. Đa phần đều nhẹ nhàng bâng quơ nói vài câu khiến người khác tức đến mức không nói ra được.
Thậm chí đôi khi cảm thấy không còn gì để nói, hoặc lười nói gì, anh còn nửa thật nửa giả nói vài câu vui đùa phơi bày chủ đề, chỉ khi đến Tát Ách · Dương, anh chỉ muốn quay đầu bỏ đi.
Càng sống, càng về sau, bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
Sở Tư bẻ mở tất cả các cần điều khiển, ngồi vào vị trí lái, tuy rằng trong lòng vừa cười nhạo bản thân, vừa hoàn toàn không để ý đến người còn sống khác trong buồng lái.
Máy bay ong ong di chuyển, nhanh chóng vượt qua ranh giới đi vào mảnh vỡ thành phố.
Toàn bộ thành phố tối om, Sở Tư phải bật đèn bên ngoài máy bay để nhìn bề ngoài bê tông của những tòa nhà tránh va chạm.
Tát Ách · Dương đang dựa vào cửa sổ bên hông, nhìn xuống thành phố vắng lặng dưới chân mình.
Tốc độ máy bay đã được Sở Tư điều chỉnh sang số thứ hai để điều hướng, tốc độ tương tự như tốc độ của một chiếc ô tô thể thao trên mặt đất.
Trong hơn hai mươi phút, không ai trong số họ nói chuyện. Sở Tư thỉnh thoảng loay hoay với cần điều khiển hoặc điều chỉnh hướng đi, Tát Ách · Dương chỉ tiếp tục nhìn ra cửa sổ.
Trong sự im lặng này, Sở Tư không hề cảm thấy bối rối chút nào. Càng ngồi lâu trên ghế lái, anh càng phát triển một loại lười biếng. Không biết là do anh đột ngột trở về thành phố duy nhất nơi anh sống an nhàn hay vì anh đang bị Tát Ách · Dương lây bệnh.
Khi máy bay đi qua quảng trường trung tâm thành phố, ánh đèn rọi qua các tác phẩm điêu khắc mang tính biểu tượng trong quảng trường, Tát Ách · Dương nói: “Nếu không nhìn thấy thời gian của nhóm tác phẩm điêu khắc kia, tôi không nhận ra đây là Cảng Phỉ Thuý.”
Cảng Phỉ Thuý trước đây có dân cư đông đúc thắp sáng cả ngày lẫn đêm, nằm sát biển nội địa, rất gần căn cứ Tổng Chỉ Huy Quân bộ Bạch Ưng, ngoài ra còn có thể nhìn thấy căn cứ Hồng Phong được canh gác nghiêm ngặt trên biển, được coi là một trong những thành phố có mức độ an toàn và tiếng ồn cân bằng nhất.
Nhưng hiện tại, là hai hình ảnh khác nhau.
Theo hình ảnh mảnh vỡ màn hình, cả căn cứ Tổng Chỉ Huy Quân bộ Bạch Ưng và căn cứ Hồng Phong đều không ở bên trong.
Sở Tư “ừm” một tiếng, quay đầu liếc nhìn Tát Ách · Dương, thấy hắn vừa nói xong thì lại trầm mặc, vẫn đưa mắt nhìn những tòa nhà và đường phố bị cuốn theo dưới chân mình.
Đôi khi nhìn thấy hắn như thế này, sẽ ảo giác hắn đang hồi tưởng về quá khứ.
Tuy nhiên, hành vi “Nhớ lại quá khứ” luôn tạo cho Tát Ách · Dương một cảm giác nói không nên lời, bởi hắn thoạt nhìn trông như một người không có quá khứ cũng không nghĩ đến tương lai, mọi thứ không diễn ra trước mắt hắn. Dường như không thu hút sự chú ý của hắn.
Trong Viện điều dưỡng quân sự khi đó, lai lịch của rất nhiều người hầu như đều rõ ràng, ai là Quân bộ, ai là cô nhi, ai có cha mẹ chết trong trăm năm loạn lạc … vv.
Nhưng có một số người xuất thân không được nhiều người biết đến, chẳng hạn như Sở Tư, chẳng hạn như Tát Ách · Dương.
Chính xác mà nói, hai người đều giống nhau về mặt này, đều không thích nói chuyện riêng tư của mình với người khác, cũng không thích chia sẻ suy nghĩ của mình với người khác, không thể nói là do đề phòng hay đơn giản là cảm thấy không có hứng thú nói chuyện.
Sở Tư có lẽ nghiêng về phần trước nhiều hơn, cho nên anh không hoàn toàn không có khả năng mở đường nối. Khi đối mặt với ai đó anh tương đối thoải mái hơn, anh không ngại giải thích vài câu, nhưng chỉ thỉnh thoảng và rất ngắn gọn, giống như câu mà Huấn Luyện Doanh nhắc nhở anh gửi tín hiệu đến gia đình. “Không có người nhà để liên lạc.”
Không hơn.
Nhưng Tát Ách · Dương có vẻ nghiêng về phần sau hơn. Có quá ít người có thể khơi dậy sự quan tâm của hắn, chỉ có một số ít người có thể trò chuyện với hắn, chưa nói đến những cuộc trò chuyện liên quan đến vấn đề riêng tư hoặc nội tâm.
Chính vì vậy, trong số rất nhiều người ở Viện điều dưỡng, nguồn gốc của Tát Ách · Dương có lẽ là bí ẩn nhất.
Không ai biết hắn sinh ra ở đâu, ai đã nuôi nấng hắn, tại sao hắn vào Viện điều dưỡng…
Mọi người hiểu về hắn giống như một tờ giấy trắng.
Nghe nói đã có người thử hỏi hắn, rốt cuộc vẫn luôn có người bị cái loại diện mạo xuất chúng mê luyến cùng khí chất nguy hiểm ám ảnh này, còn không có ít, dù là ở Viện điều dưỡng hay trong Huấn Luyện Doanh, Sở Tư đều đã nhìn thấy không dưới mười người không sợ chết, kết quả cuối cùng chỉ cần dùng ngón chân để nghĩ cũng biết, nên không cần phải nói.
Năm đó Sở Tư đã từng thuộc dạng người thờ ơ lạnh nhạt, giờ khi nhìn thấy Tát Ách · Dương tựa vào cửa sổ lặng lẽ nhìn Cảng Phỉ Thuý dưới chân mình, Sở Tư chợt muốn hỏi hắn: Anh đã từng sống ở đâu trong thành phố này? Ngay khi từ “Anh” vừa được thốt ra, Tát Ách · Dương ngước mắt lên nhìn, miệng Sở Tư đột nhiên cong một góc, nói: “Không có gì đâu, ý tôi là anh đừng có đứng ngu người ra đó, thu dọn hạ cánh đi.”
Tát Ách · Dương nheo mắt lại, khi đôi mắt gần như trong suốt kia rơi vào trên người, luôn khiến người ta có cảm giác ngay cả suy nghĩ trong lòng cũng bị nhìn thấy rõ ràng.
Ngày thường, Sở Tư gần như miễn nhiễm với ánh mắt của hắn, nói bậy nhiều quá năng lực thừa nhận vẫn phải có, nhưng lần này anh không thể không nhìn lại một chút.
Tát Ách · Dương đột nhiên bật cười, “Trưởng quan, tôi có nên đóng gói nhu yếu phẩm không?”
Sở Tư hừ một tiếng: “Sao không? Dù sao anh cũng nhàn rỗi còn gì?”
“Được rồi ——” Hắn thản nhiên đáp, sau đó đứng thẳng người, đi về phía ghế lái.
Sở Tư giơ tay chỉ về chỗ sâu trong mấy bay, “Đi sai hướng rồi.”
Tát Ách · Dương nhún vai, “Một chút vũ khí là đủ, tôi không thể sử dụng những thứ khác. Thứ duy nhất cần được dọn dẹp ở đây là ngài đó trưởng quan.”
Sở Tư: “…”
Người này thuận miệng lưu manh lần lượt giở trò, Sở Tư hơi hơi hé miệng, vừa định đáp lại thì nghe một tiếng nổ lớn, cả máy bay như va phải vật gì đó đột ngột bị tóm gọn. Bọn họ đều bị cuốn vào một cuộc hỗn loạn không thể giải thích được, giống như dính thuốc độc, mãnh liệt quay cuồng rung lắc dữ dội, lại không thể đến gần khu vực căn hộ hơn.
Danh sách chương